Chương 230: LÂM THIỂN Y MẤT TÍCH
Ỷ Thiên Ngữ
27/08/2018
"Ông có thể xem thử, xem tôi có dám hay không!"
Ôn Uyển Thiến đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng quyến rũ.
Hạ Tử Ngang nhất thời không nói gì, mày rậm chau lại, ông cảm thấy Ôn Uyển Thiến hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện này.
Ngay tại lúc ông chuẩn bị thoả hiệp, một giọng nói thanh lạnh như băng ở phía trước người ông truyền đến.
"Anh tôi, Hạ Minh Tứ chỉ sợ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn? Phải không dì Ôn tốt của tôi?"
Hạ Minh Duệ từng bước một từ trên cầu thang đi xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sát ý.
Ôn Uyển Thiến hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Minh Duệ sẽ từ trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt không khỏi cứng lại! Sau đó lại khôi phục lại sự âm lãnh.
Ngược lại Hạ Tử Ngang khi nghe được tin này, toàn thân chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hạ Minh Duệ. Đáng tiếc ánh mắt Hạ Minh Duệ từ đầu đến cuối đều không có nhìn về phía mình, Hạ Tử Ngang không khỏi đem ánh mắt sắc bén hoài nghi chuyển sang Ôn Uyển Thiến.
Ông rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Ôn Uyển Thiến, sau đó là thoải mái, ngay sau đó là một nụ cười nhẹ nhõm!
"Ồ? Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung nha. Nói thế nào tôi cũng là mẹ kế của các người, cho dù tôi nhẫn tâm, cũng không có khả năng giết chết con trai mình chứ?"
Ánh mắt nguy hiểm của Hạ Minh Duệ vẫn dán trên người Ôn Uyển Thiến, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì từ trên người người phụ nữ này. Nhưng mà biểu tình vừa rồi của Ôn Uyển Thiến sau một cái chớp mắt bối rối rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẻ mặt thay đổi cực nhanh, khiến cho người ta cảm thấy sự thất kinh vừa rồi của bà tựa hồ chỉ là ảo giác.
"Ha ha... Bà thật sự cho rằng mình làm không chê vào đâu được, không người phát hiện sao? Dì Ôn, bà làm có trời nhìn đó!"
Đột nhiên Hạ Minh Duệ nở nụ cười, nụ cười kia chói mắt như ánh mặt trời, sáng lạn như trăm hoa đua nở, khiến cho người ta quả thực không dời mắt đi được. Nhưng mà nụ cười rực rỡ lúc này lại tiềm ẩn hung hiểm vô cùng lớn.
"Tôi không làm, đương nhiên không sợ!"
Ôn Uyển Thiến ưỡn bộ ngực, vẻ mặt đúng lý hợp tình.
Thấy vậy, Hạ Minh Duệ cũng không nói gì, chỉ đi đến bên người Hạ Tử Ngang, nhìn như vô ý liếc Hạ Tử Ngang một cái, trên thực tế anh căn bản đã nắm rõ tình huống của Hạ Tử Ngang.
"Dì Ôn, đây là muốn làm gì? Bắt cóc sao?"
"Ha ha, ông ấy là chồng tôi, sao tôi lại bắt cóc ông ấy được? Chúng ta chẳng qua chỉ bàn bạc thôi!"
Sóng mắt Ôn Uyển Thiến lưu chuyển, ánh mắt thâm thuý, một khắc cũng không từng thả lỏng nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.
Lúc này Hạ Minh Duệ cũng không còn là cậu ấm quần áo lụa là trước kia, anh của hiện tại đã có công ty Minh Thiên giá trị không kém gì của Hạ thị.
"Đàm phán? Không biết các người đang đàm phán gì?"
Hạ Minh Duệ nhíu mi, hàng mi dài che giấu tất cả cảm xúc giờ phút này, khiến cho người ta cảm thấy áp lực đến khó hiểu.
"Cũng đúng! Cậu cũng là người của nhà họ Hạ, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, tôi chỉ muốn đòi cổ phần công ty trên tay cha cậu mà thôi, ông sẽ không đem cổ phần công ty kia giao cho cậu!"
Ôn Uyển Thiến gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Hạ Minh Duệ, dường như muốn từ khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi kia nhìn ra chút dấu vết.
"Giao cho tôi? Đùa gì chứ? Trên thế giới này mọi người đều biết, Hạ Trí Vũ mới là người thừa kế nhà họ Hạ, còn tôi? Hạ Minh Duệ bất quá là một tên ăn chơi trác táng không đáng mặt, các người nói có đúng không?"
Hạ Minh Duệ buồn cười liếc mắt nhìn Ôn Uyển Thiến, ánh mắt chuyển động, đảo qua Hạ Tử Ngang, quả nhiên thấy trên mặt ông có một tia thẹn thùng cùng áy náy.
Nghe được Hạ Minh Duệ nói vậy, ý cười trên môi Ôn Uyển Thiến thoáng hiện sự sắc bén cùng âm ngoan.
"Tôi mặc kệ cổ phần công ty ở trong tay ai, hiện tại các người cần làm là đem cổ phần công ty giao cho tôi!"
"Tôi sẽ không giao cho bà! Cổ phần công ty cũng không ở trong tay Minh Duệ!"
Nhìn thấy Hạ Minh Duệ không sao, Hạ Tử Ngang mới nhẹ nhõm phần nào, còn về Ôn Hinh ông cũng không tin Ôn Uyển Thiến thật sự sẽ ra tay với cháu gái của mình.
Ôn Uyển Thiến hận đến nghiến răng, không khỏi âm ngoan trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ. Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, có lẽ cổ phần công ty sớm đã đến tay bà, còn bây giờ?
Bà chỉ để đúng một tên bảo vệ lặng lẽ vào nhà, vốn tính người không biết quỷ không hay bức bách Hạ Tử Ngang giao ra cổ phần, không nghĩ tới Hạ Minh Duệ cư nhiên cũng lén lén mà vào.
Mắt thấy sự tình bại lộ, chính mình cũng đòi không được, bức ép Hạ Tử Ngang đi tới ngưỡng cửa.
Hiển nhiên Hạ Tử Ngang đã biết chân tướng, hiện tại không chừng trong lòng còn đang hận bà, bà nếu lúc này không đi, với tính cách có thù tất báo của Hạ Minh Duệ không biết sẽ đối phó gì với bà, đơn giản rời khỏi chỗ này trước, còn về những chuyện khác sau này sẽ tính cách sau.
Ôn Uyển Thiến đi phía sau lưng tên bảo vệ, một đường cưỡng ép Hạ Tử Ngang ra khỏi cửa, sau đó liền có một chiếc xe màu đen có rèm che xuất hiện. Ôn Uyển Thiến cẩn thận đẩy Hạ Tử Ngang sang một bên, cả người cùng tên bảo vệ nhảy lên xe.
Hạ Minh Duệ nhìn Hạ Tử Ngang lảo đảo ở ven đường, giống như lập tức già đi mười tuổi, ngay cả sống lưng luôn luôn thẳng tắp cũng đã có vài phần gù đi, không giống như ông trùm oai phong trong thương trường ngày xưa.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì.
Từ khi về nước, anh một mực lên kế hoạch trả thù Ôn Uyển Thiến. Cũng không phải bởi vì Hạ Trí Vũ đoạt đi sản nghiệp nhà họ Hạ, nói thẳng ra anh thật không cần những thứ này, nhưng nhìn đến bộ dáng nghèo túng của Ôn Uyển Thiến lúc này, anh một chút cũng không cảm thấy khoái trá.
Có điều như vậy còn chưa đủ.
Anh muốn thấy Ôn Uyển Thiến mất đi toàn bộ, chẳng thế thì anh thực có lỗi với anh cả của mình. Còn có Hạ Trí Vũ. Anh hai tốt của anh.
Hạ Tử Ngang thật lâu mới phục hồi lại tinh thần. Hoá ra người vợ bầu bạn hai mươi mấy năm lại ẩn tàng sâu như vậy, không chỉ có Hạ Trí Vũ không phải là con ông, mà cả Hạ Minh Tứ....
Hạ Tử Ngang nhắm mắt chậm chạp bước tới trước mặt Hạ Minh Duệ, vẻ mặt có chút phức tạp, thật lâu sau ông mới tìm được giọng nói khàn khàn của mình.
"Cái chết của anh con, thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn sao?"
Hạ Minh Duệ trào phúng cong khoé môi, sau một lúc lâu mới nói.
"Ba cảm thấy thế nào?"
Nói xong những lời này cũng không quay đầu lại xoay người đi vào sân nhà mình.
Chỉ để lại Hạ Tử Ngang một người đứng ở nơi đó sững sờ.
Ông cẩn thận hồi tưởng mấy năm trước tới nay ở chung với Ôn Uyển Thiến, quả thật, bà làm rất khá, ngoại trừ việc vô cùng quan tâm đến chuyện công ty.
Trước kia ông cũng không coi là quan trọng, phụ nữ thôi. Có năng lực cũng không phải chuyện xấu, ông cũng liền tuỳ ý bà ở trong công ty mình chỉ bảo. Thế cho nên sau khi Hạ Minh Tứ mất, Hạ Trí Vũ vốn không có chút tiếng tăm gì cũng dần trở nên nổi tiếng. Ông cũng chỉ cho rằng, con trai trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
Lúc đó bởi vì Hạ Minh Tứ là đứa con trai ông đắc ý nhất, cái chết của anh khiến cho ông trong nhất thời bị đả kích lớn, cũng không có nghĩ lại chi tiết sự việc, ngược lại vì vậy đem sự tình đổ lên đầu Hạ Minh Duệ. Nếu không phải Hạ Minh Duệ cả ngày làm xằng làm bậy, kéo Hạ Minh Tứ theo, có lẽ anh sẽ không chết.
Có đôi khi ông từng nghĩ, vì sao người chết không phải là Hạ Minh Duệ, mà lại là Hạ Minh Tứ. Ông trời thật là bất công.
Về sau, ông dần dần tìm được chút an ủi tử trên người Hạ Trí Vũ, dần dần giống như đi ra từ bóng dáng của Hạ Minh Tứ, cũng càng không muốn gặp đứa con trai Hạ Minh Duệ này.
Liền ngay cả việc Hạ Minh Duệ vô cớ biến mất trong ba năm kia, ông cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn đóng băng tất cả tài chính trên người Hạ Minh Duệ.
Mãi đến ba năm sau đứa con trai này trở về, nhìn thấy gương mặt giống y như người vợ đã mất của mình, trong lòng không tránh được thương cảm.
Hiện giở tỉ mỉ hồi tưởng lại toàn bộ, mới thật sự tỉnh ngộ.
Con lớn nhất của ông luôn luôn làm việc có chừng mực, cũng không uống rượu, cho dù là có đôi khi không chịu được Hạ Minh Duệ nài nỉ, cùng nhau ra ngoài, cũng sẽ không uống rượu. Ngược lại Hạ Minh Duệ ở bên cạnh anh cũng cực kỳ ngoan ngoãn, như thế nào lại uống rượu xảy ra tai nạn xe cộ?
Nghĩ đến, toàn bộ chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn đi?
Nếu hiện tại ông suy nghĩ không rõ tiền căn hậu quả trong này, ông có thể đâm đầu chết cho rồi.
Chỉ là Ôn Uyển Thiến thật là độc ác! Vì gia nghiệp của nhà họ Hạ, lại tính toán hại chết hai đứa con trai của ông, may mắn Minh Duệ còn sống.
Mấy năm nay, nó đã sống rất khổ sở phải không?
Nghĩ đến suýt chút nữa ông rơi vào cảnh mất từng đứa con một, nhịn không được chảy xuống nước mắt hối hận.
Lúc Hạ Tử Ngang khó khăn ổn định lại tâm tình, trở vào biệt thự, lại không phát hiện thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ.
Mà 3 năm qua ông cũng chưa một lần bước vào phòng Hạ Minh Duệ, lần đầu đi vào cảm thấy có chút xúc động. Nhìn căn phòng của con trai vừa xa lạ lại quen thuộc, nhịn không được thiếu chút nữa rơi lệ, nhớ đến năm đó ông ăn to nói lớn rốt cuộc thành lập ra công ty Hạ thị lớn như vậy, giờ lại không phân rõ thị phi, căng thẳng với con trai đến như vậy.
Nhưng điều khiến ông thất vọng đó là Hạ Minh Duệ không hề ở trong phòng.
Hạ Tử Ngang chậm rãi ngồi ở trong phòng khách của Hạ Minh Duệ, thâm sâu thở dài một hơi, may mắn ông còn không gây nên sai lầm lớn, còn nhiều thời gian, ông sẽ bù đắp lại thật tốt.
Hạ Minh Duệ cầm hồ sơ trực tiếp tới công ty, sau đó gần tới thời gian tan làm, nghĩ tới thân thể Lâm Thiển Y mấy ngày nay không thoải mái, cũng không trì hoãn, tự mình đi siêu thị mua mấy món đồ ăn Lâm Thiển Y thích.
Trên thực tế anh cũng không phải là cậu ấm mười ngón tay chưa dính nước, lúc ở nước ngoài mò mẫm lăn lộn, anh cũng luyện được một tay đầu bếp giỏi, chỉ là chưa từng có cơ hội biểu hiện.
Nghĩ đến Lâm Thiển Y, khoé miệng Hạ Minh Duệ không dừng được nhếch lên. May mắn, anh gặp cô.
Đêm nay liền cho cô sung sướng một phen, nghĩ tới ông lớn như anh trước giờ chưa từng tận tay xuống bếp, Hạ Minh Duệ mang theo tâm tình sung sướng dọc theo đường đi, bước nhẹ đến ấn chuông cửa nhà mình.
Đáng tiếc anh đợi hồi lâu, cũng không thấy có người ra mở cửa, không khỏi ở trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lâm Thiển Y ngủ thiếp đi? Không đến mức đó chứ? Anh đã bấm chuông tới tận mười lần rồi.
Hạ Minh Duệ cau mày nhìn thoáng qua bao lớn bao nhỏ trên tay, trong lòng cực kỳ không vui.
Anh đã quyết định tự mình xuống bếp, vẫn còn không nhanh ra mở cửa cho anh? Thuận tiện tặng anh một cái hôn nhiệt tình hoặc là ôm gì gì đó.
Đợi hồi lâu, không thấy có người ra mở cửa, Hạ Minh Duệ áp chế tức giận trong lòng, không thể không buông đồ trong tay ra, tự mình nhập mật mã, lúc này mới đi vào.
Vừa vào cửa, Hạ Minh Duệ liền trầm mặt, lạnh lùng nói.
"Lâm Thiển Y, lăn ra đây!"
Mới cưng chiều chút đã lên mặt rồi! Thật là loạn mà!
Nhưng mà anh gọi hồi lâu cũng không có người đáp lại.
Lúc Hạ Minh Duệ lật hết khắp chỗ phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh, ngay cả ban công cũng kiểm qua một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Thiển Y.
Hạ Minh Duệ nổi giận, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thiển Y.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"
Hạ Minh Duệ mất bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen, ngay cả đồ ăn mua về lúc tâm tình vui vẻ cũng bị anh đá văng đi.
Gọi điện thoại không được, Hạ Minh Duệ còn tưởng rằng Lâm Thiển Y có thể là ra ngoài mua đồ ăn chăng? Liền mạnh mẽ áp chế lửa giận, suy nghĩ muốn cho cô ngạc nhiên, cố ý rửa tay, đi vào phòng bếp.
Khi anh đem đồ ăn làm xong xuôi lên, Lâm Thiển Y vẫn như cũ không có dấu hiệu trở về, Hạ Minh Duệ không khỏi sốt ruột.
Không có lý a, ra ngoài lâu như vậy, bình thường nên gọi điện thoại xin phép mình một tiếng chứ?
Hạ Minh Duệ vừa cẩn thận kiểm điểm lại chính mình một phen, có vẻ như dạo gần đây hai người cũng không giận dỗi? Cho nên Lâm Thiển Y hẳn là không rời nhà ra ngoài chứ?
Hạ Minh Duệ nghĩ nghĩ liền gọi cho Lâm Na cùng Trần Hi, nhưng hai người đều bày tỏ không ở cùng Lâm Thiển Y.
Ôn Uyển Thiến đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng quyến rũ.
Hạ Tử Ngang nhất thời không nói gì, mày rậm chau lại, ông cảm thấy Ôn Uyển Thiến hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện này.
Ngay tại lúc ông chuẩn bị thoả hiệp, một giọng nói thanh lạnh như băng ở phía trước người ông truyền đến.
"Anh tôi, Hạ Minh Tứ chỉ sợ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn? Phải không dì Ôn tốt của tôi?"
Hạ Minh Duệ từng bước một từ trên cầu thang đi xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sát ý.
Ôn Uyển Thiến hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Minh Duệ sẽ từ trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt không khỏi cứng lại! Sau đó lại khôi phục lại sự âm lãnh.
Ngược lại Hạ Tử Ngang khi nghe được tin này, toàn thân chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hạ Minh Duệ. Đáng tiếc ánh mắt Hạ Minh Duệ từ đầu đến cuối đều không có nhìn về phía mình, Hạ Tử Ngang không khỏi đem ánh mắt sắc bén hoài nghi chuyển sang Ôn Uyển Thiến.
Ông rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Ôn Uyển Thiến, sau đó là thoải mái, ngay sau đó là một nụ cười nhẹ nhõm!
"Ồ? Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung nha. Nói thế nào tôi cũng là mẹ kế của các người, cho dù tôi nhẫn tâm, cũng không có khả năng giết chết con trai mình chứ?"
Ánh mắt nguy hiểm của Hạ Minh Duệ vẫn dán trên người Ôn Uyển Thiến, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì từ trên người người phụ nữ này. Nhưng mà biểu tình vừa rồi của Ôn Uyển Thiến sau một cái chớp mắt bối rối rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẻ mặt thay đổi cực nhanh, khiến cho người ta cảm thấy sự thất kinh vừa rồi của bà tựa hồ chỉ là ảo giác.
"Ha ha... Bà thật sự cho rằng mình làm không chê vào đâu được, không người phát hiện sao? Dì Ôn, bà làm có trời nhìn đó!"
Đột nhiên Hạ Minh Duệ nở nụ cười, nụ cười kia chói mắt như ánh mặt trời, sáng lạn như trăm hoa đua nở, khiến cho người ta quả thực không dời mắt đi được. Nhưng mà nụ cười rực rỡ lúc này lại tiềm ẩn hung hiểm vô cùng lớn.
"Tôi không làm, đương nhiên không sợ!"
Ôn Uyển Thiến ưỡn bộ ngực, vẻ mặt đúng lý hợp tình.
Thấy vậy, Hạ Minh Duệ cũng không nói gì, chỉ đi đến bên người Hạ Tử Ngang, nhìn như vô ý liếc Hạ Tử Ngang một cái, trên thực tế anh căn bản đã nắm rõ tình huống của Hạ Tử Ngang.
"Dì Ôn, đây là muốn làm gì? Bắt cóc sao?"
"Ha ha, ông ấy là chồng tôi, sao tôi lại bắt cóc ông ấy được? Chúng ta chẳng qua chỉ bàn bạc thôi!"
Sóng mắt Ôn Uyển Thiến lưu chuyển, ánh mắt thâm thuý, một khắc cũng không từng thả lỏng nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.
Lúc này Hạ Minh Duệ cũng không còn là cậu ấm quần áo lụa là trước kia, anh của hiện tại đã có công ty Minh Thiên giá trị không kém gì của Hạ thị.
"Đàm phán? Không biết các người đang đàm phán gì?"
Hạ Minh Duệ nhíu mi, hàng mi dài che giấu tất cả cảm xúc giờ phút này, khiến cho người ta cảm thấy áp lực đến khó hiểu.
"Cũng đúng! Cậu cũng là người của nhà họ Hạ, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, tôi chỉ muốn đòi cổ phần công ty trên tay cha cậu mà thôi, ông sẽ không đem cổ phần công ty kia giao cho cậu!"
Ôn Uyển Thiến gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Hạ Minh Duệ, dường như muốn từ khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi kia nhìn ra chút dấu vết.
"Giao cho tôi? Đùa gì chứ? Trên thế giới này mọi người đều biết, Hạ Trí Vũ mới là người thừa kế nhà họ Hạ, còn tôi? Hạ Minh Duệ bất quá là một tên ăn chơi trác táng không đáng mặt, các người nói có đúng không?"
Hạ Minh Duệ buồn cười liếc mắt nhìn Ôn Uyển Thiến, ánh mắt chuyển động, đảo qua Hạ Tử Ngang, quả nhiên thấy trên mặt ông có một tia thẹn thùng cùng áy náy.
Nghe được Hạ Minh Duệ nói vậy, ý cười trên môi Ôn Uyển Thiến thoáng hiện sự sắc bén cùng âm ngoan.
"Tôi mặc kệ cổ phần công ty ở trong tay ai, hiện tại các người cần làm là đem cổ phần công ty giao cho tôi!"
"Tôi sẽ không giao cho bà! Cổ phần công ty cũng không ở trong tay Minh Duệ!"
Nhìn thấy Hạ Minh Duệ không sao, Hạ Tử Ngang mới nhẹ nhõm phần nào, còn về Ôn Hinh ông cũng không tin Ôn Uyển Thiến thật sự sẽ ra tay với cháu gái của mình.
Ôn Uyển Thiến hận đến nghiến răng, không khỏi âm ngoan trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ. Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, có lẽ cổ phần công ty sớm đã đến tay bà, còn bây giờ?
Bà chỉ để đúng một tên bảo vệ lặng lẽ vào nhà, vốn tính người không biết quỷ không hay bức bách Hạ Tử Ngang giao ra cổ phần, không nghĩ tới Hạ Minh Duệ cư nhiên cũng lén lén mà vào.
Mắt thấy sự tình bại lộ, chính mình cũng đòi không được, bức ép Hạ Tử Ngang đi tới ngưỡng cửa.
Hiển nhiên Hạ Tử Ngang đã biết chân tướng, hiện tại không chừng trong lòng còn đang hận bà, bà nếu lúc này không đi, với tính cách có thù tất báo của Hạ Minh Duệ không biết sẽ đối phó gì với bà, đơn giản rời khỏi chỗ này trước, còn về những chuyện khác sau này sẽ tính cách sau.
Ôn Uyển Thiến đi phía sau lưng tên bảo vệ, một đường cưỡng ép Hạ Tử Ngang ra khỏi cửa, sau đó liền có một chiếc xe màu đen có rèm che xuất hiện. Ôn Uyển Thiến cẩn thận đẩy Hạ Tử Ngang sang một bên, cả người cùng tên bảo vệ nhảy lên xe.
Hạ Minh Duệ nhìn Hạ Tử Ngang lảo đảo ở ven đường, giống như lập tức già đi mười tuổi, ngay cả sống lưng luôn luôn thẳng tắp cũng đã có vài phần gù đi, không giống như ông trùm oai phong trong thương trường ngày xưa.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì.
Từ khi về nước, anh một mực lên kế hoạch trả thù Ôn Uyển Thiến. Cũng không phải bởi vì Hạ Trí Vũ đoạt đi sản nghiệp nhà họ Hạ, nói thẳng ra anh thật không cần những thứ này, nhưng nhìn đến bộ dáng nghèo túng của Ôn Uyển Thiến lúc này, anh một chút cũng không cảm thấy khoái trá.
Có điều như vậy còn chưa đủ.
Anh muốn thấy Ôn Uyển Thiến mất đi toàn bộ, chẳng thế thì anh thực có lỗi với anh cả của mình. Còn có Hạ Trí Vũ. Anh hai tốt của anh.
Hạ Tử Ngang thật lâu mới phục hồi lại tinh thần. Hoá ra người vợ bầu bạn hai mươi mấy năm lại ẩn tàng sâu như vậy, không chỉ có Hạ Trí Vũ không phải là con ông, mà cả Hạ Minh Tứ....
Hạ Tử Ngang nhắm mắt chậm chạp bước tới trước mặt Hạ Minh Duệ, vẻ mặt có chút phức tạp, thật lâu sau ông mới tìm được giọng nói khàn khàn của mình.
"Cái chết của anh con, thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn sao?"
Hạ Minh Duệ trào phúng cong khoé môi, sau một lúc lâu mới nói.
"Ba cảm thấy thế nào?"
Nói xong những lời này cũng không quay đầu lại xoay người đi vào sân nhà mình.
Chỉ để lại Hạ Tử Ngang một người đứng ở nơi đó sững sờ.
Ông cẩn thận hồi tưởng mấy năm trước tới nay ở chung với Ôn Uyển Thiến, quả thật, bà làm rất khá, ngoại trừ việc vô cùng quan tâm đến chuyện công ty.
Trước kia ông cũng không coi là quan trọng, phụ nữ thôi. Có năng lực cũng không phải chuyện xấu, ông cũng liền tuỳ ý bà ở trong công ty mình chỉ bảo. Thế cho nên sau khi Hạ Minh Tứ mất, Hạ Trí Vũ vốn không có chút tiếng tăm gì cũng dần trở nên nổi tiếng. Ông cũng chỉ cho rằng, con trai trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
Lúc đó bởi vì Hạ Minh Tứ là đứa con trai ông đắc ý nhất, cái chết của anh khiến cho ông trong nhất thời bị đả kích lớn, cũng không có nghĩ lại chi tiết sự việc, ngược lại vì vậy đem sự tình đổ lên đầu Hạ Minh Duệ. Nếu không phải Hạ Minh Duệ cả ngày làm xằng làm bậy, kéo Hạ Minh Tứ theo, có lẽ anh sẽ không chết.
Có đôi khi ông từng nghĩ, vì sao người chết không phải là Hạ Minh Duệ, mà lại là Hạ Minh Tứ. Ông trời thật là bất công.
Về sau, ông dần dần tìm được chút an ủi tử trên người Hạ Trí Vũ, dần dần giống như đi ra từ bóng dáng của Hạ Minh Tứ, cũng càng không muốn gặp đứa con trai Hạ Minh Duệ này.
Liền ngay cả việc Hạ Minh Duệ vô cớ biến mất trong ba năm kia, ông cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn đóng băng tất cả tài chính trên người Hạ Minh Duệ.
Mãi đến ba năm sau đứa con trai này trở về, nhìn thấy gương mặt giống y như người vợ đã mất của mình, trong lòng không tránh được thương cảm.
Hiện giở tỉ mỉ hồi tưởng lại toàn bộ, mới thật sự tỉnh ngộ.
Con lớn nhất của ông luôn luôn làm việc có chừng mực, cũng không uống rượu, cho dù là có đôi khi không chịu được Hạ Minh Duệ nài nỉ, cùng nhau ra ngoài, cũng sẽ không uống rượu. Ngược lại Hạ Minh Duệ ở bên cạnh anh cũng cực kỳ ngoan ngoãn, như thế nào lại uống rượu xảy ra tai nạn xe cộ?
Nghĩ đến, toàn bộ chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn đi?
Nếu hiện tại ông suy nghĩ không rõ tiền căn hậu quả trong này, ông có thể đâm đầu chết cho rồi.
Chỉ là Ôn Uyển Thiến thật là độc ác! Vì gia nghiệp của nhà họ Hạ, lại tính toán hại chết hai đứa con trai của ông, may mắn Minh Duệ còn sống.
Mấy năm nay, nó đã sống rất khổ sở phải không?
Nghĩ đến suýt chút nữa ông rơi vào cảnh mất từng đứa con một, nhịn không được chảy xuống nước mắt hối hận.
Lúc Hạ Tử Ngang khó khăn ổn định lại tâm tình, trở vào biệt thự, lại không phát hiện thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ.
Mà 3 năm qua ông cũng chưa một lần bước vào phòng Hạ Minh Duệ, lần đầu đi vào cảm thấy có chút xúc động. Nhìn căn phòng của con trai vừa xa lạ lại quen thuộc, nhịn không được thiếu chút nữa rơi lệ, nhớ đến năm đó ông ăn to nói lớn rốt cuộc thành lập ra công ty Hạ thị lớn như vậy, giờ lại không phân rõ thị phi, căng thẳng với con trai đến như vậy.
Nhưng điều khiến ông thất vọng đó là Hạ Minh Duệ không hề ở trong phòng.
Hạ Tử Ngang chậm rãi ngồi ở trong phòng khách của Hạ Minh Duệ, thâm sâu thở dài một hơi, may mắn ông còn không gây nên sai lầm lớn, còn nhiều thời gian, ông sẽ bù đắp lại thật tốt.
Hạ Minh Duệ cầm hồ sơ trực tiếp tới công ty, sau đó gần tới thời gian tan làm, nghĩ tới thân thể Lâm Thiển Y mấy ngày nay không thoải mái, cũng không trì hoãn, tự mình đi siêu thị mua mấy món đồ ăn Lâm Thiển Y thích.
Trên thực tế anh cũng không phải là cậu ấm mười ngón tay chưa dính nước, lúc ở nước ngoài mò mẫm lăn lộn, anh cũng luyện được một tay đầu bếp giỏi, chỉ là chưa từng có cơ hội biểu hiện.
Nghĩ đến Lâm Thiển Y, khoé miệng Hạ Minh Duệ không dừng được nhếch lên. May mắn, anh gặp cô.
Đêm nay liền cho cô sung sướng một phen, nghĩ tới ông lớn như anh trước giờ chưa từng tận tay xuống bếp, Hạ Minh Duệ mang theo tâm tình sung sướng dọc theo đường đi, bước nhẹ đến ấn chuông cửa nhà mình.
Đáng tiếc anh đợi hồi lâu, cũng không thấy có người ra mở cửa, không khỏi ở trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lâm Thiển Y ngủ thiếp đi? Không đến mức đó chứ? Anh đã bấm chuông tới tận mười lần rồi.
Hạ Minh Duệ cau mày nhìn thoáng qua bao lớn bao nhỏ trên tay, trong lòng cực kỳ không vui.
Anh đã quyết định tự mình xuống bếp, vẫn còn không nhanh ra mở cửa cho anh? Thuận tiện tặng anh một cái hôn nhiệt tình hoặc là ôm gì gì đó.
Đợi hồi lâu, không thấy có người ra mở cửa, Hạ Minh Duệ áp chế tức giận trong lòng, không thể không buông đồ trong tay ra, tự mình nhập mật mã, lúc này mới đi vào.
Vừa vào cửa, Hạ Minh Duệ liền trầm mặt, lạnh lùng nói.
"Lâm Thiển Y, lăn ra đây!"
Mới cưng chiều chút đã lên mặt rồi! Thật là loạn mà!
Nhưng mà anh gọi hồi lâu cũng không có người đáp lại.
Lúc Hạ Minh Duệ lật hết khắp chỗ phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh, ngay cả ban công cũng kiểm qua một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Thiển Y.
Hạ Minh Duệ nổi giận, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thiển Y.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"
Hạ Minh Duệ mất bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen, ngay cả đồ ăn mua về lúc tâm tình vui vẻ cũng bị anh đá văng đi.
Gọi điện thoại không được, Hạ Minh Duệ còn tưởng rằng Lâm Thiển Y có thể là ra ngoài mua đồ ăn chăng? Liền mạnh mẽ áp chế lửa giận, suy nghĩ muốn cho cô ngạc nhiên, cố ý rửa tay, đi vào phòng bếp.
Khi anh đem đồ ăn làm xong xuôi lên, Lâm Thiển Y vẫn như cũ không có dấu hiệu trở về, Hạ Minh Duệ không khỏi sốt ruột.
Không có lý a, ra ngoài lâu như vậy, bình thường nên gọi điện thoại xin phép mình một tiếng chứ?
Hạ Minh Duệ vừa cẩn thận kiểm điểm lại chính mình một phen, có vẻ như dạo gần đây hai người cũng không giận dỗi? Cho nên Lâm Thiển Y hẳn là không rời nhà ra ngoài chứ?
Hạ Minh Duệ nghĩ nghĩ liền gọi cho Lâm Na cùng Trần Hi, nhưng hai người đều bày tỏ không ở cùng Lâm Thiển Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.