Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
Chương 40: Nhìn thấy _ Nửa năm sắp tới
Trịnh Vy 2811
03/05/2024
Cả ba người đều kinh ngạc không thôi, nhất là Danny. Cậu bé tròn mắt, há hốc miệng. Không ngờ bức tranh cậu vẽ được giá tới như vậy.
Hoắc Uyển Ngưng bế con trai lên, ôm vào lòng, khen ngợi không thôi:"Danny, con thật giỏi. Bức vẽ được bán thứ 10 trong 2 năm nay mà đạt mốc 10 triệu rồi."
Cậu bé hoan hô, cười khúc khích trong vòng tay mẹ. Lục Tư Nại cũng không tiết kiệm một lời khen cậu, anh cười đến là không thấy được mặt trời. Hệt một người cha tự hào về đứa con nhỏ.
Cũng không ai hỏi bức tranh đó cậu vẽ cái gì đặc biệt, đến khi rảo bước ra khỏi hội trường Hoắc Uyển Ngưng mới hỏi, "Bức vẽ đó, có hàm ý gì không hả cục cưng?"
Đuôi mắt Danny giãn ra, giọng sữa nhẹ nhàng trả lời:"Mẹ."
"Hả?"
"Con vẽ mẹ đó."
Hoắc Uyển Ngưng ngờ nghệch, "Mẹ thấy đó là một thiên sứ mà?"
"Đúng như vậy, vì mẹ là thiên sứ của con."
Lời nói như nghìn tỷ mật ngọt rót vào tim Hoắc Uyển Ngưng, xoa dịu đi những tổn thương trong đời cô, làm nơi ấy nguội lạnh trở lại nồng nhiệt bởi tỉnh yêu thương và triều mến.
Một người mẹ như cô nghe được lời này, hoàn toàn không giấu được xúc động, đôi con ngươi bồ câu long lanh, như có một lớp nước trong suốt phủ lên.
"Danny a..."
Cậu bé khẽ ôm chân, nhỏ giọng thủ thỉ:"Mẹ à, Danny yêu mẹ nhất trên đời."
"Ữm, mẹ cũng yêu con nhất trên đời."
Lục Tư Nại nhìn một lớn một nhỏ đang ôm ấp nhau, trao cho nhau những câu tình cảm mẫu tử ấm áp nhất trên trần đời. Anh cũng không khỏi xúc động, ánh nhìn lại càng thêm mười phần nâng niu và trân quý. Tổ ấm nhỏ này anh không biết khi nào anh mới có được nhưng anh thấy bây giờ cũng đã đủ hạnh phúc là tốt rồi.
Công Tôn Dạ Uý từ trong hội trường cũng vừa đi ra, bắt tay xong với một vị doanh nhân hợp tác cùng, hắn lãnh đạm cất bước đi, đến sảnh trước đông người lặng lẽ tại một góc, nhìn ra phía bầu trời phía trước mắt. Tối đen phản phất mấy ánh đèn, sao trời cũng thật ít ỏi, hình như chúng đã cùng hẹn nhau tụ tập vào vùng trời nào đó rồi.
Tầm mắt lạnh lùng đảo xung quanh, thoáng chốc trong ánh mắt ánh loé lên một hình bóng rực rỡ. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Hoắc Uyền Ngưng.
Cô đang cười cười nói nói với con trai và Lục Tư Nại, khung cảnh này bị hắn nhìn ra một nhà ba người hạnh phúc.
Suy nghĩ của hẳn mơ hổ, có chút bịn rịn đau thương.
Hoắc Uyển Ngưng, mấy năm rồi em tìm được hạnh phúc mới rồi. Người đó, là người em yêu và con trai em với hắn phải không?
Cơ hồ như mây trôi, chẳng một chút mảy may nào, hắn không rõ vì sao mình lại nghĩ về cô.
Công Tôn Dạ Uý cũng đắm mình trong những mông lung bản thân tự tạo ra, không biết nếu hắn biết hắn và Hoắc Uyển Ngưng đều có đồng loạt những biểu hiện như vậy hắn sẽ phản ứng như thể nào nhỉ?
Bạch Vận đứng kế gọi hắn, hồi thần lại Công Tôn Dạ Uý tự nhủ: Sẽ không sao hết, cái gì qua cũng qua, nghĩ ngợi làm gì nữa.
Xe đón hắn đã chạy thẳng vào sân, Công Tôn Dạ Uý bước ra khỏi sảnh lớn, vừa lúc cơn mưa rạo rạc đồ xuống.
Từng giọt từng giọt bắt đầu ướt đẫm mặt sân bê tông, Bạch Viêm trong chiếc Roll Royce Wraith bung dù ra đón hắn, khẽ cuối đầu chào.
Sự xuất hiện lặng lẽ của một chiếc siêu xe hạng sang đen bóng gây sự chú ý cho Danny, cậu bé chỉ tay cho mẹ xem.
"Mẹ ơi, chiếc xe kia thật đẹp mẹ ha. Chú kia vừa vào xe đó kìa mẹ." 2)
Chuyển hướng mắt nhìn về phía chiếc xe, Hoắc Uyển Ngưng hơi sững sờ. Nhìn theo đuôi xe đã di chuyển ra khỏi cổng, biển số xe cũng nhỏ dần, nhưng không qua mắt được cô. Những con số quen thuộc, phải rồi, là xe của hắn.
Hoắc Uyển Ngưng bình thản hỏi:"Con thích kiểu xe đó hả?"
"Vâng, nó rất ngầu."
"Vậy sau này mua xe, chúng ta mua một chiếc như vậy."
Cậu bé vui sướng lại nhào đến ôm mẹ lần nữa, hệt như con gấu nhỏ lắm lông đang làm nũng.
Sau đó Lục Tư Nại đưa hai mẹ con về khách sạn, anh cũng kiếm cớ ở lại cùng. Thuê phòng bên cạnh của Hoắc Uyển Ngưng mà ở.
Về khách sạn Lục Tư Nại cùng Hoắc Uyển Ngưng nói chuyện, cũng không phải hoàn toàn anh về Trung Quốc vì cô.
Hoắc Uyển Ngưng ngồi trên giường skincare, liếc mắt nhìn Lục Tư Nại đang vui đùa trên giường cùng Danny.
"Anh qua đây chỉ vì em với Danny thôi hả? Không tin lắm nha."
Lục Tư Nại cù lét lòng bàn chân Danny, làm cậu cười ngoác miệng.
"Anh sang là vì dự án mới, sắp tới tuần lễ thời trang tại Paris ấy. Anh muốn tìm chút ý tưởng và nguồn lực."
Cô cười cười, thẳng thừng vạch trần:"Nghĩ lừa được em hả? Bên công ty chính vô vàn người tài, anh lại đi sang đây tìm nguồn lực?"
"Ài ài, xem như lâu lâu mở mang tầm mắt một chút. Nghành thời trang ở Đại Hải Ngụy Thành này thực sự không tồi."
"Anh hứng thú sao?"
"Chi nhánh của anh ở đây cũng khá tốt, muốn để cơ hội lần này cho những 'hạt mầm' phát triển. Tiện thể, em về đây là nhiệm vụ anh có linh cảm em sẽ ở đây một thời gian nên cũng muốn em tham gia thiết kế."
Đặt được cái mặt nạ dưỡng da lên mặt, Hoắc Uyển Ngưng quay ngoắc qua nhìn anh hồi lâu.
"Sao vậy?"
"Anh sao lại nghĩ em sẽ ở đây vậy?"
Lục Tư Nại tỉnh bơ, nói như thật:"Một chút linh cảm."
Linh cảm của anh, hình như đúng.
"Thì...em có hơi phân vân, mấy năm ở Mỹ ít nhiều em cũng muốn về đây, nhưng có ở hay không thì em hay biết nữa. Việc này...., có hơi đường đột."
Anh ngồi dậy, ngửa người ra sau, nhìn ánh đèn trần sáng chói rồi nhằm mắt lại. Nụ cười của chàng trai phong độ, tinh khiết như thủy tinh. "Đừng lo gì cả, anh sắp xếp ổn thỏa hết cho em."
"Vậy bên Mộ Long bang? Vincent có cho phép hay không?"
Anh phát tay, không hề để ý tới Vincent. "Ui dào, không sao. Anh đã xin giấy phép nghỉ cho em rồi, 6 tháng."
Hoắc Uyển Ngưng giật mình, hét lên:"'6 tháng!? Dữ vậy anh?"
Lục Tư Nại cười hề hề, "Bồi dưỡng em thi tuần lễ thời trang 3 tháng, 3 tháng còn lại cho em nghỉ xả hơi."
Anh âm mưu thời gian đó sẽ đi chơi, đi du lịch đâu đấy cùng cô. Mọi việc đã ném lại cho cấp dưới và trợ lý ở Mỹ lo.
Hoắc Uyển Ngưng sốc không nói nên lời, da mặt căn lên, giật giật muốn rơi cả mặt nạ dưỡng da xuống. Vậy mà khi đó hai người kia lại rất vui vẻ, Danny nghe ngóng việc mình sẽ được ở lại đây nửa năm nữa thì rất phấn khích, cậu vô cùng yêu thích nơi này, muốn đi nhiều nơi để khám phá lắm.
Hoắc Uyển Ngưng bế con trai lên, ôm vào lòng, khen ngợi không thôi:"Danny, con thật giỏi. Bức vẽ được bán thứ 10 trong 2 năm nay mà đạt mốc 10 triệu rồi."
Cậu bé hoan hô, cười khúc khích trong vòng tay mẹ. Lục Tư Nại cũng không tiết kiệm một lời khen cậu, anh cười đến là không thấy được mặt trời. Hệt một người cha tự hào về đứa con nhỏ.
Cũng không ai hỏi bức tranh đó cậu vẽ cái gì đặc biệt, đến khi rảo bước ra khỏi hội trường Hoắc Uyển Ngưng mới hỏi, "Bức vẽ đó, có hàm ý gì không hả cục cưng?"
Đuôi mắt Danny giãn ra, giọng sữa nhẹ nhàng trả lời:"Mẹ."
"Hả?"
"Con vẽ mẹ đó."
Hoắc Uyển Ngưng ngờ nghệch, "Mẹ thấy đó là một thiên sứ mà?"
"Đúng như vậy, vì mẹ là thiên sứ của con."
Lời nói như nghìn tỷ mật ngọt rót vào tim Hoắc Uyển Ngưng, xoa dịu đi những tổn thương trong đời cô, làm nơi ấy nguội lạnh trở lại nồng nhiệt bởi tỉnh yêu thương và triều mến.
Một người mẹ như cô nghe được lời này, hoàn toàn không giấu được xúc động, đôi con ngươi bồ câu long lanh, như có một lớp nước trong suốt phủ lên.
"Danny a..."
Cậu bé khẽ ôm chân, nhỏ giọng thủ thỉ:"Mẹ à, Danny yêu mẹ nhất trên đời."
"Ữm, mẹ cũng yêu con nhất trên đời."
Lục Tư Nại nhìn một lớn một nhỏ đang ôm ấp nhau, trao cho nhau những câu tình cảm mẫu tử ấm áp nhất trên trần đời. Anh cũng không khỏi xúc động, ánh nhìn lại càng thêm mười phần nâng niu và trân quý. Tổ ấm nhỏ này anh không biết khi nào anh mới có được nhưng anh thấy bây giờ cũng đã đủ hạnh phúc là tốt rồi.
Công Tôn Dạ Uý từ trong hội trường cũng vừa đi ra, bắt tay xong với một vị doanh nhân hợp tác cùng, hắn lãnh đạm cất bước đi, đến sảnh trước đông người lặng lẽ tại một góc, nhìn ra phía bầu trời phía trước mắt. Tối đen phản phất mấy ánh đèn, sao trời cũng thật ít ỏi, hình như chúng đã cùng hẹn nhau tụ tập vào vùng trời nào đó rồi.
Tầm mắt lạnh lùng đảo xung quanh, thoáng chốc trong ánh mắt ánh loé lên một hình bóng rực rỡ. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Hoắc Uyền Ngưng.
Cô đang cười cười nói nói với con trai và Lục Tư Nại, khung cảnh này bị hắn nhìn ra một nhà ba người hạnh phúc.
Suy nghĩ của hẳn mơ hổ, có chút bịn rịn đau thương.
Hoắc Uyển Ngưng, mấy năm rồi em tìm được hạnh phúc mới rồi. Người đó, là người em yêu và con trai em với hắn phải không?
Cơ hồ như mây trôi, chẳng một chút mảy may nào, hắn không rõ vì sao mình lại nghĩ về cô.
Công Tôn Dạ Uý cũng đắm mình trong những mông lung bản thân tự tạo ra, không biết nếu hắn biết hắn và Hoắc Uyển Ngưng đều có đồng loạt những biểu hiện như vậy hắn sẽ phản ứng như thể nào nhỉ?
Bạch Vận đứng kế gọi hắn, hồi thần lại Công Tôn Dạ Uý tự nhủ: Sẽ không sao hết, cái gì qua cũng qua, nghĩ ngợi làm gì nữa.
Xe đón hắn đã chạy thẳng vào sân, Công Tôn Dạ Uý bước ra khỏi sảnh lớn, vừa lúc cơn mưa rạo rạc đồ xuống.
Từng giọt từng giọt bắt đầu ướt đẫm mặt sân bê tông, Bạch Viêm trong chiếc Roll Royce Wraith bung dù ra đón hắn, khẽ cuối đầu chào.
Sự xuất hiện lặng lẽ của một chiếc siêu xe hạng sang đen bóng gây sự chú ý cho Danny, cậu bé chỉ tay cho mẹ xem.
"Mẹ ơi, chiếc xe kia thật đẹp mẹ ha. Chú kia vừa vào xe đó kìa mẹ." 2)
Chuyển hướng mắt nhìn về phía chiếc xe, Hoắc Uyển Ngưng hơi sững sờ. Nhìn theo đuôi xe đã di chuyển ra khỏi cổng, biển số xe cũng nhỏ dần, nhưng không qua mắt được cô. Những con số quen thuộc, phải rồi, là xe của hắn.
Hoắc Uyển Ngưng bình thản hỏi:"Con thích kiểu xe đó hả?"
"Vâng, nó rất ngầu."
"Vậy sau này mua xe, chúng ta mua một chiếc như vậy."
Cậu bé vui sướng lại nhào đến ôm mẹ lần nữa, hệt như con gấu nhỏ lắm lông đang làm nũng.
Sau đó Lục Tư Nại đưa hai mẹ con về khách sạn, anh cũng kiếm cớ ở lại cùng. Thuê phòng bên cạnh của Hoắc Uyển Ngưng mà ở.
Về khách sạn Lục Tư Nại cùng Hoắc Uyển Ngưng nói chuyện, cũng không phải hoàn toàn anh về Trung Quốc vì cô.
Hoắc Uyển Ngưng ngồi trên giường skincare, liếc mắt nhìn Lục Tư Nại đang vui đùa trên giường cùng Danny.
"Anh qua đây chỉ vì em với Danny thôi hả? Không tin lắm nha."
Lục Tư Nại cù lét lòng bàn chân Danny, làm cậu cười ngoác miệng.
"Anh sang là vì dự án mới, sắp tới tuần lễ thời trang tại Paris ấy. Anh muốn tìm chút ý tưởng và nguồn lực."
Cô cười cười, thẳng thừng vạch trần:"Nghĩ lừa được em hả? Bên công ty chính vô vàn người tài, anh lại đi sang đây tìm nguồn lực?"
"Ài ài, xem như lâu lâu mở mang tầm mắt một chút. Nghành thời trang ở Đại Hải Ngụy Thành này thực sự không tồi."
"Anh hứng thú sao?"
"Chi nhánh của anh ở đây cũng khá tốt, muốn để cơ hội lần này cho những 'hạt mầm' phát triển. Tiện thể, em về đây là nhiệm vụ anh có linh cảm em sẽ ở đây một thời gian nên cũng muốn em tham gia thiết kế."
Đặt được cái mặt nạ dưỡng da lên mặt, Hoắc Uyển Ngưng quay ngoắc qua nhìn anh hồi lâu.
"Sao vậy?"
"Anh sao lại nghĩ em sẽ ở đây vậy?"
Lục Tư Nại tỉnh bơ, nói như thật:"Một chút linh cảm."
Linh cảm của anh, hình như đúng.
"Thì...em có hơi phân vân, mấy năm ở Mỹ ít nhiều em cũng muốn về đây, nhưng có ở hay không thì em hay biết nữa. Việc này...., có hơi đường đột."
Anh ngồi dậy, ngửa người ra sau, nhìn ánh đèn trần sáng chói rồi nhằm mắt lại. Nụ cười của chàng trai phong độ, tinh khiết như thủy tinh. "Đừng lo gì cả, anh sắp xếp ổn thỏa hết cho em."
"Vậy bên Mộ Long bang? Vincent có cho phép hay không?"
Anh phát tay, không hề để ý tới Vincent. "Ui dào, không sao. Anh đã xin giấy phép nghỉ cho em rồi, 6 tháng."
Hoắc Uyển Ngưng giật mình, hét lên:"'6 tháng!? Dữ vậy anh?"
Lục Tư Nại cười hề hề, "Bồi dưỡng em thi tuần lễ thời trang 3 tháng, 3 tháng còn lại cho em nghỉ xả hơi."
Anh âm mưu thời gian đó sẽ đi chơi, đi du lịch đâu đấy cùng cô. Mọi việc đã ném lại cho cấp dưới và trợ lý ở Mỹ lo.
Hoắc Uyển Ngưng sốc không nói nên lời, da mặt căn lên, giật giật muốn rơi cả mặt nạ dưỡng da xuống. Vậy mà khi đó hai người kia lại rất vui vẻ, Danny nghe ngóng việc mình sẽ được ở lại đây nửa năm nữa thì rất phấn khích, cậu vô cùng yêu thích nơi này, muốn đi nhiều nơi để khám phá lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.