Chương 82: Đánh bất ngờ!
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
20/05/2017
Edit: Tịnh Hảo
Huấn luyện tàn khốc vẫn tiến hành đúng giờ, đây là hạng mục huấn luyện cơ bản trong huấn luyện quân sự, hai mươi mấy ngày trước da thịt của các cô nương có thể còn mịn, hiện tại vừa nhìn lần nữa, quả thật… một đám đen thui giống như củ khoai tây vừa mới nhổ lên khỏi từ trong đất.
Ngày mai là duyệt binh huấn luyện quân sự rồi, Noãn Noãn từ sau lần bắt cóc không thành công vẫn chưa từng xuất hiện.
Những ngày này cô đều đang làm chuyện gì?
Cả ba ngày, cô bị Chiến gia nhốt ở trong phòng sách nhà cổ, viết thư tình, viết bản thảo bài diễn thuyết.
Vì chuyện này Thái hậu Chiến lại cáu kỉnh, căn phòng đều bị xốc lên, cũng không đưa Noãn Noãn ra ngoài.
Lúc này— Phòng tổng thống tòa cao ốc quốc tế Đỉnh Xuyên.
“Cô chủ, người của chúng ta vẫn chưa tìm được.”
“Tiếp tục tìm cho tôi, tôi muốn sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.”
“Hiểu.”
Người phụ nữ đung đưa ly rượu đỏ, đứng gần cửa sổ, áo ngực tơ tằm màu đen váy dài buộc vòng quanh dáng người phong tình vạn chủng của cô, mái tóc ngắn đơn giản già dặn năm đó bây giờ đã sớm trở thành tóc xoăn rong biển rơi phân tán trước ngực.
Nhìn xuống ngựa xe như nước, và chốn thành thị không ngừng phồn hoa, khóe môi tinh xảo vẽ lên một nét cười lạnh.
“Này—!”
“Cô nhóc, sao vậy? Ra ngoài thư giãn một chút đi.”
“Không rảnh, tự anh thư giãn đi.”
Nói xong liền muốn cúp điện thoại, ba ngày kìm nén ở trong phòng, cô có ý nghĩ muốn nhảy lầu rồi.
Phong Tây ở đầu điện thoại bên kia, nhướng mày lên, cười nhẹ ra tiếng, “Sao nữa vậy, có phải bị giam kín ở trong lòng buồn bực không.”
“Ài, em nói anh rốt cuộc đứng ở phe bên nào hả, vui sướng khi người khác gặp họa em tặng anh một chữ, cút…”
“Cô nhóc bớt giận, anh trai vĩnh viễn đứng về phía em.” Một chiếc Ferrari 599XX như gió lốc dừng ở cổng nhà cổ.
“Thôi bỏ đi, con người nghĩ một đằng nói một nẻo, nói ra em đã thay anh thấy buồn nôn.”
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính chỉ có ba hàng chữ, cô buồn rầu khó mà thư giãn.
“Nhanh xuống lầu.” Dựa trên cửa xe, Phong Tây gian xảo đeo mắt kính, giống như người lạm dụng chức quyền.
“Làm sao xuống, nhảy xuống hả.”
Cô nàng không phải chưa từng chạy trốn, nhưng lần này trái tim Thượng Đế tàn nhẫn đóng lại một cánh cửa khép chặt một loạt cửa sổ, gay go muốn chết.
Khóe miệng cong lên, Phong Tây vui vẻ, “Bộ dáng sợ hãi, nghe anh chỉ huy, hiện tại mặc quần áo tử tế đứng dậy đi thẳng về phía cửa sổ đè tay nắm cửa, em sẽ nhận được sự vui mừng không tưởng tượng được.”
Hả? Tim sống lại, mẹ nó để coi anh nói giả hay thật, cô nàng là người có tinh thần mạo hiểm không sợ chết, nhanh chóng cầm áo khoác trên sofa, hít thở sâu, tĩnh tâm định thần, kéo…
Hoan hô, cửa mở ra, cô tự do, “Phong Tây anh thật giỏi nha!”
Ferrari màu đỏ thâm trầm như cơn gió quẹo vào đường cao tốc, chạy thẳng đến khu vực Cổ Thành phồn hoa.
“Cho nhóc con, đây là tặng em!”
Cái gì vậy?
Nhận lấy túi lớn, vô ý liếc mắt một cái, một váy dài đường vân trang phục cổ MarcJacobs kiểu mới nhất, một đôi giày Nike ánh huỳnh quang màu vàng cam.
“Ý gì đây Phong Tây đẹp trai!”
Không có việc gì mà ân cần không phải gian trá cũng là trộm cắp. Nhưng đây là style trang phục và giày cô yêu thích.
“Hôm nay là sinh nhật của Trần Mặc, dẫn em đi tham gia náo nhiệt!”
“Không đi, dừng xe!”
Bỗng chốc bùng nổ, ném túi về chỗ ngồi phía sau, tức giận trợn trừng mắt nhìn gò má Phong Tây.
Bàn tay vuốt ve trên đỉnh đầu cô nàng Noãn, “Muốn đối mặt chúng ta phải đi, nhịn một chút, ngoan.”
“Cút đi, anh không biết em ghét nhất chính là Trần không biết suy nghĩ, thấy cậu ta em liền muốn nôn, em nói anh không phải bị bệnh cườm nước đục tinh thể sao, nếu không thì em gái bỏ tiền cho anh chữa bệnh.”
“Ha ha, thật ngại quá em gái, chúng ta đến rồi, xuống xe.”
Quán rượu Liệt Diễm.
Ở nơi DJ hét to, trong đại sảnh lập tức bày ra vũ khúc phổ biến nhất, giữa sân nhảy một đám yêu nam yêu nữ kề sát người nóng bỏng nhảy, lắc đầu vẫy đuôi điên cuồng đong đưa.
Lôi kéo Noãn Noãn lên phòng thuê lầu hai, cửa vừa mở ra mùi thuốc lá rượu chè xông vào mũi khiến cô mặc kệ mặt mũi muốn bỏ đi rồi.
“Ôi, Phong nhị thiếu đến rồi, mau mau mau mời vào bên trong, vị này là?”
“Chị cậu, cút đi.”
Phong Tây chưa cho người này sắc mặt tốt, nhấc chân ngang hông của anh liền một cước đá bay.
Trang phục không đổi, mặc quần áo tùy ý có vẻ không hợp với các nữ sinh khác trong phòng.
Mặc nhiều hơn.
Bên ngoài đỉnh núi tuyết được một túi sữa che đậy, chao đảo nhảy bật lên, mặt Tô Thanh khinh thường ghét bỏ nghiêm mặt, sao cô cũng đến đây, mẹ nó oan gia ngõ hẹp, đến nơi nào nơi đó cũng có cô.
Nhìn thấy Tô Thanh Noãn Noãn cũng sững sờ, mấy ngày không thấy, ngực của Tô ngực to lớn nhanh nè.
“Em thật hối hận khi nghe lời anh, hiện tại em thà ở nhà sáng tác văn, nói trước nếu Chiến gia biết em liền đổ thừa lên người anh.”
Phong Tây ôm eo thon nhỏ của Noãn Noãn, kéo tới trong ngực mình, “Cô nhóc, em vui vẻ thì có đổ thừa anh Tây cũng thích.”
“Anh ăn shit đi, ghê tởm.”
Từ lúc cô nàng Noãn vừa vào phòng, ánh mắt Trần Mặc liền dán lên người cô, cô nàng có lực hấp dẫn từ trường khổng lồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đàn ông.
“Trần thiếu, Happy birthday!”
Phong Tây lễ độ chúc, từ trong túi âu phục móc ra một chìa khóa ném vào trong tay anh ta. “Một chút lòng thành.”
“A, Phong thiếu không cần khách khí, anh em chúng mình không cần thứ giả tạo bề ngoài, Tiểu Noãn Noãn đã lâu không gặp!” Trần Mặc híp mắt nhếch miệng chào hỏi Noãn Noãn. Bộ dáng vật nhỏ càng trưởng thành càng duyên dáng yêu kiều, da mịn như em bé nhìn trơn láng.
Thật muốn đem hai con mắt của chó keo kiệt ra ngoài giẫm nát, quả đấm nhỏ bóp chặt kêu vang dội.
Nhàm chán cầm điện thoại di động hai chân bắt chéo trên sofa cúi đầu chơi trò chơi, Phong Tây ở bên người cô chơi oẳn tù tì uống rượu cùng với một đám người.
“Noãn Noãn, còn chưa chúc anh trai sinh nhật vui vẻ đấy.”
Lúc này, Trần Mặc đến gần đưa một ly đế cao đến trước mặt cô.
Nhíu mày, chán ghét đến mí mắt cũng không nâng, lạnh nhạt nói, “Chó ngoan không chắn đường.”
Ly rượu đỏ trong tay bị anh ta nắm xuất hiện một vết nứt, Trần Mặc cười lạnh, “Tiểu nha đầu chú ý giọng điệu nói chuyện.”
Nhận lấy ly rượu, mũi hừ một tiếng, không chút để ý ngẩng đầu lên, khóe miệng ngoắc lại, cô nàng cười đến tà khí, “Không hài lòng? Có thể… Cút…”
‘Ào—’ Rượu đỏ tinh khiết và thơm nhất vọt ra ngoài không trung cuồn cuộn một giọt cũng không thừa tạt vào trên áo sơ mi trắng tinh của Trần Mặc.
Màu đỏ tươi trên nền trắng, hoa nở phú quý đại mẫu đơn, làm nghệ thuật chính là không giống người thường tiện tay tạt một cái chính là một đóa hoa.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh, thầm kêu không ổn, động tác Phong Tây nhanh, nhảy người lên liền chắn trước người Noãn Noãn.
“Ta chửi con mẹ nó chứ, tiểu tiện nhân hôm nay cô soi mói đúng không, lão tử không tin không trị được cô.”
Lau khuôn mặt đầy rượu đỏ, Trần thiếu tức giận mắng.
“Tiên sư nhà anh, mẹ nó đừng có ở nơi này lòi xương ngực ra giả bộ cao quý, trị thật tốt bộ phận nửa người dưới của anh một chút đi, tôi sợ anh phát hiện chậm sẽ để lại di chứng, khuyên anh sớm trị sớm thăng thiên.”
Cô nàng Noãn đứng trên ghế sofa chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, ỷ có Phong Tây trong miệng muốn nói cái gì thì nói cái đó, Trần Mặc tức giận đến gương mặt tím đen, lửa giận đốt trụi mái tóc ngắn đen nhánh của anh ta.
“Tiện nhân, tôi muốn luân phiên cô. Chết…”
Phong Tây giống như một đầu N lớn, cố gắng trấn an Trần Mặc im lặng bằng cách miêu tả nắm đấm, vừa căng thẳng như dây cung bảo hộ Noãn Noãn cẩn thận, trán rịn ra mồ hôi.
“Noãn Noãn ngậm miệng lại cho anh.”
Phong Tây quát lạnh, hy vọng tận lực thu nhỏ sự tình lại, không động thủ là kết quả tốt nhất.
“Hừ!”
Cười lạnh nhảy xuống đất kéo Phong Tây rời khỏi.
Gây chuyện rồi, còn muốn đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Soạt— mười mấy người chặn cửa, nhìn chằm chằm hai người.
Từ đầu tới cuối Tô Thanh vẫn ngồi ở trong góc chờ xem tình huống đáng mong chờ, đáy mắt mờ tối con mắt sắc lạnh bắt đầu lay động.
Xem ra lựa chọn của chính mình là sáng suốt, cha nói đúng, nha đầu này chính là một tiểu tiện nhân con khỉ hoang trên núi không có giáo dục.
Cô ta muốn nhìn xem lần này đồ sao chổi làm sao thoát thân.
Trần Mặc ác độc có tiếng, bị tạt rượu lại bị mắng muốn Trần thiếu bỏ qua sao, vẻ mặt kia còn sạch sẽ hơn cả cái mông.
Tiến tới một bước kìm trụ cổ tay cô, lúc này đồng thời Phong Tây cũng bắt được cô, tạo thế chân vạc hai bên giằng co.
Phân tích từ các góc độ, tư thế của ba người có chút kỳ quặc, giống như tình tiết trong phim truyền hình tám giờ, hai người đàn ông tranh giành một người con gái, ai cũng không buông tay.
“Phong Tây, hôm nay tôi có thể thả cậu đi nhưng cô ta thì nhất định phải ở lại.”
“À, Trần thiếu tôi nhớ cậu còn chưa có biết rõ thân phận của mình, tôi khuyên cậu thức thời thả tay ra, tôi cũng không dám bảo đảm một lát cậu có thiếu mất cánh tay gãy chân gì không.”
Mí mắt trái giật chuyện tốt sắp đến, lời nói của lão nhị Phong có sức mạnh tràn đầy, tuyệt đối mang theo sự ngạo mạn và đôi mắt như dao cắt.
“Này hiếp tôi.”
Trần thiếu nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, thật đánh nhau, số người đến xem anh ta là bên thắng lớn.
“Trần thiếu không hiểu ý của tôi, thôi đi cũng lười giải thích với cậu, sớm buông tay cho mình một con đường sống.”
Cô nàng nhìn tình hình, ồn ào, xong chưa, một đại lão gia già mồm như thế làm gì. Quyết định đánh nhanh thắng nhanh đi.
Đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung, nói khẽ với Phong Tây, “Buông em ra.”
Vẻ mặt rùng mình, sống lưng Phong Tây tăng khí lạnh, con bé muốn làm gì?
Tay nhỏ bé phản kháng, giở trò gãi gãi trong lòng bàn tay thô ráp của Trần Mặc, “Vậy Trần thiếu gia của các người cũng đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay.”
Cả người Trần Mặc dừng lại, lòng bàn tay ngứa ngáy trong lòng phát bực, cô nhóc đột nhiên thay đổi thái độ làm cho đầu óc anh ta nhất thời có chút loãng rồi.
Tay phải ở trong túi áo Phong Tây tìm kiếm… Ha ha tìm được rồi.
“Leng keng—” Có một thứ gì đó phát sáng ở trong tay cô nàng.
Tỏa ánh sáng.
“A…” Có người đột nhiên thét chói tai, Tô Thanh sợ tới mức co quắp biến thành một đống bùn nhão, đám đàn ông ở ngoài cửa sợ đến mực bắp chuối bị chuột rút.
Phong Tây cũng ngây người, mẹ nó cô thật tăng lực, cô từ đâu lấy ra thứ đồ chơi này vậy.
Hù dọa bọn họ rồi, hòa bình chục năm, các công tử tiểu thư này chưa từng thấy món đồ chơi này.
Trong nháy mắt, toàn bộ yên tĩnh lại, ai cũng không dám lỗ mãng.
“Con mẹ nó cô điên ư.”
“NO, tôi bình thường lại khỏe mạnh, chỉ là gần đây tay phải cũng không biết động vào thứ gì lại run rẩy kịch liệt, Trần thiếu anh xem lại run lên…”
Trong tay cô nàng cầm cái gì?
Đáp: một trái lựu đạn, chính là chưa kéo cót.
Nhìn vũ khí trong tay cô cầm không vững, Trần thiếu bị dọa sợ đến muốn tè trong quần nhưng vẫn giả bộ mạnh mẽ, “Thiếu, thiếu mẹ nó cầm món đồ chơi hù dọa lão tử, đứng trước mặt chịu nhận lỗi với lão tử tôi liền xóa bỏ ân oán, bằng không tôi giết cô phanh thây.”
“Cái này chơi tốt, cô nương còn chưa muốn chơi đùa phanh thây, nếu không xin mời Trần thiếu làm hiến thân đầu tiên biểu diễn một lượt cho mọi người xem.”
Nói đến đây, đôi mắt cô nàng tối sầm lại, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, há mồm cắn đứt vòng bảo hiểm trên lựu đạn cầm trong tay.
Theo bản năng buông tay bước chân liên tục lùi lại mãi cho đến khi gót chân chạm góc tường anh ta mới dừng lại.
“Ăn shit đi đồ bất lực.”
Nhìn Trần Mặc trắng không còn chút máu bằng nửa con mắt, “Chúng ta đi.”
Túm góc cây Phong Tây ra ngoài cửa, một đám người tự động tránh đường.
Cô nàng ngang ngược, trước khi ra khỏi cửa, lại chuyển trở về, “A, đúng rồi Trần thiếu, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Nói xong, mỹ nhân mỉm cười, khép hờ con mắt, nhắm ngay ném đi, lựu đạn theo quỹ đạo dự tính liền bay ra ngoài.
“Mau nằm xuống…”
Cũng không biết người nào kêu to, đồng loạt toàn thể nằm xuống.
“…”
Chờ cả ngày, căn bản không có người nào có một chuyến xe buýt du lịch đến địa phủ.
Trần Mặc mở mắt nhìn chằm chằm quả lựu đạn trên mặt đất, “Mẹ nó, bị nha đầu chết tiệt đó chơi đùa rồi.”
“Nhóc con đi chậm một chút.”
Ra cửa Phong Tây nhàn nhã đi, giống như cùng Càn Long gia đi dạo vườn hoa Giang Nam.
“Rất không dễ dàng trốn được, không nhanh chuồn đi cô nương cũng không có quả lựu đạn thứ hai.”
“Lấy món đồ chơi đó ở đâu?”
“Nhặt được trong phòng sách của Chiến gia.”
“Tiểu tiện nhân, mẹ nó đứng lại cho lão tử.”
Đuổi theo ra tới đây, bàn chân tăng tốc đang muốn chạy lại bị Phong nhị thiếu níu chặt cổ áo dắt trở về.
“Chạy cái gì, bình tĩnh đi đừng quên đây là địa bàn của ai!”
Cô nàng Noãn hơi ngừng lại, đúng rồi đây là địa bàn của chị dâu, cô còn sợ cái gì.
Trần Mặc đuổi tới, chợt đè đầu vai Noãn Noãn chống vào trên vách tường, gương mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
Trong lòng Phong Tây cả kinh hoàn toàn nổi giận, “!@#$%$@, Trần Mặc con mẹ nó cậu xong chưa, so tài với cô gái nhỏ có ý tứ gì, cậu dám động vào một cọng tóc của cô ấy tôi bảo đảm cậu chết không toàn thây.”
“Ha ha, tôi mong đợi, vẫn là câu nói kia tiểu tiện nhân nói cho tôi…”
Chỉ nghe lời của Trần Mặc còn chưa nói hết liền bị một âm thanh khác đột nhiên cản lại.
“Không ngờ trị an ở Liệt Diễm kém như vậy, thu dao lại, đừng dọa sợ tiểu cô nương.”
Cảm giác quen thuộc vừa xa lạ lần nữa tập kích lỗ tai Noãn Noãn.
Tiếng kêu rên vang lên, dao găm rơi trên mặt đất, cổ tay Trần Mặc gãy xương, nhưng mà một giây liền giải quyết sạch sẽ gọn gàng.
Hành động như gió, không có ít nhất vài chục năm huấn luyện tuyệt đối không thể nào hoàn thành.
Phong Tây bình tĩnh nhìn tất cả chuyện này xảy ra, cũng không có biểu hiện rất kinh ngạc, anh chỉ dắt Noãn Noãn từ bên cạnh anh ôm vào.
“Đây chính là phương thức các người nói cám ơn?”
Người đàn ông bắt được cánh tay của cô nàng, toàn thân Noãn Noãn cứng đờ.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Nào có thể đoán được, ở nơi khúc quanh thang lầu, lại có một giọng nam xuất hiện.
Huấn luyện tàn khốc vẫn tiến hành đúng giờ, đây là hạng mục huấn luyện cơ bản trong huấn luyện quân sự, hai mươi mấy ngày trước da thịt của các cô nương có thể còn mịn, hiện tại vừa nhìn lần nữa, quả thật… một đám đen thui giống như củ khoai tây vừa mới nhổ lên khỏi từ trong đất.
Ngày mai là duyệt binh huấn luyện quân sự rồi, Noãn Noãn từ sau lần bắt cóc không thành công vẫn chưa từng xuất hiện.
Những ngày này cô đều đang làm chuyện gì?
Cả ba ngày, cô bị Chiến gia nhốt ở trong phòng sách nhà cổ, viết thư tình, viết bản thảo bài diễn thuyết.
Vì chuyện này Thái hậu Chiến lại cáu kỉnh, căn phòng đều bị xốc lên, cũng không đưa Noãn Noãn ra ngoài.
Lúc này— Phòng tổng thống tòa cao ốc quốc tế Đỉnh Xuyên.
“Cô chủ, người của chúng ta vẫn chưa tìm được.”
“Tiếp tục tìm cho tôi, tôi muốn sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.”
“Hiểu.”
Người phụ nữ đung đưa ly rượu đỏ, đứng gần cửa sổ, áo ngực tơ tằm màu đen váy dài buộc vòng quanh dáng người phong tình vạn chủng của cô, mái tóc ngắn đơn giản già dặn năm đó bây giờ đã sớm trở thành tóc xoăn rong biển rơi phân tán trước ngực.
Nhìn xuống ngựa xe như nước, và chốn thành thị không ngừng phồn hoa, khóe môi tinh xảo vẽ lên một nét cười lạnh.
“Này—!”
“Cô nhóc, sao vậy? Ra ngoài thư giãn một chút đi.”
“Không rảnh, tự anh thư giãn đi.”
Nói xong liền muốn cúp điện thoại, ba ngày kìm nén ở trong phòng, cô có ý nghĩ muốn nhảy lầu rồi.
Phong Tây ở đầu điện thoại bên kia, nhướng mày lên, cười nhẹ ra tiếng, “Sao nữa vậy, có phải bị giam kín ở trong lòng buồn bực không.”
“Ài, em nói anh rốt cuộc đứng ở phe bên nào hả, vui sướng khi người khác gặp họa em tặng anh một chữ, cút…”
“Cô nhóc bớt giận, anh trai vĩnh viễn đứng về phía em.” Một chiếc Ferrari 599XX như gió lốc dừng ở cổng nhà cổ.
“Thôi bỏ đi, con người nghĩ một đằng nói một nẻo, nói ra em đã thay anh thấy buồn nôn.”
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính chỉ có ba hàng chữ, cô buồn rầu khó mà thư giãn.
“Nhanh xuống lầu.” Dựa trên cửa xe, Phong Tây gian xảo đeo mắt kính, giống như người lạm dụng chức quyền.
“Làm sao xuống, nhảy xuống hả.”
Cô nàng không phải chưa từng chạy trốn, nhưng lần này trái tim Thượng Đế tàn nhẫn đóng lại một cánh cửa khép chặt một loạt cửa sổ, gay go muốn chết.
Khóe miệng cong lên, Phong Tây vui vẻ, “Bộ dáng sợ hãi, nghe anh chỉ huy, hiện tại mặc quần áo tử tế đứng dậy đi thẳng về phía cửa sổ đè tay nắm cửa, em sẽ nhận được sự vui mừng không tưởng tượng được.”
Hả? Tim sống lại, mẹ nó để coi anh nói giả hay thật, cô nàng là người có tinh thần mạo hiểm không sợ chết, nhanh chóng cầm áo khoác trên sofa, hít thở sâu, tĩnh tâm định thần, kéo…
Hoan hô, cửa mở ra, cô tự do, “Phong Tây anh thật giỏi nha!”
Ferrari màu đỏ thâm trầm như cơn gió quẹo vào đường cao tốc, chạy thẳng đến khu vực Cổ Thành phồn hoa.
“Cho nhóc con, đây là tặng em!”
Cái gì vậy?
Nhận lấy túi lớn, vô ý liếc mắt một cái, một váy dài đường vân trang phục cổ MarcJacobs kiểu mới nhất, một đôi giày Nike ánh huỳnh quang màu vàng cam.
“Ý gì đây Phong Tây đẹp trai!”
Không có việc gì mà ân cần không phải gian trá cũng là trộm cắp. Nhưng đây là style trang phục và giày cô yêu thích.
“Hôm nay là sinh nhật của Trần Mặc, dẫn em đi tham gia náo nhiệt!”
“Không đi, dừng xe!”
Bỗng chốc bùng nổ, ném túi về chỗ ngồi phía sau, tức giận trợn trừng mắt nhìn gò má Phong Tây.
Bàn tay vuốt ve trên đỉnh đầu cô nàng Noãn, “Muốn đối mặt chúng ta phải đi, nhịn một chút, ngoan.”
“Cút đi, anh không biết em ghét nhất chính là Trần không biết suy nghĩ, thấy cậu ta em liền muốn nôn, em nói anh không phải bị bệnh cườm nước đục tinh thể sao, nếu không thì em gái bỏ tiền cho anh chữa bệnh.”
“Ha ha, thật ngại quá em gái, chúng ta đến rồi, xuống xe.”
Quán rượu Liệt Diễm.
Ở nơi DJ hét to, trong đại sảnh lập tức bày ra vũ khúc phổ biến nhất, giữa sân nhảy một đám yêu nam yêu nữ kề sát người nóng bỏng nhảy, lắc đầu vẫy đuôi điên cuồng đong đưa.
Lôi kéo Noãn Noãn lên phòng thuê lầu hai, cửa vừa mở ra mùi thuốc lá rượu chè xông vào mũi khiến cô mặc kệ mặt mũi muốn bỏ đi rồi.
“Ôi, Phong nhị thiếu đến rồi, mau mau mau mời vào bên trong, vị này là?”
“Chị cậu, cút đi.”
Phong Tây chưa cho người này sắc mặt tốt, nhấc chân ngang hông của anh liền một cước đá bay.
Trang phục không đổi, mặc quần áo tùy ý có vẻ không hợp với các nữ sinh khác trong phòng.
Mặc nhiều hơn.
Bên ngoài đỉnh núi tuyết được một túi sữa che đậy, chao đảo nhảy bật lên, mặt Tô Thanh khinh thường ghét bỏ nghiêm mặt, sao cô cũng đến đây, mẹ nó oan gia ngõ hẹp, đến nơi nào nơi đó cũng có cô.
Nhìn thấy Tô Thanh Noãn Noãn cũng sững sờ, mấy ngày không thấy, ngực của Tô ngực to lớn nhanh nè.
“Em thật hối hận khi nghe lời anh, hiện tại em thà ở nhà sáng tác văn, nói trước nếu Chiến gia biết em liền đổ thừa lên người anh.”
Phong Tây ôm eo thon nhỏ của Noãn Noãn, kéo tới trong ngực mình, “Cô nhóc, em vui vẻ thì có đổ thừa anh Tây cũng thích.”
“Anh ăn shit đi, ghê tởm.”
Từ lúc cô nàng Noãn vừa vào phòng, ánh mắt Trần Mặc liền dán lên người cô, cô nàng có lực hấp dẫn từ trường khổng lồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đàn ông.
“Trần thiếu, Happy birthday!”
Phong Tây lễ độ chúc, từ trong túi âu phục móc ra một chìa khóa ném vào trong tay anh ta. “Một chút lòng thành.”
“A, Phong thiếu không cần khách khí, anh em chúng mình không cần thứ giả tạo bề ngoài, Tiểu Noãn Noãn đã lâu không gặp!” Trần Mặc híp mắt nhếch miệng chào hỏi Noãn Noãn. Bộ dáng vật nhỏ càng trưởng thành càng duyên dáng yêu kiều, da mịn như em bé nhìn trơn láng.
Thật muốn đem hai con mắt của chó keo kiệt ra ngoài giẫm nát, quả đấm nhỏ bóp chặt kêu vang dội.
Nhàm chán cầm điện thoại di động hai chân bắt chéo trên sofa cúi đầu chơi trò chơi, Phong Tây ở bên người cô chơi oẳn tù tì uống rượu cùng với một đám người.
“Noãn Noãn, còn chưa chúc anh trai sinh nhật vui vẻ đấy.”
Lúc này, Trần Mặc đến gần đưa một ly đế cao đến trước mặt cô.
Nhíu mày, chán ghét đến mí mắt cũng không nâng, lạnh nhạt nói, “Chó ngoan không chắn đường.”
Ly rượu đỏ trong tay bị anh ta nắm xuất hiện một vết nứt, Trần Mặc cười lạnh, “Tiểu nha đầu chú ý giọng điệu nói chuyện.”
Nhận lấy ly rượu, mũi hừ một tiếng, không chút để ý ngẩng đầu lên, khóe miệng ngoắc lại, cô nàng cười đến tà khí, “Không hài lòng? Có thể… Cút…”
‘Ào—’ Rượu đỏ tinh khiết và thơm nhất vọt ra ngoài không trung cuồn cuộn một giọt cũng không thừa tạt vào trên áo sơ mi trắng tinh của Trần Mặc.
Màu đỏ tươi trên nền trắng, hoa nở phú quý đại mẫu đơn, làm nghệ thuật chính là không giống người thường tiện tay tạt một cái chính là một đóa hoa.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh, thầm kêu không ổn, động tác Phong Tây nhanh, nhảy người lên liền chắn trước người Noãn Noãn.
“Ta chửi con mẹ nó chứ, tiểu tiện nhân hôm nay cô soi mói đúng không, lão tử không tin không trị được cô.”
Lau khuôn mặt đầy rượu đỏ, Trần thiếu tức giận mắng.
“Tiên sư nhà anh, mẹ nó đừng có ở nơi này lòi xương ngực ra giả bộ cao quý, trị thật tốt bộ phận nửa người dưới của anh một chút đi, tôi sợ anh phát hiện chậm sẽ để lại di chứng, khuyên anh sớm trị sớm thăng thiên.”
Cô nàng Noãn đứng trên ghế sofa chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, ỷ có Phong Tây trong miệng muốn nói cái gì thì nói cái đó, Trần Mặc tức giận đến gương mặt tím đen, lửa giận đốt trụi mái tóc ngắn đen nhánh của anh ta.
“Tiện nhân, tôi muốn luân phiên cô. Chết…”
Phong Tây giống như một đầu N lớn, cố gắng trấn an Trần Mặc im lặng bằng cách miêu tả nắm đấm, vừa căng thẳng như dây cung bảo hộ Noãn Noãn cẩn thận, trán rịn ra mồ hôi.
“Noãn Noãn ngậm miệng lại cho anh.”
Phong Tây quát lạnh, hy vọng tận lực thu nhỏ sự tình lại, không động thủ là kết quả tốt nhất.
“Hừ!”
Cười lạnh nhảy xuống đất kéo Phong Tây rời khỏi.
Gây chuyện rồi, còn muốn đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Soạt— mười mấy người chặn cửa, nhìn chằm chằm hai người.
Từ đầu tới cuối Tô Thanh vẫn ngồi ở trong góc chờ xem tình huống đáng mong chờ, đáy mắt mờ tối con mắt sắc lạnh bắt đầu lay động.
Xem ra lựa chọn của chính mình là sáng suốt, cha nói đúng, nha đầu này chính là một tiểu tiện nhân con khỉ hoang trên núi không có giáo dục.
Cô ta muốn nhìn xem lần này đồ sao chổi làm sao thoát thân.
Trần Mặc ác độc có tiếng, bị tạt rượu lại bị mắng muốn Trần thiếu bỏ qua sao, vẻ mặt kia còn sạch sẽ hơn cả cái mông.
Tiến tới một bước kìm trụ cổ tay cô, lúc này đồng thời Phong Tây cũng bắt được cô, tạo thế chân vạc hai bên giằng co.
Phân tích từ các góc độ, tư thế của ba người có chút kỳ quặc, giống như tình tiết trong phim truyền hình tám giờ, hai người đàn ông tranh giành một người con gái, ai cũng không buông tay.
“Phong Tây, hôm nay tôi có thể thả cậu đi nhưng cô ta thì nhất định phải ở lại.”
“À, Trần thiếu tôi nhớ cậu còn chưa có biết rõ thân phận của mình, tôi khuyên cậu thức thời thả tay ra, tôi cũng không dám bảo đảm một lát cậu có thiếu mất cánh tay gãy chân gì không.”
Mí mắt trái giật chuyện tốt sắp đến, lời nói của lão nhị Phong có sức mạnh tràn đầy, tuyệt đối mang theo sự ngạo mạn và đôi mắt như dao cắt.
“Này hiếp tôi.”
Trần thiếu nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, thật đánh nhau, số người đến xem anh ta là bên thắng lớn.
“Trần thiếu không hiểu ý của tôi, thôi đi cũng lười giải thích với cậu, sớm buông tay cho mình một con đường sống.”
Cô nàng nhìn tình hình, ồn ào, xong chưa, một đại lão gia già mồm như thế làm gì. Quyết định đánh nhanh thắng nhanh đi.
Đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung, nói khẽ với Phong Tây, “Buông em ra.”
Vẻ mặt rùng mình, sống lưng Phong Tây tăng khí lạnh, con bé muốn làm gì?
Tay nhỏ bé phản kháng, giở trò gãi gãi trong lòng bàn tay thô ráp của Trần Mặc, “Vậy Trần thiếu gia của các người cũng đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay.”
Cả người Trần Mặc dừng lại, lòng bàn tay ngứa ngáy trong lòng phát bực, cô nhóc đột nhiên thay đổi thái độ làm cho đầu óc anh ta nhất thời có chút loãng rồi.
Tay phải ở trong túi áo Phong Tây tìm kiếm… Ha ha tìm được rồi.
“Leng keng—” Có một thứ gì đó phát sáng ở trong tay cô nàng.
Tỏa ánh sáng.
“A…” Có người đột nhiên thét chói tai, Tô Thanh sợ tới mức co quắp biến thành một đống bùn nhão, đám đàn ông ở ngoài cửa sợ đến mực bắp chuối bị chuột rút.
Phong Tây cũng ngây người, mẹ nó cô thật tăng lực, cô từ đâu lấy ra thứ đồ chơi này vậy.
Hù dọa bọn họ rồi, hòa bình chục năm, các công tử tiểu thư này chưa từng thấy món đồ chơi này.
Trong nháy mắt, toàn bộ yên tĩnh lại, ai cũng không dám lỗ mãng.
“Con mẹ nó cô điên ư.”
“NO, tôi bình thường lại khỏe mạnh, chỉ là gần đây tay phải cũng không biết động vào thứ gì lại run rẩy kịch liệt, Trần thiếu anh xem lại run lên…”
Trong tay cô nàng cầm cái gì?
Đáp: một trái lựu đạn, chính là chưa kéo cót.
Nhìn vũ khí trong tay cô cầm không vững, Trần thiếu bị dọa sợ đến muốn tè trong quần nhưng vẫn giả bộ mạnh mẽ, “Thiếu, thiếu mẹ nó cầm món đồ chơi hù dọa lão tử, đứng trước mặt chịu nhận lỗi với lão tử tôi liền xóa bỏ ân oán, bằng không tôi giết cô phanh thây.”
“Cái này chơi tốt, cô nương còn chưa muốn chơi đùa phanh thây, nếu không xin mời Trần thiếu làm hiến thân đầu tiên biểu diễn một lượt cho mọi người xem.”
Nói đến đây, đôi mắt cô nàng tối sầm lại, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, há mồm cắn đứt vòng bảo hiểm trên lựu đạn cầm trong tay.
Theo bản năng buông tay bước chân liên tục lùi lại mãi cho đến khi gót chân chạm góc tường anh ta mới dừng lại.
“Ăn shit đi đồ bất lực.”
Nhìn Trần Mặc trắng không còn chút máu bằng nửa con mắt, “Chúng ta đi.”
Túm góc cây Phong Tây ra ngoài cửa, một đám người tự động tránh đường.
Cô nàng ngang ngược, trước khi ra khỏi cửa, lại chuyển trở về, “A, đúng rồi Trần thiếu, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Nói xong, mỹ nhân mỉm cười, khép hờ con mắt, nhắm ngay ném đi, lựu đạn theo quỹ đạo dự tính liền bay ra ngoài.
“Mau nằm xuống…”
Cũng không biết người nào kêu to, đồng loạt toàn thể nằm xuống.
“…”
Chờ cả ngày, căn bản không có người nào có một chuyến xe buýt du lịch đến địa phủ.
Trần Mặc mở mắt nhìn chằm chằm quả lựu đạn trên mặt đất, “Mẹ nó, bị nha đầu chết tiệt đó chơi đùa rồi.”
“Nhóc con đi chậm một chút.”
Ra cửa Phong Tây nhàn nhã đi, giống như cùng Càn Long gia đi dạo vườn hoa Giang Nam.
“Rất không dễ dàng trốn được, không nhanh chuồn đi cô nương cũng không có quả lựu đạn thứ hai.”
“Lấy món đồ chơi đó ở đâu?”
“Nhặt được trong phòng sách của Chiến gia.”
“Tiểu tiện nhân, mẹ nó đứng lại cho lão tử.”
Đuổi theo ra tới đây, bàn chân tăng tốc đang muốn chạy lại bị Phong nhị thiếu níu chặt cổ áo dắt trở về.
“Chạy cái gì, bình tĩnh đi đừng quên đây là địa bàn của ai!”
Cô nàng Noãn hơi ngừng lại, đúng rồi đây là địa bàn của chị dâu, cô còn sợ cái gì.
Trần Mặc đuổi tới, chợt đè đầu vai Noãn Noãn chống vào trên vách tường, gương mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
Trong lòng Phong Tây cả kinh hoàn toàn nổi giận, “!@#$%$@, Trần Mặc con mẹ nó cậu xong chưa, so tài với cô gái nhỏ có ý tứ gì, cậu dám động vào một cọng tóc của cô ấy tôi bảo đảm cậu chết không toàn thây.”
“Ha ha, tôi mong đợi, vẫn là câu nói kia tiểu tiện nhân nói cho tôi…”
Chỉ nghe lời của Trần Mặc còn chưa nói hết liền bị một âm thanh khác đột nhiên cản lại.
“Không ngờ trị an ở Liệt Diễm kém như vậy, thu dao lại, đừng dọa sợ tiểu cô nương.”
Cảm giác quen thuộc vừa xa lạ lần nữa tập kích lỗ tai Noãn Noãn.
Tiếng kêu rên vang lên, dao găm rơi trên mặt đất, cổ tay Trần Mặc gãy xương, nhưng mà một giây liền giải quyết sạch sẽ gọn gàng.
Hành động như gió, không có ít nhất vài chục năm huấn luyện tuyệt đối không thể nào hoàn thành.
Phong Tây bình tĩnh nhìn tất cả chuyện này xảy ra, cũng không có biểu hiện rất kinh ngạc, anh chỉ dắt Noãn Noãn từ bên cạnh anh ôm vào.
“Đây chính là phương thức các người nói cám ơn?”
Người đàn ông bắt được cánh tay của cô nàng, toàn thân Noãn Noãn cứng đờ.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Nào có thể đoán được, ở nơi khúc quanh thang lầu, lại có một giọng nam xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.