Chương 86: Tin nhắn giấu tên! 2
Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
29/05/2017
Trước cửa sổ thủy tinh lầu hai phòng sách, Chiến gia vẫn luôn nhìn thấy tất cả, con mắt âm u khép hờ, cuồng phong gào thét.
“Đó không phải là tiểu Thiên Hậu Trì Liễu lần trước bị lão đại anh đụng đến biến dạng sao!” Quan Lê Hiên tham gia náo nhiệt nhìn ra ngoài.
“Cô ta không có chết!”
“… Không có chết, nhưng dường như đầu óc càng thêm suy thoái so với lúc trước, ngực lớn hơn trước kia rồi.”
Chiến gia liếc mắt khinh bỉ nhìn Quan thiếu, “Cái bao trên mặt chính là bộ dáng như vậy.”
“Lão đại hôm nay hiếm có được quan tâm em… em rất cảm động đấy.” Giọng nói của Quan thiếu buồn nôn Chiến gia không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói một câu, “Minh tao khởi đại bao.” (*)
(*) Nguyên văn là: 明骚起大包
Hì hì— hộc máu, ông trời ơi mau mau đâm chết tôi đi. Tay Quan Lê Hiên che ngực, làm trạng thái nghiêng ngã chao đảo sắp chết.
“Chuyện ngày hôm nay là có người cố ý làm, mục đích rõ ràng là nhắm vào tôi, mặc dù Lê Hiên kịp thời đóng kín hệ thống vệ tinh nhân tạo, nhưng tôi lo lắng toàn bộ sự việc xảy ra có thể vẫn sẽ bị tung ra ngoài.”
Chiến Vân Không yên lặng trên vẻ mặt anh tuấn không lộ ra vẻ gì, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn cổ, ánh mắt quét qua trên người Quan Lê Hiên và Chiến Tả.
“Chờ xem, ngày mai tất cả báo chí TV truyền thông, đều sẽ là chuyện này, mặc dù con của rất nhiều lãnh đạo không bị thương nhưng trên tinh thần ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng, nhất là Tô Thanh anh nghe nói là cháu gái của Phó Tổng Lý.”
Mặt Chiến Tả đùa giỡn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng người dựa trên ghế sofa.
“Mẹ nó, cháu gái Phó Tổng Lý, em còn nghĩ là lai lịch lớn cỡ nào, không có tí sức lực nào.”
Quan thiếu chưa từng để mấy lãnh đạo trung ương vào mắt, đều là người chôn ở đất vàng cổ, còn có thể phung phí vài ngày.
Ánh mắt của Chiến gia cứng lại, chợt nhớ lại những lời đó của Tô Thanh, từ thái độ của Tô Thanh đối với Noãn Noãn, hai người dường như đã sớm quen biết, hơn nữa Tô Thanh mang hận ý rõ ràng, trong này có thể hay không…
Vừa nghĩ đến vậy, Tinh Nhiên đẩy cửa đi đến.
“Biết Tô Thanh sao?”
Chiến gia vừa hỏi Tinh Nhiên vừa sững sờ, nửa giây mới phản ứng được, “Biết Noãn Noãn từ nhà trẻ đến thời trung học, cấp bậc kẻ địch.”
Cấp bậc kẻ địch? Ba người nhìn chằm chằm Tinh Nhiên với vẻ mặt khó hiểu.
Cởi quân trang xuống khẽ ném lên ghế, mệt mỏi ngã vào trong ghế sofa, thân hình cao lớn nện trên người Chiến Tả, thiếu chút nữa là đập gãy anh ta.
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, con mẹ nó anh muốn phá hủy tính phúc của anh em ư, đi đi, lăn sang bên kia đi.”
“Sorry, Chiến tổng.”
“Xin không cần nói tiếng Anh với tôi, OK?”
Hai người không có gì liền trêu đùa, Chiến gia thấy đã quen coi như không thấy gì, “Tô Thanh hận Noãn Noãn?”
Đây là một câu khẳng định, lấy năng lực quan sát vượt trội của Chiến Vân Không mà nhìn, đây là mức độ hận rất sâu.
Thân thể Tinh Nhiên cứng lại, nụ cười trên mặt ngưng lại, ánh mắt có chút chần chừ, một hồi lâu cũng không nói gì.
Anh ta không nói, Chiến Vân Không cũng không mở miệng, bởi vì anh đang đợi, vẻ mặt Tinh Nhiên trong nháy mắt tối tăm cũng đã nói rõ chuyện này có bí ẩn.
Mấy phút sau, Tinh Nhiên khẽ cười một tiếng, hít sâu một cái, mạnh mẽ để cho mình buông lỏng một chút.
“Các cậu còn nhớ rõ vụ án bắt cóc trước kia chứ?”
Vẻ mặt ba người còn lại cả kinh, mười năm trước, trường tiểu học chính phủ đầu tiên mười mấy đứa bé tuổi bình quân không tới mười tuổi bị một đám tổ chức không rõ lai lịch bắt cóc tống tiền, những đứa bé này toàn bộ đến từ gia đình kinh doanh giàu có, lúc ấy sự kiện này làm kinh hoàng cả nước.
Tinh Nhiên tiếp tục nói, “Lúc ấy, mười đứa bé bởi vì Noãn Noãn và Tô Thanh đánh nhau bị giáo viên phạt ở lại quét dọn làm vệ sinh cả lớp, không ngờ chuyện lần đó lại tạo cơ hội cho bọn cướp…”
Lòng Chiến Vân Không chợt run rẩy chấn động, tiểu nha đầu lại ở trong vụ bắt cóc mười năm trước, tim đau như bị tê liệt trải rộng khắp toàn thân, hô hấp có chút ngột ngạt hít thở không thông.
Hồi tưởng lại lúc ấy bộ đội đặc chủng bọn họ xông vào khoang thuyền cứu người, đập vào mặt là mùi thịt sống tanh hôi, hoàn cảnh thảm loạn không chịu nổi, còn có mười mấy bọn nhỏ nằm trên mặt đất thoi thóp, thật là vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
“!@#$%$@, tại sao lúc đó cậu không nói là có Noãn Noãn trong những đứa trẻ kia.”
Chiến Tả đỏ mắt, trong giọng nói mang theo sự tức giận dâng lên, một người chết mười bốn người bị thương, đây là kết quả sau khi cứu viện.
Miễn cưỡng nâng bờ môi lên, “Thật ra thì vốn tôi không xuất hiện trong nhiệm vụ, nhưng cuối cùng thị trưởng Tinh vẫn thỏa hiệp, nếu như tôi nói với các cậu còn có thể cho tôi đi sao, nếu như tôi nói với các cậu các cậu sẽ đặt lực chú ý trên người Noãn Noãn nhiều hơn, như vậy đối với những đứa bé khác mà nói là không công bằng…”
Bên trong phòng tĩnh lặng, không khí yên tĩnh như ngừng lại.
Chiến gia cầm bao thuốc lá trên bàn sách rút ra châm thuốc, căm tức hít một hơi, làn sương trắng lan ra bao phủ góc nghiêng anh tuấn của anh giờ phút này càng lộ ra vẻ huyền bí âm u.
Hôm sau.
Quả không ngoài suy đoán của Chiến Tả, có thể nghĩ, tờ báo thời sự cả ngày đưa tin toàn bộ sự kiện đấu súng ngày hôm qua ở trường quốc lập Trung ương và video đánh nhau của Noãn Noãn với Tô Thanh phổ biến khắp nơi.
Trang đầu tờ báo, chữ đen nét đậm cộng thêm tựa đề: Thiên kim thị trưởng dã man bạo hành hết cô gái chiều chuộng nhà quyền thế.
Lầu làm việc Phủ Thị Chính.
Huyệt thái dương Tinh Tử Bằng đau như đinh thép, tay ôm trán nhắm mắt dưỡng thần.
“Cốc cốc cốc—”
“Vào đi.”
“Thị trưởng, thủ trưởng Chiến đến.” Trợ lý đứng ở bên cửa nhắc nhở.
Bỗng chốc mở mắt, ông ngồi thẳng người, trầm giọng nói, “Mời vào.”
Chiến Vân Không nện bước chân cứng cỏi từng bước đi vào, vào chào kiểu quân lính.
“Ha ha, Vân Không chỉ có hai người chúng ta đừng khách khí, mau ngồi xuống đi.” Nhìn người đàn ông ưu tú trước mắt, trong lòng Tinh Tử Bằng sung sướng, có người rể hiền này, ông kiêu ngạo.
“Cha, thời gian dài như vậy mới đến thăm cha là Vân Không bất hiếu, con còn chưa tới cửa chính thức cầu hôn, ngày khác nhất định bổ sung.”
Chiến gia nho nhã lễ phép, cao quý ưu nhã, anh tuấn đến khiến người ta không dời mắt được.
Tinh Tử Bằng khoát khoát tay, “Miễn, ngày mai là mừng thọ 80 của ông cụ, ông nội nói muốn ba người gia chúng ta uống không say không về, cha chỉ có một yêu cầu là dẫn nha đầu Noãn Noãn kia đến cho cha.”
“Cha yên tâm, nhất định.” Chiến Vân Không và Tinh Tử Bằng nhìn nhau cười.
“Tin tức báo chí hôm nay, tất cả đều là chuyện đánh nhau của Noãn Noãn và Tô Thanh, tình hình tim của Noãn Noãn vẫn đang ổn định không.” Con gái của ông đức hạnh gì người làm cha như ông rất rõ ràng. Hai ngày không đánh nhảy lên nhà lật ngói.
Khóe mắt cong thành hình vòng cung, giọng nói Chiến gia nhẹ nhàng, “Nha đầu này không gây gỗ đang ở nhà cổ uống cà phê ăn bánh ngọt xem TV.” Tình hình hiện tại chính là thế này, buổi sáng lúc cô nàng thấy tin tức chỉ nói một câu, “Là ai chụp cô ta không đẹp tí nào.”
Gật đầu một cái, “Tinh Nhiên chắc là đã nói với con vụ bắt cóc mười năm trước, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, vụ án đến nay không có một ý kiến hợp lý, bọn cướp cầm 10 triệu liền bốc hơi khỏi nhân gian thế này trong lòng cha vẫn không cam lòng.”
“Chuyện này cha làm rất tốt, nhân tại kỳ chức thân bất do kỷ (*), tối hôm qua con xem hồ sơ vụ án, phát hiện có rất nhiều nghi điểm, còn có lúc ấy người bị hại đều dùng tên giả, con hy vọng cha cho con danh sách hoàn chỉnh người bị bắt cóc, trước mắt con chỉ biết Tô Thanh, còn có rốt cuộc người chết kia là ai?”
(*) Người đang làm chức vụ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.
Đứa bé kia chết đi, là một câu đố có người cố ý đè xuống, phía chính phủ cũng suy xét đến những nhân tố khác cho nên cũng chưa cho Noãn Noãn và 14 đứa bé ra ngoài ánh sáng.
“Chuyện này cha cũng không biết, con chỉ có thể hỏi Noãn Noãn hoặc là Phong Tây rồi…”
Ba giờ chiều, nhà cổ.
Sau huấn luyện quân sự, có ba ngày nghỉ.
Mà ngày thứ nhất hoàn toàn thành nữ chính trên TV, cô nàng xem đến thị giác đều mệt mỏi, chán ghét, tắt TV cô làm tổ ở trên sofa ngủ thiếp đi.
Cô mệt mỏi, bảy giờ sáng tin tức vừa truyền ra, điện thoại đều sắp bị gọi đến nổ tung rồi.
Mẹ, cha, ông nội, hai anh trai, còn có mẹ chồng, chị dâu, blabla một đống người thăm hỏi cô.
Giấc ngủ này cô ngủ rất không yên ổn, rất nhiều gương mặt hiện lên ở trong đầu, mùi hôi thối này, người bịt mặt đáng sợ, còn có vết máu một bãi nhìn thấy mà hoảng, nòng súng đặt trên trái tim đứa bé gái, pằng một phát… Như đóa hoa mùa hè đỏ tươi chói lọi nở rộ trên ngực cô gái…
“Đừng, đừng, a…”
Noãn Noãn giật mình, đầu đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên ngồi dậy, lại bị một người ôm vào trong ngực.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh chóp mũi làm cho cô trong nháy mắt an tâm định thần.
“Thấy ác mộng?” Người đàn ông dịu dàng khẽ vuốt ve sống lưng của cô, bàn tay vuốt nhè nhẹ trên ót cô.
“À, chơi cờ với Chu Công bị thua tiền rồi.” Noãn Noãn cũng không có nói ra sự thật.
“Đáng đời.”
Mẹ nó, người này có biết nói chuyện hay không.
Ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn anh, “Tránh ra, cô nương đói bụng muốn đi kiếm đồ ăn.”
“Chúng ta đi ra ngoài ăn.” Gia khó có được tính tình dễ chịu.
Cô nàng lại sợ lùi về phía sau co rụt lại, “Không đi, em muốn bế quan tu hành.” Cô ngu sao, hiện tại bản thân mình đang ở nơi đầu ngọn sóng, còn đi ra, đó mới là tự tìm chỗ chết đấy.
“Ừ, đã học thông mình rồi.” Con mắt sắc bén quét qua màn hình máy tính trên bàn trà, chợt tối sầm lại.
“Em đây đói thì làm sao?”
“Gia cho em ăn.”
“… Gia, em là dòng tộc hệ cỏ khẩu vị nhẹ.”
“Chắc chắn chứ? Vậy một bàn chua cay hồi sáng…”
Lại nói một nửa, miệng liền bị tay nhỏ bé che kín, “Em ăn, gia đừng nói lung tung…”
Sáng nay cũng bởi vì cô ăn rất nhiều như vậy, bị Chiến Tả hoài nghi có phải hay không là có, lão ca anh ta vừa nói một câu không cần phụ trách kết quả, đầu tiên Đường Đóa thét chói tai bộ dạng hưng phấn giống như là mình có.
“Nhóc con, có phải là có rồi không!” Chiến gia kéo tay nhỏ bé của cô đặt trên đùi mình, bàn tay thô ráp còn xúc động xoa nhẹ lên bụng cô.
Có có có, có một nha đầu, “Gia, công lực anh quá thâm hậu đi, kéo một tay nhỏ bé cô nương liền có thể mang thai, vậy anh quả thật là nghịch thiên rồi.”
Nếu gia thật có công lực này, có thể suy tính mở một công ty kéo tay mang thai, không được không được, hai mươi năm sau trên đường lớn không phải toàn là con của anh sao.
Liếc nhìn đôi mắt nhỏ lúc sáng lúc tối của cô, Chiến gia cũng biết cô vừa đoán mò đây, cười quỷ dị lấy điện thoại ra bấm.
“Phong Tây, anh hẹn em tới nhà cổ ăn cơm.”
Phong Tây bên đầu điện thoại bên kia sững sờ, “Ôi, mặt trời chiếu trúng chỗ nào rồi, tâm tình Chiến gia rất tốt.”
“Mặt trời tan làm rồi, mau tới đây đừng nói nhảm.”
Bĩu môi… Bĩu môi… Bĩu môi.
Cúp! Phong Tây ném điện thoại đi, một cước chân ga, Ferrari màu đỏ nổi lên cuồng phong điên cuồng gào thét.
Ai làm cơm tối, vấn đề này khi Đường Đóa bước vào phòng khách liền lập tức dễ dàng giải quyết.
Hôm nay nhà cổ rất loạn Chiến Tả không trở về, có mấy người sĩ quan một gạch ba sao và hai gạch vội vã ra vào phòng sách, còn có rất nhiều đàn ông màng giày Tây cầm một đống tài liệu chồng chất mang vào trong phòng sách.
Phong Tây và Noãn Noãn ở trên ghế sofa xem TV.
“Anh đang làm gì đấy?” Ăn khoai tây chiên trong miệng, Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn máy vi tính Phong Tây ở một bên đang hoạt động.
“Ôi chao, bây giờ nhóc con còn hot hơn cả anh trai, sùng bái quá.” Nhìn phía trên trang web tất cả đều hình cô nhóc Noãn Noãn, Phong Tây cảm thán, Thiên Vương Thiên Hậu trong làng giải trí đánh nhau, ly hôn, hút thuốc phiện, khiêu dâm, lái xe đụng người hiện tại đều không hot bằng nha đầu này.
“Sỉ nhục em đúng không, hiện rại còn chê em phiền toái đúng không, ai mượn anh phân tích, em có phải đắc tội người nào không, ghi lại đoạn video ngày hôm đó sau đó giấu tên truyền cho truyền thông, truyền thông Thiên Vũ thật là hèn hạ, tin tức cô nãi nãi bạo hành có thể kiếm được tiền đúng không!”
Còn là cặp trứng vàng, một ngày truyền bá luân phiên hai tin tức.
“Nhóc con, có phải là Tô Thanh tìm người làm không.”
“Không phải là cậu ấy, Tô ngực to này thông minh, cho cậu ấy gắn Phong Hỏa Luân (*) cũng không đủ xoay.”
(*) Phong Hỏa Luân: bánh xe của Na Tra.
Cô nàng độc miệng rồi, Phong Tây cười nhìn cô lắc đầu, bày tỏ ý không nói gì.
Phòng sách.
“Chiến tổng, có cần hiện tại ra lệnh loại bỏ tất cả tin tức của đài truyền hình không?”
Người nói chuyện là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn ‘Tiếu Kình’, Liên Ước, dáng dấp người này nhanh nhẹn có thể làm được việc, nghiệp vụ hằng ngày của tập đoàn đều do anh ta xử lý.
“Không cần, kệ đi.” Chiến gia muốn bắt được người giật dây phía sau màn kia.
“Lão đại, các lão già tập đoàn quân sự chờ anh trở về làm báo cáo cho bọn họ đấy.” Cổ Thanh Dạ dựa cạnh cửa sổ uống cà phê tự tay Đường Đóa pha.
“Để bọn họ chờ, không biết gia bận sao.” Giọng nói lạnh đến cực hạn, Chiến Vân Không không nhịn được khẽ nhíu máy.
Có chuyện gì đặc biệt sao mà cần báo cáo, không phải chuyện hư hỏng kia, hiện tại anh có chút hiểu quan điểm của Quan Lê Hiên rồi, đều là người muốn cưỡi hạc du ngoạn, ở nhà thưởng thức trà nghỉ ngơi không tốt sao.
Cổ Thanh Dạ cong khóe môi, “Nhận được.”
“Tối nay đi Cực Quang, an ủi một chút.”
Đoạn thời gian trước Cổ Thanh Dạ muốn bắt mấy người ức hiếp Noãn Noãn ném vào phía dưới phòng giam trụ sở huấn luyện Cực Quang. Chiến Vân Không vẫn luôn không rảnh tự mình chiếu cố bọn họ.
Tối nay, gia muốn tự thân ra tay.
“Anh nói trước tiên chúng ta phải tìm được con trai của tư lệnh Vũ, sẽ có được bao nhiêu lợi ích?”
“Cô muốn tìm?”
“Ha ha, có mấy người biết tư lệnh Vũ có con trai chứ, chúng ta vẫn nhiều hơn một người.” Nốt ruồi theo khóe môi mỹ nhân nâng lên, cực kỳ quyến rũ.
“Cô tính lúc nào thì ra tay?” Gương mặt tuấn tú sạch sẽ của người đàn ông không có bất kỳ biến hóa nào. Đồng hồ đeo tay kim cương nhờ ánh trăng mà lóe ánh sáng chói mắt.
“Anh và nhóc con kia chưa quen thuộc, ra tay sợ rằng khó khăn, hơn nữa tôi phát hiện ngày hôm qua anh không bình tĩnh.”
Trái tim căng thẳng, người đàn ông nâng mắt, “Tôi nghĩ cô bị hoa mắt rồi.”
“Ồ, chỉ mong là tôi hoa mắt, nhắc nhở anh đừng quên là ai làm hại anh từ nhỏ không có cha mẹ không như heo chó sống tạm bợ qua ngày.”
Người đàn ông khinh thường nhếch môi, “Cũng như nhau thôi.”
Ăn cơm tối xong, Noãn Noãn bị Đường Đóa dẫn lên lầu, Chiến gia muốn mời Phong Tây đến phía sau vườn hoa thưởng thức trà.
Phong Tây thấp thỏm, gia lại muốn chơi cái gì đây, biết hai mươi mấy năm rồi, vẫn chưa bao giờ được Chiến gia mời uống trà.
“Chuyện mười năm trước cậu còn nhớ rõ bao nhiêu?”
Phong Tây ngẩn ra, liền biết chuyện này không giấu diếm được, vốn là anh ta định nên nói, hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay dứt khoát nói ra tất cả thôi.
“Đó là một cơn ác mộng, anh hai, anh có biết lúc em được cảnh sát phát hiện không khác gì một con cá chết, bảy ngày một giọt nước cũng chưa uống, cả người ngâm trong nước dơ khiến người ta muốn nôn mửa, em muốn như vậy cứ chết đi cho xong nhưng em lại không thể, Noãn Noãn thật vất vả mạo hiểm nguy hiểm tính mạng dùng kế để cho những người đó đem em từ trong xe bỏ lại…”
Chiến gia nghe đến đó, khẽ nhíu chân mày, lâm vào trạng thái trầm tư, “Cậu còn nhớ rõ dáng vẻ những người đó chứ?”
Thật ra trong lòng Chiến Vân Không hiểu, những lời này giống như hỏi vô ích, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Lắc đầu cười khổ, Phong Tây nhíu mày, “Em muốn thấy rõ thì đối phương phải cho cơ hội mới được, từ đầu đến cuối trên mặt bọn họ đều là khăn trùm đầu chống khủng bố, nói tiếng Phổ Thông đúng chuẩn, có thể nhìn ra là bộ đội huấn luyện nghiêm chỉnh. Về sau ở bệnh viện em mới biết có một cô gái chết rồi, em cũng từng hỏi Noãn Noãn là ai, nhưng cô ấy nói có một số việc không nhớ rõ, em cũng không truy hỏi nữa, trong đám bọn trẻ bị bắt cóc, còn có Tô Thanh, còn có hai đứa con gái của Nguyệt Trường Cát đã rớt xuống thành chủ tịch tỉnh S…”
Nguyệt Trường Cát? Đôi mắt Chiến Vân Không âm u, năm đó ông ta vội vàng thuyên chuyển công tác, đột nhiên bỏ qua cơ hội thăng chức thật tốt, rời trung ương đi xa đến tỉnh S, bao nhiêu chuyện này đưa tới người ta rất nhiều suy đoán.
“Cậu không quen con gái của nhà họ Nguyệt?”
“Không quen, đứa bé nhà họ Nguyệt là sau này chuyển trường tới, vừa tới ba ngày đã bị trói lại, nói tới cũng đầy xui xẻo rồi.”
Trà Thiết Quan Âm cao cấp, bốn phía mùi thơm lượn lờ quanh giữa hai người, một hồi lâu cũng không mở miệng.
Sau một lúc lâu.
“Cố Lưu Niên phát hiện tim Noãn Noãn có hiện tượng suy kiệt, nhưng nhà họ Tinh không có loại bệnh án này.”
Trái tim Phong Tây rơi lộp bộp, tay cứng lại giữa không trung, một nỗi đau xé rách thần kinh của anh ta, “Em nghĩ hẳn là cây kim đó.”
“Có ý gì?”
“Cũng bởi vì cô ấy luôn gây gỗ, có nhiều lần tụi em thiếu chút nữa bị người ta phát hiện, tên dẫn đầu trong đó không thể nhịn được nữa ở trước mặt tụi em chích cô ấy một mũi, em còn nhớ người đàn ông đó tàn ác nói, thuốc này mới nghiên cứu vẫn chưa có người thử qua, cũng không có thuốc giải, nó sẽ trưởng thành theo tuổi tác mà tim tăng nhanh trạng thái suy kiệt, sống tối đa chỉ là ba mươi tuổi…”
“Đó không phải là tiểu Thiên Hậu Trì Liễu lần trước bị lão đại anh đụng đến biến dạng sao!” Quan Lê Hiên tham gia náo nhiệt nhìn ra ngoài.
“Cô ta không có chết!”
“… Không có chết, nhưng dường như đầu óc càng thêm suy thoái so với lúc trước, ngực lớn hơn trước kia rồi.”
Chiến gia liếc mắt khinh bỉ nhìn Quan thiếu, “Cái bao trên mặt chính là bộ dáng như vậy.”
“Lão đại hôm nay hiếm có được quan tâm em… em rất cảm động đấy.” Giọng nói của Quan thiếu buồn nôn Chiến gia không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói một câu, “Minh tao khởi đại bao.” (*)
(*) Nguyên văn là: 明骚起大包
Hì hì— hộc máu, ông trời ơi mau mau đâm chết tôi đi. Tay Quan Lê Hiên che ngực, làm trạng thái nghiêng ngã chao đảo sắp chết.
“Chuyện ngày hôm nay là có người cố ý làm, mục đích rõ ràng là nhắm vào tôi, mặc dù Lê Hiên kịp thời đóng kín hệ thống vệ tinh nhân tạo, nhưng tôi lo lắng toàn bộ sự việc xảy ra có thể vẫn sẽ bị tung ra ngoài.”
Chiến Vân Không yên lặng trên vẻ mặt anh tuấn không lộ ra vẻ gì, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn cổ, ánh mắt quét qua trên người Quan Lê Hiên và Chiến Tả.
“Chờ xem, ngày mai tất cả báo chí TV truyền thông, đều sẽ là chuyện này, mặc dù con của rất nhiều lãnh đạo không bị thương nhưng trên tinh thần ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng, nhất là Tô Thanh anh nghe nói là cháu gái của Phó Tổng Lý.”
Mặt Chiến Tả đùa giỡn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng người dựa trên ghế sofa.
“Mẹ nó, cháu gái Phó Tổng Lý, em còn nghĩ là lai lịch lớn cỡ nào, không có tí sức lực nào.”
Quan thiếu chưa từng để mấy lãnh đạo trung ương vào mắt, đều là người chôn ở đất vàng cổ, còn có thể phung phí vài ngày.
Ánh mắt của Chiến gia cứng lại, chợt nhớ lại những lời đó của Tô Thanh, từ thái độ của Tô Thanh đối với Noãn Noãn, hai người dường như đã sớm quen biết, hơn nữa Tô Thanh mang hận ý rõ ràng, trong này có thể hay không…
Vừa nghĩ đến vậy, Tinh Nhiên đẩy cửa đi đến.
“Biết Tô Thanh sao?”
Chiến gia vừa hỏi Tinh Nhiên vừa sững sờ, nửa giây mới phản ứng được, “Biết Noãn Noãn từ nhà trẻ đến thời trung học, cấp bậc kẻ địch.”
Cấp bậc kẻ địch? Ba người nhìn chằm chằm Tinh Nhiên với vẻ mặt khó hiểu.
Cởi quân trang xuống khẽ ném lên ghế, mệt mỏi ngã vào trong ghế sofa, thân hình cao lớn nện trên người Chiến Tả, thiếu chút nữa là đập gãy anh ta.
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, con mẹ nó anh muốn phá hủy tính phúc của anh em ư, đi đi, lăn sang bên kia đi.”
“Sorry, Chiến tổng.”
“Xin không cần nói tiếng Anh với tôi, OK?”
Hai người không có gì liền trêu đùa, Chiến gia thấy đã quen coi như không thấy gì, “Tô Thanh hận Noãn Noãn?”
Đây là một câu khẳng định, lấy năng lực quan sát vượt trội của Chiến Vân Không mà nhìn, đây là mức độ hận rất sâu.
Thân thể Tinh Nhiên cứng lại, nụ cười trên mặt ngưng lại, ánh mắt có chút chần chừ, một hồi lâu cũng không nói gì.
Anh ta không nói, Chiến Vân Không cũng không mở miệng, bởi vì anh đang đợi, vẻ mặt Tinh Nhiên trong nháy mắt tối tăm cũng đã nói rõ chuyện này có bí ẩn.
Mấy phút sau, Tinh Nhiên khẽ cười một tiếng, hít sâu một cái, mạnh mẽ để cho mình buông lỏng một chút.
“Các cậu còn nhớ rõ vụ án bắt cóc trước kia chứ?”
Vẻ mặt ba người còn lại cả kinh, mười năm trước, trường tiểu học chính phủ đầu tiên mười mấy đứa bé tuổi bình quân không tới mười tuổi bị một đám tổ chức không rõ lai lịch bắt cóc tống tiền, những đứa bé này toàn bộ đến từ gia đình kinh doanh giàu có, lúc ấy sự kiện này làm kinh hoàng cả nước.
Tinh Nhiên tiếp tục nói, “Lúc ấy, mười đứa bé bởi vì Noãn Noãn và Tô Thanh đánh nhau bị giáo viên phạt ở lại quét dọn làm vệ sinh cả lớp, không ngờ chuyện lần đó lại tạo cơ hội cho bọn cướp…”
Lòng Chiến Vân Không chợt run rẩy chấn động, tiểu nha đầu lại ở trong vụ bắt cóc mười năm trước, tim đau như bị tê liệt trải rộng khắp toàn thân, hô hấp có chút ngột ngạt hít thở không thông.
Hồi tưởng lại lúc ấy bộ đội đặc chủng bọn họ xông vào khoang thuyền cứu người, đập vào mặt là mùi thịt sống tanh hôi, hoàn cảnh thảm loạn không chịu nổi, còn có mười mấy bọn nhỏ nằm trên mặt đất thoi thóp, thật là vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
“!@#$%$@, tại sao lúc đó cậu không nói là có Noãn Noãn trong những đứa trẻ kia.”
Chiến Tả đỏ mắt, trong giọng nói mang theo sự tức giận dâng lên, một người chết mười bốn người bị thương, đây là kết quả sau khi cứu viện.
Miễn cưỡng nâng bờ môi lên, “Thật ra thì vốn tôi không xuất hiện trong nhiệm vụ, nhưng cuối cùng thị trưởng Tinh vẫn thỏa hiệp, nếu như tôi nói với các cậu còn có thể cho tôi đi sao, nếu như tôi nói với các cậu các cậu sẽ đặt lực chú ý trên người Noãn Noãn nhiều hơn, như vậy đối với những đứa bé khác mà nói là không công bằng…”
Bên trong phòng tĩnh lặng, không khí yên tĩnh như ngừng lại.
Chiến gia cầm bao thuốc lá trên bàn sách rút ra châm thuốc, căm tức hít một hơi, làn sương trắng lan ra bao phủ góc nghiêng anh tuấn của anh giờ phút này càng lộ ra vẻ huyền bí âm u.
Hôm sau.
Quả không ngoài suy đoán của Chiến Tả, có thể nghĩ, tờ báo thời sự cả ngày đưa tin toàn bộ sự kiện đấu súng ngày hôm qua ở trường quốc lập Trung ương và video đánh nhau của Noãn Noãn với Tô Thanh phổ biến khắp nơi.
Trang đầu tờ báo, chữ đen nét đậm cộng thêm tựa đề: Thiên kim thị trưởng dã man bạo hành hết cô gái chiều chuộng nhà quyền thế.
Lầu làm việc Phủ Thị Chính.
Huyệt thái dương Tinh Tử Bằng đau như đinh thép, tay ôm trán nhắm mắt dưỡng thần.
“Cốc cốc cốc—”
“Vào đi.”
“Thị trưởng, thủ trưởng Chiến đến.” Trợ lý đứng ở bên cửa nhắc nhở.
Bỗng chốc mở mắt, ông ngồi thẳng người, trầm giọng nói, “Mời vào.”
Chiến Vân Không nện bước chân cứng cỏi từng bước đi vào, vào chào kiểu quân lính.
“Ha ha, Vân Không chỉ có hai người chúng ta đừng khách khí, mau ngồi xuống đi.” Nhìn người đàn ông ưu tú trước mắt, trong lòng Tinh Tử Bằng sung sướng, có người rể hiền này, ông kiêu ngạo.
“Cha, thời gian dài như vậy mới đến thăm cha là Vân Không bất hiếu, con còn chưa tới cửa chính thức cầu hôn, ngày khác nhất định bổ sung.”
Chiến gia nho nhã lễ phép, cao quý ưu nhã, anh tuấn đến khiến người ta không dời mắt được.
Tinh Tử Bằng khoát khoát tay, “Miễn, ngày mai là mừng thọ 80 của ông cụ, ông nội nói muốn ba người gia chúng ta uống không say không về, cha chỉ có một yêu cầu là dẫn nha đầu Noãn Noãn kia đến cho cha.”
“Cha yên tâm, nhất định.” Chiến Vân Không và Tinh Tử Bằng nhìn nhau cười.
“Tin tức báo chí hôm nay, tất cả đều là chuyện đánh nhau của Noãn Noãn và Tô Thanh, tình hình tim của Noãn Noãn vẫn đang ổn định không.” Con gái của ông đức hạnh gì người làm cha như ông rất rõ ràng. Hai ngày không đánh nhảy lên nhà lật ngói.
Khóe mắt cong thành hình vòng cung, giọng nói Chiến gia nhẹ nhàng, “Nha đầu này không gây gỗ đang ở nhà cổ uống cà phê ăn bánh ngọt xem TV.” Tình hình hiện tại chính là thế này, buổi sáng lúc cô nàng thấy tin tức chỉ nói một câu, “Là ai chụp cô ta không đẹp tí nào.”
Gật đầu một cái, “Tinh Nhiên chắc là đã nói với con vụ bắt cóc mười năm trước, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, vụ án đến nay không có một ý kiến hợp lý, bọn cướp cầm 10 triệu liền bốc hơi khỏi nhân gian thế này trong lòng cha vẫn không cam lòng.”
“Chuyện này cha làm rất tốt, nhân tại kỳ chức thân bất do kỷ (*), tối hôm qua con xem hồ sơ vụ án, phát hiện có rất nhiều nghi điểm, còn có lúc ấy người bị hại đều dùng tên giả, con hy vọng cha cho con danh sách hoàn chỉnh người bị bắt cóc, trước mắt con chỉ biết Tô Thanh, còn có rốt cuộc người chết kia là ai?”
(*) Người đang làm chức vụ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.
Đứa bé kia chết đi, là một câu đố có người cố ý đè xuống, phía chính phủ cũng suy xét đến những nhân tố khác cho nên cũng chưa cho Noãn Noãn và 14 đứa bé ra ngoài ánh sáng.
“Chuyện này cha cũng không biết, con chỉ có thể hỏi Noãn Noãn hoặc là Phong Tây rồi…”
Ba giờ chiều, nhà cổ.
Sau huấn luyện quân sự, có ba ngày nghỉ.
Mà ngày thứ nhất hoàn toàn thành nữ chính trên TV, cô nàng xem đến thị giác đều mệt mỏi, chán ghét, tắt TV cô làm tổ ở trên sofa ngủ thiếp đi.
Cô mệt mỏi, bảy giờ sáng tin tức vừa truyền ra, điện thoại đều sắp bị gọi đến nổ tung rồi.
Mẹ, cha, ông nội, hai anh trai, còn có mẹ chồng, chị dâu, blabla một đống người thăm hỏi cô.
Giấc ngủ này cô ngủ rất không yên ổn, rất nhiều gương mặt hiện lên ở trong đầu, mùi hôi thối này, người bịt mặt đáng sợ, còn có vết máu một bãi nhìn thấy mà hoảng, nòng súng đặt trên trái tim đứa bé gái, pằng một phát… Như đóa hoa mùa hè đỏ tươi chói lọi nở rộ trên ngực cô gái…
“Đừng, đừng, a…”
Noãn Noãn giật mình, đầu đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên ngồi dậy, lại bị một người ôm vào trong ngực.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh chóp mũi làm cho cô trong nháy mắt an tâm định thần.
“Thấy ác mộng?” Người đàn ông dịu dàng khẽ vuốt ve sống lưng của cô, bàn tay vuốt nhè nhẹ trên ót cô.
“À, chơi cờ với Chu Công bị thua tiền rồi.” Noãn Noãn cũng không có nói ra sự thật.
“Đáng đời.”
Mẹ nó, người này có biết nói chuyện hay không.
Ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn anh, “Tránh ra, cô nương đói bụng muốn đi kiếm đồ ăn.”
“Chúng ta đi ra ngoài ăn.” Gia khó có được tính tình dễ chịu.
Cô nàng lại sợ lùi về phía sau co rụt lại, “Không đi, em muốn bế quan tu hành.” Cô ngu sao, hiện tại bản thân mình đang ở nơi đầu ngọn sóng, còn đi ra, đó mới là tự tìm chỗ chết đấy.
“Ừ, đã học thông mình rồi.” Con mắt sắc bén quét qua màn hình máy tính trên bàn trà, chợt tối sầm lại.
“Em đây đói thì làm sao?”
“Gia cho em ăn.”
“… Gia, em là dòng tộc hệ cỏ khẩu vị nhẹ.”
“Chắc chắn chứ? Vậy một bàn chua cay hồi sáng…”
Lại nói một nửa, miệng liền bị tay nhỏ bé che kín, “Em ăn, gia đừng nói lung tung…”
Sáng nay cũng bởi vì cô ăn rất nhiều như vậy, bị Chiến Tả hoài nghi có phải hay không là có, lão ca anh ta vừa nói một câu không cần phụ trách kết quả, đầu tiên Đường Đóa thét chói tai bộ dạng hưng phấn giống như là mình có.
“Nhóc con, có phải là có rồi không!” Chiến gia kéo tay nhỏ bé của cô đặt trên đùi mình, bàn tay thô ráp còn xúc động xoa nhẹ lên bụng cô.
Có có có, có một nha đầu, “Gia, công lực anh quá thâm hậu đi, kéo một tay nhỏ bé cô nương liền có thể mang thai, vậy anh quả thật là nghịch thiên rồi.”
Nếu gia thật có công lực này, có thể suy tính mở một công ty kéo tay mang thai, không được không được, hai mươi năm sau trên đường lớn không phải toàn là con của anh sao.
Liếc nhìn đôi mắt nhỏ lúc sáng lúc tối của cô, Chiến gia cũng biết cô vừa đoán mò đây, cười quỷ dị lấy điện thoại ra bấm.
“Phong Tây, anh hẹn em tới nhà cổ ăn cơm.”
Phong Tây bên đầu điện thoại bên kia sững sờ, “Ôi, mặt trời chiếu trúng chỗ nào rồi, tâm tình Chiến gia rất tốt.”
“Mặt trời tan làm rồi, mau tới đây đừng nói nhảm.”
Bĩu môi… Bĩu môi… Bĩu môi.
Cúp! Phong Tây ném điện thoại đi, một cước chân ga, Ferrari màu đỏ nổi lên cuồng phong điên cuồng gào thét.
Ai làm cơm tối, vấn đề này khi Đường Đóa bước vào phòng khách liền lập tức dễ dàng giải quyết.
Hôm nay nhà cổ rất loạn Chiến Tả không trở về, có mấy người sĩ quan một gạch ba sao và hai gạch vội vã ra vào phòng sách, còn có rất nhiều đàn ông màng giày Tây cầm một đống tài liệu chồng chất mang vào trong phòng sách.
Phong Tây và Noãn Noãn ở trên ghế sofa xem TV.
“Anh đang làm gì đấy?” Ăn khoai tây chiên trong miệng, Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn máy vi tính Phong Tây ở một bên đang hoạt động.
“Ôi chao, bây giờ nhóc con còn hot hơn cả anh trai, sùng bái quá.” Nhìn phía trên trang web tất cả đều hình cô nhóc Noãn Noãn, Phong Tây cảm thán, Thiên Vương Thiên Hậu trong làng giải trí đánh nhau, ly hôn, hút thuốc phiện, khiêu dâm, lái xe đụng người hiện tại đều không hot bằng nha đầu này.
“Sỉ nhục em đúng không, hiện rại còn chê em phiền toái đúng không, ai mượn anh phân tích, em có phải đắc tội người nào không, ghi lại đoạn video ngày hôm đó sau đó giấu tên truyền cho truyền thông, truyền thông Thiên Vũ thật là hèn hạ, tin tức cô nãi nãi bạo hành có thể kiếm được tiền đúng không!”
Còn là cặp trứng vàng, một ngày truyền bá luân phiên hai tin tức.
“Nhóc con, có phải là Tô Thanh tìm người làm không.”
“Không phải là cậu ấy, Tô ngực to này thông minh, cho cậu ấy gắn Phong Hỏa Luân (*) cũng không đủ xoay.”
(*) Phong Hỏa Luân: bánh xe của Na Tra.
Cô nàng độc miệng rồi, Phong Tây cười nhìn cô lắc đầu, bày tỏ ý không nói gì.
Phòng sách.
“Chiến tổng, có cần hiện tại ra lệnh loại bỏ tất cả tin tức của đài truyền hình không?”
Người nói chuyện là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn ‘Tiếu Kình’, Liên Ước, dáng dấp người này nhanh nhẹn có thể làm được việc, nghiệp vụ hằng ngày của tập đoàn đều do anh ta xử lý.
“Không cần, kệ đi.” Chiến gia muốn bắt được người giật dây phía sau màn kia.
“Lão đại, các lão già tập đoàn quân sự chờ anh trở về làm báo cáo cho bọn họ đấy.” Cổ Thanh Dạ dựa cạnh cửa sổ uống cà phê tự tay Đường Đóa pha.
“Để bọn họ chờ, không biết gia bận sao.” Giọng nói lạnh đến cực hạn, Chiến Vân Không không nhịn được khẽ nhíu máy.
Có chuyện gì đặc biệt sao mà cần báo cáo, không phải chuyện hư hỏng kia, hiện tại anh có chút hiểu quan điểm của Quan Lê Hiên rồi, đều là người muốn cưỡi hạc du ngoạn, ở nhà thưởng thức trà nghỉ ngơi không tốt sao.
Cổ Thanh Dạ cong khóe môi, “Nhận được.”
“Tối nay đi Cực Quang, an ủi một chút.”
Đoạn thời gian trước Cổ Thanh Dạ muốn bắt mấy người ức hiếp Noãn Noãn ném vào phía dưới phòng giam trụ sở huấn luyện Cực Quang. Chiến Vân Không vẫn luôn không rảnh tự mình chiếu cố bọn họ.
Tối nay, gia muốn tự thân ra tay.
“Anh nói trước tiên chúng ta phải tìm được con trai của tư lệnh Vũ, sẽ có được bao nhiêu lợi ích?”
“Cô muốn tìm?”
“Ha ha, có mấy người biết tư lệnh Vũ có con trai chứ, chúng ta vẫn nhiều hơn một người.” Nốt ruồi theo khóe môi mỹ nhân nâng lên, cực kỳ quyến rũ.
“Cô tính lúc nào thì ra tay?” Gương mặt tuấn tú sạch sẽ của người đàn ông không có bất kỳ biến hóa nào. Đồng hồ đeo tay kim cương nhờ ánh trăng mà lóe ánh sáng chói mắt.
“Anh và nhóc con kia chưa quen thuộc, ra tay sợ rằng khó khăn, hơn nữa tôi phát hiện ngày hôm qua anh không bình tĩnh.”
Trái tim căng thẳng, người đàn ông nâng mắt, “Tôi nghĩ cô bị hoa mắt rồi.”
“Ồ, chỉ mong là tôi hoa mắt, nhắc nhở anh đừng quên là ai làm hại anh từ nhỏ không có cha mẹ không như heo chó sống tạm bợ qua ngày.”
Người đàn ông khinh thường nhếch môi, “Cũng như nhau thôi.”
Ăn cơm tối xong, Noãn Noãn bị Đường Đóa dẫn lên lầu, Chiến gia muốn mời Phong Tây đến phía sau vườn hoa thưởng thức trà.
Phong Tây thấp thỏm, gia lại muốn chơi cái gì đây, biết hai mươi mấy năm rồi, vẫn chưa bao giờ được Chiến gia mời uống trà.
“Chuyện mười năm trước cậu còn nhớ rõ bao nhiêu?”
Phong Tây ngẩn ra, liền biết chuyện này không giấu diếm được, vốn là anh ta định nên nói, hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay dứt khoát nói ra tất cả thôi.
“Đó là một cơn ác mộng, anh hai, anh có biết lúc em được cảnh sát phát hiện không khác gì một con cá chết, bảy ngày một giọt nước cũng chưa uống, cả người ngâm trong nước dơ khiến người ta muốn nôn mửa, em muốn như vậy cứ chết đi cho xong nhưng em lại không thể, Noãn Noãn thật vất vả mạo hiểm nguy hiểm tính mạng dùng kế để cho những người đó đem em từ trong xe bỏ lại…”
Chiến gia nghe đến đó, khẽ nhíu chân mày, lâm vào trạng thái trầm tư, “Cậu còn nhớ rõ dáng vẻ những người đó chứ?”
Thật ra trong lòng Chiến Vân Không hiểu, những lời này giống như hỏi vô ích, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Lắc đầu cười khổ, Phong Tây nhíu mày, “Em muốn thấy rõ thì đối phương phải cho cơ hội mới được, từ đầu đến cuối trên mặt bọn họ đều là khăn trùm đầu chống khủng bố, nói tiếng Phổ Thông đúng chuẩn, có thể nhìn ra là bộ đội huấn luyện nghiêm chỉnh. Về sau ở bệnh viện em mới biết có một cô gái chết rồi, em cũng từng hỏi Noãn Noãn là ai, nhưng cô ấy nói có một số việc không nhớ rõ, em cũng không truy hỏi nữa, trong đám bọn trẻ bị bắt cóc, còn có Tô Thanh, còn có hai đứa con gái của Nguyệt Trường Cát đã rớt xuống thành chủ tịch tỉnh S…”
Nguyệt Trường Cát? Đôi mắt Chiến Vân Không âm u, năm đó ông ta vội vàng thuyên chuyển công tác, đột nhiên bỏ qua cơ hội thăng chức thật tốt, rời trung ương đi xa đến tỉnh S, bao nhiêu chuyện này đưa tới người ta rất nhiều suy đoán.
“Cậu không quen con gái của nhà họ Nguyệt?”
“Không quen, đứa bé nhà họ Nguyệt là sau này chuyển trường tới, vừa tới ba ngày đã bị trói lại, nói tới cũng đầy xui xẻo rồi.”
Trà Thiết Quan Âm cao cấp, bốn phía mùi thơm lượn lờ quanh giữa hai người, một hồi lâu cũng không mở miệng.
Sau một lúc lâu.
“Cố Lưu Niên phát hiện tim Noãn Noãn có hiện tượng suy kiệt, nhưng nhà họ Tinh không có loại bệnh án này.”
Trái tim Phong Tây rơi lộp bộp, tay cứng lại giữa không trung, một nỗi đau xé rách thần kinh của anh ta, “Em nghĩ hẳn là cây kim đó.”
“Có ý gì?”
“Cũng bởi vì cô ấy luôn gây gỗ, có nhiều lần tụi em thiếu chút nữa bị người ta phát hiện, tên dẫn đầu trong đó không thể nhịn được nữa ở trước mặt tụi em chích cô ấy một mũi, em còn nhớ người đàn ông đó tàn ác nói, thuốc này mới nghiên cứu vẫn chưa có người thử qua, cũng không có thuốc giải, nó sẽ trưởng thành theo tuổi tác mà tim tăng nhanh trạng thái suy kiệt, sống tối đa chỉ là ba mươi tuổi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.