Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 10

Tuyết Nguyên U Linh

25/11/2016

“Tôi nói hôm nay tôi có việc.” Tề Dịch nói với điện thoại: “Phiền ông nói xin lỗi với cô Hứa.”

Đây là cuộc điện thoại thứ ba mà Tề Dịch nhận từ Vương Tuấn Dật trong ngày hôm nay, tất cả đều có ý gọi cậu tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Dao. Cậu đã bỏ số đối phương vào sổ đen nhưng cũng không có tác dụng, ông ta liền đổi số khác, tiếp tục quấy rầy.

Cúp máy, Tề Dịch nghĩ nghĩ, dứt khoát tắt máy. Số di động này chỉ dùng cho công việc, tạm tắt một ngày cũng không sao.

Bất quá cậu muốn thanh tịnh nhưng người khác lại cố tình không cho.

Lúc cậu vừa đón Ân Thứ trở về thì bị vài người vạm vỡ chặn lại ở bãi đỗ xe.

“Cậu Tề, cô chủ nhà tôi đang chờ cậu ở quán bar Lam Hồng.” Một người đàn ông biểu tình hung hăng đeo kính râm mở miệng nói.

Tề Dịch trợn trắng mắt, Vương Tuấn Dật không dùng được, Hứa Dao liền dứt khoát phái người tới ‘mời’ cậu? Theo lý mà nói, cô ta hẳn đã quên cậu rồi mới đúng, giờ làm tới mức này, phỏng chừng là Vương Tuấn Dật ở sau lưng khuyến khích.

“Thực xin lỗi, tôi không muốn đi.” Tề Dịch cự tuyệt.

“Cậu Tề, xin đừng làm chúng tôi khó xử.” Giọng điệu của người nọ ẩn ẩn mang theo vài phần uy hiếp.

“Thế nào? Các người muốn trói tôi lại mang đi à?”

“Nếu cần thiết.” Người nọ khí thế bức người, bộ dáng chuẩn bị hành động.

Lúc này, Ân Thứ từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh Tề Dịch, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người kia: “Các người muốn làm gì?”

“Ân, Ân tổng?” Người đàn ông đeo kính râm kia vừa thấy Ân Thứ thì lập tức lộ ra biểu tình như thấy quỷ: “Ngài, ngài sao lại ở đây?”

“Tôi tạm thời ở nhà cậu ta.” Ân Thứ đưa tay khoát lên vai Tề Dịch, cả gương mặt lộ rõ mấy chữ ‘dám xông vào lãnh địa của ta thì chết chắc’!

Lá gan người nọ run rẩy vài cái, tầm mắt quét qua quét lại trên người hai người, do dự giải thích: “Hôm nay là sinh nhật của cô chủ Huy Hoàng, muốn mời cậu Tề tham gia.”

“Các người bình thường đều ‘mời’ người như vậy?”

Người nọ lúng túng nói: “Thực xin lỗi Ân tổng, chúng ta cũng chỉ là làm việc kiếm cơm, nhận tiền rồi thì phải làm a.”

“Trở về nói cho vị tiểu thư kia, người của tôi không phải cô ta muốn mời là mời.” Giọng điệu Ân Thứ lạnh lẽo, quỷ khí xoèn xoẹt phóng ra ngoài, đông lạnh làm đám người kia run lẩy bẩy.

“Vâng, vậy tôi xin trở về.” Người nọ đổ mồ hôi lạnh nói: “Có Ân tổng ở, tôi tin tưởng cô chủ sẽ không dám khó dễ cậu đây nữa.”

Nói xong, cả đám người vội vàng rời đi.

“Bọn họ tựa hồ rất sợ anh?” Về tới nhà, Tề Dịch tò mò hỏi.

“Trước kia họ từng làm vệ sĩ của tôi.” Giọng điệu Ân Thứ thực bình thản.

Nghe vậy thì Tề Dịch lập tức hiểu ra, bọn họ phỏng chừng đều từng được vận xui của Ân Thứ ‘chiếu cố’ a.

“Sao cậu lại quen biết cô chủ Huy Hoàng?” Lúc này tới phiên Ân Thứ đặt câu hỏi.

“Lúc làm thêm ở khách sạn nhà cô ta, ngẫu nhiên có giúp đỡ một lần.”

“Giúp? Vì thế mà cô ta ép cậu tham gia tiệc sinh nhật của mình?” Phương thức báo đáp này đúng là đặc biệt, Ân Thứ không phải người dễ bị lừa như vậy, nếu trí nhớ của anh không sai, Hứa Dao tựa hồ nổi danh là ‘hoa hoa công chúa’ trong giới thương nghiệp, thay bạn trai hệt như thay áo, còn thích quay lại tình sử của mình tung lên mạng. Tốt nhất đừng để anh biết Tề Dịch là mục tiêu của cô nàng, thậm chí đã từng nhúng chàm cậu!

“Tôi cũng không biết cô ta đánh chủ ý gì.” Tề Dịch bất đắc dĩ nói: “Sau lần đó, cô ta quả thực có theo đuổi tôi một đoạn thời gian. Bất quá tôi đã cự tuyệt, sau đó cũng không còn tới Huy Hoàng làm thêm.”

“Cô ta từng theo đuổi cậu?” Ánh mắt Ân Thứ trở nên sắc bén.

“Cũng là chuyện mấy tháng trước rồi.”

“Kia sao cô ta lại đột nhiên gọi cậu tham gia tiệc sinh nhật, hai người vẫn còn liên hệ à?” Ân Thứ truy hỏi.

“Không có, không hề liên hệ.” Tề Dịch suy tư nói: “Hai ngày trước tôi có gặp một người quen khi còn làm ở Huy Hoàng, có thể lúc trở về ông ta đã nhắc tới tôi với Hứa Dao, vì thế mới kéo tới phiền toái này.”

“Người kia là ai?”

“Hử? Anh hỏi ai?”



“Người cậu gặp hai ngày trước.”

“À, Vương Tuấn Dật, là quản lý phục vụ khách hàng của khách sạn Huy Hoàng.”

Ân Thứ âm thầm ghi nhớ cái tên này. Anh ngẩng đầu đánh giá Tề Dịch, mặt mày tuấn tú, nhìn thế nào cũng thực dễ chịu, sau đó đưa ra kết quả là sau này ngoại trừ đàn ông, còn phải đề phòng cả phụ nữ…



Bên kia, Hứa Dao nghe nhóm vệ sĩ chuyển lời, hung hăng trừng Vương Tuấn Dật: “Cậu ta sao lại quen biết Ân Thứ?”

“Này, tôi cũng không biết.” Vương Tuấn Dật sắc mặt trắng bệch.

“Không biết? Ông trừ bỏ biết cậu ta gọi là Tề Dịch thì còn biết cái gì nữa?” Hứa Dao gầm lên.

“Tề Dịch chỉ là một đứa nghèo, cho dù quen biết Ân Thứ thì quan hệ cũng không tốt được là bao.” Vương Tuấn Dật nhỏ giọng nói: “Anh ta sẽ vì một nhân vật nhỏ bé như vậy mà gây chiến sao?”

“Ông có đầu óc không? Vệ sĩ vừa nãy đã nói Ân Thứ ở tại nhà Tề Dịch! Nếu quan hệ không tốt, bọn họ lại ở cùng một chỗ sao?”

Vương Tuấn Dật im bặt.

Một thiếu niên ăn mặc thời trang ở bên cạnh hỏi: “A Dao, Ân Thứ kia là ai? Em rất sợ anh ta à?”

“Sợ? Tôi có khi nào sợ ai chứ.” Hứa Dao ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân.

“Một khi đã vậy, nhất định phải cho bọn họ chút giáo huấn.” Thiếu niên kia tựa vào người Hứa Dao, nhẹ nhàng giúp cô ta mát xa: “Hôm nay là sinh nhật A Dao, cư nhiên có người dám không nể mặt, đúng là đáng giận.”

Vương Tuấn Dật tiếp lời: “Đúng vậy, Tề Dịch kia cũng thực quá đáng.”

Hứa Dao cười lạnh: “Tề Dịch? Tôi đây còn không thèm để vào mắt.”

“Cô chủ nói rất đúng, Tề Dịch tính là gì, ngay cả một MB cũng không bằng.” Vương Tuấn Dật lại phụ họa.

Thiếu niên bên cạnh Hứa Dao nghe vậy thì hung hăng trừng mắt.

“Hừ.” Hứa Dao bưng ly rượu lên, cánh môi đỏ tươi xinh đẹp hơi nhếch lên: “Tôi muốn đối phó thì cũng phải ra tay với kẻ lợi lại.”

Vương Tuấn Dật đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cả kinh: “Cô chủ, cô không phải định…”

“Đúng vậy.” Hứa Dao lắc lắc ly rượu đỏ, cười đến phá lệ kiều diễm.

“Cô chủ, cô không nên xúc động, nếu cô muốn Tề Dịch, ngày mai tôi sẽ phái người giải quyết, nhưng Ân Thứ thì ngàn vạn lần không thể động a!”

“Ông đừng quản, tôi đã có tính toán.” Hứa Dao đưa tay ngăn cản Vương Tuấn Dật nói tiếp.

“A Dao thực ngầu quá đi!” Thiếu niên đúng lúc khen ngợi.

“Ha ha, đó là đương nhiên.” Hứa Dao cười thực đắc ý.

Vương Tuấn Dật nhìn bọn họ, mồ hôi lạnh ứa ra, không biết có nên báo lại chuyện này cho tổng giám đốc hay không. Ngẫm lại, thôi bỏ đi, nếu truy cứu ra thì lại không thoát khỏi can hệ với mình. Tạm thời cứ im lặng xem biến, chỉ hi vọng cô chủ Hứa chua ngoa này đừng làm quá mức…



Hôm nay, lúc Tề Dịch mua đồ ăn về thì phát hiện trong hộp thư có thêm một phong thư, mở ra xem thử thì thấy là Kha Thiếu Úc gửi tới, thông báo thời gian cùng địa điểm tổ chức tang lễ của Kha Thiếu Thừa. Bất quá giờ đã muộn, cách ngày đưa tang đã qua ba ngày.

“Làm sao vậy?” Ân Thứ thấy Tề Dịch nhìn chằm chằm thư nửa ngày, liền mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Tề Dịch cất thư đi, tính toán chiều nay bớt chút thời gian tới mộ viên một chuyến, dù sao cũng từng quen biết. Tuy cậu có thể nhìn thấy quỷ, nhưng quỷ có ý thức thì cũng không nhiều. Ấn tượng với Kha Thiếu Thừa cũng không tồi, cho dù chỉ có vài giờ nhưng bạn thì vẫn là bạn.

Sau khi dùng cơm trưa, Tề Dịch nói với Ân Thứ: “Hôm nay tôi có thể mượn xe anh dùng một chút không?” Khoảng cách tới mộ viên có hơi xa, cưỡi tiểu cừu sợ sẽ chậm trễ thời gian.”

“Chuyện gì?” Hôm nay là cuối tuần, Ân Thứ vốn nghĩ có thể cùng Tề Dịch ở cùng một chỗ.

“Có một người bạn qua đời, tôi muốn đi bái tế một chút.”



“… tôi đi cùng cậu đi?”

“Không cần.” Tề Dịch đổi giày: “Đồ ăn để sẵn trong tủ lạnh, nếu tôi về muộn, anh tự dùng lò vi ba hâm nóng lại là ăn được.”

Ân Thứ nhìn Tề Dịch rời đi, nhìn căn phòng trống rỗng, lấy laptop ra, bắt đầu gõ bàn phím lách cách.



Hoàn cảnh ở mộ viên luôn tiêu điều, quạnh quẽ, thường thường còn có thể nhìn thấy những quỷ hồn di động.

Tề Dịch đã nhìn tới tập thành thói quen, cũng không sợ hãi, lập tức đi tới trước một tấm bia, khom người đặt xuống một bó hoa trà.

“Hoa trà màu trắng, biểu hiện cho tình yêu thuần khiết.” Phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.

Tề Dịch xoay người lại: “Ngài Kha cũng có nghiên cứu về ý nghĩa của các loài hoa sao?”

“Không cần gọi tôi là ‘ngài Kha’, cậu có thể gọi như anh hai, bảo tôi ‘Thiếu Úc’ là được.” Kha Thiếu Úc đi tới bên cạnh Tề Dịch, nhìn ảnh chụp trên bia mộ.

“Ngày đưa tang vì sao cậu không tới?”

Tề Dịch có thể nói mình căn bản không để chuyện này trong lòng sao? Với cậu mà nói, lúc quỷ hồn Kha Thiếu Thừa tan biến đã đưa tiễn rồi, nghi thức khác cũng không trọng yếu.

“Không tiện.” Tề Dịch liền trả lời như thế.

“Cậu cùng anh hai đều rất khiêm tốn.” Kha Thiếu Úc không đồng ý nói: “Quan hệ của hai người hoàn toàn có thể công khai, không cần cố kỵ tôi.”

“Hiện giờ nói việc này đã không còn ý nghĩa.”

“Đúng vậy, không có ý nghĩa.” Biểu tình Kha Thiếu Úc trở nên đau thương.

Sau đó anh quay đầu đánh giá Tề Dịch, do dự hỏi: “Cậu… có ổn không?”

Biểu tình Tề Dịch quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống bộ dáng vừa mới mất đi người yêu.

“Tôi? Tôi không sao.” Âm thanh Tề Dịch thực mơ hồ: “Con người có ai không chết? Có lẽ rất nhanh tôi cũng tới thế giới bên kia.”

Người Tề gia có thể chất đặc thù, bình thường không thể nào sống quá ba mươi lăm tuổi, hiện giờ cậu đã hai mươi ba, không biết khi nào sẽ đột nhiên chết đi. Cậu không có thời gian bi ai vì người khác.

Âm thanh Tề Dịch rất nhỏ, nhưng Kha Thiếu Úc vẫn nghe thấy, sắc mặt khẽ biến, nghiêm túc nói: “Tề Dịch, lời cậu vừa nói có ý gì? Không phải cậu định làm việc ngu ngốc gì đi?”

“A? Không phải.” Tề Dịch cười nói: “Tôi thực quý trùng sinh mạng, anh không cần lo lắng.”

“Phải không?” Kha Thiếu Úc nhìn cậu, hứa hẹn: “Tề Dịch, cậu là người yêu của anh tôi, sau này tôi sẽ thay anh ấy chiếu cố cậu, hi vọng cậu có thể sống thật tốt.” Anh đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận của Tề Dịch, thật lòng viếc hận cho mối tình của cậu cùng anh hai mình, còn có một loại xúc động khó hiểu làm anh nhịn không được muốn chiếu cố thanh niên trước mắt.

“…” Tề Dịch không biết nên đáp lại thế nào.

“Thời gian không còn sớm, tôi mời cậu ăn cơm đi.” Kha Thiếu Úc nghiêng người, làm tư thế mời.

“Không cần.” Tề Dịch cự tuyệt: “Tôi còn việc, hôm khác đi.”

Kha Thiếu Úc thản nhiên nói: “Có phải trừ bỏ anh hai, cậu không tình nguyện tiếp xúc với bất kì ai khác trong Kha gia?”

“Không phải…”

“Kia vì cái gì?” Kha Thiếu Úc hơi nheo lại đôi mắt phượng xinh đẹp, làm người ta có cảm giác thực sắc bén.

Tề Dịch nghĩ nghĩ một chút, cười thở dài: “Được rồi, cùng đi ăn cơm, anh dẫn đường đi.”

Bỏ qua Kha Thiếu Thừa không nói, trên người Kha Thiếu Úc có một làn quỷ khí nhàn nhạt như sương, không dễ nhận ra, thuyết minh người này rất ngay thẳng, tâm tư đứng đắn, quả thực là một bằng hữu đáng kết giao.

Nếu Kha Thiếu Thừa đã qua đời, cậu cũng không cần băn khoăn quá nhiều. Làm tình nhân đồng tính của một người đã chết, đối với cậu cũng không ảnh hưởng gì. Dù sao cậu vốn không tính toán kết giao bạn gái, đương nhiên, càng không nghĩ tới chuyện bạn trai. Khi cần thiết, còn có thể mượn thân phận này cự tuyệt người khác theo đuổi.

Không tồi, cứ quyết định như vậy. Chút lợi ích này coi như là ‘quà cám ơn’ của Kha Thiếu Thừa tặng cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook