Chương 125: Thịt heo cải trắng!
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
16/10/2017
Edit: Tịnh Hảo
"Cái gì? Noãn Noãn lại nhập viện rồi?" Phong Tây ăn táo kinh hãi, táo vụn bắn lên mặt của Đường Đóa.
“Ôi, em quát cái gì hả, nuốt sạch sẽ đồ trong miệng đi rồi nói chuyện, ghê tởm chết mất.”
Đường Đóa rút ra một xấp khăn giấy đứng dậy đi vào toilet. Chiến Vân Không sắp xếp cho Phong Tây ở phòng bệnh cao cấp chung tầng với Noãn Noãn, nhưng không phải kế nhau.
Mình trong kính gầy đi rất nhiều, đáy mắt đen kịt cho thấy rõ không có nghỉ ngơi tốt, khi cô đang ở nước Mỹ biết tin tức Noãn Noãn bị thương, quá nhiều chuyện đè ép lên người, cố gắng dành ra một khoảng thời gian nghe Mộ Thanh Nhi khóc lóc nói tình hình sức khỏe của Noãn Noãn với mình, lòng cô muốn tan nát.
Không có khả năng phân thân, tổng bộ công ty ở nước Mỹ xảy ra chút việc, bởi vì có người cố tình tung tin đồn nói tập đoàn STAR xảy ra vụ đánh nhau nghiêm trọng giữa nghệ sĩ của công ty, dẫn đến nội bộ xôn xao, trong một đêm chạy tới nước Mỹ giải quyết chuyện này, trước khi đi đã mở một cuộc họp bí mật với Chiến Vân Không, ý của Chiến Vân Không là ổn định cảm xúc của mọi người trước sau đó âm thầm điều tra việc này, chú trọng điều tra những nghệ sĩ có trạng thái không tốt lắm vào dạo gần đây, những lời này chợt làm Đường Đóa nghĩ tới một người.
“Chị, bây giờ em đi thăm Noãn Noãn có được không?”
Kim đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng, mặt của Đuờng Đóa đều là nước, cầm lấy khăn lông lau đi giọt nước, liếc xéo anh một cái, ý nói là cậu vẫn chưa biết sao, toàn bộ người trong bệnh viện đều ngủ rồi, cậu nên lịch sự chút đi cho tôi nằm ngủ, đầu bị bao như bánh chưng chạy qua đó sẽ làm Noãn Noãn sợ.
Đường Đóa nằm trên sofa, tay phải đặt lên trán, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực đến ngẩn người, nghĩ tới những ngày này xảy ra đủ chuyện ở nước Mỹ, giống như đang nằm mơ, kết quả điều tra đã có chút manh mối, sau khi nhìn thấy tài liệu, cô lựa chọn áp chế xuống.
Thừa nhận mình là một người cảm tính, ở trong giới kinh doanh này sẽ là vết thương trí mạng, nhưng cô luôn thông minh ‘tránh nặng tìm nhẹ’, sẽ không gộp chuyện tình cảm và công việc vào làm một, nhưng bây giờ nếu bỏ mặc không quan tâm tới, toàn quyền đều do luật sư xử lý, thì tất cả hiện tại của anh ta sẽ hóa thành bọt biển, tất cả cố gắng sẽ trở thành trò cười, rốt cuộc tôi phải làm sao với cậu đây.
Từ trước tới giờ, Phong Tây tự cho mình là Tiểu Bá Vương, không ngờ sẽ có một ngày mình bị người ta hãm hại, khẽ cười làm khóe miệng đau, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu nằm viện mà ở trên giường xoay người, con ngươi vừa nhắm lại đã cảm thấy đau, bây giờ tai nạn xe thật sự không còn nhẹ nữa, đừng để cho anh biết là ai làm, nếu không để cho hắn tan nhà nát cửa thì không lấy tên là Phong Tây.
“Làm cái gì hả, còn chưa ngủ nữa, phiền quá đấy!”
Đường Đóa bị anh lăn qua lăn lại làm tỉnh, khẽ trách mắng, gần đây người chị này chạm vào thùng thuốc súng sao, Phong Tây cũng không ít lần bị phun lửa lên người, cho dù tâm tình tốt hay không tốt tất cả tức giận đều hất lên người anh, ai bảo anh kính già yêu trẻ chứ.
“Chị, không phải chị cũng đang buồn bực sao, nếu không thì chúng ta nói chuyện một chút, tán gẫu trong sáng chuyện đời người.” Trong căn phòng tối đen, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng một sofa thật lớn.
Tán gẫu trong sáng? Con ngươi Đường Đóa xoay tròn trong hốc mắt, được rồi, thật ra thì tâm sự cũng không có trở ngại gì, dù sao cũng không ngủ được, “Tán gẫu cái gì?”
Nửa tháng rồi mình chưa mắng tên nhóc này, tự nhủ với bản thân không nên như vậy nữa, nhưng thật sự không nhịn được lại nổi giận.
Đạt được đồng ý bằng sự tức giận của Đường Đóa, toàn thân của Phong Tây đang đau bỗng chốc tốt lên, không rên rỉ giống như lúc nãy, “Tán gẫu chuyện giữa chị và lão đại Chiến đi!”
"Cút đi, em có bị bệnh không, đang êm đẹp nhắc đến anh ta làm gì, mất hứng."
Một cái gối ôm đã sớm bay về phía mặt của Phong Tây, căn phòng tối om làm sao anh có thể thấy rõ là vật gì, ‘bốp’ một tiếng, chuẩn xác đập vào mặt anh.
"Ôi, chị mưu sát em trai!"
"Thúi lắm, chị có một người em trai như em, chị cảm thấy sắp điên chết.”
Nghĩ thầm mình đúng là đầu óc có vấn đề mới đồng ý tán gẫu chuyện đời người gì đó, miệng chó không mọc ra ngà voi.
“Chị nhìn đi, vừa nói đã tức giận rồi, em biết gần đây Đường tổng chị áp lực lớn, nổi giận em phải gánh, nhưng nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của chị sẽ tưởng rằng chị tới thời kỳ mãn kinh sớm đấy.”
Phong Tây chính là kiểu người điển hình không làm cho người ta tức giận đến chết thì không ngậm miệng lại.
“Biết chuyện hôm nay chị vui vẻ nhất là gì không?”
"Chuyện gì?" Phong Tây chuẩn bị phòng ngự, ôm gối đầu ở sau lưng kề sát ở đầu giường.
“Chị vui vẻ nhất chính là cảm ơn người đã lái xe đụng vào em, quá tuyệt vời, sao không dùng sức đụng vào chứ, tốt nhất là đụng hỏng gương mặt của em, xem em còn đắc chí được hay không.”
Phong Tây nghe xong lời này, nhất thời oa một tiếng, sợ hãi vuốt gương mặt mà mình luôn kiêu ngạo nhất, “Quá đáng rồi đấy, Đường tổng, chị đang công kích người ta đó, em muốn tố cáo chị.”
"Xin cứ tự nhiên!" Đường Đóa nằm xuống, cơ thể cong lại, hai chân dài đặt cùng nhau, chăn lông dày bao lấy cơ thể, tuy căn phòng rất ấm áp nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có lẽ là sau khi nghe thấy tên của người đó nên lòng mới lạnh lẽo, đã hơn một tháng bặt vô âm tín, cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi, cũng không biết loại hôn nhân này đã sớm không tồn tại nữa, bọn họ còn đang kiên trì cái gì đây, nên làm gì bây giờ, tại sao đã lựa chọn buông tay, anh cũng chỉ cười nhẹ nhàng nói một câu: “Bà xã, đừng nháo, tất cả đã qua rồi.”
Nhức đầu lắm, mơ mơ màng màng, trong đầu rất loạn, rất nhiều rất nhiều hình ảnh giấu ở đáy lòng lại lật ra ngoài, anh vẫn là ánh mặt trời mê người đó, mà cô không phải là duy nhất trong cuộc đời của anh.
Hôm sau.
Cô gái xoay người cẩn thận nhìn chằm chằm người đàn ông sưng mặt sưng mũi vẫn còn đang ngủ say chảy nước miếng, ôi lần đầu thấy Phong Tây như vậy, Noãn Noãn muốn cười nhưng lại không đành lòng, cười sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, thật là hủy khuôn mặt, ai mà thất đức như vậy, xuống tay cũng quá nặng đó, làm trai đẹp phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở tan nát như thế.
Nhẹ tay nhón chân cầm bữa ăn sáng trong tay đặt ở trên bàn trà, lại cúi người nhặt chăn lông rơi trên mặt đất đắp kín cho Đường Đóa, động tác nhẹ nhàng vẫn đánh thức Đường Đoá cau mày ngủ không sâu.
"Noãn Noãn!" Đường Đóa hô nhỏ một tiếng, chống nửa người lên, hai người đã rất lâu chưa gặp nhau, Noãn Noãn làm dấu tay đừng lên tiếng sau đó dí dỏm nhếch môi, cởi giày ra chui vào trong ổ của Đường Đóa, tay ôm lấy chị dâu ấm áp dễ chịu, đầu cọ vào bả vai của cô ấy.
"Đường tổng, đã lâu không gặp em nhớ muốn chết rồi." Thì thầm giống như tiếng mèo kêu, Đường Đóa nghe thấy mà mũi chua xót, không khỏi ôm lấy cô gái nhỏ vì bệnh mà cơ thể nhỏ gầy yếu, vỗ vào xương sau lưng cô, vẫn còn có thịt, chau mày đánh giá cô.
“Chiến Vân Không có ngược đãi em không, nói cho chị dâu có phải hay không.”
". . . . . . Không, không phải ạ." Chị dâu có lối suy nghĩ xa vời quá.
"Vậy sao lại gầy thành bộ dáng này, có phải ăn không đàng hoàng?"
". . . . . . Ăn cũng rất tốt ạ." Noãn Noãn dụi dụi mắt cẩn thận trả lời, vẻ mặt của chị dâu nghiêm túc sắc bén như vậy, Noãn Noãn có chút sợ hãi, sáng nay Chiến gia gọi cô thức dậy bảo cô mang đồ ăn sáng cho căn phòng xéo đối diện.
Lúc đầu cô còn nghĩ ai có thể làm cho anh quan tâm đến chứ, vừa tới cửa đã bị Cổ Thanh Dạ cản lại, nói cô trước khi đi vào nên chuẩn bị trước.
Cho rằng chuyện rất lớn… Mới vừa nhìn thấy mặt của Phong Tây, có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, thuốc tím trên mặt che kín mặt đẹp như thần tiên của anh ta, môi sưng lên giống như lạp xưởng ú treo dưới mũi, đặc biệt giống Âu Dương Phong trong Đông Thành Tây.
Đường Đóa không khách khí đá vào mông của Phong Tây, "Ê ê ê, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, rời giường đi."
Lẩm bẩm, đá vào mông hai lần nhưng không thấy động tĩnh, Phong Tây có tiếng là thần ngủ, trợ lý không dám gọi anh ta thức dậy, anh ta có thể ngủ ba ngày ba đêm liên tục, không mở mắt, trừ phi không ngủ, đã ngủ thì ngủ đến hôn mê bất tỉnh.
Ngủ nướng? Đường Đóa sợ nhất chính là tật xấu từ nhỏ này của anh ta, cũng không biết đã làm cô ấy trễ nãi biết bao công việc, cần phải sửa lại, ra tay không nhẹ đánh mạnh vào gương mặt không thấy rõ ngũ quan của tên thần ngủ kia.
"Đứng lên cho chị."
"A ——" Một tiếng kêu gào như giết heo vậy vang cả hành lang, ngay cả Chiến Vân Không và Cổ Thanh Dạ bọn họ đang ở bên ngoài hút thuốc nói chuyện nghe rất rõ ràng, tay của trai đẹp Cổ đang phủi tro thuốc lá xuống khẽ run rẩy, nhíu mày nói, “Rốt cuộc Đường tổng từ tiểu bạch thỏ biến thành sói xám lớn rồi, ôi chao, tôi nghe thôi cũng cảm thấy đau rồi, chúng ta đoán xem Đường tổng đánh vào đâu?”
Trên miệng đang ngậm thuốc lá, Thiên Lý không nói chuyện phiếm nhanh chóng dùng tay lấy bánh bao ăn, chuyện này không quan trọng, có lẽ bình thường lúc huấn luyện đã dưỡng thành thói quen, làm gì cũng nhanh và chuẩn xác, Thiên Lý trực tiếp ghim vào nhân bánh thịt heo cải trắng vô tội nhưng không nuốt trôi… Sao mà trùng hợp như thế, mỗi giây đều lấy vận tốc ánh sáng, mỗi viên thịt đều phun hết lên mặt người con gái đi tới từ cầu thang.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, người con gái dùng tay khẽ lau mặt, sau đó, một giây hai giây ba giây. . . . . .
"A ——"
Lại là một tiếng thét chói tai long trời lở đất còn chấn động điếc cả tai hơn lúc nãy, còn chấn động lòng người, “Anh muốn chết phải không, anh tuyệt đối cố ý, tôi muốn tìm người giết chết anh cho rồi—.”
Lau thịt heo vụn còn sót lại bên khóe miệng, Thiên Lý vẫn ăn bánh bao mà vào sáng sớm Tiểu Đông đã làm, nhìn người con gái vô cùng tức giận giậm chân giọng nghẹn ngào, dùng vẻ mặt chính là tôi cố ý đó, Cổ Thanh Dạ nâng tay che mắt làm bộ như không quen biết.
“Nhìn đi, cô Tô của chúng ta cả ngày kêu đánh kêu giết còn ra thể thống gì nữa, không có thục nữ gì hết, ôi, làn da không tốt lắm đó, còn thua cả thịt heo cải trắng, nhưng mà cũng rất xinh đẹp đấy.” Cố nén cười, tốt bụng rút ra một tờ khăn giấy bị mục một góc không sử dụng cả mấy trăm năm trước từ trong túi.
Nhìn chằm chằm móng tay của Thiên Lý đầy thịt heo và cải trắng, hương vị chứa đầy dầu mỡ chui vào mũi. Tô Thanh lui về phía sau, chán ghét đến sắp nôn, trong lòng còn cảm thấy may mắn khi người đàn ông chết tiệt kia không phải phun nhân bánh rau hẹ ra, “Các anh là một đám lưu manh, không biết xấu hổ.” Hung dữ lên án, giậm chân một cái, xoay người chạy vào nhà vệ sinh công cộng.
". . . . . . Ha ha ha ha." Đám đàn ông đều nở nụ cười, kể cả khóe miệng Chiến Vân Không cũng nâng cao lên, Thiên Lý cảm thấy nhân bánh phun lên mặt cô ta thật sự không hề vô ích.
"Thiên Lý, đi gọi Noãn Noãn ra, nói có khách quý đến." Chiến Vân Không hít mạnh thuốc lá một hơi, ngửa đầu phun khói lên không trung, con ngươi thâm thúy mang vẻ sắc bén, Tô Thanh lên đến tầng này rõ ràng là có ý đồ, nhưng mà cô vợ ngốc của mình đang buồn chán, có một người đưa tới tận cửa đương nhiên phải tiếp đãi tốt rồi.
Thiên Lý kéo cô nàng Noãn đang không biết gì, đúng lúc Tô Thanh cũng sửa sang mình xong đi ra ngoài, hai người va vào nhau. Chiến Vân Không một tay ôm Noãn Noãn trở về lồng ngực của mình, kéo ra một khoảng cách an toàn nhất định với Tô Thanh.
Tóc của Tô Thanh vẫn còn nhỏ nước, nhìn dáng vẻ rất tốt, ước chừng khoảng một phút mới thở phào nhẹ nhõm, “Đây là có người nhờ tôi tặng quà cho cậu, mở ra xem một chút đi, không chừng là một sự ngạc nhiên lớn đó.”
Nghi ngờ, ai có thể nhờ đại tiểu thư cô ta tự mình chạy tới đây tặng đồ cho mình, cô cúi đầu nhìn xung quanh cái hộp, sau khi Noãn Noãn dừng lại nửa giây, vẫn quyết định mở ra xem thử.
Nhưng, lúc đang mở nắp hộp ra, thoáng chốc sợ hãi, cô lập tức ném hộp trên mặt đất, xoay người ôm lấy eo của Chiến gia, áp sát vào vị trí trái tim của anh, toàn thân đều run rẩy lạnh như băng!
"Cái gì? Noãn Noãn lại nhập viện rồi?" Phong Tây ăn táo kinh hãi, táo vụn bắn lên mặt của Đường Đóa.
“Ôi, em quát cái gì hả, nuốt sạch sẽ đồ trong miệng đi rồi nói chuyện, ghê tởm chết mất.”
Đường Đóa rút ra một xấp khăn giấy đứng dậy đi vào toilet. Chiến Vân Không sắp xếp cho Phong Tây ở phòng bệnh cao cấp chung tầng với Noãn Noãn, nhưng không phải kế nhau.
Mình trong kính gầy đi rất nhiều, đáy mắt đen kịt cho thấy rõ không có nghỉ ngơi tốt, khi cô đang ở nước Mỹ biết tin tức Noãn Noãn bị thương, quá nhiều chuyện đè ép lên người, cố gắng dành ra một khoảng thời gian nghe Mộ Thanh Nhi khóc lóc nói tình hình sức khỏe của Noãn Noãn với mình, lòng cô muốn tan nát.
Không có khả năng phân thân, tổng bộ công ty ở nước Mỹ xảy ra chút việc, bởi vì có người cố tình tung tin đồn nói tập đoàn STAR xảy ra vụ đánh nhau nghiêm trọng giữa nghệ sĩ của công ty, dẫn đến nội bộ xôn xao, trong một đêm chạy tới nước Mỹ giải quyết chuyện này, trước khi đi đã mở một cuộc họp bí mật với Chiến Vân Không, ý của Chiến Vân Không là ổn định cảm xúc của mọi người trước sau đó âm thầm điều tra việc này, chú trọng điều tra những nghệ sĩ có trạng thái không tốt lắm vào dạo gần đây, những lời này chợt làm Đường Đóa nghĩ tới một người.
“Chị, bây giờ em đi thăm Noãn Noãn có được không?”
Kim đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng, mặt của Đuờng Đóa đều là nước, cầm lấy khăn lông lau đi giọt nước, liếc xéo anh một cái, ý nói là cậu vẫn chưa biết sao, toàn bộ người trong bệnh viện đều ngủ rồi, cậu nên lịch sự chút đi cho tôi nằm ngủ, đầu bị bao như bánh chưng chạy qua đó sẽ làm Noãn Noãn sợ.
Đường Đóa nằm trên sofa, tay phải đặt lên trán, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực đến ngẩn người, nghĩ tới những ngày này xảy ra đủ chuyện ở nước Mỹ, giống như đang nằm mơ, kết quả điều tra đã có chút manh mối, sau khi nhìn thấy tài liệu, cô lựa chọn áp chế xuống.
Thừa nhận mình là một người cảm tính, ở trong giới kinh doanh này sẽ là vết thương trí mạng, nhưng cô luôn thông minh ‘tránh nặng tìm nhẹ’, sẽ không gộp chuyện tình cảm và công việc vào làm một, nhưng bây giờ nếu bỏ mặc không quan tâm tới, toàn quyền đều do luật sư xử lý, thì tất cả hiện tại của anh ta sẽ hóa thành bọt biển, tất cả cố gắng sẽ trở thành trò cười, rốt cuộc tôi phải làm sao với cậu đây.
Từ trước tới giờ, Phong Tây tự cho mình là Tiểu Bá Vương, không ngờ sẽ có một ngày mình bị người ta hãm hại, khẽ cười làm khóe miệng đau, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu nằm viện mà ở trên giường xoay người, con ngươi vừa nhắm lại đã cảm thấy đau, bây giờ tai nạn xe thật sự không còn nhẹ nữa, đừng để cho anh biết là ai làm, nếu không để cho hắn tan nhà nát cửa thì không lấy tên là Phong Tây.
“Làm cái gì hả, còn chưa ngủ nữa, phiền quá đấy!”
Đường Đóa bị anh lăn qua lăn lại làm tỉnh, khẽ trách mắng, gần đây người chị này chạm vào thùng thuốc súng sao, Phong Tây cũng không ít lần bị phun lửa lên người, cho dù tâm tình tốt hay không tốt tất cả tức giận đều hất lên người anh, ai bảo anh kính già yêu trẻ chứ.
“Chị, không phải chị cũng đang buồn bực sao, nếu không thì chúng ta nói chuyện một chút, tán gẫu trong sáng chuyện đời người.” Trong căn phòng tối đen, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng một sofa thật lớn.
Tán gẫu trong sáng? Con ngươi Đường Đóa xoay tròn trong hốc mắt, được rồi, thật ra thì tâm sự cũng không có trở ngại gì, dù sao cũng không ngủ được, “Tán gẫu cái gì?”
Nửa tháng rồi mình chưa mắng tên nhóc này, tự nhủ với bản thân không nên như vậy nữa, nhưng thật sự không nhịn được lại nổi giận.
Đạt được đồng ý bằng sự tức giận của Đường Đóa, toàn thân của Phong Tây đang đau bỗng chốc tốt lên, không rên rỉ giống như lúc nãy, “Tán gẫu chuyện giữa chị và lão đại Chiến đi!”
"Cút đi, em có bị bệnh không, đang êm đẹp nhắc đến anh ta làm gì, mất hứng."
Một cái gối ôm đã sớm bay về phía mặt của Phong Tây, căn phòng tối om làm sao anh có thể thấy rõ là vật gì, ‘bốp’ một tiếng, chuẩn xác đập vào mặt anh.
"Ôi, chị mưu sát em trai!"
"Thúi lắm, chị có một người em trai như em, chị cảm thấy sắp điên chết.”
Nghĩ thầm mình đúng là đầu óc có vấn đề mới đồng ý tán gẫu chuyện đời người gì đó, miệng chó không mọc ra ngà voi.
“Chị nhìn đi, vừa nói đã tức giận rồi, em biết gần đây Đường tổng chị áp lực lớn, nổi giận em phải gánh, nhưng nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của chị sẽ tưởng rằng chị tới thời kỳ mãn kinh sớm đấy.”
Phong Tây chính là kiểu người điển hình không làm cho người ta tức giận đến chết thì không ngậm miệng lại.
“Biết chuyện hôm nay chị vui vẻ nhất là gì không?”
"Chuyện gì?" Phong Tây chuẩn bị phòng ngự, ôm gối đầu ở sau lưng kề sát ở đầu giường.
“Chị vui vẻ nhất chính là cảm ơn người đã lái xe đụng vào em, quá tuyệt vời, sao không dùng sức đụng vào chứ, tốt nhất là đụng hỏng gương mặt của em, xem em còn đắc chí được hay không.”
Phong Tây nghe xong lời này, nhất thời oa một tiếng, sợ hãi vuốt gương mặt mà mình luôn kiêu ngạo nhất, “Quá đáng rồi đấy, Đường tổng, chị đang công kích người ta đó, em muốn tố cáo chị.”
"Xin cứ tự nhiên!" Đường Đóa nằm xuống, cơ thể cong lại, hai chân dài đặt cùng nhau, chăn lông dày bao lấy cơ thể, tuy căn phòng rất ấm áp nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có lẽ là sau khi nghe thấy tên của người đó nên lòng mới lạnh lẽo, đã hơn một tháng bặt vô âm tín, cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi, cũng không biết loại hôn nhân này đã sớm không tồn tại nữa, bọn họ còn đang kiên trì cái gì đây, nên làm gì bây giờ, tại sao đã lựa chọn buông tay, anh cũng chỉ cười nhẹ nhàng nói một câu: “Bà xã, đừng nháo, tất cả đã qua rồi.”
Nhức đầu lắm, mơ mơ màng màng, trong đầu rất loạn, rất nhiều rất nhiều hình ảnh giấu ở đáy lòng lại lật ra ngoài, anh vẫn là ánh mặt trời mê người đó, mà cô không phải là duy nhất trong cuộc đời của anh.
Hôm sau.
Cô gái xoay người cẩn thận nhìn chằm chằm người đàn ông sưng mặt sưng mũi vẫn còn đang ngủ say chảy nước miếng, ôi lần đầu thấy Phong Tây như vậy, Noãn Noãn muốn cười nhưng lại không đành lòng, cười sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, thật là hủy khuôn mặt, ai mà thất đức như vậy, xuống tay cũng quá nặng đó, làm trai đẹp phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở tan nát như thế.
Nhẹ tay nhón chân cầm bữa ăn sáng trong tay đặt ở trên bàn trà, lại cúi người nhặt chăn lông rơi trên mặt đất đắp kín cho Đường Đóa, động tác nhẹ nhàng vẫn đánh thức Đường Đoá cau mày ngủ không sâu.
"Noãn Noãn!" Đường Đóa hô nhỏ một tiếng, chống nửa người lên, hai người đã rất lâu chưa gặp nhau, Noãn Noãn làm dấu tay đừng lên tiếng sau đó dí dỏm nhếch môi, cởi giày ra chui vào trong ổ của Đường Đóa, tay ôm lấy chị dâu ấm áp dễ chịu, đầu cọ vào bả vai của cô ấy.
"Đường tổng, đã lâu không gặp em nhớ muốn chết rồi." Thì thầm giống như tiếng mèo kêu, Đường Đóa nghe thấy mà mũi chua xót, không khỏi ôm lấy cô gái nhỏ vì bệnh mà cơ thể nhỏ gầy yếu, vỗ vào xương sau lưng cô, vẫn còn có thịt, chau mày đánh giá cô.
“Chiến Vân Không có ngược đãi em không, nói cho chị dâu có phải hay không.”
". . . . . . Không, không phải ạ." Chị dâu có lối suy nghĩ xa vời quá.
"Vậy sao lại gầy thành bộ dáng này, có phải ăn không đàng hoàng?"
". . . . . . Ăn cũng rất tốt ạ." Noãn Noãn dụi dụi mắt cẩn thận trả lời, vẻ mặt của chị dâu nghiêm túc sắc bén như vậy, Noãn Noãn có chút sợ hãi, sáng nay Chiến gia gọi cô thức dậy bảo cô mang đồ ăn sáng cho căn phòng xéo đối diện.
Lúc đầu cô còn nghĩ ai có thể làm cho anh quan tâm đến chứ, vừa tới cửa đã bị Cổ Thanh Dạ cản lại, nói cô trước khi đi vào nên chuẩn bị trước.
Cho rằng chuyện rất lớn… Mới vừa nhìn thấy mặt của Phong Tây, có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, thuốc tím trên mặt che kín mặt đẹp như thần tiên của anh ta, môi sưng lên giống như lạp xưởng ú treo dưới mũi, đặc biệt giống Âu Dương Phong trong Đông Thành Tây.
Đường Đóa không khách khí đá vào mông của Phong Tây, "Ê ê ê, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, rời giường đi."
Lẩm bẩm, đá vào mông hai lần nhưng không thấy động tĩnh, Phong Tây có tiếng là thần ngủ, trợ lý không dám gọi anh ta thức dậy, anh ta có thể ngủ ba ngày ba đêm liên tục, không mở mắt, trừ phi không ngủ, đã ngủ thì ngủ đến hôn mê bất tỉnh.
Ngủ nướng? Đường Đóa sợ nhất chính là tật xấu từ nhỏ này của anh ta, cũng không biết đã làm cô ấy trễ nãi biết bao công việc, cần phải sửa lại, ra tay không nhẹ đánh mạnh vào gương mặt không thấy rõ ngũ quan của tên thần ngủ kia.
"Đứng lên cho chị."
"A ——" Một tiếng kêu gào như giết heo vậy vang cả hành lang, ngay cả Chiến Vân Không và Cổ Thanh Dạ bọn họ đang ở bên ngoài hút thuốc nói chuyện nghe rất rõ ràng, tay của trai đẹp Cổ đang phủi tro thuốc lá xuống khẽ run rẩy, nhíu mày nói, “Rốt cuộc Đường tổng từ tiểu bạch thỏ biến thành sói xám lớn rồi, ôi chao, tôi nghe thôi cũng cảm thấy đau rồi, chúng ta đoán xem Đường tổng đánh vào đâu?”
Trên miệng đang ngậm thuốc lá, Thiên Lý không nói chuyện phiếm nhanh chóng dùng tay lấy bánh bao ăn, chuyện này không quan trọng, có lẽ bình thường lúc huấn luyện đã dưỡng thành thói quen, làm gì cũng nhanh và chuẩn xác, Thiên Lý trực tiếp ghim vào nhân bánh thịt heo cải trắng vô tội nhưng không nuốt trôi… Sao mà trùng hợp như thế, mỗi giây đều lấy vận tốc ánh sáng, mỗi viên thịt đều phun hết lên mặt người con gái đi tới từ cầu thang.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, người con gái dùng tay khẽ lau mặt, sau đó, một giây hai giây ba giây. . . . . .
"A ——"
Lại là một tiếng thét chói tai long trời lở đất còn chấn động điếc cả tai hơn lúc nãy, còn chấn động lòng người, “Anh muốn chết phải không, anh tuyệt đối cố ý, tôi muốn tìm người giết chết anh cho rồi—.”
Lau thịt heo vụn còn sót lại bên khóe miệng, Thiên Lý vẫn ăn bánh bao mà vào sáng sớm Tiểu Đông đã làm, nhìn người con gái vô cùng tức giận giậm chân giọng nghẹn ngào, dùng vẻ mặt chính là tôi cố ý đó, Cổ Thanh Dạ nâng tay che mắt làm bộ như không quen biết.
“Nhìn đi, cô Tô của chúng ta cả ngày kêu đánh kêu giết còn ra thể thống gì nữa, không có thục nữ gì hết, ôi, làn da không tốt lắm đó, còn thua cả thịt heo cải trắng, nhưng mà cũng rất xinh đẹp đấy.” Cố nén cười, tốt bụng rút ra một tờ khăn giấy bị mục một góc không sử dụng cả mấy trăm năm trước từ trong túi.
Nhìn chằm chằm móng tay của Thiên Lý đầy thịt heo và cải trắng, hương vị chứa đầy dầu mỡ chui vào mũi. Tô Thanh lui về phía sau, chán ghét đến sắp nôn, trong lòng còn cảm thấy may mắn khi người đàn ông chết tiệt kia không phải phun nhân bánh rau hẹ ra, “Các anh là một đám lưu manh, không biết xấu hổ.” Hung dữ lên án, giậm chân một cái, xoay người chạy vào nhà vệ sinh công cộng.
". . . . . . Ha ha ha ha." Đám đàn ông đều nở nụ cười, kể cả khóe miệng Chiến Vân Không cũng nâng cao lên, Thiên Lý cảm thấy nhân bánh phun lên mặt cô ta thật sự không hề vô ích.
"Thiên Lý, đi gọi Noãn Noãn ra, nói có khách quý đến." Chiến Vân Không hít mạnh thuốc lá một hơi, ngửa đầu phun khói lên không trung, con ngươi thâm thúy mang vẻ sắc bén, Tô Thanh lên đến tầng này rõ ràng là có ý đồ, nhưng mà cô vợ ngốc của mình đang buồn chán, có một người đưa tới tận cửa đương nhiên phải tiếp đãi tốt rồi.
Thiên Lý kéo cô nàng Noãn đang không biết gì, đúng lúc Tô Thanh cũng sửa sang mình xong đi ra ngoài, hai người va vào nhau. Chiến Vân Không một tay ôm Noãn Noãn trở về lồng ngực của mình, kéo ra một khoảng cách an toàn nhất định với Tô Thanh.
Tóc của Tô Thanh vẫn còn nhỏ nước, nhìn dáng vẻ rất tốt, ước chừng khoảng một phút mới thở phào nhẹ nhõm, “Đây là có người nhờ tôi tặng quà cho cậu, mở ra xem một chút đi, không chừng là một sự ngạc nhiên lớn đó.”
Nghi ngờ, ai có thể nhờ đại tiểu thư cô ta tự mình chạy tới đây tặng đồ cho mình, cô cúi đầu nhìn xung quanh cái hộp, sau khi Noãn Noãn dừng lại nửa giây, vẫn quyết định mở ra xem thử.
Nhưng, lúc đang mở nắp hộp ra, thoáng chốc sợ hãi, cô lập tức ném hộp trên mặt đất, xoay người ôm lấy eo của Chiến gia, áp sát vào vị trí trái tim của anh, toàn thân đều run rẩy lạnh như băng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.