Boss À, Liêm Sỉ Của Anh Đâu Rồi?
Chương 46: Ngoại truyện 2.
Lạc Uyển Dư
04/04/2021
"Con muốn cả bố và mẹ nằm cạnh."
Hạ Ngọc đưa mắt nhìn Từ Minh, anh vẫn đứng ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào hai mẹ con, trên khuôn mặt bày ra sự khó chịu rõ thấy khi con gái đã phá đám chuyện tốt của hai vợ chồng. Hạ Ngọc buồn cười nhưng cô phải cố nén lại trong lòng. Vừa nãy là do cô đốt lửa xong bỏ đấy không thèm dập, chắc hẳn nãy giờ anh khó chịu lắm đây.
Từ ngày có con nhỏ đến giờ, Từ Minh ít hẳn cơ hội 'gần gũi' với cô, ngày bé thì đứa trẻ quấy đêm, lớn lên một chút thì bám mẹ. Tình cảnh của anh đáng thương thật đấy nhưng biết làm thế nào, con gái nhỏ đang nằm đây, hai vợ chồng chẳng thể làm gù quá đáng.
Đối diện với ánh nhìn của vợ và đôi mắt nhỏ long lanh của con gái, Từ Minh thở dài, xoa đầu bé Na và bảo: "Con cứ ôm mẹ ngủ trước đi, bố vào nhà vệ sinh một lát rồi ra ngay."
Vài phút sau từ trong nhà vệ sinh có tiếng xả nước, Hạ Ngọc đương nhiên hiểu được đêm nay Từ Minh phải dùng nước lạnh dập lửa, cô không thể giúp gì được do con gái vẫn nằm đây. Một lát sau, Từ Minh bước ra khỏi phòng tắm, trên người đã mặc bộ đồ ngủ mới. Anh tiến về phía giường, nằm xuống bên cạnh con gái và vợ.
Lúc này Từ Na đang ở trong vòng tay của Hạ Ngọc vội chui ra, nằm thẳng người ở giữa, tay phải ôm cánh tay bố, tay trái ôm cánh tay mẹ, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
"Con rất thích nằm như vậy. Từ nay trở đi con không nằm phòng ngủ riêng nữa đâu."
"Không được, con đã lớn rồi, phải học cách tự lập thì sau này mới thành công. Trước tiên chính là phải ngủ phòng riêng." Từ Minh nghe con gái nói vậy vội lên tiếng phản đối. Nếu đêm nào con gái cũng nằm cùng thì anh và Hạ Ngọc còn làm ăn được gì nữa.
Đương nhiên ngay khi câu nói của Từ Minh vừa dứt thì anh nhận lại ngay ánh mắt cảnh cáo của Hạ Ngọc. Cô đang định nói điều gì đó thì con gái nằm bên cạnh đã chen vào nói trước:
"Dù gì con cũng là con gái, phải được ngủ với bố mẹ đến lớn chứ. Bạn Toàn lớp con là con trai mà vẫn còn ngủ với bố mẹ kìa." Cô bé gái Từ Na nhanh nhảu tranh cãi với bố.
"Na Na, bạn Toàn là bạn mà con cắn hôm qua sao? Giờ có thể nói cho mẹ nghe rốt cuộc sao con bắt nạt bạn được không?"
Hạ Ngọc nhanh chóng bắt được chủ đề trọng tâm. Nhân lúc tâm tình con gái đang vui vẻ, cô hỏi luôn con về chuyện này vì dù gì cô tin Na Na nhà cô không phải là người tự dưng đi gây sự với người khác.
Trước câu hỏi của mẹ, gương mặt đang tươi cười của Từ Na ỉu xìu hẳn, cô bé cúi mặt xuống không dám đối diện với ánh nhìn của mẹ. Từ Minh phải ở bên cạnh động viên, dỗ dành bé thì Từ Na mới chịu nói ra.
"Con nói ra mẹ đừng mắng con nhé. Tất cả là do bạn Toàn xấu tính đấy. Bạn ấy bảo nếu bố mẹ đẻ em bé sẽ cho con ra rìa, không yêu thương con nữa. Toàn còn nói bạn ấy là con út trong nhà nên biết, luôn được bố mẹ chiều chuộng nhất nhà nên bị anh chị ghét nhưng bạn ấy nói rằng không sợ vì bố mẹ chỉ yêu mỗi bạn đấy thôi...."
"Vậy nên con sợ bố mẹ sinh em bé sẽ không yêu thương con sao?"
Bé Na gật đầu, khuôn mặt buồn thiu, bắt đầu sụt sịt như sắp khóc. Hạ Ngọc hiểu ra vấn đề, ôm con gái vào lòng, xoa đầu an ủi:
"Đứa bé ngốc này, ai bảo có thêm em bé là bố mẹ sẽ cho con ra rìa? Con cứ nghe bạn Toàn mà quên mất nhà cô Vân hàng xóm hay sao? Hai bạn nhỏ nhà cô ấy chơi rất thân thiết và vui vẻ nữa, có anh chị em thì niềm vui nhân lên chứ làm gì có chuyện mất đi tình yêu thương chứ."
"Vậy nếu có thêm em nữa bố vẫn bế con ngồi lên cổ, mẹ vẫn ôm con ngủ sao?" Từ Na ngây thoe ngước mắt lên hỏi mẹ.
"Đương nhiên rồi. Bố mẹ luôn yêu cả con và em bé, con sẽ yêu em bé và em bé cũng yêu con. Thế là tình yêu được nhân lên không phải sẽ hạnh phúc sao?" Từ Minh cất lời nói.
Nghe vậy vẻ mặt của Từ Na tươi tỉnh hẳn, bé vỗ tay hoan hô, hôn chụt một cái vào má của Hạ Ngọc và Từ Minh, vui vẻ nói cười: "Vậy con muốn có em, có thật nhiều em. Con muốn có hai em, à không, ba em đi, có cả em trai và em gái, em trai sẽ bảo vệ con và em gái sẽ được con tặng váy, kẹp tóc, búp bê. Mai bố mẹ sinh em bé nhé."
Từ Na hết ngoái đầu nhìn mẹ rồi quay sang nhìn bố. Từ Minh như chỉ chờ cơ hội này, hào hứng nói: "Nếu muốn có em thì con phải ngủ một mình để bố mẹ có đủ không gian và thời gian để tạo em bé được."
Vừa nói, ánh mắt gian xảo của Từ Minh vừa liếc nhìn Hạ Ngọc ra hiệu cho cô. Nhận được ánh mắt của anh, cô đỏ mặt tía tai, giả vờ ho nhẹ một tiếng phá đi bầu không khí ngượng ngập.
"Bố mẹ cho con xem quá trình tạo em bé được không?" Bé Na vẫn ngây thơ hỏi đáp cùng bố mà không biết mẹ mình ở bên cạnh đang khó xử thế nào.
Từ Minh quan sát vẻ mặt xấu hổ của Hạ Ngọc mà thấy đáng yêu vô cùng, đúng là con gái nhỏ của anh đủ khả năng hợp sức để trêu cô mà. Nhưng trêu đùa thế nào Từ Minh cũng biết điểm dừng, anh nhanh chóng trả lời thắc mắc của con gái:
"Không thể xem được nhé. Quá trình đó rất mất sức và tốn thời gian, con còn nhỏ không đủ sức khoẻ để xem đâu nên phải ngoan ngoãn về phòng ngủ của mình và trả lại không gian của bố mẹ để tạo em bé. Con hiểu không?"
Từ Na nhăn mày lắc đầu khó hiểu nhưng bé không còn vòi vĩnh đòi ngủ với bố mẹ nữa.
Hạ Ngọc đưa mắt nhìn Từ Minh, anh vẫn đứng ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào hai mẹ con, trên khuôn mặt bày ra sự khó chịu rõ thấy khi con gái đã phá đám chuyện tốt của hai vợ chồng. Hạ Ngọc buồn cười nhưng cô phải cố nén lại trong lòng. Vừa nãy là do cô đốt lửa xong bỏ đấy không thèm dập, chắc hẳn nãy giờ anh khó chịu lắm đây.
Từ ngày có con nhỏ đến giờ, Từ Minh ít hẳn cơ hội 'gần gũi' với cô, ngày bé thì đứa trẻ quấy đêm, lớn lên một chút thì bám mẹ. Tình cảnh của anh đáng thương thật đấy nhưng biết làm thế nào, con gái nhỏ đang nằm đây, hai vợ chồng chẳng thể làm gù quá đáng.
Đối diện với ánh nhìn của vợ và đôi mắt nhỏ long lanh của con gái, Từ Minh thở dài, xoa đầu bé Na và bảo: "Con cứ ôm mẹ ngủ trước đi, bố vào nhà vệ sinh một lát rồi ra ngay."
Vài phút sau từ trong nhà vệ sinh có tiếng xả nước, Hạ Ngọc đương nhiên hiểu được đêm nay Từ Minh phải dùng nước lạnh dập lửa, cô không thể giúp gì được do con gái vẫn nằm đây. Một lát sau, Từ Minh bước ra khỏi phòng tắm, trên người đã mặc bộ đồ ngủ mới. Anh tiến về phía giường, nằm xuống bên cạnh con gái và vợ.
Lúc này Từ Na đang ở trong vòng tay của Hạ Ngọc vội chui ra, nằm thẳng người ở giữa, tay phải ôm cánh tay bố, tay trái ôm cánh tay mẹ, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
"Con rất thích nằm như vậy. Từ nay trở đi con không nằm phòng ngủ riêng nữa đâu."
"Không được, con đã lớn rồi, phải học cách tự lập thì sau này mới thành công. Trước tiên chính là phải ngủ phòng riêng." Từ Minh nghe con gái nói vậy vội lên tiếng phản đối. Nếu đêm nào con gái cũng nằm cùng thì anh và Hạ Ngọc còn làm ăn được gì nữa.
Đương nhiên ngay khi câu nói của Từ Minh vừa dứt thì anh nhận lại ngay ánh mắt cảnh cáo của Hạ Ngọc. Cô đang định nói điều gì đó thì con gái nằm bên cạnh đã chen vào nói trước:
"Dù gì con cũng là con gái, phải được ngủ với bố mẹ đến lớn chứ. Bạn Toàn lớp con là con trai mà vẫn còn ngủ với bố mẹ kìa." Cô bé gái Từ Na nhanh nhảu tranh cãi với bố.
"Na Na, bạn Toàn là bạn mà con cắn hôm qua sao? Giờ có thể nói cho mẹ nghe rốt cuộc sao con bắt nạt bạn được không?"
Hạ Ngọc nhanh chóng bắt được chủ đề trọng tâm. Nhân lúc tâm tình con gái đang vui vẻ, cô hỏi luôn con về chuyện này vì dù gì cô tin Na Na nhà cô không phải là người tự dưng đi gây sự với người khác.
Trước câu hỏi của mẹ, gương mặt đang tươi cười của Từ Na ỉu xìu hẳn, cô bé cúi mặt xuống không dám đối diện với ánh nhìn của mẹ. Từ Minh phải ở bên cạnh động viên, dỗ dành bé thì Từ Na mới chịu nói ra.
"Con nói ra mẹ đừng mắng con nhé. Tất cả là do bạn Toàn xấu tính đấy. Bạn ấy bảo nếu bố mẹ đẻ em bé sẽ cho con ra rìa, không yêu thương con nữa. Toàn còn nói bạn ấy là con út trong nhà nên biết, luôn được bố mẹ chiều chuộng nhất nhà nên bị anh chị ghét nhưng bạn ấy nói rằng không sợ vì bố mẹ chỉ yêu mỗi bạn đấy thôi...."
"Vậy nên con sợ bố mẹ sinh em bé sẽ không yêu thương con sao?"
Bé Na gật đầu, khuôn mặt buồn thiu, bắt đầu sụt sịt như sắp khóc. Hạ Ngọc hiểu ra vấn đề, ôm con gái vào lòng, xoa đầu an ủi:
"Đứa bé ngốc này, ai bảo có thêm em bé là bố mẹ sẽ cho con ra rìa? Con cứ nghe bạn Toàn mà quên mất nhà cô Vân hàng xóm hay sao? Hai bạn nhỏ nhà cô ấy chơi rất thân thiết và vui vẻ nữa, có anh chị em thì niềm vui nhân lên chứ làm gì có chuyện mất đi tình yêu thương chứ."
"Vậy nếu có thêm em nữa bố vẫn bế con ngồi lên cổ, mẹ vẫn ôm con ngủ sao?" Từ Na ngây thoe ngước mắt lên hỏi mẹ.
"Đương nhiên rồi. Bố mẹ luôn yêu cả con và em bé, con sẽ yêu em bé và em bé cũng yêu con. Thế là tình yêu được nhân lên không phải sẽ hạnh phúc sao?" Từ Minh cất lời nói.
Nghe vậy vẻ mặt của Từ Na tươi tỉnh hẳn, bé vỗ tay hoan hô, hôn chụt một cái vào má của Hạ Ngọc và Từ Minh, vui vẻ nói cười: "Vậy con muốn có em, có thật nhiều em. Con muốn có hai em, à không, ba em đi, có cả em trai và em gái, em trai sẽ bảo vệ con và em gái sẽ được con tặng váy, kẹp tóc, búp bê. Mai bố mẹ sinh em bé nhé."
Từ Na hết ngoái đầu nhìn mẹ rồi quay sang nhìn bố. Từ Minh như chỉ chờ cơ hội này, hào hứng nói: "Nếu muốn có em thì con phải ngủ một mình để bố mẹ có đủ không gian và thời gian để tạo em bé được."
Vừa nói, ánh mắt gian xảo của Từ Minh vừa liếc nhìn Hạ Ngọc ra hiệu cho cô. Nhận được ánh mắt của anh, cô đỏ mặt tía tai, giả vờ ho nhẹ một tiếng phá đi bầu không khí ngượng ngập.
"Bố mẹ cho con xem quá trình tạo em bé được không?" Bé Na vẫn ngây thơ hỏi đáp cùng bố mà không biết mẹ mình ở bên cạnh đang khó xử thế nào.
Từ Minh quan sát vẻ mặt xấu hổ của Hạ Ngọc mà thấy đáng yêu vô cùng, đúng là con gái nhỏ của anh đủ khả năng hợp sức để trêu cô mà. Nhưng trêu đùa thế nào Từ Minh cũng biết điểm dừng, anh nhanh chóng trả lời thắc mắc của con gái:
"Không thể xem được nhé. Quá trình đó rất mất sức và tốn thời gian, con còn nhỏ không đủ sức khoẻ để xem đâu nên phải ngoan ngoãn về phòng ngủ của mình và trả lại không gian của bố mẹ để tạo em bé. Con hiểu không?"
Từ Na nhăn mày lắc đầu khó hiểu nhưng bé không còn vòi vĩnh đòi ngủ với bố mẹ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.