Chương 100: Cô là tội phạm giết người?
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
14/07/2017
Edit: Tịnh Hảo
Đèn đầu tròn lớn chiếu vào trên mặt hai cô gái, vừa nóng vừa chói mắt, theo bản năng Noãn Noãn đưa tay che lại ánh sáng còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Nhắm mắt lại, giống như ngân hà trong vũ trụ, rực rỡ như vậy.
Nguyên Đông Nam có ý gì, nhốt bọn họ ở chỗ này, ngay cả ly nước cũng không cho uống.
Dọc theo đường đi, Bạch Diệu vẫn không lên tiếng, giống như linh hồn rời khỏi không có ở trong cơ thể cô ấy, mới đầu Noãn Noãn cho là cô ấy bị hù sợ, dù sao một cô gái xuất thân trong trắng như tờ giấy lại vô duyên vô cớ bị bắt vào cục cảnh sát, chuyện này truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.
“Diệu Diệu, đừng sợ, có tớ ở đây, tất cả mọi việc đều thuận lợi.”
Nhíu lông mày, cô Bạch ngước mắt nhìn Noãn Noãn vỗ ngực bảo đảm với cô ấy, phút chốc trái tim không thể đập được, trong cơ thể cô gái ngốc luôn luôn tràn đầy năng lượng chính nghĩa tốt đẹp vô hạn, nhưng cô không biết, cô ấy là kẻ buôn ma túy, không khác gì một kẻ sát nhân, nhưng cô ấy không còn cách nào, cô ấy nhất định phải thông qua con đường này mới có thể tiếp xúc với những kẻ ngụy quân tử trong xã hội thượng lưu này, cô ấy muốn thay cha kháng án.
Thật xin lỗi, Noãn Noãn, tớ xin lỗi đã lợi dụng cậu, thật xin lỗi!
Không biết là ánh sáng chiếu thẳng ảnh hưởng hay là cái gì, Noãn Noãn bất ngờ thấy đáy mắt Bạch Diệu mờ mịt.
“Cậu lo lắng cho mình nhiều một chút đi, đoán chừng lần này Chiến gia nhà cậu tuyệt đối có thể lóc một miếng da của cậu, tin không.”
Bạch Diệu cố ý hù dọa cô, cố gắng xoa dịu bầu không khí thương cảm.
Cả người giật mình, hơi lạnh xuyên thẳng vào tim.
“Đừng nói nữa, toàn thân tớ lạnh quá, da toàn thân đều bị thương.”
Ôm lấy bả vai, xoa xoa hai bên cánh tay.
Đột nhiên.
Cửa mở ra, một người đàn ông xa lạ từ bên ngoài đi vào, không phải là mấy người trước đó bắt bọn họ sao, lông mày Noãn Noãn nhảy dựng, cùng là đồng phục cảnh sát nghiêm trang nhưng lúc nào cũng cảm thấy có một sát khí đánh tới sau lưng, gắt gao quấn lấy bọn họ.
Mà cùng lúc đó.
Chiến gia ở bữa tiệc rượu tại Thiên Vũ, giờ phút bày nắm chặt điện thoại, đáy mắt lạnh rét, nhóc con muốn bị đánh, không dưới một lần coi lời nói của anh không là gì cả, đáng chết.
Người nào gan to như vậy, vu oan giá họa cho vợ của Chiến Vân Không anh, tìm cái chết.
“Thạch Đầu, chuẩn bị xe, chúng ta đi.”
Phòng làm việc trưởng cục công an.
“Anh điên rồi sao, giam Noãn Noãn và Diệu Diệu lại, anh biết rõ bọn họ vô tội mà.”
Người con gái giận dữ ngút trời gầm thét với Nguyên Đông Nam, chấn động khiến cục trưởng Nguyên vẫn luôn bịt lỗ tai né tránh, đợi Vương Linh phát tiết xong, anh ta cười gượng dùng ngón tay khẽ gõ lên bả vai của cô ấy.
“Thủ trưởng Nguyên, bình tĩnh đi đừng nóng, cô suy nghĩ một chút đi, bây giờ tôi không giam bọn họ lại, không chừng Noãn Noãn lại làm ra chuyện động trời gì rồi, tôi cũng vì suy nghĩ cho Noãn Noãn thôi.”
‘Chậc —— Xì——’
Lạnh lùng phỉ nhổ, Vương Linh âm trầm liếc bàn tay quấy rối kia đặt ở trên vai cô ấy.
“Sờ ở đâu đó!”
Nguyên Đông Nam sững sờ, vội vàng thu tay lại.
“An toàn sao?”
“Tuyệt đối an toàn, yên tâm, đây đều là người của tôi, địa bàn của tôi, tuyệt đối có thể tin.”
Nguyên Đông Nam đặt mông ngồi ở góc bàn, đốt một điếu thuốc hút mạnh một miệng to, “Chỉ là, tại sao cô xuất hiện ở nơi này, đừng nói là cô biết trước nha, nhưng mà tôi tin tưởng chủ nghĩa vô thần của khoa học.”
“Chẳng lẽ anh không phát hiện gần đây Cổ Thành thay đổi sao, thiệt thòi rồi, anh vẫn là người chấp hành pháp luật của thành phố này, tính mạng dân chúng giao cho anh bảo vệ, tôi thật sự nghi ngờ…”
Đôi mắt xinh đẹp quét qua Nguyên Đông Nam một vòng, Nguyên Đông Nam dường như phản xạ có điều kiện đứng thẳng người.
“Nghi ngờ gì!”
“Hừ, tự mình suy nghĩ đi.”
Bàn tay chìa ra, “Lấy ra.”
“Lấy cái gì?”
Cục trưởng Nguyên không hiểu hỏi.
“Sao lại đần như vậy chứ, chìa khóa, chìa khóa của phòng giam Noãn Noãn bọn họ.”
“Hả? Ồ! Có có có, cho cô, cô đi trước đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Trong thang máy.
Ngón tay Vương Linh vuốt ve một góc điện thoại di động, vào lúc nửa giờ trước, cô ấy nhận được một tin nhắn giấu tên, nội dung đại khái là Tinh Tiểu Noãn và Bạch Diệu gặp nguy hiểm, nhanh chóng đến Ám.
Là ai gửi đây? Đối phương là địch hay là bạn.
Đinh ——
Trong khi đang suy nghĩ, thang máy dừng ở lầu năm, cất bước đi ra ngoài quẹo qua bên phải, hành lang rất dài, bóng đèn lúc sáng lúc tối, mặt Vương Linh lạnh lùng, hằng năm kinh phí quốc gia cấp cho cực kỳ đầy đủ, không đến nỗi một cục công an to như vậy ngay cả bóng đèn cũng bị hỏng.
Tối nay để cho tiện, cô ấy cố ý mang một đôi giày thể thao, đi bộ nhẹ nhàng, không có một chút tiếng vang.
Cũng vào lúc này một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, Vương Linh cả kinh, thầm nói không ổn, nhấc chân bước nhanh về gian phòng tận cùng bên trong.
Trong phòng thẩm vấn.
Người đàn ông cầm dao sắc nhọn phát ra ánh sáng, xuyên qua đèn bàn càng biểu hiện ra ánh sáng rùng mình, mặt hai người đàn ông này tràn đầy hung ác dữ tợn, trên mũi dao sáng chói đang nhỏ từng giọt máu.
Vậy là máu của ai?
“Các người không phải là người của cục công an, đừng tới đây, nói đi các người muốn làm gì?”
Noãn Noãn vươn hai tay ra bảo vệ Bạch Diệu yếu đuối, giờ phút này trên mặt cô ấy cũng không có một chút máu, tay trái đè lại miệng vết thương bên tay phải đang chảy máu ra ngoài.
Một người đàn ông trong đó cầm dao nhọn trong tay, d đ l q đ miệng đầy răng vàng, hai tay chống trên bàn, khóe môi cong lên âm độc nói, “Nhận tiền của người ta thay người ta trừ tai họa, hôm nay chúng tôi nhất định phải có được mạng của các cô, đừng vọng tưởng giãy giụa vẫn là giữ lại chút sức lực ngoan ngoãn đi tới, anh trai bảo đảm một chút cũng không đau.”
“Đi tiên sư nhà mày, bọn họ cho mày bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp bốn lần, giết đối phương.”
Sát thủ?
Mẹ kiếp, trong lòng Noãn Noãn than thở, năm nay thật đúng là một năm chấn động lòng người, chuyện gì cũng bị cô bắt kịp.
Hai người đàn ông này không ngờ, cô gái nhỏ ra tay xa hoa như vậy, giá tiền gấp bốn đó là bao nhiêu?
20 triệu!
Phát tài rồi, hầu kết chuyển động, người đàn ông dẫn đầu động lòng, quay đầu nhìn đồng bọn phía sau lưng, nắm lấy thời cơ trong lúc hai người quay đầu trao đổi chốc lát, Noãn Noãn chờ đúng thời cơ cầm đèn bàn lên dùng sức đánh người đàn ông.
“Đập chết mày con chó sát thủ, đi chết đi, đập đập đập đập chết mày.......”
Bóng đèn ‘ầm ầm’ nổ, chất liệu đèn bằng sắt đập lên đầu người đàn ông, tiếng kêu rên như giết heo từ trong phòng truyền ra.
“A ——.”
Chạy tới cửa, tay Vương Linh gấp đến mức chìa khóa trong tay run lên, làm sao cũng không đút lọt vào trong ổ khóa.
“!@#$%$@, mẹ nó, thứ đồ hư gì hả.”
Tính tình cô ấy nóng nảy, bùng nổ ném chìa khóa, tay phải sờ phía sau eo một giây sau liền móc một khẩu súng M1911 ra, nhắm ngay tay nắm cửa, ‘pằng pằng’ hai phát, lập tức trên cửa xuất hiện một lỗ lớn bốc khói.
Xô cửa, xoay người vọt vào bên trong phòng, động tác nhanh nhẹn mạnh khỏe như con chim yến, mắt phải híp lại, ngắm trúng, bắn ra hai phát ‘pằng pằng’ trực tiếp bể đầu.
Cứu binh từ trên trời giáng xuống, Noãn Noãn và Bạch Diệu sợ ngây người, hai người cùng nhau vỗ tay ngạc nhiên nói: rất soái đấy.
Trong tay còn cầm đèn bàn nát bép, máu trên người vẫn còn đang tí tách chảy xuống, tình trạng rất chật vật rất đẫm máu, lúc Bạch Diêu ở sau lưng nhìn thấy Vương Linh xuất hiện cuối cùng tinh thần buông lỏng, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa ngã xuống đất ngất đi.
Vương Linh thấy vậy sợ hết hồn.
Chạy như bay đến bên cạnh Noãn Noãn, “Hai người các em không sao chứ.”
Ngồi xổm người xuống, đỡ Bạch Diêu dậy, tay đặt trên động mạch của cô ấy, cảm thấy nhịp đập đã suy yếu, bắt đầu lo lắng, nghiêng đầu rống to về phía trên hành lang, “Mau tới cứu người, Nguyên Đông Nam tiên sư nhà anh, mau tới cứu người…”
Bên trong bệnh viện.
Người Bạch Diệu vì mất máu quá nhiều dẫn đến vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ngoài phòng bệnh tất cả mọi người đều trầm mặt không nói lời nào, không khí rất nặng nề đè nén, cách thủy tinh, trán Noãn Noãn đè ở trên cửa sổ, không nhúc nhích nhìn cô gái Bạch nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Đứng sau lưng cô, đôi mắt lạnh lùng của Chiến Vân Không khẩn trương nhìn thân thể nhỏ bé còn đang khẽ run của cô, anh đau lòng, vươn tay muốn ôm cô vào ngực, nhưng tay lại dừng giữa không trung không tiếp tục di chuyển.
Vương Linh ở bên cạnh tiến lên, nắm lấy Noãn Noãn, “Cô gái nhỏ, không nên đau lòng, không phải bác sĩ cũng nói Diệu Diệu sẽ không có chuyện gì sao, chẳng qua em ấy mệt đến mức ngủ thiếp đi thôi, nhìn em đi, đều đã thành hồ lô máu đứng lỳ ở đây rất dọa người, mau về nhà với Chiến gia đi, nhé!”
Vương Linh nói xong, thật lâu, cũng không nghe cô trả lời.
Mấy phút sau.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Vương Linh nở ra nụ cười coi như là đáp lại mọi người, vừa định há mồm nói gì đó, ánh mắt chợt co rụt lại, lông mày cau lại, sắc mặt liền nổi giận.
Quay đầu, lạnh lùng nói với Nguyên Đông Nam, “Hai bao phấn K kia đâu?”
Mọi người đều rất sững sờ, cô gái nhỏ còn muốn món đồ kia làm gì.
“Ách ——”
Nguyên Đông Nam giấu đầu hở đuôi, tay phải giấu cặp tài liệu trong tay về phía sau, đang nhắc nhở Noãn Noãn, phấn K ở đây, ở đây.
Chiến Vân Không muốn đưa tay ngăn cô lại, không ngờ động tác cô nàng quá nhanh, đoạt lấy túi của Nguyên Đông Nam liền chạy về phía trước, vừa chạy vừa lục lọi, cuối cùng lấy ra một bịch còn giữ lại một bao ở đáy túi tài liệu.
Xuyên qua hành lang, thẳng tắp chạy về phía trước, Noãn Noãn giống như điên xông lên phía trước, một đám người sau lưng đuổi theo cô đang chạy, cô nàng này uống máu gà rồi, Cổ Thanh Dạ cảm thấy không ổn, hô to, “Noãn Noãn, em đứng lại đi.”
“Đứng......”
Chữ kia còn chưa nói ra, mọi người hít sâu một hơi, con ngươi kinh sợ.
“Ken két ——’
Là tiếng thắng lại của đôi giày hàng tốt, ma sát với mặt đất tạo thành tiếng vang.
“Ầm—.”
Một bao phấn K có khối lượng 1 kg nặng nề rơi vào trên đầu một cô gái, tay mạnh mẽ đập xuống, một tiếng ‘Phù—’ trầm đục, bao lớn vỡ ra, phấn màu trắng tung bay trong không khí, nhất thời, sương mù khói trắng che mắt mọi người.
Một giây......
Hai giây......
“A ——”
Thét chói tai, tiếng kêu kịch liệt xuyên vào màng nhĩ của mọi người đến phát đau.
“Tinh Tiểu Noãn, con mẹ nó, cô tìm cái chết.”
“Mẹ nó, tôi tìm cô.”
Hai cô gái xinh đẹp đang bùng bùng lửa cháy, trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn nhau.
Cắn chặt môi dưới, đầu óc choáng váng đến đau, người con gái mặc ren tức giận đến sắp bùng nổ, lấy khăn giấy vệ sĩ đưa tới, nhìn Noãn Noãn vừa lau vừa quát.
“Đời này tôi không giết cô, tôi không phải họ Nguyệt.”
Hoàn toàn trở mặt rồi, tình hình đối chọi bị khơi dậy do chuyện đột nhiên xảy ra ở trong kế hoạch ngày hôm nay.
Cười lạnh, liếc nhìn toàn thân đầy phấn trắng của Nguyệt Chân, “Cô giỏi thì bây giờ giết tôi đi, tới đây, không phải cô cũng đã nhịn mười năm sao, cô trăm phương ngàn kế trở lại nơi này một lần nữa, không phải là muốn tìm tôi báo thù ư, tới đây, tự mình ra tay đi, tới đây đi!”
Càng nói cô gái nhỏ càng kích động, cuối cùng là khàn giọng gào thét, cô thở hổn hển bộ ngực lên xuống kịch liệt, nhưng nụ cười vẫn còn ở trên mặt, giữa vẻ rất đẹp rất lạnh mang theo vẻ kiên cường vững chắc không cúi đầu.
Nguyệt Chân sững sờ, thì ra là cô đều biết, vốn còn tưởng rằng kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, tại sao ở trước mặt cô ta lại có vẻ yếu ớt không chịu nổi.
“Cô có ý gì?”
“Tôi muốn hỏi cô có ý gì mới đúng, cô cho rằng chúng tôi là kẻ ngu sao, cô cho rằng cô rất thông minh sao, chơi trò vu oan giá họa, kiểu cổ điển này đã rất lạc hậu rồi đấy cô Nguyệt.”
Quan Lê Hiên muốn kéo Noãn Noãn trở về, không ngờ lại bị tay của Chiến Vân Không khẽ ngăn lại.
“Tùy cô ấy.”
Một câu tùy cô ấy, thể hiện đầy đủ anh vô cùng cưng chiều cô, tùy cô ấy chơi đùa như thế nào, cho dù gặp chuyện không may còn có Chiến gia ở đằng sau, Chiến Vân Không yêu thương cô, không muốn thấy cô chịu một chút uất ức nào, dù sao cũng không làm chết người, cho dù làm chết người cũng không có chuyện gì.
“Nhưng mà, đó là con gái của chủ tịch tỉnh S, cãi nhau như vậy không tốt lắm đâu.”
Tin tức này, cũng là tin tức mà Quan Lê Hiên vừa mới biết được, gần đây bọn họ một mực điều tra vụ án bắt cóc mười năm trước, tất cả người bị hại bao gồm người thân, bọn họ căn bản cũng điều tra rất rõ ràng, dĩ nhiên bao gồm nhà họ Nguyệt ở trong đó.
Xì khẽ, Chiến Vân Không khinh thường nâng mày kiếm lên, “Tôi sẽ sợ một Nguyệt Trường Cát nho nhỏ sao.”
Bên này mọi người án binh bất động làm tốt trợ giúp chiến đấu, tình hình chiến đấu bên kia vẫn như cũ.
Nguyệt Chân bây giờ vô cùng khó coi, vẻ mặt trắng bệch giống như ma nữ thoa bột mì lên, dường như cô nàng rất dữ dội thoa lên, phấn trắng nhỏ có giá trị hơn một vạn đồng bỗng chốc rơi đầy trời, Nguyệt Chân rất rõ độ tinh khiết của bao phấn cao bao nhiêu, ngàn vạn lần không thể hít vào trong mũi, bằng không sẽ gián tiếp hít vào thuốc phiện, không có gì khác với hít thuốc phiện.
“Mẹ nó, ít ngậm máu phun người đi, chính cô buôn lậu ma túy bị bắt ngược lại cắn tôi, Tinh Tiểu Noãn, nhiều năm như vậy cô thật là càng ngày càng không biết xấu hổ, làm sao Thái Tử Gia sẽ cưới cô một tiểu tiện nhân bỉ ổi như vậy.”
"Ha ha ha ha ——"
Ngửa mặt lên trời, Noãn Noãn cười thoải mái, nụ cười này khiến mọi người thất thần.
Đứa bé điên rồi phải không, lúc thì gào thét lúc thì cười, cảm xúc thất thường quá nhanh rồi.
“Cô cười cái gì!”
Nguyệt Chân lui về phía sau, kinh sợ rồi, nhóc con cười quá thấm vào lòng người, luôn hành động bất ngờ làm cho người ta kinh sợ như vậy.
“Ai cần cô lo.”
Noãn Noãn từng bước tới gần cô ta, giữa hai người chỉ cách nhau một nắm tay.
Ghé đầu, lại gần sát cô ta, “Cô biết không, đêm nay lúc tôi gặp lại cô, tôi thật sự vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ tôi muốn nói cho cô biết, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa bởi vì cô là kẻ xấu, rất xấu rất xấu, người con gái xấu.”
Đáy mắt dừng lại, Nguyệt Chân cân nhắc, ý nghĩ ác độc quấy phá, đột nhiên hai tay của cô ta bấm lên cổ mảnh khảnh nhỏ của Noãn Noãn, rất dùng sức, dùng hơi sức toàn thân.
“Tôi là kẻ xấu, vậy cô là cái gì, cô chính là tội phạm giết người, kẻ giết người, mãi mãi mang số con rệp, nếu không phải vì cô, chúng tôi sẽ không bị cô giáo phạt, nếu không phải vì cô, chúng tôi cũng sẽ không bị người ta bắt lại, nếu không phải vì cứu cô, chị của tôi sẽ không phải chết, đều là do cô tự cho mình là đúng, trí thông minh của cô hại mọi người chúng tôi, hừ, mười năm nay cô không gặp ác mộng sao, mỗi buổi tối cô đều ngủ rất ngon sao, cô không cảm thấy áy náy sao…”
Cảm xúc của Nguyệt Chân rất không ổn định, giọng nói cũng đã thay đổi, vẻ sắc nhọn trực tiếp xuyên vào lòng người, kích động, nói ra rất nhiều tin tức của năm đó, rốt cuộc hiểu rõ, đám người Cổ Thanh Dạ kinh hãi, thì ra người chết kia là chị gái của Nguyệt Chân, nhưng vì cái gì mà nói Noãn Noãn hại chết chứ, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?
Dưới tình huống bình thường, người bình thường sẽ tự mình biện hộ gì đó, nhưng nhìn lại cô nàng Noãn.
Chính là lông mày giật giật, một giây sau, tự nhiên xoay người, để lại một câu.
“Không biết cô đang nói cái gì, chuyện lần này coi như xong, cảnh cáo cô cách tôi xa một chút, phát hiện cô đụng vào người bên cạnh tôi nữa, đừng trách tôi nổi điên.”
“Mẹ nó, tôi đánh chết cô… Buông tôi ra, các người mau buông tôi ra có nghe hay không.”
Quăng túi sách LV số lượng hạn chế muốn đập, eo lại bị vệ sĩ từ phía sau ôm lấy.
“Cô chủ đừng làm rộn, là điện thoại của ông chủ.”
Cứ như vậy, xem như điện thoại của Nguyệt Trường Cát hóa giải một cuộc nguy cơ, Noãn Noãn đi thẳng về phía trước, không quan tâm đến bất cứ ai trở lại nhà cổ tắm rửa, khi lên giường chui vào chăn cũng không nói một câu.
Khuya một chút, đèn phòng sách mới tắt, Chiến Vân Không trở lại phòng ngủ, yên lặng đứng bên giường, đôi mắt rũ xuống nhìn đầu nhỏ của Noãn Noãn lộ ra, dưới cái chăn rộng lớn cơ thể nhỏ run rẩy, cô không dám nhắm mắt lại, Nguyệt Chân nói không sai, mỗi đêm bọn họ ngủ rất không yên ổn, mỗi lần mưa to gió lớn vào ban đêm là lúc cô sợ hãi nhất, nhưng những chuyện này trừ mình ra thì không ai biết.
Vén chăn lên, thân hình cao lớn chiếm cả một phần ba giường, cánh tay cứng cáp duỗi về phía cơ thể nhỏ mềm mại nghiêng qua một bên của cô nàng ôm vào trong ngực, không nghịch ngợm giống như bình thường, không phải là Noãn Noãn giãy giũa chơi đùa mặc cho Chiến gia làm gì thì làm.
Cằm cương nghị vuốt ve trên tóc bù xù của cô, “Tốt hơn một chút không, bảo bối.”
Một làn hơi nóng phun ra từ miệng, vừa đúng phun trên hai khối cơ ngực mạnh mẽ, thân hình chấn động, máu toàn thân dũng mãnh lao tới nơi nào đó, giữa đôi mắt đen có cơn sóng ngầm bắt đầu cuộn trào, bây giờ anh đối với cô gái nhỏ một chút kháng cự cũng không có, dán sát lên thì sẽ mạnh mẽ, thân thể của mình không tự làm chủ được chỉ có đi theo con tim.
Cái này gọi là, thân tùy tâm động.
Cong người lại, cô nàng tìm một tư thế cho là thoải mái nhất, một bắp đùi khoác lên hông của Chiến gia, cũng không biết là có cố ý đè Tiểu Không vừa đúng rục rịch không, khẽ rên lên một tiếng.
“Ưm—”
Rên lên một tiếng.Buộc chặt cánh tay, gia nhịn rất khó khăn, bây giờ anh chỉ có thể cho cô cảm giác an toàn và là một bến tàu để cập bến, chuyện khác chỉ có thể đợi sau khi trời sáng thì hãy nói.
Cổ Thành, nước J đúng là xứng với tên bất dạ thành (*), nửa đêm mà đèn vẫn sáng như cũ, người trên đường phố không ngừng, đá cục đá trên đường, hai tay đặt trong túi, Vương Linh đang suy tư.
(*) Thành phố không có ban đêm.
Trực giác của phụ nữ đang nói cho cô biết, đang có một thế lực đen tối ép tới gần, gần đây sẽ càng ngày càng không yên ổn, tối nay có lẽ chính là vận động cho nóng người thôi.
“Đang suy nghĩ cái gì mà đến mất hồn như vậy.”
Trán nóng lên, giương mắt, mặt đỏ lên, một cột điện màu xám tro gần trong gang tấc, nếu không phải tay của Quan Lê Hiên thay cô chặn lại thì khẳng định mình sẽ bị đụng ngã lăn trên đất nói không chừng.
“Không có gì, cám ơn!”
Có chút xấu hổ.
Khóe mắt nhíu lại, buổi tối cô nàng Vương dịu dàng hơn so với ban ngày, giọng điệu cũng không còn ngang ngược, hoàn toàn trở thành hình ảnh con gái thành phố, trái tim của Quan Lê Hiên lập tức như được sống lại.
Lừa gạt đến trên giường, chắc phong cảnh bên này càng đẹp.
“Ít suy nghĩ đi, tên biến thái.”
Mẹ nó, này còn chưa làm gì cô chỉ là suy nghĩ tới giai đoạn sơ cấp, đã bị cô nàng bóp chết, Quan Lê Hiên rất thất vọng.
Móc túi, lấy điếu thuốc ra, tay trái tay phải lục lọi vẫn không tìm được bật lửa, rõ ràng nhớ có mang theo trên người, đi đâu rồi.
‘Rắc ——’
Trước mắt, một ngọn lửa bùng lên, “Này, dùng cái này đi.”
“Ha ha, vẫn là bà xã thương anh.”
Nói xong đưa đầu lại gần, chậc chậc miệng hung hăng hít hai cái, màu đỏ lóe lên, khói xanh bốc lên.
Trong lúc vô tình Quan Lê Hiên liếc một cái, nụ cười yếu ớt trên mặt, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm bật lửa màu đồng có hoa văn hình rồng, ánh mắt che giấu một tia nguy hiểm không bắt kịp được.
Thấy dáng vẻ chuyên tâm nghiêm túc của Quan Lê Hiên, Vương Linh không chịu nổi, vẫn là biến thái một chút thì dễ dàng chung đụng hơn, tay quơ quơ ở trước mặt anh.
“Anh trai à, nhìn gì đấy, anh không đi nhưng tôi phải đi đấy.”
Đều đã mấy giờ rồi, ngủ trễ ảnh hưởng đến chất lượng da của phụ nữ, bình thường Vương Linh rất chú trọng bảo dưỡng da dùng mặt nạ gì gì đó, các loại sữa dưỡng da trắng đẹp, ra đường mà mua những thứ này, thì một lần mua chính là một đống lớn.
Có một lần, Noãn Noãn ở trong nhà cô khát nước muốn mở tủ lạnh tìm nước uống, không mở ra thì không biết, mở ra đã giật mình.
Trong tủ lạnh cái gì cũng đều không có, trừ mặt nạ vẫn là mặt nạ.
Phía nam Cổ Thành, có một mảnh đất dài 1000 héc-ta, không thuộc về chính phủ, không thuộc về bất kỳ tập đoàn nào, muốn thu mua, căn bản là không thể, bởi vì nơi này là lãnh thổ tư nhân, không có ai biết chủ nhân thật sự của nơi này là ai.
Trung tâm mảnh đất mênh mông là tòa biệt thự cổ kính kiến trúc kiểu châu Âu đứng sừng sững, trong bóng tối nhìn qua, giống như con chim ưng kiêu ngạo nguy nga đứng thẳng ngắm nhìn nơi xa.
Trong pháo đài cổ, phòng sách lầu ba.
“Cha, lần này trở về cha tính ở lại bao lâu?”
Người đàn ông tuấn tú, toàn thân là áo ngủ Đôrêmon rất kawaii (*) khiến người ta muốn rớt con mắt, tóc còn ướt tí tách nhỏ nước, hầu kết khêu gợi của anh biến mất vào trong cổ áo, bắp thịt màu lúa mì khỏe mạnh.
(*) “Kawaii” là từ cửa miệng của các thiếu nữ Nhật Bản ngày nay, cụm từ này đã xuất hiện trong văn hóa Nhật Bản từ lâu đời dưới dạng một từ cổ – với “ka” (khả) và waii (ái) – ghép lại thành “khả ái”, nghĩa là đáng yêu, đáng mến.
“Còn chưa xác định, có thể không đi cũng không chừng.”
Tay Long Lân kẹp điếu xì gà Cuba cao cấp, ưu nhã trầm ổn hít sâu một cái, mặc dù đã là người trung niên, nhưng trên mặt ông không có lưu lại dấu vết gì của năm tháng, vẫn anh tuấn lỗi lạc như cũ, một đôi mắt bi thương lộ ra ánh sáng nhạt khinh người.
Lãnh Thương cười một tiếng, “Ồ, đó là chuyện tốt đấy, dù sao đây cũng là quê hương của cha.”
Long Lân giương mắt, mặt hiền lành.
“Con bằng lòng theo một lão già như cha sống ở chỗ này, không giống phong cách của con đấy!”
Vò đầu, Lãnh Thương cười hì hì, không đứng đắn.
“Con không đi theo cha thì ai có tư cách đi theo cha, trừ việc con tìm em gái mất tích nhiều năm, nếu có người thay con thì con cũng được tự do rồi.”
Con mắt tối sầm lại, vẻ mặt Long Lân có chút lạnh nhạt cô độc, giọng điệu chậm chạp nói: “Có gì tiến triển sao?”
“Vẫn đang điều tra, năm đó chỗ bệnh viện kia đã sớm phá bỏ và dời đi chỗ khác, nếu như không có ngoài ý muốn thì toàn bộ tài liệu hẳn là bị tiêu hủy tất cả, nhưng mà vẫn bị con tra ra một chút.”
Mày rậm nhíu lại, sắc mặt nặng nề của Long Lân dịu đi, ánh mắt liền sáng lên, “Hả? Nói nghe một chút?”
Cười đắc ý, Lãnh Thương kéo một cái ghế ngồi đối diện Long Lân, “Ngày hôm qua, lúc con đi loanh quanh bệnh viện ở địa chỉ cũ, trong lúc vô tình đụng phải một vị y tá làm ở nơi trước kia, vốn con cũng không có ôm hy vọng gì lớn, không ngờ rằng lúc cô ấy nhìn thấy được tấm hình trong tay con, cô ấy nói đã từng gặp người trong hình, lúc ấy con rất kích động.”
“Cô gái kia nói gì?”
“Cô ấy nói người trong hình là cô gái xinh đẹp nhất mà đời này cô ấy từng gặp, mặc dù đã qua mười tám năm nhưng sẽ không quên, nhớ năm đó bà chuyển dạ chính là một đêm mưa dông, sinh ròng rã 23 tiếng mới sinh ra đứa bé, sau đó bà suy yếu hỏi một câu rất khó hiểu, bảo là muốn đi đường Đông Bình phải đi xe gì.”
Nghe thế, Long Lân không hiểu cau mày tự lẩm bẩm, “Đường Đông Bình?”
“Cha, bây giờ còn có đường Đông Bình sao, đường Đông Bình đó là ở chỗ nào?”
Đứng lên, Long Lân đứng phía trước cửa sổ, khẽ thở dài, “Đường Đông Bình là nơi ở của chính khách Cổ Thành, phần lớn quan lớn đều ở đó, nhưng mà bây giờ chắc là bị phá bỏ rồi.”
Tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, Lãnh Thương còn chưa hiểu rõ lắm, năm đó tại sao bà muốn hỏi vị trí của đường Đông Bình.
“Sau đó, ngày thứ ba mẹ nuôi liền ôm đứa bé biến mất.”
“Tra cho cha, năm đó những quan lớn là ai ở trên đường Đông Bình, cha muốn biết rõ toàn bộ tin tức.”
Mười tám năm trước, người phụ nữ của ông mang thai chín tháng bụng bự, mới sáng sớm đã biến mất trước mặt ông, tức giận, đau lòng, áy náy, tất cả tâm tình rất phức tạp mãnh liệt kéo tới không có gì sánh bằng nỗi đau mất đi bà.
Tiểu Ca, rốt cuộc em ở đâu, anh biết sai rồi, anh nguyện ý dùng mạng của anh để đổi em về, em ở đâu?
Đi xuống lầu, Lãnh Thương mặc áo khoác vào, đứng ở trong vườn hoa hút thuốc lá.
Ban đêm, sao phủ kín bầu trời, nháy mắt lóe lên vẻ đẹp của bọn nó, ngửa đầu nhìn, Lãnh Thương nói thầm trong lòng, lão tử là chòm sao Cự Giải gì đấy.
“Anh Thương, anh đoán thử xem chòm sao em là gì?”
Giọng nói của Đại Lực ngây ngô truyền từ phía sau, trong tay bưng một ly cafe đen vừa mới pha.
“Ha, tôi thấy cậu là...... làm thịt heo.” (*)
(*) Từ ‘thuộc chòm sao’ và từ ‘làm’ trong tiếng Trung đồng âm với nhau.
Ánh mắt câu hồn nghiêng mắt liếc trên người Đại Lực, thật sự giống Stallone (*) sống lại, bắp thịt căng đến dọa người.
(*) Sylvester Stallone tên thật là Sylvester Gardenzio Stallone, sinh ngày 6 tháng 7 năm 1946 tại New York. Ông vừa là diễn viên, người viết kịch bản, đạo diễn, nhà sản xuất phim. Ông từng đoạt và đề cử 24 giải thưởng, 25 đề cử trong đó có 2 giải Oscar.
“Anh Thương, em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, thịt gà thịt vịt gì, là anh đoán thử rốt cuộc chòm sao em là gì?”
Uống cafe, hai chân khoác lên trên bàn đung đưa, “Lấy thông minh tài trí của cậu, cậu sẽ không phải chòm sao xử nữ chứ…”
“All Right! Em chính là chòm sao Xử nữ, tâm tư cẩn thận, sach sẽ, có......”
‘Hì hì ——’
“Được được được, mau ngừng lại đi, cậu nói mấy thứ gì đó không có sát với thực tế của cậu gì hết, mau ngậm miệng lại, đừng làm tôi buồn nôn, gần đây dạ dày của anh trai không tốt, đừng để lúc đó phun lên người cậu thì cậu đừng trách tôi.”
Đại Lực cúi đầu, miễn cưỡng đặt mông ngồi bên cạnh Lãnh Thương, “Anh Thương, anh biết sẽ làm bẩn em.”
“Ừ, tôi phát hiện bản thân cậu từ lúc bị cô nàng Noãn phun lên người thì tính tình thay đổi, đừng có khẩn trương chi chít như đàn bà.”
“Ngày hôm qua em đi theo Bạch Diệu một ngày, cũng sắp mệt chết đi được, nhưng mà em phát hiện ra một bí mật nhỏ, anh Thương, anh tuyệt đối cảm thấy hứng thú!”
Nhíu mày khóe môi nâng lên, “Nói nghe một chút, nếu tin tức làm anh trai hài lòng thì sẽ tự mình xuống bếp nấu mì cho cậu ăn.”
Xoa xoa tay, Đại Lực có ăn liền vui mừng, kéo ghế lại gần, “Em phát hiện cô nhóc kia ở đâu rồi!”
“Nói mau ở đâu?”
“Nấu mì trước.”
“Mẹ nó, cậu đã dám uy hiếp tôi sao, nói mau!”
Lãnh Thương nâng quả đấm lên nện trên ngực Đại Lực.
“Anh nấu mì trước đi!”
Trợn mắt, Lãnh Thương nhảy dựng lên, tay phải dùng sức kẹp chặt cằm của Đại Lực quay về phía sau, “Nói hay không, không nói thì ép chết cậu.”
“Khụ khụ khụ —— ở, ở Vân Cẩm, đường, khụ khụ, mau buông tay.”
Lập tức buông tay, bàn tay phù phù vỗ vào đầu tròn của Đại Lực, “Lúc này mới ngoan.”
Đau lòng vuốt ve cổ, Đại Lực lè lưỡi, “Anh Thương, chỗ ở của nhóc con kia nghe nói rất lợi hại đấy, giá đất trên trời.”
Lãnh Thương cũng không ngờ, xuất thân của cô nàng thật sự không nhìn ra đấy, thâm tàng bất lộ, nhưng mà nơi đó vẫn luôn là địa bàn của nhà họ Chiến, chẳng lẽ cô ấy là người của nhà họ Chiến?
“Anh Thương, không phải anh vừa ý người ta sao, nhưng mà tôi nghe nói con gái của nhà thị trưởng được người con thứ hai của nhà họ Chiến cưới rồi, anh đã tới chậm một bước.”
“Cô ấy là vợ của Chiến Vân Không?”
“Đúng rồi, anh chưa xem tin tức vào khoảng thời gian trước sao, sự kiện trường quốc lập Trung ương bị tập kích, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực lao ra rừng mưa đạn, rất tuyệt vời.”
Rất an tĩnh, Lãnh Thương không nói gì, rất thâm trầm đang suy tư, không nói tới thì còn tốt, vừa nhắc tới thì một cái nhăn mày một nụ cười của cô nhóc kia phóng ra như từng đoạn phim.
Đại Lực còn nói tiếp, bọn họ ở trong Ám bị cảnh sát bắt lại với tội danh buôn lậu ma túy…
Tập đoàn STAR
“Tổng giám đốc, đều chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Ừ, biết rồi.”
Đường đóa không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn một xấp hình trên bàn.
Kể từ sau khi Phong Tây ở trước mặt mọi người thừa nhận Tiếu Tuấn ngủ lại nhà mình, nhất thời kích thích ngàn tầng sóng, tất cả tin tức có liên quan đến hai người bị người ta moi ra lần nữa đưa tin, từ lúc mới ra mắt cho đến bây giờ phần lớn đều là tin tức tiêu cực.
Nhất là Tiếu Tuấn, mặt non mềm, bạch phú mỹ (*), lão phú bà, cao phú soái, Phong Tây, đời sống tình cảm nam hay nữ, già hay trẻ đều muôn màu muôn vẻ.
(*) Người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp
Nhức đầu, mẹ nó, thật nhức đầu.
Phiền chết rồi, phát điên, bứt tóc, chuyện tốt không có mà chuyện xấu thì một đống.
‘Đinh ——’
Điện thoại nội bộ vang lên, vang lên thật lâu, Đường Đóa mới nhận.
“Alo, cô chủ, cô Tinh tới.”
Cau mày, lại mất hứng, gần đây đại tổng giám đốc Đường Đóa nóng tính dễ dàng bốc cháy.
“Không phải tôi đã từng dặn dò rồi sao, chỉ cần là Tinh Tiểu Noãn đến thì không cần thông báo, là nghe không hiểu hay là không nhớ, không muốn làm nữa thì mau cuốn gói cút đi.”
Thư kỷ ở ngoài cửa, mặt đen lại, run rẩy cầm điện thoại, “Dạ hiểu rồi ạ.”
Để điện thoại xuống, thư ký cúi người chào 90 độ, vô cùng cung kính, “Cô Tinh, mời vào trong.”
Thư ký vừa muốn đứng dậy mở cửa cho Noãn Noãn, tổng giám đốc đột nhiên từ bên trong mở ra, dọa thư ký giật mình, may nhờ phản ứng nhanh lui về sau mấy bước, bằng không xương mũi nhất định sẽ bị đập gãy.
“Noãn Noãn, cùng chị dâu đi đến một nơi, đi.”
Lên xe, Noãn Noãn đưa tay chạm lên lông mày nhăn lại của Đường Đóa, vuốt lên, “Chị dâu, nên bình tĩnh lại.”
Phong Tây điên khùng mở cuộc họp phóng viên online, sáng nay Noãn Noãn mới biết được chuyện này, lúc ấy phản ứng đầu tiên chính là Phong Tay điên thật rồi, tại sao anh ấy ôm chuyện này vào trên đầu mình, anh ấy có biết đang tự hủy tương lai hay không.
Trước kia thì có tin truyền ra anh ấy theo khuynh hướng nam nam, bây giờ truyền ra còn nghiêm trọng hơn, hai Thiên Vương ở cùng một chỗ, đánh nát bao nhiêu trái tim nhỏ bé của nhóm người fan girl.
Đường Đóa cười nhạt, dưới chân đạp cần ga, Porsche màu đen từ từ bay xa, chớp mắt một cái liền không thấy.
“Dẫn em đến một nơi.”
Nhướng mày, Noãn Noãn bĩu môi một cái, “Đi đâu?”
Không nói cho cô biết, “Đến rồi thì em sẽ biết.”
Porsche quẹo vào đường Bàn Sơn, từng cây ngô đồng chói lọi nhanh chóng lui về phía sau.
Lần trước tới đã là rất lâu rồi, “Chúng ta phải về nhà sao!”
“Xem xong rồi hãy về nhà.”
Xem gì?
Cô nhóc Noãn không hiểu.
Mười phút sau.
Xe dừng ở trước một vườn hoa có phong cảnh vô cùng đẹp.
Xuống xe, bị cảnh vật cuối thu hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, oa, thật là đẹp, cả vườn màu vàng óng ánh có một cái đài để nghỉ ngơi, lá phong màu vàng theo gió nhẹ nhàng rơi xuống, kiến trúc kiểu cung đình Trung Quốc kết hợp với kiểu châu Âu đơn giản rất đặc sắc, thiết kế vừa mới mẻ độc đáo vừa vô cùng nổi bật.
Vườn hoa rất nhỏ nhưng người bên trong lại không ít, khiêng máy móc ra ra vào vào, nhìn thấy Đường Đóa đều dừng bước gật đầu chào hỏi.
“Đường tổng, sao tới đây mà không nói, để tôi có thời gian trang điểm thật đẹp, ghét!”
Người nói chuyện này, giọng nói là con gái? Con trai? Tầm mắt từ mũi chân bắt đầu quét lên trên, ánh mắt dừng ở… Hạ bộ, có vẻ như bằng phẳng, tiếp tục đi lên nữa… Ngực bằng phẳng, có hầu kết, da rất trắng, dáng người cực kỳ nhỏ, là người chuyển đổi giới tính!
Trước tới giờ Noãn Noãn cũng không nịnh bợ, cũng không phản đối gay, theo cô thấy, mỗi người đều bình đẳng, lựa chọn giới tính của mình là tự do của mỗi cá nhân.
“Này Lực, cậu không cần trang điểm cũng vô cùng hoàn mỹ ở trong lòng tôi rồi.”
Đường Đóa không keo kiệt khen ngợi, nghe cũng rất giống như phát ra từ nội tâm.
Tên và phong cách của bản thân mình tương phản quá lớn, khoảng cách còn rất lớn rất lớn đấy.
“Ôi, đây là cô gái nhỏ xinh đẹp nhà ai, dieenndannlequydonn dáng vẻ thật là xinh đẹp, Đường tổng, sẽ không phải là vũ khí bí mật kiểu mới gì đó của chị chứ.”
Đôi mắt hồ ly của Uy Lực đánh giá Noãn Noãn, cô nhóc là trời sinh sắc đẹp, một khối ngọc tốt còn chưa có ai mài giũa.
“Nói là vũ khí bí mật thật là có chút chính xác, sao hả, đều chuẩn bị xong hết chưa.”
“Yên tâm đi, Đường xinh đẹp, tất cả đã sẵn sàng, còn có năm phút đồng hồ thì sẽ chuẩn bị quay phim.”
Mặc dù là đang nói chuyện, nhưng ánh mắt của Uy Lực, người chuyển đổi giới tính không hề rời khỏi người của cô nhóc Noãn.
Nói như thế nào đây, rất sắc sảo.
Nói tới chỗ này, bên kia có người hô một tiếng, “Đạo diễn, toàn bộ OK rồi!”
“Tôi qua đó làm việc trước, các cô cũng theo tôi đến hiện trường quay phim xem đi.”
Đạo diễn?
Không thể xem bề ngoài của người khác, anh Uy Lực đổi giới giới tính, dẫn đường ở phía trước, Noãn Noãn nắm tay chị dâu.
“Hôm nay chúng ta xem quay phim tình yêu sao?”
Kéo cánh tay của cô, Đường Đóa cười nói, “Nói đúng một nửa.”
Thì ra là hôm nay đến xem quay quảng cáo, quảng cáo đồ dùng đứng đầu quốc tế.
Đi theo đạo diễn, người phục vụ đưa hai cái ghế đặt bên cạnh đạo diễn, nhân viên công tác đứng sau lưng bọn họ.
Mang theo tai nghe, đeo mắt kính, đạo diễn Uy Lực bán bam bán nữ kia hô một câu, “Action.”
Toàn hiện trường nín thở yên lặng, một giây sau, nữ thần khởi đầu long trọng.
Đèn đầu tròn lớn chiếu vào trên mặt hai cô gái, vừa nóng vừa chói mắt, theo bản năng Noãn Noãn đưa tay che lại ánh sáng còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Nhắm mắt lại, giống như ngân hà trong vũ trụ, rực rỡ như vậy.
Nguyên Đông Nam có ý gì, nhốt bọn họ ở chỗ này, ngay cả ly nước cũng không cho uống.
Dọc theo đường đi, Bạch Diệu vẫn không lên tiếng, giống như linh hồn rời khỏi không có ở trong cơ thể cô ấy, mới đầu Noãn Noãn cho là cô ấy bị hù sợ, dù sao một cô gái xuất thân trong trắng như tờ giấy lại vô duyên vô cớ bị bắt vào cục cảnh sát, chuyện này truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.
“Diệu Diệu, đừng sợ, có tớ ở đây, tất cả mọi việc đều thuận lợi.”
Nhíu lông mày, cô Bạch ngước mắt nhìn Noãn Noãn vỗ ngực bảo đảm với cô ấy, phút chốc trái tim không thể đập được, trong cơ thể cô gái ngốc luôn luôn tràn đầy năng lượng chính nghĩa tốt đẹp vô hạn, nhưng cô không biết, cô ấy là kẻ buôn ma túy, không khác gì một kẻ sát nhân, nhưng cô ấy không còn cách nào, cô ấy nhất định phải thông qua con đường này mới có thể tiếp xúc với những kẻ ngụy quân tử trong xã hội thượng lưu này, cô ấy muốn thay cha kháng án.
Thật xin lỗi, Noãn Noãn, tớ xin lỗi đã lợi dụng cậu, thật xin lỗi!
Không biết là ánh sáng chiếu thẳng ảnh hưởng hay là cái gì, Noãn Noãn bất ngờ thấy đáy mắt Bạch Diệu mờ mịt.
“Cậu lo lắng cho mình nhiều một chút đi, đoán chừng lần này Chiến gia nhà cậu tuyệt đối có thể lóc một miếng da của cậu, tin không.”
Bạch Diệu cố ý hù dọa cô, cố gắng xoa dịu bầu không khí thương cảm.
Cả người giật mình, hơi lạnh xuyên thẳng vào tim.
“Đừng nói nữa, toàn thân tớ lạnh quá, da toàn thân đều bị thương.”
Ôm lấy bả vai, xoa xoa hai bên cánh tay.
Đột nhiên.
Cửa mở ra, một người đàn ông xa lạ từ bên ngoài đi vào, không phải là mấy người trước đó bắt bọn họ sao, lông mày Noãn Noãn nhảy dựng, cùng là đồng phục cảnh sát nghiêm trang nhưng lúc nào cũng cảm thấy có một sát khí đánh tới sau lưng, gắt gao quấn lấy bọn họ.
Mà cùng lúc đó.
Chiến gia ở bữa tiệc rượu tại Thiên Vũ, giờ phút bày nắm chặt điện thoại, đáy mắt lạnh rét, nhóc con muốn bị đánh, không dưới một lần coi lời nói của anh không là gì cả, đáng chết.
Người nào gan to như vậy, vu oan giá họa cho vợ của Chiến Vân Không anh, tìm cái chết.
“Thạch Đầu, chuẩn bị xe, chúng ta đi.”
Phòng làm việc trưởng cục công an.
“Anh điên rồi sao, giam Noãn Noãn và Diệu Diệu lại, anh biết rõ bọn họ vô tội mà.”
Người con gái giận dữ ngút trời gầm thét với Nguyên Đông Nam, chấn động khiến cục trưởng Nguyên vẫn luôn bịt lỗ tai né tránh, đợi Vương Linh phát tiết xong, anh ta cười gượng dùng ngón tay khẽ gõ lên bả vai của cô ấy.
“Thủ trưởng Nguyên, bình tĩnh đi đừng nóng, cô suy nghĩ một chút đi, bây giờ tôi không giam bọn họ lại, không chừng Noãn Noãn lại làm ra chuyện động trời gì rồi, tôi cũng vì suy nghĩ cho Noãn Noãn thôi.”
‘Chậc —— Xì——’
Lạnh lùng phỉ nhổ, Vương Linh âm trầm liếc bàn tay quấy rối kia đặt ở trên vai cô ấy.
“Sờ ở đâu đó!”
Nguyên Đông Nam sững sờ, vội vàng thu tay lại.
“An toàn sao?”
“Tuyệt đối an toàn, yên tâm, đây đều là người của tôi, địa bàn của tôi, tuyệt đối có thể tin.”
Nguyên Đông Nam đặt mông ngồi ở góc bàn, đốt một điếu thuốc hút mạnh một miệng to, “Chỉ là, tại sao cô xuất hiện ở nơi này, đừng nói là cô biết trước nha, nhưng mà tôi tin tưởng chủ nghĩa vô thần của khoa học.”
“Chẳng lẽ anh không phát hiện gần đây Cổ Thành thay đổi sao, thiệt thòi rồi, anh vẫn là người chấp hành pháp luật của thành phố này, tính mạng dân chúng giao cho anh bảo vệ, tôi thật sự nghi ngờ…”
Đôi mắt xinh đẹp quét qua Nguyên Đông Nam một vòng, Nguyên Đông Nam dường như phản xạ có điều kiện đứng thẳng người.
“Nghi ngờ gì!”
“Hừ, tự mình suy nghĩ đi.”
Bàn tay chìa ra, “Lấy ra.”
“Lấy cái gì?”
Cục trưởng Nguyên không hiểu hỏi.
“Sao lại đần như vậy chứ, chìa khóa, chìa khóa của phòng giam Noãn Noãn bọn họ.”
“Hả? Ồ! Có có có, cho cô, cô đi trước đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Trong thang máy.
Ngón tay Vương Linh vuốt ve một góc điện thoại di động, vào lúc nửa giờ trước, cô ấy nhận được một tin nhắn giấu tên, nội dung đại khái là Tinh Tiểu Noãn và Bạch Diệu gặp nguy hiểm, nhanh chóng đến Ám.
Là ai gửi đây? Đối phương là địch hay là bạn.
Đinh ——
Trong khi đang suy nghĩ, thang máy dừng ở lầu năm, cất bước đi ra ngoài quẹo qua bên phải, hành lang rất dài, bóng đèn lúc sáng lúc tối, mặt Vương Linh lạnh lùng, hằng năm kinh phí quốc gia cấp cho cực kỳ đầy đủ, không đến nỗi một cục công an to như vậy ngay cả bóng đèn cũng bị hỏng.
Tối nay để cho tiện, cô ấy cố ý mang một đôi giày thể thao, đi bộ nhẹ nhàng, không có một chút tiếng vang.
Cũng vào lúc này một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, Vương Linh cả kinh, thầm nói không ổn, nhấc chân bước nhanh về gian phòng tận cùng bên trong.
Trong phòng thẩm vấn.
Người đàn ông cầm dao sắc nhọn phát ra ánh sáng, xuyên qua đèn bàn càng biểu hiện ra ánh sáng rùng mình, mặt hai người đàn ông này tràn đầy hung ác dữ tợn, trên mũi dao sáng chói đang nhỏ từng giọt máu.
Vậy là máu của ai?
“Các người không phải là người của cục công an, đừng tới đây, nói đi các người muốn làm gì?”
Noãn Noãn vươn hai tay ra bảo vệ Bạch Diệu yếu đuối, giờ phút này trên mặt cô ấy cũng không có một chút máu, tay trái đè lại miệng vết thương bên tay phải đang chảy máu ra ngoài.
Một người đàn ông trong đó cầm dao nhọn trong tay, d đ l q đ miệng đầy răng vàng, hai tay chống trên bàn, khóe môi cong lên âm độc nói, “Nhận tiền của người ta thay người ta trừ tai họa, hôm nay chúng tôi nhất định phải có được mạng của các cô, đừng vọng tưởng giãy giụa vẫn là giữ lại chút sức lực ngoan ngoãn đi tới, anh trai bảo đảm một chút cũng không đau.”
“Đi tiên sư nhà mày, bọn họ cho mày bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp bốn lần, giết đối phương.”
Sát thủ?
Mẹ kiếp, trong lòng Noãn Noãn than thở, năm nay thật đúng là một năm chấn động lòng người, chuyện gì cũng bị cô bắt kịp.
Hai người đàn ông này không ngờ, cô gái nhỏ ra tay xa hoa như vậy, giá tiền gấp bốn đó là bao nhiêu?
20 triệu!
Phát tài rồi, hầu kết chuyển động, người đàn ông dẫn đầu động lòng, quay đầu nhìn đồng bọn phía sau lưng, nắm lấy thời cơ trong lúc hai người quay đầu trao đổi chốc lát, Noãn Noãn chờ đúng thời cơ cầm đèn bàn lên dùng sức đánh người đàn ông.
“Đập chết mày con chó sát thủ, đi chết đi, đập đập đập đập chết mày.......”
Bóng đèn ‘ầm ầm’ nổ, chất liệu đèn bằng sắt đập lên đầu người đàn ông, tiếng kêu rên như giết heo từ trong phòng truyền ra.
“A ——.”
Chạy tới cửa, tay Vương Linh gấp đến mức chìa khóa trong tay run lên, làm sao cũng không đút lọt vào trong ổ khóa.
“!@#$%$@, mẹ nó, thứ đồ hư gì hả.”
Tính tình cô ấy nóng nảy, bùng nổ ném chìa khóa, tay phải sờ phía sau eo một giây sau liền móc một khẩu súng M1911 ra, nhắm ngay tay nắm cửa, ‘pằng pằng’ hai phát, lập tức trên cửa xuất hiện một lỗ lớn bốc khói.
Xô cửa, xoay người vọt vào bên trong phòng, động tác nhanh nhẹn mạnh khỏe như con chim yến, mắt phải híp lại, ngắm trúng, bắn ra hai phát ‘pằng pằng’ trực tiếp bể đầu.
Cứu binh từ trên trời giáng xuống, Noãn Noãn và Bạch Diệu sợ ngây người, hai người cùng nhau vỗ tay ngạc nhiên nói: rất soái đấy.
Trong tay còn cầm đèn bàn nát bép, máu trên người vẫn còn đang tí tách chảy xuống, tình trạng rất chật vật rất đẫm máu, lúc Bạch Diêu ở sau lưng nhìn thấy Vương Linh xuất hiện cuối cùng tinh thần buông lỏng, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa ngã xuống đất ngất đi.
Vương Linh thấy vậy sợ hết hồn.
Chạy như bay đến bên cạnh Noãn Noãn, “Hai người các em không sao chứ.”
Ngồi xổm người xuống, đỡ Bạch Diêu dậy, tay đặt trên động mạch của cô ấy, cảm thấy nhịp đập đã suy yếu, bắt đầu lo lắng, nghiêng đầu rống to về phía trên hành lang, “Mau tới cứu người, Nguyên Đông Nam tiên sư nhà anh, mau tới cứu người…”
Bên trong bệnh viện.
Người Bạch Diệu vì mất máu quá nhiều dẫn đến vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ngoài phòng bệnh tất cả mọi người đều trầm mặt không nói lời nào, không khí rất nặng nề đè nén, cách thủy tinh, trán Noãn Noãn đè ở trên cửa sổ, không nhúc nhích nhìn cô gái Bạch nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Đứng sau lưng cô, đôi mắt lạnh lùng của Chiến Vân Không khẩn trương nhìn thân thể nhỏ bé còn đang khẽ run của cô, anh đau lòng, vươn tay muốn ôm cô vào ngực, nhưng tay lại dừng giữa không trung không tiếp tục di chuyển.
Vương Linh ở bên cạnh tiến lên, nắm lấy Noãn Noãn, “Cô gái nhỏ, không nên đau lòng, không phải bác sĩ cũng nói Diệu Diệu sẽ không có chuyện gì sao, chẳng qua em ấy mệt đến mức ngủ thiếp đi thôi, nhìn em đi, đều đã thành hồ lô máu đứng lỳ ở đây rất dọa người, mau về nhà với Chiến gia đi, nhé!”
Vương Linh nói xong, thật lâu, cũng không nghe cô trả lời.
Mấy phút sau.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Vương Linh nở ra nụ cười coi như là đáp lại mọi người, vừa định há mồm nói gì đó, ánh mắt chợt co rụt lại, lông mày cau lại, sắc mặt liền nổi giận.
Quay đầu, lạnh lùng nói với Nguyên Đông Nam, “Hai bao phấn K kia đâu?”
Mọi người đều rất sững sờ, cô gái nhỏ còn muốn món đồ kia làm gì.
“Ách ——”
Nguyên Đông Nam giấu đầu hở đuôi, tay phải giấu cặp tài liệu trong tay về phía sau, đang nhắc nhở Noãn Noãn, phấn K ở đây, ở đây.
Chiến Vân Không muốn đưa tay ngăn cô lại, không ngờ động tác cô nàng quá nhanh, đoạt lấy túi của Nguyên Đông Nam liền chạy về phía trước, vừa chạy vừa lục lọi, cuối cùng lấy ra một bịch còn giữ lại một bao ở đáy túi tài liệu.
Xuyên qua hành lang, thẳng tắp chạy về phía trước, Noãn Noãn giống như điên xông lên phía trước, một đám người sau lưng đuổi theo cô đang chạy, cô nàng này uống máu gà rồi, Cổ Thanh Dạ cảm thấy không ổn, hô to, “Noãn Noãn, em đứng lại đi.”
“Đứng......”
Chữ kia còn chưa nói ra, mọi người hít sâu một hơi, con ngươi kinh sợ.
“Ken két ——’
Là tiếng thắng lại của đôi giày hàng tốt, ma sát với mặt đất tạo thành tiếng vang.
“Ầm—.”
Một bao phấn K có khối lượng 1 kg nặng nề rơi vào trên đầu một cô gái, tay mạnh mẽ đập xuống, một tiếng ‘Phù—’ trầm đục, bao lớn vỡ ra, phấn màu trắng tung bay trong không khí, nhất thời, sương mù khói trắng che mắt mọi người.
Một giây......
Hai giây......
“A ——”
Thét chói tai, tiếng kêu kịch liệt xuyên vào màng nhĩ của mọi người đến phát đau.
“Tinh Tiểu Noãn, con mẹ nó, cô tìm cái chết.”
“Mẹ nó, tôi tìm cô.”
Hai cô gái xinh đẹp đang bùng bùng lửa cháy, trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn nhau.
Cắn chặt môi dưới, đầu óc choáng váng đến đau, người con gái mặc ren tức giận đến sắp bùng nổ, lấy khăn giấy vệ sĩ đưa tới, nhìn Noãn Noãn vừa lau vừa quát.
“Đời này tôi không giết cô, tôi không phải họ Nguyệt.”
Hoàn toàn trở mặt rồi, tình hình đối chọi bị khơi dậy do chuyện đột nhiên xảy ra ở trong kế hoạch ngày hôm nay.
Cười lạnh, liếc nhìn toàn thân đầy phấn trắng của Nguyệt Chân, “Cô giỏi thì bây giờ giết tôi đi, tới đây, không phải cô cũng đã nhịn mười năm sao, cô trăm phương ngàn kế trở lại nơi này một lần nữa, không phải là muốn tìm tôi báo thù ư, tới đây, tự mình ra tay đi, tới đây đi!”
Càng nói cô gái nhỏ càng kích động, cuối cùng là khàn giọng gào thét, cô thở hổn hển bộ ngực lên xuống kịch liệt, nhưng nụ cười vẫn còn ở trên mặt, giữa vẻ rất đẹp rất lạnh mang theo vẻ kiên cường vững chắc không cúi đầu.
Nguyệt Chân sững sờ, thì ra là cô đều biết, vốn còn tưởng rằng kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, tại sao ở trước mặt cô ta lại có vẻ yếu ớt không chịu nổi.
“Cô có ý gì?”
“Tôi muốn hỏi cô có ý gì mới đúng, cô cho rằng chúng tôi là kẻ ngu sao, cô cho rằng cô rất thông minh sao, chơi trò vu oan giá họa, kiểu cổ điển này đã rất lạc hậu rồi đấy cô Nguyệt.”
Quan Lê Hiên muốn kéo Noãn Noãn trở về, không ngờ lại bị tay của Chiến Vân Không khẽ ngăn lại.
“Tùy cô ấy.”
Một câu tùy cô ấy, thể hiện đầy đủ anh vô cùng cưng chiều cô, tùy cô ấy chơi đùa như thế nào, cho dù gặp chuyện không may còn có Chiến gia ở đằng sau, Chiến Vân Không yêu thương cô, không muốn thấy cô chịu một chút uất ức nào, dù sao cũng không làm chết người, cho dù làm chết người cũng không có chuyện gì.
“Nhưng mà, đó là con gái của chủ tịch tỉnh S, cãi nhau như vậy không tốt lắm đâu.”
Tin tức này, cũng là tin tức mà Quan Lê Hiên vừa mới biết được, gần đây bọn họ một mực điều tra vụ án bắt cóc mười năm trước, tất cả người bị hại bao gồm người thân, bọn họ căn bản cũng điều tra rất rõ ràng, dĩ nhiên bao gồm nhà họ Nguyệt ở trong đó.
Xì khẽ, Chiến Vân Không khinh thường nâng mày kiếm lên, “Tôi sẽ sợ một Nguyệt Trường Cát nho nhỏ sao.”
Bên này mọi người án binh bất động làm tốt trợ giúp chiến đấu, tình hình chiến đấu bên kia vẫn như cũ.
Nguyệt Chân bây giờ vô cùng khó coi, vẻ mặt trắng bệch giống như ma nữ thoa bột mì lên, dường như cô nàng rất dữ dội thoa lên, phấn trắng nhỏ có giá trị hơn một vạn đồng bỗng chốc rơi đầy trời, Nguyệt Chân rất rõ độ tinh khiết của bao phấn cao bao nhiêu, ngàn vạn lần không thể hít vào trong mũi, bằng không sẽ gián tiếp hít vào thuốc phiện, không có gì khác với hít thuốc phiện.
“Mẹ nó, ít ngậm máu phun người đi, chính cô buôn lậu ma túy bị bắt ngược lại cắn tôi, Tinh Tiểu Noãn, nhiều năm như vậy cô thật là càng ngày càng không biết xấu hổ, làm sao Thái Tử Gia sẽ cưới cô một tiểu tiện nhân bỉ ổi như vậy.”
"Ha ha ha ha ——"
Ngửa mặt lên trời, Noãn Noãn cười thoải mái, nụ cười này khiến mọi người thất thần.
Đứa bé điên rồi phải không, lúc thì gào thét lúc thì cười, cảm xúc thất thường quá nhanh rồi.
“Cô cười cái gì!”
Nguyệt Chân lui về phía sau, kinh sợ rồi, nhóc con cười quá thấm vào lòng người, luôn hành động bất ngờ làm cho người ta kinh sợ như vậy.
“Ai cần cô lo.”
Noãn Noãn từng bước tới gần cô ta, giữa hai người chỉ cách nhau một nắm tay.
Ghé đầu, lại gần sát cô ta, “Cô biết không, đêm nay lúc tôi gặp lại cô, tôi thật sự vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ tôi muốn nói cho cô biết, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa bởi vì cô là kẻ xấu, rất xấu rất xấu, người con gái xấu.”
Đáy mắt dừng lại, Nguyệt Chân cân nhắc, ý nghĩ ác độc quấy phá, đột nhiên hai tay của cô ta bấm lên cổ mảnh khảnh nhỏ của Noãn Noãn, rất dùng sức, dùng hơi sức toàn thân.
“Tôi là kẻ xấu, vậy cô là cái gì, cô chính là tội phạm giết người, kẻ giết người, mãi mãi mang số con rệp, nếu không phải vì cô, chúng tôi sẽ không bị cô giáo phạt, nếu không phải vì cô, chúng tôi cũng sẽ không bị người ta bắt lại, nếu không phải vì cứu cô, chị của tôi sẽ không phải chết, đều là do cô tự cho mình là đúng, trí thông minh của cô hại mọi người chúng tôi, hừ, mười năm nay cô không gặp ác mộng sao, mỗi buổi tối cô đều ngủ rất ngon sao, cô không cảm thấy áy náy sao…”
Cảm xúc của Nguyệt Chân rất không ổn định, giọng nói cũng đã thay đổi, vẻ sắc nhọn trực tiếp xuyên vào lòng người, kích động, nói ra rất nhiều tin tức của năm đó, rốt cuộc hiểu rõ, đám người Cổ Thanh Dạ kinh hãi, thì ra người chết kia là chị gái của Nguyệt Chân, nhưng vì cái gì mà nói Noãn Noãn hại chết chứ, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?
Dưới tình huống bình thường, người bình thường sẽ tự mình biện hộ gì đó, nhưng nhìn lại cô nàng Noãn.
Chính là lông mày giật giật, một giây sau, tự nhiên xoay người, để lại một câu.
“Không biết cô đang nói cái gì, chuyện lần này coi như xong, cảnh cáo cô cách tôi xa một chút, phát hiện cô đụng vào người bên cạnh tôi nữa, đừng trách tôi nổi điên.”
“Mẹ nó, tôi đánh chết cô… Buông tôi ra, các người mau buông tôi ra có nghe hay không.”
Quăng túi sách LV số lượng hạn chế muốn đập, eo lại bị vệ sĩ từ phía sau ôm lấy.
“Cô chủ đừng làm rộn, là điện thoại của ông chủ.”
Cứ như vậy, xem như điện thoại của Nguyệt Trường Cát hóa giải một cuộc nguy cơ, Noãn Noãn đi thẳng về phía trước, không quan tâm đến bất cứ ai trở lại nhà cổ tắm rửa, khi lên giường chui vào chăn cũng không nói một câu.
Khuya một chút, đèn phòng sách mới tắt, Chiến Vân Không trở lại phòng ngủ, yên lặng đứng bên giường, đôi mắt rũ xuống nhìn đầu nhỏ của Noãn Noãn lộ ra, dưới cái chăn rộng lớn cơ thể nhỏ run rẩy, cô không dám nhắm mắt lại, Nguyệt Chân nói không sai, mỗi đêm bọn họ ngủ rất không yên ổn, mỗi lần mưa to gió lớn vào ban đêm là lúc cô sợ hãi nhất, nhưng những chuyện này trừ mình ra thì không ai biết.
Vén chăn lên, thân hình cao lớn chiếm cả một phần ba giường, cánh tay cứng cáp duỗi về phía cơ thể nhỏ mềm mại nghiêng qua một bên của cô nàng ôm vào trong ngực, không nghịch ngợm giống như bình thường, không phải là Noãn Noãn giãy giũa chơi đùa mặc cho Chiến gia làm gì thì làm.
Cằm cương nghị vuốt ve trên tóc bù xù của cô, “Tốt hơn một chút không, bảo bối.”
Một làn hơi nóng phun ra từ miệng, vừa đúng phun trên hai khối cơ ngực mạnh mẽ, thân hình chấn động, máu toàn thân dũng mãnh lao tới nơi nào đó, giữa đôi mắt đen có cơn sóng ngầm bắt đầu cuộn trào, bây giờ anh đối với cô gái nhỏ một chút kháng cự cũng không có, dán sát lên thì sẽ mạnh mẽ, thân thể của mình không tự làm chủ được chỉ có đi theo con tim.
Cái này gọi là, thân tùy tâm động.
Cong người lại, cô nàng tìm một tư thế cho là thoải mái nhất, một bắp đùi khoác lên hông của Chiến gia, cũng không biết là có cố ý đè Tiểu Không vừa đúng rục rịch không, khẽ rên lên một tiếng.
“Ưm—”
Rên lên một tiếng.Buộc chặt cánh tay, gia nhịn rất khó khăn, bây giờ anh chỉ có thể cho cô cảm giác an toàn và là một bến tàu để cập bến, chuyện khác chỉ có thể đợi sau khi trời sáng thì hãy nói.
Cổ Thành, nước J đúng là xứng với tên bất dạ thành (*), nửa đêm mà đèn vẫn sáng như cũ, người trên đường phố không ngừng, đá cục đá trên đường, hai tay đặt trong túi, Vương Linh đang suy tư.
(*) Thành phố không có ban đêm.
Trực giác của phụ nữ đang nói cho cô biết, đang có một thế lực đen tối ép tới gần, gần đây sẽ càng ngày càng không yên ổn, tối nay có lẽ chính là vận động cho nóng người thôi.
“Đang suy nghĩ cái gì mà đến mất hồn như vậy.”
Trán nóng lên, giương mắt, mặt đỏ lên, một cột điện màu xám tro gần trong gang tấc, nếu không phải tay của Quan Lê Hiên thay cô chặn lại thì khẳng định mình sẽ bị đụng ngã lăn trên đất nói không chừng.
“Không có gì, cám ơn!”
Có chút xấu hổ.
Khóe mắt nhíu lại, buổi tối cô nàng Vương dịu dàng hơn so với ban ngày, giọng điệu cũng không còn ngang ngược, hoàn toàn trở thành hình ảnh con gái thành phố, trái tim của Quan Lê Hiên lập tức như được sống lại.
Lừa gạt đến trên giường, chắc phong cảnh bên này càng đẹp.
“Ít suy nghĩ đi, tên biến thái.”
Mẹ nó, này còn chưa làm gì cô chỉ là suy nghĩ tới giai đoạn sơ cấp, đã bị cô nàng bóp chết, Quan Lê Hiên rất thất vọng.
Móc túi, lấy điếu thuốc ra, tay trái tay phải lục lọi vẫn không tìm được bật lửa, rõ ràng nhớ có mang theo trên người, đi đâu rồi.
‘Rắc ——’
Trước mắt, một ngọn lửa bùng lên, “Này, dùng cái này đi.”
“Ha ha, vẫn là bà xã thương anh.”
Nói xong đưa đầu lại gần, chậc chậc miệng hung hăng hít hai cái, màu đỏ lóe lên, khói xanh bốc lên.
Trong lúc vô tình Quan Lê Hiên liếc một cái, nụ cười yếu ớt trên mặt, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm bật lửa màu đồng có hoa văn hình rồng, ánh mắt che giấu một tia nguy hiểm không bắt kịp được.
Thấy dáng vẻ chuyên tâm nghiêm túc của Quan Lê Hiên, Vương Linh không chịu nổi, vẫn là biến thái một chút thì dễ dàng chung đụng hơn, tay quơ quơ ở trước mặt anh.
“Anh trai à, nhìn gì đấy, anh không đi nhưng tôi phải đi đấy.”
Đều đã mấy giờ rồi, ngủ trễ ảnh hưởng đến chất lượng da của phụ nữ, bình thường Vương Linh rất chú trọng bảo dưỡng da dùng mặt nạ gì gì đó, các loại sữa dưỡng da trắng đẹp, ra đường mà mua những thứ này, thì một lần mua chính là một đống lớn.
Có một lần, Noãn Noãn ở trong nhà cô khát nước muốn mở tủ lạnh tìm nước uống, không mở ra thì không biết, mở ra đã giật mình.
Trong tủ lạnh cái gì cũng đều không có, trừ mặt nạ vẫn là mặt nạ.
Phía nam Cổ Thành, có một mảnh đất dài 1000 héc-ta, không thuộc về chính phủ, không thuộc về bất kỳ tập đoàn nào, muốn thu mua, căn bản là không thể, bởi vì nơi này là lãnh thổ tư nhân, không có ai biết chủ nhân thật sự của nơi này là ai.
Trung tâm mảnh đất mênh mông là tòa biệt thự cổ kính kiến trúc kiểu châu Âu đứng sừng sững, trong bóng tối nhìn qua, giống như con chim ưng kiêu ngạo nguy nga đứng thẳng ngắm nhìn nơi xa.
Trong pháo đài cổ, phòng sách lầu ba.
“Cha, lần này trở về cha tính ở lại bao lâu?”
Người đàn ông tuấn tú, toàn thân là áo ngủ Đôrêmon rất kawaii (*) khiến người ta muốn rớt con mắt, tóc còn ướt tí tách nhỏ nước, hầu kết khêu gợi của anh biến mất vào trong cổ áo, bắp thịt màu lúa mì khỏe mạnh.
(*) “Kawaii” là từ cửa miệng của các thiếu nữ Nhật Bản ngày nay, cụm từ này đã xuất hiện trong văn hóa Nhật Bản từ lâu đời dưới dạng một từ cổ – với “ka” (khả) và waii (ái) – ghép lại thành “khả ái”, nghĩa là đáng yêu, đáng mến.
“Còn chưa xác định, có thể không đi cũng không chừng.”
Tay Long Lân kẹp điếu xì gà Cuba cao cấp, ưu nhã trầm ổn hít sâu một cái, mặc dù đã là người trung niên, nhưng trên mặt ông không có lưu lại dấu vết gì của năm tháng, vẫn anh tuấn lỗi lạc như cũ, một đôi mắt bi thương lộ ra ánh sáng nhạt khinh người.
Lãnh Thương cười một tiếng, “Ồ, đó là chuyện tốt đấy, dù sao đây cũng là quê hương của cha.”
Long Lân giương mắt, mặt hiền lành.
“Con bằng lòng theo một lão già như cha sống ở chỗ này, không giống phong cách của con đấy!”
Vò đầu, Lãnh Thương cười hì hì, không đứng đắn.
“Con không đi theo cha thì ai có tư cách đi theo cha, trừ việc con tìm em gái mất tích nhiều năm, nếu có người thay con thì con cũng được tự do rồi.”
Con mắt tối sầm lại, vẻ mặt Long Lân có chút lạnh nhạt cô độc, giọng điệu chậm chạp nói: “Có gì tiến triển sao?”
“Vẫn đang điều tra, năm đó chỗ bệnh viện kia đã sớm phá bỏ và dời đi chỗ khác, nếu như không có ngoài ý muốn thì toàn bộ tài liệu hẳn là bị tiêu hủy tất cả, nhưng mà vẫn bị con tra ra một chút.”
Mày rậm nhíu lại, sắc mặt nặng nề của Long Lân dịu đi, ánh mắt liền sáng lên, “Hả? Nói nghe một chút?”
Cười đắc ý, Lãnh Thương kéo một cái ghế ngồi đối diện Long Lân, “Ngày hôm qua, lúc con đi loanh quanh bệnh viện ở địa chỉ cũ, trong lúc vô tình đụng phải một vị y tá làm ở nơi trước kia, vốn con cũng không có ôm hy vọng gì lớn, không ngờ rằng lúc cô ấy nhìn thấy được tấm hình trong tay con, cô ấy nói đã từng gặp người trong hình, lúc ấy con rất kích động.”
“Cô gái kia nói gì?”
“Cô ấy nói người trong hình là cô gái xinh đẹp nhất mà đời này cô ấy từng gặp, mặc dù đã qua mười tám năm nhưng sẽ không quên, nhớ năm đó bà chuyển dạ chính là một đêm mưa dông, sinh ròng rã 23 tiếng mới sinh ra đứa bé, sau đó bà suy yếu hỏi một câu rất khó hiểu, bảo là muốn đi đường Đông Bình phải đi xe gì.”
Nghe thế, Long Lân không hiểu cau mày tự lẩm bẩm, “Đường Đông Bình?”
“Cha, bây giờ còn có đường Đông Bình sao, đường Đông Bình đó là ở chỗ nào?”
Đứng lên, Long Lân đứng phía trước cửa sổ, khẽ thở dài, “Đường Đông Bình là nơi ở của chính khách Cổ Thành, phần lớn quan lớn đều ở đó, nhưng mà bây giờ chắc là bị phá bỏ rồi.”
Tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, Lãnh Thương còn chưa hiểu rõ lắm, năm đó tại sao bà muốn hỏi vị trí của đường Đông Bình.
“Sau đó, ngày thứ ba mẹ nuôi liền ôm đứa bé biến mất.”
“Tra cho cha, năm đó những quan lớn là ai ở trên đường Đông Bình, cha muốn biết rõ toàn bộ tin tức.”
Mười tám năm trước, người phụ nữ của ông mang thai chín tháng bụng bự, mới sáng sớm đã biến mất trước mặt ông, tức giận, đau lòng, áy náy, tất cả tâm tình rất phức tạp mãnh liệt kéo tới không có gì sánh bằng nỗi đau mất đi bà.
Tiểu Ca, rốt cuộc em ở đâu, anh biết sai rồi, anh nguyện ý dùng mạng của anh để đổi em về, em ở đâu?
Đi xuống lầu, Lãnh Thương mặc áo khoác vào, đứng ở trong vườn hoa hút thuốc lá.
Ban đêm, sao phủ kín bầu trời, nháy mắt lóe lên vẻ đẹp của bọn nó, ngửa đầu nhìn, Lãnh Thương nói thầm trong lòng, lão tử là chòm sao Cự Giải gì đấy.
“Anh Thương, anh đoán thử xem chòm sao em là gì?”
Giọng nói của Đại Lực ngây ngô truyền từ phía sau, trong tay bưng một ly cafe đen vừa mới pha.
“Ha, tôi thấy cậu là...... làm thịt heo.” (*)
(*) Từ ‘thuộc chòm sao’ và từ ‘làm’ trong tiếng Trung đồng âm với nhau.
Ánh mắt câu hồn nghiêng mắt liếc trên người Đại Lực, thật sự giống Stallone (*) sống lại, bắp thịt căng đến dọa người.
(*) Sylvester Stallone tên thật là Sylvester Gardenzio Stallone, sinh ngày 6 tháng 7 năm 1946 tại New York. Ông vừa là diễn viên, người viết kịch bản, đạo diễn, nhà sản xuất phim. Ông từng đoạt và đề cử 24 giải thưởng, 25 đề cử trong đó có 2 giải Oscar.
“Anh Thương, em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, thịt gà thịt vịt gì, là anh đoán thử rốt cuộc chòm sao em là gì?”
Uống cafe, hai chân khoác lên trên bàn đung đưa, “Lấy thông minh tài trí của cậu, cậu sẽ không phải chòm sao xử nữ chứ…”
“All Right! Em chính là chòm sao Xử nữ, tâm tư cẩn thận, sach sẽ, có......”
‘Hì hì ——’
“Được được được, mau ngừng lại đi, cậu nói mấy thứ gì đó không có sát với thực tế của cậu gì hết, mau ngậm miệng lại, đừng làm tôi buồn nôn, gần đây dạ dày của anh trai không tốt, đừng để lúc đó phun lên người cậu thì cậu đừng trách tôi.”
Đại Lực cúi đầu, miễn cưỡng đặt mông ngồi bên cạnh Lãnh Thương, “Anh Thương, anh biết sẽ làm bẩn em.”
“Ừ, tôi phát hiện bản thân cậu từ lúc bị cô nàng Noãn phun lên người thì tính tình thay đổi, đừng có khẩn trương chi chít như đàn bà.”
“Ngày hôm qua em đi theo Bạch Diệu một ngày, cũng sắp mệt chết đi được, nhưng mà em phát hiện ra một bí mật nhỏ, anh Thương, anh tuyệt đối cảm thấy hứng thú!”
Nhíu mày khóe môi nâng lên, “Nói nghe một chút, nếu tin tức làm anh trai hài lòng thì sẽ tự mình xuống bếp nấu mì cho cậu ăn.”
Xoa xoa tay, Đại Lực có ăn liền vui mừng, kéo ghế lại gần, “Em phát hiện cô nhóc kia ở đâu rồi!”
“Nói mau ở đâu?”
“Nấu mì trước.”
“Mẹ nó, cậu đã dám uy hiếp tôi sao, nói mau!”
Lãnh Thương nâng quả đấm lên nện trên ngực Đại Lực.
“Anh nấu mì trước đi!”
Trợn mắt, Lãnh Thương nhảy dựng lên, tay phải dùng sức kẹp chặt cằm của Đại Lực quay về phía sau, “Nói hay không, không nói thì ép chết cậu.”
“Khụ khụ khụ —— ở, ở Vân Cẩm, đường, khụ khụ, mau buông tay.”
Lập tức buông tay, bàn tay phù phù vỗ vào đầu tròn của Đại Lực, “Lúc này mới ngoan.”
Đau lòng vuốt ve cổ, Đại Lực lè lưỡi, “Anh Thương, chỗ ở của nhóc con kia nghe nói rất lợi hại đấy, giá đất trên trời.”
Lãnh Thương cũng không ngờ, xuất thân của cô nàng thật sự không nhìn ra đấy, thâm tàng bất lộ, nhưng mà nơi đó vẫn luôn là địa bàn của nhà họ Chiến, chẳng lẽ cô ấy là người của nhà họ Chiến?
“Anh Thương, không phải anh vừa ý người ta sao, nhưng mà tôi nghe nói con gái của nhà thị trưởng được người con thứ hai của nhà họ Chiến cưới rồi, anh đã tới chậm một bước.”
“Cô ấy là vợ của Chiến Vân Không?”
“Đúng rồi, anh chưa xem tin tức vào khoảng thời gian trước sao, sự kiện trường quốc lập Trung ương bị tập kích, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực lao ra rừng mưa đạn, rất tuyệt vời.”
Rất an tĩnh, Lãnh Thương không nói gì, rất thâm trầm đang suy tư, không nói tới thì còn tốt, vừa nhắc tới thì một cái nhăn mày một nụ cười của cô nhóc kia phóng ra như từng đoạn phim.
Đại Lực còn nói tiếp, bọn họ ở trong Ám bị cảnh sát bắt lại với tội danh buôn lậu ma túy…
Tập đoàn STAR
“Tổng giám đốc, đều chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Ừ, biết rồi.”
Đường đóa không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn một xấp hình trên bàn.
Kể từ sau khi Phong Tây ở trước mặt mọi người thừa nhận Tiếu Tuấn ngủ lại nhà mình, nhất thời kích thích ngàn tầng sóng, tất cả tin tức có liên quan đến hai người bị người ta moi ra lần nữa đưa tin, từ lúc mới ra mắt cho đến bây giờ phần lớn đều là tin tức tiêu cực.
Nhất là Tiếu Tuấn, mặt non mềm, bạch phú mỹ (*), lão phú bà, cao phú soái, Phong Tây, đời sống tình cảm nam hay nữ, già hay trẻ đều muôn màu muôn vẻ.
(*) Người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp
Nhức đầu, mẹ nó, thật nhức đầu.
Phiền chết rồi, phát điên, bứt tóc, chuyện tốt không có mà chuyện xấu thì một đống.
‘Đinh ——’
Điện thoại nội bộ vang lên, vang lên thật lâu, Đường Đóa mới nhận.
“Alo, cô chủ, cô Tinh tới.”
Cau mày, lại mất hứng, gần đây đại tổng giám đốc Đường Đóa nóng tính dễ dàng bốc cháy.
“Không phải tôi đã từng dặn dò rồi sao, chỉ cần là Tinh Tiểu Noãn đến thì không cần thông báo, là nghe không hiểu hay là không nhớ, không muốn làm nữa thì mau cuốn gói cút đi.”
Thư kỷ ở ngoài cửa, mặt đen lại, run rẩy cầm điện thoại, “Dạ hiểu rồi ạ.”
Để điện thoại xuống, thư ký cúi người chào 90 độ, vô cùng cung kính, “Cô Tinh, mời vào trong.”
Thư ký vừa muốn đứng dậy mở cửa cho Noãn Noãn, tổng giám đốc đột nhiên từ bên trong mở ra, dọa thư ký giật mình, may nhờ phản ứng nhanh lui về sau mấy bước, bằng không xương mũi nhất định sẽ bị đập gãy.
“Noãn Noãn, cùng chị dâu đi đến một nơi, đi.”
Lên xe, Noãn Noãn đưa tay chạm lên lông mày nhăn lại của Đường Đóa, vuốt lên, “Chị dâu, nên bình tĩnh lại.”
Phong Tây điên khùng mở cuộc họp phóng viên online, sáng nay Noãn Noãn mới biết được chuyện này, lúc ấy phản ứng đầu tiên chính là Phong Tay điên thật rồi, tại sao anh ấy ôm chuyện này vào trên đầu mình, anh ấy có biết đang tự hủy tương lai hay không.
Trước kia thì có tin truyền ra anh ấy theo khuynh hướng nam nam, bây giờ truyền ra còn nghiêm trọng hơn, hai Thiên Vương ở cùng một chỗ, đánh nát bao nhiêu trái tim nhỏ bé của nhóm người fan girl.
Đường Đóa cười nhạt, dưới chân đạp cần ga, Porsche màu đen từ từ bay xa, chớp mắt một cái liền không thấy.
“Dẫn em đến một nơi.”
Nhướng mày, Noãn Noãn bĩu môi một cái, “Đi đâu?”
Không nói cho cô biết, “Đến rồi thì em sẽ biết.”
Porsche quẹo vào đường Bàn Sơn, từng cây ngô đồng chói lọi nhanh chóng lui về phía sau.
Lần trước tới đã là rất lâu rồi, “Chúng ta phải về nhà sao!”
“Xem xong rồi hãy về nhà.”
Xem gì?
Cô nhóc Noãn không hiểu.
Mười phút sau.
Xe dừng ở trước một vườn hoa có phong cảnh vô cùng đẹp.
Xuống xe, bị cảnh vật cuối thu hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, oa, thật là đẹp, cả vườn màu vàng óng ánh có một cái đài để nghỉ ngơi, lá phong màu vàng theo gió nhẹ nhàng rơi xuống, kiến trúc kiểu cung đình Trung Quốc kết hợp với kiểu châu Âu đơn giản rất đặc sắc, thiết kế vừa mới mẻ độc đáo vừa vô cùng nổi bật.
Vườn hoa rất nhỏ nhưng người bên trong lại không ít, khiêng máy móc ra ra vào vào, nhìn thấy Đường Đóa đều dừng bước gật đầu chào hỏi.
“Đường tổng, sao tới đây mà không nói, để tôi có thời gian trang điểm thật đẹp, ghét!”
Người nói chuyện này, giọng nói là con gái? Con trai? Tầm mắt từ mũi chân bắt đầu quét lên trên, ánh mắt dừng ở… Hạ bộ, có vẻ như bằng phẳng, tiếp tục đi lên nữa… Ngực bằng phẳng, có hầu kết, da rất trắng, dáng người cực kỳ nhỏ, là người chuyển đổi giới tính!
Trước tới giờ Noãn Noãn cũng không nịnh bợ, cũng không phản đối gay, theo cô thấy, mỗi người đều bình đẳng, lựa chọn giới tính của mình là tự do của mỗi cá nhân.
“Này Lực, cậu không cần trang điểm cũng vô cùng hoàn mỹ ở trong lòng tôi rồi.”
Đường Đóa không keo kiệt khen ngợi, nghe cũng rất giống như phát ra từ nội tâm.
Tên và phong cách của bản thân mình tương phản quá lớn, khoảng cách còn rất lớn rất lớn đấy.
“Ôi, đây là cô gái nhỏ xinh đẹp nhà ai, dieenndannlequydonn dáng vẻ thật là xinh đẹp, Đường tổng, sẽ không phải là vũ khí bí mật kiểu mới gì đó của chị chứ.”
Đôi mắt hồ ly của Uy Lực đánh giá Noãn Noãn, cô nhóc là trời sinh sắc đẹp, một khối ngọc tốt còn chưa có ai mài giũa.
“Nói là vũ khí bí mật thật là có chút chính xác, sao hả, đều chuẩn bị xong hết chưa.”
“Yên tâm đi, Đường xinh đẹp, tất cả đã sẵn sàng, còn có năm phút đồng hồ thì sẽ chuẩn bị quay phim.”
Mặc dù là đang nói chuyện, nhưng ánh mắt của Uy Lực, người chuyển đổi giới tính không hề rời khỏi người của cô nhóc Noãn.
Nói như thế nào đây, rất sắc sảo.
Nói tới chỗ này, bên kia có người hô một tiếng, “Đạo diễn, toàn bộ OK rồi!”
“Tôi qua đó làm việc trước, các cô cũng theo tôi đến hiện trường quay phim xem đi.”
Đạo diễn?
Không thể xem bề ngoài của người khác, anh Uy Lực đổi giới giới tính, dẫn đường ở phía trước, Noãn Noãn nắm tay chị dâu.
“Hôm nay chúng ta xem quay phim tình yêu sao?”
Kéo cánh tay của cô, Đường Đóa cười nói, “Nói đúng một nửa.”
Thì ra là hôm nay đến xem quay quảng cáo, quảng cáo đồ dùng đứng đầu quốc tế.
Đi theo đạo diễn, người phục vụ đưa hai cái ghế đặt bên cạnh đạo diễn, nhân viên công tác đứng sau lưng bọn họ.
Mang theo tai nghe, đeo mắt kính, đạo diễn Uy Lực bán bam bán nữ kia hô một câu, “Action.”
Toàn hiện trường nín thở yên lặng, một giây sau, nữ thần khởi đầu long trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.