Chương 32: CÁI GỌI LÀ “TĂNG CA”
Ỷ Thiên Ngữ
20/07/2017
Cảm nhận được cái tát nho nhỏ đang vù tới, Hạ Minh Duệ mí mắt cũng không thèm nâng lên, bàn
tay to lớn nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé kia trong lòng bàn tay. Dường
như cảm nhận được cô gái này không được an phận, Hạ Minh Duệ dứt khoát
trói quặt hai cánh tay nhỏ của cô ở phía sau.
Tiếc rằng sức lực của bản thân không bằng người ta, sau mấy lần phản kháng không có kết quả, Lâm Thiển Y chỉ có thể trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ đang làm việc ác trước mặt.
“Buông tay!”
Lâm Thiển Y thở hổn hển, giọng hung dữ nói.
“Mùi vị không tệ!”
Hạ Minh Duệ đưa ngón tay lau nhẹ đôi môi màu mật ong, cười đắc ý.
“Tên khốn nhà anh!”
Lâm Thiển Y hung hăng trừng mắt nhìn nụ cười mê hồn của Hạ Minh Duệ, tức giận nói.
“Trả ảnh lại cho tôi!”
Nhìn thấy bàn tay nhỏ chìa ra trước mặt mình, Hạ Minh Duệ nhún vai. Từ trước người Lâm Thiển Y lùi xuống một chút, phô trương cười.
“Cô tưởng là tôi sẽ đem theo món đồ đó bên người cả ngày sao?”
Nhìn gương mặt cười đến buồn nôn kia, Lâm Thiển Y có cảm giác như muốn đánh vào cái gối bông vậy. Có sức mà không dùng được, cô thật sự hận không thể tiến lên phía trước đá anh mấy cước, hung hăng giáo huấn một phen. Nhưng mà tình thế là người ta khỏe hơn, cô có vẻ như đánh không lại anh!
“Vậy anh để ở đâu? Tôi đi theo anh lấy!”
Bằng bất cứ giá nào cô cũng phải lấy bức hình lại.
“Xin lỗi, con người tôi vốn thấy đồ gì không quan trọng thường hay tiện tay vứt đi lắm!”
“Anh nói cái gì?”
Lâm Thiển Y trợn tròn mắt không dám tin. Anh nói là vứt đi rồi?
Nhưng nhìn vào gương mặt nghiêm túc của người đàn ông, trong lòng không khỏi chùng xuống, cuối cùng trong đôi mắt sáng có chút ảm đạm, lại không thể không thỏa hiệp.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, Lâm Thiển Y nắm chặt bàn tay nhỏ của mình.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ồ, chẳng muốn thế nào cả. Khi nào gom đủ 10 triệu kia biết đâu tôi lại nhớ ra được bức hình quăng ở đâu!”
Khóe miệng Hạ Minh Duệ cong lên, cười một cách đáng hận. Sau đó dưới ánh mắt như muốn giết người của Lâm Thiển Y, không chút lưu luyến tiêu sái rời đi, để lại cho cô một bóng lưng thâm thúy cao ngất.
“Khốn kiếp!”
Ở phía sau lưng Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y giương nắm đấm nhỏ về phía anh, giận đến run người. Sau đó, cô mặt mày ủ rũ, hồn xiêu phách lạc trở lại hội trường khiêu vũ.
Tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được chút không khí sôi động của buổi tiệc. Nếu có cũng chỉ là nỗi buồn vô biên.
Ánh mắt đảo qua một lượt, cô nàng Lâm Na vạn người mê được không biết bao nhiêu người vây xung quanh, đang vui vẻ cùng mọi người khiêu vũ. Ngay đến cả Trần Hi bình thường không ai chú ý tới cũng đang cùng một người đàn ông khiêu vũ.
Thế nhưng không khí vui vẻ này không lây nhiễm cô được chút nào, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Đều tại tên Hạ Minh Duệ đáng chết kia chọc tức cô.
Lâm Thiển Y ngồi một lúc, ăn một ít trái cây, cũng không còn hứng thú tham gia tiếp vũ hội, liền vội vàng chào Lâm Na và Trần Hi một tiếng, một mình ngồi xe công ty trở về nhà trọ.
Đẩy cửa ra, Lâm Thiển Y tùy tiện quăng túi xách của mình lên sofa, tiếp đó cả người như viên đạn nhảy ụp lên. Toàn bộ gương mặt vùi vào ghế sofa mềm mại dày cộm, nghĩ đến gương mặt Hạ Minh Duệ lúc thì lạnh lùng lúc thì cợt nhả, thật là hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Không lâu sau, Lâm Thiển Y thở dài thườn thượt, mở máy tính đăng nhập vào game.
Dàn máy tính này cũng không phải là của cô, là của Tề Diệu. Dù gì thì tên đó cũng bận rộn làm ăn, không thường về nhà, máy tính vì vậy bị Lâm Thiển Y công khai chiếm dụng. Dù sao nhàn rỗi là nhàn rồi.
Lâm Thiển Y vừa đăng nhập vào, Tiểu Ngư Quái Tề Diệu liền nhắn tin.
“Sao rồi? Mấy bữa nay không thấy đến tiệm giúp đỡ? Anh sắp bận chết rồi đây!”
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Tăng ca…”
Tiếc rằng sức lực của bản thân không bằng người ta, sau mấy lần phản kháng không có kết quả, Lâm Thiển Y chỉ có thể trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ đang làm việc ác trước mặt.
“Buông tay!”
Lâm Thiển Y thở hổn hển, giọng hung dữ nói.
“Mùi vị không tệ!”
Hạ Minh Duệ đưa ngón tay lau nhẹ đôi môi màu mật ong, cười đắc ý.
“Tên khốn nhà anh!”
Lâm Thiển Y hung hăng trừng mắt nhìn nụ cười mê hồn của Hạ Minh Duệ, tức giận nói.
“Trả ảnh lại cho tôi!”
Nhìn thấy bàn tay nhỏ chìa ra trước mặt mình, Hạ Minh Duệ nhún vai. Từ trước người Lâm Thiển Y lùi xuống một chút, phô trương cười.
“Cô tưởng là tôi sẽ đem theo món đồ đó bên người cả ngày sao?”
Nhìn gương mặt cười đến buồn nôn kia, Lâm Thiển Y có cảm giác như muốn đánh vào cái gối bông vậy. Có sức mà không dùng được, cô thật sự hận không thể tiến lên phía trước đá anh mấy cước, hung hăng giáo huấn một phen. Nhưng mà tình thế là người ta khỏe hơn, cô có vẻ như đánh không lại anh!
“Vậy anh để ở đâu? Tôi đi theo anh lấy!”
Bằng bất cứ giá nào cô cũng phải lấy bức hình lại.
“Xin lỗi, con người tôi vốn thấy đồ gì không quan trọng thường hay tiện tay vứt đi lắm!”
“Anh nói cái gì?”
Lâm Thiển Y trợn tròn mắt không dám tin. Anh nói là vứt đi rồi?
Nhưng nhìn vào gương mặt nghiêm túc của người đàn ông, trong lòng không khỏi chùng xuống, cuối cùng trong đôi mắt sáng có chút ảm đạm, lại không thể không thỏa hiệp.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, Lâm Thiển Y nắm chặt bàn tay nhỏ của mình.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ồ, chẳng muốn thế nào cả. Khi nào gom đủ 10 triệu kia biết đâu tôi lại nhớ ra được bức hình quăng ở đâu!”
Khóe miệng Hạ Minh Duệ cong lên, cười một cách đáng hận. Sau đó dưới ánh mắt như muốn giết người của Lâm Thiển Y, không chút lưu luyến tiêu sái rời đi, để lại cho cô một bóng lưng thâm thúy cao ngất.
“Khốn kiếp!”
Ở phía sau lưng Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y giương nắm đấm nhỏ về phía anh, giận đến run người. Sau đó, cô mặt mày ủ rũ, hồn xiêu phách lạc trở lại hội trường khiêu vũ.
Tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được chút không khí sôi động của buổi tiệc. Nếu có cũng chỉ là nỗi buồn vô biên.
Ánh mắt đảo qua một lượt, cô nàng Lâm Na vạn người mê được không biết bao nhiêu người vây xung quanh, đang vui vẻ cùng mọi người khiêu vũ. Ngay đến cả Trần Hi bình thường không ai chú ý tới cũng đang cùng một người đàn ông khiêu vũ.
Thế nhưng không khí vui vẻ này không lây nhiễm cô được chút nào, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Đều tại tên Hạ Minh Duệ đáng chết kia chọc tức cô.
Lâm Thiển Y ngồi một lúc, ăn một ít trái cây, cũng không còn hứng thú tham gia tiếp vũ hội, liền vội vàng chào Lâm Na và Trần Hi một tiếng, một mình ngồi xe công ty trở về nhà trọ.
Đẩy cửa ra, Lâm Thiển Y tùy tiện quăng túi xách của mình lên sofa, tiếp đó cả người như viên đạn nhảy ụp lên. Toàn bộ gương mặt vùi vào ghế sofa mềm mại dày cộm, nghĩ đến gương mặt Hạ Minh Duệ lúc thì lạnh lùng lúc thì cợt nhả, thật là hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Không lâu sau, Lâm Thiển Y thở dài thườn thượt, mở máy tính đăng nhập vào game.
Dàn máy tính này cũng không phải là của cô, là của Tề Diệu. Dù gì thì tên đó cũng bận rộn làm ăn, không thường về nhà, máy tính vì vậy bị Lâm Thiển Y công khai chiếm dụng. Dù sao nhàn rỗi là nhàn rồi.
Lâm Thiển Y vừa đăng nhập vào, Tiểu Ngư Quái Tề Diệu liền nhắn tin.
“Sao rồi? Mấy bữa nay không thấy đến tiệm giúp đỡ? Anh sắp bận chết rồi đây!”
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Tăng ca…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.