Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp
Chương 74: Cuộc tập giữa trưa
Quyên Ngô
03/06/2019
Đối với ánh mắt chờ mong của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt thật sự chưa muốn khiến cô thất vọng buồn phiền chút nào, tuy nhiên cũng không thể lừa cô được. Thu nụ cười nhẹ trên môi lại, anh lắc đầu nhè nhẹ... không lên
tiếng, Trịnh Diệp cũng đủ hiểu rồi!
Mặc dù buồn, nhưng Trịnh Diệp cũng không quá ủ rũ...bởi cô biết, đối với tình hình của anh trai mình cũng không thể cải thiện được trong một sớm một chiều.
Nhìn nhìn Trịnh Thiên một loát, Trịnh Diệp cũng không có quên bản thân có việc cần hỏi Hoắc Vĩ Triệt:
- Tại sao lại có hai người đứng ngoài cửa?
Mặc dù đây là khu vực Vip của bệnh viện, người ngoài điều biết người nằm bệnh ở đây điều không tầm thường, nhưng cảnh giữ kiểu kia cũng quá phô trương đi?
- Em cũng biết lý do vì sao cậu ấy ra nông nổi này mà?
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trịnh Diệp, mà Hoắc Vĩ Triệt còn hỏi ngược lại cô. Trịnh Diệp vốn thông minh, lập tức hiểu được ẩn ý của Hoắc Vĩ Triệt, mày có phần nhíu lại:
- Ý anh là... có người muốn gây hại cho anh ấy nữa sao?
- Đúng vậy, dường như trước khi bị tấn công mất đi ý thức Trịnh Thiên đã biết được điều gì đó, cho nên đối phương muốn lấy cho bằng được mạng cậu ấy. Tần Nguyên báo cáo lại đang có vài kẻ khả nghi dò hỏi tin tức ở các bệnh viện...
Đám người này cũng thật sự có lá gan rất lớn!
Trịnh Diệp chăm chú lấy nghe từng câu từng chữ mà Hoắc Vĩ Triệt nói, tuy nhiên sau đó cô cũng không có trả lời.
- Đừng có mãi nhíu mày như vậy, sẽ sớm trở thành bà cụ non đó!
Đưa tay vuốt nhẹ hai hàng chân mày đang nhíu chặt của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt buôn lời trêu đùa, nhưng ẩn bên trong là quan tâm lo lắng.
Đối với ánh mắt, và gương mặt gần trong gang tấc của anh, Trịnh Diệp chỉ cảm thấy mặt cô dường như có xu hướng đang nóng lên, đẩy đẩy tay anh ra, đứng dậy:
- Được rồi, tôi phải đi làm rồi!
Có điều Trịnh Diệp chưa kịp bước đi thì cánh tay đã bị nắm lại, quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt có phần không vui của Hoắc Vĩ Triệt.
- Em vẫn chưa ăn sáng, đúng không?
Cô gái nhỏ này, đến sớm như vậy, chắc chắn là chưa ăn đây mà?
- À...đúng vậy, nhưng tôi định mua đồ đến sở sẽ ăn luôn!
Anh ta lại muốn làm gì đây chứ?
- Sẵn đây tôi cũng chưa ăn, em đi ăn cùng tôi được không?
Trịnh Diệp nghe vậy có ý muốn tự chối, nhưng nghĩ lại anh cũng đã vì hai anh em cô mà làm không ít việc, cô không thể quá vô tình như vậy được. Nghĩ một chút, nhìn đồng hồ cũng mới hơn sáu giờ sáng một chút, vì vậy mà cô cũng gật đầu nhè nhẹ.
Bởi vì Trịnh Diệp có xe, cho nên sau khi ăn sáng xong thì Hoắc Vĩ Triệt dù muốn cũng không có cơ hội đưa cô đi làm. Mà Trịnh Diệp, sau khi khởi động xe lại gắn thiết bị Bluetooth vào tai, hơi do dự một chút, nhưng rồi cô cũng vào danh bạ tìm kiếm và ấn gọi.
Khi đầu dây bên kia đã được kết nối, Trịnh Diệp liền ngay lập tức lên tiếng, ngữ điệu cực kì nghiêm túc:
- Chú... cháu gọi trực tiếp như vậy là quy phạm vi tắc, nhưng việc này cháu chỉ có thể báo cáo trực tiếp với chú thôi!
...
Vào thời gian nghỉ chưa, dù vẫn còn bác sĩ và y tá trực, nhưng bệnh viện thủ đô cũng vắng vẻ hơn bình thường rất nhiều.
- Chào cô!
Cô y tá ở quầy lễ tân của bệnh viện đang cuối người xem sổ sách gì đó thì tầm mắt đột nhiên bị chắn, mà ngay sau đó cũng có một tiếng gọi nhỏ nhặn vang lên. Ngẩng đầu nhìn thì thấy trước mặt là ai người đàn ông ăn mặc khá lịch sự, đáng người nho nhã, thấy vậy cô y tá cũng lịch sự lên tiếng:
- Không biết hai anh cần gì?
- À, không biết hai hôm nay bệnh viện có tiếp nhận ca bệnh nào mà nạn nhân bị đạn bắn không vậy? Tên là Trịnh Thiên...
Cô y tá nghe vậy thì hơi nhăn mặt lại...
Một trong hai người đàn ông kia thì vậy thì liền xưa tay cười cười:
- Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi mới vừa từ nước ngoài trở về, nghe tin bạn mình bị thương mà không biết bệnh viện nào thôi!
Nghe thì hợp lý, nhưng lại có rất nhiều sơ hở. Cô y tá thu lại vẻ mặt hơi nhăn, gật đầu, bảo họ đợi một chút còn cô thì lặt sổ sách ra xem, một chút sau lại lắc đầu:
- Các anh tìm bệnh viện khác xem, ở đây chúng tôi không có người các anh cần tìm rồi!
- Vậy được rồi, cảm ơn cô.
Hai người đàn ông sau khi nói cảm ơn thì quay lưng rời đi, mà cô y tá thấy vậy lại liếc nhìn về chiếc ghế ở sảnh bệnh viện... Ở đó có một người đang thông thả gấp tờ báo lại, rồi đứng lên, khẽ nhìn về phía cô y tá gật đầu nhẹ, xong liền bước đi, chỉ có điều tay anh ta lại đặt lên tai mình, rồi nói nhỏ cái gì đó...
Về phần hai người đàn ông vừa mới hỏi tin tức từ bàn lễ tân ở bệnh viện đi vào ga ga xe của bệnh viện. Nhưng khác với dáng vẻ lịch sự nhỏ nhã khi nãy rất xa, một người vứt điếu thuốc xuống chân dí dí, không kiên nhẫn lên tiếng:
- Má nó, rốt cuộc là thằng đó chốn ở đâu chứ, tìm hết mấy cái bệnh viện lớn ở thủ đô này rồi vẫn không thấy! Chẳng lẽ nó lại được đưa ra nước ngoài sao?
- Không thể nào, ông chủ đã cho người chặn lại hết rồi, nếu như hắn ta có đi thì ta đã nhận được tin tức. Kiên nhẫn tìm thêm vài cái bệnh nữa xem sao?
Một tên khác có đầu óc hơn, trên khuôn mặt nho nhã vừa rồi hiện lên tia mưu mô suy tính rất rõ ràng. Có điều tên kia lại không có được như tên này, ra vẻ cực kỳ bực bội...
- Tìm thì tìm...đằng này còn phải giả vờ lịch sự lễ độ, tao chịu hết nổi rồi!
- Không chịu nổi cũng phải chịu, nếu không mày định các cái mặt hung tợn đầy sát khí đi vào bệnh viện hỏi thăm không sợ bị chú ý sao?
Hai gã đàn ông đứng đó trò chuyện, bọn chúng giả vờ lịch sử để không bị nghi ngờ, tuy nhiên, bọn chúng không hề hay biết dù đã giả vờ rất tốt cũng đã nằm trong tầm ngắm của không ít người!
Trong ga ga xe cũng không ít xe, bọn chúng lại đứng quay lưng về phía nhiều xe nhất nên cũng không hề hay biết phía sau lưng chúng đang có không ít vật thể chuyển động. Bốn người đàn ông đều đội nón lưỡi trai, tai đeo thiết bị Bluetooth đang ẩn mình và lưới đi rất nhẹ nhàng giữa các chiếc xe. Đến khoảng cách chỉ còn cách một chiếc xe nữa thì đã tới chỗ hai người kia đứng thì cả bốn đồng lọt dừng lại, một người trong số đó liếc nhìn những người còn lại, ra dấu tay... Bọn họ xem ra được huấn luyện rất tốt, chỉ vài động tác đơn giản đã hiểu ý nhau, gật đầu...
Người ra dấu bang đầu giơ một bàn tay lên, rồi lại hạ xuống... Ngay lập tức khi bàn tay vừa hạ xuống thì hai người ở vị trí giữa liền bật người lên, lộn một vòng trên nóc xe, vị trí trí dừng lại là ngay sát sau lưng hai tên kia. Hai người cũng không dừng lại mà đồng loạt giơ tay đánh mạnh vào gáy hai gã kia.
- Hự...
Bịch...
Vài âm thanh vang lên, hai người đàn ông kia chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bất tỉnh nhân sự, ngã bịch xuống đất. Thấy vậy hai người ẩn nấp cũng đồng loạt nhảy ra, hai người một gã lục lọi khắp người hai gã kia và lấy ra được hai khẩu súng. Người ra hiệu từ đầu tới cuối chắc cũng là người chỉ huy hơi nhíu mày thử kéo áo bên vai một người xuống, lập tức anh ta liền thấy một thứ. Một người trong số ba người còn lại cũng thấy, anh ta cũng kéo áo gã còn lại... Không ngoài suy đoán, đập vào mắt mọi người chính là hình xăm con bò cạp cực kì xinh động!
- Đưa về trước!
Người chỉ huy nhìn ba người còn lại lên tiếng, sau đó thì cùng nhau đỡ lấy hai gã đàn ông lên xe...
Mặc dù buồn, nhưng Trịnh Diệp cũng không quá ủ rũ...bởi cô biết, đối với tình hình của anh trai mình cũng không thể cải thiện được trong một sớm một chiều.
Nhìn nhìn Trịnh Thiên một loát, Trịnh Diệp cũng không có quên bản thân có việc cần hỏi Hoắc Vĩ Triệt:
- Tại sao lại có hai người đứng ngoài cửa?
Mặc dù đây là khu vực Vip của bệnh viện, người ngoài điều biết người nằm bệnh ở đây điều không tầm thường, nhưng cảnh giữ kiểu kia cũng quá phô trương đi?
- Em cũng biết lý do vì sao cậu ấy ra nông nổi này mà?
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trịnh Diệp, mà Hoắc Vĩ Triệt còn hỏi ngược lại cô. Trịnh Diệp vốn thông minh, lập tức hiểu được ẩn ý của Hoắc Vĩ Triệt, mày có phần nhíu lại:
- Ý anh là... có người muốn gây hại cho anh ấy nữa sao?
- Đúng vậy, dường như trước khi bị tấn công mất đi ý thức Trịnh Thiên đã biết được điều gì đó, cho nên đối phương muốn lấy cho bằng được mạng cậu ấy. Tần Nguyên báo cáo lại đang có vài kẻ khả nghi dò hỏi tin tức ở các bệnh viện...
Đám người này cũng thật sự có lá gan rất lớn!
Trịnh Diệp chăm chú lấy nghe từng câu từng chữ mà Hoắc Vĩ Triệt nói, tuy nhiên sau đó cô cũng không có trả lời.
- Đừng có mãi nhíu mày như vậy, sẽ sớm trở thành bà cụ non đó!
Đưa tay vuốt nhẹ hai hàng chân mày đang nhíu chặt của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt buôn lời trêu đùa, nhưng ẩn bên trong là quan tâm lo lắng.
Đối với ánh mắt, và gương mặt gần trong gang tấc của anh, Trịnh Diệp chỉ cảm thấy mặt cô dường như có xu hướng đang nóng lên, đẩy đẩy tay anh ra, đứng dậy:
- Được rồi, tôi phải đi làm rồi!
Có điều Trịnh Diệp chưa kịp bước đi thì cánh tay đã bị nắm lại, quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt có phần không vui của Hoắc Vĩ Triệt.
- Em vẫn chưa ăn sáng, đúng không?
Cô gái nhỏ này, đến sớm như vậy, chắc chắn là chưa ăn đây mà?
- À...đúng vậy, nhưng tôi định mua đồ đến sở sẽ ăn luôn!
Anh ta lại muốn làm gì đây chứ?
- Sẵn đây tôi cũng chưa ăn, em đi ăn cùng tôi được không?
Trịnh Diệp nghe vậy có ý muốn tự chối, nhưng nghĩ lại anh cũng đã vì hai anh em cô mà làm không ít việc, cô không thể quá vô tình như vậy được. Nghĩ một chút, nhìn đồng hồ cũng mới hơn sáu giờ sáng một chút, vì vậy mà cô cũng gật đầu nhè nhẹ.
Bởi vì Trịnh Diệp có xe, cho nên sau khi ăn sáng xong thì Hoắc Vĩ Triệt dù muốn cũng không có cơ hội đưa cô đi làm. Mà Trịnh Diệp, sau khi khởi động xe lại gắn thiết bị Bluetooth vào tai, hơi do dự một chút, nhưng rồi cô cũng vào danh bạ tìm kiếm và ấn gọi.
Khi đầu dây bên kia đã được kết nối, Trịnh Diệp liền ngay lập tức lên tiếng, ngữ điệu cực kì nghiêm túc:
- Chú... cháu gọi trực tiếp như vậy là quy phạm vi tắc, nhưng việc này cháu chỉ có thể báo cáo trực tiếp với chú thôi!
...
Vào thời gian nghỉ chưa, dù vẫn còn bác sĩ và y tá trực, nhưng bệnh viện thủ đô cũng vắng vẻ hơn bình thường rất nhiều.
- Chào cô!
Cô y tá ở quầy lễ tân của bệnh viện đang cuối người xem sổ sách gì đó thì tầm mắt đột nhiên bị chắn, mà ngay sau đó cũng có một tiếng gọi nhỏ nhặn vang lên. Ngẩng đầu nhìn thì thấy trước mặt là ai người đàn ông ăn mặc khá lịch sự, đáng người nho nhã, thấy vậy cô y tá cũng lịch sự lên tiếng:
- Không biết hai anh cần gì?
- À, không biết hai hôm nay bệnh viện có tiếp nhận ca bệnh nào mà nạn nhân bị đạn bắn không vậy? Tên là Trịnh Thiên...
Cô y tá nghe vậy thì hơi nhăn mặt lại...
Một trong hai người đàn ông kia thì vậy thì liền xưa tay cười cười:
- Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi mới vừa từ nước ngoài trở về, nghe tin bạn mình bị thương mà không biết bệnh viện nào thôi!
Nghe thì hợp lý, nhưng lại có rất nhiều sơ hở. Cô y tá thu lại vẻ mặt hơi nhăn, gật đầu, bảo họ đợi một chút còn cô thì lặt sổ sách ra xem, một chút sau lại lắc đầu:
- Các anh tìm bệnh viện khác xem, ở đây chúng tôi không có người các anh cần tìm rồi!
- Vậy được rồi, cảm ơn cô.
Hai người đàn ông sau khi nói cảm ơn thì quay lưng rời đi, mà cô y tá thấy vậy lại liếc nhìn về chiếc ghế ở sảnh bệnh viện... Ở đó có một người đang thông thả gấp tờ báo lại, rồi đứng lên, khẽ nhìn về phía cô y tá gật đầu nhẹ, xong liền bước đi, chỉ có điều tay anh ta lại đặt lên tai mình, rồi nói nhỏ cái gì đó...
Về phần hai người đàn ông vừa mới hỏi tin tức từ bàn lễ tân ở bệnh viện đi vào ga ga xe của bệnh viện. Nhưng khác với dáng vẻ lịch sự nhỏ nhã khi nãy rất xa, một người vứt điếu thuốc xuống chân dí dí, không kiên nhẫn lên tiếng:
- Má nó, rốt cuộc là thằng đó chốn ở đâu chứ, tìm hết mấy cái bệnh viện lớn ở thủ đô này rồi vẫn không thấy! Chẳng lẽ nó lại được đưa ra nước ngoài sao?
- Không thể nào, ông chủ đã cho người chặn lại hết rồi, nếu như hắn ta có đi thì ta đã nhận được tin tức. Kiên nhẫn tìm thêm vài cái bệnh nữa xem sao?
Một tên khác có đầu óc hơn, trên khuôn mặt nho nhã vừa rồi hiện lên tia mưu mô suy tính rất rõ ràng. Có điều tên kia lại không có được như tên này, ra vẻ cực kỳ bực bội...
- Tìm thì tìm...đằng này còn phải giả vờ lịch sự lễ độ, tao chịu hết nổi rồi!
- Không chịu nổi cũng phải chịu, nếu không mày định các cái mặt hung tợn đầy sát khí đi vào bệnh viện hỏi thăm không sợ bị chú ý sao?
Hai gã đàn ông đứng đó trò chuyện, bọn chúng giả vờ lịch sử để không bị nghi ngờ, tuy nhiên, bọn chúng không hề hay biết dù đã giả vờ rất tốt cũng đã nằm trong tầm ngắm của không ít người!
Trong ga ga xe cũng không ít xe, bọn chúng lại đứng quay lưng về phía nhiều xe nhất nên cũng không hề hay biết phía sau lưng chúng đang có không ít vật thể chuyển động. Bốn người đàn ông đều đội nón lưỡi trai, tai đeo thiết bị Bluetooth đang ẩn mình và lưới đi rất nhẹ nhàng giữa các chiếc xe. Đến khoảng cách chỉ còn cách một chiếc xe nữa thì đã tới chỗ hai người kia đứng thì cả bốn đồng lọt dừng lại, một người trong số đó liếc nhìn những người còn lại, ra dấu tay... Bọn họ xem ra được huấn luyện rất tốt, chỉ vài động tác đơn giản đã hiểu ý nhau, gật đầu...
Người ra dấu bang đầu giơ một bàn tay lên, rồi lại hạ xuống... Ngay lập tức khi bàn tay vừa hạ xuống thì hai người ở vị trí giữa liền bật người lên, lộn một vòng trên nóc xe, vị trí trí dừng lại là ngay sát sau lưng hai tên kia. Hai người cũng không dừng lại mà đồng loạt giơ tay đánh mạnh vào gáy hai gã kia.
- Hự...
Bịch...
Vài âm thanh vang lên, hai người đàn ông kia chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bất tỉnh nhân sự, ngã bịch xuống đất. Thấy vậy hai người ẩn nấp cũng đồng loạt nhảy ra, hai người một gã lục lọi khắp người hai gã kia và lấy ra được hai khẩu súng. Người ra hiệu từ đầu tới cuối chắc cũng là người chỉ huy hơi nhíu mày thử kéo áo bên vai một người xuống, lập tức anh ta liền thấy một thứ. Một người trong số ba người còn lại cũng thấy, anh ta cũng kéo áo gã còn lại... Không ngoài suy đoán, đập vào mắt mọi người chính là hình xăm con bò cạp cực kì xinh động!
- Đưa về trước!
Người chỉ huy nhìn ba người còn lại lên tiếng, sau đó thì cùng nhau đỡ lấy hai gã đàn ông lên xe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.