Boss Hung Mãnh, Em Có Thai Rồi!
Chương 15: Cậu, Cháu Không Mang Thai (1)
Thất Nguyện Sơ
14/02/2024
Thẩm Duệ và Triệu Bác Nguyên trơ mắt nhìn Vương Thu Hà uống vào, mặt mũi hai người trắng bệch.
Không tới mấy phút, Vương Thu Hà bắt đầu cảm thấy không đúng, thả rắm, sau đó đỏ mặt chạy đến phòng vệ sinh, chỉ là cảm giác tới quá nhanh, chưa vọt vào phòng vệ sinh đã không nhịn được...
Bữa tiệc sinh nhật này tự nhiên không thể tiếp tục nữa, Vương Thu Hà ở nhà vệ sinh một tiếng còn chưa đi ra.
Hai tiếng trôi qua, Vương Thu Hà đã không còn sức, bị mấy người đưa ra xe trực tiếp đến bệnh viện.
Tất cả mọi người đều đi theo Vương Thu Hà, các khách mời cũng lần lượt rời đi, không có ai chú ý đến Tần Sắt.
Cô ăn uống no đủ, tinh thần thoải mái ra khỏi khách sạn, ôm lấy quần áo trên người, định gọi một chiếc taxi.
Nhưng, xe taxi chưa gọi được, ngược lại một chiếc xe sang đi tới.
Xe dừng lại bên người, cửa kính xe hạ xuống, Tần Sắt nhìn thấy gương mặt khiến cô run lẩy bẩy, có một giây thoáng qua, cô muốn xoay người bỏ chạy theo bản năng.
Nhưng vừa mới quay người, hai người đàn ông to lớn mặc âu phục đen đã ngăn ở trước mặt cô, hai người đưa tay: "Cô Tần, mời!"
Tần Sắt nắm chặt túi trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Cửa xe mở ra không tiếng động, Tần Sắt không dám nhìn người bên trong, cô nhìn bốn phía một lượt, khẽ cắn răng, khom người lên xe.
Xe chậm rãi chạy đi, Tần Sắt ở bên trong xe đứng ngồi không yên.
Người đàn ông bên cạnh vẫn không lên tiếng, không khí bên trong xe an tĩnh quỷ dị, trong không khí dường như có gió lạnh hiu hiu thổi tới.
Tần Sắt lặng lẽ xoay đầu, liếc mắt nhìn Cố Cảnh Uyên, nhìn thấy nửa mặt anh gần như hoàn mỹ, nửa gương mặt kia khiến trái tim cô nhảy lên mấy cái.
Lòng bàn tay Tần Sắt đổ mồ hôi lạnh, cô thận trọng nói: "Cậu... Chuyện lần trước..."
"Lần trước?"
"Chính là... Lần ở khách sạn..." Tần Sắt tốt bụng nhắc nhở.
"Hả..."
Trong lòng Tần Sắt như bị móng vuốt cào cào, hả? Anh hả là ý gì, chẳng lẽ không phát biểu ý kiến gì sao, dù sao hai người đã từng chiến đấu trên một cái giường mà!
Cô sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cái đó mọi người... Đều là trai gái đã trưởng thành, thật ra thì... Thật ra thì... Không cần để ý..."
Tần Sắt nói xong, nghe được Cố Cảnh Uyên lạnh lùng nói: "Còn sống không được sao?"
Tần Sắt sửng sốt, cái này... Kể từ đâu?
Còn sống đương nhiên tốt, nhưng... Nhưng cô cũng không tìm chỗ chết mà!
"Khụ... Vậy không đề cập tới, thật ra thì cháu muốn nói với cậu..... cháu không mang thai, thật sự không có, nếu cậu không tin, bây giờ chúng ta có thể đến bệnh viện, làm kiểm tra rồi nói sau... Lại nói chỉ một lần, tỷ lệ ghi bàn cũng không lớn như thế..."
Cố Cảnh Uyên hơi nhíu mày: "Không... Lớn như thế?"
Mặt Tần Sắt bỗng nhiên đỏ lên, cô.... Tại sao cô nghe lại không nhịn được có chút hiểu sai?
"Ách... Ý cháu là, không phải nói cậu không được, mà là chuyện này, xác suất... xác suất... Mang thai phải xem xác suất... Nếu mang thai dễ dàng như thế, sẽ không có nhiều cặp vợ chồng cầu con không được như vậy, cậu nói có phải không? Cậu không cần lo lắng, cho tới bây giờ cháu làm việc rất có quy củ, tuyệt đối sẽ không khiến cậu có nỗi lo về sau, càng không..."
Tần Sắt tận tình khuyên bảo, hy vọng Cố Cảnh Uyên có thể không truy cứu, có thể yên tâm cô không mang thai.
Nhưng cô nói văng nước miếng, cuối cùng Cố Cảnh Uyên chỉ hỏi cô một câu: "Em nói là một lần không được, muốn thêm mấy lần?”
Không tới mấy phút, Vương Thu Hà bắt đầu cảm thấy không đúng, thả rắm, sau đó đỏ mặt chạy đến phòng vệ sinh, chỉ là cảm giác tới quá nhanh, chưa vọt vào phòng vệ sinh đã không nhịn được...
Bữa tiệc sinh nhật này tự nhiên không thể tiếp tục nữa, Vương Thu Hà ở nhà vệ sinh một tiếng còn chưa đi ra.
Hai tiếng trôi qua, Vương Thu Hà đã không còn sức, bị mấy người đưa ra xe trực tiếp đến bệnh viện.
Tất cả mọi người đều đi theo Vương Thu Hà, các khách mời cũng lần lượt rời đi, không có ai chú ý đến Tần Sắt.
Cô ăn uống no đủ, tinh thần thoải mái ra khỏi khách sạn, ôm lấy quần áo trên người, định gọi một chiếc taxi.
Nhưng, xe taxi chưa gọi được, ngược lại một chiếc xe sang đi tới.
Xe dừng lại bên người, cửa kính xe hạ xuống, Tần Sắt nhìn thấy gương mặt khiến cô run lẩy bẩy, có một giây thoáng qua, cô muốn xoay người bỏ chạy theo bản năng.
Nhưng vừa mới quay người, hai người đàn ông to lớn mặc âu phục đen đã ngăn ở trước mặt cô, hai người đưa tay: "Cô Tần, mời!"
Tần Sắt nắm chặt túi trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Cửa xe mở ra không tiếng động, Tần Sắt không dám nhìn người bên trong, cô nhìn bốn phía một lượt, khẽ cắn răng, khom người lên xe.
Xe chậm rãi chạy đi, Tần Sắt ở bên trong xe đứng ngồi không yên.
Người đàn ông bên cạnh vẫn không lên tiếng, không khí bên trong xe an tĩnh quỷ dị, trong không khí dường như có gió lạnh hiu hiu thổi tới.
Tần Sắt lặng lẽ xoay đầu, liếc mắt nhìn Cố Cảnh Uyên, nhìn thấy nửa mặt anh gần như hoàn mỹ, nửa gương mặt kia khiến trái tim cô nhảy lên mấy cái.
Lòng bàn tay Tần Sắt đổ mồ hôi lạnh, cô thận trọng nói: "Cậu... Chuyện lần trước..."
"Lần trước?"
"Chính là... Lần ở khách sạn..." Tần Sắt tốt bụng nhắc nhở.
"Hả..."
Trong lòng Tần Sắt như bị móng vuốt cào cào, hả? Anh hả là ý gì, chẳng lẽ không phát biểu ý kiến gì sao, dù sao hai người đã từng chiến đấu trên một cái giường mà!
Cô sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cái đó mọi người... Đều là trai gái đã trưởng thành, thật ra thì... Thật ra thì... Không cần để ý..."
Tần Sắt nói xong, nghe được Cố Cảnh Uyên lạnh lùng nói: "Còn sống không được sao?"
Tần Sắt sửng sốt, cái này... Kể từ đâu?
Còn sống đương nhiên tốt, nhưng... Nhưng cô cũng không tìm chỗ chết mà!
"Khụ... Vậy không đề cập tới, thật ra thì cháu muốn nói với cậu..... cháu không mang thai, thật sự không có, nếu cậu không tin, bây giờ chúng ta có thể đến bệnh viện, làm kiểm tra rồi nói sau... Lại nói chỉ một lần, tỷ lệ ghi bàn cũng không lớn như thế..."
Cố Cảnh Uyên hơi nhíu mày: "Không... Lớn như thế?"
Mặt Tần Sắt bỗng nhiên đỏ lên, cô.... Tại sao cô nghe lại không nhịn được có chút hiểu sai?
"Ách... Ý cháu là, không phải nói cậu không được, mà là chuyện này, xác suất... xác suất... Mang thai phải xem xác suất... Nếu mang thai dễ dàng như thế, sẽ không có nhiều cặp vợ chồng cầu con không được như vậy, cậu nói có phải không? Cậu không cần lo lắng, cho tới bây giờ cháu làm việc rất có quy củ, tuyệt đối sẽ không khiến cậu có nỗi lo về sau, càng không..."
Tần Sắt tận tình khuyên bảo, hy vọng Cố Cảnh Uyên có thể không truy cứu, có thể yên tâm cô không mang thai.
Nhưng cô nói văng nước miếng, cuối cùng Cố Cảnh Uyên chỉ hỏi cô một câu: "Em nói là một lần không được, muốn thêm mấy lần?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.