Chương 235: Anh đi đi
Ỷ Thiên Ngữ
03/09/2018
Ôn Hinh thình lình bị Hạ Minh Duệ thờ ơ quở trách như vậy, trong lòng rất không vui, không khỏi bĩu môi, trong mắt ứa nước mắt.
Hạ Minh Duệ từ trong phòng đi ra thấy Ôn Hinh đứng ở đó không nhúc nhích, không khỏi dừng lại bên người cô.
"Mấy ngày nay anh có việc, em cẩn thận một chút, chú ý chăm sóc bản thân. Nếu thật sự không được, anh sẽ đưa em về nhà họ Hạ."
"Không cần! Anh đi đâu em theo anh!"
Lúc Hạ Minh Duệ xoay người, Ôn Hinh từ phía sau ôm lấy eo Hạ Minh Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán vào lưng Hạ Minh Duệ, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể cảm thấy nhiệt độ của anh, anh còn đang bên cạnh mình.
"Không được!"
Hạ Minh Duệ mạnh mẽ tách cổ tay Ôn Hinh ra, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, nước mắt trong mắt Ôn Hinh rốt cuộc không nhịn được, như sợi châu bị đứt tuôn trào.
Từ ban công cô có thể thấy Hạ Minh Duệ lái xe rời đi.
Nhưng cô thật sự không cam lòng.
Buổi chiều, Hạ Minh Duệ nhận được một tin nhắn nặc danh, nội dung tin nhắn là muốn anh đem hợp đồng chuyển nhượng công ty có chữ ký của anh bỏ vào trong một cái thùng rác ven đường.
Tầm mắt sắc bén của Hạ Minh Duệ quét một vòng bốn phía, không phát hiện điều gì khác thường, lúc này mới đem phần hợp đồng Lộ Phi chuẩn bị chậm rãi quăng vào trong thùng rác.
Sau khi Hạ Minh Duệ bỏ hợp đồng vào thùng rác, lại nhận thêm một tin nhắn nữa, nội dung tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, dọc theo con đường bên tay trái đi thẳng, đi đến ngã rẽ thì quẹo trái, quẹo vào một con hẻm, sau đó rẽ phải, Lâm Thiển Y ở chỗ này.
Hạ Minh Duệ cau mày nhìn thoáng qua tin nhắn trong tay, cuối cùng không thể không thoả hiệp đi theo.
Trong tin nhắn cũng có yêu cầu chỉ một mình anh tới, vì Lâm Thiển Y, Hạ Minh Duệ cũng bất chấp đây có phải là một cái bẫy hay không, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hạ Minh Duệ đi tới chỗ như hướng dẫn trong tin nhắn mới phát hiện phía trước là một cái sân bỏ hoang, bên trong có một nhà dân, từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác thường, vì thế anh cảnh giác bước từng bước một đi vào trong.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, liền có một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo kính râm giả bộ không để ý đi qua bên cạnh thùng rác, dùng động tác người khác rất khó phát hiện đem phần hợp đồng kia ôm vào lòng. Sau cùng anh tìm một xó xỉnh không người vội vàng mở hợp đồng kia ra, lúc phát hiện đích xác là thật, lúc này mới lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Hạ Minh Duệ mày liền tự cầu nhiều phúc đi, chỉ mong mày có thể ôm người đẹp về.
Hạ Minh Duệ cẩn thận từ từ tiến đến cửa thì dừng lại, anh nhìn bên trong liếc mắt một cái, phát hiện trống không, không có bóng người. Vì thế anh thử thăm dò đi vài bước vào trong, rất nhanh liền bị vài người từ bên trong đi tới vây quanh, anh không khỏi nhìn vào trong.
Nơi đó cắm một cái giá bằng cọc gỗ, mà Lâm Thiển Y vẫn như trước bị trói thành hình chữ đại nằm dang tay dang chân.
Miệng của cô bị băng kéo dán lại, tóc tán loạn không chịu nổi, khi nhìn thấy anh liền liều mạng lắc đầu.
Hạ Minh Duệ thâm sâu nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên đau lòng, lo lắng cùng cảm xúc phức tạp. Lúc này mới bắt buộc chính mình mở to mắt, đem trọng tâm chuyển tới những người trước mặt.
Mấy người này cũng hiểu rõ, nhìn thấy người tiến vào không nói hai lời, chỉ là sau khi trao đổi ánh mắt, một người trông giống như kẻ cầm đầu làm một động tác tay, hướng về phía Hạ Minh Duệ quát to.
Để tránh cho đêm dài lắm mộng, bọn họ nhận được mệnh lệnh làm mọi cách để diệt trừ Hạ Minh Duệ.
Nhưng sau khi đánh một hiệp, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Hạ Minh Duệ.
Ở phía sau vài người liếc nhau, trong đó có hai người từ từ lui về sau, đi thẳng tới bên người Lâm Thiển Y.
"Nếu không muốn nó chết thì ngoan ngoãn một chút."
Một câu âm ngoan khiến cho động tác phản kháng của Hạ Minh Duệ dừng lại, tiếp theo đó bị đánh lén một gậy. Hạ Minh Duệ hừ đau một tiếng, suýt nữa thì ngã quỵ, tiếp đó liền bị anh chế trụ.
Anh ngẩng đầu nhìn một người cầm con dao kề trên cổ Lâm Thiển Y, cô bị ép ngẩng đầu, một vệt máu đặc biệt chói mắt.
Hạ Minh Duệ cắn chặt răng, nắm tay run bần bật, nhưng mà lại không thể làm gì được.
Anh dừng lại, mấy người lúc trước thấy anh không có phản kháng, âm hiểm cười một tiếng, nhao nhao tiến lên quyền đấm cước đá đánh Hạ Minh Duệ.
Mà Hạ Minh Duệ chỉ ôm đầu, không rên một tiếng.
"Thả cô ấy! Chuyện này không liên quan gì tới cô ấy!"
Chờ bọn họ đánh mệt, Hạ Minh Duệ mới lau vết máu nơi khoé miệng, đỡ vách tường miễn cưỡng đứng lên. Cho dù trên người chật vật không chịu nổi, dấu chân loạn xạ không đếm được, nhưng vẻ mặt anh vẫn bướng bỉnh lỳ lợm, mang theo thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt. Một đôi mắt phượng hơi hơi nheo lại, bên trong để lộ ra đao phong sắc bén.
"Ha, chết tới nơi lại còn thương hương tiếc ngọc? Hôm nay các anh đây sẽ ở trước mặt mày hưởng dụng một phen!"
Người này vừa nói xong, hai người vốn đứng ở bên người Lâm Thiển Y nhao nhao cười nhạo một tiếng, một đôi tay không thành thực mò lên mặt Lâm Thiển Y. Một người khác lại càng thêm quá đáng, bắt đầu di chuyển trên người Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y khó khăn nhắm mắt lại, giờ phút này băng dính trên miệng cô đã bị xé mở, cô cơ hồ dùng hết khí lực mới nói được một câu.
"Hạ Minh Duệ, anh đi đi, không cần lo cho em!"
Nếu không thì cả hai người bọn họ chỉ sợ phải chết ở trong này. Chỉ là đáng tiếc cho con của bọn họ.
Lúc Lâm Thiển Y nhắm mắt cắn chặt răng, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt.
Hai mắt Hạ Minh Duệ sắp phun ra lửa, gắt gao trừng mắt nhìn hai người kia. Anh không quan tâm, chỉ muốn đi đến trước mặt Lâm Thiển Y, không để ý quyền cước cùng gậy gộc đánh vào trên người mình.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người trong lúc đó càng ngày càng gần, trên lưng Hạ Minh Duệ đau xót, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho anh xoay mình lại. Sau cùng anh quay đầu đánh bay cái tên đánh lén mình.
Tầm mắt trước mặt có chút mơ hồ, anh mơ hồ nhìn thấy bụng mình bị một con dao đâm xuyên qua, nghĩ tới có lẽ sau lưng mình cũng giống vậy?
Anh cố gắng muốn mở to hai mắt, muốn đem mặt mũi mơ hồ của Lâm Thiển Y khắc vào trong đầu, nhưng làm thế nào cũng nhìn không rõ, mí mắt càng ngày càng nặng nề.
Anh bị làm sao vậy? Anh không thể ngã xuống! Anh vẫn còn phải đưa cô đi, đưa cô rời khỏi nơi này!
Lúc Lâm Thiển Y chịu đựng ghê tởm trong lòng, nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, cơ hồ gan mật đều vỡ. Người đàn ông luôn luôn hăng hái, có đôi khi lại lãnh khốc, có đôi khi xinh đẹp, thỉnh thoảng lại làm nũng như con nít với cô, giờ phút này đang gắt gao trừng mắt nhìn cô, trong mắt không hề từ bỏ. Lòng đau, hai mắt mơ hồ ngấn lệ.
Bọn họ làm sao có thể? Làm sao có thể đối với anh như vậy?
Người đàn ông kiêu ngạo này cho tới giờ khắc này cũng không chịu bỏ đi, cô biết, chỉ cần bỏ lại cô, với thân thủ của anh muốn rời khỏi không phải là việc khó, chỉ là vì sao? Vì sao phải ở lại?
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô cũng giống vậy gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, nước mắt chảy vào trong miệng, cô lại không cảm thấy mặn chát.
Vì thế cô dường như dùng hết khí lực, rống lớn một tiếng.
"Anh là người ngu sao? Sao anh lại không đi?”
Nghênh đón tiếng rống to của Lâm Thiển Y là một cái tát vang dội, mặt cô bị tát lệch sang một bên nhưng cô lại không cảm thấy chút đau đớn nào.
Hạ Minh Duệ từ trong phòng đi ra thấy Ôn Hinh đứng ở đó không nhúc nhích, không khỏi dừng lại bên người cô.
"Mấy ngày nay anh có việc, em cẩn thận một chút, chú ý chăm sóc bản thân. Nếu thật sự không được, anh sẽ đưa em về nhà họ Hạ."
"Không cần! Anh đi đâu em theo anh!"
Lúc Hạ Minh Duệ xoay người, Ôn Hinh từ phía sau ôm lấy eo Hạ Minh Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán vào lưng Hạ Minh Duệ, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể cảm thấy nhiệt độ của anh, anh còn đang bên cạnh mình.
"Không được!"
Hạ Minh Duệ mạnh mẽ tách cổ tay Ôn Hinh ra, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, nước mắt trong mắt Ôn Hinh rốt cuộc không nhịn được, như sợi châu bị đứt tuôn trào.
Từ ban công cô có thể thấy Hạ Minh Duệ lái xe rời đi.
Nhưng cô thật sự không cam lòng.
Buổi chiều, Hạ Minh Duệ nhận được một tin nhắn nặc danh, nội dung tin nhắn là muốn anh đem hợp đồng chuyển nhượng công ty có chữ ký của anh bỏ vào trong một cái thùng rác ven đường.
Tầm mắt sắc bén của Hạ Minh Duệ quét một vòng bốn phía, không phát hiện điều gì khác thường, lúc này mới đem phần hợp đồng Lộ Phi chuẩn bị chậm rãi quăng vào trong thùng rác.
Sau khi Hạ Minh Duệ bỏ hợp đồng vào thùng rác, lại nhận thêm một tin nhắn nữa, nội dung tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, dọc theo con đường bên tay trái đi thẳng, đi đến ngã rẽ thì quẹo trái, quẹo vào một con hẻm, sau đó rẽ phải, Lâm Thiển Y ở chỗ này.
Hạ Minh Duệ cau mày nhìn thoáng qua tin nhắn trong tay, cuối cùng không thể không thoả hiệp đi theo.
Trong tin nhắn cũng có yêu cầu chỉ một mình anh tới, vì Lâm Thiển Y, Hạ Minh Duệ cũng bất chấp đây có phải là một cái bẫy hay không, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hạ Minh Duệ đi tới chỗ như hướng dẫn trong tin nhắn mới phát hiện phía trước là một cái sân bỏ hoang, bên trong có một nhà dân, từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác thường, vì thế anh cảnh giác bước từng bước một đi vào trong.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, liền có một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo kính râm giả bộ không để ý đi qua bên cạnh thùng rác, dùng động tác người khác rất khó phát hiện đem phần hợp đồng kia ôm vào lòng. Sau cùng anh tìm một xó xỉnh không người vội vàng mở hợp đồng kia ra, lúc phát hiện đích xác là thật, lúc này mới lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Hạ Minh Duệ mày liền tự cầu nhiều phúc đi, chỉ mong mày có thể ôm người đẹp về.
Hạ Minh Duệ cẩn thận từ từ tiến đến cửa thì dừng lại, anh nhìn bên trong liếc mắt một cái, phát hiện trống không, không có bóng người. Vì thế anh thử thăm dò đi vài bước vào trong, rất nhanh liền bị vài người từ bên trong đi tới vây quanh, anh không khỏi nhìn vào trong.
Nơi đó cắm một cái giá bằng cọc gỗ, mà Lâm Thiển Y vẫn như trước bị trói thành hình chữ đại nằm dang tay dang chân.
Miệng của cô bị băng kéo dán lại, tóc tán loạn không chịu nổi, khi nhìn thấy anh liền liều mạng lắc đầu.
Hạ Minh Duệ thâm sâu nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên đau lòng, lo lắng cùng cảm xúc phức tạp. Lúc này mới bắt buộc chính mình mở to mắt, đem trọng tâm chuyển tới những người trước mặt.
Mấy người này cũng hiểu rõ, nhìn thấy người tiến vào không nói hai lời, chỉ là sau khi trao đổi ánh mắt, một người trông giống như kẻ cầm đầu làm một động tác tay, hướng về phía Hạ Minh Duệ quát to.
Để tránh cho đêm dài lắm mộng, bọn họ nhận được mệnh lệnh làm mọi cách để diệt trừ Hạ Minh Duệ.
Nhưng sau khi đánh một hiệp, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Hạ Minh Duệ.
Ở phía sau vài người liếc nhau, trong đó có hai người từ từ lui về sau, đi thẳng tới bên người Lâm Thiển Y.
"Nếu không muốn nó chết thì ngoan ngoãn một chút."
Một câu âm ngoan khiến cho động tác phản kháng của Hạ Minh Duệ dừng lại, tiếp theo đó bị đánh lén một gậy. Hạ Minh Duệ hừ đau một tiếng, suýt nữa thì ngã quỵ, tiếp đó liền bị anh chế trụ.
Anh ngẩng đầu nhìn một người cầm con dao kề trên cổ Lâm Thiển Y, cô bị ép ngẩng đầu, một vệt máu đặc biệt chói mắt.
Hạ Minh Duệ cắn chặt răng, nắm tay run bần bật, nhưng mà lại không thể làm gì được.
Anh dừng lại, mấy người lúc trước thấy anh không có phản kháng, âm hiểm cười một tiếng, nhao nhao tiến lên quyền đấm cước đá đánh Hạ Minh Duệ.
Mà Hạ Minh Duệ chỉ ôm đầu, không rên một tiếng.
"Thả cô ấy! Chuyện này không liên quan gì tới cô ấy!"
Chờ bọn họ đánh mệt, Hạ Minh Duệ mới lau vết máu nơi khoé miệng, đỡ vách tường miễn cưỡng đứng lên. Cho dù trên người chật vật không chịu nổi, dấu chân loạn xạ không đếm được, nhưng vẻ mặt anh vẫn bướng bỉnh lỳ lợm, mang theo thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt. Một đôi mắt phượng hơi hơi nheo lại, bên trong để lộ ra đao phong sắc bén.
"Ha, chết tới nơi lại còn thương hương tiếc ngọc? Hôm nay các anh đây sẽ ở trước mặt mày hưởng dụng một phen!"
Người này vừa nói xong, hai người vốn đứng ở bên người Lâm Thiển Y nhao nhao cười nhạo một tiếng, một đôi tay không thành thực mò lên mặt Lâm Thiển Y. Một người khác lại càng thêm quá đáng, bắt đầu di chuyển trên người Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y khó khăn nhắm mắt lại, giờ phút này băng dính trên miệng cô đã bị xé mở, cô cơ hồ dùng hết khí lực mới nói được một câu.
"Hạ Minh Duệ, anh đi đi, không cần lo cho em!"
Nếu không thì cả hai người bọn họ chỉ sợ phải chết ở trong này. Chỉ là đáng tiếc cho con của bọn họ.
Lúc Lâm Thiển Y nhắm mắt cắn chặt răng, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt.
Hai mắt Hạ Minh Duệ sắp phun ra lửa, gắt gao trừng mắt nhìn hai người kia. Anh không quan tâm, chỉ muốn đi đến trước mặt Lâm Thiển Y, không để ý quyền cước cùng gậy gộc đánh vào trên người mình.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người trong lúc đó càng ngày càng gần, trên lưng Hạ Minh Duệ đau xót, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho anh xoay mình lại. Sau cùng anh quay đầu đánh bay cái tên đánh lén mình.
Tầm mắt trước mặt có chút mơ hồ, anh mơ hồ nhìn thấy bụng mình bị một con dao đâm xuyên qua, nghĩ tới có lẽ sau lưng mình cũng giống vậy?
Anh cố gắng muốn mở to hai mắt, muốn đem mặt mũi mơ hồ của Lâm Thiển Y khắc vào trong đầu, nhưng làm thế nào cũng nhìn không rõ, mí mắt càng ngày càng nặng nề.
Anh bị làm sao vậy? Anh không thể ngã xuống! Anh vẫn còn phải đưa cô đi, đưa cô rời khỏi nơi này!
Lúc Lâm Thiển Y chịu đựng ghê tởm trong lòng, nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, cơ hồ gan mật đều vỡ. Người đàn ông luôn luôn hăng hái, có đôi khi lại lãnh khốc, có đôi khi xinh đẹp, thỉnh thoảng lại làm nũng như con nít với cô, giờ phút này đang gắt gao trừng mắt nhìn cô, trong mắt không hề từ bỏ. Lòng đau, hai mắt mơ hồ ngấn lệ.
Bọn họ làm sao có thể? Làm sao có thể đối với anh như vậy?
Người đàn ông kiêu ngạo này cho tới giờ khắc này cũng không chịu bỏ đi, cô biết, chỉ cần bỏ lại cô, với thân thủ của anh muốn rời khỏi không phải là việc khó, chỉ là vì sao? Vì sao phải ở lại?
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô cũng giống vậy gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, nước mắt chảy vào trong miệng, cô lại không cảm thấy mặn chát.
Vì thế cô dường như dùng hết khí lực, rống lớn một tiếng.
"Anh là người ngu sao? Sao anh lại không đi?”
Nghênh đón tiếng rống to của Lâm Thiển Y là một cái tát vang dội, mặt cô bị tát lệch sang một bên nhưng cô lại không cảm thấy chút đau đớn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.