Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia
Chương 78
Trọng Cẩn
23/05/2021
Thế đất trong cả sân ngựa bằng phẳng, cỏ mọc cũng rất dày, bên ngoài có hàng rào chắn lại có vẻ rất an toàn, Cố Hoài Du quyết định quay đầu ngựa, chầm chậm chạy trong sân ngựa.
Tung vó ngựa chạy, nếu như có cơ hội, ai mà không muốn thử chứ.
Móng ngựa ướt dần, gió khẽ nổi lên, mấy nhành cây rụng lá bị gió thổi xào xạc, Hồng Ngọc chạy bước nhỏ theo sau, lo lắng nhìn Cố Hoài Du, cứ sợ nàng té từ trên lưng ngựa xuống.
Trong tay nắm dây cương, dừng ngựa lại, Cố Hoài Du nhìn về phía kinh thành, bây giờ chắc Lục Chi đã đưa đồ cho huynh ấy rồi, vậy thì, từ giờ về sau, hai người chắc sẽ không gặp nhau nữa rồi...
Hắn có sự kiêu ngạo của hắn, bị cự tuyệt liên tiếp mấy lần, chắc là sẽ không đến để mất mặt nữa đâu.
Cố Hoài Du hít sâu một hơi, nén lại một hơi nghẹn ngào trong lòng kia xuống, nhưng lòng nàng vẫn trống rỗng, bức bối đến đáng sợ.
Lúc này, trong rừng rậm rạp có ánh sáng lóe lên, một mũi tên xé rách bầu trời, xé gió bắn về phía Cố Hoài Du, khoảng cách quá xa, vốn dĩ không nghĩ là bắn một mũi liền trúng, nên người núp trong rừng cây sau khi bắn mũi thứ nhất liền lắp mũi tên thứ hai lên cung.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Hồng Ngọc nhìn từ xa, vừa mới hét lên một tiếng đầy sợ hãi, thì liền thấy mũi tên đang bay đến bị lệch sang một bên, bắn nghiêng lên mặt cỏ, mũi tên khác thì sau khi xẹt ngang qua người Cố Hoài Du lại cắm thẳng vào mông ngựa.
Con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ đột nhiên bị đau, sau nhấc chân hét lên một tiếng, liền tung vó chạy lung tung, vượt qua hàng rào cao nửa người, chạy vào trong rừng.
Trong lòng Cố Hoài Du chấn động, nàng vẫn còn chưa hoàn hồn lại trong cơn hoảng sợ sau khi mũi tên sượt qua tóc nàng thì con ngựa đã điên cuồng mà chạy, phía sau lưng là tiếng khóc thất thanh của Hồng Ngọc, tim nàng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngục, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Nếu như không khống chế tốc độ của ngựa thì điều chờ đợi nàng ở phía trước chính là ngã gãy cổ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tống Thời Cẩn vội vàng bắn lệch hai mũi tên, sau đó đặt tay lên môi huýt một cái, một tiếng huýt sáo vang lên, không kịp đợi người đến, hắn liền tung người đuổi theo phía sau Cố Hoài Du.
Con ngựa đã hoảng loạn không biết phương hướng nào, mang theo Cố Hoài Du chạy vào sâu trong rừng, Cố Hoài Du vẫn nhớ kĩ lời nói của nữ huấn luyện, không hề buông lỏng dây cương trong tay, nàng cúi thấp người gần như là nằm rạp trên lưng ngựa, những cành cây còn chưa kịp cắt tỉa xẹt qua đầu nàng.
Cố Hoài Du cầm chắc dây cương trong tay, trong miệng liên tục hô "xuỵt, xuỵt".
Nhưng mũi tên gần như là cắm hẳn vào trong con ngựa, cơn đau đớn kịch liệt khiến ngựa mất đi lí trí, làm sao mà dừng lại được. Trong lúc chạy điên cuồng đuôi mũi tên nhô ra quẹt trúng cành cây, lại càng khiến cho con ngựa thêm đau, tốc độ không giảm mà lại còn tăng thêm.
Cố Hoài Du đã mấy lần xém ngã trên mặt đất, nàng không muốn chết, cũng không cam lòng cứ thế mà chết, chỉ đành quấn dây cương lên cánh tay, nắm chặt lấy lông mao trên cổ ngựa, cánh tay đã bị dây cương siết chặt đến rách da, nàng vẫn không dám buông tay ra.
Bóng cây không ngừng lướt qua trước mặt, mỗi một lần đều có cảm giác như sắp tông trúng cây, Cố Hoài Du chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, trong lòng cầu nguyện con ngựa này có thể ngừng lại.
Đột nhiên, sau lưng cảm thấy ấm áp, có người đã đáp nhẹ nhàng lên lưng ngựa, một tay ôm lấy nàng, một tay vòng từ sau lưng ra gỡ sợi dây cương đang siết chặt cánh tay nàng ra.
"Buông tay!" Liếc thấy vệt ửng đỏ trên cánh tay nàng, Tống Thời Cẩn lạnh giọng nói.
Cố Hoài Du bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, bên tai toàn là tiếng gió rít gào, nàng không dám, sau khi buông tay ra nếu té ngã thì làm thế nào bây giờ?
Tống Thời Cẩn chỉ đành ôm người chặt vào trong lòng, thấp giọng an ủi: "Ngoan, nàng buông tay ra, ta bảo đảm nàng không sao."
Giọng nói của hắn quá mức quen thuộc, sau lưng Cố Hoài Du căng cứng, lúc này nàng mới nhận ra người phía sau lưng là ai. Không kịp nghĩ đến vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, trong tiềm ý thức của nàng dường như có một sự tin tưởng vượt qua dự định với hắn, cánh tay xoay ngược lại hai vòng, ngoan ngoãng buông tay ra.
Tống Thời Cẩn không dám chần chừ, một tay dừng sức siết chặt dây cương, cánh tay vòng ở eo nàng dùng sức nhấc lên, xoay người nàng lại đối mặt với hắn, dọa Cố Hoài Du sợ hãi không thôi.
"Nếu như sợ, thì cứ ôm ta."
Sự đề phòng vừa mới xây dựng xong trong lòng dường như bị vỡ nát trong lúc nguy nan, giữa hai suy nghĩ nam nữ khác nhau nên cách xa ra và ôm chặt hắn để giữ tính mạng thì Cố Hoài Du không chút do dự mà chọn vế sau.
Tất cả đợi sống được rồi hãy nói!
Vòng eo bị siết chặt, Tống Thời Cẩn nhếch khóe môi, con ngựa điên này thật đúng lúc!
Trong rừng có ám vệ đuổi theo, Tống Thời Cẩn cao giọng nói: "Không cần lo cho ta, phía Tây Nam, khoảng năm trăm mét, ta muốn bắt sống."
Vừa nói xong, mấy cái bóng đen liền xoay người lao về phía mà hắn chỉ.
Tống Thời Cẩn từng cưỡi ngựa ra chiến trường, chiến mã bị thương nặng còn đáng sợ hơn con ngựa điên này mà hắn cũng có thể khống chế, thì những con ngựa được nuôi trong sân ngựa lại càng khỏi phải nói, ngựa ngoan ngoãn hơn hẳn chiến mã, cho nên, hắn không vội mà dừng lại.
Cảnh vật đang chạy ngược về sau, chân Cố Hoài Du không chạm đất, trong lòng vẫn thấy không yên tâm, chỉ đành nắm chặt lấy y phục sau lưng hắn, sau khi hắn ngồi lên dường như ngựa không điên loạn dữ dội như lúc trước nữa, nhưng mà tốc độ chạy về phía trước vẫn rất nhanh.
"Cố Hoài Du." Giọng nói của Tống Thời Cẩn lại vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Hoài Du không trả lời.
Hắn lại nói: "Sao lại trả thứ đó cho ta?"
Nàng vẫn không trả lời.
Tống Thời Cẩn cắn chặt răng, cánh tay siết chặt, chân ngựa chạy nghiêng về một bên, càng ngày càng chạy lên cao, đường đang bằng phẳng cũng trở nên khúc khuỷu, cây trong rừng cũng rậm rạp hơn.
Nhịp tim hắn rất bình tĩnh, mùi hương tùng trên người hắn xông lên mũi, trong lòng Cố Hoài Du có chút khó nói.
Cuối cùng, nàng thấp giọng nói: "Huynh rất tốt." Nhưng, ta không xứng.
Giọng nói quá nhỏ, gần như là nỉ non, nhưng Tống Thời Cẩn lại nghe thấy rồi, hắn nhìn nơi phía trước càng ngày càng gần, đột nhiên mở miệng nói: "Nàng quay đầu lại!" Giọng nói dường như mang theo sự quyết đoán khó tin.
Cố Hoài Du quay đầu lại theo bản năng, tay buông ra, xém chút nữa là ngã xuống từ trên lưng ngựa, nhưng Tống Thời Cẩn đã nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Bóng cây trước mắt đột nhiên biến mất, bên ngoài trăm trượng, mặt đất cũng như bị nứt toạc ra, kéo dài về vách núi chênh vênh ở hai bên, phía dưới là vực sâu không thấy đáy.
Tốc độ của ngựa không hề giảm xuống một chút nào, Cố Hoài Du bị dọa mà hét lớn: "Huynh mau kéo ngựa lại!"
Tống Thời Cẩn nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: "Nó điên rồi, không kéo được."
Dưới tốc độ phi như bay của con ngựa, khoảng cách càng ngày càng gần, Cố Hoài Du cắn răng, run rẩy nói: "Ta biết, huynh có công phu, huynh buông ta ra, như vậy thì huynh vẫn còn cơ hội sống."
Nhưng Tống Thời Cẩn lại siết chặt cánh tay, gác cằm lên đầu nàng, hỏi: "Sao trả thứ đó lại cho ta?"
"Sắp chết rồi, huynh còn nói chuyện này nữa!"
Tống Thời Cẩn cười cười: "Chuyện này còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta."
"Huynh điên rồi!" Vực sâu càng ngày càng gần, nhưng Tống Thời Cẩn vẫn không có ý rời đi, Cố Hoài Du lo lắng hét lớn: "Huynh đi đi!"
Gió lớn thổi tóc hắn tung bay, hắn thấp giọng nói: "Đúng, ta điên rồi."
Cố Hoài Du than thở: "Tất cả mọi chuyện huynh đều nhớ, sao nhất định cứ muốn có kết quả chứ?"
"Bởi vì, không có nàng, cái mạng này của ta cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Cố Hoài Du ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hết mực nghiêm túc của hắn, hắn không có nói dối, Cố Hoài Du vẫn luôn biết điều này.
Vó ngựa đạp phải khoảng không, phía dưới chính là vách núi khói trắng lượn lờ, Cố Hoài Du tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, không ngờ là đời này, vẫn chưa sống được hai năm thì đã chết rồi.
Tống Thời Cẩn thất vọng thở dài một tiếng, lúc ngựa rơi xuống dưới, hắn liền ôm Cố Hoài Du bay lên, chân đạp lên lưng ngựa nhảy lên vách núi, mượn lực một cái, liền bay về phía đối diện vực sâu.
Vết nứt này bởi vì thế đất mà không ai biết đến, bên ngoài rìa đất có chút lỏng, chân của Tống Thời Cẩn vừa đạp lên, thì cả mảnh đất đá liền có xu hướng sụp xuống.
Dưới chân Cố Hoài Du lảo đảo, Tống Thời Cẩn đã mang theo nàng lăn tròn trên đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, chỗ đứng lúc nãy đã sụp xuống dưới khe nứt rồi.
Sống sót sau tai nạn, Cố Hoài Du thở hồng hộc nhìn Tống Thời Cẩn, có vài thứ, đã khác xưa rồi.
Tống Thời Cẩn ôm chặt lấy đầu nàng, mặt cách mặt chỉ khoảng cỡ cánh tay, nửa người trên của hắn lơ lửng trên vực sâu, cau mày hỏi nàng: "Nàng không sao chứ?"
Cố Hoài Du lắc đầu, bị dọa đến mức túa ra một lớp mồ hôi lạnh: "Không sao."
Xung quanh không có người, Tống Thời Cẩn liền dứt khoát không buông nàng ra, hai tay đặt sau gáy nàng ép nàng nhìn hắn, cúi đầu nhìn nàng từ trên cao: "Ta đã nói rồi, nếu như nàng không muốn thì cứ vứt đi."
Cố Hoài Du né tránh ánh nhìn, nói: "Ta nghĩ huynh đã hiểu những lời mà ta nói khi nãy rồi."
Thở dài một tiếng, Tống Thời Cẩn nói: "Vậy nàng có hiểu những lời mà ta nói không?"
Không có nàng, ta sống lại có ý nghĩa gì nữa chứ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Cố Hoài Du vẫn mang theo sự chần chừ, nhưng tình ý trong mắt hắn quá nồng nàn, lá cây vẫn đang reo lên xào xạc.
Tóc của nàng đã xõa ra, tóc con trước trán bị mồ hôi dính ướt nhẹp, có chút chật vật, nhưng mà trong mắt Tống Thời Cẩn, lại quyến rũ vô cùng, ôm chặt nàng trong lòng không buông như thế này, là điều mà hắn mơ ước đã lâu.
Ngũ quan được phóng to, khoảng cách xích lại, Tống Thời Cẩn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng đang vờn qua cánh mũi, cánh môi gần trong gang tấc, Cố Hoài Du đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh hắn ra.
Tất cả sự mê đắm liền tan hết trong tiếng nôn khan liên tục của nàng, Tống Thời Cẩn ảo não nhắm nhắm mắt, nghẹn giọng nói: "Xin lỗi."
Trả lời hắn vẫn chỉ có tiếng nôn khan.
Một hồi lâu sau, Cố Hoài Du mới nén lại sự khó chịu trong lòng, ngại ngùng mà nhìn hắn.
Tống Thời Cẩn thở dài một hơi, lấy cái hộp trong lòng ra, lại đặt vào tay nàng, không đợi nàng mở miệng, hắn liền nói trước: "Có muốn nghe quá khứ của ta không?"
Đời trước sai khi hai người quen biết nhau, gần như là không gì không nói, nhưng mà đối với những chuyện trước khi quen biết nàng, Tống Thời Cẩn vẫn luôn nói năng thận trọng.
Cố Hoài Du cấu lên hình điêu khắc trên cái hộp, gật gật đầu.
Tống Thời Cẩn ngửa mặt nằm lên trên mặt đất, khép hờ mắt thong thả nói: "Ta không có kí ức trước năm tuổi, cũng không biết phụ mẫu là ai, nhà ở đâu. Lúc năm tuổi, được sư phụ nhặt về từ Loạn Táng Cương, trên người chỉ có thứ này và một tờ giấy viết sanh thần bát tự mà thôi." Đang nói, hắn chỉ chỉ vào cái hộp trong tay Cố Hoài Du.
"Sau khi sư phụ cứu ta thì liền mất tích, ta bắt đầu học cách kiếm ăn, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, những cái màn thầu, những đồng tiền xin được đều bị cướp. Lúc đói quá ta liền đi ra cửa sau của mấy tửu lâu đó, nhặt thức ăn thừa mà họ đổ đi ăn, bị phát hiện thì bị đánh một trận. Nhưng mà thực sự là không còn cách nào khác, dù sao cũng phải sống, lúc khó khăn nhất, thậm chí ta còn giành ăn với cả chó.
Có lúc ta gặp phải công tử nhà giàu thích đùa giỡn, bọn họ sẽ giẫm màn thầu dưới chân, sau đó kêu ta học tiếng chó kêu, bò dưới dất mà ăn những thứ bị giẫm đạp qua như một con chó, liếm sạch vụn trên mặt đất, ta làm, ta phải sống mà không phải sao."
Cố Hoài Du không nói gì, nàng biết, những gì mà hắn nói có lẽ là đời trước của hắn.
"Năm bảy tuổi, lần đầu tiên ta giết người, đó là một tên ăn mày cướp đồ của ta, ta đánh không lại hắn, sau khi đánh ta một trận thì hắn còn đại tiện lên người ta, bắt ta ăn, thậm chí còn muốn đánh gãy tay chân ta, ta nhân lúc hắn không đề phòng, dùng hết sức lực cả đời nâng một hòn đá đập nát đầu hắn ra.
Ta rất đáng sợ có đúng không? Sau khi giết người thì ta liền bỏ trốn, ta không dám xuất hiện trong đám đông nữa, ta không dám để ai nhìn thấy mình, mãi cho đến khi ta sắp đói chết đói, thì ta gặp được nàng."
Cố Hoài Du siết chặt cái hộp trong tay, góc nhọn cấn vào tay khiến nàng đau đớn, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự đau đớn đó.
"Nàng tốt như thế, nhưng ta lại thấp kém như vậy, còn vọng tưởng có được nàng, rất ghê tởm đúng không?" Tống Thời Cẩn nhìn nàng, cười khổ: "Cuối cùng thì ta vẫn không xứng với nàng, cho nên trời đã định sẵn..."
"Không phải!"
Cố Hoài Du ngắt lời hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng được.
*Do chương này, nam chính đã bắt đầu tỏ tình nên mình đổi xưng hô luôn nhé. Nữ chính chưa chấp nhận nên vẫn sẽ tạm xưng huynh - muội, khi nào chấp nhận tình cảm thì sẽ chính thức xưng chàng - nàng nhé mọi người.
Tung vó ngựa chạy, nếu như có cơ hội, ai mà không muốn thử chứ.
Móng ngựa ướt dần, gió khẽ nổi lên, mấy nhành cây rụng lá bị gió thổi xào xạc, Hồng Ngọc chạy bước nhỏ theo sau, lo lắng nhìn Cố Hoài Du, cứ sợ nàng té từ trên lưng ngựa xuống.
Trong tay nắm dây cương, dừng ngựa lại, Cố Hoài Du nhìn về phía kinh thành, bây giờ chắc Lục Chi đã đưa đồ cho huynh ấy rồi, vậy thì, từ giờ về sau, hai người chắc sẽ không gặp nhau nữa rồi...
Hắn có sự kiêu ngạo của hắn, bị cự tuyệt liên tiếp mấy lần, chắc là sẽ không đến để mất mặt nữa đâu.
Cố Hoài Du hít sâu một hơi, nén lại một hơi nghẹn ngào trong lòng kia xuống, nhưng lòng nàng vẫn trống rỗng, bức bối đến đáng sợ.
Lúc này, trong rừng rậm rạp có ánh sáng lóe lên, một mũi tên xé rách bầu trời, xé gió bắn về phía Cố Hoài Du, khoảng cách quá xa, vốn dĩ không nghĩ là bắn một mũi liền trúng, nên người núp trong rừng cây sau khi bắn mũi thứ nhất liền lắp mũi tên thứ hai lên cung.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Hồng Ngọc nhìn từ xa, vừa mới hét lên một tiếng đầy sợ hãi, thì liền thấy mũi tên đang bay đến bị lệch sang một bên, bắn nghiêng lên mặt cỏ, mũi tên khác thì sau khi xẹt ngang qua người Cố Hoài Du lại cắm thẳng vào mông ngựa.
Con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ đột nhiên bị đau, sau nhấc chân hét lên một tiếng, liền tung vó chạy lung tung, vượt qua hàng rào cao nửa người, chạy vào trong rừng.
Trong lòng Cố Hoài Du chấn động, nàng vẫn còn chưa hoàn hồn lại trong cơn hoảng sợ sau khi mũi tên sượt qua tóc nàng thì con ngựa đã điên cuồng mà chạy, phía sau lưng là tiếng khóc thất thanh của Hồng Ngọc, tim nàng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngục, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Nếu như không khống chế tốc độ của ngựa thì điều chờ đợi nàng ở phía trước chính là ngã gãy cổ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tống Thời Cẩn vội vàng bắn lệch hai mũi tên, sau đó đặt tay lên môi huýt một cái, một tiếng huýt sáo vang lên, không kịp đợi người đến, hắn liền tung người đuổi theo phía sau Cố Hoài Du.
Con ngựa đã hoảng loạn không biết phương hướng nào, mang theo Cố Hoài Du chạy vào sâu trong rừng, Cố Hoài Du vẫn nhớ kĩ lời nói của nữ huấn luyện, không hề buông lỏng dây cương trong tay, nàng cúi thấp người gần như là nằm rạp trên lưng ngựa, những cành cây còn chưa kịp cắt tỉa xẹt qua đầu nàng.
Cố Hoài Du cầm chắc dây cương trong tay, trong miệng liên tục hô "xuỵt, xuỵt".
Nhưng mũi tên gần như là cắm hẳn vào trong con ngựa, cơn đau đớn kịch liệt khiến ngựa mất đi lí trí, làm sao mà dừng lại được. Trong lúc chạy điên cuồng đuôi mũi tên nhô ra quẹt trúng cành cây, lại càng khiến cho con ngựa thêm đau, tốc độ không giảm mà lại còn tăng thêm.
Cố Hoài Du đã mấy lần xém ngã trên mặt đất, nàng không muốn chết, cũng không cam lòng cứ thế mà chết, chỉ đành quấn dây cương lên cánh tay, nắm chặt lấy lông mao trên cổ ngựa, cánh tay đã bị dây cương siết chặt đến rách da, nàng vẫn không dám buông tay ra.
Bóng cây không ngừng lướt qua trước mặt, mỗi một lần đều có cảm giác như sắp tông trúng cây, Cố Hoài Du chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, trong lòng cầu nguyện con ngựa này có thể ngừng lại.
Đột nhiên, sau lưng cảm thấy ấm áp, có người đã đáp nhẹ nhàng lên lưng ngựa, một tay ôm lấy nàng, một tay vòng từ sau lưng ra gỡ sợi dây cương đang siết chặt cánh tay nàng ra.
"Buông tay!" Liếc thấy vệt ửng đỏ trên cánh tay nàng, Tống Thời Cẩn lạnh giọng nói.
Cố Hoài Du bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, bên tai toàn là tiếng gió rít gào, nàng không dám, sau khi buông tay ra nếu té ngã thì làm thế nào bây giờ?
Tống Thời Cẩn chỉ đành ôm người chặt vào trong lòng, thấp giọng an ủi: "Ngoan, nàng buông tay ra, ta bảo đảm nàng không sao."
Giọng nói của hắn quá mức quen thuộc, sau lưng Cố Hoài Du căng cứng, lúc này nàng mới nhận ra người phía sau lưng là ai. Không kịp nghĩ đến vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, trong tiềm ý thức của nàng dường như có một sự tin tưởng vượt qua dự định với hắn, cánh tay xoay ngược lại hai vòng, ngoan ngoãng buông tay ra.
Tống Thời Cẩn không dám chần chừ, một tay dừng sức siết chặt dây cương, cánh tay vòng ở eo nàng dùng sức nhấc lên, xoay người nàng lại đối mặt với hắn, dọa Cố Hoài Du sợ hãi không thôi.
"Nếu như sợ, thì cứ ôm ta."
Sự đề phòng vừa mới xây dựng xong trong lòng dường như bị vỡ nát trong lúc nguy nan, giữa hai suy nghĩ nam nữ khác nhau nên cách xa ra và ôm chặt hắn để giữ tính mạng thì Cố Hoài Du không chút do dự mà chọn vế sau.
Tất cả đợi sống được rồi hãy nói!
Vòng eo bị siết chặt, Tống Thời Cẩn nhếch khóe môi, con ngựa điên này thật đúng lúc!
Trong rừng có ám vệ đuổi theo, Tống Thời Cẩn cao giọng nói: "Không cần lo cho ta, phía Tây Nam, khoảng năm trăm mét, ta muốn bắt sống."
Vừa nói xong, mấy cái bóng đen liền xoay người lao về phía mà hắn chỉ.
Tống Thời Cẩn từng cưỡi ngựa ra chiến trường, chiến mã bị thương nặng còn đáng sợ hơn con ngựa điên này mà hắn cũng có thể khống chế, thì những con ngựa được nuôi trong sân ngựa lại càng khỏi phải nói, ngựa ngoan ngoãn hơn hẳn chiến mã, cho nên, hắn không vội mà dừng lại.
Cảnh vật đang chạy ngược về sau, chân Cố Hoài Du không chạm đất, trong lòng vẫn thấy không yên tâm, chỉ đành nắm chặt lấy y phục sau lưng hắn, sau khi hắn ngồi lên dường như ngựa không điên loạn dữ dội như lúc trước nữa, nhưng mà tốc độ chạy về phía trước vẫn rất nhanh.
"Cố Hoài Du." Giọng nói của Tống Thời Cẩn lại vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Hoài Du không trả lời.
Hắn lại nói: "Sao lại trả thứ đó cho ta?"
Nàng vẫn không trả lời.
Tống Thời Cẩn cắn chặt răng, cánh tay siết chặt, chân ngựa chạy nghiêng về một bên, càng ngày càng chạy lên cao, đường đang bằng phẳng cũng trở nên khúc khuỷu, cây trong rừng cũng rậm rạp hơn.
Nhịp tim hắn rất bình tĩnh, mùi hương tùng trên người hắn xông lên mũi, trong lòng Cố Hoài Du có chút khó nói.
Cuối cùng, nàng thấp giọng nói: "Huynh rất tốt." Nhưng, ta không xứng.
Giọng nói quá nhỏ, gần như là nỉ non, nhưng Tống Thời Cẩn lại nghe thấy rồi, hắn nhìn nơi phía trước càng ngày càng gần, đột nhiên mở miệng nói: "Nàng quay đầu lại!" Giọng nói dường như mang theo sự quyết đoán khó tin.
Cố Hoài Du quay đầu lại theo bản năng, tay buông ra, xém chút nữa là ngã xuống từ trên lưng ngựa, nhưng Tống Thời Cẩn đã nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Bóng cây trước mắt đột nhiên biến mất, bên ngoài trăm trượng, mặt đất cũng như bị nứt toạc ra, kéo dài về vách núi chênh vênh ở hai bên, phía dưới là vực sâu không thấy đáy.
Tốc độ của ngựa không hề giảm xuống một chút nào, Cố Hoài Du bị dọa mà hét lớn: "Huynh mau kéo ngựa lại!"
Tống Thời Cẩn nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: "Nó điên rồi, không kéo được."
Dưới tốc độ phi như bay của con ngựa, khoảng cách càng ngày càng gần, Cố Hoài Du cắn răng, run rẩy nói: "Ta biết, huynh có công phu, huynh buông ta ra, như vậy thì huynh vẫn còn cơ hội sống."
Nhưng Tống Thời Cẩn lại siết chặt cánh tay, gác cằm lên đầu nàng, hỏi: "Sao trả thứ đó lại cho ta?"
"Sắp chết rồi, huynh còn nói chuyện này nữa!"
Tống Thời Cẩn cười cười: "Chuyện này còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta."
"Huynh điên rồi!" Vực sâu càng ngày càng gần, nhưng Tống Thời Cẩn vẫn không có ý rời đi, Cố Hoài Du lo lắng hét lớn: "Huynh đi đi!"
Gió lớn thổi tóc hắn tung bay, hắn thấp giọng nói: "Đúng, ta điên rồi."
Cố Hoài Du than thở: "Tất cả mọi chuyện huynh đều nhớ, sao nhất định cứ muốn có kết quả chứ?"
"Bởi vì, không có nàng, cái mạng này của ta cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Cố Hoài Du ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hết mực nghiêm túc của hắn, hắn không có nói dối, Cố Hoài Du vẫn luôn biết điều này.
Vó ngựa đạp phải khoảng không, phía dưới chính là vách núi khói trắng lượn lờ, Cố Hoài Du tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, không ngờ là đời này, vẫn chưa sống được hai năm thì đã chết rồi.
Tống Thời Cẩn thất vọng thở dài một tiếng, lúc ngựa rơi xuống dưới, hắn liền ôm Cố Hoài Du bay lên, chân đạp lên lưng ngựa nhảy lên vách núi, mượn lực một cái, liền bay về phía đối diện vực sâu.
Vết nứt này bởi vì thế đất mà không ai biết đến, bên ngoài rìa đất có chút lỏng, chân của Tống Thời Cẩn vừa đạp lên, thì cả mảnh đất đá liền có xu hướng sụp xuống.
Dưới chân Cố Hoài Du lảo đảo, Tống Thời Cẩn đã mang theo nàng lăn tròn trên đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, chỗ đứng lúc nãy đã sụp xuống dưới khe nứt rồi.
Sống sót sau tai nạn, Cố Hoài Du thở hồng hộc nhìn Tống Thời Cẩn, có vài thứ, đã khác xưa rồi.
Tống Thời Cẩn ôm chặt lấy đầu nàng, mặt cách mặt chỉ khoảng cỡ cánh tay, nửa người trên của hắn lơ lửng trên vực sâu, cau mày hỏi nàng: "Nàng không sao chứ?"
Cố Hoài Du lắc đầu, bị dọa đến mức túa ra một lớp mồ hôi lạnh: "Không sao."
Xung quanh không có người, Tống Thời Cẩn liền dứt khoát không buông nàng ra, hai tay đặt sau gáy nàng ép nàng nhìn hắn, cúi đầu nhìn nàng từ trên cao: "Ta đã nói rồi, nếu như nàng không muốn thì cứ vứt đi."
Cố Hoài Du né tránh ánh nhìn, nói: "Ta nghĩ huynh đã hiểu những lời mà ta nói khi nãy rồi."
Thở dài một tiếng, Tống Thời Cẩn nói: "Vậy nàng có hiểu những lời mà ta nói không?"
Không có nàng, ta sống lại có ý nghĩa gì nữa chứ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Cố Hoài Du vẫn mang theo sự chần chừ, nhưng tình ý trong mắt hắn quá nồng nàn, lá cây vẫn đang reo lên xào xạc.
Tóc của nàng đã xõa ra, tóc con trước trán bị mồ hôi dính ướt nhẹp, có chút chật vật, nhưng mà trong mắt Tống Thời Cẩn, lại quyến rũ vô cùng, ôm chặt nàng trong lòng không buông như thế này, là điều mà hắn mơ ước đã lâu.
Ngũ quan được phóng to, khoảng cách xích lại, Tống Thời Cẩn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng đang vờn qua cánh mũi, cánh môi gần trong gang tấc, Cố Hoài Du đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh hắn ra.
Tất cả sự mê đắm liền tan hết trong tiếng nôn khan liên tục của nàng, Tống Thời Cẩn ảo não nhắm nhắm mắt, nghẹn giọng nói: "Xin lỗi."
Trả lời hắn vẫn chỉ có tiếng nôn khan.
Một hồi lâu sau, Cố Hoài Du mới nén lại sự khó chịu trong lòng, ngại ngùng mà nhìn hắn.
Tống Thời Cẩn thở dài một hơi, lấy cái hộp trong lòng ra, lại đặt vào tay nàng, không đợi nàng mở miệng, hắn liền nói trước: "Có muốn nghe quá khứ của ta không?"
Đời trước sai khi hai người quen biết nhau, gần như là không gì không nói, nhưng mà đối với những chuyện trước khi quen biết nàng, Tống Thời Cẩn vẫn luôn nói năng thận trọng.
Cố Hoài Du cấu lên hình điêu khắc trên cái hộp, gật gật đầu.
Tống Thời Cẩn ngửa mặt nằm lên trên mặt đất, khép hờ mắt thong thả nói: "Ta không có kí ức trước năm tuổi, cũng không biết phụ mẫu là ai, nhà ở đâu. Lúc năm tuổi, được sư phụ nhặt về từ Loạn Táng Cương, trên người chỉ có thứ này và một tờ giấy viết sanh thần bát tự mà thôi." Đang nói, hắn chỉ chỉ vào cái hộp trong tay Cố Hoài Du.
"Sau khi sư phụ cứu ta thì liền mất tích, ta bắt đầu học cách kiếm ăn, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, những cái màn thầu, những đồng tiền xin được đều bị cướp. Lúc đói quá ta liền đi ra cửa sau của mấy tửu lâu đó, nhặt thức ăn thừa mà họ đổ đi ăn, bị phát hiện thì bị đánh một trận. Nhưng mà thực sự là không còn cách nào khác, dù sao cũng phải sống, lúc khó khăn nhất, thậm chí ta còn giành ăn với cả chó.
Có lúc ta gặp phải công tử nhà giàu thích đùa giỡn, bọn họ sẽ giẫm màn thầu dưới chân, sau đó kêu ta học tiếng chó kêu, bò dưới dất mà ăn những thứ bị giẫm đạp qua như một con chó, liếm sạch vụn trên mặt đất, ta làm, ta phải sống mà không phải sao."
Cố Hoài Du không nói gì, nàng biết, những gì mà hắn nói có lẽ là đời trước của hắn.
"Năm bảy tuổi, lần đầu tiên ta giết người, đó là một tên ăn mày cướp đồ của ta, ta đánh không lại hắn, sau khi đánh ta một trận thì hắn còn đại tiện lên người ta, bắt ta ăn, thậm chí còn muốn đánh gãy tay chân ta, ta nhân lúc hắn không đề phòng, dùng hết sức lực cả đời nâng một hòn đá đập nát đầu hắn ra.
Ta rất đáng sợ có đúng không? Sau khi giết người thì ta liền bỏ trốn, ta không dám xuất hiện trong đám đông nữa, ta không dám để ai nhìn thấy mình, mãi cho đến khi ta sắp đói chết đói, thì ta gặp được nàng."
Cố Hoài Du siết chặt cái hộp trong tay, góc nhọn cấn vào tay khiến nàng đau đớn, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự đau đớn đó.
"Nàng tốt như thế, nhưng ta lại thấp kém như vậy, còn vọng tưởng có được nàng, rất ghê tởm đúng không?" Tống Thời Cẩn nhìn nàng, cười khổ: "Cuối cùng thì ta vẫn không xứng với nàng, cho nên trời đã định sẵn..."
"Không phải!"
Cố Hoài Du ngắt lời hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng được.
*Do chương này, nam chính đã bắt đầu tỏ tình nên mình đổi xưng hô luôn nhé. Nữ chính chưa chấp nhận nên vẫn sẽ tạm xưng huynh - muội, khi nào chấp nhận tình cảm thì sẽ chính thức xưng chàng - nàng nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.