Chương 17: Cấm khúc
JenRee Nguyễn
13/06/2014
Đúng 9h sáng tôi đã có mặt tại cuộc họp báo ra mắt cho album mới. Thấy tôi đến, các phóng viên kí giả nhanh chóng chụp hình tôi, đèn flash lóe lên không ngừng khiến tôi cảm thấy chói mắt. Tôi bước chợt chân tưởng chừng như đã ngã thì có vòng tay rắn chắc đã choàng qua người tôi, ép sát tôi vào hắn. Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm chằm vào hắn ta không chớp mắt, Hàn Phong với vẻ mặt lạnh băng, ngữ khí bình thản:
-Cô không sao chứ?
Lấy lại được nét mặt như thường, tôi mỉm cười rạng rở:
- Tổng giám đốc, thật cảm ơn anh.
Hàn Phong nhếch môi thong thả bước vào trước bao ánh nhìn thán phục của mọi người. Hắn như một vị chúa tể với bộ âu phục đen lịch lãm gọn gàng, gương mặt lạnh lùng ngẩng cao sải từng bước đi anh tuấn hiên ngang.
John nhìn hắn khá ngạc nhiên vì chưa bao giờ hắn tham gia buổi họp báo ra mắt cho album của ca sĩ mới cả có lẽ hắn ta thực sự quan tâm đến Uyển Nhi tuy suy nghĩ thế nhưng anh ta vẫn mỉm cười kéo chiếc ghế mời hắn. Hàn Phong không nói gì lạnh lùng ngồi xuống, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi. Tôi đi tới kéo chiếc ghế cạnh hắn mỉm cười với toàn thể các phóng viên:
- Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người đã bớt chút thời gian mà tham dự buổi họp báo của chúng tôi.
Máy chụp hình vẫn không ngừng lóe sáng, vào giây phút này đây, tôi ngồi thẳng người, mỉm cười tự tin nói:
- Tôi là trần Uyển Nhi, là người mới vào ngành xin được mọi người giúp đỡ.
Tôi vừa dứt lời, bọn họ đã che miệng cười thành tiếng. Tôi nói gì sai sao?
Có chút mất tự tin, rồi có một phóng viên đứng dậy hỏi tôi:
- Cô Uyển Nhi xin hỏi sao cô lại chọn nghề ca sĩ trong nhiều nghề của ngành giải trí?
Tôi mỉm cười nhìn cô ta, giọng nói vui vẻ:
-Cảm ơn câu hỏi của cô, tôi chọn nghề ca sĩ là vì tôi đam mê âm nhạc.
Cô phóng viên mỉm cười ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ rồi lại một phóng viên khác hỏi tôi:
- Cô sẽ cho bao nhiêu bài hát ra mắt cho album lần nay?
Tôi đan hai tay vào nhau, tự tin trả lời.
- Trong album này gồm ba bài hát, bài thứ nhất là cry on my shoulder trong MV The Angle của tôi, còn hai bài còn lại là căn phòng băng và thần thoại trăng sao.
- Cô có thể hát một đoạn của một trong hai bài hay không?
- Oh. Được chứ.
Tôi khép mắt lại từ từ hồi tưởng về giai điệu trong bài hát, về phần thương tâm của cô gái để dễ dàng hòa vào xúc cảm; lòng tôi dâng lên một cảm xúc lạ thường. Ngữ khí trầm ổn, tôi điều chỉnh cho giọng mình thấp xuống một chút...
Người khuất xa đường về sao thênh thang quá.
Người gần bước chân vẫn như còn xa.
Dù lòng nhớ thương người,vẫn luôn âm thầm.
Mà nói không nên lời
Ngày tháng qua, tình trong anh chôn giấu.
Dù rằng chúng ta vẫn hay gặp nhau.
Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng em cười.
Mà cứ như vô tình
Người ơi anh có biết em đang chờ lời yêu em giấu kín
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm,mình anh với tương tư.
Giờ ta đây đã đến bên nhau rồi,mà sao anh chẳng nói.
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ mình sẽ mãi bên nhau
Này người yêu hỡi anh mong chờ...Sẽ không bao giờ cách xa
Giong5 nói ngọt ngào, tiếng hát dịu dàng, ca từ sâu sắc về mối tình thầm kín khó bộc lộ cũng như lúc này đây, hắn và tôi tuy gần mà xa lời bài hát này diễn tả rỏ ràng tâm ý của hắn cũng như của tôi làm tôi hát không chỉ một đoạn mà đến hết cả bài.
Kế bên tôi, Hàn Phong đã từng chút biến sắc trên khuôn mặt, ngay cả Vũ đang đứng cạnh hắn mặt cũng nhăn lại. Bàn tay to lớn đã nắm chặt thành quyền. Ánh mắt đau lòng buồn bã nhìn tôi, nhiều nỗi xúc cảm dâng lên khiến tôi khó mà hình dung cho được.
Tôi vừa dứt đến lời cuối của bài hát thì cùng lúc đó tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tôi mỉm cười sung sướng đôi mắt long lanh:
- Cảm ơn mọi người. Cảm ơn sự có mặt của mọi người đã đến tham gia buổi họp báo của chúng tôi.
Sau khi mọi người đã ra về hết thì lúc này Hàn Phong kéo john lại, đôi mắt đen sắc lạnh xoáy thẳng vào mắt anh ta:
- Bài hát này là ai đã đưa cho cô ấy?
John hoảng sợ khi thấy hắn như vậy, anh ta lắp bắp nói:
- Tôi...tôi không biết.
Hắn bước đến Anie, dùng đôi mắt sắc lạnh lúc nảy nhìn cô, khiến cô run lên cằm cặp:
- Tôi...tôi cũng không biết. Hay tổng giám đốc trực tiếp hỏi cô ấy đi.
Cô ta kéo tôi đến chắn ngay trước mặt hắn. Đôi mắt hắn lạnh lùng sắc bén đến đáng sợ, tôi như nằm trọn vào tầm mắt thâm thúy của hắn:
- Tôi chỉ là tình cờ nghe được.
Khuôn mặt Hàn Phong sao lại phiếm đau, sao tôi lại có thể nhìn ra sự đau đớn toát ra trong đôi mắt như ngàn băng của hắn? Hắn nhướn mày, khẽ nheo mắt:
- Tình cờ?
- Phải. Là do tôi nghe được trong lúc đang đi dạo, tôi thấy hay nên viết lời cho bài hát này. Có gì không ổn sao?
- Bài hát này không được cho ra mắt, hủy bỏ đi.
Hàn Phong với ngữ khí bình thản rồi bỏ đi. Tôi nhăn mày, bài hát lần này thực sự làm tôi cảm thấy thích thú, tại sao lại phải hủy bỏ? Nếu như hắn thực sự muốn hảy hảy bỏ bài hát này thì tôi làm sao ăn nói với người đó đây...
.......*********........
- Vũ cậu còn nhớ bài hát mà năm đó Thiên Băng đã hát cho tôi nghe không?
Hàn pHong ngồi trên chiếc ghế dài, khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm, giọng nói sắc lạnh.
Vũ nghiêm khuôn mặt lại, sắc thái rất biểu cảm:
- Ý anh là bài hát hôm nay Uyển Nhi đã hát sao?
- Phải.
Vũ cau mày nhìn hắn, giọng nói có phần khó hiểu:
- Tại sao Uyển Nhi lại có thể biết được bài hát này?
Hàn Phong nhếch môi, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh năm đó...
- Phong à, anh lại bận việc à?
- Phải.
- Em muốn đi đâu đó một thời gian, anh đừng đi tìm em
- Em muốn rời khỏi anh sao?
- Phải.
- Em không được đi.
- Tại sao?
- Vì em là của anh.
- Nhưng đến bây giờ ngay cả một lời yêu thương anh cũng chưa từng nói cho em, suốt ngày anh không ở cạnh em không cho em cảm giác an toàn.
- Những gì anh làm cho em chưa đủ sao?
- Em muốn một lời hứa.
- Anh đã nói là em không được đi cho dù có chết cũng phải ở bên anh.
Hàn Phong khẽ run lên, Hàn Phong nhếch môi, đôi mắt sắc lại:
- Cậu có tin được rằng cô ấy chỉ là tình cờ nghe hay không?
- Không thể nào, bài hát này Thiên Băng lấy tình cảnh năm đó ra mà viết lên ca khúc thì làm sao mà Uyển Nhi có thể biết được. Bài hát này chưa một lần được công bố.
- Đó chính là vấn đề. Thiên Băng đã chết cách đây 8 năm thì làm sao mà Uyển Nhi có thể biết . Nhưng không ngoại trừ khả năng... cô ta giả chết để đánh lừa chúng ta.
- Có thể là như thế, có cần điều tra không anh?
- Điều tra cho tôi, tôi muốn mọi chuyện phải rõ ràng, cho dù cô ấy đã chết thì cũng mang xương cốt về đây cho tôi.
hàn Phong mỉm cười lạnh lùng, 2 tay hắn nắm chặt lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đậm chất quỷ thần.
..................*****************.................
- Chú Đông Âu à, tổng giám đốc không cho bài hát này vào album của cháu.
- Vậy sao? Thế thì tại sao lai không cho vào? - Chú Đông Âu mỉm cười hỏi, trên mặt không có chút gì là biểu cảm.
- Cháu không biết chỉ hỏi ai là người đưa cho cháu bài hát này thôi.
Chú Đông Âu uống một ngụm cafe rồi thong thả nói:
- Cháu cỏ thể năn nỉ được không? Nhưng tuyệt nhiên đừng để cho tổng giám đốc biết chú là người đưa bài hát này cho cháu.
- Vâng cháu sẽ cố gắng năn nỉ. Nhưng chú ơi, ai là người sáng tác ra bài hát này thế ạ?
Chú Đông Âu mỉm cười, đôi mắt hướng về phía xa xăm.
- Bài hát này là do một người bạn mà chú rất yêu quý đã viết nên. Ở bài hát này cô gái ấy đã gửi gắm vào biết bao tâm tư tình cảm của mình. Cô ấy giống như một chú chim nhỏ vì quá tò mò quá yêu thường mặt trời nên đã đến gần anh ta nhưng cũng chính vì thế mà tự hủy hoại bản thân mình, bị chính mặt trời thiêu đốt.
Chú Đông Âu ngừng một chút, chợt nhận thấy mình lỡ lời nên vội lấp liếm:
- À, chú xin lỗi.
Thiêu đốt? Tự hủy hoại bản thân? Là gì thế nhỉ, sao trông chú ấy lại đau khổ đến thế? Tôi nhìn chú ấy rồi nói:
- KHông sao đâu chú.
- Thôi chú tạm biệt cháu. Chú có việc nên về trước đây, chào cháu.
- À chào chú.
Nói rồi, tôi và chú ấy hai người hai hướng. Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ về thái độ kì lạ của chú ấy. Haizz thôi đó là chuyện riêng tư của người khác, tôi hãy chuyên tâm về vấn đề chính đi dã. Nghĩ đến gương mặt quái gỡ của tên độc tài, tôi thở dài ngao ngán.
...........**************.............
Về đến tòa thành, tôi đi thẳng đến thư phòng của hắn. Không hiểu sao tôi lại có linh cảm rằng hắn sẽ ở đây. Tôi định gõ cửa nhưng lại nghe thầy tiếng hắn đang nói chuyện điên thoại...
- Có gì sao Bảo Hà?
Sao Bảo Hà à? Sao cô ấy lại có số điện thoại của Hàn Phong, có lẽ tên này háo sắc nên cho cô chứ gì. Hừ Hừ, đồ xấu. Tôi áp tai lên cửa, nghe ngóng tình hình:
- Làm thư kí cho tôi sao?
-...
- Không đươc. Tôi có thư kí rồi.
-...
- Thôi được rồi. Công ty tôi đang trống chức trưởng phòng cô cứ đến đi.
-...
- Ừm
Cái gì, Bào Ha sẽ đi làm tại công ty của Hàn Phong sao? Ôi trời, vậy là ngày nào cũng chạm mặt nhau sao? Uyển Nhi mày khùng rồi à, kệ họ mày quản làm gì đồ con bệnh. Tuy nói thế để thức tỉnh lí trí nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó nhói nhói trong lòng.
Cốc...cốc...cốc.
- Vào đi.
Tôi xoay cửa bước vào, đứng đôi diện hắn.
- Có chuyện gì thế?
Tôi nhìn hắn, dùng đôi mắt long lanh giở trò năn nỉ:
- Hàn Phong, anh cho tôi hát bài đó nhé.
Hàn Phong nhíu mày, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi:
-Không đươc.
Tôi thắc mắc, vò vò hai tay:
- Tại sao thế?
- Bài nào cũng có thể hát nhưng trừ bài đó ra.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, hai chân xoa xoa lại với nhau, nét mặt ngây ngô tôi ngước nhìn hắn:
- Tôi năn nỉ anh mà, Phong cho tôi hát bài đó đi nha.
Thật sự bộ dạng của cô lúc này rất đáng yêu. Cô tựa như đóa hoa nhỏ mới nở còn ngại ngùng e ấp dưới sớm mai thật làm hắn muốn nổi lên bản tinh chiếm hữu, càng muốn chơi đùa cô:
- Em đang câu dẫn tôi ấy à? Dẹp bộ mặt ấy đi.
Sao lúc nào hắn cũng nói tôi câu dận hắn thế nhỉ? Nhưng mà tôi rất muốn hắn đồng ý cho tôi hát bài hát ấy, thôi đành mặt dày vậy.
- Phong, không lẽ sức chịu đựng của anh kém đến thế sao?
Hàn Phong nhìn tôi bằng ánh mắt gian tà:
- Phải đối với em sức chịu đựng của tôi rất kém, em hãy hôn tôi một cái có khi tâm trạng tốt tôi sẽ đồng ý không chừng.
Hôn sao? Cài tên chết bầm này lại muốn tôi chủ động hôn hắn. Hừ hừ, cái tên háo sắc tôi ước gì được cắn chết anh. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt như ngọn đèn sáng rực trong đêm, cười bẽn lẽn hỏi hắn:
- Có thật không Phong?
Hắn gật đầu mỉm cười gian xảo. Tôi ngượng ngùng tiến từng bước rụt rè về phía hắn hôn nhẹ lên má. Tôi nhìn hắn mỉm cười hỏi:
- Tôi đã hôn rồi có phải anh nên cho tôi hát bài này không Phong?
Hắn mỉm cười nhếch nhẹ đôi môi:
- Chưa được.
- Tại sao, tôi đã hôn rồi mà không lẽ anh muốn rút lại. - Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Đáp lại cơn thịnh nộ của tôi là bộ mặt đùa cợt của hắn, chỉ tay lên đôi môi rồi trơ trẽn nói:
- Tôi muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào từ đôi môi của em
Tôi thoáng đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ nghiêm nghị, tôi nói:
- Nhưng tôi không muốn.
- Vậy là tôi không giúp gì được cho em rồi. Em ra ngoài đi.
- Thôi được rồi. Tôi hôn anh là được chứ gì.
Tôi áp đôi môi lên hắn, môi kề môi một dòng điện chạy qua người khiến tôi run bắn lên, lập tức đẩy hắn ra tôi nói:
- Như thế này được rồi chứ?
Hắn nheo mắt nhìn tôi, giọng khàn đục:
- Không bao giờ là đủ đâu cô bé!
Hắn nói rồi kéo tôi vào người hắn, nhẹ nhàng áp nhẹ môi tôi cùng tôi ngà trên chiếc ghế dài. Chiếc lưỡi xấu xa không an phận của hắn đã cuốn lấy chiếc lưỡi của tôi. đưa tôi vào một cảm giác xa lạ. Tôi dùng kỹ thuật hạn chế của mình mà đáp lại hắn, cơ thể dần dần nóng lên. Tay hắn kéo lấy hai tay tôi đặt lên tấm lưng săn chắc của hắn, rồi ôm tôi một cách dịu dàng. Cơ thể tôi lúc này nổi lên một cảm giác kì lạ ấm áp , hạnh phúc đan xen nhau. Hắn làm tôi không cảm thấy chán ghét mà thay vào đó là sự thích thú đến lạ lùng. Hắn buông tôi ra, mỉm cười hỏi:
- Có thích không?
Tôi ngượng ngùng đẩy hắn sang một bên, thay đôi mắt sắc lạnh:
- Không cảm thấy gì cả.
Hắn xoay mặ tôi đối diện với mặt hắn, nhìn thẳng và mắt tôi đang không ngừng lẫn tránh, nữa đừa nữa thật:
- Tôi không ngại cho em thưởng thức lại đâu. Tôi cũng chưa nếm đủ.
Tôi ngượng chín mặt, đánh yêu hắn nhỏ giọng thì thầm:
- Thích
- Nói lớn lên
- Thích.
- Lớn hơn nữa.
- Tôi thích, thế được rồi chứ. Thật bá đạo.
- Tốt ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về không được đi đâu nghe chưa.
Hắn nói rồi chỉnh lại âu phục. Trước khi đi còn nhẹ nhàng hôn lên vầng trán tôi rồi mới chịu rời khỏi.
Tôi đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc bất tận nhưng một lúc sau...
- Hắn còn chưa cho tôi biết có đồng ý cho tôi hát không mà bỏ đi mất rồi. Ôi trời hắn lừa tôi.
Tôi điên tiết hét lên:
- Á Á Á Hàn Phong chết bầm dám lừa tôi. Đồ con gián, đồ xấu xa, đáng ghét. Á Á Á anh về đây tôi bóp chết anh Á Á Á.
-Cô không sao chứ?
Lấy lại được nét mặt như thường, tôi mỉm cười rạng rở:
- Tổng giám đốc, thật cảm ơn anh.
Hàn Phong nhếch môi thong thả bước vào trước bao ánh nhìn thán phục của mọi người. Hắn như một vị chúa tể với bộ âu phục đen lịch lãm gọn gàng, gương mặt lạnh lùng ngẩng cao sải từng bước đi anh tuấn hiên ngang.
John nhìn hắn khá ngạc nhiên vì chưa bao giờ hắn tham gia buổi họp báo ra mắt cho album của ca sĩ mới cả có lẽ hắn ta thực sự quan tâm đến Uyển Nhi tuy suy nghĩ thế nhưng anh ta vẫn mỉm cười kéo chiếc ghế mời hắn. Hàn Phong không nói gì lạnh lùng ngồi xuống, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi. Tôi đi tới kéo chiếc ghế cạnh hắn mỉm cười với toàn thể các phóng viên:
- Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người đã bớt chút thời gian mà tham dự buổi họp báo của chúng tôi.
Máy chụp hình vẫn không ngừng lóe sáng, vào giây phút này đây, tôi ngồi thẳng người, mỉm cười tự tin nói:
- Tôi là trần Uyển Nhi, là người mới vào ngành xin được mọi người giúp đỡ.
Tôi vừa dứt lời, bọn họ đã che miệng cười thành tiếng. Tôi nói gì sai sao?
Có chút mất tự tin, rồi có một phóng viên đứng dậy hỏi tôi:
- Cô Uyển Nhi xin hỏi sao cô lại chọn nghề ca sĩ trong nhiều nghề của ngành giải trí?
Tôi mỉm cười nhìn cô ta, giọng nói vui vẻ:
-Cảm ơn câu hỏi của cô, tôi chọn nghề ca sĩ là vì tôi đam mê âm nhạc.
Cô phóng viên mỉm cười ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ rồi lại một phóng viên khác hỏi tôi:
- Cô sẽ cho bao nhiêu bài hát ra mắt cho album lần nay?
Tôi đan hai tay vào nhau, tự tin trả lời.
- Trong album này gồm ba bài hát, bài thứ nhất là cry on my shoulder trong MV The Angle của tôi, còn hai bài còn lại là căn phòng băng và thần thoại trăng sao.
- Cô có thể hát một đoạn của một trong hai bài hay không?
- Oh. Được chứ.
Tôi khép mắt lại từ từ hồi tưởng về giai điệu trong bài hát, về phần thương tâm của cô gái để dễ dàng hòa vào xúc cảm; lòng tôi dâng lên một cảm xúc lạ thường. Ngữ khí trầm ổn, tôi điều chỉnh cho giọng mình thấp xuống một chút...
Người khuất xa đường về sao thênh thang quá.
Người gần bước chân vẫn như còn xa.
Dù lòng nhớ thương người,vẫn luôn âm thầm.
Mà nói không nên lời
Ngày tháng qua, tình trong anh chôn giấu.
Dù rằng chúng ta vẫn hay gặp nhau.
Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng em cười.
Mà cứ như vô tình
Người ơi anh có biết em đang chờ lời yêu em giấu kín
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm,mình anh với tương tư.
Giờ ta đây đã đến bên nhau rồi,mà sao anh chẳng nói.
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ mình sẽ mãi bên nhau
Này người yêu hỡi anh mong chờ...Sẽ không bao giờ cách xa
Giong5 nói ngọt ngào, tiếng hát dịu dàng, ca từ sâu sắc về mối tình thầm kín khó bộc lộ cũng như lúc này đây, hắn và tôi tuy gần mà xa lời bài hát này diễn tả rỏ ràng tâm ý của hắn cũng như của tôi làm tôi hát không chỉ một đoạn mà đến hết cả bài.
Kế bên tôi, Hàn Phong đã từng chút biến sắc trên khuôn mặt, ngay cả Vũ đang đứng cạnh hắn mặt cũng nhăn lại. Bàn tay to lớn đã nắm chặt thành quyền. Ánh mắt đau lòng buồn bã nhìn tôi, nhiều nỗi xúc cảm dâng lên khiến tôi khó mà hình dung cho được.
Tôi vừa dứt đến lời cuối của bài hát thì cùng lúc đó tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tôi mỉm cười sung sướng đôi mắt long lanh:
- Cảm ơn mọi người. Cảm ơn sự có mặt của mọi người đã đến tham gia buổi họp báo của chúng tôi.
Sau khi mọi người đã ra về hết thì lúc này Hàn Phong kéo john lại, đôi mắt đen sắc lạnh xoáy thẳng vào mắt anh ta:
- Bài hát này là ai đã đưa cho cô ấy?
John hoảng sợ khi thấy hắn như vậy, anh ta lắp bắp nói:
- Tôi...tôi không biết.
Hắn bước đến Anie, dùng đôi mắt sắc lạnh lúc nảy nhìn cô, khiến cô run lên cằm cặp:
- Tôi...tôi cũng không biết. Hay tổng giám đốc trực tiếp hỏi cô ấy đi.
Cô ta kéo tôi đến chắn ngay trước mặt hắn. Đôi mắt hắn lạnh lùng sắc bén đến đáng sợ, tôi như nằm trọn vào tầm mắt thâm thúy của hắn:
- Tôi chỉ là tình cờ nghe được.
Khuôn mặt Hàn Phong sao lại phiếm đau, sao tôi lại có thể nhìn ra sự đau đớn toát ra trong đôi mắt như ngàn băng của hắn? Hắn nhướn mày, khẽ nheo mắt:
- Tình cờ?
- Phải. Là do tôi nghe được trong lúc đang đi dạo, tôi thấy hay nên viết lời cho bài hát này. Có gì không ổn sao?
- Bài hát này không được cho ra mắt, hủy bỏ đi.
Hàn Phong với ngữ khí bình thản rồi bỏ đi. Tôi nhăn mày, bài hát lần này thực sự làm tôi cảm thấy thích thú, tại sao lại phải hủy bỏ? Nếu như hắn thực sự muốn hảy hảy bỏ bài hát này thì tôi làm sao ăn nói với người đó đây...
.......*********........
- Vũ cậu còn nhớ bài hát mà năm đó Thiên Băng đã hát cho tôi nghe không?
Hàn pHong ngồi trên chiếc ghế dài, khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm, giọng nói sắc lạnh.
Vũ nghiêm khuôn mặt lại, sắc thái rất biểu cảm:
- Ý anh là bài hát hôm nay Uyển Nhi đã hát sao?
- Phải.
Vũ cau mày nhìn hắn, giọng nói có phần khó hiểu:
- Tại sao Uyển Nhi lại có thể biết được bài hát này?
Hàn Phong nhếch môi, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh năm đó...
- Phong à, anh lại bận việc à?
- Phải.
- Em muốn đi đâu đó một thời gian, anh đừng đi tìm em
- Em muốn rời khỏi anh sao?
- Phải.
- Em không được đi.
- Tại sao?
- Vì em là của anh.
- Nhưng đến bây giờ ngay cả một lời yêu thương anh cũng chưa từng nói cho em, suốt ngày anh không ở cạnh em không cho em cảm giác an toàn.
- Những gì anh làm cho em chưa đủ sao?
- Em muốn một lời hứa.
- Anh đã nói là em không được đi cho dù có chết cũng phải ở bên anh.
Hàn Phong khẽ run lên, Hàn Phong nhếch môi, đôi mắt sắc lại:
- Cậu có tin được rằng cô ấy chỉ là tình cờ nghe hay không?
- Không thể nào, bài hát này Thiên Băng lấy tình cảnh năm đó ra mà viết lên ca khúc thì làm sao mà Uyển Nhi có thể biết được. Bài hát này chưa một lần được công bố.
- Đó chính là vấn đề. Thiên Băng đã chết cách đây 8 năm thì làm sao mà Uyển Nhi có thể biết . Nhưng không ngoại trừ khả năng... cô ta giả chết để đánh lừa chúng ta.
- Có thể là như thế, có cần điều tra không anh?
- Điều tra cho tôi, tôi muốn mọi chuyện phải rõ ràng, cho dù cô ấy đã chết thì cũng mang xương cốt về đây cho tôi.
hàn Phong mỉm cười lạnh lùng, 2 tay hắn nắm chặt lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đậm chất quỷ thần.
..................*****************.................
- Chú Đông Âu à, tổng giám đốc không cho bài hát này vào album của cháu.
- Vậy sao? Thế thì tại sao lai không cho vào? - Chú Đông Âu mỉm cười hỏi, trên mặt không có chút gì là biểu cảm.
- Cháu không biết chỉ hỏi ai là người đưa cho cháu bài hát này thôi.
Chú Đông Âu uống một ngụm cafe rồi thong thả nói:
- Cháu cỏ thể năn nỉ được không? Nhưng tuyệt nhiên đừng để cho tổng giám đốc biết chú là người đưa bài hát này cho cháu.
- Vâng cháu sẽ cố gắng năn nỉ. Nhưng chú ơi, ai là người sáng tác ra bài hát này thế ạ?
Chú Đông Âu mỉm cười, đôi mắt hướng về phía xa xăm.
- Bài hát này là do một người bạn mà chú rất yêu quý đã viết nên. Ở bài hát này cô gái ấy đã gửi gắm vào biết bao tâm tư tình cảm của mình. Cô ấy giống như một chú chim nhỏ vì quá tò mò quá yêu thường mặt trời nên đã đến gần anh ta nhưng cũng chính vì thế mà tự hủy hoại bản thân mình, bị chính mặt trời thiêu đốt.
Chú Đông Âu ngừng một chút, chợt nhận thấy mình lỡ lời nên vội lấp liếm:
- À, chú xin lỗi.
Thiêu đốt? Tự hủy hoại bản thân? Là gì thế nhỉ, sao trông chú ấy lại đau khổ đến thế? Tôi nhìn chú ấy rồi nói:
- KHông sao đâu chú.
- Thôi chú tạm biệt cháu. Chú có việc nên về trước đây, chào cháu.
- À chào chú.
Nói rồi, tôi và chú ấy hai người hai hướng. Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ về thái độ kì lạ của chú ấy. Haizz thôi đó là chuyện riêng tư của người khác, tôi hãy chuyên tâm về vấn đề chính đi dã. Nghĩ đến gương mặt quái gỡ của tên độc tài, tôi thở dài ngao ngán.
...........**************.............
Về đến tòa thành, tôi đi thẳng đến thư phòng của hắn. Không hiểu sao tôi lại có linh cảm rằng hắn sẽ ở đây. Tôi định gõ cửa nhưng lại nghe thầy tiếng hắn đang nói chuyện điên thoại...
- Có gì sao Bảo Hà?
Sao Bảo Hà à? Sao cô ấy lại có số điện thoại của Hàn Phong, có lẽ tên này háo sắc nên cho cô chứ gì. Hừ Hừ, đồ xấu. Tôi áp tai lên cửa, nghe ngóng tình hình:
- Làm thư kí cho tôi sao?
-...
- Không đươc. Tôi có thư kí rồi.
-...
- Thôi được rồi. Công ty tôi đang trống chức trưởng phòng cô cứ đến đi.
-...
- Ừm
Cái gì, Bào Ha sẽ đi làm tại công ty của Hàn Phong sao? Ôi trời, vậy là ngày nào cũng chạm mặt nhau sao? Uyển Nhi mày khùng rồi à, kệ họ mày quản làm gì đồ con bệnh. Tuy nói thế để thức tỉnh lí trí nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó nhói nhói trong lòng.
Cốc...cốc...cốc.
- Vào đi.
Tôi xoay cửa bước vào, đứng đôi diện hắn.
- Có chuyện gì thế?
Tôi nhìn hắn, dùng đôi mắt long lanh giở trò năn nỉ:
- Hàn Phong, anh cho tôi hát bài đó nhé.
Hàn Phong nhíu mày, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi:
-Không đươc.
Tôi thắc mắc, vò vò hai tay:
- Tại sao thế?
- Bài nào cũng có thể hát nhưng trừ bài đó ra.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, hai chân xoa xoa lại với nhau, nét mặt ngây ngô tôi ngước nhìn hắn:
- Tôi năn nỉ anh mà, Phong cho tôi hát bài đó đi nha.
Thật sự bộ dạng của cô lúc này rất đáng yêu. Cô tựa như đóa hoa nhỏ mới nở còn ngại ngùng e ấp dưới sớm mai thật làm hắn muốn nổi lên bản tinh chiếm hữu, càng muốn chơi đùa cô:
- Em đang câu dẫn tôi ấy à? Dẹp bộ mặt ấy đi.
Sao lúc nào hắn cũng nói tôi câu dận hắn thế nhỉ? Nhưng mà tôi rất muốn hắn đồng ý cho tôi hát bài hát ấy, thôi đành mặt dày vậy.
- Phong, không lẽ sức chịu đựng của anh kém đến thế sao?
Hàn Phong nhìn tôi bằng ánh mắt gian tà:
- Phải đối với em sức chịu đựng của tôi rất kém, em hãy hôn tôi một cái có khi tâm trạng tốt tôi sẽ đồng ý không chừng.
Hôn sao? Cài tên chết bầm này lại muốn tôi chủ động hôn hắn. Hừ hừ, cái tên háo sắc tôi ước gì được cắn chết anh. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt như ngọn đèn sáng rực trong đêm, cười bẽn lẽn hỏi hắn:
- Có thật không Phong?
Hắn gật đầu mỉm cười gian xảo. Tôi ngượng ngùng tiến từng bước rụt rè về phía hắn hôn nhẹ lên má. Tôi nhìn hắn mỉm cười hỏi:
- Tôi đã hôn rồi có phải anh nên cho tôi hát bài này không Phong?
Hắn mỉm cười nhếch nhẹ đôi môi:
- Chưa được.
- Tại sao, tôi đã hôn rồi mà không lẽ anh muốn rút lại. - Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Đáp lại cơn thịnh nộ của tôi là bộ mặt đùa cợt của hắn, chỉ tay lên đôi môi rồi trơ trẽn nói:
- Tôi muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào từ đôi môi của em
Tôi thoáng đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ nghiêm nghị, tôi nói:
- Nhưng tôi không muốn.
- Vậy là tôi không giúp gì được cho em rồi. Em ra ngoài đi.
- Thôi được rồi. Tôi hôn anh là được chứ gì.
Tôi áp đôi môi lên hắn, môi kề môi một dòng điện chạy qua người khiến tôi run bắn lên, lập tức đẩy hắn ra tôi nói:
- Như thế này được rồi chứ?
Hắn nheo mắt nhìn tôi, giọng khàn đục:
- Không bao giờ là đủ đâu cô bé!
Hắn nói rồi kéo tôi vào người hắn, nhẹ nhàng áp nhẹ môi tôi cùng tôi ngà trên chiếc ghế dài. Chiếc lưỡi xấu xa không an phận của hắn đã cuốn lấy chiếc lưỡi của tôi. đưa tôi vào một cảm giác xa lạ. Tôi dùng kỹ thuật hạn chế của mình mà đáp lại hắn, cơ thể dần dần nóng lên. Tay hắn kéo lấy hai tay tôi đặt lên tấm lưng săn chắc của hắn, rồi ôm tôi một cách dịu dàng. Cơ thể tôi lúc này nổi lên một cảm giác kì lạ ấm áp , hạnh phúc đan xen nhau. Hắn làm tôi không cảm thấy chán ghét mà thay vào đó là sự thích thú đến lạ lùng. Hắn buông tôi ra, mỉm cười hỏi:
- Có thích không?
Tôi ngượng ngùng đẩy hắn sang một bên, thay đôi mắt sắc lạnh:
- Không cảm thấy gì cả.
Hắn xoay mặ tôi đối diện với mặt hắn, nhìn thẳng và mắt tôi đang không ngừng lẫn tránh, nữa đừa nữa thật:
- Tôi không ngại cho em thưởng thức lại đâu. Tôi cũng chưa nếm đủ.
Tôi ngượng chín mặt, đánh yêu hắn nhỏ giọng thì thầm:
- Thích
- Nói lớn lên
- Thích.
- Lớn hơn nữa.
- Tôi thích, thế được rồi chứ. Thật bá đạo.
- Tốt ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về không được đi đâu nghe chưa.
Hắn nói rồi chỉnh lại âu phục. Trước khi đi còn nhẹ nhàng hôn lên vầng trán tôi rồi mới chịu rời khỏi.
Tôi đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc bất tận nhưng một lúc sau...
- Hắn còn chưa cho tôi biết có đồng ý cho tôi hát không mà bỏ đi mất rồi. Ôi trời hắn lừa tôi.
Tôi điên tiết hét lên:
- Á Á Á Hàn Phong chết bầm dám lừa tôi. Đồ con gián, đồ xấu xa, đáng ghét. Á Á Á anh về đây tôi bóp chết anh Á Á Á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.