Boss Hung Mãnh, Em Có Thai Rồi!
Chương 26: Xấu Xa Thật Thoải Mái (2)
Thất Nguyện Sơ
14/02/2024
Tần Sắt mềm chân suýt nữa quỳ xuống, được một tay Cố Cảnh Uyên vớt lên, cưỡng ép ôm eo.
Người lui tới nhìn thấy bọn họ không nhịn được đều liếc mắt nhìn nhiều hơn, phía trước Thẩm Chí Quốc gọi tên Thẩm Duệ, Tần Sắt cảm giác có chút xấu hổ, run rẩy nói: "Anh.....Anh... Giữ chút mặt mũi được không?"
Đây có lẽ là lời nói to gan nhất cô nói với Cố Cảnh Uyên, thân là chủ nhân nhà họ Cố, trên người treo bảng vô số, từ nhỏ đến lớn đều đứng ở nơi người khác nhìn lên, nếu không tiếp cận người như thế, Tần Sắt vĩnh viễn cũng không biết, hóa ra anh lại không biết xấu hổ đến trình độ này.
Cố Cảnh Uyên thản nhiên nói một câu: "Không được!"
Tần Sắt... Tôi...
Đằng trước, Thẩm Chí Quốc đang đi bỗng nhiên nghiêng người hô: "Tần Sắt, con dong dài làm gì đó, không nhanh lại đây chăm sóc chồng con đi?"
Tần Sắt sợ run, lập tức dùng sức hất tay anh ra, bước hai bước về phía trước, dùng kết khả năng muốn kéo khoảng cách với Cố Cảnh Uyên, lại không nghĩ rằng người đàn ông này quá gian trá, lại níu cánh tay cô, Tần Sắt bị kéo suýt nữa ngã sấp xuống.
Mà anh còn thuận thế đỡ Tần Sắt, lạnh lùng nói với Thẩm Chí Quốc: "Để cho một phụ nữ có thai chạy như vậy được sao? Nếu vừa rồi ngã xuống có hậu quả gì, ông nghĩ tới chưa?"
Khóe miệng Tần Sắt co quắp, con mẹ nó, rõ ràng là anh kéo tôi ngã.
Lúc ấy đầu óc Thẩm Chí Quốc đang loạn, không thấy một giây trước, hai người ở phía cuối lôi lôi kéo kéo, thấy Cố Cảnh Uyên đỡ Tần Sắt, còn nói cám ơn: " Đúng, đúng... Tôi quên, tôi quên... Cảm ơn cậu Cố, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đỡ con bé, nó đã thật sự xảy ra chuyện..."
Tần Sắt cắn răng, không biết nên vui mừng, hay là căm tức.
Cố Cảnh Uyên anh cấm dục cao lãnh mà, mẹ nó, đi đâu hết rồi?
Lúc này Cố Cảnh Uyên còn cố tình thản nhiên hỏi cô một câu: "Đứng vững chưa?"
"Cảm... cảm ơn cậu..." Tần Sắt nhịn xuống kích thích muốn móc cây kéo nhỏ ra đâm người tiếp, cắn răng nói tiếng cảm ơn trái lương tâm.
"Khách khí rồi."
Cố Cảnh Uyên chậm rãi buông lỏng cánh tay Tần Sắt ra, rời đi một giây, anh lại kéo ngón tay cô một cái.
Tần Sắt bị dọa sợ lập tức rụt tay về, đi nhanh về trước hai bước, kéo khoảng cách với anh.
Cô thề, sau này gặp lại Cố Cảnh Uyên, cô thật sự muốn trốn đi, người đàn ông này là một yêu quái, quỷ mới biết anh muốn làm gì.
Cô xoa xoa cánh tay bị chạm vào, luôn cảm thấy trên đó còn lưu lại xúc cảm của anh.
Người đàn ông này cao lãnh chỗ nào, rõ ràng là yêu nghiệt!
Sau khi bác sĩ xem cho Thẩm Duệ, chụp CT đầu xong, chắc chắn không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút, bị chấn động não nhẹ, rất nhanh sẽ tỉnh.
Lúc Thẩm Duệ mở mắt ra, Tần Sắt mỉm cười, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, cô hỏi: "Chồng, có ổn không?"
Vừa nhìn thấy Tần Sắt, Thẩm Duệ tức giận nổi điêm, há mồm liền mắng: "Tiện..."
Mới vừa mắng ra một chữ, Tần Sắt nâng cao giọng: "Hả?"
Câu nói kế tiếp của Thẩm Duệ nghẹn ở trong cổ họng cứ thế không nói ra được, Tần Sắt vỗ nhè nhẹ cái túi của mình, cười híp mắt nhìn anh ta, gương mặt Thẩm Chí Quốc bên cạnh ngay trên đỉnh đầu anh ta.
Thẩm Chí Quốc lo lắng hỏi: "Tiểu Duệ, sao con lại không cẩn thận như vậy, ngã từ trên cầu thang xuống không phải là chuyện nhỏ, lần sau con nhất định phải chú ý."
Vẻ mặt Thẩm Duệ mê mang: "Con lăn từ trên cầu thang xuống? Con...Tại sao con không nhớ gì hết?"
Giọng nói của Cố Cảnh Uyên lành lạnh vang lên: "Cậu ta tạm thời mất trí nhớ, không có gì đáng ngại!"
Nói xong, Cố Cảnh Uyên lại thản nhiên nói mấy chữ: "Đáng tiếc..."
…
...
Người lui tới nhìn thấy bọn họ không nhịn được đều liếc mắt nhìn nhiều hơn, phía trước Thẩm Chí Quốc gọi tên Thẩm Duệ, Tần Sắt cảm giác có chút xấu hổ, run rẩy nói: "Anh.....Anh... Giữ chút mặt mũi được không?"
Đây có lẽ là lời nói to gan nhất cô nói với Cố Cảnh Uyên, thân là chủ nhân nhà họ Cố, trên người treo bảng vô số, từ nhỏ đến lớn đều đứng ở nơi người khác nhìn lên, nếu không tiếp cận người như thế, Tần Sắt vĩnh viễn cũng không biết, hóa ra anh lại không biết xấu hổ đến trình độ này.
Cố Cảnh Uyên thản nhiên nói một câu: "Không được!"
Tần Sắt... Tôi...
Đằng trước, Thẩm Chí Quốc đang đi bỗng nhiên nghiêng người hô: "Tần Sắt, con dong dài làm gì đó, không nhanh lại đây chăm sóc chồng con đi?"
Tần Sắt sợ run, lập tức dùng sức hất tay anh ra, bước hai bước về phía trước, dùng kết khả năng muốn kéo khoảng cách với Cố Cảnh Uyên, lại không nghĩ rằng người đàn ông này quá gian trá, lại níu cánh tay cô, Tần Sắt bị kéo suýt nữa ngã sấp xuống.
Mà anh còn thuận thế đỡ Tần Sắt, lạnh lùng nói với Thẩm Chí Quốc: "Để cho một phụ nữ có thai chạy như vậy được sao? Nếu vừa rồi ngã xuống có hậu quả gì, ông nghĩ tới chưa?"
Khóe miệng Tần Sắt co quắp, con mẹ nó, rõ ràng là anh kéo tôi ngã.
Lúc ấy đầu óc Thẩm Chí Quốc đang loạn, không thấy một giây trước, hai người ở phía cuối lôi lôi kéo kéo, thấy Cố Cảnh Uyên đỡ Tần Sắt, còn nói cám ơn: " Đúng, đúng... Tôi quên, tôi quên... Cảm ơn cậu Cố, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đỡ con bé, nó đã thật sự xảy ra chuyện..."
Tần Sắt cắn răng, không biết nên vui mừng, hay là căm tức.
Cố Cảnh Uyên anh cấm dục cao lãnh mà, mẹ nó, đi đâu hết rồi?
Lúc này Cố Cảnh Uyên còn cố tình thản nhiên hỏi cô một câu: "Đứng vững chưa?"
"Cảm... cảm ơn cậu..." Tần Sắt nhịn xuống kích thích muốn móc cây kéo nhỏ ra đâm người tiếp, cắn răng nói tiếng cảm ơn trái lương tâm.
"Khách khí rồi."
Cố Cảnh Uyên chậm rãi buông lỏng cánh tay Tần Sắt ra, rời đi một giây, anh lại kéo ngón tay cô một cái.
Tần Sắt bị dọa sợ lập tức rụt tay về, đi nhanh về trước hai bước, kéo khoảng cách với anh.
Cô thề, sau này gặp lại Cố Cảnh Uyên, cô thật sự muốn trốn đi, người đàn ông này là một yêu quái, quỷ mới biết anh muốn làm gì.
Cô xoa xoa cánh tay bị chạm vào, luôn cảm thấy trên đó còn lưu lại xúc cảm của anh.
Người đàn ông này cao lãnh chỗ nào, rõ ràng là yêu nghiệt!
Sau khi bác sĩ xem cho Thẩm Duệ, chụp CT đầu xong, chắc chắn không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút, bị chấn động não nhẹ, rất nhanh sẽ tỉnh.
Lúc Thẩm Duệ mở mắt ra, Tần Sắt mỉm cười, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, cô hỏi: "Chồng, có ổn không?"
Vừa nhìn thấy Tần Sắt, Thẩm Duệ tức giận nổi điêm, há mồm liền mắng: "Tiện..."
Mới vừa mắng ra một chữ, Tần Sắt nâng cao giọng: "Hả?"
Câu nói kế tiếp của Thẩm Duệ nghẹn ở trong cổ họng cứ thế không nói ra được, Tần Sắt vỗ nhè nhẹ cái túi của mình, cười híp mắt nhìn anh ta, gương mặt Thẩm Chí Quốc bên cạnh ngay trên đỉnh đầu anh ta.
Thẩm Chí Quốc lo lắng hỏi: "Tiểu Duệ, sao con lại không cẩn thận như vậy, ngã từ trên cầu thang xuống không phải là chuyện nhỏ, lần sau con nhất định phải chú ý."
Vẻ mặt Thẩm Duệ mê mang: "Con lăn từ trên cầu thang xuống? Con...Tại sao con không nhớ gì hết?"
Giọng nói của Cố Cảnh Uyên lành lạnh vang lên: "Cậu ta tạm thời mất trí nhớ, không có gì đáng ngại!"
Nói xong, Cố Cảnh Uyên lại thản nhiên nói mấy chữ: "Đáng tiếc..."
…
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.