Chương 20: Bí mật trong cấm khúc
JenRee Nguyễn
20/06/2014
- Thưa chủ thương tôi đã làm cho hai người họ tách nhau ra rồi, hiện tại Uyển Nhi đang giận Hàn Phong. - Bảo Hà lạnh lùng nói, đôi mắt vô hồn nhìn người thần bí đang đứng trước mặt.
- Thế sao? Rất tốt. - Người thần bí nhếch môi cười nhạt thân mình cao lớn tựa vào chiếc ghế dài.
- Cảm ơn người đã khen, thuộc hạ không dám lơ là. - Bảo Hà cúi đầu cung kính nói.
- Được, ta tin ngươi. Còn về tài liệu lô đất khu A đâu?
- Dạ, thuộc hạ vẫn chưa lấy được nhưng... - Bảo Hà úp úp mở mở làm người thần bí nóng lòng quát lên:
- Còn úp mở gì nữa nói mau.
- Dạ, tập tài liệu đó Hàn Phong đã cất rất cẩn thận...
Người thần bí nhướng mày, đôi mắt tỏa ra sát khí:
- Đừng nói người không tìm được với ta.
Bảo Hà vội vàng nói:
- Không phải thế đâu chủ thượng, tôi đã biết chúng được cất ở đâu rồi tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.
- Hahaha giỏi lắm Bảo Hà không uổng công ta đã tín nhiệm người. - Nhưng đột nhiên người thần bí nói lạnh lùng:
- Người đừng quên cho dù người là thuộc hạ thân tín của ta nhưng một khi đã không hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi phải chết, nghe rõ chưa?
- Dạ rõ.
Bảo Hà lặng lẽ cúi đầu. Cô chỉ là một con rối để người đó tự mình giật dây điều khiển, cô không có hỉ nộ ái ố giống người bình thường tất cả những cảm xúc đó đều là giả tạo, thật ra cô đã mất đi cảm xúc tự rất lâu rồi ngay cả cô cũng không biết mình đã mất đi tự lúc nào nhưng điều đó không làm cô bận tâm. Cô chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ - một con robot đã được lập trình.
......................************************........................
Giữa vườn hoa rộng bạt ngàn, trên nền cỏ xanh mát có hai người đang tựa vào nhau nói cười vui vẻ. Tôi xoay lại nhìn Hàn Phong mỉm cười nói:
- Hàn Phong anh có vui không?
Hàn Phong mỉm cười sung sướng, đáy mắt dịu dàng nhìn tôi ánh mắt đen láy làm tôi thấy được cả chính mình ở trong ấy. Hàn Phong nói nhẹ:
- Bất cứ ở nơi nào có em anh đều vui cả,
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn, đánh yêu Hàn Phong rồi nói:
- Phong anh thật là dẽo miệng,
Hàn Phong bắt lấy tay tôi, đôi tay to lớn săn chắc ôm gọn lấy đôi tay nhỏ bé cùng nhau đan tay. Hắn mỉm cười nói:
- Uyển Nhi anh nói tất cả đều là sự thật.
Tôi xoay mặt đi dùng ánh mặt trời che phủ đôi má đang đỏ dần lên.
- Vậy có phải những gì em muốn anh đều có thể thực hiện?
Hàn Phong nói ngờ vực:
- Em lại muốn gì đây?
Tôi lập tức xoay mặt lại, dựa vào lòng ngực săn chắc của hắn, tay vẽ vẽ lên mấy đường, mỉm cười nói:
- Phong à em chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi thôi
Hàn Phong nâng cằm tôi lên, đáy mắt dịu dàng xen lẫn vài nét khó hiểu rồi nói:
- Em lại muốn hát bài hát đó à?
Tôi vỗ hai tay vào nhau, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn:
- Phải. Phong à nhỏ nhoi quá phải không anh?
Hàn Phong nhìn đôi mắt của tôi có một chút xao đông nhưng hắn kiên quyết nói:
- Không được, bài hát này không thể.
Tôi đẩy hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu:
- Hàn Phong anh nói dối. Nếu chỉ có một ước muốn nhỏ bằng hạt cát mà anh cũng không giúp tôi được thì nói gì đến những thứ khác chứ.
Hàn Phong nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng vô cảm:
- Vậy những lời nói lúc nãy chỉ là nền tảng cho ước muốn của em, được tôi mà lại bị một con nhóc như em lừa gạt. hừ.
Tôi ngây người, đáng ra tôi chỉ muốn hắn nhường tôi một chút để có thể thực hiện lời hứa của chú Đông Âu thôi, không ngờ Hàn pHong lại giận:
- Hàn Phong tôi chỉ là muốn hát bài hát đó thôi, có gì không được?
- Tại sao lại phải là bài hát đó hả?
- Tại vì có người nhờ tôi, anh có giúp tôi thực hiện không?
Ấy chết lỡ lời rồi, hố hơi bị nặng. Ax ax lần này không biết Hàn Phong phản ứng thế nào đây, có khi nào khùng lên rồi đánh tôi không?
Trái với sự lo lắng của tôi, Hàn Phong mỉm cười bình thản nói:
- Tôi đã đoán được có người nói với em về bài hát này, chỉ là tôi muốn nghe em nói thôi.
Cái gì, hắn biết được sao? Vậy là hắn chọc ghẹo tôi sao? hư hừ tên chết bầm dám lừa gạt tôi.
- À Ừ thì có người nói, vậy bây giờ anh có giúp không?
- Tôi muốn gặp người đó.
- Không đươc.
- Tại sao?
- Thì là vậy đó.
- Vậy thì không cho hát. - Hàn phong cười quỷ quyệt.
- thôi được rồi là tôi thua anh. Hừ tên chết bầm nhà anh dám dọa tôi.
- Em nói ai là tên chết bầm? - Hàn Phong nhướng mày, đôi mắt sắc bén lướt ngang người tôi làm tôi thoáng rùng mình. Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay hắn tươi cười nói:
- Phong anh nghe nhầm rồi, làm gì có ai nói thế! Chắc là tiếng gió thôi.
Hàn Phong nhìn tôi cười gian xảo:
- Rõ ràng là em chửi anh mà.
Tôi giật mình, vội vàng lấy ngay lại nét mặt lúc đầu tươi cười nói:
- Làm gì có em đâu dám đâu Phong.
Hàn Phong mỉm cười. Cô gái này tưởng hắn không biết sao, hắn nghe rất rõ chỉ là không muốn cô khó xử thôi. chắc là cô hay chửi hắn lắm đây phải dạy dỗ cô mới được.
- Này , làm gì thế?
Hàn Phong đôt nhiên bế tôi lên phòng, đóng mạnh cữa lại rồi nói:
- Uyển NHi em tưởng anh không nghe thấy gì sao?
- Ơ A ừ thì em không biết em lỡ dại hì hì anh người lớn không chấp nhất với trẻ con đâu nhỉ.
Hàn Phong tiến lại gần tôi, hai tay thong thả đút vào túi quần gương mặt rất chi là gian tà:
- Không em sai rồi anh rất thích đôi co với trẻ con đặt biệt là với em.
Tôi ôm chặt cái gối vào lòng, gương mặt cười như mếu:
- Hàn Phong à, em biết lỗi rồi em sẽ không nói anh là đồ chết bầm , đồ xấu xa, tên bệnh hoạn nữa mà , tha cho em đi
- À thì ra em nói xấu anh nhiều như thế à. Để xem anh trị em thế nào.
Hàn Phong nói rồi tiến sát lại gần tôi, tôi lùi hắn tiến. Ôi vách tường huhu sAao trời lại tuyệt đường người như thế chứ. Tôi nhắm mắt lại, đạp hắn một cái rồi hét toáng lên:
- Hàn Phong là đồ BIẾN THÁI.
Trong lúc đó có một giọng hét còn to hơn cả tôi, tôi mở mắt ra thì thật không ngờ Hàn Phong đang ôm cái bảo vật quốc gia của hắn mà mặt nhăn mày nhó. Một lát sau, hắn mới chỉ tay vào mặt tôi lạnh lùng nói:
- Uyển Nhi em hết trò để chơi rồi hả cái con nhóc này.
Chắc là hắn đang đau dữ lắm, tôi có biết đâu tôi vô tội mà.Hắn nằm dài trên giường, nhăn nhó tỏ ra đau đớn. Tôi thấy vậy thì tiến đến, vổ tay lên cánh tay của hắn, lo lắng nói:
- Hàn Phong em xin lỗi, em vô tình mà. Anh có sao không?
hàn phong tức giận nói:
- Để anh thử làm cho em xem rồi em sẽ biết có sao không ha!
- Em ... em không có thì làm sao mà biết. - Tôi đỏ mặt ngượng ngùng lắp bắp nói.
- haizz. Uyển Nhi, anh sợ em luôn rồi đó, anh đau quá à,
Tôi nhìn Hàn Phong, nước mắt lăn dài nói:
- Hàn Phong vậy thì phải làm sao mới hết đau?
Hàn Phong đột nhiên cười gian tà nói:
- Có thể dùng cách này bảo đảm hiệu quả.
Tôi quệt nước mắt, nói sung sướng:
- Cách nào?
-Cách này nè...
Hàn Phong nói rồi ôm tôi vào lòng, hôn lên môi tôi. Tôi không kháng cự mà đáp lại nụ hôn của hắn. Môt lúc sau hắn buông tôi ra tươi cười nói:
- Cách này đó, sau này anh mà bệnh thì em cứ dùng cách này bảo đảm hiệu quả hơn là dùng thuốc.
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng đẩy hắn ra, mỉm cười gian xảo nói:
- Vậy em đánh anh thêm cái nữa rồi dùng cách này nha.
Cùng lúc đó xăng tay áo lên, xoa hai tay vào nhau, Hàn Phong vội ôm tôi vào lòng rồi nói:
- Thôi cô nương, đá thêm một cái nữa là anh không cùng em sinh con được đâu.
Sinh con? Ôi tên này hắn biến thái thật rồi à? Tôi đẩy Hàn Phong ra ngoài, đỏ mặt nói:
- Tên điên này, ai thèm sinh con cho anh. Đồ biến thái mau đi ra ngoài cho tôi
Tôi đóng sập cửa lại, tiếng tim không ngừng đập thình thịch. Tôi đặt tay lên, nghe rõ ràng mồn một, miệng không che giấu được mà khẽ mỉm cười.
Còn về Hàn Phong thì....
- ui da, đau chết đi được cái con nhóc này.
- Ráng đi tí xíu hết thôi. - Anh Lua nhăn nhó nói.
- Trời ơi, đau muốn chết không biết cái con nhóc đó ăn cái gì mà khỏe thế, hự hự. - hàn Phong rên rỉ còn Anh Luân thì ngồi cười như điên.
- Haha haha không ngờ Phong ca lại có lúc thế này. mà càng ko ngờ người làm Hàn Phong phải nhận thua chỉ là một con nhóc hahaha.
- Cười gì mà cười hả? Biến ngay. - Hàn Phong tức giận, đuổi luôn cả Anh Luân ra ngoài. Chỉ có khi ngồi trò chuyện cùng Anh luân thì Hàn Phong mới bộc lộ được hết cảm xúc không cần che giấu,
- Haha được rồi, tôi về ngay đây. Cậu cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chị dâu tương lai nhé.
- Cái thằng nhóc này... Chị dâu tương lại? Được lễ phép thôi về đi.
Hàn Phong mỉm cười vui vẻ, nhưng một lúc sau thì cơn đau lại hành hắn khiến hắn khóc không được mà cười cũng không xong.
Hai ngày sau....
- Uyển NHi em đã hẹn với người mà đưa em bài hát đó chưa? - Hàn Phong ôm tôi vào lòng, siết chặt vòng tay.
- Rồi, 20' nữa. - Tôi nhìn ra ngoài trời, mỉm cười nói.
- Ừm vậy bây giờ ta đi thôi,
- Được, Tôi xoay người vửa định rời khỏi vòng tay hắn thì Hàn Phong kéo lại, hôn lên môi tôi.
- Hư thế, anh không thể không hôn em à?
Hàn phong nhìn tôi dịu dàng, thì thầm vào tai tôi:
- Không thể, vì anh nghiện em rồi.
Tôi đanh yêu hắn , đỏ mặt xoay đi hắn cũng cười ôm tôi ra xe.
.............*************....................
Hoàng Nhật....
- Tổng giám đốc anh hẹn gặp tôi sao? - Đông ÂU ngồi xuống, nhìn người đàn ông chững chạc, gương mặt lạnh lùng.
- Phải. Uyển Nhi em ra ngoài xe chờ anh đi. - Hàn Phong nhìn tôi mỉm cười. Tôi chỉ biết gật đầu với chú Đông Âu rồi ra ngoài.
- Tổng giám đốc muốn nói gì với tôi?
Hàn Phong khoang hai tay đặt lên bàn, ánh mắt sắc bén lướt xuống người Đông Âu
- Tôi muốn biết tại sao trưởng phòng Đông lại biết bài hát này,
Đồng Âu mỉm cười nói:
- Đó là do bạn tôi viết.
Hàn Phong nheo đôi mắt, nhếch môi nói:
- Là Thiên Băng sao?
Đông Âu cũng không cần che giấu, gật đầu nói:
- Phải.
hàn Phong mỉm cười nói:
- Tại sao người hát bắt buộc phải là Uyển Nhi?
Đông Âu như biết trước được thế nào Hàn Phong cũng sẽ hỏi nên không lấy gì là ngạc nhiên liền đưa ra đáp án:
- Thiên Băng muốn thế.
Hàn Phong ngạc nhiên, hỏi lại lần nữa:
- Thiên Băng muốn thế sao? Cô ấy chưa chết sao?
Đông Âu lắc đầu, cười buồn:
- Cô ấy đã chết rồi, cô ấy muốn người hát bài hát này là người có chất giọng trầm buồn, gương mặt thanh tú và nhất định phải thể hiện được xúc cảm của cô ấy khi đặt bút viết nên bài hát này. Khi tôi bảo Uyển Nhi hát thử thì tôi biết mình đã chọn được người theo yêu cầu của Thiên Băng.
Hàn Phong gật đầu, cười gian xảo:
- Vậy sao?
- Phải, Tôi xin tổng giám đốc hãy cho Uyển Nhi hát bài nay như di nguyện của Thiên Băng, Có được ko? - Đông Âu nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt chất chứa biết bao nổi khổ tâm, Hàn Phong cười gật đâu:
- Được thôi.
Đôi mắt Đông Âu đột nhiên sáng bừng lên, tươi cười sung sướng:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh.
Hàn Phong cười gian xảo, Thiên Băng đã chết sao? Hắn không tin, cho dù phải lục tung cả trái đất hắn cũng phải tìm được cô ta. Sau cuộc nói chuyện này hắn càng chắc chắn rằng THiên Băng còn sống, hắn đã sai Vũ nhất định phải điều tra cho ra nới ẩn náu của Thiên Băng thông qua Đông Âu nhất định phải điều tra từng chi tiết ngay cả một cọng tóc cũng không được bỏ xót.
- Thế sao? Rất tốt. - Người thần bí nhếch môi cười nhạt thân mình cao lớn tựa vào chiếc ghế dài.
- Cảm ơn người đã khen, thuộc hạ không dám lơ là. - Bảo Hà cúi đầu cung kính nói.
- Được, ta tin ngươi. Còn về tài liệu lô đất khu A đâu?
- Dạ, thuộc hạ vẫn chưa lấy được nhưng... - Bảo Hà úp úp mở mở làm người thần bí nóng lòng quát lên:
- Còn úp mở gì nữa nói mau.
- Dạ, tập tài liệu đó Hàn Phong đã cất rất cẩn thận...
Người thần bí nhướng mày, đôi mắt tỏa ra sát khí:
- Đừng nói người không tìm được với ta.
Bảo Hà vội vàng nói:
- Không phải thế đâu chủ thượng, tôi đã biết chúng được cất ở đâu rồi tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.
- Hahaha giỏi lắm Bảo Hà không uổng công ta đã tín nhiệm người. - Nhưng đột nhiên người thần bí nói lạnh lùng:
- Người đừng quên cho dù người là thuộc hạ thân tín của ta nhưng một khi đã không hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi phải chết, nghe rõ chưa?
- Dạ rõ.
Bảo Hà lặng lẽ cúi đầu. Cô chỉ là một con rối để người đó tự mình giật dây điều khiển, cô không có hỉ nộ ái ố giống người bình thường tất cả những cảm xúc đó đều là giả tạo, thật ra cô đã mất đi cảm xúc tự rất lâu rồi ngay cả cô cũng không biết mình đã mất đi tự lúc nào nhưng điều đó không làm cô bận tâm. Cô chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ - một con robot đã được lập trình.
......................************************........................
Giữa vườn hoa rộng bạt ngàn, trên nền cỏ xanh mát có hai người đang tựa vào nhau nói cười vui vẻ. Tôi xoay lại nhìn Hàn Phong mỉm cười nói:
- Hàn Phong anh có vui không?
Hàn Phong mỉm cười sung sướng, đáy mắt dịu dàng nhìn tôi ánh mắt đen láy làm tôi thấy được cả chính mình ở trong ấy. Hàn Phong nói nhẹ:
- Bất cứ ở nơi nào có em anh đều vui cả,
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn, đánh yêu Hàn Phong rồi nói:
- Phong anh thật là dẽo miệng,
Hàn Phong bắt lấy tay tôi, đôi tay to lớn săn chắc ôm gọn lấy đôi tay nhỏ bé cùng nhau đan tay. Hắn mỉm cười nói:
- Uyển Nhi anh nói tất cả đều là sự thật.
Tôi xoay mặt đi dùng ánh mặt trời che phủ đôi má đang đỏ dần lên.
- Vậy có phải những gì em muốn anh đều có thể thực hiện?
Hàn Phong nói ngờ vực:
- Em lại muốn gì đây?
Tôi lập tức xoay mặt lại, dựa vào lòng ngực săn chắc của hắn, tay vẽ vẽ lên mấy đường, mỉm cười nói:
- Phong à em chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi thôi
Hàn Phong nâng cằm tôi lên, đáy mắt dịu dàng xen lẫn vài nét khó hiểu rồi nói:
- Em lại muốn hát bài hát đó à?
Tôi vỗ hai tay vào nhau, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn:
- Phải. Phong à nhỏ nhoi quá phải không anh?
Hàn Phong nhìn đôi mắt của tôi có một chút xao đông nhưng hắn kiên quyết nói:
- Không được, bài hát này không thể.
Tôi đẩy hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu:
- Hàn Phong anh nói dối. Nếu chỉ có một ước muốn nhỏ bằng hạt cát mà anh cũng không giúp tôi được thì nói gì đến những thứ khác chứ.
Hàn Phong nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng vô cảm:
- Vậy những lời nói lúc nãy chỉ là nền tảng cho ước muốn của em, được tôi mà lại bị một con nhóc như em lừa gạt. hừ.
Tôi ngây người, đáng ra tôi chỉ muốn hắn nhường tôi một chút để có thể thực hiện lời hứa của chú Đông Âu thôi, không ngờ Hàn pHong lại giận:
- Hàn Phong tôi chỉ là muốn hát bài hát đó thôi, có gì không được?
- Tại sao lại phải là bài hát đó hả?
- Tại vì có người nhờ tôi, anh có giúp tôi thực hiện không?
Ấy chết lỡ lời rồi, hố hơi bị nặng. Ax ax lần này không biết Hàn Phong phản ứng thế nào đây, có khi nào khùng lên rồi đánh tôi không?
Trái với sự lo lắng của tôi, Hàn Phong mỉm cười bình thản nói:
- Tôi đã đoán được có người nói với em về bài hát này, chỉ là tôi muốn nghe em nói thôi.
Cái gì, hắn biết được sao? Vậy là hắn chọc ghẹo tôi sao? hư hừ tên chết bầm dám lừa gạt tôi.
- À Ừ thì có người nói, vậy bây giờ anh có giúp không?
- Tôi muốn gặp người đó.
- Không đươc.
- Tại sao?
- Thì là vậy đó.
- Vậy thì không cho hát. - Hàn phong cười quỷ quyệt.
- thôi được rồi là tôi thua anh. Hừ tên chết bầm nhà anh dám dọa tôi.
- Em nói ai là tên chết bầm? - Hàn Phong nhướng mày, đôi mắt sắc bén lướt ngang người tôi làm tôi thoáng rùng mình. Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay hắn tươi cười nói:
- Phong anh nghe nhầm rồi, làm gì có ai nói thế! Chắc là tiếng gió thôi.
Hàn Phong nhìn tôi cười gian xảo:
- Rõ ràng là em chửi anh mà.
Tôi giật mình, vội vàng lấy ngay lại nét mặt lúc đầu tươi cười nói:
- Làm gì có em đâu dám đâu Phong.
Hàn Phong mỉm cười. Cô gái này tưởng hắn không biết sao, hắn nghe rất rõ chỉ là không muốn cô khó xử thôi. chắc là cô hay chửi hắn lắm đây phải dạy dỗ cô mới được.
- Này , làm gì thế?
Hàn Phong đôt nhiên bế tôi lên phòng, đóng mạnh cữa lại rồi nói:
- Uyển NHi em tưởng anh không nghe thấy gì sao?
- Ơ A ừ thì em không biết em lỡ dại hì hì anh người lớn không chấp nhất với trẻ con đâu nhỉ.
Hàn Phong tiến lại gần tôi, hai tay thong thả đút vào túi quần gương mặt rất chi là gian tà:
- Không em sai rồi anh rất thích đôi co với trẻ con đặt biệt là với em.
Tôi ôm chặt cái gối vào lòng, gương mặt cười như mếu:
- Hàn Phong à, em biết lỗi rồi em sẽ không nói anh là đồ chết bầm , đồ xấu xa, tên bệnh hoạn nữa mà , tha cho em đi
- À thì ra em nói xấu anh nhiều như thế à. Để xem anh trị em thế nào.
Hàn Phong nói rồi tiến sát lại gần tôi, tôi lùi hắn tiến. Ôi vách tường huhu sAao trời lại tuyệt đường người như thế chứ. Tôi nhắm mắt lại, đạp hắn một cái rồi hét toáng lên:
- Hàn Phong là đồ BIẾN THÁI.
Trong lúc đó có một giọng hét còn to hơn cả tôi, tôi mở mắt ra thì thật không ngờ Hàn Phong đang ôm cái bảo vật quốc gia của hắn mà mặt nhăn mày nhó. Một lát sau, hắn mới chỉ tay vào mặt tôi lạnh lùng nói:
- Uyển Nhi em hết trò để chơi rồi hả cái con nhóc này.
Chắc là hắn đang đau dữ lắm, tôi có biết đâu tôi vô tội mà.Hắn nằm dài trên giường, nhăn nhó tỏ ra đau đớn. Tôi thấy vậy thì tiến đến, vổ tay lên cánh tay của hắn, lo lắng nói:
- Hàn Phong em xin lỗi, em vô tình mà. Anh có sao không?
hàn phong tức giận nói:
- Để anh thử làm cho em xem rồi em sẽ biết có sao không ha!
- Em ... em không có thì làm sao mà biết. - Tôi đỏ mặt ngượng ngùng lắp bắp nói.
- haizz. Uyển Nhi, anh sợ em luôn rồi đó, anh đau quá à,
Tôi nhìn Hàn Phong, nước mắt lăn dài nói:
- Hàn Phong vậy thì phải làm sao mới hết đau?
Hàn Phong đột nhiên cười gian tà nói:
- Có thể dùng cách này bảo đảm hiệu quả.
Tôi quệt nước mắt, nói sung sướng:
- Cách nào?
-Cách này nè...
Hàn Phong nói rồi ôm tôi vào lòng, hôn lên môi tôi. Tôi không kháng cự mà đáp lại nụ hôn của hắn. Môt lúc sau hắn buông tôi ra tươi cười nói:
- Cách này đó, sau này anh mà bệnh thì em cứ dùng cách này bảo đảm hiệu quả hơn là dùng thuốc.
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng đẩy hắn ra, mỉm cười gian xảo nói:
- Vậy em đánh anh thêm cái nữa rồi dùng cách này nha.
Cùng lúc đó xăng tay áo lên, xoa hai tay vào nhau, Hàn Phong vội ôm tôi vào lòng rồi nói:
- Thôi cô nương, đá thêm một cái nữa là anh không cùng em sinh con được đâu.
Sinh con? Ôi tên này hắn biến thái thật rồi à? Tôi đẩy Hàn Phong ra ngoài, đỏ mặt nói:
- Tên điên này, ai thèm sinh con cho anh. Đồ biến thái mau đi ra ngoài cho tôi
Tôi đóng sập cửa lại, tiếng tim không ngừng đập thình thịch. Tôi đặt tay lên, nghe rõ ràng mồn một, miệng không che giấu được mà khẽ mỉm cười.
Còn về Hàn Phong thì....
- ui da, đau chết đi được cái con nhóc này.
- Ráng đi tí xíu hết thôi. - Anh Lua nhăn nhó nói.
- Trời ơi, đau muốn chết không biết cái con nhóc đó ăn cái gì mà khỏe thế, hự hự. - hàn Phong rên rỉ còn Anh Luân thì ngồi cười như điên.
- Haha haha không ngờ Phong ca lại có lúc thế này. mà càng ko ngờ người làm Hàn Phong phải nhận thua chỉ là một con nhóc hahaha.
- Cười gì mà cười hả? Biến ngay. - Hàn Phong tức giận, đuổi luôn cả Anh Luân ra ngoài. Chỉ có khi ngồi trò chuyện cùng Anh luân thì Hàn Phong mới bộc lộ được hết cảm xúc không cần che giấu,
- Haha được rồi, tôi về ngay đây. Cậu cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chị dâu tương lai nhé.
- Cái thằng nhóc này... Chị dâu tương lại? Được lễ phép thôi về đi.
Hàn Phong mỉm cười vui vẻ, nhưng một lúc sau thì cơn đau lại hành hắn khiến hắn khóc không được mà cười cũng không xong.
Hai ngày sau....
- Uyển NHi em đã hẹn với người mà đưa em bài hát đó chưa? - Hàn Phong ôm tôi vào lòng, siết chặt vòng tay.
- Rồi, 20' nữa. - Tôi nhìn ra ngoài trời, mỉm cười nói.
- Ừm vậy bây giờ ta đi thôi,
- Được, Tôi xoay người vửa định rời khỏi vòng tay hắn thì Hàn Phong kéo lại, hôn lên môi tôi.
- Hư thế, anh không thể không hôn em à?
Hàn phong nhìn tôi dịu dàng, thì thầm vào tai tôi:
- Không thể, vì anh nghiện em rồi.
Tôi đanh yêu hắn , đỏ mặt xoay đi hắn cũng cười ôm tôi ra xe.
.............*************....................
Hoàng Nhật....
- Tổng giám đốc anh hẹn gặp tôi sao? - Đông ÂU ngồi xuống, nhìn người đàn ông chững chạc, gương mặt lạnh lùng.
- Phải. Uyển Nhi em ra ngoài xe chờ anh đi. - Hàn Phong nhìn tôi mỉm cười. Tôi chỉ biết gật đầu với chú Đông Âu rồi ra ngoài.
- Tổng giám đốc muốn nói gì với tôi?
Hàn Phong khoang hai tay đặt lên bàn, ánh mắt sắc bén lướt xuống người Đông Âu
- Tôi muốn biết tại sao trưởng phòng Đông lại biết bài hát này,
Đồng Âu mỉm cười nói:
- Đó là do bạn tôi viết.
Hàn Phong nheo đôi mắt, nhếch môi nói:
- Là Thiên Băng sao?
Đông Âu cũng không cần che giấu, gật đầu nói:
- Phải.
hàn Phong mỉm cười nói:
- Tại sao người hát bắt buộc phải là Uyển Nhi?
Đông Âu như biết trước được thế nào Hàn Phong cũng sẽ hỏi nên không lấy gì là ngạc nhiên liền đưa ra đáp án:
- Thiên Băng muốn thế.
Hàn Phong ngạc nhiên, hỏi lại lần nữa:
- Thiên Băng muốn thế sao? Cô ấy chưa chết sao?
Đông Âu lắc đầu, cười buồn:
- Cô ấy đã chết rồi, cô ấy muốn người hát bài hát này là người có chất giọng trầm buồn, gương mặt thanh tú và nhất định phải thể hiện được xúc cảm của cô ấy khi đặt bút viết nên bài hát này. Khi tôi bảo Uyển Nhi hát thử thì tôi biết mình đã chọn được người theo yêu cầu của Thiên Băng.
Hàn Phong gật đầu, cười gian xảo:
- Vậy sao?
- Phải, Tôi xin tổng giám đốc hãy cho Uyển Nhi hát bài nay như di nguyện của Thiên Băng, Có được ko? - Đông Âu nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt chất chứa biết bao nổi khổ tâm, Hàn Phong cười gật đâu:
- Được thôi.
Đôi mắt Đông Âu đột nhiên sáng bừng lên, tươi cười sung sướng:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh.
Hàn Phong cười gian xảo, Thiên Băng đã chết sao? Hắn không tin, cho dù phải lục tung cả trái đất hắn cũng phải tìm được cô ta. Sau cuộc nói chuyện này hắn càng chắc chắn rằng THiên Băng còn sống, hắn đã sai Vũ nhất định phải điều tra cho ra nới ẩn náu của Thiên Băng thông qua Đông Âu nhất định phải điều tra từng chi tiết ngay cả một cọng tóc cũng không được bỏ xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.