Chương 22: CÔ BỊ CÀ LĂM?
Ỷ Thiên Ngữ
03/07/2017
Lâm Thiển Y hí mắt,
chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt to lớn vô cùng quen
thuộc. Nói nhảm, có thể không quen thuộc sao, sáng nay vừa mới họp xong, cho dù thần kinh cô có vấn đề đi chăng nữa cũng không thể quên vị này
chính là Tổng giám đốc mới nhậm chức.
Tục ngữ có câu ‘Dân không cùng quan đấu’, huống chi vị này lại là lãnh đạo trực tiếp của mình.
“A, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!”
Lâm Thiển Y cúi đầu, thành thật xin lỗi, có điều biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn bị tóc che mất, theo góc độ của Hạ Minh Duệ lúc bấy giờ chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Lâm Thiển Y.
Cô làm sao lại xui xẻo như vậy chứ? Sao lại trùng hợp như vậy? Hết lần này tới lần khác để cô gặp phải vị Tổng giám đốc này? Không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy vị Tổng giám đốc này, Lâm Thiển Y liền có chút chột dạ.
Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, đại khái có lẽ nguyên nhân bởi vì vị Tổng giám đốc này và trai bao đêm đó rất giống nhau. Thật là vừa nhìn thấy vị Tổng giám đốc này suy nghĩ đầu tiên của cô chính là trai bao đêm đó.
Có cần phải nhắc mãi vậy không? Cô thật sự cố gắng hết sức để quên chuyện này mà!
“Cổ cô có vấn đề à?”
“A, không phải.”
Cô chỉ hy vọng vị Tổng giám đốc trước mắt này nhanh chóng biến mất, vì vậy đơn giản cứ cúi đầu giả làm đà điểu. Có điều lúc này…
Lâm Thiển Y ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy không nhìn ra chút cảm xúc chân thật nào của Hạ Minh Duệ.
“Thế nào, cô cũng lên lầu 11?”
Hạ Minh Duệ hất cằm ra hiệu, Lâm Thiển Y quay đầu, thang máy đã dừng, phía trước hiện lên con số vừa đúng là lầu 11.
Cô rõ ràng quên ấn nút thang máy, cứ thế trực tiếp bị đưa lên lầu 11.
“Không, không phải!”
Lâm Thiển Y lắc đầu không ngừng, hơi thở đàn ông gần trong gang tấc không khỏi khiến cô lui lại phía sau vài bước. Sau lưng hiển nhiên là đổ mồ hôi hột.
Cửa thang máy sắp tự động đóng lại thì bị Hạ Minh Duệ đưa tay chặn lại, cả người từng bước đi về phía trước, Lâm Thiển Y lui đến cả người tựa vào cửa thang máy.
Hạ Minh Duệ từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiển Y lúc này đang có chút khẩn trương.
“Thế nào? Cô rất sợ tôi?”
“Không, không có!”
Bị tựa ở trên cửa, Lâm Thiển Y không dám cử động, chỉ có thể đứng yên cứng ngắc. Một cánh tay nhỏ bé dùng sức bấu trên cửa thang máy, với sức lực như vậy trông giống như cô có biết bao thù hận với cái cửa thang máy vậy.
“Nhưng mà, cô có vẻ rất lo lắng?”
“Sao, sao có thể vậy chứ?”
Nhìn Hạ Minh Duệ ngày một gần, hơi thở ấm áp mang theo chút say lòng người phả trên mặt mình, Lâm Thiển Y lập tức cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đỏ bừng. Người này có cần phải đứng gần như vậy không? Cô sẽ hiểu lầm, hiểu lầm anh muốn ăn đậu hủ của cô.
Khụ khụ.
“Cô bị nói lắp sao?”
“Gì, gì chứ?”
Lâm Thiển Y chớp chớp mắt, mãi một lúc sau mới kịp phản ứng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên. Cô cảm giác máu toàn thân đang chảy ngược.
Cà lăm cái đầu anh ý! Cả nhà anh mới bị cà lăm! Không có việc gì đứng gần như vậy làm cái gì chứ?
“Tôi nói…”
Nghe giọng nói nhẹ nỉ non của Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy đôi mắt anh lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tĩnh mịch như là sông băng vạn năm, lạnh thấu xương cốt.
Người này đột nhiên cúi đầu làm cái gì? Còn dựa vào sát như vậy nữa?
Cảm nhận được Hạ Minh Duệ đột nhiên cúi thấp người, Lâm Thiển Y ngửa cổ về phía sau tới nỗi đầu muốn đưa thẳng ra khỏi cửa thang máy, cảm giác lạnh lẽo làm cho cô mở to hai mắt nhìn.
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ cúi xuống càng ngày càng sát, Lâm Thiển Y bối rối vươn tay nhỏ bé đặt ở trước ngực Hạ Minh Duệ. Nếu mà anh cứ cúi sát thêm nữa có thể sẽ hôn đến mặt cô.
Lâm Thiển Y hơi hơi nghiêng đầu, bối rối lên tiếng ngăn cản.
“Anh, dừng lại!”
Ánh mắt người đàn ông này thật sự có khả năng nhìn xuyên thấu nha, tim cô bỗng đập ‘thình thịch’ không ngừng.
“Cô liền nhanh như vậy thầm thương trộm nhớ rồi?”
Lời gửi độc giả:
Mong chờ, có tình cảm thì không được kiệm lời, còn phải để lại lời nhắn, thật là tủi thân, người ta không để lại lời nhắn nào hết.
Tục ngữ có câu ‘Dân không cùng quan đấu’, huống chi vị này lại là lãnh đạo trực tiếp của mình.
“A, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!”
Lâm Thiển Y cúi đầu, thành thật xin lỗi, có điều biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn bị tóc che mất, theo góc độ của Hạ Minh Duệ lúc bấy giờ chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Lâm Thiển Y.
Cô làm sao lại xui xẻo như vậy chứ? Sao lại trùng hợp như vậy? Hết lần này tới lần khác để cô gặp phải vị Tổng giám đốc này? Không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy vị Tổng giám đốc này, Lâm Thiển Y liền có chút chột dạ.
Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, đại khái có lẽ nguyên nhân bởi vì vị Tổng giám đốc này và trai bao đêm đó rất giống nhau. Thật là vừa nhìn thấy vị Tổng giám đốc này suy nghĩ đầu tiên của cô chính là trai bao đêm đó.
Có cần phải nhắc mãi vậy không? Cô thật sự cố gắng hết sức để quên chuyện này mà!
“Cổ cô có vấn đề à?”
“A, không phải.”
Cô chỉ hy vọng vị Tổng giám đốc trước mắt này nhanh chóng biến mất, vì vậy đơn giản cứ cúi đầu giả làm đà điểu. Có điều lúc này…
Lâm Thiển Y ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy không nhìn ra chút cảm xúc chân thật nào của Hạ Minh Duệ.
“Thế nào, cô cũng lên lầu 11?”
Hạ Minh Duệ hất cằm ra hiệu, Lâm Thiển Y quay đầu, thang máy đã dừng, phía trước hiện lên con số vừa đúng là lầu 11.
Cô rõ ràng quên ấn nút thang máy, cứ thế trực tiếp bị đưa lên lầu 11.
“Không, không phải!”
Lâm Thiển Y lắc đầu không ngừng, hơi thở đàn ông gần trong gang tấc không khỏi khiến cô lui lại phía sau vài bước. Sau lưng hiển nhiên là đổ mồ hôi hột.
Cửa thang máy sắp tự động đóng lại thì bị Hạ Minh Duệ đưa tay chặn lại, cả người từng bước đi về phía trước, Lâm Thiển Y lui đến cả người tựa vào cửa thang máy.
Hạ Minh Duệ từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiển Y lúc này đang có chút khẩn trương.
“Thế nào? Cô rất sợ tôi?”
“Không, không có!”
Bị tựa ở trên cửa, Lâm Thiển Y không dám cử động, chỉ có thể đứng yên cứng ngắc. Một cánh tay nhỏ bé dùng sức bấu trên cửa thang máy, với sức lực như vậy trông giống như cô có biết bao thù hận với cái cửa thang máy vậy.
“Nhưng mà, cô có vẻ rất lo lắng?”
“Sao, sao có thể vậy chứ?”
Nhìn Hạ Minh Duệ ngày một gần, hơi thở ấm áp mang theo chút say lòng người phả trên mặt mình, Lâm Thiển Y lập tức cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đỏ bừng. Người này có cần phải đứng gần như vậy không? Cô sẽ hiểu lầm, hiểu lầm anh muốn ăn đậu hủ của cô.
Khụ khụ.
“Cô bị nói lắp sao?”
“Gì, gì chứ?”
Lâm Thiển Y chớp chớp mắt, mãi một lúc sau mới kịp phản ứng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên. Cô cảm giác máu toàn thân đang chảy ngược.
Cà lăm cái đầu anh ý! Cả nhà anh mới bị cà lăm! Không có việc gì đứng gần như vậy làm cái gì chứ?
“Tôi nói…”
Nghe giọng nói nhẹ nỉ non của Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy đôi mắt anh lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tĩnh mịch như là sông băng vạn năm, lạnh thấu xương cốt.
Người này đột nhiên cúi đầu làm cái gì? Còn dựa vào sát như vậy nữa?
Cảm nhận được Hạ Minh Duệ đột nhiên cúi thấp người, Lâm Thiển Y ngửa cổ về phía sau tới nỗi đầu muốn đưa thẳng ra khỏi cửa thang máy, cảm giác lạnh lẽo làm cho cô mở to hai mắt nhìn.
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ cúi xuống càng ngày càng sát, Lâm Thiển Y bối rối vươn tay nhỏ bé đặt ở trước ngực Hạ Minh Duệ. Nếu mà anh cứ cúi sát thêm nữa có thể sẽ hôn đến mặt cô.
Lâm Thiển Y hơi hơi nghiêng đầu, bối rối lên tiếng ngăn cản.
“Anh, dừng lại!”
Ánh mắt người đàn ông này thật sự có khả năng nhìn xuyên thấu nha, tim cô bỗng đập ‘thình thịch’ không ngừng.
“Cô liền nhanh như vậy thầm thương trộm nhớ rồi?”
Lời gửi độc giả:
Mong chờ, có tình cảm thì không được kiệm lời, còn phải để lại lời nhắn, thật là tủi thân, người ta không để lại lời nhắn nào hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.