Chương 15: Em rung động với anh rồi.
Ngọc Vân
04/01/2021
Cô tỉnh lại, cuối cùng thuốc cũng tác dụng hết nên cả cơ thể dần mệt mỏi. Trên người có vài vết xước nên sinh ra đau nhói.
Hiểu Trình cố gắng ngồi dậy thì lại thấy Dạ nằm gục xuống ngủ bên cạnh mình. Nắng ấm lan toả cả phòng bệnh lại phả vào khuôn mặt anh.
Làn da trắng mịn hơn cả da con gái, lông mày đậm, sống mũi cao, đôi môi trông thật hoàn mĩ.
Bàn tay nghịch ngợm của cô lại bắt đầu vuốt nhẹ mái tóc mềm mại để lộ ra phần trán. Cô lại mỉm cười lê tay dần xuống mũi anh rồi môi anh.
Chẳng thể hiểu, rõ ràng lòng cô đã nguội lạnh vì Thiệu Triết Vũ rồi nhưng bây giờ nó lại trở nên ấm dần và còn ước muốn mãnh liệt hơn nữa.
Anh chợt tỉnh giấc vội nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm khuôn mặt mình, ngước lên nhìn cô với ánh mắt ngái ngủ nói " Em tỉnh từ khi nào vậy? Có đói không, sao không đánh thức tôi dậy. "
" Ờm, thấy anh ngủ miên man như vậy chắc là mệt lắm nên..." cô chưa kịp nói hết thì anh đã lao vào ôm chặt lấy cô.
Cô thật bất ngờ trước hành động của anh nhưng rồi lại mỉm cười đón nhận dần đưa đôi tay lên ôm lấy lưng anh.
" Tỉnh lại là tốt rồi, tôi thực sự sợ mất em. " giọng anh run run nói như xúc động đến phát khóc.
" Dạ, không sao rồi mà. " cô vỗ về an ủi.
Suy nghĩ một lúc cô, dần hướng tới trái tim mình cô có thể cảm nhận được mình đã thực sự rung động với anh.
" Dạ...nếu như em thực sự rung động với anh thì sao ?"
" Thì..." anh buộc miệng trả lời nhưng lại khựng lại.
" Em...em nói gì? Em rung động với tôi. " anh mặt đối mặt với cô thành khẩn nói.
Cô gật gật đầu " Ừ " một tiếng rồi lại ôm lấy anh cười như mếu.
Trái tim anh thật sự rất vui mừng, anh muốn nhảy múa ăn mừng, muốn nói với cả thế giới rằng cô đã thích anh. Anh vui mừng đến nỗi ôm gì lấy cô làm cô cũng mỉm cười hạnh phúc với anh.
..........
Tới giờ trưa, cô vẫn ở trong phòng bệnh hạnh phúc đợi anh. Không ngờ lần này nơi chứng định của anh và cô lại là ở bệnh viện. Quả nhiên mới lạ, cô với anh đều cười muốn cứng miệng cả sáng.
Anh đi mua đồ ăn trưa cho cô xong, vừa mới bước tới cửa phòng bệnh điện thoại trong túi anh là reo lên.
Là Lạc Thất Đường, hắn gọi cho Dạ.
" Alo, có việc gì sao?"
" Boss, 4 ngày nữa công ty sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị. Đám người kia nhân lúc không có anh lại muốn náo loạn rồi. " bên kia giọng nói thành khẩn.
Trong lòng anh lộ ra vẻ bực tức, trầm giọng khó chịu nói " Được, tiện tay khử sạch chúng."
" Vâng. À boss....kẻ sai khiến người hãm hại Nhan tiểu thư là Nhã Lam Lam hiện giờ đang quan hệ với Thiệu Triết Vũ, người yêu cũ của tiểu thư. Cần xử lý thế nào đây boss...?" hắn nói.
" Cho người giám sát, sau này tôi sẽ diệt tận gốc. " anh nói.
" Vâng. "
Tại anh tắt điện thoại, trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ.
Vừa tựa lưng vào tường trong lòng lại cảm giác hụt hẫng.
Ban đầu chính anh ẩn dấu con người thật ở bên cạnh cô, bây giờ cô lại rung động với con người này chứ không phải Thượng Quan Dạ lúc trước. Nếu như vậy thì khác gì anh đã đưa cô dâng cho kẻ khác.
Bây giờ trong lòng anh lại cảm thấy sợ hãi, liệu cô có chấp nhận con người thật của anh.
Thượng Quan Dạ hô hấp dường như khó khăn lại nghoảnh đầu lại nhìn cô qua ô cửa nhỏ.
Đúng là, cảm giác kế hoạch thất bại thật là thảm. Hiện giờ trong lòng anh đã bắt đầu có sự lựa chọn.
Định thần lại, anh bắt đầu mở cửa bước vào, khuôn mặt anh vẫn giữ vững niềm vui mà nở nụ cười với cô.
" Anh về rồi sao, Dạ?" cô ngồi dậy, hỏi anh.
" Ừ, em mau ăn đi cho nóng. " vừa nói anh vừa tháo đồ ăn ra khỏi hộp nhựa đưa cho cô.
Hiểu Trình vừa cầm lấy đã ăn ngay.
Ăn được một lúc cô mới lại nhìn anh, từ nãy đến giờ anh đều không nói một lời nào, cứ thất thần như kẻ mất hồn.
Cô nhích người lại ngồi gần sau lưng anh, múc một thìa cơm từ sau lưng luồn ra trước mặt anh.
Dạ như giật mình ngước ra sau nhìn cô rồi nghoảnh lại ăn thìa cơm trước mặt.
" Từ lúc đi mua cơm anh hơi lạ." cô vừa múc cơm vừa đút cho anh ăn.
" Không....không có gì cả. Chỉ là nghĩ một chút chuyện thôi. " anh chột dạ trả lời cô.
Cô " Ồ " một tiếng rồi lại đút cho anh.
Cảm giác có gì đó là lạ, rõ ràng cô là người bệnh bây giờ còn đi đút cơm cho anh ăn.
" Anh hạnh phúc quá !" anh vừa nói vừa nũng nịu ôm lấy eo cô.
Dễ thương quá đi mất. Cô thầm nghĩ...
Máu mũi cô như muốn phụt ra tại chỗ, hai tay cô luống cuống vội vàng che mũi lại.
" Người đẹp.... anh muốn quyến rũ em sao ?" cô vừa véo má anh vừa đùa.
Dạ cố nín cười rồi bất ngờ nhấc người lên hôn nhẹ một cái lên má cô.
Hai tai cô đỏ ửng lên, cả mắt đều bất ngờ nhìn anh chằm chằm. Theo tự nhiên, tay cô vội áp lên má ngại ngùng tránh ánh mắt của anh.
Nói như thế chứ, con tim của anh và cô đều muốn bay ra ngoài rồi.
Tay chân đột nhiên anh đột nhiên lại nóng nực không biết nói gì cả lại đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa ngắm nhìn vừa cười mỉm.
..........
Covid tràn lan ra, các độc giả nhớ bảo vệ sức khỏe nhé! Cố lên, ta chung tay đẩy lui covid.
Hehe...cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều. Nên mình có động lực cực, yêu tất cả mọi người.
Hiểu Trình cố gắng ngồi dậy thì lại thấy Dạ nằm gục xuống ngủ bên cạnh mình. Nắng ấm lan toả cả phòng bệnh lại phả vào khuôn mặt anh.
Làn da trắng mịn hơn cả da con gái, lông mày đậm, sống mũi cao, đôi môi trông thật hoàn mĩ.
Bàn tay nghịch ngợm của cô lại bắt đầu vuốt nhẹ mái tóc mềm mại để lộ ra phần trán. Cô lại mỉm cười lê tay dần xuống mũi anh rồi môi anh.
Chẳng thể hiểu, rõ ràng lòng cô đã nguội lạnh vì Thiệu Triết Vũ rồi nhưng bây giờ nó lại trở nên ấm dần và còn ước muốn mãnh liệt hơn nữa.
Anh chợt tỉnh giấc vội nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm khuôn mặt mình, ngước lên nhìn cô với ánh mắt ngái ngủ nói " Em tỉnh từ khi nào vậy? Có đói không, sao không đánh thức tôi dậy. "
" Ờm, thấy anh ngủ miên man như vậy chắc là mệt lắm nên..." cô chưa kịp nói hết thì anh đã lao vào ôm chặt lấy cô.
Cô thật bất ngờ trước hành động của anh nhưng rồi lại mỉm cười đón nhận dần đưa đôi tay lên ôm lấy lưng anh.
" Tỉnh lại là tốt rồi, tôi thực sự sợ mất em. " giọng anh run run nói như xúc động đến phát khóc.
" Dạ, không sao rồi mà. " cô vỗ về an ủi.
Suy nghĩ một lúc cô, dần hướng tới trái tim mình cô có thể cảm nhận được mình đã thực sự rung động với anh.
" Dạ...nếu như em thực sự rung động với anh thì sao ?"
" Thì..." anh buộc miệng trả lời nhưng lại khựng lại.
" Em...em nói gì? Em rung động với tôi. " anh mặt đối mặt với cô thành khẩn nói.
Cô gật gật đầu " Ừ " một tiếng rồi lại ôm lấy anh cười như mếu.
Trái tim anh thật sự rất vui mừng, anh muốn nhảy múa ăn mừng, muốn nói với cả thế giới rằng cô đã thích anh. Anh vui mừng đến nỗi ôm gì lấy cô làm cô cũng mỉm cười hạnh phúc với anh.
..........
Tới giờ trưa, cô vẫn ở trong phòng bệnh hạnh phúc đợi anh. Không ngờ lần này nơi chứng định của anh và cô lại là ở bệnh viện. Quả nhiên mới lạ, cô với anh đều cười muốn cứng miệng cả sáng.
Anh đi mua đồ ăn trưa cho cô xong, vừa mới bước tới cửa phòng bệnh điện thoại trong túi anh là reo lên.
Là Lạc Thất Đường, hắn gọi cho Dạ.
" Alo, có việc gì sao?"
" Boss, 4 ngày nữa công ty sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị. Đám người kia nhân lúc không có anh lại muốn náo loạn rồi. " bên kia giọng nói thành khẩn.
Trong lòng anh lộ ra vẻ bực tức, trầm giọng khó chịu nói " Được, tiện tay khử sạch chúng."
" Vâng. À boss....kẻ sai khiến người hãm hại Nhan tiểu thư là Nhã Lam Lam hiện giờ đang quan hệ với Thiệu Triết Vũ, người yêu cũ của tiểu thư. Cần xử lý thế nào đây boss...?" hắn nói.
" Cho người giám sát, sau này tôi sẽ diệt tận gốc. " anh nói.
" Vâng. "
Tại anh tắt điện thoại, trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ.
Vừa tựa lưng vào tường trong lòng lại cảm giác hụt hẫng.
Ban đầu chính anh ẩn dấu con người thật ở bên cạnh cô, bây giờ cô lại rung động với con người này chứ không phải Thượng Quan Dạ lúc trước. Nếu như vậy thì khác gì anh đã đưa cô dâng cho kẻ khác.
Bây giờ trong lòng anh lại cảm thấy sợ hãi, liệu cô có chấp nhận con người thật của anh.
Thượng Quan Dạ hô hấp dường như khó khăn lại nghoảnh đầu lại nhìn cô qua ô cửa nhỏ.
Đúng là, cảm giác kế hoạch thất bại thật là thảm. Hiện giờ trong lòng anh đã bắt đầu có sự lựa chọn.
Định thần lại, anh bắt đầu mở cửa bước vào, khuôn mặt anh vẫn giữ vững niềm vui mà nở nụ cười với cô.
" Anh về rồi sao, Dạ?" cô ngồi dậy, hỏi anh.
" Ừ, em mau ăn đi cho nóng. " vừa nói anh vừa tháo đồ ăn ra khỏi hộp nhựa đưa cho cô.
Hiểu Trình vừa cầm lấy đã ăn ngay.
Ăn được một lúc cô mới lại nhìn anh, từ nãy đến giờ anh đều không nói một lời nào, cứ thất thần như kẻ mất hồn.
Cô nhích người lại ngồi gần sau lưng anh, múc một thìa cơm từ sau lưng luồn ra trước mặt anh.
Dạ như giật mình ngước ra sau nhìn cô rồi nghoảnh lại ăn thìa cơm trước mặt.
" Từ lúc đi mua cơm anh hơi lạ." cô vừa múc cơm vừa đút cho anh ăn.
" Không....không có gì cả. Chỉ là nghĩ một chút chuyện thôi. " anh chột dạ trả lời cô.
Cô " Ồ " một tiếng rồi lại đút cho anh.
Cảm giác có gì đó là lạ, rõ ràng cô là người bệnh bây giờ còn đi đút cơm cho anh ăn.
" Anh hạnh phúc quá !" anh vừa nói vừa nũng nịu ôm lấy eo cô.
Dễ thương quá đi mất. Cô thầm nghĩ...
Máu mũi cô như muốn phụt ra tại chỗ, hai tay cô luống cuống vội vàng che mũi lại.
" Người đẹp.... anh muốn quyến rũ em sao ?" cô vừa véo má anh vừa đùa.
Dạ cố nín cười rồi bất ngờ nhấc người lên hôn nhẹ một cái lên má cô.
Hai tai cô đỏ ửng lên, cả mắt đều bất ngờ nhìn anh chằm chằm. Theo tự nhiên, tay cô vội áp lên má ngại ngùng tránh ánh mắt của anh.
Nói như thế chứ, con tim của anh và cô đều muốn bay ra ngoài rồi.
Tay chân đột nhiên anh đột nhiên lại nóng nực không biết nói gì cả lại đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa ngắm nhìn vừa cười mỉm.
..........
Covid tràn lan ra, các độc giả nhớ bảo vệ sức khỏe nhé! Cố lên, ta chung tay đẩy lui covid.
Hehe...cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều. Nên mình có động lực cực, yêu tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.