Chương 97: CĂN PHÒNG TỐI
Ỷ Thiên Ngữ
03/02/2018
Có điều bốn người này vừa nhìn chính là trà trộn mà vào, trước không nói bắp thịt to khoẻ
trên tay, chỉ là hình xăm trên cánh tay đã đủ doạ người.
Ánh mắt quay một vòng, Cố Hiểu Kha cũng giống cô, thậm chí miệng cùng mắt đều bị bịt kín.
"Này, các vị đại ca, các anh có thể lấy miếng vải rách bịt miệng và mắt cô ấy ra không?"
"Tao nói này, đàn bà các người sao lại phiền toái như vậy? Nếu không phải còn chút hữu dụng, ông đây đã sớm vứt rồi."
"Ha ha, việc này, các vị đại ca có thể thương xót chút không?"
Lâm Thiển Y liếc mắt, giấu đi tâm tình thật sự, nặn ra một nụ cười nhẹ lấy lòng.
Cô bị trói như vậy cũng không phải chuyện gì lớn, nhiều lắm là có chút đau, nhưng mà Hiểu Kha lại khác. Thân thể của cô ấy nhu nhược như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, Hạ Minh Duệ không phải đau thương tới chết ư?
"Còn cứng miệng, mau câm miệng lại, đàng hoàng một chút, đừng tính toán chuyện gì, nếu không mấy anh đây cũng không có tử tế như vậy đâu."
Một người trong số đám đàn ông liếc Lâm Thiển Y một cái, tà cười một tiếng, Lâm Thiển Y sợ rụt cổ lại.
Chết tiệt, muốn cô làm đồ chơi sao?
Miếng vải che mắt và miệng Cố Hiểu Kha bị lấy xuống, Lâm Thiển Y thử dò xét kêu vài tiếng.
"Hiểu Kha, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa!"
Lâm Thiển Y kêu mấy tiếng, Cố Hiểu Kha vẫn không có phản ứng, không khỏi có chút nóng nảy. Tay chân bị trói, cô không có cách nào lay tỉnh cô ấy, không thể làm gì khác hơn là dùng bả vai mình đụng cô, cho dù là như vậy Cố Hiểu Kha cũng không có phản ứng gì.
Không thể nào?
Trên người Lâm Thiển Y toát một tầng mồ hôi dày đặc, hơn nữa phòng này gió thổi không lọt, có chút buồn bực luống cuống.
Thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đụng Cố Hiểu Kha vài cái, thấy cô vẫn không có phản ứng gì, không khỏi gấp đến độ giọng nói cũng run rẩy.
"Tôi nói mấy người các anh, chuyện này không đùa được đâu, mau vào nhìn xem cô ấy có chuyện gì không? Cởi dây trói cho cô ấy, thân thể cô ấy không tốt, tiếp tục như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện đó!"
Lâm Thiển Y kêu lớn không dứt, rước lấy chính là một người trong đám đàn ông không nhịn được tát cho cô một cái.
"Con khốn, la lối cái gì. Im lặng cho ông"
Đàn ông khí lực vốn lớn, lại thêm phần hắn ta cũng không chút lưu tình cho nên một cái tát này giáng xuống, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y lập tức sưng to, khoé miệng rỉ máu, trên mặt rất đau rát.
Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trí để ý tới đau đớn trên mặt, Cố Hiểu Kha cho tới bây giờ cũng không có phản ứng gì, không phải chỉ đơn giản đang hôn mê, có lẽ cô cần phải tới bệnh viện.
"Đám người khốn kiếp các người, mau nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện. Ánh mắt của mấy người bị đui mù hết sao? Một người hôn mê lâu như vậy, các người cũng không cảm thấy khác thường?"
Lâm Thiển Y bị quăng một cái tát, hoả khí cũng nổi lên, bà mẹ nó, tưởng chị dễ bắt nạt lắm sao?
Hồi còn đi mẫu giáo chị đây cũng coi là đánh người không ai địch lại! Đương nhiên nữ hảo hán không nhắc lại chuyện cũ!
"Con đàn bà thối, bảo mày câm miệng không nghe thấy hả? Hay là muốn ông đây ‘bắt nạt’."
"Tôi khinh, các người….”
Lời kế tiếp Lâm Thiển Y định nói, sau khí thấy ánh mắt âm ngoan của đám đàn ông liền ngoan ngoãn nuốt xuống.
"Tôi nói các vị đại ca à, xin hiểu cho, xảy ra chuyện liên quan tới tính mạng cũng không phải chuyện đùa, tôi thật không có lừa các người. Hiểu Kha cô ấy thật sự có gì không ổn!"
Lâm Thiển Y nói liên miên cằn nhằn một tràng, kết quả những người kia căn bản cũng không có để ý tới lời của cô, vẫn tiếp tục chơi mạt chược.
Lâm Thiển Y tức giận, cộng với gương mặt đau đớn liên hồi, nói chuyện càng thêm không cố kỵ.
"Tôi nói mấy tên khốn kiếp các người, không nghe thấy tôi nói chuyện hả? Nhanh lên chút mở trói cho tôi, cho Cố Hiểu Kha!"
Câu nói này là dùng toàn lực hét to, nóc nhà giống như là muốn chấn động luôn rồi!
“Tao thấy là mày chưa đủ phải không?”
"Muốn cởi trói đúng không? Anh đây sẽ thành toàn cho em. Xem dáng dấp em cũng không tệ, anh liền miễn cưỡng tiếp nhận vậy, xem em như vậy hình như là không đợi nổi nữa rồi!"
Một tên đàn ông đầu trọc đứng lên, đem bàn mạt chược trước mặt quét xuống đất, vốn là hắn sắp thua, vừa lúc lấy con đàn bà này ra vui đùa một chút. Hắn hôm nay thua không ít tiền, trong lòng đầy một cục tức, con đàn bà này lại ở một bên hô to gọi nhỏ thật là không biết tốt xấu, xem ra mới vừa rồi cái tát kia còn khá nhẹ, chẳng lẽ cô ta thích chút kích thích?
Nghĩ tới đây hắn liền liếm liếm khoé miệng, lộ ra nụ cười thèm thuồng.
“Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Thiển Y chỉ nghe được 'xẹt xẹt' một tiếng, lễ phục áo cưới nơi bả vai liền bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn trong suốt.
"Muốn làm gì? Chẳng phải là đang cởi trói cho em sao?"
"Cút ngay!"
Lâm Thiển Y nhích người lui về phía sau, có điều không có một chút tác dụng nào, sợi dây trên tay cô được cởi ra nhưng trên chân vẫn còn.
Lâm Thiển Y dường là ‘bịch’ từ trên giường nhảy xuống, sau đó mất thăng bằng ngã nhào trên đất, lăn hai vòng. Cũng không biết gian phòng này trước đây dùng làm gì, trên đất dính một lớp bụi đen thùi lùi, cho nên lễ phục màu trắng kia lăn một vòng trên đất liền biến thành màu xám đen, thêm vào khuôn mặt sưng đỏ in dấu ấn của một bàn tay, cả người tóc tai bù xù thoạt nhìn rất chật vậy.
“Trốn? Trốn đi đâu?”
Tên đàn ông vừa nói, Lâm Thiển Y liền cảm thấy vạt áo lễ phục cũng bị xé rách.
"Khốn kiếp, ngươi không chết được tử tế đâu!"
Lâm Thiển Y vừa giãy giụa vừa mắng, nước miếng bay khắp nơi. Ngay lúc đó lại bị đánh hai bạt tay, cô nhổ một bãi nước miếng lên trên mặt tên đàn ông hung ác.
"Hôm nay không giết chết ngươi cái con quỷ nhỏ này, uổng ông đây mấy năm nay lăn lộn trên giang hồ!”
"A, khốn kiếp, cút ngay!"
Đối mặt tình huống như thế Lâm Thiển Y không phải là không sợ, cô chẳng qua là không muốn yếu thế, huống chi những người này vừa nhìn liền biết không phải hạng người tốt gì, coi như có cầu xin cũng vô ích. Lễ phục bị xé nát, chỉ còn lại áo lót bên trong, cổ họng sớm đã khàn, ngay cả nói chuyện cũng đau.
Mắt thấy bàn tay hung ác kia đang hướng về phía hai cánh tay ôm chặt của mình, Lâm Thiển Y cả người run lên, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run run, dính không ít bụi bẩn, phía trên còn dính một giọt nước mắt trong suốt.
Nếu như bị bọn khốn này làm nhục, cô không chết cho xong.
"Các người đang làm gì?"
Nhìn người phụ nữ chật vật trên đất, giọng nói Hứa Hạo Trạch có chút tức giận, không phải đã bảo là không được làm hại Lâm Thiển Y sao?
Giọng nói quen thuộc khiến cho hai mắt nhắm chặt của Lâm Thiển run rẩy mở ra, sau đó cô thấy người tới.
"Hứa Hạo Trạch? Tên khốn kiếp anh! Anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Còn không bằng giết tôi đi!"
Lâm Thiển Y kêu khàn cả giọng, hiện tại cô đã không còn chút sức lực suy nghĩ tại sao người trước mắt này cùng người đàng ông trong trí nhớ trước kia không còn là một, hôm nay cô sớm đã thương tích đầy mình, đau đớn mệt mỏi.
"Tiểu Thiển, em nghe anh giải thích! Anh không ngờ bọn họ sẽ đối với em như vậy!"
Hứa Hạo Trạch thấy bộ dáng Lâm Thiển Y, lảo đảo đi tới kéo áo khoác của mình ra phủ lên cho cô.
"Ha ha, cô tình nhân nhỏ của ngươi đối với ngươi cũng không có chút tình ý gì, không bằng…….”
"Không được, lúc ấy nói hay lắm, chúng ta chẳng qua là hợp tác. Ta giúp các người dụ Hạ Minh Duệ đưa tới, sau đó các người sẽ xóa nợ!"
Tiền nợ? Hứa Hạo Trạch lúc nào thì thiếu tiền đám người này? Đây chính là mục đích anh ta giúp bọn họ bắt mình tới? Ha ha......
Ha ha.... ...
Lâm Thiển Y vẫn cười, cười đến khoé mắt chảy nước.
Sao ban đầu cô có thể đui mù như vậy chứ?
Thật ra thì hai tuần trước Hứa Hạo Trạch xuất viện, sau khi xuất viện ý chí hắn sa sút, trong lúc vô tình một lần đi chỗ nọ, bị mấy người lôi kéo đánh bạc. Lúc mới bắt đầu hắn thắng không ít tiền, đang lúc hắn đắc chí nhất, chơi một ván thật lớn, không chỉ thua sạch hết tiền ăn được, ngay cả lần trước mười mấy vạn Lâm Thiển Y cho hắn làm giải phẫu còn dư lại cũng thua nốt.....
Ánh mắt quay một vòng, Cố Hiểu Kha cũng giống cô, thậm chí miệng cùng mắt đều bị bịt kín.
"Này, các vị đại ca, các anh có thể lấy miếng vải rách bịt miệng và mắt cô ấy ra không?"
"Tao nói này, đàn bà các người sao lại phiền toái như vậy? Nếu không phải còn chút hữu dụng, ông đây đã sớm vứt rồi."
"Ha ha, việc này, các vị đại ca có thể thương xót chút không?"
Lâm Thiển Y liếc mắt, giấu đi tâm tình thật sự, nặn ra một nụ cười nhẹ lấy lòng.
Cô bị trói như vậy cũng không phải chuyện gì lớn, nhiều lắm là có chút đau, nhưng mà Hiểu Kha lại khác. Thân thể của cô ấy nhu nhược như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, Hạ Minh Duệ không phải đau thương tới chết ư?
"Còn cứng miệng, mau câm miệng lại, đàng hoàng một chút, đừng tính toán chuyện gì, nếu không mấy anh đây cũng không có tử tế như vậy đâu."
Một người trong số đám đàn ông liếc Lâm Thiển Y một cái, tà cười một tiếng, Lâm Thiển Y sợ rụt cổ lại.
Chết tiệt, muốn cô làm đồ chơi sao?
Miếng vải che mắt và miệng Cố Hiểu Kha bị lấy xuống, Lâm Thiển Y thử dò xét kêu vài tiếng.
"Hiểu Kha, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa!"
Lâm Thiển Y kêu mấy tiếng, Cố Hiểu Kha vẫn không có phản ứng, không khỏi có chút nóng nảy. Tay chân bị trói, cô không có cách nào lay tỉnh cô ấy, không thể làm gì khác hơn là dùng bả vai mình đụng cô, cho dù là như vậy Cố Hiểu Kha cũng không có phản ứng gì.
Không thể nào?
Trên người Lâm Thiển Y toát một tầng mồ hôi dày đặc, hơn nữa phòng này gió thổi không lọt, có chút buồn bực luống cuống.
Thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đụng Cố Hiểu Kha vài cái, thấy cô vẫn không có phản ứng gì, không khỏi gấp đến độ giọng nói cũng run rẩy.
"Tôi nói mấy người các anh, chuyện này không đùa được đâu, mau vào nhìn xem cô ấy có chuyện gì không? Cởi dây trói cho cô ấy, thân thể cô ấy không tốt, tiếp tục như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện đó!"
Lâm Thiển Y kêu lớn không dứt, rước lấy chính là một người trong đám đàn ông không nhịn được tát cho cô một cái.
"Con khốn, la lối cái gì. Im lặng cho ông"
Đàn ông khí lực vốn lớn, lại thêm phần hắn ta cũng không chút lưu tình cho nên một cái tát này giáng xuống, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y lập tức sưng to, khoé miệng rỉ máu, trên mặt rất đau rát.
Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trí để ý tới đau đớn trên mặt, Cố Hiểu Kha cho tới bây giờ cũng không có phản ứng gì, không phải chỉ đơn giản đang hôn mê, có lẽ cô cần phải tới bệnh viện.
"Đám người khốn kiếp các người, mau nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện. Ánh mắt của mấy người bị đui mù hết sao? Một người hôn mê lâu như vậy, các người cũng không cảm thấy khác thường?"
Lâm Thiển Y bị quăng một cái tát, hoả khí cũng nổi lên, bà mẹ nó, tưởng chị dễ bắt nạt lắm sao?
Hồi còn đi mẫu giáo chị đây cũng coi là đánh người không ai địch lại! Đương nhiên nữ hảo hán không nhắc lại chuyện cũ!
"Con đàn bà thối, bảo mày câm miệng không nghe thấy hả? Hay là muốn ông đây ‘bắt nạt’."
"Tôi khinh, các người….”
Lời kế tiếp Lâm Thiển Y định nói, sau khí thấy ánh mắt âm ngoan của đám đàn ông liền ngoan ngoãn nuốt xuống.
"Tôi nói các vị đại ca à, xin hiểu cho, xảy ra chuyện liên quan tới tính mạng cũng không phải chuyện đùa, tôi thật không có lừa các người. Hiểu Kha cô ấy thật sự có gì không ổn!"
Lâm Thiển Y nói liên miên cằn nhằn một tràng, kết quả những người kia căn bản cũng không có để ý tới lời của cô, vẫn tiếp tục chơi mạt chược.
Lâm Thiển Y tức giận, cộng với gương mặt đau đớn liên hồi, nói chuyện càng thêm không cố kỵ.
"Tôi nói mấy tên khốn kiếp các người, không nghe thấy tôi nói chuyện hả? Nhanh lên chút mở trói cho tôi, cho Cố Hiểu Kha!"
Câu nói này là dùng toàn lực hét to, nóc nhà giống như là muốn chấn động luôn rồi!
“Tao thấy là mày chưa đủ phải không?”
"Muốn cởi trói đúng không? Anh đây sẽ thành toàn cho em. Xem dáng dấp em cũng không tệ, anh liền miễn cưỡng tiếp nhận vậy, xem em như vậy hình như là không đợi nổi nữa rồi!"
Một tên đàn ông đầu trọc đứng lên, đem bàn mạt chược trước mặt quét xuống đất, vốn là hắn sắp thua, vừa lúc lấy con đàn bà này ra vui đùa một chút. Hắn hôm nay thua không ít tiền, trong lòng đầy một cục tức, con đàn bà này lại ở một bên hô to gọi nhỏ thật là không biết tốt xấu, xem ra mới vừa rồi cái tát kia còn khá nhẹ, chẳng lẽ cô ta thích chút kích thích?
Nghĩ tới đây hắn liền liếm liếm khoé miệng, lộ ra nụ cười thèm thuồng.
“Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Thiển Y chỉ nghe được 'xẹt xẹt' một tiếng, lễ phục áo cưới nơi bả vai liền bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn trong suốt.
"Muốn làm gì? Chẳng phải là đang cởi trói cho em sao?"
"Cút ngay!"
Lâm Thiển Y nhích người lui về phía sau, có điều không có một chút tác dụng nào, sợi dây trên tay cô được cởi ra nhưng trên chân vẫn còn.
Lâm Thiển Y dường là ‘bịch’ từ trên giường nhảy xuống, sau đó mất thăng bằng ngã nhào trên đất, lăn hai vòng. Cũng không biết gian phòng này trước đây dùng làm gì, trên đất dính một lớp bụi đen thùi lùi, cho nên lễ phục màu trắng kia lăn một vòng trên đất liền biến thành màu xám đen, thêm vào khuôn mặt sưng đỏ in dấu ấn của một bàn tay, cả người tóc tai bù xù thoạt nhìn rất chật vậy.
“Trốn? Trốn đi đâu?”
Tên đàn ông vừa nói, Lâm Thiển Y liền cảm thấy vạt áo lễ phục cũng bị xé rách.
"Khốn kiếp, ngươi không chết được tử tế đâu!"
Lâm Thiển Y vừa giãy giụa vừa mắng, nước miếng bay khắp nơi. Ngay lúc đó lại bị đánh hai bạt tay, cô nhổ một bãi nước miếng lên trên mặt tên đàn ông hung ác.
"Hôm nay không giết chết ngươi cái con quỷ nhỏ này, uổng ông đây mấy năm nay lăn lộn trên giang hồ!”
"A, khốn kiếp, cút ngay!"
Đối mặt tình huống như thế Lâm Thiển Y không phải là không sợ, cô chẳng qua là không muốn yếu thế, huống chi những người này vừa nhìn liền biết không phải hạng người tốt gì, coi như có cầu xin cũng vô ích. Lễ phục bị xé nát, chỉ còn lại áo lót bên trong, cổ họng sớm đã khàn, ngay cả nói chuyện cũng đau.
Mắt thấy bàn tay hung ác kia đang hướng về phía hai cánh tay ôm chặt của mình, Lâm Thiển Y cả người run lên, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run run, dính không ít bụi bẩn, phía trên còn dính một giọt nước mắt trong suốt.
Nếu như bị bọn khốn này làm nhục, cô không chết cho xong.
"Các người đang làm gì?"
Nhìn người phụ nữ chật vật trên đất, giọng nói Hứa Hạo Trạch có chút tức giận, không phải đã bảo là không được làm hại Lâm Thiển Y sao?
Giọng nói quen thuộc khiến cho hai mắt nhắm chặt của Lâm Thiển run rẩy mở ra, sau đó cô thấy người tới.
"Hứa Hạo Trạch? Tên khốn kiếp anh! Anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Còn không bằng giết tôi đi!"
Lâm Thiển Y kêu khàn cả giọng, hiện tại cô đã không còn chút sức lực suy nghĩ tại sao người trước mắt này cùng người đàng ông trong trí nhớ trước kia không còn là một, hôm nay cô sớm đã thương tích đầy mình, đau đớn mệt mỏi.
"Tiểu Thiển, em nghe anh giải thích! Anh không ngờ bọn họ sẽ đối với em như vậy!"
Hứa Hạo Trạch thấy bộ dáng Lâm Thiển Y, lảo đảo đi tới kéo áo khoác của mình ra phủ lên cho cô.
"Ha ha, cô tình nhân nhỏ của ngươi đối với ngươi cũng không có chút tình ý gì, không bằng…….”
"Không được, lúc ấy nói hay lắm, chúng ta chẳng qua là hợp tác. Ta giúp các người dụ Hạ Minh Duệ đưa tới, sau đó các người sẽ xóa nợ!"
Tiền nợ? Hứa Hạo Trạch lúc nào thì thiếu tiền đám người này? Đây chính là mục đích anh ta giúp bọn họ bắt mình tới? Ha ha......
Ha ha.... ...
Lâm Thiển Y vẫn cười, cười đến khoé mắt chảy nước.
Sao ban đầu cô có thể đui mù như vậy chứ?
Thật ra thì hai tuần trước Hứa Hạo Trạch xuất viện, sau khi xuất viện ý chí hắn sa sút, trong lúc vô tình một lần đi chỗ nọ, bị mấy người lôi kéo đánh bạc. Lúc mới bắt đầu hắn thắng không ít tiền, đang lúc hắn đắc chí nhất, chơi một ván thật lớn, không chỉ thua sạch hết tiền ăn được, ngay cả lần trước mười mấy vạn Lâm Thiển Y cho hắn làm giải phẫu còn dư lại cũng thua nốt.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.