Boss Hung Mãnh, Em Có Thai Rồi!
Chương 29: Chứng Thực Gian Tình (1)
Thất Nguyện Sơ
14/02/2024
Tần Sắt nhìn gương mặt Cố Cảnh Uyên tuấn tú đến phạm quy, lần đầu tiên cảm thấy ý chí của mình kiên định không bị sắc đẹp mê hoặc, ngược lại còn muốn tự mình cào nát khuôn mặt này!
Đây là người sao? Không phải!
Thể diện thì sao? Không cần!
Tình người thì sao? Đã mất!
Đạo đức thì sao? Đã chôn vùi!
Tài xế chạy tới, cung kính đưa điện thoại di động tới.
Tần Sắt tức giận run rẩy, chỉ vào anh: "Cố Cảnh Uyên, tại sao anh không biết xấu hổ vậy hả? Anh luôn mồm nói mình là người làm chuyện gì cũng có đạo đức nghề nghiệp, bây giờ thì sao, đạo đức nghề nghiệp của anh đâu, mất công anh còn là một bác sĩ, bệnh nhân trước kia của anh sao còn chưa xé xác anh ra?"
Đối mặt với Tần Sắt thẹn quá thành giận, Cố Cảnh Uyên không nhanh không chậm từ từ nói: "Bác sĩ là trước đây, bây giờ là gian phu, làm một cái, yêu một cái!"
Tần Sắt bị tức đến suýt nữa hộc máu, nếu sớm biết chọc tới Cố Cảnh Uyên sẽ có kết quả này, Tần Sắt cảm thấy ngày đó còn không bằng trực tiếp nhảy sông.
Cô hít sâu hai cái, cắn nát răng, mắng: "Tôi thật là... Chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như anh, anh xóa hình đi, xóa nhanh lên..."
Tần Sắt xông tới lôi kéo cánh tay Cố Cảnh Uyên, muốn đoạt điện thoại di động.
Nhưng Cố Cảnh Uyên lưu manh hất tay Tần Sắt, lành lạnh nói: "Ban ngày ban mặt, đừng lôi lôi kéo kéo."
Tần Sắt: "Anh... Anh..."
Cố Cảnh Uyên phủi phủi ống tay áo bị Tần Sắt kéo nhăn: "Em không cần thanh danh, nhưng tôi muốn."
Tần Sắt: "Anh..."
Anh nói mấy lời cô từng nói, một câu một câu đều trả lại hết cho cô!
Cố Cảnh Uyên nhìn gương mặt Tần Sắt tức giận đỏ bừng lên, nhàn nhạt nói: "Tôi còn rất nhiều chuyện, xin em dừng bước, không cần tiễn nữa!"
Tần Sắt tức giận, lén chụp ảnh để lấy được chứng cứ, sau đó thoải mái cút đi như thế?
Đi được hai bước, Cố Cảnh Uyên dừng lại, xoay người, chậm rãi giơ điện thoại di động trong tay lên: "Em dưỡng thai cho tốt, có thời gian, tôi sẽ tự mình tới thăm."
Tần Sắt tức giận giậm chân: "Cút, nhanh đi..."
Nếu có thể, Tần Sắt thật sự muốn giết chết tên đàn ông mặt dày vô liêm sỉ này!
Cố Cảnh Uyên mang chứng cứ bọn họ gian díu tiêu sái rời đi, nhưng Tần Sắt không thể làm gì.
Cô nắm điểm yếu của Thẩm Duệ, Cố Cảnh Uyên nắm được chứng cứ của cô, lần này tốt rồi, anh thành người cao nhất trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Đàn ông chỉ số thông minh cao, lòng dạ quá âm hiểm.
Tần Sắt thầm nghĩ: Cố Cảnh Uyên, con mẹ anh, sau này tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không, tôi nhất định giết chết anh!
Tần Sắt đè nén tức giận, quay về.
"Cha, Thẩm Duệ, tiễn cậu Cố đi rồi."
Đáy mắt Thẩm Duệ thoáng qua một chút tính toán, nói: "Cha, cha về trước đi, để cho Tần Sắt ở lại chăm sóc con và mẹ là được..."
Thẩm Chí Quốc còn chưa mở miệng, Tần Sắt đã nhẹ giọng nói: "Cha, không phải con không muốn chăm sóc Thẩm Duệ, cha nhìn xem bây giờ trong bụng con đang mang cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, bác sĩ nói, ba tháng đầu phải chú ý nghỉ ngơi, không thể mệt nhọc, nếu không thai nhi chưa ổn định hơn nữa.... Bệnh viện này người đến người đi, nhiều bệnh nhân như thế, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao con làm mẹ được!"
Thẩm Duệ oán hận, lại mang chuyện đứa con hoang ra nói.
Thẩm Chí Quốc không nhịn được vẫy tay để cô đi trước.
Tần Sắt mỉm cười: "Chồng nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, cô lấy ra nhìn một cái, là một tin nhắn trên Wechat, cô chưa từng thấy qua tên đối phương.
Tần Sắt buồn bực, cô thêm người bạn này lúc nào?
Cô mở ra nhìn thử, tay run lên một cái khi nhìn thấy ảnh chụp, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống, trong nhìn là trai gái ôm hôn dưới ánh mặt trời, nửa gương mặt người phụ nữ rõ ràng có thể thấy chính là cô.
Đối phương viết —— ảnh chụp không tệ, lần sau chụp thêm mấy tấm!
……
Đây là người sao? Không phải!
Thể diện thì sao? Không cần!
Tình người thì sao? Đã mất!
Đạo đức thì sao? Đã chôn vùi!
Tài xế chạy tới, cung kính đưa điện thoại di động tới.
Tần Sắt tức giận run rẩy, chỉ vào anh: "Cố Cảnh Uyên, tại sao anh không biết xấu hổ vậy hả? Anh luôn mồm nói mình là người làm chuyện gì cũng có đạo đức nghề nghiệp, bây giờ thì sao, đạo đức nghề nghiệp của anh đâu, mất công anh còn là một bác sĩ, bệnh nhân trước kia của anh sao còn chưa xé xác anh ra?"
Đối mặt với Tần Sắt thẹn quá thành giận, Cố Cảnh Uyên không nhanh không chậm từ từ nói: "Bác sĩ là trước đây, bây giờ là gian phu, làm một cái, yêu một cái!"
Tần Sắt bị tức đến suýt nữa hộc máu, nếu sớm biết chọc tới Cố Cảnh Uyên sẽ có kết quả này, Tần Sắt cảm thấy ngày đó còn không bằng trực tiếp nhảy sông.
Cô hít sâu hai cái, cắn nát răng, mắng: "Tôi thật là... Chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như anh, anh xóa hình đi, xóa nhanh lên..."
Tần Sắt xông tới lôi kéo cánh tay Cố Cảnh Uyên, muốn đoạt điện thoại di động.
Nhưng Cố Cảnh Uyên lưu manh hất tay Tần Sắt, lành lạnh nói: "Ban ngày ban mặt, đừng lôi lôi kéo kéo."
Tần Sắt: "Anh... Anh..."
Cố Cảnh Uyên phủi phủi ống tay áo bị Tần Sắt kéo nhăn: "Em không cần thanh danh, nhưng tôi muốn."
Tần Sắt: "Anh..."
Anh nói mấy lời cô từng nói, một câu một câu đều trả lại hết cho cô!
Cố Cảnh Uyên nhìn gương mặt Tần Sắt tức giận đỏ bừng lên, nhàn nhạt nói: "Tôi còn rất nhiều chuyện, xin em dừng bước, không cần tiễn nữa!"
Tần Sắt tức giận, lén chụp ảnh để lấy được chứng cứ, sau đó thoải mái cút đi như thế?
Đi được hai bước, Cố Cảnh Uyên dừng lại, xoay người, chậm rãi giơ điện thoại di động trong tay lên: "Em dưỡng thai cho tốt, có thời gian, tôi sẽ tự mình tới thăm."
Tần Sắt tức giận giậm chân: "Cút, nhanh đi..."
Nếu có thể, Tần Sắt thật sự muốn giết chết tên đàn ông mặt dày vô liêm sỉ này!
Cố Cảnh Uyên mang chứng cứ bọn họ gian díu tiêu sái rời đi, nhưng Tần Sắt không thể làm gì.
Cô nắm điểm yếu của Thẩm Duệ, Cố Cảnh Uyên nắm được chứng cứ của cô, lần này tốt rồi, anh thành người cao nhất trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Đàn ông chỉ số thông minh cao, lòng dạ quá âm hiểm.
Tần Sắt thầm nghĩ: Cố Cảnh Uyên, con mẹ anh, sau này tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không, tôi nhất định giết chết anh!
Tần Sắt đè nén tức giận, quay về.
"Cha, Thẩm Duệ, tiễn cậu Cố đi rồi."
Đáy mắt Thẩm Duệ thoáng qua một chút tính toán, nói: "Cha, cha về trước đi, để cho Tần Sắt ở lại chăm sóc con và mẹ là được..."
Thẩm Chí Quốc còn chưa mở miệng, Tần Sắt đã nhẹ giọng nói: "Cha, không phải con không muốn chăm sóc Thẩm Duệ, cha nhìn xem bây giờ trong bụng con đang mang cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, bác sĩ nói, ba tháng đầu phải chú ý nghỉ ngơi, không thể mệt nhọc, nếu không thai nhi chưa ổn định hơn nữa.... Bệnh viện này người đến người đi, nhiều bệnh nhân như thế, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao con làm mẹ được!"
Thẩm Duệ oán hận, lại mang chuyện đứa con hoang ra nói.
Thẩm Chí Quốc không nhịn được vẫy tay để cô đi trước.
Tần Sắt mỉm cười: "Chồng nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, cô lấy ra nhìn một cái, là một tin nhắn trên Wechat, cô chưa từng thấy qua tên đối phương.
Tần Sắt buồn bực, cô thêm người bạn này lúc nào?
Cô mở ra nhìn thử, tay run lên một cái khi nhìn thấy ảnh chụp, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống, trong nhìn là trai gái ôm hôn dưới ánh mặt trời, nửa gương mặt người phụ nữ rõ ràng có thể thấy chính là cô.
Đối phương viết —— ảnh chụp không tệ, lần sau chụp thêm mấy tấm!
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.