Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 6

Gió lạnh

17/06/2016

Đến bên cửa. Lôi cô vào phía trong , rõ ràng hắn còn tăng thêm lực đạo. Cô thật sự muốn khóc đến nơi . Thật là đau. Đau không chịu nổi

- đau quá. Anh làm tôi đau . Buông ra đi. Tôi không dám nữa. Anh bắt tôi làm gì cũng được

hàn mặc phong nhìn cô, từ từ buông tay ra . Hừ lạnh. Tiến đi phía trước. Cô xoa xoa cổ tay đi theo phía sau. Đàn ông gì mà nhẫn tâm như thế. Không thấy cô là con gái chân yếu tay mềm mà vẫn hành động thô lỗ như thế. Có con điên mới yêu hắn. Hàn mặc phong thêm một lần quay lại nhìn cô, với kiểu tốc độ rùa bò của cô làm hắn phải chau mày. Hàn mặc phong một tay cầm lấy tay cô lôi đi

- đừng. Tôi tự đi được

hàn mặc phong rõ là không muốn để tâm lời cô nói tiếp tục lôi đi nhanh hơn. Đến khu đồ thời trang, hàn mặc phong buông tay cô ra, ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Cô đứng nhìn quy mô siêu khủng của shop thời trang này thì hai người nhân viên nữ đến đưa cô đi

- á . . . Hai chị làm gì vậy - cô la lên

lôi cô hết dãy này qua dãy khác, ướm hết bộ này qua bộ khác, chân cô như không còn nổi sức để đi, mặc cho người ta lôi lôi kéo kéo. Cô đâu phải là manơcanh để bọn họ mặc đồ làm mẫu mà cứ lôi suốt như thế. Vả lại hai người này sao khỏe như vậy, cô muốn vùng vẫy thế nào cũng khống chế được. Cứ như bọn họ không phải là phụ nữ. Hai bà chị yêu mến kia cuối cùng cũng cho cô nghỉ khi tống cô vào một cái phòng kín cùng một bộ đồ vô cùng đẹp . Nhưng giờ này ai còn quan tâm đến đẹp xấu, mấy người thần kinh bệnh hoạn kia sao dám bắt cô như thế.

- hai bà chị kia. Hai người sao lại tống tôi vào đây. Thả tôi ra nếu không tôi cho hai người đi gặp diêm vương. Nhanh lên

hàn mặc phong ngồi trên ghế sofa gần đó, ánh mắt vẻ không hài lòng nhìn hai nữ nhân viên đang như hai nữ vệ sĩ đứng trước cửa phòng tay đồ. Nhận được ánh mắt của boss, hai nhân viên lập tức hồn vía lên ngọn cây

- tiểu thư. Xin người hãy thay đồ nhanh lên được không ?

- hả??? - cô đơ người. Lúc bị tống vào đây cô đã nghĩ hai kẻ kia định chơi xỏ cô. Cô đúng là có những suy nghĩ tiêu cực. Cầm phải thay đổi. Phải thay đổi

cạch



tiếng cửa được mở. Cô bước ra với bộ váy được chọn trước đó. Bình thường ai đó đã được xem là công chúa lọ lem , bây giờ được chăm chút thì sẽ hóa nữ hoàng. Và trần bảo nhi chính là một điển hình tiêu biểu. Cổ cao trắng nõn nà, cánh tay thon thả mịn màng, xương quai xanh quyễn rũ. . . Tất cả đều đẹp đến mức tuyệt mĩ. Nhưng đối với cô lại là cực hình sống. Mặc thứ này quả là khó thở. Ép ngực cô khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Chưa kể việc dưới chân phải đi đôi dày cả chục phân

- anh . . . Anh thừa sức sao. Tôi thật . .

Chưa để trần bảo nhi có quyền lên tiếng, hàn mặc phong đã đứng dậy, không chút quan tâm đến bộ dạng mê người của cô. Trần bảo nhi đi phía sau, không khỏi bất bình trước chế độ chủ nô mà hàn mặc phong thiết lập. Nếu nói đúng hơn thì cũng chẳng có nô nào được như cô. Cái miệng không ngừng tung võ mồm , tay chân khua loạn xạ như muốn đánh người phía trước mà không dám

- đúng là đồ ngu ngốc, đần độn,đáng ghét, bẩn thỉu ,thừa hooc môn, súc sinh, . . . Anh nghĩ tôi thích lắm sao. Tôi đi sau anh như thế này chẳng khác nào chó đi sau chủ cả. Thử quay mặt lại đây xem, tôi sẽ cho anh một cú đấm. Không chỉ đấm thôi. Tôi sẽ xé xác, lột da, róc xương, . . - vừa đi cô vừa lẩm bẩm, tay đấm vào không trung và cô cũng chẳng biết rằng người đi phía trước đã dừng lại và đang quay người nhìn cô như một con điên.

Bốp

may sao, ông trời không ban cho cô chiều cao nếu không đấm trong tưởng tượng của cô bây giờ đã hạ cánh an toàn trên mặt hắn. Tay cô đang nắm thành quyền đặt trước ngực hắn . Trong tình thế này thì. . . Cô duỗi tay, cười xoà

- hàn mặc phong. Áo anh bẩn rồi này- nói rồi cô làm bộ phủi phủi

hàn mặc phong đương nhiên biết mình vừa nghe thấy những gì, nhìn thấy những gì và cũng biết cô nghĩ những gì. Căn bản là boss lạnh lùng không muốn chấp với tiểu nhân bên cạnh.

Hắn tiếp tục đi, lần này thì cái loa phía sau không còn chửi rủa mà lại tiếp tục phát điệp khúc than vãn

- mỏi chân chết đi được. Gì mà rộng như vậy chứ. Cả đôi dày chết tiệt này nữa. Đi cả ngày chắc cũng không hết quá. Chủ của toà cao ốc này chắc giỏi lắm. Xây đương được hẳn như vậy phải là một thiên tài trong ngành kinh tế. Ước gì tôi gặp được boss ở đây một lần. Ít ra cũng biết và học hỏi được kinh nghiệm. Không biết boss lớn của nơi này là một người như thế nào nữa. Mà tài giỏi như thế này thì sẽ thường là một ông già bụng bự , tộc bị hói nữa chứ. Đúng là quá chuẩn. Anh thấy có đúng không- trần bảo nhi hồn nhiên quay sang hỏi đại boss. Chỉ biết khuôn mặt kia như phủ một lớp băng giá buốt, đúng là băng đó thì không thể tan chảy nổi được. Sao hắn luôn thích trời lạnh như thế. Quả thật là nhìn mặt hắn là sẽ nghĩ tuyết ngoài trời sắp rơi dù là trời đang nắng nóng

- tôi nói sai gì à- cô hỏi khi thấy thái độ câm nín đến mức đáng sợ của hắn. Ai bảo hắn phải câm mồm lại, cô đâu có bắt, điều đó làm cô nghi vấn hắn bị câm hoặc vốn ngôn ngữ không đủ giao tiếp. Cô quay đi. Đập vào mắt cô là shop sách siêu lớn. Trần bảo nhi từ nhỏ đã mê sách nhưng không phải là bản năng yêu thích đọc như mấy con mọt sách. Rõ ràng cô đọc, đọc để tìm một nơi mà không ai biết đến mình, không ai nhận ra sự tồn tại của mình . Từ năm chín tuổi cô đã bắt đầu nhận thức ra những thứ đó. Cô chộp ngay một cuốn sách siêu dày, chắc cũng nặng đến vài kí và bắt đầu lật giở. Hàn mặc phong tiến lại thuận tay cầm một quyển lên giở giở rồi lại vứt xuống, không thể tập trung như cô. Ở những chốn đông người như vậy, ai khó mà tập trung được như cô

- hàn mặc phong . Anh có thể cho tôi vay một ít tiền được không. Tôi sẽ trả anh

chân mày hàn mặc phong như ríu lại với nhau. Cô gái nhỏ trước mặt dám cả gan mượn tiền hắn, cô không biết hắn là ai sao? Hồi nãy lại còn tưởng tượng về hắn như vậy. Không lẽ còn có người dám không biết đến ba chữ hàn mặc phong.



- tôi sẽ trả anh. Thật đấy. Tôi cầm mua chúng, tôi đã muốn có từ lâu nhưng chẳng có nhà sách nào có cả

- vì những nơi đó quá tầm thường- hàn mặc phong cất giọng

- hả. Anh không bị câm sao, cũng không bị hạn chế vốn giao tiếp

sắc mặt hàn mặc phong đanh lại. Đúng là vô cùng nhục nhã. Bị câm , bị hạn chế vốn giao tiếp, kể cả những kẻ mang trên mình uy quyền cũng không dám nghĩ hắn như thế chứ chưa kể đến việc nói ra cửa miệng, lại còn trước mặt với một thái độ vô cùng phấn khích. Cô gái này đúng là biết cách làm hàn mặc phong nổi điên

- thích đến vậy sao?

- đương nhiên. Tôi không có điều kiện để đọc nhiều bởi tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, đến ăn còn lo không nổi thì muốn gì đến những thứ cao sang như thế. Chín tuổi, tôi đã trốn trong thư viện của trại trẻ mồ côi để đọc sách. Anh có thấy tôi ngu ngốc nhất không. Tôi đã đọc đến nỗi quên ăn đấy. Tôi đã trốn ở đó cả đêm. Nhưng tôi không biết vì sao tôi lại thích ở đó. Nhưng rõ ràng không hẳn là tôi thích những cuốn sách đó mà là vì tôi đang trốn tránh lũ trẻ ở đó. Tôi cũng không biết mình tại sao lại ở đó, tôi đã không nói gì và bọn chúng nghĩ tôi bị câm và bắt đầu bắt nạt tôi trong những ngày sau đó. Thật sự thì tôi không có bản lĩnh lớn để đấu lại với một bọn lớn hơn mình nhưng mà tôi tự coi chúng là phế nhân của xã hội. Trong thời gian đó tôi chỉ biết cúi đầu vào sách, vì tôi chẳng muốn làm bạn với những kẻ ngu si và dùng bạo lực như đám lưu manh. Những quyển sách đó chẳng được ai dòm tới nên tôi chắc cũng được xem là người đầu tiên động đến. Tôi đã đọc hết trong vòng một tuần nhưng tôi không biết mình sẽ tìm tiếp ở đâu. Ở đó chỉ có một người tốt với tôi thôi. Còn lại đều là quỷ đội lốt người. Họ nuôi những đứa trẻ mồ côi chỉ để lấy tiền từ một nhà tài phiệt nào đó làm từ thiện. Tôi đã cắn răng chịu đựng sáu năm để thoát ra khỏi đó- cô nói, đôi lúc lại nở một nụ cười thánh thiện che đi nuộc mắt ẩn phía sau

- rất tốt

- chẳng tốt gì cả- trần bảo nhi nói, nước mắt muộn màng rơi xuống vài giọt, thấm vào trang sách còn mới. Người con gái phía trước đang khóc. Hàn mặc phong cảm thấy tim mình như nghẹn lại một giây.

Hắn nhăn mặt

- nín

cô kinh ngạc nhìn hắn đang ra lệnh cho mình

- hàn mặc phong. Đây là điều bí mật mà anh là người đầu tiên nói ra, tôi nói ra không phải vì muốn nhận sự thương hại. Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói với anh nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook