Boss Dạ Đen Tối: Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày

Chương 2: GẶP LẠI

Army

01/08/2023

Biệt thự Cung gia, chiếc xe từ từ tiến vào cổng. Dừng lại, Cung Thiên Di nhẹ nhàng mở cửa xe, bước xuống. Ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn xung quanh. Căn nhà cô từng sống sau 5 năm vẫn vậy, không có gì thay đổi. Vẫn xinh đẹp như trong kí ức của cô, nơi đây hàm chứa rất nhiều kỉ niệm thời thơ ấu.

"Tiểu Di, con về rồi à. Lại đây ta xem nào."

Tiếng ông nội Cung ở cửa truyền đến, kéo cô từ mớ kí ức trở lại. Cung Thiên Di mỉm cười thật tươi, che giấu nỗi buồn trong lòng. Tiến nhanh về phía ông nội của mình. Ôm chầm lấy ông, cất giọng nghẹn ngào.

"Ông nội...con rất nhớ người..."

Nước mắt kìm nén bao năm không tự chủ được chảy xuống đôi gò má. Cô thật sự rất nhớ ông nội, còn có ba cô, và người làm trong nhà nữa. Đặc biệt là anh...

"Ngoan...đừng khóc. Mau vào nhà đi con, ta đã kêu người làm chuẩn bị món ăn mà con thích nhất rồi. Mau vào nhà đi."

Ông nội Cung vỗ vai an ủi đứa cháu gái của mình. Đã 5 năm rồi ông không được gặp cô, cô dường như đã trưởng thành hơn rồi. Không còn là cô bé ngây thơ hay lẽo đẽo theo sau ông như ngày nào nữa. Tiểu Di của ông đã thực sự trưởng thành rồi.

Cung Thiên Di lau nước mắt, khoác tay ông nội Cung bước vào nhà. Lâu rồi không gặp ông, ông đã già đi rất nhiều. Mái tóc màu đen hồi nào giờ đã bạc hết. Đúng là thời gian không chờ đợi một ai mà.

Cô dìu ông vào trong nhà, sau đó đem hành lí đi lên lầu cất. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đập vào mắt cô là căn phòng mà gắn bó với cô suốt mười mấy năm trời. Trước khi cô sang Pháp đến bây giờ nó vẫn vậy. Vẫn y như cũ, vẫn sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp như xưa.

Cô đặt hành lí vào một góc, kéo rèm cửa ra. Ánh nắng Mặt Trời hắt vào, làm cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. Cô về rồi...thật sự cô đã về rồi. Cung Thiên Di hít một hơi thật sâu, bắt đầu dọn dẹp hành lí một chút. Sau đó thay đồ rồi mới xuống nhà ăn trưa.

Trong nhà ăn, ông nội Cung đã ngồi đợi sẵn. Ba cô trưa nay không có về, bởi vì ông rất bận rộn. Căn biệt thự to lớn này thật sự rất trống trải, thiếu đi tình yêu thương ấm áp của một gia đình hoàn chỉnh. Đó cũng là bởi vì từ ngày mẹ cô qua đời, ba cô rất ít khi về nhà. Trong nhà chỉ có người làm, cô và ông nội.

Năm năm trước cô rời đi, vậy chỉ còn một mình ông sao? Sống một mình thật sự rất đơn độc. Càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng, nơi này đã từng rất vui vẻ, nhưng hiện tại nó lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Mau ăn đi con...đây toàn là những món mà con thích. Ăn nhiều vào tiểu Di, con gầy đi nhiều đó."

Ông nội Cung ân cần nói, khiến cô nghẹn ngào. Lâu lắm rồi không được ăn cơm cùng ông. Thật sự hôm nay cô rất hạnh phúc. Sau này cô sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn bên cạnh ông nội. Bởi vì cô biết ông nội cô cũng không còn nhiều thời gian nữa. Chính vì vậy, nên cô mới quay về nước H.

"Vâng. Ông cũng ăn đi ạ. Tiểu Di một mình làm sao ăn hết ạ."

Cô vui vẻ nói, gắp thức ăn cho ông. Rồi cũng gắp cho mình. Bữa trưa diễn ra trong một không khí vui vẻ, ấm áp mà đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện. Mấy người làm thấy cô trở về cũng rất vui vẻ. Biệt thự trống trải sẽ không còn lạnh lẽo nữa. Thật hy vọng cho chủ nhân nơi này mãi hạnh phúc, như vậy họ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Sau bữa trưa, Cung Thiên Di cùng ông nội Cung đi dạo một vòng hoa viên, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn lại căn phòng một lần nữa cô lại cảm thấy đau lòng. Cô nhớ mẹ cô...rất nhớ...nếu năm đó không phải tại cô. Chắc hẳn giờ mẹ cô vẫn còn sống... Tất cả cũng chỉ vì cô mà ra, vì cô mà gia đình vốn dĩ ấm áp lại trở nên lạnh lẽo, không hoàn chỉnh.



Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt theo đó mà lăn dài trên đôi gò má. Cô thật nhu nhược, thật yếu đuối. Dù đã dặn lòng không được như vậy, nhưng tại sao vẫn không làm được. Cô thật vô dụng. Vì quá mệt mỏi vì chuyến đi dài, nên cô đã thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại đã là xế chiều.

Cô bắt đầu chuẩn bị một chút, bởi vì tối nay cô phải tham gia tiệc của An gia. Thật sự không muốn đi chút nào, nhưng ba cô đã đích thân chỉ thị. Cô không thể không nghe theo. Lần này trở về nước, cô có rất nhiều chuyện muốn làm.

Sắp xếp xong tất cả, cũng đã đến lúc đi dự tiệc. Lão Tần đích thân đưa cô đi, dọc đường đi ba cô có gọi điện hỏi thăm đôi câu. Sau đó cúp máy, cô cảm giác tình cảm cha con của họ ngày càng xa cách. Có phải vì ba cô vẫn còn trách cô, nên ông vẫn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng thôi, cô đã gián tiếp hại chết mẹ cô mà. Người mà ba cô yêu hơn cả sinh mạng, làm sao mà ba cô có thể tha thứ cho cô chứ. Nếu năm đó không có ông nội, có lẽ hiện tại cô đã không còn ở đây nữa. Có khi đã đi theo mẹ cô rồi.

Rất nhanh cô đã đến nơi tổ chức tiệc, đó là một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A. Cô nhớ không nhầm đây là chuỗi nhà hàng nằm trong tập đoàn Dạ Thị của Dạ gia. Thật trùng hợp, có lẽ cô sẽ gặp lại anh. Thật sự cô chưa có chuẩn bị tâm lý. Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Hôn ước giữa anh và cô rất ít người biết, chỉ có người của hai gia tộc. Chưa từng công khai mối quan hệ này, bởi vì anh không muốn. Anh đã nói với gia đình rằng chờ đến khi cô 25 tuổi hãy công khai. Bây giờ thật đúng lúc, sắp đến sinh nhật lần thứ 25 của cô. Liệu mối quan hệ của họ có kịp công khai, hay tự tay cô sẽ kết thúc nó. Càng sớm càng tốt, sẽ không còn phải bận tâm, phải đau lòng nữa.

Khép lại mớ suy nghĩ linh tinh, Cung Thiên Di mở cửa xe, bước xuống. Bao ánh mắt đổ dồn về phía cô. Hôm nay cô rất xinh đẹp, khoác trên người bộ lễ phục màu đen tuyền, đính rất nhiều đá quý. Trông cô chẳng khác nào một quý bà quyền lực cả, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp. Mái tóc xõa ngang lưng, khẽ tung bay trước gió.

Cô liếc nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trước một người đàn ông trung niên. Ông đang đứng trò chuyện với vài người nữa, trông rất vui vẻ. Cô từ từ bước đến, cúi chào mấy vị trưởng bối. Sau đó nhìn ba cô, khẽ nói.

"Con chào ba."

Cung lão gia khẽ gật đầu, nụ cười trên môi không hề tắt. Lâu rồi không gặp cô con gái bé nhỏ của ông. Tính ra cũng 2 năm rồi, từ lần sinh nhật thứ 23 của cô. Ông đã sang Pháp để đón sinh nhật với cô. Do công việc khá bận rộn, nên ông rất ít có thời gian bên cạnh gia đình. Không chỉ vậy, còn một vài lí do khó nói nữa. Tất cả cũng chỉ vì sự an toàn của cô mà thôi.

Ông thà chấp nhận bị con gái hiểu lầm rằng mình không còn thương cô nữa. Cũng không muốn cho cô biết được sự thật, để rồi rơi vào nguy hiểm. Sẽ đến một lúc nào đó ông sẽ phải nói với cô, nhưng không phải bây giờ.

"Về là tốt rồi. Cùng ta vào trong chào hỏi An lão gia đi."

Cung lão gia niềm nở nói. Sau đó từ biệt mấy lão bạn, dẫn cô đi vào trong tiệc. Cung Thiên Di không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau ba mình. Ông vẫn vậy, vẫn đối xử hòa nhã với cô. Nhưng cô biết ông đã không còn như trước nữa, giữa hai cha con họ đã có một bức tường vô hình. Kéo khoảng cách của họ càng ngày càng xa dần. Cô phải làm sao để hàn gắn lại đây? Thật phiền não.

Cô đi theo ba mình đến một chỗ đông người, chắc hẳn vị lão gia kia là người cô nên chào hỏi.

"An lão, chúc mừng, chúc mừng."

Cung lão gia mỉm cười hướng phía An lão gia, cả hai bắt tay nhau. Nở nụ cười xã giao. Sau đó ánh mắt An lão gia liếc nhìn Cung Thiên Di ở phía sau Cung lão gia, hỏi với giọng nghi hoặc.

"Cung lão, vị kia là..."

Cung lão gia quay sang nhìn cô con gái của mình. Vui vẻ giới thiệu, ánh mắt tràn đầy sự hãnh diện.



"Đây là con gái của ta, Cung Thiên Di. Nó vừa trở về từ Pháp."

An lão gia gật đầu hài lòng. Thật xinh đẹp, còn khí chất nữa, nếu như cô trở thành con dâu của lão thì còn gì bằng. Nhưng mà còn phải xem ba tên tiểu tử nhà ông có lọt nổi vào mắt xanh của tiểu thư nhà người ta không. Cái này còn phải xem ba tên tiểu tử kia ra sao.

"Chào ngài. Xin chúc mừng ngài."

Cung Thiên Di khẽ gật đầu, rồi lên tiếng chúc mừng. Ánh mắt không tự chủ liếc nhìn nam nhân ở phía bên kia đối diện. Anh đang quay lưng lại với cô, nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Kia chẳng phải là Dạ Tiêu Phàm sao? Hình dáng ấy, đã khắc sâu trong tâm trí cô 17 năm trời. Làm sao mà cô không nhận ra được cơ chứ? Cô chưa thật sự chuẩn bị tâm lí, bây giờ gặp lại biết nói gì.

Cô mải suy nghĩ nên không để ý, anh đang tiến lại gần phía cô. Trên tay anh là ly rượu vang. Anh nhàn nhã tiến về phía cô, khuôn mặt cương nghị không rõ cảm xúc.

Khi cô định thần lại, thì anh đã đứng trước mặt rồi. Cô im lặng nhìn nam nhân trước mặt, anh vẫn vậy. Vẫn không thay đổi, vẫn ưu tú, vẫn thu hút ánh mắt của bao cô gái. Vẫn khiến cô xiêu lòng, vẫn khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

"Đã lâu không gặp... Em khỏe chứ?"

Dạ Tiêu Phàm cất giọng trầm ấm. Anh đã tưởng tượng rất nhiều cảnh khi gặp lại cô. Sẽ nói gì, nhưng thật không ngờ lại thốt ra câu này. Thật sự anh có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt mang theo sự trốn tránh của cô. Anh lại ngập ngừng. Anh biết, cô rất hận anh. Anh đã khiến cô tổn thương sâu sắc mà, làm sao mà không hận được cơ chứ?

Cung Thiên Di hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười, có chút miễn cưỡng. Bàn tay cô nắm chặt gấu váy, tim hoảng loạn.

"Lâu rồi không gặp..." Cô ngập ngừng một chút, tiếp tục, "Khá tốt. Còn anh?"

Dạ Tiêu Phàm bất ngờ trước câu trả lời của cô. Không ngờ cô lại tỏ ra bình tĩnh như vậy? Anh đã quá hy vọng rồi chăng? Anh khẽ cười khổ, trái tim dâng lên một hồi chua sót.

"Rất tốt! Lâu rồi không gặp, uống với anh một ly, được chứ?"

Anh khẽ nâng ly rượu lên, hướng về phía cô với vẻ chờ mong. Cung Thiên Di buông bàn tay nắm gấu váy ra, thả lỏng người, khẽ gật đầu. Tiện tay cầm luôn ly rượu vang trên bàn tiệc, một hơi uống cạn. Cô nhất thời quên rằng, tửu lượng của cô rất kém. Đầu cô có chút choáng váng, nhưng vẫn tỏ ra không sao. Lắc lắc chiếc ly không, mỉm cười nhìn anh.

"Em uống cạn rồi. Anh cũng uống đi chứ!?"

Dạ Tiêu Phàm nhìn người con gái trước mặt, tâm trạng càng phức tạp hơn. Cầm ly rượu trên tay, một hơi uống cạn.

"Không ngờ sau 5 năm, tửu lượng của em vẫn không có chút tiến bộ nào."

Dạ Tiêu Phàm nhìn đôi má có chút phiếm hồng của cô, nhận ra ngay. Cô vẫn là không biết uống rượu. Năm năm rồi, vẫn vậy, vẫn cố chấp như xưa. Dù biết bản thân không uống được rượu, nhưng khi anh mở lời, cô đều đáp ứng hết. Thật là ngốc nghếch hết thuốc chữa mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Boss Dạ Đen Tối: Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook