Boss Game Kinh Dị Luôn "chơi" Tôi
Chương 13: Kết thúc bệnh dịch hạch máu
Bổn Tiên Sinh
23/01/2022
Edit: Coco
Hai người đi theo con đường bí mật đi về phía trước, đi được nửa đường, Cao Đại đột nhiên xoay người nhìn về phía Ân Thất.
"Để tôi đưa anh đi!" Không phải là hỏi ý kiến mà là thông báo.
"Đưa tôi theo" Mặt già của Ân Thất đỏ lên, hai người đàn ông lớn tướng thật xấu hổ.
"Tôi là người chơi hệ cẩm lý mà....." Cao Đại vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Ân Thất, rồi nháy mắt với cậu ý bảo cứ nhìn hắn xem.
Ân Thất cực kì may mắn cuối cùng cũng đỏ mặt nắm lấy tay Cao Đại.
Nắm chắc tay người phía sau, Cao Đại cười cười dắt người đi về phía trước, cho dù là con đường bí mật cũng thiết kế cực kì phức tạp.
Giống như là người thiết kế tờ chơi sợ rằng người chơi sẽ chạy thoát ra nơi này vậy.
Cao Đại dắt cậu đi về trước, rẽ vài vòng, đi xuống dưới, lại rẽ phải tiếp mấy lần nữa cho đến khi thấy một cánh cửa lớn mới dừng lại.
"Người chơi cẩm lý cũng được gửi đường đi cho sao?" Ân Thất đột nhiên đặt câu hỏi.
Cao Đại đột nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó Ân Thất cảm nhận được Cao Đại nắm tay cậu dần siết chặt hơn.
Không biết làm sao, dường như Cao Đại không biết phải trả lời Ân Thất như thế nào, hắn cúi đầu, không nói gì.
"Xin lỗi nhé!" Ân Thất lúc này mới tự ngẫm lại bản thân, chính bản thân mình không phát hiện cái gì trong trò chơi đã đành, ngược lại là đồng đội lần nào cũng đưa cho mình tin tức quan trọng, còn cứu mình mấy lần. Mà lúc này cậu lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Cảm ơn cậu đã cho tôi biết thông tin này," Ân Thất hiển nhiên không tin cái gì gọi là "người chơi hệ cẩm lý", ngược lại cậu tin rằng nhất định Cao Đại là "người chơi hệ tiền", trước khi vào trò chơi nhất định đã mua không ít thông tin.
"Người chơi hệ nhân dân tệ sao, tôi hiểu mà!" Ân Thất chớp chớp mắt với Cao Đại, ý bảo cậu hiểu hết.
Cao Đại: "......"
Không thực sự cậu không hiểu đâu!
Ân Thất mở cảnh cửa ra, đập vào mắt là một rừng.
Thời điểm cậu cùng Cao Đại đi ra, phát hiện khu rừng này nằm trong thôn làng nọ.
Con đường bí mật của phòng thí nghiệm thông ra khu rừng, vậy những con khỉ trong bình đựng trưng bày trong phòng thí nghiệm là bắt từ khu rừng này sao?
"Chúng ta đi xem đằng trước xem." Ân Thất nhìn về người phía đằng sau ý bảo hẳn theo kịp.
"Cậu nói xem virus với lũ khỉ có liên quan gì?" Không biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề này nữa, "Báo cáo thí nghiệm có nói, virus trong cơ thể lũ khỉ có liên quan đến việc cảm nhiễm của con người."
"Vậy những con người kia ăn lũ khỉ?" Ân Thất nói tiếp theo ý của Cao Đại.
"Cũng không phải là không có khả năng, những người này săn thú để ăn, sau đó bị nhiễm....."
Tưởng tượng vớ vẩn không có ý nghĩa như vậy cũng không để làm gì, Ân Thất và Cao Đại hai người đi vào sâu hơn.
Có lẽ là đi không bao lâu, cậu nghe thấy tiếng kêu của động vật từ bên trong rừng cây.
Mà âm thanh này hình như cậu có nghe thấy rồi.
"Đây là âm thanh chúng ta nghe thấy vào lúc lần đầu vào thôn!" Ân Thất rất chắc chắn, lúc ấy mấy người bọn họ vào kiểm tra trong thôn xong ra khỏi thôn trở lại bênh viện, âm thanh kia liền vang lên.
"Chúng ta theo âm thanh đi tìm kiếm một chút."Cao Đại cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Ân Thất lắng nghe âm thanh, bước đi tới gần chỗ phát ra.
Chẳng được bao lâu, thanh âm kia cũng rõ ràng, Ân Thất ngẩng đầu nhìn lên nguồn phát ra âm thanh.
Cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng, mấy con khỉ đuôi dài treo mình trên cây nô đùa, chúng dường như đang tìm kiếm đồ ăn.
"Đó là khỉ lá," Cao Đại phân tích con khỉ trên cây nói.
(*叶猴: Khỉ surilis là một nhóm khỉ Cựu thế giới trong chi Presbytis. Chúng sống ở bán đảo Thái-Mã Lai, trên đảo SumÂn Thấtra, Borneo, Java và các đảo nhỏ hơn gần đó. Bên cạnh surili, tên thông thường của các loài khỉ trong chi này đôi khi cũng sử dụng thuật ngữ "voọc" hoặc "khỉ lá".)
Voọc? Ăn lá cây? Ân Thất cũng cảm thấy nó rất mới lạ, một lúc sau, lũ khỉ trên cây có vẻ đã đông đủ, chúng sôi nổi đứng lên nhảy đi nơi khác.
Ân Thất vội vàng đi theo.
Cả hai đi theo mấy con khỉ, cứ đi dần, bọn họ theo tới trước một hang động.
Còn chưa vào trong, Ân Thất đã nghe thấy bên trong có tiếng kêu truyền ra, nghe có vẻ không ít.
"Có nên vào xem chút không?" Ân Thất cũng rất do dự.
"Chờ một chút." Cao Đại hiển nhiên cảm thấy bây giờ không phải lúc để đi vào.
Hai người giấu mình đằng sau tảng đá lớn phía bên ngoài hang động, đợi rất lâu, Ân Thất đợi đến thời điểm trời sắp tối.
Một con khỉ đột nhiên chạy vọt ra ngoài, phía sau còn có mấy con khỉ khác, một vài con khỉ nhận được mệnh lệnh, năm con khỉ đi theo con đầu đàn sôi nổi nhảy vào bên trong rừng.
"Chắc là đi ăn cái gì." Cao Đại thấy những con khỉ đó rời đi không lâu, ngay lập tức kéo Ân Thất đi vào bên trong.
Ân Thất vừa mới đi vào đã suýt nữa bị ngất vì cái mùi khó ngửi ngập tràn trong không khí.
"Đây là mùi gì vậy." Cậu khó chịu bịt mũi.
"Không rõ nữa," Cao Đại hiển nhiên cũng không chịu nổi mùi hương này, "Chúng ta đi vào bên trong nhìn xem."
Trong hang động ngoại trừ chỉ có một chút ánh sáng, không khí khó lưu thông, còn bởi vì nguyên nhân không khí ẩm ướt, trên vách được bao phủ bởi một vài thực vật màu xanh lục, còn có cả một ít rêu phong.
Bước vào bên trong, Ân Thất còn phát hiện một vài thứ giống như phân động vật.
"Anh xem cái này." Cao Đại chỉ vào một thứ gì đó đã hư thối đến không thể ngửi được ở sâu bên trong, "Đây là một con khỉ con đã chết sao?"
Ân Thất cũng không dám thấu thân cận quá, chợt vừa thấy, con khỉ nhỏ đã chết có một đoạn thời gian, hư thối thịt trung còn có một ít màu trắng tiểu sâu ở bên trong hành tẩu.
Ân Thất cũng không dám lại gần, cậu chợt nhìn thấy, phần thịt hư thối của con khỉ nhỏ đã chết một thời gian còn có mấy con bọ trắng bò bên trong.
"Đã sinh dòi." Ân Thất lùi lại phía sau một bước.
Sau đó cả hai nhìn qua một chỗ khác của hang động.
Ân Thất cũng không biết tại sao, nhưng cậu rất tò mò về cái cây xanh tươi trong hang động này.
Cậu chiếu đèn nhìn lên cái cây, chốc lát sao cậu phát hiện ra chỗ không đúng lắm.
Những cái lá cây đó cực kì mỏng, gân lá có màu vàng nhạt.
Không có ánh sáng chiếu vào, màu sắc của cây lại càng nhạt hơn?
Đối với vấn đề này Ân Thất cũng không hiểu biết lắm, chẳng qua cậu thấy màu sắc của lá cây khiến cậu thực sự cảm thấy rất kỳ lạ, như là có điều gì không ổn vậy.
"Anh đang nhìn cái gì?" Cao Đại thấy Ân Thất nhìn chằm chằm cái gì đó đã một lúc.
Có vẻ cũng tò mồ Ân Thất đang nhìn cái gì, Cao Đại đi lên trước, nhìn thoáng qua đồ vật kia.
"Nguy hiểm!" Cao Đại vội vàng kéo Ân Thất vào bên cạnh, "Đừng lại gần, có cái gì trong đó..."
Động tác đột ngột của Cao Đại làm Ân Thất bị hoảng sợ.
"Có cái gì trong đó?" Cái gì cơ? Ân Thất còn không rõ lời Cao Đại nói.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ân Thất, Cao Đại không biết móc từ đâu ra một cái gậy gỗ, rồi dùng đầu nhọn đâm vào chiếc lá vàng, đâm vào giữ rồi rạch một đường.
Chất lỏng màu xanh nhạt dính trên cây gậy gỗ, chỉ chốc lát sau, có mấy con sâu màu vàng bò ra từ cái lá cậy bị phá kia.
Lúc này Ân Thất đã hiểu, không phải lá cây có màu vàng mà là do bên trong có quá nhiều sâu mới dẫn tới việc lá cây kia nhìn qua là màu vàng.
"Cái đ......" cậu bị cảnh này dọa tới mức không nói nên lời.
Sau đấy, Ân Thất phát hiện một số cái lá khác đã có dấu vết bị gặm.
"Những con khỉ đó có phải đã....."
"Đúng như anh nghĩ vậy." Cao Đại trực tiếp trả lời nghi vấn trong đầu Ân Thất.
"Vậy những cái lá này là nguồn gốc của virus?"
Ân Thất nói còn chưa nói xong, âm thanh hẹ thống game đột nhiên vang lên.
"Chúc mừng người chơi đã qua bàn thành công, trò chơi đang tải...."
Trong cơn mê man, cậu cảm giác được thân thể của mình nhẹ dần, sau đó cảnh tượng trước mắt trở nên mờ dần.
Ngay cả bóng dáng của Cao Đại cùng dần hóa thành ánh sáng rồi biến mất từng chút, chờ đến khi phía trước mắt biến mất hoàn toàn, cậu dường như nhìn thấy Cao Đại hơi mỉm cười với cậu.
Khi Ân Thất phục hồi tinh thần lại, ngôi nhà thuê quen thuộc hiện trước mắt cậu.
Cậu đã trở lại?
Còn chưa đứng vững lại, di động đột nhiên thông báo có tin nhắn.
"Chúc mừng người chơi vượt qua phó bản《Bệnh dịch hạch máu》!"
"Phần thưởng của trò chơi đã được gửi đến cho người chơi, mời nhận và kiểm tra!"
"Cảm ơn bạn đã ủng hộ trò chơi này, chúc bạn vui vẻ."
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương sau nữa sẽ mở phó bản mới hì hì
Coco: Vậy là đã kết thúc trò chơi thứ nhất rồi, dạo này mình cũng đang bận ôn thi quá nên không có thời gian đăng truyện được. Nhưng hứa với mọi người là từ giờ đến tết sẽ đăng nhiều hơn, nhưng phải qua đợt này đã hu. Kiểu điểm cao nhất là 30/30 qua môn cần ít nhất 18/30 mà mình không có mong ước cao sang gì đâu được 18 điểm là mình đã vui lòng lắm rồi ý.
Hai người đi theo con đường bí mật đi về phía trước, đi được nửa đường, Cao Đại đột nhiên xoay người nhìn về phía Ân Thất.
"Để tôi đưa anh đi!" Không phải là hỏi ý kiến mà là thông báo.
"Đưa tôi theo" Mặt già của Ân Thất đỏ lên, hai người đàn ông lớn tướng thật xấu hổ.
"Tôi là người chơi hệ cẩm lý mà....." Cao Đại vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Ân Thất, rồi nháy mắt với cậu ý bảo cứ nhìn hắn xem.
Ân Thất cực kì may mắn cuối cùng cũng đỏ mặt nắm lấy tay Cao Đại.
Nắm chắc tay người phía sau, Cao Đại cười cười dắt người đi về phía trước, cho dù là con đường bí mật cũng thiết kế cực kì phức tạp.
Giống như là người thiết kế tờ chơi sợ rằng người chơi sẽ chạy thoát ra nơi này vậy.
Cao Đại dắt cậu đi về trước, rẽ vài vòng, đi xuống dưới, lại rẽ phải tiếp mấy lần nữa cho đến khi thấy một cánh cửa lớn mới dừng lại.
"Người chơi cẩm lý cũng được gửi đường đi cho sao?" Ân Thất đột nhiên đặt câu hỏi.
Cao Đại đột nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó Ân Thất cảm nhận được Cao Đại nắm tay cậu dần siết chặt hơn.
Không biết làm sao, dường như Cao Đại không biết phải trả lời Ân Thất như thế nào, hắn cúi đầu, không nói gì.
"Xin lỗi nhé!" Ân Thất lúc này mới tự ngẫm lại bản thân, chính bản thân mình không phát hiện cái gì trong trò chơi đã đành, ngược lại là đồng đội lần nào cũng đưa cho mình tin tức quan trọng, còn cứu mình mấy lần. Mà lúc này cậu lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Cảm ơn cậu đã cho tôi biết thông tin này," Ân Thất hiển nhiên không tin cái gì gọi là "người chơi hệ cẩm lý", ngược lại cậu tin rằng nhất định Cao Đại là "người chơi hệ tiền", trước khi vào trò chơi nhất định đã mua không ít thông tin.
"Người chơi hệ nhân dân tệ sao, tôi hiểu mà!" Ân Thất chớp chớp mắt với Cao Đại, ý bảo cậu hiểu hết.
Cao Đại: "......"
Không thực sự cậu không hiểu đâu!
Ân Thất mở cảnh cửa ra, đập vào mắt là một rừng.
Thời điểm cậu cùng Cao Đại đi ra, phát hiện khu rừng này nằm trong thôn làng nọ.
Con đường bí mật của phòng thí nghiệm thông ra khu rừng, vậy những con khỉ trong bình đựng trưng bày trong phòng thí nghiệm là bắt từ khu rừng này sao?
"Chúng ta đi xem đằng trước xem." Ân Thất nhìn về người phía đằng sau ý bảo hẳn theo kịp.
"Cậu nói xem virus với lũ khỉ có liên quan gì?" Không biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề này nữa, "Báo cáo thí nghiệm có nói, virus trong cơ thể lũ khỉ có liên quan đến việc cảm nhiễm của con người."
"Vậy những con người kia ăn lũ khỉ?" Ân Thất nói tiếp theo ý của Cao Đại.
"Cũng không phải là không có khả năng, những người này săn thú để ăn, sau đó bị nhiễm....."
Tưởng tượng vớ vẩn không có ý nghĩa như vậy cũng không để làm gì, Ân Thất và Cao Đại hai người đi vào sâu hơn.
Có lẽ là đi không bao lâu, cậu nghe thấy tiếng kêu của động vật từ bên trong rừng cây.
Mà âm thanh này hình như cậu có nghe thấy rồi.
"Đây là âm thanh chúng ta nghe thấy vào lúc lần đầu vào thôn!" Ân Thất rất chắc chắn, lúc ấy mấy người bọn họ vào kiểm tra trong thôn xong ra khỏi thôn trở lại bênh viện, âm thanh kia liền vang lên.
"Chúng ta theo âm thanh đi tìm kiếm một chút."Cao Đại cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Ân Thất lắng nghe âm thanh, bước đi tới gần chỗ phát ra.
Chẳng được bao lâu, thanh âm kia cũng rõ ràng, Ân Thất ngẩng đầu nhìn lên nguồn phát ra âm thanh.
Cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng, mấy con khỉ đuôi dài treo mình trên cây nô đùa, chúng dường như đang tìm kiếm đồ ăn.
"Đó là khỉ lá," Cao Đại phân tích con khỉ trên cây nói.
(*叶猴: Khỉ surilis là một nhóm khỉ Cựu thế giới trong chi Presbytis. Chúng sống ở bán đảo Thái-Mã Lai, trên đảo SumÂn Thấtra, Borneo, Java và các đảo nhỏ hơn gần đó. Bên cạnh surili, tên thông thường của các loài khỉ trong chi này đôi khi cũng sử dụng thuật ngữ "voọc" hoặc "khỉ lá".)
Voọc? Ăn lá cây? Ân Thất cũng cảm thấy nó rất mới lạ, một lúc sau, lũ khỉ trên cây có vẻ đã đông đủ, chúng sôi nổi đứng lên nhảy đi nơi khác.
Ân Thất vội vàng đi theo.
Cả hai đi theo mấy con khỉ, cứ đi dần, bọn họ theo tới trước một hang động.
Còn chưa vào trong, Ân Thất đã nghe thấy bên trong có tiếng kêu truyền ra, nghe có vẻ không ít.
"Có nên vào xem chút không?" Ân Thất cũng rất do dự.
"Chờ một chút." Cao Đại hiển nhiên cảm thấy bây giờ không phải lúc để đi vào.
Hai người giấu mình đằng sau tảng đá lớn phía bên ngoài hang động, đợi rất lâu, Ân Thất đợi đến thời điểm trời sắp tối.
Một con khỉ đột nhiên chạy vọt ra ngoài, phía sau còn có mấy con khỉ khác, một vài con khỉ nhận được mệnh lệnh, năm con khỉ đi theo con đầu đàn sôi nổi nhảy vào bên trong rừng.
"Chắc là đi ăn cái gì." Cao Đại thấy những con khỉ đó rời đi không lâu, ngay lập tức kéo Ân Thất đi vào bên trong.
Ân Thất vừa mới đi vào đã suýt nữa bị ngất vì cái mùi khó ngửi ngập tràn trong không khí.
"Đây là mùi gì vậy." Cậu khó chịu bịt mũi.
"Không rõ nữa," Cao Đại hiển nhiên cũng không chịu nổi mùi hương này, "Chúng ta đi vào bên trong nhìn xem."
Trong hang động ngoại trừ chỉ có một chút ánh sáng, không khí khó lưu thông, còn bởi vì nguyên nhân không khí ẩm ướt, trên vách được bao phủ bởi một vài thực vật màu xanh lục, còn có cả một ít rêu phong.
Bước vào bên trong, Ân Thất còn phát hiện một vài thứ giống như phân động vật.
"Anh xem cái này." Cao Đại chỉ vào một thứ gì đó đã hư thối đến không thể ngửi được ở sâu bên trong, "Đây là một con khỉ con đã chết sao?"
Ân Thất cũng không dám thấu thân cận quá, chợt vừa thấy, con khỉ nhỏ đã chết có một đoạn thời gian, hư thối thịt trung còn có một ít màu trắng tiểu sâu ở bên trong hành tẩu.
Ân Thất cũng không dám lại gần, cậu chợt nhìn thấy, phần thịt hư thối của con khỉ nhỏ đã chết một thời gian còn có mấy con bọ trắng bò bên trong.
"Đã sinh dòi." Ân Thất lùi lại phía sau một bước.
Sau đó cả hai nhìn qua một chỗ khác của hang động.
Ân Thất cũng không biết tại sao, nhưng cậu rất tò mò về cái cây xanh tươi trong hang động này.
Cậu chiếu đèn nhìn lên cái cây, chốc lát sao cậu phát hiện ra chỗ không đúng lắm.
Những cái lá cây đó cực kì mỏng, gân lá có màu vàng nhạt.
Không có ánh sáng chiếu vào, màu sắc của cây lại càng nhạt hơn?
Đối với vấn đề này Ân Thất cũng không hiểu biết lắm, chẳng qua cậu thấy màu sắc của lá cây khiến cậu thực sự cảm thấy rất kỳ lạ, như là có điều gì không ổn vậy.
"Anh đang nhìn cái gì?" Cao Đại thấy Ân Thất nhìn chằm chằm cái gì đó đã một lúc.
Có vẻ cũng tò mồ Ân Thất đang nhìn cái gì, Cao Đại đi lên trước, nhìn thoáng qua đồ vật kia.
"Nguy hiểm!" Cao Đại vội vàng kéo Ân Thất vào bên cạnh, "Đừng lại gần, có cái gì trong đó..."
Động tác đột ngột của Cao Đại làm Ân Thất bị hoảng sợ.
"Có cái gì trong đó?" Cái gì cơ? Ân Thất còn không rõ lời Cao Đại nói.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ân Thất, Cao Đại không biết móc từ đâu ra một cái gậy gỗ, rồi dùng đầu nhọn đâm vào chiếc lá vàng, đâm vào giữ rồi rạch một đường.
Chất lỏng màu xanh nhạt dính trên cây gậy gỗ, chỉ chốc lát sau, có mấy con sâu màu vàng bò ra từ cái lá cậy bị phá kia.
Lúc này Ân Thất đã hiểu, không phải lá cây có màu vàng mà là do bên trong có quá nhiều sâu mới dẫn tới việc lá cây kia nhìn qua là màu vàng.
"Cái đ......" cậu bị cảnh này dọa tới mức không nói nên lời.
Sau đấy, Ân Thất phát hiện một số cái lá khác đã có dấu vết bị gặm.
"Những con khỉ đó có phải đã....."
"Đúng như anh nghĩ vậy." Cao Đại trực tiếp trả lời nghi vấn trong đầu Ân Thất.
"Vậy những cái lá này là nguồn gốc của virus?"
Ân Thất nói còn chưa nói xong, âm thanh hẹ thống game đột nhiên vang lên.
"Chúc mừng người chơi đã qua bàn thành công, trò chơi đang tải...."
Trong cơn mê man, cậu cảm giác được thân thể của mình nhẹ dần, sau đó cảnh tượng trước mắt trở nên mờ dần.
Ngay cả bóng dáng của Cao Đại cùng dần hóa thành ánh sáng rồi biến mất từng chút, chờ đến khi phía trước mắt biến mất hoàn toàn, cậu dường như nhìn thấy Cao Đại hơi mỉm cười với cậu.
Khi Ân Thất phục hồi tinh thần lại, ngôi nhà thuê quen thuộc hiện trước mắt cậu.
Cậu đã trở lại?
Còn chưa đứng vững lại, di động đột nhiên thông báo có tin nhắn.
"Chúc mừng người chơi vượt qua phó bản《Bệnh dịch hạch máu》!"
"Phần thưởng của trò chơi đã được gửi đến cho người chơi, mời nhận và kiểm tra!"
"Cảm ơn bạn đã ủng hộ trò chơi này, chúc bạn vui vẻ."
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương sau nữa sẽ mở phó bản mới hì hì
Coco: Vậy là đã kết thúc trò chơi thứ nhất rồi, dạo này mình cũng đang bận ôn thi quá nên không có thời gian đăng truyện được. Nhưng hứa với mọi người là từ giờ đến tết sẽ đăng nhiều hơn, nhưng phải qua đợt này đã hu. Kiểu điểm cao nhất là 30/30 qua môn cần ít nhất 18/30 mà mình không có mong ước cao sang gì đâu được 18 điểm là mình đã vui lòng lắm rồi ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.