Chương 114: Một chút dấu vết!
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
30/08/2017
Về đến nhà, chuyện làm đầu tiên chính là đặt quà tặng xong, cô gái nhỏ
mắc chứng OCD không nhẹ, rõ ràng vị trí đặt chậu cây kia rất tốt, cô lại còn phải sửa lại một chút, thay đổi một chút, trong cả căn phòng đều bị cô làm rối loạn.
“Em còn giày vò nó nữa, nó sẽ chết đấy.”
Nhóc con giống như cơn gió tiến vào phòng khách bay lên lầu cũng không nhìn anh một cái, ngay cả tờ báo trong tay anh cũng bị thổi bay một góc, ánh mắt lạnh lùng khẽ cau lại, Chiến Vân Không nói thầm trong lòng cô nhóc lại chơi trò gì vậy.
“Anh, anh xem cái này đặt ở đây được không, hay là không được, hay là để nơi này đi, ôi chao, sao cảm thấy để chỗ nào cũng khó coi vậy.”
Trán nhăn lại, Chiến Vân Không nhìn thấy không tự chủ đi theo, bàn tay to nắm lấy hai tay nhỏ không biết để nơi nào của cô trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mềm mại, giống như tơ lụa sữa bò, nõn nà như bạch ngọc, giống như chỗ sâu nhất trong cơ thể anh vì nước da lướt qua của cô mà phát run.
“Ai tặng vậy?”
Vẫn còn cầm cây nhỏ mà học trưởng tặng thiếu chút nữa bị Chiến gia đụng rớt, giả bộ tức giận đẩy bả vai của anh ra.
“Ai tặng rất quan trọng sao, anh cũng chưa từng nói tặng quà cho em, hừ, không nói cho anh biết là ai tặng đâu, đại thủ trưởng, anh từ từ suy nghĩ đi.”
Đột nhiên nghĩ ra muốn đặt cây nho nhỏ kia ở đâu rồi.
“Là đàn ông tặng?”
Ai nói đàn ông không nhạy cảm, cơ thể có khứu giác, thính giác, thị giác, xúc giác, muôn ngàn giác quan tập trung vào Chiến gia sao có thể không biết được là quà tặng của ai, thật may là Giang Ly đưa một chậu thực vật, nếu là món khác anh thật đúng sẽ đích thân ra tay, cùng uống một ly trà với anh ta.
Noãn Noãn cười, cười đến rực rỡ, “Anh thật là uy vũ, vậy thì sẽ làm gì đây?”
“Giết anh ta!”
Một câu nói còn dễ dàng hơn cả hát, lạnh lùng rất tự nhiên nhưng lại nghe được trong lòng của người nào đó rét lạnh.
“Anh, anh không có bệnh chứ?”
Nhịn không được giơ tay phủ lên trán đầy đặn rất rộng của anh, nhiệt độ bình thường vậy vừa nãy nói mê sảng cái gì vậy, đầu ngón tay thuần thục phác họa đôi mắt thâm thúy của anh, xuống phía dưới xẹt qua mũi cao anh tuấn của anh, môi mỏng khêu gợi, cuối cùng là cằm cương nghị như được điêu khắc, ánh mắt từng chút từng chút khắc sâu gương mặt anh tuấn của anh vào trong đôi mắt, trong lòng, cất giữ thật tốt, đây là người đàn ông thuộc về cô, một người đàn ông đã sớm hòa vào cơ thể của cô, một người đàn ông chỉ nghe lời cô trên toàn thế giới này.
Ánh mắt lạnh lùng căng thẳng, há mồm cắn cổ mịn màng của cô, đầu lưỡi miêu tả để lại hai dấu răng nhàn nhạt.
“Bệnh của anh là do em trêu chọc, nói đi, bồi thường cho anh như thế nào.”
“Trừ thân thể ra thì đều có thể!”
Trên khuôn mặt ửng hồng, máu trong người cô đang bốc cháy, xấu hổ, hai cánh tay nhỏ như dây leo quấn lên cổ của người đàn ông, cô buồn bực không chịu khuất phục cắn lên cổ.
“Tiểu súc sinh, cắn chết em.”
“Đại súc sinh, lúc bổn vương đói bụng có thể ăn cơm không?”
Lúc cõng Noãn Noãn xuất hiện ở dưới lầu, ánh mắt mọi người kinh ngạc đã sớm thành thói quen đổi lại bình thường, lúc Noãn Noãn đến đã kinh ngạc, tại sao chỉ trong chốc lát lại có nhiều người như vậy, đáy mắt đột nhiên sáng lên vội vã đáp xuống đất, “Hôm nay là bữa tiệc tại gia sao?”
“Noãn Noãn, hôm nay các anh trai dẫn em đi ăn đặc sản dân dã miền núi, sao hả?”
“Không ăn, em là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, không ăn động vật nhỏ, cũng không cho các anh ăn.”
Một câu nói từ chối ý tốt của Quan Lê Hiên, ngón tay chỉ chỉ, vừa vặn cộng thêm mình là tám người, “Đồ ăn ở bên ngoài đều là bột ngọt không khỏe mạnh đâu, hôm nay em cầm muôi, mọi người có lộc ăn đấy.”
‘Khụ khụ ——’
Không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm dáng vẻ đã dự tính trước của Noãn Noãn, âm thầm lau mồ hôi, rất hoài nghi tay nghề của cô gái nhỏ có vượt qua kiểm tra an toàn không.
“Cứ như vậy đi.”
Người tin tưởng nhất mãi mãi chỉ là người ủng ủng hộ mình nhất, không keo kiệt hôn cái bẹp khen thưởng trước mặt mọi người, Chiến Vân Không được hôn hài lòng, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra điên cuồng gào thét mà trong lòng trước giờ nhẹ nhàng trầm ổn.
Vương Linh lái xe kéo Bạch Diệu và Noãn Noãn lên, lái xe đến siêu thị lớn nhất gần đây chọn mua đồ.
Nói đến tiểu phu nhân Chiến của chúng ta, Vương Linh và Bạch Diệu đều muốn biết khi nào thì nghĩ ra việc này, nếu như theo kế hoạch, tối nay bọn họ sẽ đi núi sương mù ăn ngoài trời, nướng toàn bộ dê, nhưng một câu không ăn động vật nhỏ đã đưa toàn bộ đám người bọn họ vào đường cùng, tối nay có thể giữ được tính mạng hay không là một vấn đề đấy.
Không giống ngày thường vui mừng, Noãn Noãn nhàn nhạt chỉ cười không nói, trước khi ra cửa đã ra lệnh trước khi bọn họ trở về, Tiểu Đông nhất định phải dựa theo trên tờ danh sách cô đưa chuẩn bị đồ xong.
“Cô gái nhỏ, cậu là đột phá ý tưởng hay là đã sớm chuẩn bị rồi, lúc trước cũng chưa nghe nói cậu để lộ thông tin cậu biết làm cơm, có cần mua quyển sách gì đó cho cậu tham khảo không.”
Thật ra thì tiểu thư Bạch cũng suy nghĩ cho Noãn Noãn, nếu cô tự mình làm cơm đương nhiên cô ấy không ngại, nhưng hôm nay không phải là ăn thử mà là ra trận thật sự, cô nàng chắc chắn là người sĩ diện, không chịu thua kém.
Đẩy xe, Vương Linh nghiêng đầu cười nói, “Chị đã xem thực đơn rồi, đồ ăn đều là mức độ khó ba sao, Noãn Noãn, trở về chị gái giúp em, em thấy như thế nào!”
Do Vương Linh rời nhà sớm lúc còn rất nhỏ, đi học đã tự chăm sóc mình, đương nhiên tay nghề nấu cơm cũng không bằng đầu bếp nổi tiếng, từng bước khó khăn cô ấy từ từ hiểu ra lúc còn trẻ ngu ngốc, không hiểu và không thấy thấy rõ nhân sinh cảm ngộ, cuộc sống chính là có qua có lại, lặp đi lặp lại, giống như ông nội, giống như mẹ bọn họ chưa từng sai, không bỏ được người kia.
Giỏi giang là phải không quan tâm hơn thua, nhìn như thiên kim tiểu thư ngang ngược xảo trá, ai có thể nghĩ tới cô ấy từng sống khó khăn, đau khổ hơn cả người bình thường, có lẽ nụ cười mới là mặt nạ của cô ấy, bảo vệ hình tượng thiên kim tiểu thư không tim không phổi của cô ấy.
Bên trong phòng sách, mấy người đàn ông không thoải mái giống như lúc nãy.
Năm mới hằng năm, bộ đội đặc chủng sẽ lấy đi một phần tinh anh đến biên giới tăng cường canh giữ, thăm dò hỗn loạn phòng ngự xung quanh tạo thành khủng hoảng không cần thiết, mỗi lần tuyển chọn đều là Chiến Vân Không tự tay chọn lựa, nhưng năm nay là đại lãnh đạo trực tiếp chọn người.
“Không được, tôi không đồng ý, tất cả chúng ta đều bị điều đi thì trong nhà làm thế nào?”
Mệnh lệnh trong danh sách có Chiến Vân Không, Quan Lê Hiên, Cổ Thanh Dạ, tên của ba người tất cả đều chói lọi đứng vào hàng ngũ đầu bảng, mưu đồ cực kỳ rõ ràng, bọn họ mà đi thì nhà họ Chiến nhất thời sẽ mất đi hơn phân nửa lực bảo vệ, khó tránh có người thừa dịp lúc vắng mà tiến vào.
“Gấp cái gì, cách năm mới còn rất lâu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, lão đại, anh cảm thấy thế nào?”
Quan Lê Hiên khẽ vuốt cằm, nghịch bật lửa trong tay kêu rắc rắc, còn thuận tay lấy đi điếu thuốc trên tai Chiến Tả, đá anh ta một cước, “Mẹ nó, giả bộ thâm trầm làm người đang suy nghĩ hả, nói chuyện.”
“Cút đi, đừng nhìn gia, phiền lắm.”
Chân bắt chéo, ngẩng đầu lên, lông mày Chiến Tả nhíu chặt, chuyện gì có thể khiến Chiến Tả phiền muộn trừ chuyện công ty ra, đó chính là phụ nữ, Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt đã hiểu ra, buổi sáng truyền thông có đưa tin nhà họ Đông Phương sắp làm hôn lễ, nhưng không phải là tiểu thư nhà Đông Phương mà là Đông Phương Nghiêm Hàn.
“Tôi cho anh một chiêu.”
Cổ Thanh Dạ đứng ở sau lưng anh ta, Chiến Tả bởi vì buồn bực mà bả vai cứng ngắc, “Mềm không được thì chúng ta sẽ dùng cứng rắn.”
“Cứng rắn thế nào?”
Chiến Tả nói chuyện rồi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đôi mắt màu tím phát ra sự tà ác của Cổ Thanh Dạ, hiếm khi căng thẳng, hầu kết chuyển động một cái.
“Cướp cô dâu!”
“Không được!”
“Tại sao không được?”
Cổ Thanh Dạ buồn bực, trừ chiêu này thì không có chiêu nào được, muốn người con gái mình yêu thích, và không muốn làm tổn hại đến tình nghĩa anh em, từ xưa cá và gấu không thể gộp được, không ích kỷ thì phải vô tư.
“Tôi cảm thấy có thể thực hiện được.”
Câu này của Chiến Vân Không - người vẫn không lên tiếng làm giật nảy mình, cẩn thận là tác phong căn bản của anh, trước giờ sẽ không dính vào chuyện làm loạn, cũng tuyệt đối không cho phép cấp dưới có hành động gì đó vượt quá, nhưng anh lại đồng ý cướp cô dâu, một chuyện mà Cổ Thanh Dạ chợt nghĩ đến, tiếp tục tẩy não Chiến Tả, truyền thụ điểm tốt của việc cướp cô dâu và tương lai sau này, để cho anh ta nhìn thấy tương lai tươi đẹp và người phụ nữ mình thích sinh một đội bóng, hoặc là
Dẫn cô ấy đi du lịch thế giới, tóm lại chính là không nên đợi đến lúc hối hận mới muốn đuổi theo, thì nhất định sẽ mất đi cô ấy.
“Em còn giày vò nó nữa, nó sẽ chết đấy.”
Nhóc con giống như cơn gió tiến vào phòng khách bay lên lầu cũng không nhìn anh một cái, ngay cả tờ báo trong tay anh cũng bị thổi bay một góc, ánh mắt lạnh lùng khẽ cau lại, Chiến Vân Không nói thầm trong lòng cô nhóc lại chơi trò gì vậy.
“Anh, anh xem cái này đặt ở đây được không, hay là không được, hay là để nơi này đi, ôi chao, sao cảm thấy để chỗ nào cũng khó coi vậy.”
Trán nhăn lại, Chiến Vân Không nhìn thấy không tự chủ đi theo, bàn tay to nắm lấy hai tay nhỏ không biết để nơi nào của cô trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mềm mại, giống như tơ lụa sữa bò, nõn nà như bạch ngọc, giống như chỗ sâu nhất trong cơ thể anh vì nước da lướt qua của cô mà phát run.
“Ai tặng vậy?”
Vẫn còn cầm cây nhỏ mà học trưởng tặng thiếu chút nữa bị Chiến gia đụng rớt, giả bộ tức giận đẩy bả vai của anh ra.
“Ai tặng rất quan trọng sao, anh cũng chưa từng nói tặng quà cho em, hừ, không nói cho anh biết là ai tặng đâu, đại thủ trưởng, anh từ từ suy nghĩ đi.”
Đột nhiên nghĩ ra muốn đặt cây nho nhỏ kia ở đâu rồi.
“Là đàn ông tặng?”
Ai nói đàn ông không nhạy cảm, cơ thể có khứu giác, thính giác, thị giác, xúc giác, muôn ngàn giác quan tập trung vào Chiến gia sao có thể không biết được là quà tặng của ai, thật may là Giang Ly đưa một chậu thực vật, nếu là món khác anh thật đúng sẽ đích thân ra tay, cùng uống một ly trà với anh ta.
Noãn Noãn cười, cười đến rực rỡ, “Anh thật là uy vũ, vậy thì sẽ làm gì đây?”
“Giết anh ta!”
Một câu nói còn dễ dàng hơn cả hát, lạnh lùng rất tự nhiên nhưng lại nghe được trong lòng của người nào đó rét lạnh.
“Anh, anh không có bệnh chứ?”
Nhịn không được giơ tay phủ lên trán đầy đặn rất rộng của anh, nhiệt độ bình thường vậy vừa nãy nói mê sảng cái gì vậy, đầu ngón tay thuần thục phác họa đôi mắt thâm thúy của anh, xuống phía dưới xẹt qua mũi cao anh tuấn của anh, môi mỏng khêu gợi, cuối cùng là cằm cương nghị như được điêu khắc, ánh mắt từng chút từng chút khắc sâu gương mặt anh tuấn của anh vào trong đôi mắt, trong lòng, cất giữ thật tốt, đây là người đàn ông thuộc về cô, một người đàn ông đã sớm hòa vào cơ thể của cô, một người đàn ông chỉ nghe lời cô trên toàn thế giới này.
Ánh mắt lạnh lùng căng thẳng, há mồm cắn cổ mịn màng của cô, đầu lưỡi miêu tả để lại hai dấu răng nhàn nhạt.
“Bệnh của anh là do em trêu chọc, nói đi, bồi thường cho anh như thế nào.”
“Trừ thân thể ra thì đều có thể!”
Trên khuôn mặt ửng hồng, máu trong người cô đang bốc cháy, xấu hổ, hai cánh tay nhỏ như dây leo quấn lên cổ của người đàn ông, cô buồn bực không chịu khuất phục cắn lên cổ.
“Tiểu súc sinh, cắn chết em.”
“Đại súc sinh, lúc bổn vương đói bụng có thể ăn cơm không?”
Lúc cõng Noãn Noãn xuất hiện ở dưới lầu, ánh mắt mọi người kinh ngạc đã sớm thành thói quen đổi lại bình thường, lúc Noãn Noãn đến đã kinh ngạc, tại sao chỉ trong chốc lát lại có nhiều người như vậy, đáy mắt đột nhiên sáng lên vội vã đáp xuống đất, “Hôm nay là bữa tiệc tại gia sao?”
“Noãn Noãn, hôm nay các anh trai dẫn em đi ăn đặc sản dân dã miền núi, sao hả?”
“Không ăn, em là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, không ăn động vật nhỏ, cũng không cho các anh ăn.”
Một câu nói từ chối ý tốt của Quan Lê Hiên, ngón tay chỉ chỉ, vừa vặn cộng thêm mình là tám người, “Đồ ăn ở bên ngoài đều là bột ngọt không khỏe mạnh đâu, hôm nay em cầm muôi, mọi người có lộc ăn đấy.”
‘Khụ khụ ——’
Không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm dáng vẻ đã dự tính trước của Noãn Noãn, âm thầm lau mồ hôi, rất hoài nghi tay nghề của cô gái nhỏ có vượt qua kiểm tra an toàn không.
“Cứ như vậy đi.”
Người tin tưởng nhất mãi mãi chỉ là người ủng ủng hộ mình nhất, không keo kiệt hôn cái bẹp khen thưởng trước mặt mọi người, Chiến Vân Không được hôn hài lòng, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra điên cuồng gào thét mà trong lòng trước giờ nhẹ nhàng trầm ổn.
Vương Linh lái xe kéo Bạch Diệu và Noãn Noãn lên, lái xe đến siêu thị lớn nhất gần đây chọn mua đồ.
Nói đến tiểu phu nhân Chiến của chúng ta, Vương Linh và Bạch Diệu đều muốn biết khi nào thì nghĩ ra việc này, nếu như theo kế hoạch, tối nay bọn họ sẽ đi núi sương mù ăn ngoài trời, nướng toàn bộ dê, nhưng một câu không ăn động vật nhỏ đã đưa toàn bộ đám người bọn họ vào đường cùng, tối nay có thể giữ được tính mạng hay không là một vấn đề đấy.
Không giống ngày thường vui mừng, Noãn Noãn nhàn nhạt chỉ cười không nói, trước khi ra cửa đã ra lệnh trước khi bọn họ trở về, Tiểu Đông nhất định phải dựa theo trên tờ danh sách cô đưa chuẩn bị đồ xong.
“Cô gái nhỏ, cậu là đột phá ý tưởng hay là đã sớm chuẩn bị rồi, lúc trước cũng chưa nghe nói cậu để lộ thông tin cậu biết làm cơm, có cần mua quyển sách gì đó cho cậu tham khảo không.”
Thật ra thì tiểu thư Bạch cũng suy nghĩ cho Noãn Noãn, nếu cô tự mình làm cơm đương nhiên cô ấy không ngại, nhưng hôm nay không phải là ăn thử mà là ra trận thật sự, cô nàng chắc chắn là người sĩ diện, không chịu thua kém.
Đẩy xe, Vương Linh nghiêng đầu cười nói, “Chị đã xem thực đơn rồi, đồ ăn đều là mức độ khó ba sao, Noãn Noãn, trở về chị gái giúp em, em thấy như thế nào!”
Do Vương Linh rời nhà sớm lúc còn rất nhỏ, đi học đã tự chăm sóc mình, đương nhiên tay nghề nấu cơm cũng không bằng đầu bếp nổi tiếng, từng bước khó khăn cô ấy từ từ hiểu ra lúc còn trẻ ngu ngốc, không hiểu và không thấy thấy rõ nhân sinh cảm ngộ, cuộc sống chính là có qua có lại, lặp đi lặp lại, giống như ông nội, giống như mẹ bọn họ chưa từng sai, không bỏ được người kia.
Giỏi giang là phải không quan tâm hơn thua, nhìn như thiên kim tiểu thư ngang ngược xảo trá, ai có thể nghĩ tới cô ấy từng sống khó khăn, đau khổ hơn cả người bình thường, có lẽ nụ cười mới là mặt nạ của cô ấy, bảo vệ hình tượng thiên kim tiểu thư không tim không phổi của cô ấy.
Bên trong phòng sách, mấy người đàn ông không thoải mái giống như lúc nãy.
Năm mới hằng năm, bộ đội đặc chủng sẽ lấy đi một phần tinh anh đến biên giới tăng cường canh giữ, thăm dò hỗn loạn phòng ngự xung quanh tạo thành khủng hoảng không cần thiết, mỗi lần tuyển chọn đều là Chiến Vân Không tự tay chọn lựa, nhưng năm nay là đại lãnh đạo trực tiếp chọn người.
“Không được, tôi không đồng ý, tất cả chúng ta đều bị điều đi thì trong nhà làm thế nào?”
Mệnh lệnh trong danh sách có Chiến Vân Không, Quan Lê Hiên, Cổ Thanh Dạ, tên của ba người tất cả đều chói lọi đứng vào hàng ngũ đầu bảng, mưu đồ cực kỳ rõ ràng, bọn họ mà đi thì nhà họ Chiến nhất thời sẽ mất đi hơn phân nửa lực bảo vệ, khó tránh có người thừa dịp lúc vắng mà tiến vào.
“Gấp cái gì, cách năm mới còn rất lâu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, lão đại, anh cảm thấy thế nào?”
Quan Lê Hiên khẽ vuốt cằm, nghịch bật lửa trong tay kêu rắc rắc, còn thuận tay lấy đi điếu thuốc trên tai Chiến Tả, đá anh ta một cước, “Mẹ nó, giả bộ thâm trầm làm người đang suy nghĩ hả, nói chuyện.”
“Cút đi, đừng nhìn gia, phiền lắm.”
Chân bắt chéo, ngẩng đầu lên, lông mày Chiến Tả nhíu chặt, chuyện gì có thể khiến Chiến Tả phiền muộn trừ chuyện công ty ra, đó chính là phụ nữ, Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt đã hiểu ra, buổi sáng truyền thông có đưa tin nhà họ Đông Phương sắp làm hôn lễ, nhưng không phải là tiểu thư nhà Đông Phương mà là Đông Phương Nghiêm Hàn.
“Tôi cho anh một chiêu.”
Cổ Thanh Dạ đứng ở sau lưng anh ta, Chiến Tả bởi vì buồn bực mà bả vai cứng ngắc, “Mềm không được thì chúng ta sẽ dùng cứng rắn.”
“Cứng rắn thế nào?”
Chiến Tả nói chuyện rồi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đôi mắt màu tím phát ra sự tà ác của Cổ Thanh Dạ, hiếm khi căng thẳng, hầu kết chuyển động một cái.
“Cướp cô dâu!”
“Không được!”
“Tại sao không được?”
Cổ Thanh Dạ buồn bực, trừ chiêu này thì không có chiêu nào được, muốn người con gái mình yêu thích, và không muốn làm tổn hại đến tình nghĩa anh em, từ xưa cá và gấu không thể gộp được, không ích kỷ thì phải vô tư.
“Tôi cảm thấy có thể thực hiện được.”
Câu này của Chiến Vân Không - người vẫn không lên tiếng làm giật nảy mình, cẩn thận là tác phong căn bản của anh, trước giờ sẽ không dính vào chuyện làm loạn, cũng tuyệt đối không cho phép cấp dưới có hành động gì đó vượt quá, nhưng anh lại đồng ý cướp cô dâu, một chuyện mà Cổ Thanh Dạ chợt nghĩ đến, tiếp tục tẩy não Chiến Tả, truyền thụ điểm tốt của việc cướp cô dâu và tương lai sau này, để cho anh ta nhìn thấy tương lai tươi đẹp và người phụ nữ mình thích sinh một đội bóng, hoặc là
Dẫn cô ấy đi du lịch thế giới, tóm lại chính là không nên đợi đến lúc hối hận mới muốn đuổi theo, thì nhất định sẽ mất đi cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.