Boss Đại Nhân- Xin Dừng Bước

Chương 47: TRỞ VỀ THÀNH PHỐ A

Ỷ Thiên Ngữ

17/09/2017

Bà nói xong tức giận quay mặt sang một bên, Lâm Thiển Y bất đắc dĩ đành phải cầm lấy ngọc bội, đợi sau này có cơ hội trả lại cho bọn họ là được.

Thấy Lâm Thiển Y nhận lấy ngọc bội, bà mới tủm tỉm cười quay mặt lại, thái độ thay đổi cực nhanh, Lâm Thiển Y thấy mà trợn mắt há miệng.

Không dễ gì mới vỗ về bà đi ngủ, Lâm Thiển Y lúc này mới có thể đi tìm bác sĩ phụ trách hỏi thăm tình hình.

“Tình hình sức khỏe của bà cũng coi như ổn định, chỉ là phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Bệnh viện chúng tôi vẫn chưa tìm được thận thích hợp, bất quá có thể thử tìm người nhà cùng quan hệ huyết thống. Đợi ngày mai tôi sẽ kiểm tra kỹ lại cho bà ấy lần nữa!”

“Vâng, bác sĩ, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với người nhà bà ấy!”

Nói chuyện đơn giản với bác sĩ xong, Lâm Thiển Y liền chau mày đi đến đại sảnh của bệnh viện, trong lòng cô suy nghĩ vẫn là nhanh chóng tìm được Hứa Hạo Trạch mới tốt, nhưng chỉ bằng năng lực của cô sao có thể tìm được? Có lẽ, cô nên nhờ Hạ Minh Duệ giúp đỡ? Nhưng cô rất nhanh lại lắc đầu, Hạ Minh Duệ đã giúp cô nhiều như vậy, sao cô có thể không biết xấu hổ lại đi làm phiền người ta?

Trên đường đắn đo suy nghĩ, đợi đến khi đến trước hàng ghế dài, sao không thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ đâu?

Lâm Thiển Y ngẩn người, người này không phải là đi trước rồi chứ? Không phải đã nói là cùng cô quay về sao?

Nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ đâu, cô thở dài một hơi, thôi vậy, tối nay cô cứ qua đêm ở đây trước đã.

Nghĩ vậy, Lâm Thiển Y xoay người đi lên khu phòng bệnh trên lầu.

Hạ Minh Duệ từ bên ngoài trở lại, trên tay cầm một giỏ trái cây lớn, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Lâm Thiển Y rời đi.

Chết tiệt! Còn không biết ra ngoài đón nữa, cứ vậy mà đi!

Hạ Minh Duệ quăng giỏ trái cây trong tay xuống đất, trực tiếp bấm số điện thoại của Lâm Thiển Y.

Trong hành lang, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Lâm Thiển Y lấy điện thoại ra xem, hiện lên màn hình, tiểu thụ quân!

Nén cơn hồ nghi trong lòng xuống, cô bắt máy.

“Alo, có chuyện gì vậy?”

“Người phụ nữ chết tiệt kia, lăn nhanh ra đây cho tôi!”

Nghe giọng nói trong điện thoại, Lâm Thiển Y chau chau mũi, giọng điệu gì đây?

Nghe qua giống như đang rất tức giận, cô lại chọc gì anh nữa vậy?

Muốn cô lăn ra? Ra đâu? Có bản lĩnh thì anh lăn ra đây tôi xem xem?

Mặc dù trong lòng thầm oán như vậy, Lâm Thiển Y lại dừng bước, xoay người một lần nữa đi về phía đại sảnh.

Xa xa cô nhìn thấy ở cổng lớn bệnh viện, người đàn ông đó đưa lưng về phía mình, bóng dáng cao ngất nhưng cho dù cách một đám người cô chỉ cần nhìn liền có thể nhận ra. Lúc này anh đã cởi áo vest đặt trên cánh tay, áo sơ mi trắng như bông tuyết mùa đông làm chói mắt.

Tựa hồ cảm nhận được có người đang tới gần, Hạ Minh Duệ xoay người lại, gương mặt nghiêng anh tuấn một lần nữa lại làm Lâm Thiển Y thất thần.

Mặc kệ là gặp Hạ Minh Duệ mấy lần, Lâm Thiển Y cũng sẽ bị anh cuốn hút. Nếu anh có thể không nói lời nào thì tốt rồi, mà nếu giọng điệu nói chuyện với cô có thể nhẹ nhàng một chút lại càng tốt, còn nữa nếu anh có thể không quăng đồ lung tung lại càng càng tốt nữa.

Nhưng hiện thực lúc nào cũng khác với kỳ vọng!

“Cầm lấy!”

Hạ Minh Duệ quăng cái áo vest trên khủyu tay mình về phía Lâm Thiển Y, nâng cằm lên chỉnh lại cổ áo sơ mi. Bất kể người đàn ông này làm động tác gì, Lâm Thiển Y đều cảm thấy là cảnh đẹp ý vui, nhưng mà nhìn thấy áo vest bị quăng vào tay, cô im lặng, thu lại ý nghĩ vừa rồi!

“Mang mấy thứ đồ này lên trên kia!”

Lâm Thiển Y lặng lẽ không nói tiếng nào xách giỏ trái cây lên, mang cái này lên ám chỉ là cho bác Hứa?

Người đàn ông này có thể đừng khó chịu vậy được không chứ?

Cô yên lặng liếc mắt nhìn giỏ trái cây, anh đây là tính đem hết trái cây trong tiệm đến sao? Tiêu tiền như nước cũng không cần tới mức vậy chứ?

Hạ Minh Duệ chỉnh xong áo sơ mi ngẩng mắt lên nhìn Lâm Thiển Y, phát hiện cô đang trợn đôi mắt lấp lánh nước nhìn mình, biểu tình cực kỳ ngây thơ.

“Sao thế?”

Anh nhíu mày, cực kỳ bực mình! Không phải nói cô đưa đồ lên trên rồi sau đó bọn họ về nhà hay sao? Đứng yên ở đó làm cái gì?

“Cầm không nổi!”

Lâm Thiển Y im lặng nhìn đống trái cây trên sàn nhà, trong lòng không biết là tư

vị gì, anh một người đàn ông to lớn như vậy lại để cho cô một phụ nữ nhỏ bé vác nhiều đồ như vậy?

Cô chỉ là ăn ngay nói thật thôi! Tuyệt đối không có ý khác.

Tầm mắt Hạ Minh Duệ ước chừng dừng trên mặt Lâm Thiển Y ba phút, sau đó mới dời đi. Lúc Lâm Thiển Y hoàn thần lại, Hạ Minh Duệ đã mang trái cây chạy đi rồi, tốc độ cực nhanh, khiến cô chỉ co thể trợn mắt há mồm.

Cô trợn mắt nhìn, đang nghi hoặc người này làm việc tốt như vậy thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một gương mặt tuấn tú to lớn, cô không tiếng động lùi lại hai bước, nuốt nước miếng, vẻ mặt hoảng hồn chưa bình tĩnh lại.



Người này một giây trước đã đi cách xa cô như vậy sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình?

“Phòng bệnh ở đâu?”

Giọng nói của Hạ Minh Duệ mang theo tiếng thở dốc.

“501!”

Lâm Thiển Y vươn tay chỉ chỉ lên trên lầu, Hạ Minh Duệ nhìn cô thật sâu, nhẹ nhàng xoay người, cũng không quay đầu lại, bước dài rời đi, mới trong giây lát đã không thấy bóng dáng.

Toàn bộ quá trình Lâm Thiển Y đều trong trạng thái hóa đá, mặc dù nói công việc coi trọng hiệu suất nhưng sao thấy Hạ Minh Duệ bình thường thuộc thể loại lười biếng, vênh mặt hếch hàm sai người khác, bây giờ làm việc lại thẳng thắn nhanh nhẹn như vậy?

“Đi!”

Lâm Thiển Y cũng không biết Hạ Minh Duệ đi ra lúc nào, cô chỉ biết tên đó như một cơn gió xuất hiện trước mặt mình, cũng không đợi cô có phản ứng, liến dắt cánh tay của cô đi nhanh một đường. Lâm Thiển Y cảm thấy cô phải chạy bước nhỏ mới miễn cưỡng bắt kịp bước chân anh.

Mãi đến khi bị nhét vào trong xe, cô mới kịp thở hổn hển hai cái!

Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi? Thế cho nên người nào đó trước giờ gặp biến không hoảng giờ lại lo lắng như vậy?

Tóm lại trên đường đi Lâm Thiển Y cũng không dám lên tiếng, bởi vì không khí có chút áp lực, từ trong xe nhìn ra ngoài thấy đường bay nhanh như chớp.

“Xuống xe!”

Lâm Thiển Y ngủ hết sức mơ màng, bên tai vang lên giọng nói lạnh băng khiến cô tỉnh cả người.

Mở to đôi mắt mờ mịt mới phát hiện lúc này đã là giữa đêm, bọn họ đã về tới thành phố A.

Không khí buổi tối mát mẻ, cơn gió nhỏ bên đường thổi vốn dĩ rất se lạnh, Lâm Thiển Y lại rùng mình, có chút lạnh. Cô không khỏi ôm chặt cánh tay.

Một chiếc áo vest bất thình lình trùm lên mặt cô, Lâm Thiển Y sửng sốt, ngay sau đó nổi giận!

Đây là tên khốn nào lại dám quăng đồ lên người cô, tên này ăn gan hùm mật gấu à. Tâm tình của người đang ngủ vô duyên vô cớ bị đánh thức dậy, cơn tức giận khó mà tránh được.

“Mặc vào!”

Lâm Thiển Y còn chưa kịp phát hỏa, giọng nói lạnh lùng như tuyết mùa đông của Hạ Minh Duệ kéo cô trở về thực tại. Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

“Ờ!”

Lâm Thiển Y cực kỳ không tình nguyện mặc chiếc áo vest đen số lớn lên trên người.

********

CHƯƠNG 48: XUỐNG XE

Lúc này cô mới quan sát xung quanh, bọn họ có vẻ đang ở trước cửa một nhà hàng. Nhìn thấy bảng hiệu của nhà hàng, cái bụng Lâm Thiển Y cực kỳ không chịu thua kém kêu lên, có hơi hơi xấu hổ ngẩng đầu, vừa vặn nhận lấy ánh mắt u ám của Hạ Minh Duệ.

Mất mặt chết đi được!

Theo Hạ Minh Duệ chạy lên trên lầu ngồi xong, nhìn tư thế Hạ Minh Duệ ưu tú lật qua lật lại thực đơn, trong lòng oán thầm không thôi.

Ngươi nói tên chết tiệt này có gì tốt? Cố tình trưng ra bộ mặt làm điên đảo chúng sinh, tư thế ưu tú của anh lúc này, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng sắc bén, khiến người không dám lại gần.

Lâm Thiển Y nhìn thấy mấy khách nữ ngồi ở mấy bàn bên cạnh cứ dán mắt vào chỗ của bọn họ, nhưng Hạ Minh Duệ vẫn thờ ơ lật thực đơn trong tay, chẳng có chút để tâm.

Đúng lúc Lâm Thiển Y đang bị ánh mắt như dao găm của mấy cô khách nữ kia làm toát mồ hôi lạnh, tấm thực đơn kia bay thẳng tới trước mặt, nếu không phải cô né nhanh, đoán chừng tấm thực đơn kia đã rơi thẳng vào mặt rồi.

“Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi!”

Lâm Thiển Y bất mãn liếc Hạ Minh Duệ ở đối diện một cái, nếu không phải thực đơn ở trước mắt, nói không chừng cô sẽ trực tiếp lao tới đập cho anh một trận.

Lâm Thiển Y cũng không khách khí, thực sự cô quá đói, dường như cả một ngày nay còn chưa ăn cơm, có điều cô cũng không chọn món nào quá mắc, chỉ chọn mấy món ăn hàng ngày!

Dù sao hôm nay cũng tiêu quá nhiều tiền của Hạ Minh Duệ rồi, trong lòng cô trước sau vẫn có chút không nỡ.

Hạ Minh Duệ liếc mắt mấy món Lâm Thiển Y chọn, cau mày, dường như có chút không hài lòng, anh lại chọn thêm mấy món đặc biệt ở đây, nhìn thấy Lâm Thiển Y đau lòng như vậy, mấy món Hạ Minh Duệ gọi đến nhìn cô cũng không dám nhìn, thật sự giá cao quá mức!

Nhìn ra được Hạ Minh Duệ cũng cực đói, mặc dù anh ăn rất nhanh nhưng tướng ăn cũng vô cùng đẹp.

Vừa mới bắt đầu, Lâm Thiển Y còn chú ý đến chút hình tượng, giữ vẻ thận trọng nhàn nhạt, nhưng sau đó thì trực tiếp ăn ngấu ăn nghiến, cũng bởi vì một câu kia của Hạ Minh Duệ.

“Cô tốt nhất là ăn nhanh lên, vì cô chỉ có 20 phút thôi!”

Lâm Thiển Y hận nghiến răng nghiến lợi, nếu bình thường đừng nói là 20 phút, chỉ 10 phút cô cũng có thể ăn xong một bữa cơm.

Nhưng hiện tại thì không giống nha, trên bàn đầy món ăn ngon, không dễ gì mới được đến nhà hàng cao cấp, dù thế nào cô cũng phải ăn cho hòa vốn chứ? Kết quả chỉ vì câu nói kia của anh mà bỏ lỡ hết.

Cuối cùng Lâm Thiển Y nghĩ ngợi, dường như bản thân trước mặt anh trước giờ chẳng có chút hình tượng gì cả. Căn bản mỗi lần mất mặt đều bị anh nhìn thấy, cũng không riêng gì lần này, thô lỗ thì thô lỗ thôi, dù sao cô cũng chỉ là nữ Hán giấy, đi với công tử nhà giàu, tổng giám đốc công ty thì sao mà so được!



20 phút sau

Trên bàn ăn một đống hỗn độn, cái miệng nhỏ béo ngậy của Lâm Thiển Y thõa mãn ợ một cái, bàn tay nhỏ sảng khoái vỗ vỗ cái bụng no tròn vo của mình. Dưới ánh mắt căm hờn đố kỵ của phần lớn khách nữ ở bàn ăn xung quanh, ngại ngùng nhếch miệng.

“Ha ha…. may mắn không làm nhục sứ mệnh, 20 phút là ăn xong rồi!”

Cô len lén ngước mắt nhìn Hạ Minh Duệ, tên này ở bên ngoài lúc nào cưng trưng ra bộ mặt thối, dường như muốn dọa người vậy.

Lâm Thiển Y khinh thường hừ trong lòng một tiếng, ý cười trên mặt lại không giảm.

Hạ Minh Duệ phớt lờ liếc cô một cái, cảm giác giống như rất mất mặt, từ trên ghế đứng dậy, lạnh lùng nói.

“Ăn no rồi thì đi! Không lẽ còn sợ chưa đủ xấu hổ sao?”

Thật là thua dưới tay cô gái này!

Sao lúc đầu anh lại có hứng thú với cô cơ chứ?

Lâm Thiển Y cầm lấy áo vest của Hạ Minh Duệ trên bàn, rút khăn giấy lau đi cái miệng đầy dầu mỡ, sau đó chạy thẳng một đường, điên cuồng chạy theo sau Hạ Minh Duệ.

Xì, người cao thì hay lắm sao? Đi cho nhanh để khỏe hai cái chân dài của mình hả?

Ôm lấy áo của Hạ Minh Duệ, cong cái miệng nhỏ bất mãn ngồi vào chiếc xe thể thao mắc tiền của Hạ Minh Duệ, hóa ra đây là cuộc sống của người có tiền! Cô cười tự giễu, Lâm Thiển Y à Lâm Thiển Y, từ giờ về sau mày chính là tình nhân không nhìn thấy được ánh sáng! Thật là đáng buồn!

Xe phóng như điên vào khu nhà cao cấp, dừng trong bãi đỗ xe, ánh đèn lóe lên làm cô không mở mắt ra được.

“Xuống xe!”

Dáng người Hạ Minh Duệ cao ngất đứng ngoài xe trước, Lâm Thiển Y ngẩn người, đầu óc có chút hỗn độn.

“Đây không phải nhà của tôi!”

Nơi này hoàn toàn là một chỗ xa lạ, không phải khu nhà quen thuộc của cô.

“Đừng quên thân phận hiện tại của cô!”

Hạ Minh Duệ áp sát gương mặt tuấn tú, trong đêm tối trở nên vô cùng lạnh lùng thần bí. Anh cứ như vậy dán sát vào cửa kính đối diện với Lâm Thiển Y làm khẩu hình.

Thân phận?

Lâm Thiển Y có chút mờ mịt, đúng rồi, cô bây giờ là tình nhân của người ta, còn quay về nhà cái gì?

Nhưng mà…..

Không phải chứ? Tên kia mang cô đến nơi này? Chẳng lẽ là….

“Xuống xe!”

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ căng lên, giọng nói lạnh lùng như băng.

Xương cốt Lâm Thiển Y run lên, thiếu chút nữa thì lăn xuống xe.

Chết tiệt! Có tiền thì hay lắm sao!

Nhìn thấy Hạ Minh Duệ cao hơn hẳn mình một cái đầu, Lâm Thiển Y còn thấy mình thấp đi cả khúc.

Không có cách nào, người nào đó trời sinh đã có khí chất cường đại, chỉ cần một ánh mắt đã đủ làm cô bại trận. Lâm Thiển Y cố gắng trợn to mắt, tranh thủ không chớp mắt nhìn Hạ Mình Duệ.

Vì để nâng lên chút chiều cao của mình, cô không tiếc nhón mũi chân lên, thẳng sống lưng! Vì gia tăng khí thế của chính mình, lại học tư thế chắp tay sau lưng của Hạ Minh Duệ.

Mãi đến khi mắt cô cay xè, vì mũi chân bị kéo căng run run không ngừng, Hạ Minh Duệ vẫn giữ nguyên động tác, tư thế tràn trề không nói nên lời, dáng người cao ngất như cây tùng.

Rốt cục, cơ thể Lâm Thiển Y chịu không nổi sức nặng, bàn chân run rẩy không đỡ nổi trọng lượng của cô, sau đó dưới ánh mắt hờ hững của Hạ Minh Duệ, đôi mắt to trừng lớn lấp lánh nước, cơ thể xiêu vẹo đổ sang một bên.

Không có gì bất ngờ, đụng phải đèn xe là chuyện khó tránh.

Chỉ là theo quán tính, trong lúc Lâm Thiển Y té xuống luống cuống tay chân bám vào một đồ vật, theo trí nhớ của Lâm Thiển Y sau khi sự việc xảy ra thì cái kia có lẽ là thắt lưng của Hạ Minh Duệ.

Sự tình cụ thể là như thế này.

Cơ thể Lâm Thiển Y không chút do dự nghiêng đổ sang một bên, mắt nhìn thấy sắp “tiếp xúc thân mật” với chiếc xe thể thao xịn của Hạ Minh Duệ, sự việc chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Lâm Thiển Y theo bản năng muốn tóm lấy đồ gì đó, nhưng trước mắt cô ngoài chiếc xe ra chính là Hạ Minh Duệ ở trước mặt.

Vì thế không nghĩ ngợi gì, Lâm Thiển Y trong lúc hốt hoảng vươn cánh tay nhỏ của mình ra, vừa lôi vừa kéo ngã xuống dưới, cơ thể không nhúc nhích miếng nào của Hạ Minh Duệ cũng bị kéo qua. Vì cái túm này của Lâm Thiển Y, nhìn thấy người sắp đụng vào xe là chính mình.

Hạ Minh Duệ thầm mắng một tiếng, thân thể cường tráng bị nhéo một cái, đùng đùng đổ về phía sau người Lâm Thiển Y.

Kết quả chính là một tiếng bịch vang lên, Hạ Minh Duệ nằm trên mặt đất, tiếp theo đó là một tiếng kêu rên.

Cằm Lâm Thiên Y đập trực tiếp vào cổ Hạ Minh Duệ, bởi vì lực ngã lúc nãy quá lớn, cổ áo của Hạ Minh Duệ bị kéo căng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Boss Đại Nhân- Xin Dừng Bước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook