Chương 27: Sự sợ hãi chưa từng có <1>
JenRee Nguyễn
09/07/2014
- Uyển Nhi em đừng có chuyện gì, anh xin em.
Hàn Phong ngồi trước cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm lấy đầu, đau khổ cúi gằm mặt xuống. Hàn Phong bây giờ trông thật thảm hại, gương mặt lạnh lùng đang hiện lên sự đau khổ, ánh mắt xót xa toàn thân thì trở nên nhếch nhác. So với lúc trước, hình ảnh này thật không phải Hàn Phong lạnh lùng kiêu ngạo của ngày nào.
Có trời mới biết được hắn lo cho Uyển Nhi thế nào. Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại của người lạ mặt thì hắn lập tức đến ngay nơi đó, Tận mắt chứng kiến chiếc xe hất văng cô lên khắp người bê bết máu khiến hắn hoảng sợ, một cảm giác từ trước đến giờ hắn chưa có. Hàn Phòng ôm chặt lấy cô, thân thể nhỏ bé đang run lên bần bật trong lòng khiến hắn cảm tưởng cô như một bông hoa mềm mại liễu yếu đào tơ, chỉ sợ rằng có thể biến mất bất cứ lúc nào, gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào lòng hắn trở nên tái nhợt đôi mắt nhắm nghiền, hắn có kêu cô đến mức nào thì cô cũng không chịu tỉnh.
- Mẹ kiếp lái nhanh lên.
- Tôi đã lái hết tốc độ nếu còn nhanh ơn nửa sợ rằng sẽ xảy ra án mạng. - Người tài xế đã tông cô nhìn gương mặt lạnh băng của hắn mà đổ mồ hôi lạnh lắp bắp nói.
- Tao bảo lái nhanh lên, mày có tin là tao bắn chết mày không hả?- Hàn Phong nhướng mày, đôi mắt ưng lóe lên sự giận dữ ngữ khí bình thường nhưng phải khiến người khác hoảng sợ.
Người tài xế nhìn vẻ mặt của hắn lúc này thì không giám nói nhiều vội vàng nhấn chân ga chạy thật nhanh về phía trước.
Hàn Phong ôm chặt Uyển Nhi vào trong lòng, thân người cô run lên trong lòng hắn. Cái áo của Han 2Phong sớm đã không còn nhận ra là màu gì nữa vì do máu của cô đã dây vào áo hắn nhưng Hàn Phong không quan tâm chuyện đó gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng. Cảm giác mất mát đang hiện hữu trong tâm trí hắn, hoàn toàn vây lấy con người cô độc tàn nhẫn này. Chắc rằng khi người ngoài nhìn vào hắn thì sẽ có cảm tưởng hắn quá đỗi lạnh lùng trên tay bế người mình yêu toàn thân đầy máu mà khuôn mặt không một chút biểu cảm, song mấy ai hiểu được hắn đã sợ đến mức độ nào khi thấy cô gái mà hắn thương yêu nằm trên một vũng máu, cánh tay trắng tuyết ngọc ngà đã bao phủ một màu đỏ tươi. Hắn sợ , sợ mất cô, sợ mất đi người mà hắn yêu thương thật sự, sợ sau khi tỉnh lại cô sẽ quên mất hắn và càng sợ cô sẽ bỏ hắn một mình mà chìm vào giấc ngủ dài. Đây là lần đầu Hàn Phong có cảm giác này, ngày trước Thiên Băng bị như thế hắn cũng không có loại cảm xúc này.
- Anh Phong, Uyển Nhi cô ấy....
Vũ đi đến cạnh Hàn Phong gương mặt khẻ biến đổi sắc thái nhìn Hàn Phong rồi nhìn sang cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng im lìm.
- Anh Luân đâu? - Hàn Phong lúc này mới ngẩng đầu lên gương mặt vẫn giữ nguyên cảm xúc đó chỉ có mười đâu ngón tay đang khẽ khàng run rẩy.
- Anh ấy sắp đến rồi. - Vũ nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hàn Phong, nhìn chiếc áo sơ mi xộc xệch đang nhuốm đầy máu mà thoáng ngạc nhiên. Anh biết Hàn Phong yêu Uyển Nhi nhưng đây là lần đầu Vũ nhìn Hàn Phong trông bộ dạng rầu rĩ đau đớn như thế này, một nỗi lo lắng cho người mình yêu thương đang hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng của hắn.
- Mau gọi cậu ta đến cho tôi.
- Tôi biết rồi.
Vũ nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
- Tổng giám đốc Hàn Phong anh có thể nói về mối quan hệ giữa anh và ca sĩ Uyển Nhi hay không?
- Có tin đồn ca sĩ Uyển Nhi là tinh nhân được anh bao dưỡng có thật thế không?
- Tổng giám đốc Hàn Phong anh có phải là kim chủ của cô ấy không?
Các phóng viên nhà báo đều đến vây quanh lấy Hàn Phong, micro của họ đưa về phía hắn, tia đèn flash không ngừng chớp nhoáng trước mặt hắn khiến Hà Phong cảm thấy vô cùng khó chịu. Đời tư của hắn lại cho bọn họ xoi mói vào công khai trên khắp phương tiện thông tin đại chúng, người con gái của hắn lại bị nói là tình nhân được hắn bao dưỡng , họ định đem Uyển Nhi ra làm trò cười cho thiên hạ à? Cùng lúc đó Vũ và đám vệ sĩ của hắn đi đến vây quanh các nhà báo lẫn phong viên đang cố gắng moi tin, Hàn Phong nhíu đôi mày kiếm ngữ khí bình thản nhưng lại khiến cho bọn họ không khỏi lạnh xương sống.
- Các người muốn tự mình rời khỏi đây hay muốn tôi tiển một đoạn đến suối vàng.
Những người này đều đã sớm biết về kẻ máu lạnh này nhưng thật không ngờ khi đối diện với hắn lại khiến cho họ nổi hết cả gai ốc, ngữ khí vốn bình thản lại bị hắn dọa cho chết lặng. Hàn Phong thấy họ đều không lên tiếng thì nhếch một bên môi lạnh lùng nói trở về dáng vẻ ban đầu:
- Về hết đi.
Bọn họ vẫn cố gắng đứng lại nơi đó khiên Hàn Phong cảm thấy lời nói của mình không có giá trị, hắn rất không vừa lòng bọn nhà báo này. Đời tư của hắn lại tùy tiện nói nhăng nói cuội khiến hắn thực muốn yên tỉnh mà sống cũng khó khăn.
- Các người điếc hết à, có muốn tôi tại nơi này mà thảm sát hết mấy người không. Cút mau.
Hàn Phong cầm cây súng mini trên tay bắn một phát lên trên đầu bon họ khiến người nào cũng sợ hãi, vẻ mặt tái mét ánh mắt của Hàn Phong nhìn họ đến vô cảm dường như có thể đóng băng bất cứ ai hắn không vừa lòng. Cây súng mini trên tay hắn còn vương hơi thuốc súng. Họ nhìn Hàn Phong sợ hãi đánh bài chuồn e rằng tổng tài lãnh khốc không vui thì cái mạng nhỏ này xem như đi tong.
Hàn Phong ngồi ở đó gương mặt lạnh lùng nhìn cửa phòng cấp cứu, Vũ đứng cạnh anh, ánh mắt lo âu. Một lúc sau, cảnh sát đem theo người đến vây lấy xung quanh Hàn Phong ngữ khí kênh kiệu.
- Ở đây ai là Hàn Phong?
- Tôi. Có việc gì sao? - Hàn Phong nhìn người cảnh sát trẻ vừa nói, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn.
Người cảnh sát vừa mới thốt ra lời nói ấy không hoảng sợ bởi ánh mắt của Hàn Phong trái lại vẻ mặt kiêu ngạo:
- Tôi là Thiếu Uý Harry, có người đã gọi cho sở cảnh sát nói rằng ông đã nổ súng ở đây. Ông có điều gì để nói.
Hàn Phong nhếch môi nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt:
- Vũ đưa tiền cho hắn, muôn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.
Nghe đến đây, Harry tức giận quát lớn:
- Người dân bình thường như anh mà lại mang vũ khí vào bệnh viện lại còn dám bắn người. Anh mau theo tôi về sở cảnh sát để điều tra.
Hàn Phong im lặng không nói gì, Vũ đến trước mặt Harry mỉm cười hòa nhã:
- Thiếu Uý Harry bớt giận tôi thay mặt Anh Hàn Phong xin lỗi anh , tôi sẽ theo ông về sở cảnh sát hợp tác điều tra
Harry nhìn Vũ nét mặt vẫn tức giận không có ý định chấp nhận lời xin lỗi của anh.
- Anh là ai?
Vũ mỉm cười nói:
- Tôi là Vũ cận thần của Anh Hàn Phong đây.
Harry nhìn Vũ nở một nụ cười khinh bỉ:
- Anh chỉ là một tên tay sai của hắn có tư cách gì mà nói chuyện với tôi.
Vũ chưa kịp lên tiếng thì Hàn Phong đã cướp lời anh:
- Không cần nhiều lời với hắn. Cậu muốn thế nào?
Harry nhếch môi, nói:
- Anh phải theo tôi về hợp tác điều tra.
- THiếu Uý Harry hắn ta là Hàn Phong đấy thiếu úy đựng động vào hắn ta kẻo mang tai họa.
- Phải đấy thiếu úy hắn là người đứng đầu tổ chức D.H đấy ạ.
Những tay cảnh sát đi cùng hắn vội vàng ngăn cản, Harry chỉ nhếch môi bỏ mặc những lời nói ấy.
- Mấy người im đi. Hắn là xã hội đen tôi phải bắt hắn về để điều tra.
Hàn Phong nghe những lời nói ấy từ miệng Harry thốt ra thì nhếch môi khinh bỉ, Thì ra cũng chỉ là người mới nhậm chức định ra oai đấy mà. Đáng tiếc hắn đã tìm sai người Hàn Phong này không dễ để hắn nắm được điểm yếu đâu.
- Nếu tôi nói không muốn theo cậu.
- Anh bắt buộc phải theo tôi, nếu không thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.
Hàn Phong bật cười lạnh ngắt, hỏi lại:
- Vậy sao, anh cứ làm đi.
Harry ngoắc tay, hô to:
- Các người mau lên bắt Hàn Phong lại.
Bọn họ nhìn nhau hoảng sợ, Hàn Phong là kẻ tàn nhẫn nhất trong giới xã hội đen. Một lời hắn nói đều phải khiến hắc bạch lưỡng đạo đều sợ khiếp vía. Tên thiếu úy này có cần phải ra oai với hắn không? Người khác cũng được mà sao lại chọn đúng Hàn Phong. Bọn họ sợ hãi nhìn nhau cười khổ, một bên là chức vụ một bên là mạng sống kẻ ngu nhất cũng biết là nên chọn con đường nào nói gì đến họ. Bọn họ lập tức bỏ chạy giữ được mạng là tốt lắm rồi động đến Hàn Phong có cho họ ăn gan trời cũng không dám.
- Đứng lại, các người mau đứng lại. Bỏ chạy hết sao lũ nhát gan.
Harry gọi với theo đám cảnh sát đang cắm đầu chạy, sắc mặt trở nên khó coi.
- Bọn họ không dám bắt anh nhưng tôi thì dám.
Nói rồi Harry tay cầm chặt khẩu súng bước từng bước cẩn thận lên Hàn Phong nhìn hắn mà cười khinh bỉ muốn ra oai thì sao lại chọn trúng hắn thật lạ hết yêu cuộc sống này rồi. Harry bước đến gần Hàn Phong, hắn cũng không tránh ngồi ngay ở đấy chờ Harry đi tới. Hắn nở một nụ cười ma quỷ.
Đoàng. Tiếng súng vang lên trong khung cảnh tĩnh mịch, mùi máu tanh tưởi xộc thằng vào mũi nhưng Hàn Phong cũng không cảm nhận được gì. Một thân hình cao lớn đầy máu ngã xuống trước mặt mà Hàn Phong không chẳng hề quan tâm ánh mắt dời lại vào cánh cửa bệnh viện.
Vào lúc này trên hành lang bệnh viện có rất nhiều vệ sĩ dùng gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, dưới chân Hàn Phong là một thi thể còn chưa kịp khô máu mà hắn vẫn lạnh lùng chẳng thèm nhìn tới. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến vị bác sĩ sợ hãi, hai chân run rẫy đi đên bên hắn:
- Anh Hàn....Hàn Phong.....Cô ấy.....cô ấy mất rất nhiều máu sợ là sẽ không qua khỏi.
- Còn không mau đi cứu cô ấy, cô ấy mà có mệnh hệ nào tôi giết chết tất cả những người trong bệnh viện này.
Đôi đồng từ màu đen sáng lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ đang run rẩy không ngừng mặt cắt không còn một giọt máu.
Mất máu rất nhiều sao.....
Trong lòng hắn đột nhiên trở nên run rẩy nỗi sợ hãi một lần nữa lại bao trùm lấy con người của hắn. Trong đầu hắn hiện lên gương mặt nhỏ tái nhợt của Uyển Nhi lòng se thắt lại. Cô đúng là mất rất nhiều máu, trên người hắn đâu đâu cũng có máu của cô. Hắn sợ hãi, lúc nãy cho dù giết chết thiếu úy Harry mặt hắn cũng không biến sắc mà giờ phút này đây gương mặt băng lạnh đã trở nên tái nhợt. Cô mất rất nhiều máu có thề sẽ ra đi. Uyển Nhi sẽ rời xa hắn, bỏ hắn mà đi nghĩ đến đây thân hình cao lớn run nhẹ lên mất thăng bằng mà ngã xuống.
Hàn Phong ngồi trước cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm lấy đầu, đau khổ cúi gằm mặt xuống. Hàn Phong bây giờ trông thật thảm hại, gương mặt lạnh lùng đang hiện lên sự đau khổ, ánh mắt xót xa toàn thân thì trở nên nhếch nhác. So với lúc trước, hình ảnh này thật không phải Hàn Phong lạnh lùng kiêu ngạo của ngày nào.
Có trời mới biết được hắn lo cho Uyển Nhi thế nào. Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại của người lạ mặt thì hắn lập tức đến ngay nơi đó, Tận mắt chứng kiến chiếc xe hất văng cô lên khắp người bê bết máu khiến hắn hoảng sợ, một cảm giác từ trước đến giờ hắn chưa có. Hàn Phòng ôm chặt lấy cô, thân thể nhỏ bé đang run lên bần bật trong lòng khiến hắn cảm tưởng cô như một bông hoa mềm mại liễu yếu đào tơ, chỉ sợ rằng có thể biến mất bất cứ lúc nào, gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào lòng hắn trở nên tái nhợt đôi mắt nhắm nghiền, hắn có kêu cô đến mức nào thì cô cũng không chịu tỉnh.
- Mẹ kiếp lái nhanh lên.
- Tôi đã lái hết tốc độ nếu còn nhanh ơn nửa sợ rằng sẽ xảy ra án mạng. - Người tài xế đã tông cô nhìn gương mặt lạnh băng của hắn mà đổ mồ hôi lạnh lắp bắp nói.
- Tao bảo lái nhanh lên, mày có tin là tao bắn chết mày không hả?- Hàn Phong nhướng mày, đôi mắt ưng lóe lên sự giận dữ ngữ khí bình thường nhưng phải khiến người khác hoảng sợ.
Người tài xế nhìn vẻ mặt của hắn lúc này thì không giám nói nhiều vội vàng nhấn chân ga chạy thật nhanh về phía trước.
Hàn Phong ôm chặt Uyển Nhi vào trong lòng, thân người cô run lên trong lòng hắn. Cái áo của Han 2Phong sớm đã không còn nhận ra là màu gì nữa vì do máu của cô đã dây vào áo hắn nhưng Hàn Phong không quan tâm chuyện đó gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng. Cảm giác mất mát đang hiện hữu trong tâm trí hắn, hoàn toàn vây lấy con người cô độc tàn nhẫn này. Chắc rằng khi người ngoài nhìn vào hắn thì sẽ có cảm tưởng hắn quá đỗi lạnh lùng trên tay bế người mình yêu toàn thân đầy máu mà khuôn mặt không một chút biểu cảm, song mấy ai hiểu được hắn đã sợ đến mức độ nào khi thấy cô gái mà hắn thương yêu nằm trên một vũng máu, cánh tay trắng tuyết ngọc ngà đã bao phủ một màu đỏ tươi. Hắn sợ , sợ mất cô, sợ mất đi người mà hắn yêu thương thật sự, sợ sau khi tỉnh lại cô sẽ quên mất hắn và càng sợ cô sẽ bỏ hắn một mình mà chìm vào giấc ngủ dài. Đây là lần đầu Hàn Phong có cảm giác này, ngày trước Thiên Băng bị như thế hắn cũng không có loại cảm xúc này.
- Anh Phong, Uyển Nhi cô ấy....
Vũ đi đến cạnh Hàn Phong gương mặt khẻ biến đổi sắc thái nhìn Hàn Phong rồi nhìn sang cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng im lìm.
- Anh Luân đâu? - Hàn Phong lúc này mới ngẩng đầu lên gương mặt vẫn giữ nguyên cảm xúc đó chỉ có mười đâu ngón tay đang khẽ khàng run rẩy.
- Anh ấy sắp đến rồi. - Vũ nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hàn Phong, nhìn chiếc áo sơ mi xộc xệch đang nhuốm đầy máu mà thoáng ngạc nhiên. Anh biết Hàn Phong yêu Uyển Nhi nhưng đây là lần đầu Vũ nhìn Hàn Phong trông bộ dạng rầu rĩ đau đớn như thế này, một nỗi lo lắng cho người mình yêu thương đang hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng của hắn.
- Mau gọi cậu ta đến cho tôi.
- Tôi biết rồi.
Vũ nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
- Tổng giám đốc Hàn Phong anh có thể nói về mối quan hệ giữa anh và ca sĩ Uyển Nhi hay không?
- Có tin đồn ca sĩ Uyển Nhi là tinh nhân được anh bao dưỡng có thật thế không?
- Tổng giám đốc Hàn Phong anh có phải là kim chủ của cô ấy không?
Các phóng viên nhà báo đều đến vây quanh lấy Hàn Phong, micro của họ đưa về phía hắn, tia đèn flash không ngừng chớp nhoáng trước mặt hắn khiến Hà Phong cảm thấy vô cùng khó chịu. Đời tư của hắn lại cho bọn họ xoi mói vào công khai trên khắp phương tiện thông tin đại chúng, người con gái của hắn lại bị nói là tình nhân được hắn bao dưỡng , họ định đem Uyển Nhi ra làm trò cười cho thiên hạ à? Cùng lúc đó Vũ và đám vệ sĩ của hắn đi đến vây quanh các nhà báo lẫn phong viên đang cố gắng moi tin, Hàn Phong nhíu đôi mày kiếm ngữ khí bình thản nhưng lại khiến cho bọn họ không khỏi lạnh xương sống.
- Các người muốn tự mình rời khỏi đây hay muốn tôi tiển một đoạn đến suối vàng.
Những người này đều đã sớm biết về kẻ máu lạnh này nhưng thật không ngờ khi đối diện với hắn lại khiến cho họ nổi hết cả gai ốc, ngữ khí vốn bình thản lại bị hắn dọa cho chết lặng. Hàn Phong thấy họ đều không lên tiếng thì nhếch một bên môi lạnh lùng nói trở về dáng vẻ ban đầu:
- Về hết đi.
Bọn họ vẫn cố gắng đứng lại nơi đó khiên Hàn Phong cảm thấy lời nói của mình không có giá trị, hắn rất không vừa lòng bọn nhà báo này. Đời tư của hắn lại tùy tiện nói nhăng nói cuội khiến hắn thực muốn yên tỉnh mà sống cũng khó khăn.
- Các người điếc hết à, có muốn tôi tại nơi này mà thảm sát hết mấy người không. Cút mau.
Hàn Phong cầm cây súng mini trên tay bắn một phát lên trên đầu bon họ khiến người nào cũng sợ hãi, vẻ mặt tái mét ánh mắt của Hàn Phong nhìn họ đến vô cảm dường như có thể đóng băng bất cứ ai hắn không vừa lòng. Cây súng mini trên tay hắn còn vương hơi thuốc súng. Họ nhìn Hàn Phong sợ hãi đánh bài chuồn e rằng tổng tài lãnh khốc không vui thì cái mạng nhỏ này xem như đi tong.
Hàn Phong ngồi ở đó gương mặt lạnh lùng nhìn cửa phòng cấp cứu, Vũ đứng cạnh anh, ánh mắt lo âu. Một lúc sau, cảnh sát đem theo người đến vây lấy xung quanh Hàn Phong ngữ khí kênh kiệu.
- Ở đây ai là Hàn Phong?
- Tôi. Có việc gì sao? - Hàn Phong nhìn người cảnh sát trẻ vừa nói, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn.
Người cảnh sát vừa mới thốt ra lời nói ấy không hoảng sợ bởi ánh mắt của Hàn Phong trái lại vẻ mặt kiêu ngạo:
- Tôi là Thiếu Uý Harry, có người đã gọi cho sở cảnh sát nói rằng ông đã nổ súng ở đây. Ông có điều gì để nói.
Hàn Phong nhếch môi nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt:
- Vũ đưa tiền cho hắn, muôn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.
Nghe đến đây, Harry tức giận quát lớn:
- Người dân bình thường như anh mà lại mang vũ khí vào bệnh viện lại còn dám bắn người. Anh mau theo tôi về sở cảnh sát để điều tra.
Hàn Phong im lặng không nói gì, Vũ đến trước mặt Harry mỉm cười hòa nhã:
- Thiếu Uý Harry bớt giận tôi thay mặt Anh Hàn Phong xin lỗi anh , tôi sẽ theo ông về sở cảnh sát hợp tác điều tra
Harry nhìn Vũ nét mặt vẫn tức giận không có ý định chấp nhận lời xin lỗi của anh.
- Anh là ai?
Vũ mỉm cười nói:
- Tôi là Vũ cận thần của Anh Hàn Phong đây.
Harry nhìn Vũ nở một nụ cười khinh bỉ:
- Anh chỉ là một tên tay sai của hắn có tư cách gì mà nói chuyện với tôi.
Vũ chưa kịp lên tiếng thì Hàn Phong đã cướp lời anh:
- Không cần nhiều lời với hắn. Cậu muốn thế nào?
Harry nhếch môi, nói:
- Anh phải theo tôi về hợp tác điều tra.
- THiếu Uý Harry hắn ta là Hàn Phong đấy thiếu úy đựng động vào hắn ta kẻo mang tai họa.
- Phải đấy thiếu úy hắn là người đứng đầu tổ chức D.H đấy ạ.
Những tay cảnh sát đi cùng hắn vội vàng ngăn cản, Harry chỉ nhếch môi bỏ mặc những lời nói ấy.
- Mấy người im đi. Hắn là xã hội đen tôi phải bắt hắn về để điều tra.
Hàn Phong nghe những lời nói ấy từ miệng Harry thốt ra thì nhếch môi khinh bỉ, Thì ra cũng chỉ là người mới nhậm chức định ra oai đấy mà. Đáng tiếc hắn đã tìm sai người Hàn Phong này không dễ để hắn nắm được điểm yếu đâu.
- Nếu tôi nói không muốn theo cậu.
- Anh bắt buộc phải theo tôi, nếu không thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.
Hàn Phong bật cười lạnh ngắt, hỏi lại:
- Vậy sao, anh cứ làm đi.
Harry ngoắc tay, hô to:
- Các người mau lên bắt Hàn Phong lại.
Bọn họ nhìn nhau hoảng sợ, Hàn Phong là kẻ tàn nhẫn nhất trong giới xã hội đen. Một lời hắn nói đều phải khiến hắc bạch lưỡng đạo đều sợ khiếp vía. Tên thiếu úy này có cần phải ra oai với hắn không? Người khác cũng được mà sao lại chọn đúng Hàn Phong. Bọn họ sợ hãi nhìn nhau cười khổ, một bên là chức vụ một bên là mạng sống kẻ ngu nhất cũng biết là nên chọn con đường nào nói gì đến họ. Bọn họ lập tức bỏ chạy giữ được mạng là tốt lắm rồi động đến Hàn Phong có cho họ ăn gan trời cũng không dám.
- Đứng lại, các người mau đứng lại. Bỏ chạy hết sao lũ nhát gan.
Harry gọi với theo đám cảnh sát đang cắm đầu chạy, sắc mặt trở nên khó coi.
- Bọn họ không dám bắt anh nhưng tôi thì dám.
Nói rồi Harry tay cầm chặt khẩu súng bước từng bước cẩn thận lên Hàn Phong nhìn hắn mà cười khinh bỉ muốn ra oai thì sao lại chọn trúng hắn thật lạ hết yêu cuộc sống này rồi. Harry bước đến gần Hàn Phong, hắn cũng không tránh ngồi ngay ở đấy chờ Harry đi tới. Hắn nở một nụ cười ma quỷ.
Đoàng. Tiếng súng vang lên trong khung cảnh tĩnh mịch, mùi máu tanh tưởi xộc thằng vào mũi nhưng Hàn Phong cũng không cảm nhận được gì. Một thân hình cao lớn đầy máu ngã xuống trước mặt mà Hàn Phong không chẳng hề quan tâm ánh mắt dời lại vào cánh cửa bệnh viện.
Vào lúc này trên hành lang bệnh viện có rất nhiều vệ sĩ dùng gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, dưới chân Hàn Phong là một thi thể còn chưa kịp khô máu mà hắn vẫn lạnh lùng chẳng thèm nhìn tới. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến vị bác sĩ sợ hãi, hai chân run rẫy đi đên bên hắn:
- Anh Hàn....Hàn Phong.....Cô ấy.....cô ấy mất rất nhiều máu sợ là sẽ không qua khỏi.
- Còn không mau đi cứu cô ấy, cô ấy mà có mệnh hệ nào tôi giết chết tất cả những người trong bệnh viện này.
Đôi đồng từ màu đen sáng lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ đang run rẩy không ngừng mặt cắt không còn một giọt máu.
Mất máu rất nhiều sao.....
Trong lòng hắn đột nhiên trở nên run rẩy nỗi sợ hãi một lần nữa lại bao trùm lấy con người của hắn. Trong đầu hắn hiện lên gương mặt nhỏ tái nhợt của Uyển Nhi lòng se thắt lại. Cô đúng là mất rất nhiều máu, trên người hắn đâu đâu cũng có máu của cô. Hắn sợ hãi, lúc nãy cho dù giết chết thiếu úy Harry mặt hắn cũng không biến sắc mà giờ phút này đây gương mặt băng lạnh đã trở nên tái nhợt. Cô mất rất nhiều máu có thề sẽ ra đi. Uyển Nhi sẽ rời xa hắn, bỏ hắn mà đi nghĩ đến đây thân hình cao lớn run nhẹ lên mất thăng bằng mà ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.