Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp
Chương 80: Suy luận của Trịnh Diệp
Quyên Ngô
28/06/2019
Đúng là tình yêu vĩnh cửu hình như chỉ có trong truyện ngôn tình thôi. Còn thực tế là mãi mãi= 2 năm
***
- Hiện trường vụ án là ở đây sao?
Vừa lên xe, thậm chí là chưa yên vị thì chiếc xe đã dừng lại, sau khi đi theo Thẩm Dinh xuống xe và nhìn khung cảnh bị niêm phong trước mặt mà Trịnh Diệp chỉ có thể há hốc mồm... Đối với sự thất thố của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh cực kì tự nhiên nhướng mày, gật đầu:
- Đúng vậy!
- Không ngờ anh cũng có lúc biết đùa đến như vậy!
Anh ta có thể nói trước cho cô biết vị trí, cô có thể đi bộ từ nhà ra mất chỉ năm phút thôi, vậy mà cũng lái xe đến đoán... thật là...
Ánh mắt Trịnh Diệp nhìn Thẩm Dinh khác đi vài phần, cũng không đợi anh ta trả lời đã lấy một đôi găng tay đeo vào và đến những vị trí được khoanh vùng kiểm tra.
Thẩm Định chỉ sờ sờ mũi sau khi nghe câu nói của Trịnh Diệp, lắc lắc đầu một cái cũng đến bên cạnh cô...
Anh ta thật sự không muốn cho cô biết mục đích thật sự khi mà anh ta làm vậy! Cứ để cho cô ấy nghĩ sao thì nghĩ...đôi khi im lặng sẽ tốt hơn!
- Có bắt được kẻ nổ súng không?
Nhìn vài vết máu loang lổ trong con hẻm nhỏ, rồi vết giày hỗn loạn... Chăm chú quan sát một chút phát hiện Thẩm Dinh đến bên cạnh, cô không nhìn anh ta mà vẫn lên tiếng hỏi.
Thẩm Dinh không khỏi bất ngờ trước câu hỏi của Trịnh Diệp, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Sao cô biết là một vụ nổ súng, mà không phải là đánh nhau?
Rõ ràng là anh ta từ đầu tới cuối chưa từng nhắc đến đó là vụ án gì, vậy thì tại sao cô có thể biết được?
Trịnh Diệp nhìn về phía Thẩm Dinh một cái, sau đó tiếp tục nhìn những vết tích dưới đất, bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
- Rất đơn giản, từ đầu hẻm vào đây có rất nhiều dấu chân, nhưng nó không có dấu hiệu hỗn loạn, từ hướng của dấu giày cho thấy là một lần chạy vào, và một lần chạy ra! Đến vị trí này...
Trịnh Diệp chỉ tay xuống vị trí mà dấu chân có phần hỗn loạn hơn một chút, rồi nói tiếp:
- Đây có lẽ chính là vị trí mà bọn chúng quay người chạy trở lại... Đây nữa, đây không phải là dấu vết mà vỏ đạn rơi xuống tạo thành hay sao?!
Trịnh Diệp chỉ tay xuống một vị trí được khoanh tròn, nhưng bên trong ngoài một vết lõm xuống thì không có gì. Từ hình dáng của vết lõm, thì đó chỉ có thể là hình dáng của vỏ đạn trong trường hợp này... Còn vỏ đạn đã đi đâu, tất nhiên là được đem về sở nghiên cứu xem là đạn của loại súng nào rồi!
Con hẻm tuy không phải để đường đất, mà đã được đổ bê tông cốt thép đoàng hoàng, nhưng do bình thường chẳng có ai dùng đến mà lâu ngày trên bề mặt có không ít đất cát, cũng vì thế mà vô tình in lại hết những thứ đã xảy ra.
Nhìn ánh mắt, thần thái cùng cử chỉ tự tin của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh như muốn bị hút sâu vào trong đó, nhưng cũng không đến nỗi mất đi tư duy, khẽ gật đầu với Trịnh Diệp xem như câu trả lời, nhưng không có lên tiếng, im lặng chờ cô nói tiếp.
Trịnh Diệp lại chuyển tầm mắt bao quát một lần:
- Từ vị trí vỏ đạn thì chỉ có mỗi dấu chân của một người thôi, mà cách đó không xa có vết máu, chứng tỏ người bị truy đuổi ở ngay đó, hoặc trước một khoảng thì bị trúng đạn. Đây là một vụ truy đuổi từ một phía, chứ nếu là có hai nhóm thì đấu vết đã hỗn loạn hơn nhiều rồi, chứ không " gọn gàng" như vậy đâu!
- Những điều cô suy đoán là hoàn toàn đúng... không sai chút nào cả!
Theo như lời phán đoán của Trịnh Diệp thôi, thì vụ án này thật ra cực kỳ giải quyết. Tuy trong hẻm này không có camera giám sát ghi lại quá trình xảy ra vụ án, nhưng... Vừa ra khỏi hẻm chính là mạng lưới camera dày đặc, liệu có vật thể nào, hay bất cứ ai có thể thoát khỏi sự kiểm soát chứ? Cho nên việc tìm ra những kẻ đó có lẽ chỉ là vấn đề thời gian!
Bình thường, những vụ án có tính chất đơn giản như vậy sẽ do cảnh sát khu vực giải quyết là được, hoàn toàn không cần tới người của sở thủ đô nhúng tay vào. Nhưng vấn đề ở đây là vụ án lại xảy ra ở trong khu vực Đông Trạch, vì vậy không thể giải quyết đơn giản như một vụ án bình thường, mà họ cần phải điều tra sâu vày, xem đằng sau sự việc này có ẩn chứa âm mưu nguy hiểm gì không... Vì dù sao những người sống ở khu Đông Trạch chẳng có ai là người bình thường, lỡ may có chuyện bất chắc xảy ra, thì có khi hậu quả sẽ khiến cả nước Z rung chuyển không yên!
Hoàn thành công việc điều tra hiện trường một lần nữa, cùng với lời kể của Trịnh Diệp cũng nắm bắt hết phần nào của vụ án
Điều tra án, tất nhiên cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua việc kiểm tra toàn bộ hệ thống camera, nhưng Trịnh Diệp lại muốn xem lại một lần nữa, vì thế cô và Thẩm Dinh liền đến phòng giám sát.
- Khoan đã...dừng ở chỗ này...đúng, phóng to chỗ này lên giúp tôi!
Bên trong phòng giám sát camera, Trịnh Diệp đứng trước màn hình máy tính xem lại những đoạn video quay được vào tối hôm qua. Cô đang xem hình ảnh của chiếc camera gắn ở lối vào khu vực Đông Trạch, lúc hình ảnh chiếc xe đang đang tháo chạy thì Trịnh Diệp liền hô lên, chỉ vào vị trí đầu xe...
- Có thể làm cho hình ảnh rõ hơn được không?
Một phần do trời tối, góc quay lại khả xa, vì vậy mà khi hình ảnh phóng to lên thì rất là mờ nhạt, khó nhìn rõ đường nét, vì thế mà Trịnh Diệp mới nhíu mày hỏi người đang ngồi thao tác, nhưng cái nhận được chỉ là một cái lắc đầu của anh ta:
- Thật xin lỗi, khả năng của tôi chỉ đến đây thôi!
- Những đoạn video này người của chúng ta cũng sao chép hết rồi, có lẽ nhân viên kĩ thuật của chúng ta có thể làm rõ hình ảnh được rồi... Hay là chúng ta về sở đi?
Thấy biểu hiện thập phần quan tâm của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh liền đưa ra đề nghị. Có điều, Trịnh Diệp không làm theo gợi ý của anh ta, mà lại làm ra một hành động khiến anh ta vô cùng khó tin... Chỉ thấy Trịnh Diệp nhíu mày, lắc đầu, sau đó nói:
- Không cần đâu...để tôi!
Hai từ cuối cùng là Trịnh Diệp nói với người đang thao tác máy tính. Người kia gật đầu rời chỗ, Trịnh Diệp liền ngồi vào thay thế vị trí đó, sau đó thì mười ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím...
- Liệu cô có làm được không?
Chẳng lẽ cô ấy còn giỏi cả về khoảng này hay sao, như vậy thì cũng quá nghịch thiên đi!
- Anh hai tôi là thiên tài công nghệ, tôi cũng học được đôi chút từ anh ấy, có thể là được!
Nhàn nhạt nói xong một câu, cô liền tập chung vào màn hình máy tính, tay gõ liên tục. Nói thì chậm, nhưng làm thì rất nhanh, từ lúc tay Trịnh Diệp chạm vào bàn phím thì chỉ mười mấy giây sau cô đã dừng lại... Cùng lúc đó thì hình ảnh của đầu xe, từ kiểu dáng đến biển số xe liền hiện rõ mồn một, mà Trịnh Diệp vừa nhìn sơ qua liền ngẩng ra.
Đúng là trên đời này không có chuyện gì là không xảy ra được cả, nhiều chuyện còn trùng hợp đến kì lạ!
***
- Hiện trường vụ án là ở đây sao?
Vừa lên xe, thậm chí là chưa yên vị thì chiếc xe đã dừng lại, sau khi đi theo Thẩm Dinh xuống xe và nhìn khung cảnh bị niêm phong trước mặt mà Trịnh Diệp chỉ có thể há hốc mồm... Đối với sự thất thố của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh cực kì tự nhiên nhướng mày, gật đầu:
- Đúng vậy!
- Không ngờ anh cũng có lúc biết đùa đến như vậy!
Anh ta có thể nói trước cho cô biết vị trí, cô có thể đi bộ từ nhà ra mất chỉ năm phút thôi, vậy mà cũng lái xe đến đoán... thật là...
Ánh mắt Trịnh Diệp nhìn Thẩm Dinh khác đi vài phần, cũng không đợi anh ta trả lời đã lấy một đôi găng tay đeo vào và đến những vị trí được khoanh vùng kiểm tra.
Thẩm Định chỉ sờ sờ mũi sau khi nghe câu nói của Trịnh Diệp, lắc lắc đầu một cái cũng đến bên cạnh cô...
Anh ta thật sự không muốn cho cô biết mục đích thật sự khi mà anh ta làm vậy! Cứ để cho cô ấy nghĩ sao thì nghĩ...đôi khi im lặng sẽ tốt hơn!
- Có bắt được kẻ nổ súng không?
Nhìn vài vết máu loang lổ trong con hẻm nhỏ, rồi vết giày hỗn loạn... Chăm chú quan sát một chút phát hiện Thẩm Dinh đến bên cạnh, cô không nhìn anh ta mà vẫn lên tiếng hỏi.
Thẩm Dinh không khỏi bất ngờ trước câu hỏi của Trịnh Diệp, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Sao cô biết là một vụ nổ súng, mà không phải là đánh nhau?
Rõ ràng là anh ta từ đầu tới cuối chưa từng nhắc đến đó là vụ án gì, vậy thì tại sao cô có thể biết được?
Trịnh Diệp nhìn về phía Thẩm Dinh một cái, sau đó tiếp tục nhìn những vết tích dưới đất, bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
- Rất đơn giản, từ đầu hẻm vào đây có rất nhiều dấu chân, nhưng nó không có dấu hiệu hỗn loạn, từ hướng của dấu giày cho thấy là một lần chạy vào, và một lần chạy ra! Đến vị trí này...
Trịnh Diệp chỉ tay xuống vị trí mà dấu chân có phần hỗn loạn hơn một chút, rồi nói tiếp:
- Đây có lẽ chính là vị trí mà bọn chúng quay người chạy trở lại... Đây nữa, đây không phải là dấu vết mà vỏ đạn rơi xuống tạo thành hay sao?!
Trịnh Diệp chỉ tay xuống một vị trí được khoanh tròn, nhưng bên trong ngoài một vết lõm xuống thì không có gì. Từ hình dáng của vết lõm, thì đó chỉ có thể là hình dáng của vỏ đạn trong trường hợp này... Còn vỏ đạn đã đi đâu, tất nhiên là được đem về sở nghiên cứu xem là đạn của loại súng nào rồi!
Con hẻm tuy không phải để đường đất, mà đã được đổ bê tông cốt thép đoàng hoàng, nhưng do bình thường chẳng có ai dùng đến mà lâu ngày trên bề mặt có không ít đất cát, cũng vì thế mà vô tình in lại hết những thứ đã xảy ra.
Nhìn ánh mắt, thần thái cùng cử chỉ tự tin của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh như muốn bị hút sâu vào trong đó, nhưng cũng không đến nỗi mất đi tư duy, khẽ gật đầu với Trịnh Diệp xem như câu trả lời, nhưng không có lên tiếng, im lặng chờ cô nói tiếp.
Trịnh Diệp lại chuyển tầm mắt bao quát một lần:
- Từ vị trí vỏ đạn thì chỉ có mỗi dấu chân của một người thôi, mà cách đó không xa có vết máu, chứng tỏ người bị truy đuổi ở ngay đó, hoặc trước một khoảng thì bị trúng đạn. Đây là một vụ truy đuổi từ một phía, chứ nếu là có hai nhóm thì đấu vết đã hỗn loạn hơn nhiều rồi, chứ không " gọn gàng" như vậy đâu!
- Những điều cô suy đoán là hoàn toàn đúng... không sai chút nào cả!
Theo như lời phán đoán của Trịnh Diệp thôi, thì vụ án này thật ra cực kỳ giải quyết. Tuy trong hẻm này không có camera giám sát ghi lại quá trình xảy ra vụ án, nhưng... Vừa ra khỏi hẻm chính là mạng lưới camera dày đặc, liệu có vật thể nào, hay bất cứ ai có thể thoát khỏi sự kiểm soát chứ? Cho nên việc tìm ra những kẻ đó có lẽ chỉ là vấn đề thời gian!
Bình thường, những vụ án có tính chất đơn giản như vậy sẽ do cảnh sát khu vực giải quyết là được, hoàn toàn không cần tới người của sở thủ đô nhúng tay vào. Nhưng vấn đề ở đây là vụ án lại xảy ra ở trong khu vực Đông Trạch, vì vậy không thể giải quyết đơn giản như một vụ án bình thường, mà họ cần phải điều tra sâu vày, xem đằng sau sự việc này có ẩn chứa âm mưu nguy hiểm gì không... Vì dù sao những người sống ở khu Đông Trạch chẳng có ai là người bình thường, lỡ may có chuyện bất chắc xảy ra, thì có khi hậu quả sẽ khiến cả nước Z rung chuyển không yên!
Hoàn thành công việc điều tra hiện trường một lần nữa, cùng với lời kể của Trịnh Diệp cũng nắm bắt hết phần nào của vụ án
Điều tra án, tất nhiên cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua việc kiểm tra toàn bộ hệ thống camera, nhưng Trịnh Diệp lại muốn xem lại một lần nữa, vì thế cô và Thẩm Dinh liền đến phòng giám sát.
- Khoan đã...dừng ở chỗ này...đúng, phóng to chỗ này lên giúp tôi!
Bên trong phòng giám sát camera, Trịnh Diệp đứng trước màn hình máy tính xem lại những đoạn video quay được vào tối hôm qua. Cô đang xem hình ảnh của chiếc camera gắn ở lối vào khu vực Đông Trạch, lúc hình ảnh chiếc xe đang đang tháo chạy thì Trịnh Diệp liền hô lên, chỉ vào vị trí đầu xe...
- Có thể làm cho hình ảnh rõ hơn được không?
Một phần do trời tối, góc quay lại khả xa, vì vậy mà khi hình ảnh phóng to lên thì rất là mờ nhạt, khó nhìn rõ đường nét, vì thế mà Trịnh Diệp mới nhíu mày hỏi người đang ngồi thao tác, nhưng cái nhận được chỉ là một cái lắc đầu của anh ta:
- Thật xin lỗi, khả năng của tôi chỉ đến đây thôi!
- Những đoạn video này người của chúng ta cũng sao chép hết rồi, có lẽ nhân viên kĩ thuật của chúng ta có thể làm rõ hình ảnh được rồi... Hay là chúng ta về sở đi?
Thấy biểu hiện thập phần quan tâm của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh liền đưa ra đề nghị. Có điều, Trịnh Diệp không làm theo gợi ý của anh ta, mà lại làm ra một hành động khiến anh ta vô cùng khó tin... Chỉ thấy Trịnh Diệp nhíu mày, lắc đầu, sau đó nói:
- Không cần đâu...để tôi!
Hai từ cuối cùng là Trịnh Diệp nói với người đang thao tác máy tính. Người kia gật đầu rời chỗ, Trịnh Diệp liền ngồi vào thay thế vị trí đó, sau đó thì mười ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím...
- Liệu cô có làm được không?
Chẳng lẽ cô ấy còn giỏi cả về khoảng này hay sao, như vậy thì cũng quá nghịch thiên đi!
- Anh hai tôi là thiên tài công nghệ, tôi cũng học được đôi chút từ anh ấy, có thể là được!
Nhàn nhạt nói xong một câu, cô liền tập chung vào màn hình máy tính, tay gõ liên tục. Nói thì chậm, nhưng làm thì rất nhanh, từ lúc tay Trịnh Diệp chạm vào bàn phím thì chỉ mười mấy giây sau cô đã dừng lại... Cùng lúc đó thì hình ảnh của đầu xe, từ kiểu dáng đến biển số xe liền hiện rõ mồn một, mà Trịnh Diệp vừa nhìn sơ qua liền ngẩng ra.
Đúng là trên đời này không có chuyện gì là không xảy ra được cả, nhiều chuyện còn trùng hợp đến kì lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.