Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
Chương 30: Đối đầu.
Trịnh Vy 2811
03/05/2024
"Hi vọng các người sẽ không quá chậm trề."
Tên cầm đầu liếc nhìn Dã Nhiên Hoài, rất nhẫn nại và cam tâm. Còn cô thì vẫn ung dung ngồi đó chờ đợi, thong thả đến nhàm chán.
Gian phòng bỗng chốc yên ắng sau lời đề nghị của Dã Nhiên Hoài.
.
.
.
.
Tầng 2, phòng tranh.
Hoắc Uyển Ngưng ở trong phòng này đã lâu, có chút buồn chán muốn rời đi. Tuy nhiên, khi đứng dậy đến mở cửa thì mới biết cửa khóa trái, cô dùng hết thảy hết lực giật bẻ nó ra nhưng vẫn không được. Cũng không có dụng cụ gì đặc biệt đề thoát ra. Lúc này cô quả thật nghĩ mình bị Dã Nhiên Hoài lừa gạt nhốt ở đây, cảm giác bực tức và mất bình tĩnh dần dần xuất hiện lấn át tâm trí. Nơi này là một nơi xa lạ với cô, cũng không phải nói tiện nghi gì để lưu lại. Cô chỉ sợ Dã Nhiên Hoài có ý đồ gì bất chính với mình thôi.
Vùng vẫy bất lực cô tạm dừng, nhìn chẳm chẳm vào cánh tay của.
Toà nhà trông thì cũ nhưng mà tay nắm cửa lại bền dữ không biết.
".."
"Có phải hơi lâu rồi không?"
Thời gian tĩnh mịch trôi, lâu đến gió rét đã lẳng lặng đi. Dã Nhiên Hoài muốn bình tĩnh cũng không nổi, sắc mặt sau lớp khẩu trang đã sớm nhăn nhó. Cô thầm mắng chửi:
Đm, Vincent! Sao giờ chưa đến!?
"Xin đợi một lát."
"Quý cô à, cô đang câu thời gian? Nhanh đi, chúng tôi không có nhiều thời gian đề ngồi không vô bồ như vậy." Kẻ cầm đầu gắn giọng hét lên với Dã Nhiên Hoài.
Cô hít sâu một hơi, đôi mắt hình viên đạn nhìn vào đám người trước mặt. "Dám chất vấn tôi? Các người chính là đang cầu lấy viên ngọc từ chỗ chúng tôi đấy."
Hồ không gầm lại tưởng là Hello kitty sao?
Nói trúng tim đen nên bọn chúng im bặt đi. Cái kẻ cầm đầu đã nôn nóng mang hàng về lắm rồi, hẳn ta muốn mau sớm đem chiến lợi phẩm về cho lão đại để mà còn thăng chức chứ. Trò chơi mèo ngồi đợi chuột này hắn ta nghĩ thực là nhảm nhí.
Hắn ta nôn nóng thì Dã Nhiên Hoài cũng biết nôn nóng, đám người này cô biết khả năng mình có thể xử lý nhưng thú thật tình huống này phiền toái. Khu vực này dạo gần đây có mấy chục tên bảo vệ cục an ninh điều động từ thủ đô đến. Bọn họ ẩn nấp và lập chốt canh ở quanh đây, riêng địa phận này là địa phận tư nhân của lão đại bọn họ, bảo mật nghiêm và không để bị rò rỉ thông tin cho nên chẳng ai biết được nơi này. Vạn nhất đều không để kích động đến chúng.
Người của hắc đạo như bọn họ ít nhiều đều không muốn động chạm đến cái thể loại như cảnh sát, đại diện của chính nghĩa cái thứ. Đích thực phiền toái!
Dã Nhiên Hoài âm thầm bực dọc, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn xuống xem tình hình, rồi xoay người nói với đám người:"E là, không giao được."
"Cái gì?" Tên cầm đầu ồ lên đầy nóng nảy.
"Tôi nói không giao."
Nghe lần 2 thì sắc mặt cả đám bọn chúng thực sự khó coi. Tên cầm đầu đứng bật dậy, chỉ tay về phía Dã Nhiên Hoài:"Yêu cầu lão tử đến xứ khỉ ho cò gáy này chờ đợi đổi lại là câu không giao sao? Đùa gì chứ!?"
Dã Nhiên Hoài ấn lại mũi khẩu trang, liếc nhìn hắn ta không nói gì. Đây là định bỏ đi.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng gì để cô đi những thế, một tên đệ của tên cầm đầu lao lên, hắn chỉa con dao găm mũi nhọn vào hướng bụng cô. Dã Nhiên Hoài lập tức phản xạ nhanh nhạy, quay thoắt người một tay bắt lấy cổ tay cầm dao hắn, tay còn lại túm tóc hắn kéo, lên gối một đòn đầy uy lực. Sống mũi cao thẳng của thanh niên bị lệch sang một bên, máu đỏ chảy ròng ròng. Hắn ta ôm mặt, nằm thoi thóp lăn lộn dưới sàn nhà, miệng không ngừng la hét:"Đau...á, con đàn bà chết tiệt!"
Giây tiếp theo không chần chừ cô mở cửa chạy phóng như bay ra ngoài, xuống tầng 3.
Đám người kia cũng tức tốc bám đuôi, mấy tên xui xẻo bất cần đạm vào ngay bẩy của Dã Nhiên Hoài. Cổ chân của bọn chúng bị ghì dưới sàn nhà không nhích lên được.
Kém!
Một từ đánh giá trong miệng của Dã Nhiên Hoài.
Giờ chỉ còn lại hai tên đệ và một kẻ cầm đầu trông chỉ biết chỉ tay năm ngón.
Dã Nhiên Hoài ở tầng 3, căn phòng sát vách phòng của Hoắc Uyển Ngưng đang ở. Cô tranh thủ ấn gọi người:"Alo!? Vincent, anh đến chưa? Bọn chúng động thủ rồi."
Vincent hiện đã đến, đứng một góc khuất bên dưới tòa nhà. Anh nhấc nhẹ đôi kính bảo hộ công nghệ cao, miệng đang phì phào điếu thuốc:"Anh đến rồi tiểu Dã, em dụ chúng xuống đây anh tóm gọn cổ."
"OK."
•*••
Hoắc Uyển Ngưng nghe tiếng sập rầm của bọn kia thì ngơ ngác. Cô đoán chắc là có biến động gì rồi, muốn thoát ra sớm một chút. Có điều suy nghĩ lại thì ra không biết mình bị làm sao hay không, đứng ở chỗ tay nắm cửa suy tư.
Tên tiểu đệ cầm khẩu súng ngắn, đi lần mò xung quanh. Hắn xuống tầng 3, chỉ là có mấy căn phòng nên không biết vô chỗ nào.
Cớ sao lại chọn ngay căn phòng của Hoắc Uyển Ngưng, đẩy nhẹ cửa thì không mở. Hắn cầm tay nắm cửa, nó đã bị khóa. Thoáng nghĩ, cô vào bên trong thì khóa bên ngoài kiểu gì?
Nhưng mà, kỉ thuật ở trong khóa ngoài cũng chẳng khó. Hắn ta thấy cô đúng là tinh ranh, khóa cửa nơi đây cũng là loại thông thường nền không có gì là phi lí cả.
Tên tiểu đệ sức mạnh đẩy ầm cửa vào, Hoắc Uyển Ngưng từ bên trong phát giác ra có người từ bên ngoài nên lùi ra ba bước. Vừa vặn cánh cửa bị đẩy bật vào, trước mắt cô là họng súng đen ngòm của hắn. Hoắc Uyển Ngưng cứng người, nhìn vào thứ nguy hiểm trên tay người đối diện, toát mồ hôi lạnh. Hắn ta thì thấy là một cô gái khác, không phải là Dã Nhiên Hoài thì ngơ ngác không kém gì cô.
"Cô là ai? Sao ở đây?"
"Làm sao tôi biết chứ, tôi mới phải hỏi anh là ai mới đúng!"
Tên tiểu đệ cầm súng cảnh giác, khuôn mặt đầy hoài nghi. Hắn ta tiếp tục hỏi:"Cô là đồng bọn của cô ta?"
Hoắc Uyển Ngưng đầy mộng bức, chỉ lo sợ họng súng đang chỉa vào mặt mình.
"Cô ta nào? Ai chứ?"
"Một cô ả mặc áo khoác rét màu sắm, đeo khẩu trang đen."
Nghe miêu tả thì Hoắc Uyển Ngưng sớm biết đang nói Dã Nhiên Hoài rồi, nhưng tâm tính cho hay nếu mà nhận thì lập tức bị một viên kẹo đồng kia ghim vào thái dương. Mà há phải là cô bị Dã Nhiên Hoài nhốt trong này sao?
Cũng không tính là đồng bọn được. Nào có đồng bọn nào nhốt mình ở đầy một mình chứ, chính vì lẽ đó cô tự tin khai rằng:"Tôi không phải đồng bọn gì của ai cả, một người bị kẹt ở đây. Chắc là tôi bị lừa gạt."
Tên tiểu đệ nửa tin nửa ngờ, dịch chuyển ra đằng sau lưng cô chọc chọc họng súng vào sau gáy. Hắn ta lạnh lùng nói:"Mau đi theo tôi, có phải hay không một chút liền biết. Lúc đó tôi xử cô lẫn con ả kia."
Bị món đồ chơi không lành tính ấy đụng vào người, cô bất giác rùng mình, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
Cô nghĩ Dã Nhiên Hoài có quan hệ gì với kẻ này, đoán chắc là kẻ thù. Tuy không biết sự tình ra làm sao, cũng chỉ biết cầu cho bản thân mình và cô ấy bình an.
Tên tiều đệ thô bạo đá một cái vào bắp chân cô, lực đạo của nam nhân không nhẹ, làm cô đau điếng.
"Đi!"
Hoắc Uyển Ngưng cắn chặt răng, ghi hận cái tên này.
Tên cầm đầu liếc nhìn Dã Nhiên Hoài, rất nhẫn nại và cam tâm. Còn cô thì vẫn ung dung ngồi đó chờ đợi, thong thả đến nhàm chán.
Gian phòng bỗng chốc yên ắng sau lời đề nghị của Dã Nhiên Hoài.
.
.
.
.
Tầng 2, phòng tranh.
Hoắc Uyển Ngưng ở trong phòng này đã lâu, có chút buồn chán muốn rời đi. Tuy nhiên, khi đứng dậy đến mở cửa thì mới biết cửa khóa trái, cô dùng hết thảy hết lực giật bẻ nó ra nhưng vẫn không được. Cũng không có dụng cụ gì đặc biệt đề thoát ra. Lúc này cô quả thật nghĩ mình bị Dã Nhiên Hoài lừa gạt nhốt ở đây, cảm giác bực tức và mất bình tĩnh dần dần xuất hiện lấn át tâm trí. Nơi này là một nơi xa lạ với cô, cũng không phải nói tiện nghi gì để lưu lại. Cô chỉ sợ Dã Nhiên Hoài có ý đồ gì bất chính với mình thôi.
Vùng vẫy bất lực cô tạm dừng, nhìn chẳm chẳm vào cánh tay của.
Toà nhà trông thì cũ nhưng mà tay nắm cửa lại bền dữ không biết.
".."
"Có phải hơi lâu rồi không?"
Thời gian tĩnh mịch trôi, lâu đến gió rét đã lẳng lặng đi. Dã Nhiên Hoài muốn bình tĩnh cũng không nổi, sắc mặt sau lớp khẩu trang đã sớm nhăn nhó. Cô thầm mắng chửi:
Đm, Vincent! Sao giờ chưa đến!?
"Xin đợi một lát."
"Quý cô à, cô đang câu thời gian? Nhanh đi, chúng tôi không có nhiều thời gian đề ngồi không vô bồ như vậy." Kẻ cầm đầu gắn giọng hét lên với Dã Nhiên Hoài.
Cô hít sâu một hơi, đôi mắt hình viên đạn nhìn vào đám người trước mặt. "Dám chất vấn tôi? Các người chính là đang cầu lấy viên ngọc từ chỗ chúng tôi đấy."
Hồ không gầm lại tưởng là Hello kitty sao?
Nói trúng tim đen nên bọn chúng im bặt đi. Cái kẻ cầm đầu đã nôn nóng mang hàng về lắm rồi, hẳn ta muốn mau sớm đem chiến lợi phẩm về cho lão đại để mà còn thăng chức chứ. Trò chơi mèo ngồi đợi chuột này hắn ta nghĩ thực là nhảm nhí.
Hắn ta nôn nóng thì Dã Nhiên Hoài cũng biết nôn nóng, đám người này cô biết khả năng mình có thể xử lý nhưng thú thật tình huống này phiền toái. Khu vực này dạo gần đây có mấy chục tên bảo vệ cục an ninh điều động từ thủ đô đến. Bọn họ ẩn nấp và lập chốt canh ở quanh đây, riêng địa phận này là địa phận tư nhân của lão đại bọn họ, bảo mật nghiêm và không để bị rò rỉ thông tin cho nên chẳng ai biết được nơi này. Vạn nhất đều không để kích động đến chúng.
Người của hắc đạo như bọn họ ít nhiều đều không muốn động chạm đến cái thể loại như cảnh sát, đại diện của chính nghĩa cái thứ. Đích thực phiền toái!
Dã Nhiên Hoài âm thầm bực dọc, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn xuống xem tình hình, rồi xoay người nói với đám người:"E là, không giao được."
"Cái gì?" Tên cầm đầu ồ lên đầy nóng nảy.
"Tôi nói không giao."
Nghe lần 2 thì sắc mặt cả đám bọn chúng thực sự khó coi. Tên cầm đầu đứng bật dậy, chỉ tay về phía Dã Nhiên Hoài:"Yêu cầu lão tử đến xứ khỉ ho cò gáy này chờ đợi đổi lại là câu không giao sao? Đùa gì chứ!?"
Dã Nhiên Hoài ấn lại mũi khẩu trang, liếc nhìn hắn ta không nói gì. Đây là định bỏ đi.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng gì để cô đi những thế, một tên đệ của tên cầm đầu lao lên, hắn chỉa con dao găm mũi nhọn vào hướng bụng cô. Dã Nhiên Hoài lập tức phản xạ nhanh nhạy, quay thoắt người một tay bắt lấy cổ tay cầm dao hắn, tay còn lại túm tóc hắn kéo, lên gối một đòn đầy uy lực. Sống mũi cao thẳng của thanh niên bị lệch sang một bên, máu đỏ chảy ròng ròng. Hắn ta ôm mặt, nằm thoi thóp lăn lộn dưới sàn nhà, miệng không ngừng la hét:"Đau...á, con đàn bà chết tiệt!"
Giây tiếp theo không chần chừ cô mở cửa chạy phóng như bay ra ngoài, xuống tầng 3.
Đám người kia cũng tức tốc bám đuôi, mấy tên xui xẻo bất cần đạm vào ngay bẩy của Dã Nhiên Hoài. Cổ chân của bọn chúng bị ghì dưới sàn nhà không nhích lên được.
Kém!
Một từ đánh giá trong miệng của Dã Nhiên Hoài.
Giờ chỉ còn lại hai tên đệ và một kẻ cầm đầu trông chỉ biết chỉ tay năm ngón.
Dã Nhiên Hoài ở tầng 3, căn phòng sát vách phòng của Hoắc Uyển Ngưng đang ở. Cô tranh thủ ấn gọi người:"Alo!? Vincent, anh đến chưa? Bọn chúng động thủ rồi."
Vincent hiện đã đến, đứng một góc khuất bên dưới tòa nhà. Anh nhấc nhẹ đôi kính bảo hộ công nghệ cao, miệng đang phì phào điếu thuốc:"Anh đến rồi tiểu Dã, em dụ chúng xuống đây anh tóm gọn cổ."
"OK."
•*••
Hoắc Uyển Ngưng nghe tiếng sập rầm của bọn kia thì ngơ ngác. Cô đoán chắc là có biến động gì rồi, muốn thoát ra sớm một chút. Có điều suy nghĩ lại thì ra không biết mình bị làm sao hay không, đứng ở chỗ tay nắm cửa suy tư.
Tên tiểu đệ cầm khẩu súng ngắn, đi lần mò xung quanh. Hắn xuống tầng 3, chỉ là có mấy căn phòng nên không biết vô chỗ nào.
Cớ sao lại chọn ngay căn phòng của Hoắc Uyển Ngưng, đẩy nhẹ cửa thì không mở. Hắn cầm tay nắm cửa, nó đã bị khóa. Thoáng nghĩ, cô vào bên trong thì khóa bên ngoài kiểu gì?
Nhưng mà, kỉ thuật ở trong khóa ngoài cũng chẳng khó. Hắn ta thấy cô đúng là tinh ranh, khóa cửa nơi đây cũng là loại thông thường nền không có gì là phi lí cả.
Tên tiểu đệ sức mạnh đẩy ầm cửa vào, Hoắc Uyển Ngưng từ bên trong phát giác ra có người từ bên ngoài nên lùi ra ba bước. Vừa vặn cánh cửa bị đẩy bật vào, trước mắt cô là họng súng đen ngòm của hắn. Hoắc Uyển Ngưng cứng người, nhìn vào thứ nguy hiểm trên tay người đối diện, toát mồ hôi lạnh. Hắn ta thì thấy là một cô gái khác, không phải là Dã Nhiên Hoài thì ngơ ngác không kém gì cô.
"Cô là ai? Sao ở đây?"
"Làm sao tôi biết chứ, tôi mới phải hỏi anh là ai mới đúng!"
Tên tiểu đệ cầm súng cảnh giác, khuôn mặt đầy hoài nghi. Hắn ta tiếp tục hỏi:"Cô là đồng bọn của cô ta?"
Hoắc Uyển Ngưng đầy mộng bức, chỉ lo sợ họng súng đang chỉa vào mặt mình.
"Cô ta nào? Ai chứ?"
"Một cô ả mặc áo khoác rét màu sắm, đeo khẩu trang đen."
Nghe miêu tả thì Hoắc Uyển Ngưng sớm biết đang nói Dã Nhiên Hoài rồi, nhưng tâm tính cho hay nếu mà nhận thì lập tức bị một viên kẹo đồng kia ghim vào thái dương. Mà há phải là cô bị Dã Nhiên Hoài nhốt trong này sao?
Cũng không tính là đồng bọn được. Nào có đồng bọn nào nhốt mình ở đầy một mình chứ, chính vì lẽ đó cô tự tin khai rằng:"Tôi không phải đồng bọn gì của ai cả, một người bị kẹt ở đây. Chắc là tôi bị lừa gạt."
Tên tiểu đệ nửa tin nửa ngờ, dịch chuyển ra đằng sau lưng cô chọc chọc họng súng vào sau gáy. Hắn ta lạnh lùng nói:"Mau đi theo tôi, có phải hay không một chút liền biết. Lúc đó tôi xử cô lẫn con ả kia."
Bị món đồ chơi không lành tính ấy đụng vào người, cô bất giác rùng mình, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
Cô nghĩ Dã Nhiên Hoài có quan hệ gì với kẻ này, đoán chắc là kẻ thù. Tuy không biết sự tình ra làm sao, cũng chỉ biết cầu cho bản thân mình và cô ấy bình an.
Tên tiều đệ thô bạo đá một cái vào bắp chân cô, lực đạo của nam nhân không nhẹ, làm cô đau điếng.
"Đi!"
Hoắc Uyển Ngưng cắn chặt răng, ghi hận cái tên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.