Chương 8: Chiến Vân Không
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
17/11/2016
Thật là hấp dẫn đến mê người, cái gì mà tình chị em thì cũng bỏ qua hết.
Lấy được bao MIUMIU phiên bản số lượng có hạn này mới là thượng sách.
"Mình nói, trước hết là nói về."
Nhát gan như thỏ, dịu dàng đến động lòng người, lúc này Đông Phương Chi Dao là người đầu tiên giơ tay lên tiếng, ánh mắt tỏa ra hào quang chói sáng có thể thấy được lòng nhiệt huyết còn hơn cả nhật nguyệt.
Không còn cách nào khác, đời này của cô trừ quần áo đẹp thì chính là yêu bao (ý nói bao MIUMIU).
Con ngươi sắc lạnh, nữ hoàng Noãn Noãn tựa đầu vào gối, lạnh giọng nói.
"Chuẩn tấu."
Hít sâu một hơi, Dao Dao nuốt nước miếng, hắng giọng một cái.
"Ách -- từ hôm cậu hôn mê nhập viện chuyện này đã bắt đầu đồn ra ngoài, chỉ nói người đàn ông ôm cậu vào bệnh viện có ngoại hình rất đẹp, năng lực rất cường đại, tiếng tăm lớn, phải biết rằng bên cạnh anh Chiến chưa bao giờ có phụ nữ có thể đến gần anh ta trong vòng hai mét mà ngày đó cậu cùng anh ta tiếp xúc thân mật như vậy, ngay lúc đó anh ta còn có vẻ mặt có thể nói là kinh điển. Có thể nhìn thấy vẻ mặt Chiến thủ trưởng lo lắng khẩn trương chính là ngàn năm một thuở. Tối qua, không đúng, chính xác là rạng sáng nay anh Chiến ôm cậu vào phòng y tế bôi thuốc, thuốc này bôi lên là hai giờ, chậc chậc, không thể không làm cho người ta suy nghĩ miên man nha."
Chính cô cũng không biết được chú ôm vào bệnh viện như thế nào, vậy thì làm thế nào đây, giờ là niên đại nào rồi mà còn không cho nam nữ gần gũi.
Nếu nói như vậy, chẳng phải chú ấy đã cứu mình hai lần, lần đầu tiên hai người bọn họ thấy nhau là khi nào, vì sao một chút ấn tượng cô cũng không nhớ.
"Vậy cậu nói chú ấy, à không, Chiến Vân Không, người này."
Khó trách từ lúc nằm viện tới nay ánh mắt của các bác sĩ, y tá có chút là lạ, thái độ cũng là ôn hoà, thì ra đầu sỏ gây chuyện là anh ta.
Chú?
Thiên An An đối với cách xưng hô này có chút kháng nghị .
"Noãn Noãn, Chiến Vân Không, anh ta là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của nước ta, người đàn ông tồn tại như thần, năm nay vừa tròn 25 tuổi.
Cẩn thận họa từ miệng, một tiếng chú này của cậu là muốn khiến cho toàn thể dân chúng tức giận hả."
". . . . . ."
"Vì sao các cậu đều biết, mà tớ lại không biết nhân vật này, tớ cũng không nghe anh hai từng nhắc qua người này."
Đưa tay sờ lên đầu gối được quấn băng gạc thật dày, nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng.
"Ui da, Noãn Noãn của chúng mình cũng có lúc đỏ mặt nha."
Tình huống này thật hiếm thấy nha, nhân dịp khó được một cơ hội tốt Đông Phương Chi Dao dứt khoát tinh thần hăng hái tiếp tục kể chuyện xưa.
"Chiến Vân Không, năm tuổi đã nhập ngũ, lần đầu tiên trực tiếp lãnh đạo bộ đội đặc chủng trung ương tiến hành huấn luyện bí mật, 10 tuổi đã mang binh đánh giặc
Được bổ nhiệm chức đại đội trưởng bộ đội đặc chủng vì một thời ‘ tung hoành ’, 18 tuổi lần đầu tiên lãnh đạo trung ương bổ nhiệm anh ta làm đội đại đội trưởng kiêm chỉ huy bộ đội đặc chủng, 22 tuổi quân hàm thiếu tướng, nghe nói bộ đội còn muốn cho anh ta đi lên nữa đấy."
Nói tới đây, Dao Dao nhỏ giọng: "Chiến Vân Không đánh thắng tất cả hàng trăm các chiến dịch chống phần tử khủng bố lớn nhỏ trong 20 năm, là hạt giống tuyển thủ số một trong danh sách ám sát phần tử khủng bố, anh ta thật sự là quân nhân siêu cấp chuyên nghiệp, lại có thông tin, anh ta đã từng giết người, bộ đội đặt danh hiệu cho anh ta là Vua của quân đặc chủng, thế giới bộ đội đặc chủng gọi anh ta là ma quỷ."
Nhìn vẻ mặt cô che miệng cẩn thận, tập thể đưa cho Đông Phương Chi Dao tờ khăn giấy.
Cái này không phải nói nhảm, sinh trưởng nơi quân khu, con gái quan lớn còn không biết chức năng của bộ đội đặc chủng sao.
Chưa từng giết người mà vẫn có thể rong ruổi trên chiến trường 20 năm, như vậy mới thực sự gọi là có vấn đề đấy.
Cái danh hiệu này khá có tiếng -- Chiến thần!
Nghe đến đó, ai cũng không mở miệng nói chuyện, ba cô gái lẳng lặng uống Coca trong tay.
"Cho nên nói, Noãn Noãn cậu phát tài rồi, nhanh ôm người đàn ông cực phẩm này về nhà mà giấu cho kĩ đi."
Nói thật ra, bây giờ Đông Phương Chi Dao rất hâm mộ Noãn Noãn, dù sao đàn ông tốt không nhiều lắm, tốt giống như người đàn ông Chiến Vân Không thì cho dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Đàn ông cực phẩm?
Noãn Noãn không cảm thấy lạ, cô không muốn lãng phí tuổi thanh xuân để nói chuyện yêu đương.
Sau đó, Noãn Noãn phát hiện ra được người đàn ông nâng niu và yêu chìu trong lòng bàn tay, cảm giác thật sự rất tốt, nhất là người đàn ông này là người cô yêu và người đàn ông của cô cũng yêu cô.
Cầm lấy cánh gà, rất không có hình tượng mà há miệng cắn ăn.
"Về sau, tớ quyết định không ăn chân gà mà sửa thành ăn cánh gà."
Không hiểu đại cô nương này trúng tà gì, cùng nhau hỏi: "Vì sao?"
Giữa trưa ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào trong nhà, Noãn Noãn ngồi trên chiếc ghế màu vàng nhìn trông có một loại cảm giác thật sự không được đẹp.
Con người còn sáng ngời hơn cả mặt trời hiện lên nụ cười gian trá.
"Chưa từng nghe đạo lý ăn thế nào thì sẽ thành thế nấy hả, nếu tớ làm ông xã cực phẩm dính xì căng đan thì tớ còn cần chân làm gì nữa, khi thời khắc mấu chốt nguy hiểm xảy ra để cho anh ta ôm tớ bỏ chạy, không phải hơn sao. Hơn nữa ăn nhiều đùi gà, đùi sẽ to ra còn hơn cả đùi gà nữa, Dao Dao, cậu ăn đi, xem về sau còn ai dám lấy cậu - tiểu chân to."
Trả thù, mười phần là trả thù, đúng lúc vô tình thành công công kích tay chân của Đông Phương Chi Dao.
50% đàn ông thích Đông Phương Chi Dao là thích nhìn thấy cặp đùi đẹp mê người của cô ấy.
Cúi mặt, tức giận.
"Tớ nói đều là sự thật còn vô tai cậu thì là vô tình trả đũa, thật không có Thiên Lý, sớm biết như vậy tớ nên nói đại, nói xì căng đan ông xã của cậu thành. . . . . ."
Ánh mắt phi đao của người nào đó chợt vụt qua, Đông Phương Chi Dao im lặng không nói, cúi đầu ngoan ngoãn cắn chân gà, cắn dùng sức cắn.
Tớ mà coi như tiểu chân to, hừ, không tin không gả đi được.Tớ ăn, tớ ăn, tớ dùng sức ăn. . . . . .
An An buồn cười lắc đầu, kỳ thật cô hai nhà Đông Phương được xưng là xinh đẹp và thông minh, cùng Noãn Noãn đấu trí e là cô phải tu luyện thêm một ngàn năm nữa.
"Noãn Noãn, ông xã như vậy có vừa lòng không!"
Giọng Thiên An An mang theo vài phần trêu chọc.
Vẻ mặt nghiêm chỉnh gật đầu.
"Hài lòng, hài lòng cùng với tớ có quan hệ sao, chuyện anh ta là ân nhân cứu mạng tớ, tớ cảm ơn anh ta, bây giờ tớ cùng anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, anh ta có ngang bướng uy phong như thế nào thì tớ cũng không hiếm lạ."
Dầu muối đều không được, có chút nhức đầu, hành động khuyên bảo của hai người kết thúc trong thất bại.
"Các cậu có bệnh sao, ở đây nói chuyện trên trời dưới đất, có tác dụng không, nếu chú ấy mà biết không chừng còn tưởng tớ thầm mến chú ấy đấy."
". . . . . ."
Bên trong phòng trừ mùi thịt gà, nhai một miếng, trừ lần đó ra chắc sẽ không có lần khác.
Một lát sau --
Nâng chân lên, đá vào đùi đẹp của Đông Phương Chi Dao, Noãn Noãn chân chó mỉm cười vô cùng sáng lạn.
"Này này, cậu giúp tớ đi tiểu đi, tớ muốn đi nhà vệ sinh công cộng."
Noãn Noãn cố ý nhấn mạnh hai chữ ’ công cộng ‘.
Ý là, tớ không muốn ở trong phòng, sẵn tiện đi bộ hít thở không khí trong lành.
Lấy được bao MIUMIU phiên bản số lượng có hạn này mới là thượng sách.
"Mình nói, trước hết là nói về."
Nhát gan như thỏ, dịu dàng đến động lòng người, lúc này Đông Phương Chi Dao là người đầu tiên giơ tay lên tiếng, ánh mắt tỏa ra hào quang chói sáng có thể thấy được lòng nhiệt huyết còn hơn cả nhật nguyệt.
Không còn cách nào khác, đời này của cô trừ quần áo đẹp thì chính là yêu bao (ý nói bao MIUMIU).
Con ngươi sắc lạnh, nữ hoàng Noãn Noãn tựa đầu vào gối, lạnh giọng nói.
"Chuẩn tấu."
Hít sâu một hơi, Dao Dao nuốt nước miếng, hắng giọng một cái.
"Ách -- từ hôm cậu hôn mê nhập viện chuyện này đã bắt đầu đồn ra ngoài, chỉ nói người đàn ông ôm cậu vào bệnh viện có ngoại hình rất đẹp, năng lực rất cường đại, tiếng tăm lớn, phải biết rằng bên cạnh anh Chiến chưa bao giờ có phụ nữ có thể đến gần anh ta trong vòng hai mét mà ngày đó cậu cùng anh ta tiếp xúc thân mật như vậy, ngay lúc đó anh ta còn có vẻ mặt có thể nói là kinh điển. Có thể nhìn thấy vẻ mặt Chiến thủ trưởng lo lắng khẩn trương chính là ngàn năm một thuở. Tối qua, không đúng, chính xác là rạng sáng nay anh Chiến ôm cậu vào phòng y tế bôi thuốc, thuốc này bôi lên là hai giờ, chậc chậc, không thể không làm cho người ta suy nghĩ miên man nha."
Chính cô cũng không biết được chú ôm vào bệnh viện như thế nào, vậy thì làm thế nào đây, giờ là niên đại nào rồi mà còn không cho nam nữ gần gũi.
Nếu nói như vậy, chẳng phải chú ấy đã cứu mình hai lần, lần đầu tiên hai người bọn họ thấy nhau là khi nào, vì sao một chút ấn tượng cô cũng không nhớ.
"Vậy cậu nói chú ấy, à không, Chiến Vân Không, người này."
Khó trách từ lúc nằm viện tới nay ánh mắt của các bác sĩ, y tá có chút là lạ, thái độ cũng là ôn hoà, thì ra đầu sỏ gây chuyện là anh ta.
Chú?
Thiên An An đối với cách xưng hô này có chút kháng nghị .
"Noãn Noãn, Chiến Vân Không, anh ta là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của nước ta, người đàn ông tồn tại như thần, năm nay vừa tròn 25 tuổi.
Cẩn thận họa từ miệng, một tiếng chú này của cậu là muốn khiến cho toàn thể dân chúng tức giận hả."
". . . . . ."
"Vì sao các cậu đều biết, mà tớ lại không biết nhân vật này, tớ cũng không nghe anh hai từng nhắc qua người này."
Đưa tay sờ lên đầu gối được quấn băng gạc thật dày, nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng.
"Ui da, Noãn Noãn của chúng mình cũng có lúc đỏ mặt nha."
Tình huống này thật hiếm thấy nha, nhân dịp khó được một cơ hội tốt Đông Phương Chi Dao dứt khoát tinh thần hăng hái tiếp tục kể chuyện xưa.
"Chiến Vân Không, năm tuổi đã nhập ngũ, lần đầu tiên trực tiếp lãnh đạo bộ đội đặc chủng trung ương tiến hành huấn luyện bí mật, 10 tuổi đã mang binh đánh giặc
Được bổ nhiệm chức đại đội trưởng bộ đội đặc chủng vì một thời ‘ tung hoành ’, 18 tuổi lần đầu tiên lãnh đạo trung ương bổ nhiệm anh ta làm đội đại đội trưởng kiêm chỉ huy bộ đội đặc chủng, 22 tuổi quân hàm thiếu tướng, nghe nói bộ đội còn muốn cho anh ta đi lên nữa đấy."
Nói tới đây, Dao Dao nhỏ giọng: "Chiến Vân Không đánh thắng tất cả hàng trăm các chiến dịch chống phần tử khủng bố lớn nhỏ trong 20 năm, là hạt giống tuyển thủ số một trong danh sách ám sát phần tử khủng bố, anh ta thật sự là quân nhân siêu cấp chuyên nghiệp, lại có thông tin, anh ta đã từng giết người, bộ đội đặt danh hiệu cho anh ta là Vua của quân đặc chủng, thế giới bộ đội đặc chủng gọi anh ta là ma quỷ."
Nhìn vẻ mặt cô che miệng cẩn thận, tập thể đưa cho Đông Phương Chi Dao tờ khăn giấy.
Cái này không phải nói nhảm, sinh trưởng nơi quân khu, con gái quan lớn còn không biết chức năng của bộ đội đặc chủng sao.
Chưa từng giết người mà vẫn có thể rong ruổi trên chiến trường 20 năm, như vậy mới thực sự gọi là có vấn đề đấy.
Cái danh hiệu này khá có tiếng -- Chiến thần!
Nghe đến đó, ai cũng không mở miệng nói chuyện, ba cô gái lẳng lặng uống Coca trong tay.
"Cho nên nói, Noãn Noãn cậu phát tài rồi, nhanh ôm người đàn ông cực phẩm này về nhà mà giấu cho kĩ đi."
Nói thật ra, bây giờ Đông Phương Chi Dao rất hâm mộ Noãn Noãn, dù sao đàn ông tốt không nhiều lắm, tốt giống như người đàn ông Chiến Vân Không thì cho dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Đàn ông cực phẩm?
Noãn Noãn không cảm thấy lạ, cô không muốn lãng phí tuổi thanh xuân để nói chuyện yêu đương.
Sau đó, Noãn Noãn phát hiện ra được người đàn ông nâng niu và yêu chìu trong lòng bàn tay, cảm giác thật sự rất tốt, nhất là người đàn ông này là người cô yêu và người đàn ông của cô cũng yêu cô.
Cầm lấy cánh gà, rất không có hình tượng mà há miệng cắn ăn.
"Về sau, tớ quyết định không ăn chân gà mà sửa thành ăn cánh gà."
Không hiểu đại cô nương này trúng tà gì, cùng nhau hỏi: "Vì sao?"
Giữa trưa ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào trong nhà, Noãn Noãn ngồi trên chiếc ghế màu vàng nhìn trông có một loại cảm giác thật sự không được đẹp.
Con người còn sáng ngời hơn cả mặt trời hiện lên nụ cười gian trá.
"Chưa từng nghe đạo lý ăn thế nào thì sẽ thành thế nấy hả, nếu tớ làm ông xã cực phẩm dính xì căng đan thì tớ còn cần chân làm gì nữa, khi thời khắc mấu chốt nguy hiểm xảy ra để cho anh ta ôm tớ bỏ chạy, không phải hơn sao. Hơn nữa ăn nhiều đùi gà, đùi sẽ to ra còn hơn cả đùi gà nữa, Dao Dao, cậu ăn đi, xem về sau còn ai dám lấy cậu - tiểu chân to."
Trả thù, mười phần là trả thù, đúng lúc vô tình thành công công kích tay chân của Đông Phương Chi Dao.
50% đàn ông thích Đông Phương Chi Dao là thích nhìn thấy cặp đùi đẹp mê người của cô ấy.
Cúi mặt, tức giận.
"Tớ nói đều là sự thật còn vô tai cậu thì là vô tình trả đũa, thật không có Thiên Lý, sớm biết như vậy tớ nên nói đại, nói xì căng đan ông xã của cậu thành. . . . . ."
Ánh mắt phi đao của người nào đó chợt vụt qua, Đông Phương Chi Dao im lặng không nói, cúi đầu ngoan ngoãn cắn chân gà, cắn dùng sức cắn.
Tớ mà coi như tiểu chân to, hừ, không tin không gả đi được.Tớ ăn, tớ ăn, tớ dùng sức ăn. . . . . .
An An buồn cười lắc đầu, kỳ thật cô hai nhà Đông Phương được xưng là xinh đẹp và thông minh, cùng Noãn Noãn đấu trí e là cô phải tu luyện thêm một ngàn năm nữa.
"Noãn Noãn, ông xã như vậy có vừa lòng không!"
Giọng Thiên An An mang theo vài phần trêu chọc.
Vẻ mặt nghiêm chỉnh gật đầu.
"Hài lòng, hài lòng cùng với tớ có quan hệ sao, chuyện anh ta là ân nhân cứu mạng tớ, tớ cảm ơn anh ta, bây giờ tớ cùng anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, anh ta có ngang bướng uy phong như thế nào thì tớ cũng không hiếm lạ."
Dầu muối đều không được, có chút nhức đầu, hành động khuyên bảo của hai người kết thúc trong thất bại.
"Các cậu có bệnh sao, ở đây nói chuyện trên trời dưới đất, có tác dụng không, nếu chú ấy mà biết không chừng còn tưởng tớ thầm mến chú ấy đấy."
". . . . . ."
Bên trong phòng trừ mùi thịt gà, nhai một miếng, trừ lần đó ra chắc sẽ không có lần khác.
Một lát sau --
Nâng chân lên, đá vào đùi đẹp của Đông Phương Chi Dao, Noãn Noãn chân chó mỉm cười vô cùng sáng lạn.
"Này này, cậu giúp tớ đi tiểu đi, tớ muốn đi nhà vệ sinh công cộng."
Noãn Noãn cố ý nhấn mạnh hai chữ ’ công cộng ‘.
Ý là, tớ không muốn ở trong phòng, sẵn tiện đi bộ hít thở không khí trong lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.