Chương 8: Chương 6-2
Hắc Khiết Minh
30/08/2020
Khách, phanh —
Tiếng động rất nhỏ kia cơ hồ bị tiếng động cơ ầm vang vủa máy bay vận tải át mất nhưng cuộc sống của một tình báo viên sớm đã luyện cho gã bài học không được dễ dàng tin người khác, càng đừng nói đến một người xa lạ mới gặp lần đầu. Huống chi, ban ngày khi ở trên xe lửa, gã đã sớm ăn no ngủ kỹ nên bây giờ chẳng qua chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, ai biết được lại có chuyện tìm đến cửa.
Âm thầm thở dài, gã hơi hơi mở mắt ra, chỉ thấy cơ trưởng mới vừa rồi còn cùng gã chuyện trò vui vẻ thì giờ đã đầu nở hoa ngã vào trên bàn điều khiển, mà vị cơ phó đã mặc tốt dù, chuẩn bị nhảy, tay cầm súng giảm thanh đi ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích!”
Cơ phó chĩa thẳng họng súng về phía nữ nhân bên cạnh, làm cho gã hiểu được cô đã tỉnh, may mắn tuy rằng cô không hiểu tiếng Nga nhưng nhìn bộ dáng đối phương thì cũng biết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng gã kia lớn tiếng như vậy khiến gã muốn giả vờ ngủ cũng không được. Thế nên Hàn Vũ Kì mở mắt, hắt hơi một cái, nhưng hai tay vẫn nhớ rõ thành thành thật thật tiếp tục ôm trước ngực.
“Mày là người của Kewa Ivanov?” gã lười biếng hỏi.
“Đúng vậy, vốn bọn tao nghĩ đám bọn mày còn đang ở mat-xcơ-va nhưng ai biết lại gặp bọn mày ở đây, chỉ trách bọn mày xui xẻo thôi.”
Quả nhiên gã biết sự tình sẽ không thoải mái thuận lợi như vậy, mắt thấy gã người Nga kia sắp bóp cò, Hàn Vũ Kì lập tức giơ ngón trỏ lên nói: “Chờ một chút, tao còn có một vấn đề muốn hỏi, phải chết thì mày cũng để tao biết hết chứ.”
Tên người Nga nhíu mày.
Hàn Vũ Kì mỉm cười mở miệng, “Sau khi về mày làm sao giải thích được trên thi thể ba người bọn tao đều có vết đạn?”
“Tao không cần giải thích gì, sẽ có người giúp tao giải quyết –” Hắn còn chưa dứt lời thì cô gái bên cạnh gã đã đem tấm chăn lông ném ra, che tầm mắt đối phương.
Đạn bắn ào ào qua tấm chăn lông nhưng hai người đã sớm ăn ý mười phần mà lăn khỏi chỗ ban đầu, đồng thời nhanh nhẹn rút súng bắn về phía cái chăn.
Khi chăn rơi xuống thì đã không thấy bóng dáng gã kia đâu, cửa cabin mở thật to, gió theo cửa tiến vào. Trên sàn có vết máu đỏ tươi, vết máu biến mất ở cạnh cửa.
Thanh Lam cầm súng tiến đến bên cửa xem xét, một cái dù mở ra giữa không trung.
“Đáng chết!” Tiếng gã mắng truyền đến từ phía sau, cô quay đầu thì thấy gã đang đi từ khoang điều khiển ra.
“Dầu bị rò rỉ, chỉ lát nữa là động cơ sẽ ngừng. Gã kia chạy đâu rồi?”
“Trốn rồi.” Cô chỉa chỉa tấm dù lơ lửng giữa không trung ở phía xa.
“Shit!” Gã lại mắng ra tiếng, lại lập tức chạy ra khoang sau của máy bay để tìm dù nhưng hiển nhiên trước khi lên máy bay tên kia đã sớm có âm mưu, toàn bộ đống dù đều bị người ta dùng dao nhỏ cắt hỏng dây thừng.
“Ngày đó nên giết hết đám này!”
“Dù của người còn lại đâu?”
Gã quay người lại, tiếc nuối nhìn cô nói: “Mặt dù đã bị đạn xuyên qua.”
“Anh từng dùng dù chưa?”
“Dùng rồi.”
“Trong hòm y tế khẩn cấp chắc có băng keo đúng không?” Cô bình tĩnh hỏi.
Hàn Vũ Kì sửng sốt, lập tức hiểu ý của cô, nhanh chóng đứng dậy mà đi vào khoang điều khiển.
Thanh Lam cũng đi theo vào, tuy cô đã hết sức để ý không nhìn tới người đàn ông chết gục trên bàn điều khiển, đầu bị bắn tung kia nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt một cái. Cô cố áp chế cảm giác ghê tởm buồn nôn, đem chiếc dù ra ngoài.
“Tôi chưa từng mở dù, anh ra mở đi, chúng ta dùng băng keo dán lại mấy chỗ thủng là có thể dùng.” Cô đem bao dù quăng cho gã.
“Không thành vấn đề.” Gã đem hòm y tế khẩn cấp đưa cho cô.
Hai người trở lại cabin, cô tìm băng dán còn hắn thì đem dù mở ra. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất phối hợp để dán lại những vết đạn bằng băng keo thật dày. Trong lúc này máy bay không ngừng hạ độ cao, mà gió từ cửa cabin mở liên tục đánh vào khiến công việc của họ bị ảnh hưởng.
Cô ngăn chặn mặt dù bị gió thổi lên, còn gã thì bình tĩnh sửa chữa mặt dù, sau đó lần nữa gấp lại gọn gàng.
Độ cao của máy bay càng ngày càng thấp, trên lưng gã cõng dù, sau đó dùng dây thừng cột cô vào người mình, vừa làm vừa hỏi: “Sợ không?”
“Anh nói xem?” Cô lườm hắn một cái.
Gã nghe vậy thì nhe răng cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của cô, dùng sức hôn cô. Giấy tiếp theo, gã liền ôm cô nhảy xuống máy bay, hoàn toàn không hề báo động trước, cũng không cho cô cơ hội thở dốc.
Trong một phần vạn giây, cô không phát hiện ra mình đã rời khỏi máy bay, chỉ cảm thấy tiếng động cơ ầm ầm bên tai bỗng trờ nên rất nhỏ. Sau đó cô mới nhìn thấy thân chiếc máy bay màu xanh lục to lớn cùng cánh động cơ trong không trung, sau đó là toàn bộ chiếc máy bay hoàn chỉnh, đồng thời cô đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Trong mấy giây ngắn ngủi không ngừng rơi xuống kia, cả đời như lướt qua trước mặt cô, nhưng kỳ quái là cô lại không hề sợ hãi, có lẽ có khẩn trương nhưng hoàn toàn không sợ hãi.
Gió gào thét bên tai, xé rách qua tóc cô, quất lên da thịt cô đau rát nhưng cô lại chỉ cảm thấy nam nhân trước người. Tiếng tim đập hữu lực của gã va vào cô, đôi tay rắn chắc hữu lực của gã vây quanh côai tay gắt gao vây quanh nàng. Gã dùng sức mạnh đến nỗi cô nghĩ có khi xương sườn cùng thắt lưng của mình sẽ bị gã ôm gãy mất.
Sau khi nhảy khỏi máy bay, gã bật dù lên. Vải dù màu trắng ở trong nền trời xanh thẳm trở thành một đáo hoa xinh đẹp, ngăn lại tốc độ rơi của hai người.
Trước khi bung dù, bọn họ cũng không biết băng dán có chịu đựng được không nhưng hiển nhiên là bọn họ đã thành công.
Gã nhẹ nhàng thở ra, cô cũng thế.
“Nhìn xem.” Gã dùng cằm hếch sang bên trái nói.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc máy bay vận tải thật lớn ở phía xa đâm vào trong nước, khiến nước bắn tung tóe.
Nhìn chiếc máy bay đâm vào nước bị gãy đôi, Thanh Lam khẽ run lên, thấy may mắn là mình không ở trong đó.
“Em biết bơi không?”
“Biết.”
“Tốt, bởi vì anh sợ là không có cách nào để chúng ta rơi trên mặt đất, chỉ có thể tận lực đến gần bờ nhất có thể.”
Bên dưới là hồ nước rộng như biển, may là chỗ bọn họ cũng coi như là gần bờ.
Hàn Vũ Kì điều chỉnh dù để nhảy, thử làm cho hai người càng gần bờ càng tốt, giảm bớt khoảng cách lát nữa phải bơi. Mũi chân hai người còn chưa đụng tới nước thì gã đã dùng dao cắt đứt dây thừng cột vào người cô, để cô rầm một tiếng rơi vào trong nước, sau đó gã cũng cởi dù nhảy theo, rơi vào trong hồ.
Hồ nước trong suốt và lạnh lẽo, gã trồi lên trên mặt nước mà thở hổn hển một hơi, lại đã thấy cô đang chờ ở cách đó mấy mét.
Biết cô lo lắng cho mình, Hàn Vũ Kì nhịn không được hướng cô cười một cái, đổi lại là một cái trừng mắt của cô, rồi hai người mới bơi về phía bờ.
Thể lực của gã tốt lắm, mà cô cũng không kém. Nhưng ở trong dòng nước có 7-8 độ mà phải bơi mấy km thì vẫn là vô cùng khó khăn.
Gã cố gắng bơi bên cạnh cô, sợ cô cạn kiệt sức. Nhưng cô gái này đã dựa vào nghị lực kinh người để bơi được vào bờ. Sau khi lên bờ, chưa đi được vài bước thì chân cô liền mềm nhũn mà ngã ngồi trên bờ cát, sau đó nằm ngửa mặt lên trời mà thở.
Bầu trời thật xanh, xanh biếc một màu. Vầng thái dương ở một góc chân trời chiếu sáng lấp lánh khiến người ta khó lòng mở to mắt.
Cô híp mắt, dưới bầu trời xanh mây trắng, hít từng ngụm không khí, thẳng đến khi có một cái bóng che khuất mặt trời.
Không biết từ khi nào gã đã đi đến ngồi bên người cô, nước hồ theo gương mặt tuấn nghị và cánh tay cường tráng của gã chảy xuống, cả người gã ướt đẫm nhưng không hề thở dốc một chút nào.
Gã hướng cô vươn tay ra, cơ bắp hữu lực chuyển động dưới làn da nâu tràn đầy sinh lực.
“Em đừng nằm đây, gió lạnh lắm, bị cảm lạnh thì không hay –”
Cô cầm lấy tay gã, nhưng lại kéo gã ngã xuống dưới, xoay người đem gã đặt ở dưới thân, cúi người hôn lên môi gã.
Gã hoảng sợ rồi, nhưng cũng không dùng sức phản kháng, chỉ khi cô thở dốc rời đi thì gã mới thử mở miệng.
“Lam –”
Cô đưa tay xé rách áo gã, lại ấn gã trở lại bờ cát.
Trái tim hữu lực của hắn đập liên hồi, nảy lên dưới lòng bàn tay cô.
“Chờ một chút –”
Gã lại thử đứng dậy nhưng lúc này cô đã sảng khoái cởi áo ngoài khiến gã lạc giọng, trong nháy mắt gã cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt.
Chờ gã phát hiện cô đã cởi áo lót, lộ ra ngực tròn rắn chắc, thân trên để trần dán lên người gã, ôm cổ gã mà hôn môi, lại đè cả người gã lên bờ cát thì máu mũi gã tí nữa là phun ra rồi.
Cô lấy cánh môi mềm mại vuốt ve môi dưới của gã, thở dốc nhìn gã, đôi mắt quyến rũ mơ màng rồi nhỏ giọng mở miệng nói: “Anh muốn em dừng lại hả?”
Gã choáng váng nhìn cô đang ngồi trên người mình, dưới ánh mặt trời cô đẹp đến không thể tin được. Gã hoài nghi không biết có phải mình đang ở trong một giấc mộng xuân hay không.
“Không.”
Hai tay của gã cần lấy thắt lưng cô, cất giọng khàn khàn nói ra những lời này.
Phấn môi của cô khẽ nhếch lên, lại lần nữa dùng đôi môi đó mà chặn ngang lời gã. Hai tay nhỏ bé của cô gọng gàng cởi bỏ quần lót của gã, mà gã cũng vội vã cởi bỏ quần áo của cô. Dục vọng như thiêu đốt, hai người quấn lấy nhau, dùng tốc độ nhanh nhất mà cởi bỏ quần áo cản trở.
Cô bức thiết mà khát vọng người đàn ông này. Cô muốn cảm thụ sức lực, hơi thở, sự ấm áp của gã. Toàn thân cao thấp và mỗi tấc da thịt của cô đều vì gã mà thiêu đốt lên, xua đi cái lạnh buốt giá của nước hồ.
Lúc cô cầm lấy cực đại nóng bỏng của gã trong tay, để gã tiến vào bên trong, cảm giác gã lấp đầy cơ thể mình thì nhịp đập sinh mệnh khiến cô nhắm hai mắt lại, nhịn không được khẽ nấc thành tiếng.
“Lam……”
Gã khàn giọng gọi tên cô, đôi mắt đen u ám, lo lắng làm cô bị thương. Bên trong cô chặt như vậy, gã đành phải nắm lấy thắt lưng cô nhằm thả chậm tốc độ nhưng cô không muốn thế. Cô hít vào một hơi, duỗi thẳng người, thẳng đến khi hoàn toàn nuốt hết nóng bỏng của gã.
Gã thở dốc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, lúc cô bắt đầu luật động, thúc giục gã cùng cô lên cao thì gã biết đời này mình sẽ vĩnh viễn trầm luân trong sự bá đạo của cô, không bao giờ có thể chạy khỏi lòng bàn tay cô.
Mà nói thật, cho tới giờ gã cũng chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn cô.
Tiếng động rất nhỏ kia cơ hồ bị tiếng động cơ ầm vang vủa máy bay vận tải át mất nhưng cuộc sống của một tình báo viên sớm đã luyện cho gã bài học không được dễ dàng tin người khác, càng đừng nói đến một người xa lạ mới gặp lần đầu. Huống chi, ban ngày khi ở trên xe lửa, gã đã sớm ăn no ngủ kỹ nên bây giờ chẳng qua chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, ai biết được lại có chuyện tìm đến cửa.
Âm thầm thở dài, gã hơi hơi mở mắt ra, chỉ thấy cơ trưởng mới vừa rồi còn cùng gã chuyện trò vui vẻ thì giờ đã đầu nở hoa ngã vào trên bàn điều khiển, mà vị cơ phó đã mặc tốt dù, chuẩn bị nhảy, tay cầm súng giảm thanh đi ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích!”
Cơ phó chĩa thẳng họng súng về phía nữ nhân bên cạnh, làm cho gã hiểu được cô đã tỉnh, may mắn tuy rằng cô không hiểu tiếng Nga nhưng nhìn bộ dáng đối phương thì cũng biết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng gã kia lớn tiếng như vậy khiến gã muốn giả vờ ngủ cũng không được. Thế nên Hàn Vũ Kì mở mắt, hắt hơi một cái, nhưng hai tay vẫn nhớ rõ thành thành thật thật tiếp tục ôm trước ngực.
“Mày là người của Kewa Ivanov?” gã lười biếng hỏi.
“Đúng vậy, vốn bọn tao nghĩ đám bọn mày còn đang ở mat-xcơ-va nhưng ai biết lại gặp bọn mày ở đây, chỉ trách bọn mày xui xẻo thôi.”
Quả nhiên gã biết sự tình sẽ không thoải mái thuận lợi như vậy, mắt thấy gã người Nga kia sắp bóp cò, Hàn Vũ Kì lập tức giơ ngón trỏ lên nói: “Chờ một chút, tao còn có một vấn đề muốn hỏi, phải chết thì mày cũng để tao biết hết chứ.”
Tên người Nga nhíu mày.
Hàn Vũ Kì mỉm cười mở miệng, “Sau khi về mày làm sao giải thích được trên thi thể ba người bọn tao đều có vết đạn?”
“Tao không cần giải thích gì, sẽ có người giúp tao giải quyết –” Hắn còn chưa dứt lời thì cô gái bên cạnh gã đã đem tấm chăn lông ném ra, che tầm mắt đối phương.
Đạn bắn ào ào qua tấm chăn lông nhưng hai người đã sớm ăn ý mười phần mà lăn khỏi chỗ ban đầu, đồng thời nhanh nhẹn rút súng bắn về phía cái chăn.
Khi chăn rơi xuống thì đã không thấy bóng dáng gã kia đâu, cửa cabin mở thật to, gió theo cửa tiến vào. Trên sàn có vết máu đỏ tươi, vết máu biến mất ở cạnh cửa.
Thanh Lam cầm súng tiến đến bên cửa xem xét, một cái dù mở ra giữa không trung.
“Đáng chết!” Tiếng gã mắng truyền đến từ phía sau, cô quay đầu thì thấy gã đang đi từ khoang điều khiển ra.
“Dầu bị rò rỉ, chỉ lát nữa là động cơ sẽ ngừng. Gã kia chạy đâu rồi?”
“Trốn rồi.” Cô chỉa chỉa tấm dù lơ lửng giữa không trung ở phía xa.
“Shit!” Gã lại mắng ra tiếng, lại lập tức chạy ra khoang sau của máy bay để tìm dù nhưng hiển nhiên trước khi lên máy bay tên kia đã sớm có âm mưu, toàn bộ đống dù đều bị người ta dùng dao nhỏ cắt hỏng dây thừng.
“Ngày đó nên giết hết đám này!”
“Dù của người còn lại đâu?”
Gã quay người lại, tiếc nuối nhìn cô nói: “Mặt dù đã bị đạn xuyên qua.”
“Anh từng dùng dù chưa?”
“Dùng rồi.”
“Trong hòm y tế khẩn cấp chắc có băng keo đúng không?” Cô bình tĩnh hỏi.
Hàn Vũ Kì sửng sốt, lập tức hiểu ý của cô, nhanh chóng đứng dậy mà đi vào khoang điều khiển.
Thanh Lam cũng đi theo vào, tuy cô đã hết sức để ý không nhìn tới người đàn ông chết gục trên bàn điều khiển, đầu bị bắn tung kia nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt một cái. Cô cố áp chế cảm giác ghê tởm buồn nôn, đem chiếc dù ra ngoài.
“Tôi chưa từng mở dù, anh ra mở đi, chúng ta dùng băng keo dán lại mấy chỗ thủng là có thể dùng.” Cô đem bao dù quăng cho gã.
“Không thành vấn đề.” Gã đem hòm y tế khẩn cấp đưa cho cô.
Hai người trở lại cabin, cô tìm băng dán còn hắn thì đem dù mở ra. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất phối hợp để dán lại những vết đạn bằng băng keo thật dày. Trong lúc này máy bay không ngừng hạ độ cao, mà gió từ cửa cabin mở liên tục đánh vào khiến công việc của họ bị ảnh hưởng.
Cô ngăn chặn mặt dù bị gió thổi lên, còn gã thì bình tĩnh sửa chữa mặt dù, sau đó lần nữa gấp lại gọn gàng.
Độ cao của máy bay càng ngày càng thấp, trên lưng gã cõng dù, sau đó dùng dây thừng cột cô vào người mình, vừa làm vừa hỏi: “Sợ không?”
“Anh nói xem?” Cô lườm hắn một cái.
Gã nghe vậy thì nhe răng cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của cô, dùng sức hôn cô. Giấy tiếp theo, gã liền ôm cô nhảy xuống máy bay, hoàn toàn không hề báo động trước, cũng không cho cô cơ hội thở dốc.
Trong một phần vạn giây, cô không phát hiện ra mình đã rời khỏi máy bay, chỉ cảm thấy tiếng động cơ ầm ầm bên tai bỗng trờ nên rất nhỏ. Sau đó cô mới nhìn thấy thân chiếc máy bay màu xanh lục to lớn cùng cánh động cơ trong không trung, sau đó là toàn bộ chiếc máy bay hoàn chỉnh, đồng thời cô đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Trong mấy giây ngắn ngủi không ngừng rơi xuống kia, cả đời như lướt qua trước mặt cô, nhưng kỳ quái là cô lại không hề sợ hãi, có lẽ có khẩn trương nhưng hoàn toàn không sợ hãi.
Gió gào thét bên tai, xé rách qua tóc cô, quất lên da thịt cô đau rát nhưng cô lại chỉ cảm thấy nam nhân trước người. Tiếng tim đập hữu lực của gã va vào cô, đôi tay rắn chắc hữu lực của gã vây quanh côai tay gắt gao vây quanh nàng. Gã dùng sức mạnh đến nỗi cô nghĩ có khi xương sườn cùng thắt lưng của mình sẽ bị gã ôm gãy mất.
Sau khi nhảy khỏi máy bay, gã bật dù lên. Vải dù màu trắng ở trong nền trời xanh thẳm trở thành một đáo hoa xinh đẹp, ngăn lại tốc độ rơi của hai người.
Trước khi bung dù, bọn họ cũng không biết băng dán có chịu đựng được không nhưng hiển nhiên là bọn họ đã thành công.
Gã nhẹ nhàng thở ra, cô cũng thế.
“Nhìn xem.” Gã dùng cằm hếch sang bên trái nói.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc máy bay vận tải thật lớn ở phía xa đâm vào trong nước, khiến nước bắn tung tóe.
Nhìn chiếc máy bay đâm vào nước bị gãy đôi, Thanh Lam khẽ run lên, thấy may mắn là mình không ở trong đó.
“Em biết bơi không?”
“Biết.”
“Tốt, bởi vì anh sợ là không có cách nào để chúng ta rơi trên mặt đất, chỉ có thể tận lực đến gần bờ nhất có thể.”
Bên dưới là hồ nước rộng như biển, may là chỗ bọn họ cũng coi như là gần bờ.
Hàn Vũ Kì điều chỉnh dù để nhảy, thử làm cho hai người càng gần bờ càng tốt, giảm bớt khoảng cách lát nữa phải bơi. Mũi chân hai người còn chưa đụng tới nước thì gã đã dùng dao cắt đứt dây thừng cột vào người cô, để cô rầm một tiếng rơi vào trong nước, sau đó gã cũng cởi dù nhảy theo, rơi vào trong hồ.
Hồ nước trong suốt và lạnh lẽo, gã trồi lên trên mặt nước mà thở hổn hển một hơi, lại đã thấy cô đang chờ ở cách đó mấy mét.
Biết cô lo lắng cho mình, Hàn Vũ Kì nhịn không được hướng cô cười một cái, đổi lại là một cái trừng mắt của cô, rồi hai người mới bơi về phía bờ.
Thể lực của gã tốt lắm, mà cô cũng không kém. Nhưng ở trong dòng nước có 7-8 độ mà phải bơi mấy km thì vẫn là vô cùng khó khăn.
Gã cố gắng bơi bên cạnh cô, sợ cô cạn kiệt sức. Nhưng cô gái này đã dựa vào nghị lực kinh người để bơi được vào bờ. Sau khi lên bờ, chưa đi được vài bước thì chân cô liền mềm nhũn mà ngã ngồi trên bờ cát, sau đó nằm ngửa mặt lên trời mà thở.
Bầu trời thật xanh, xanh biếc một màu. Vầng thái dương ở một góc chân trời chiếu sáng lấp lánh khiến người ta khó lòng mở to mắt.
Cô híp mắt, dưới bầu trời xanh mây trắng, hít từng ngụm không khí, thẳng đến khi có một cái bóng che khuất mặt trời.
Không biết từ khi nào gã đã đi đến ngồi bên người cô, nước hồ theo gương mặt tuấn nghị và cánh tay cường tráng của gã chảy xuống, cả người gã ướt đẫm nhưng không hề thở dốc một chút nào.
Gã hướng cô vươn tay ra, cơ bắp hữu lực chuyển động dưới làn da nâu tràn đầy sinh lực.
“Em đừng nằm đây, gió lạnh lắm, bị cảm lạnh thì không hay –”
Cô cầm lấy tay gã, nhưng lại kéo gã ngã xuống dưới, xoay người đem gã đặt ở dưới thân, cúi người hôn lên môi gã.
Gã hoảng sợ rồi, nhưng cũng không dùng sức phản kháng, chỉ khi cô thở dốc rời đi thì gã mới thử mở miệng.
“Lam –”
Cô đưa tay xé rách áo gã, lại ấn gã trở lại bờ cát.
Trái tim hữu lực của hắn đập liên hồi, nảy lên dưới lòng bàn tay cô.
“Chờ một chút –”
Gã lại thử đứng dậy nhưng lúc này cô đã sảng khoái cởi áo ngoài khiến gã lạc giọng, trong nháy mắt gã cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt.
Chờ gã phát hiện cô đã cởi áo lót, lộ ra ngực tròn rắn chắc, thân trên để trần dán lên người gã, ôm cổ gã mà hôn môi, lại đè cả người gã lên bờ cát thì máu mũi gã tí nữa là phun ra rồi.
Cô lấy cánh môi mềm mại vuốt ve môi dưới của gã, thở dốc nhìn gã, đôi mắt quyến rũ mơ màng rồi nhỏ giọng mở miệng nói: “Anh muốn em dừng lại hả?”
Gã choáng váng nhìn cô đang ngồi trên người mình, dưới ánh mặt trời cô đẹp đến không thể tin được. Gã hoài nghi không biết có phải mình đang ở trong một giấc mộng xuân hay không.
“Không.”
Hai tay của gã cần lấy thắt lưng cô, cất giọng khàn khàn nói ra những lời này.
Phấn môi của cô khẽ nhếch lên, lại lần nữa dùng đôi môi đó mà chặn ngang lời gã. Hai tay nhỏ bé của cô gọng gàng cởi bỏ quần lót của gã, mà gã cũng vội vã cởi bỏ quần áo của cô. Dục vọng như thiêu đốt, hai người quấn lấy nhau, dùng tốc độ nhanh nhất mà cởi bỏ quần áo cản trở.
Cô bức thiết mà khát vọng người đàn ông này. Cô muốn cảm thụ sức lực, hơi thở, sự ấm áp của gã. Toàn thân cao thấp và mỗi tấc da thịt của cô đều vì gã mà thiêu đốt lên, xua đi cái lạnh buốt giá của nước hồ.
Lúc cô cầm lấy cực đại nóng bỏng của gã trong tay, để gã tiến vào bên trong, cảm giác gã lấp đầy cơ thể mình thì nhịp đập sinh mệnh khiến cô nhắm hai mắt lại, nhịn không được khẽ nấc thành tiếng.
“Lam……”
Gã khàn giọng gọi tên cô, đôi mắt đen u ám, lo lắng làm cô bị thương. Bên trong cô chặt như vậy, gã đành phải nắm lấy thắt lưng cô nhằm thả chậm tốc độ nhưng cô không muốn thế. Cô hít vào một hơi, duỗi thẳng người, thẳng đến khi hoàn toàn nuốt hết nóng bỏng của gã.
Gã thở dốc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, lúc cô bắt đầu luật động, thúc giục gã cùng cô lên cao thì gã biết đời này mình sẽ vĩnh viễn trầm luân trong sự bá đạo của cô, không bao giờ có thể chạy khỏi lòng bàn tay cô.
Mà nói thật, cho tới giờ gã cũng chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.