Chương 170: Xem lại mình đi
Ỷ Thiên Ngữ
12/07/2018
"Lâm Thiển Y, cô có thể hay không xem lại chính mình? Cô có cần cả ngày biến bản thân thành một đứa dâm phụ không?"
Hai mắt Ôn Hinh giận trừng trừng nhìn Lâm Thiển Y, dường như muốn phun ra lửa. Người phụ nữ này tới cùng có cái gì tốt chứ? Vì cái gì anh Duệ nhất định phải giữ cô ta ở bên người?
Dâm phụ?
Lâm Thiển Y cúi đầu nhìn chính mình, nhất thời cả kinh!
Cô căn bản chính là cái gì cũng không có! Quần áo của cô có vẻ như đều bị Hạ Minh Duệ xé nát rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y ửng đỏ, không khỏi kéo chăn ở một bên qua bao kín chính mình thật chặt.
Nào biết hành động này của cô càng thêm kích động Ôn Hinh.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Thiển Y có thể có được anh Duệ của cô?
"Lâm Thiển Y, cô vì cái gì nhất định phải ở lại đây? Vì anh Duệ ư? Anh ấy rõ ràng không thích cô, nhất định là cô, không biết cô dùng cái thủ đoạn gì mới khiến cho anh Duệ giữ cô ở bên cạnh. Anh ấy trước kia rõ ràng chán ghét phụ nữ!"
Ngoại trừ một mình Ôn Hinh cô.
Lâm Thiển Y mím môi, lạnh lùng nhìn Ôn Hinh một cái. Thân thể như cũ có chút suy yếu, khi nãy trên người cô đổ mồ hôi, cô cũng chưa kịp lau qua, bây giờ trên người dính dính, khó chịu dị thường.
Lâm Thiển Y liếc mắt nhìn Ôn Hinh đứng ở bên giường, không nhanh không chậm mở miệng.
"Anh Duệ của cô? Nếu là của cô, vậy cô đoạt anh ấy về đi! Còn nữa, ai cho phép cô tuỳ tiện vào phòng người khác hả? Cô có được tôi cho phép chưa?"
Lâm Thiển Y ôm chăn ngồi ở trên giường lớn, mặc dù tóc tai có chút hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi tái nhợt, nhưng đây không có nghĩa là cô dễ dàng để cho Ôn Hinh khi dễ.
Chỉ là người phụ này quá biết giả tạo, quá biết chọn thời gian!
"Phòng của cô? Đây rõ ràng là phòng của anh Duệ! Cô là đồ thối tha không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh Duệ đuổi cô ra ngoài!"
"Vậy thì mời cô từ từ mà đợi tới cái ngày tôi bị đuổi ra ngoài rồi trở lại cũng không muộn. Ít nhất hiện tại tôi ở nơi này!"
Lâm Thiển Y như cười như không nhìn Ôn Hinh, hạ lệnh đuổi khách.
"Thật ngại quá, nếu không còn chuyện gì khác, mời trở về đi. Tôi còn muốn đi tắm một phen, cô không biết mới vừa rồi cùng Hạ Minh Duệ làm xong chút chuyện kia, trên người có phần nhớp nháp. Vẫn mời cô né đi thì hơn!"
Nếu Ôn Hinh để ý Hạ Minh Duệ như vậy, cô cũng không ngại nhiều lời nói chút gì đó kích thích Ôn Hinh một chút.
Có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê tinh xảo kia trở nên hung dữ phẫn nộ, cũng là một thành quả nha!
"Không biết xấu hổ!"
Ôn Hinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, một đôi mắt bồ câu giờ phút này hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.
"Không cần nhìn tôi như thế, tôi sẽ tưởng rằng cô thích tôi mất. Hơn nữa, tôi chỉ có hứng thú với đàn ông thôi. Đối với phụ nữ ấy mà, đặc biệt không yêu thích gì, nhất là cái dạng phụ nữ giả tạo!"
Lâm Thiển Y nói xong cũng không quản sắc mặt Ôn Hinh như thế nào, chỉ thật cẩn thận xuống giường, cũng không mang giày mà ôm chăn mỏng, cầm một bộ quần áo đi về phía phòng tắm.
Thân thể cực kỳ mỏi mệt, có cảm giác khô rát, có lẽ bởi vì Hạ Minh Duệ quá mức cuồng dã, Lâm Thiển Y cảm thấy được dạ dày âm ỷ có chút đau đớn.
Nhưng mà cô vẫn cắn răng chịu đựng, không có lên tiếng. Tự tôn của cô không cho phép cô cúi đầu trước mặt Hạ Minh Duệ.
Lâm Thiển Y ôm quần áo chính mình, vòng qua Ôn Hinh đi tới phòng tắm.Ôn Hinh đứng ở phía sau lưng Lâm Thiển Y, vừa vặn có thể thấy được bả vai trần trụi của cô, trên đó vẫn lưu lại dấu hôn của Hạ Minh Duệ, vết cắn còn có một số dấu vết ái muội khác.
Ánh mắt Ôn Hinh dời xuống chính là vòng eo nhỏ nhắn mịn màng của Lâm Thiển Y cùng với đôi chân nhỏ.
Ngực Ôn Hinh lên xuống không ngừng, mỗi một chỗ trên người Lâm Thiển Y đều kích thích tới cô. Hiện tại Lâm Thiển Y là người phụ nữ duy nhất của Hạ Minh Duệ, đó là sự thật.
Mặc dù anh Duệ rất thương cô, cực kỳ cưng chìu cô, dường như mọi chuyện đều theo ý cô, nhưng mà anh chưa từng chạm qua cô.
Trong lòng một cỗ phẫn nộ không thể đè nén vọt lên, cô thậm chí có loại xúc động muốn giết chết Lâm Thiển Y.
Chỉ cần người phụ nữ này không tồn tại, như vậy anh Duệ sẽ hoàn toàn thuộc về cô, về sau trong mắt anh cũng chỉ có Ôn Hinh cô, mà không phải là Lâm Thiển Y.
Mà lúc này Lâm Thiển Y đang đi vào phòng tắm.
Ôn Hinh cũng không biết chính mình bị cái gì kích động, vậy mà khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm đột nhiên xoay người kéo lấy tấm chăn mỏng Lâm Thiển Y đang ôm trong ngực kia.
Lâm Thiển Y không nghĩ tới Ôn Hinh sẽ đột nhiên kéo lấy chăn trên người cô, theo bản năng giữ chặt lại. Bởi vì trên người cô không có mảnh vải nào, nếu chăn bị kéo, cô có thể hoàn toàn trần trụi trước mặt Ôn Hinh.
Lâm Thiển Y có một thói quen, cô không quen ở trước mặt người khác để lộ thân thể chính mình, cho dù là lúc tắm rửa cũng vậy.
Cho nên Ôn Hinh kéo như vậy, thân thể Lâm Thiển Y trong nháy mắt mất cân bằng. Mặc dù đúng lúc cô bám được vách tường, nhưng mà vách tường phòng tắm cực kỳ trơn. Mặc dù sàn phòng tắm đã được lau qua, nhưng vách tường lại không, Lâm Thiển Y một mình không đứng vững, cả người ngã xuống một bên.
Mà vừa khéo cô đụng vào góc bàn trang điểm trong phòng tắm, lại ngay chỗ góc nhọn!
Cô chỉ cảm thấy trên đầu mình một trận đau đớn kịch liệt, cả người liền "bịch" một cái ngã trên đất.
Đầu đau quá! Chân cũng đau! Dạ dày cũng quay cuồng không thôi!
Lâm Thiển Y theo bản năng cuộn tròn trên đất, một bàn tay ôm đầu, một tay che bụng.
Nhưng mà chuyện này cũng chưa kết thúc!
Lúc Lâm Thiển Y té trên đất, tấm chăn bọc kia cũng rớt ra, lộ ra hơn phân nửa da thịt.
Ôn Hinh vừa thấy những dấu vết lộ ra bên ngoài của Lâm Thiển Y, lại càng giận dữ, nhịn không được tiến lên đá Lâm Thiển Y mấy cái. Ôn Hinh cũng không biết chính mình đá mấy đá, cũng không để ý mình đá nơi nào, khi cô kịp thời phát hiện thì Lâm Thiển Y đã hôn mê, mà còn nằm ở nơi đó không nhúc nhích. Đặc biệt đầu cô bị đụng đã có máu tươi chảy ra, nửa gương mặt của Lâm Thiển Y đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn thấy ghê người! Mái tóc xoã hỗn độn trên sàn dường như cũng thấm máu.
Khi Ôn Hinh nhìn thấy Lâm Thiển Y chật vật như vậy, suy nghĩ đầu tiên là cô ta sẽ không chết chứ? Cô giết người rồi ư?
Mặc dù cô muốn cho Lâm Thiển Y biến mất, nhưng dù sao đây cũng là suy nghĩ nhất thời, cô cũng không nghĩ tới Lâm Thiển Y sẽ va vào góc nhọn thủy tinh, đây thật sự không thể trách cô!
Không, chuyện này không có liên quan gì đến Ôn Hinh cô hết!
Ôn Hinh muốn tông cửa chạy ra, lại phát hiện toàn thân đều đang run lên, liền ngay cả chân cũng run lẩy bẩy.
Cô rốt cuộc chẳng quan tâm Lâm Thiển Y, chỉ muốn lập tức chạy khỏi nơi này, vì thế cô bước thấp bước cao chạy xuống dưới lầu.
Có thể là bởi vì quá mức khẩn trương, Ôn Hinh chạy vội chạy vàng làm rớt đi chiếc dép lê bằng vải trên chân giống như trong phim hoạt hình vậy.
Cô kích động nhìn thoáng qua chung quanh, thấy trong nhà lúc này không có người khác mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi lại dép lê vào chân.
Cũng đúng lúc này, Hoa Tiểu Mạn không biết khi nào thì xuất hiện ở phòng khách.
Khi cô đi về, Ôn Hinh vẫn còn ở trên lầu hai, vì vậy không khỏi vui sướng gọi một tiếng. Bởi vì hôm nay cô cùng Hạ Trí Vũ đính hôn, lại thêm buổi sáng xảy ra chút chuyện không thoải mái, cho nên cô liền bị Hạ Trí Vũ dẫn về nhà họ Hạ.
Hai mắt Ôn Hinh giận trừng trừng nhìn Lâm Thiển Y, dường như muốn phun ra lửa. Người phụ nữ này tới cùng có cái gì tốt chứ? Vì cái gì anh Duệ nhất định phải giữ cô ta ở bên người?
Dâm phụ?
Lâm Thiển Y cúi đầu nhìn chính mình, nhất thời cả kinh!
Cô căn bản chính là cái gì cũng không có! Quần áo của cô có vẻ như đều bị Hạ Minh Duệ xé nát rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y ửng đỏ, không khỏi kéo chăn ở một bên qua bao kín chính mình thật chặt.
Nào biết hành động này của cô càng thêm kích động Ôn Hinh.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Thiển Y có thể có được anh Duệ của cô?
"Lâm Thiển Y, cô vì cái gì nhất định phải ở lại đây? Vì anh Duệ ư? Anh ấy rõ ràng không thích cô, nhất định là cô, không biết cô dùng cái thủ đoạn gì mới khiến cho anh Duệ giữ cô ở bên cạnh. Anh ấy trước kia rõ ràng chán ghét phụ nữ!"
Ngoại trừ một mình Ôn Hinh cô.
Lâm Thiển Y mím môi, lạnh lùng nhìn Ôn Hinh một cái. Thân thể như cũ có chút suy yếu, khi nãy trên người cô đổ mồ hôi, cô cũng chưa kịp lau qua, bây giờ trên người dính dính, khó chịu dị thường.
Lâm Thiển Y liếc mắt nhìn Ôn Hinh đứng ở bên giường, không nhanh không chậm mở miệng.
"Anh Duệ của cô? Nếu là của cô, vậy cô đoạt anh ấy về đi! Còn nữa, ai cho phép cô tuỳ tiện vào phòng người khác hả? Cô có được tôi cho phép chưa?"
Lâm Thiển Y ôm chăn ngồi ở trên giường lớn, mặc dù tóc tai có chút hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi tái nhợt, nhưng đây không có nghĩa là cô dễ dàng để cho Ôn Hinh khi dễ.
Chỉ là người phụ này quá biết giả tạo, quá biết chọn thời gian!
"Phòng của cô? Đây rõ ràng là phòng của anh Duệ! Cô là đồ thối tha không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh Duệ đuổi cô ra ngoài!"
"Vậy thì mời cô từ từ mà đợi tới cái ngày tôi bị đuổi ra ngoài rồi trở lại cũng không muộn. Ít nhất hiện tại tôi ở nơi này!"
Lâm Thiển Y như cười như không nhìn Ôn Hinh, hạ lệnh đuổi khách.
"Thật ngại quá, nếu không còn chuyện gì khác, mời trở về đi. Tôi còn muốn đi tắm một phen, cô không biết mới vừa rồi cùng Hạ Minh Duệ làm xong chút chuyện kia, trên người có phần nhớp nháp. Vẫn mời cô né đi thì hơn!"
Nếu Ôn Hinh để ý Hạ Minh Duệ như vậy, cô cũng không ngại nhiều lời nói chút gì đó kích thích Ôn Hinh một chút.
Có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê tinh xảo kia trở nên hung dữ phẫn nộ, cũng là một thành quả nha!
"Không biết xấu hổ!"
Ôn Hinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, một đôi mắt bồ câu giờ phút này hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.
"Không cần nhìn tôi như thế, tôi sẽ tưởng rằng cô thích tôi mất. Hơn nữa, tôi chỉ có hứng thú với đàn ông thôi. Đối với phụ nữ ấy mà, đặc biệt không yêu thích gì, nhất là cái dạng phụ nữ giả tạo!"
Lâm Thiển Y nói xong cũng không quản sắc mặt Ôn Hinh như thế nào, chỉ thật cẩn thận xuống giường, cũng không mang giày mà ôm chăn mỏng, cầm một bộ quần áo đi về phía phòng tắm.
Thân thể cực kỳ mỏi mệt, có cảm giác khô rát, có lẽ bởi vì Hạ Minh Duệ quá mức cuồng dã, Lâm Thiển Y cảm thấy được dạ dày âm ỷ có chút đau đớn.
Nhưng mà cô vẫn cắn răng chịu đựng, không có lên tiếng. Tự tôn của cô không cho phép cô cúi đầu trước mặt Hạ Minh Duệ.
Lâm Thiển Y ôm quần áo chính mình, vòng qua Ôn Hinh đi tới phòng tắm.Ôn Hinh đứng ở phía sau lưng Lâm Thiển Y, vừa vặn có thể thấy được bả vai trần trụi của cô, trên đó vẫn lưu lại dấu hôn của Hạ Minh Duệ, vết cắn còn có một số dấu vết ái muội khác.
Ánh mắt Ôn Hinh dời xuống chính là vòng eo nhỏ nhắn mịn màng của Lâm Thiển Y cùng với đôi chân nhỏ.
Ngực Ôn Hinh lên xuống không ngừng, mỗi một chỗ trên người Lâm Thiển Y đều kích thích tới cô. Hiện tại Lâm Thiển Y là người phụ nữ duy nhất của Hạ Minh Duệ, đó là sự thật.
Mặc dù anh Duệ rất thương cô, cực kỳ cưng chìu cô, dường như mọi chuyện đều theo ý cô, nhưng mà anh chưa từng chạm qua cô.
Trong lòng một cỗ phẫn nộ không thể đè nén vọt lên, cô thậm chí có loại xúc động muốn giết chết Lâm Thiển Y.
Chỉ cần người phụ nữ này không tồn tại, như vậy anh Duệ sẽ hoàn toàn thuộc về cô, về sau trong mắt anh cũng chỉ có Ôn Hinh cô, mà không phải là Lâm Thiển Y.
Mà lúc này Lâm Thiển Y đang đi vào phòng tắm.
Ôn Hinh cũng không biết chính mình bị cái gì kích động, vậy mà khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm đột nhiên xoay người kéo lấy tấm chăn mỏng Lâm Thiển Y đang ôm trong ngực kia.
Lâm Thiển Y không nghĩ tới Ôn Hinh sẽ đột nhiên kéo lấy chăn trên người cô, theo bản năng giữ chặt lại. Bởi vì trên người cô không có mảnh vải nào, nếu chăn bị kéo, cô có thể hoàn toàn trần trụi trước mặt Ôn Hinh.
Lâm Thiển Y có một thói quen, cô không quen ở trước mặt người khác để lộ thân thể chính mình, cho dù là lúc tắm rửa cũng vậy.
Cho nên Ôn Hinh kéo như vậy, thân thể Lâm Thiển Y trong nháy mắt mất cân bằng. Mặc dù đúng lúc cô bám được vách tường, nhưng mà vách tường phòng tắm cực kỳ trơn. Mặc dù sàn phòng tắm đã được lau qua, nhưng vách tường lại không, Lâm Thiển Y một mình không đứng vững, cả người ngã xuống một bên.
Mà vừa khéo cô đụng vào góc bàn trang điểm trong phòng tắm, lại ngay chỗ góc nhọn!
Cô chỉ cảm thấy trên đầu mình một trận đau đớn kịch liệt, cả người liền "bịch" một cái ngã trên đất.
Đầu đau quá! Chân cũng đau! Dạ dày cũng quay cuồng không thôi!
Lâm Thiển Y theo bản năng cuộn tròn trên đất, một bàn tay ôm đầu, một tay che bụng.
Nhưng mà chuyện này cũng chưa kết thúc!
Lúc Lâm Thiển Y té trên đất, tấm chăn bọc kia cũng rớt ra, lộ ra hơn phân nửa da thịt.
Ôn Hinh vừa thấy những dấu vết lộ ra bên ngoài của Lâm Thiển Y, lại càng giận dữ, nhịn không được tiến lên đá Lâm Thiển Y mấy cái. Ôn Hinh cũng không biết chính mình đá mấy đá, cũng không để ý mình đá nơi nào, khi cô kịp thời phát hiện thì Lâm Thiển Y đã hôn mê, mà còn nằm ở nơi đó không nhúc nhích. Đặc biệt đầu cô bị đụng đã có máu tươi chảy ra, nửa gương mặt của Lâm Thiển Y đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn thấy ghê người! Mái tóc xoã hỗn độn trên sàn dường như cũng thấm máu.
Khi Ôn Hinh nhìn thấy Lâm Thiển Y chật vật như vậy, suy nghĩ đầu tiên là cô ta sẽ không chết chứ? Cô giết người rồi ư?
Mặc dù cô muốn cho Lâm Thiển Y biến mất, nhưng dù sao đây cũng là suy nghĩ nhất thời, cô cũng không nghĩ tới Lâm Thiển Y sẽ va vào góc nhọn thủy tinh, đây thật sự không thể trách cô!
Không, chuyện này không có liên quan gì đến Ôn Hinh cô hết!
Ôn Hinh muốn tông cửa chạy ra, lại phát hiện toàn thân đều đang run lên, liền ngay cả chân cũng run lẩy bẩy.
Cô rốt cuộc chẳng quan tâm Lâm Thiển Y, chỉ muốn lập tức chạy khỏi nơi này, vì thế cô bước thấp bước cao chạy xuống dưới lầu.
Có thể là bởi vì quá mức khẩn trương, Ôn Hinh chạy vội chạy vàng làm rớt đi chiếc dép lê bằng vải trên chân giống như trong phim hoạt hình vậy.
Cô kích động nhìn thoáng qua chung quanh, thấy trong nhà lúc này không có người khác mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi lại dép lê vào chân.
Cũng đúng lúc này, Hoa Tiểu Mạn không biết khi nào thì xuất hiện ở phòng khách.
Khi cô đi về, Ôn Hinh vẫn còn ở trên lầu hai, vì vậy không khỏi vui sướng gọi một tiếng. Bởi vì hôm nay cô cùng Hạ Trí Vũ đính hôn, lại thêm buổi sáng xảy ra chút chuyện không thoải mái, cho nên cô liền bị Hạ Trí Vũ dẫn về nhà họ Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.