Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 30: Kế Hoạch Kinh Doanh Cấp Tốc Người Yêu

Gió lạnh

23/07/2016

Trần bảo nhi vừa vào phòng đã ngồi bệt xuống ghế, chỉ hận không thể nằm lăn ra ăn vạ dưới sàn. Chả qua cũng vì cô đang thương tiếc bộ đồ đắt tiền đang mặc trên người mà không nỡ làm nó tổn thương, bằng không cô đã làm như thế. Hai tên kia dám dồn cô vào đường cùng, cô quyết không thể tha, nếu cô tha cô không còn là trần bảo nhi, còn cô tha thì trừ phi hai tên đó cho cô một vài số $$, như vậy thì cô còn suy nghĩ. Bất ngờ, kin đẩy cửa bước vào, trên gương mặt mang vẻ hưng phấn khó dấu.

- trần bảo nhi, cậu làm rất tốt, thật sự rất tốt. Cậu cũng rất đẹp.

- không tốt, cũng không hề đẹp.

Trần bảo nhi thẳng thắn đáp. Cô không đẹp, cô không tốt, cô chỉ thích tiền.

- trần bảo nhi, cậu chưa có bạn trai sao?

- chưa có. Cũng không có và không cần. Bạn trai giống như kẹo cao su, rất khó chịu.

Đó chính là lời nhận xét của riêng bản thân cô về định nghĩa hai từ bạn trai. Kẹo cao su là thứ cô chọn với sinh vật lạ tên là bạn trai kia. Bản thân cô vô cùng thích kẹo bánh nhưng lại cực kỳ ghét kẹo cao su. Thứ kia vô cùng rắc rối mà theo cô thì thứ kẹo cao su kia rất vô vị, không có một chút dinh dưỡng nào, lại càng không thể nào làm no bụng và đặc biệt là nhai rất mỏi miệng. Vì vậy nó không bao giờ là sự lựa chọn tối ưu của cô. Bản thân cô đưa ra phép so sánh như thế một phần là cô căn bản đang ghét bạn trai và phần đa còn lại chính là nhờ hàn mặc phong yêu quý ban cho. Hàn mặc phong và thứ kẹo cao su kia rất giống nhau, dinh dưỡng hắn đương nhiên không có, con người thì vô vị, nhai đặc biệt rất rất mỏi miệng, mà cô thì cũng chưa thử nhưng theo cô nghĩ hắn xác lớn như thế, cho cô nhai cả đời cũng không hết. Độ bám dính thì hơn keo, việc gì cô làm hắn đều gì, cô nghĩ gì hắn đều hay. Nếu được công tâm mà bình chọn thì hắn chính là loại kẹo cao su đắt nhất, hiếm nhất, chất lượng nhất và cũng biến thái nhất. Vì vậy, cô dù có tiền cũng không mua thỏi kẹo cao su ấy.

- tớ thật sự rất thích cậu. Vô cùng thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tớ được không?

Tên kan này không hiểu ngôn ngữ loài người sao. Cô đã sỉ nhục bạn trai như thế, hắn còn muốn xông vào. Cô phải cho hắn hiểu.

- không. Cậu không hiểu tôi nói sao?

- tớ hiểu, nhưng tớ vẫn muốn cậu làm bạn gái tớ.

- không.

Cô khẳng khái đáp. Đến hàn mặc phong cô còn không sợ thì tên này cô chẳng coi ra gì. Nhưng nếu nhận xét đúng thì cô vẫn sợ hàn mặc phong. Riêng kin không vì sự từ chối thẳng thừng của cô mà nản lòng, càng tiến tới gần, trần bảo nhi lại trốn tránh. Lùi mãi thì cũng không còn đường lùi. Trần bảo nhi không biết mình có nên tiến lên hay không. Nhưng người đàn ông to lớn này, cô nhỏ bé như thế, sao có thể địch lại.

- tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ cậu đâu. Cậu muốn làm gì?

Kin dừng bước, khẩu khí của cô, vô cùng lợi hại.

- cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?

- có người chống lưng cho tôi, tôi chẳng việc gì phải sợ.

Càng như thế, kin càng muốn cô, tại sao lại không thể khi một nam một nữ trong phòng. Kin giống như một con thú đói, trận cô vào tường cứng, khiến cô vô cùng sợ hãi. Song cô chỉ thấy, luồng sáng mọi phía bỗng vụt tắt, cơ thể cô được giải phóng. Rồi cũng chỉ vài giây sau, có tiếng khóa trái cửa. Bóng đêm, cô sợ chúng, cô sợ buổi đêm mưa giông lớn ấy, tiếng sấm như gầm thét trong đêm, sét như muốn xét tan cả bầu trời đen nghịt. Mưa rơi nặng, nước chảy xối như muốn vùi dập tất cả, trong đám cỏ lau sậy cao ngút, hoang vu như nguyên thuỷ, lá sắc như dao kiếm rạch lên người cùng nỗi sợ hãi bất tận, tất cả đã hình thành trong cô một nỗi sợ vô hình. Sợ đến mức không thể thở nổi. Cô đang sợ chết. Cô luôn sợ chết. Sợ mình không còn sống. Sợ, sợ rất nhiều. Cô sợ những cơn đau đầu như muốn bổ nhỏ khối não cô, sợ những giấc mơ kinh hoàng, cô sợ bị bỏ rơi, sợ bị phản bội, sợ mình sẽ ngu ngốc, cô sợ nước, sợ rất nhiều. Nhưng cô chưa hề hiểu, mình thật ra sợ nhất điều gì.

Gió lạnh các bạn có thể kết bạn với mình để cập nhật lịch post qua nick Trần Thị Uyển Nhi , ảnh đại diện của truyện.

Nỗi sợ hãi bao vây, bao vây một cách lạ lùng. Có một, không, có hai bàn tay đã nắm lấy bả vai cô trong khi cô chỉ biết ngồi thụp xuống. Bàn tay đó dùng lực rất mạnh, mạnh như muốn bóp nát vai cô, vô hình tăng thêm sự sợ hãi trong người trần bảo nhi.

- đừng. Tôi đã nói là không thể. Tôi không thích cậu. Không thích ai cả.

- không thích. Không thích cũng phải thích. Tôi thích cậu, cậu cũng phải thích tôi. Cậu không có sự lựa chọn khác.

- không. Không bao giờ.

- nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ bóp chết cậu ngay tại đây.

- bóp đi. Cậu dám giết tôi, có người sẽ giết cậu.

- chẳng ai có thể động đến tớ. Còn cậu, vĩnh viễn có hàng ngàn người có thể động đến.

- kin. Tôi nói cho cậu biết. Cậu không phải là thượng đế, càng không phải là kẻ có quyền uy to lớn. Cậu lớn, còn có kẻ gấp bội cậu.

- thử nói đi, hàn mặc phong sao?

- chính xác. Hắn ta chính là bạn trai tôi. Cậu còn gì để nói.

- còn. Tất nhiên là còn. Bà xã, cuối cùng chính em là kẻ thừa nhận.

Giọng điệu này, cái chất giọng khinh người đặc trưng này. Ồ... Chính là của hàn mặc phong biến thái. Cuối cùng thì cô cũng rơi bẫy. Tại sao cô không thể nhận ra cái giọng điệu biến thái đó chứ. Cô đã thừa nhận, lần này thì cô dù có mười cái miệng cũng không thể phản biện cho bản thân. Nhưng mà, trần bảo nhi cô vẫn phải thừa nhận là cô hơi hơi thích hắn, trong thời gian qua, quãng thời gian cô ở với hắn, đương nhiên là có rất nhiều rung động. Hắn đẹp trai, nhiều tiền, giàu có, lại còn rất hào phóng, có xe, có biệt thự, có uy quyền. Cô có ngốc đến mấy mới không thích hắn. Suy cho cùng thì tất cả những lý do đó chỉ bao biện cho việc cô đã yêu hắn. Yêu hắn rồi. Cô đã yêu hắn. Ai bảo hàn mặc phong không phải là cao thủ tình trường, ai bảo đất sa mạc không thể trồng hoa hồng, chẳng có gì là không thể, và nhất là đối với hàn mặc phong đại nhân kia. Việc kinh doanh mà hàn tổng cũng có thể áp dụng vào thứ tình yêu vĩ đại thì hắn không thể không là một con người thực dụng được kẻ khác ngưỡng mộ. Trong lúc đến tìm cô tính sổ, vừa vào phòng đã thấy một cảnh mà hàn thiếu không thể không ghen tuông. Nhưng ghen tuông là một chuyện, lý trí lại là một định nghĩa khác. Sau khi được ông hoàng tình trường lee sung giảng giải về tình yêu, hàn mặc phong liền áp dụng chiêu thức của đầu tư chứng khoán vào mối tình của hắn. Kết quả thật là quá tốt, còn trên cả tốt. Cô đã thừa nhận hắn chính là bạn trai. Nhưng khái niệm về bạn trai của hàn mặc phong lại vô cùng sâu sắc , logic và mang chút biến thái cộng độc quyền. Bạn trai với hắn thì cô phải yêu hắn, cấm nghĩ đến người đàn ông khác, chỉ cầm mang chút mầm móng, hắn tuyệt tình sẽ đạp nát, thứ hai, bạn trai thì cũng không khác mấy là chồng, vì vậy hai người đương nhiên chung chăn gối, ăn chung ngủ chung, và tạm thời cũng chỉ từng thứ đó chung, hắn chưa hề nghĩ đến thứ khác mà hắn và cô có thể chung. Đối với hàn mặc phong thì yêu đương là không có hai từ chia tay, hắn tuyệt đối chung tình. Nhưng chung tình của hắn làm người khác phải hoang mang tột độ.

Hàn mặc phong bật đèn, gương mặt có chút thoả mãn ngồi trên ghế, mang nét cười sâu trong mắt nhìn xuống cô ở phía dưới sàn. Trần bảo nhi hiện tại đang ở trong một tâm trạng vô cùng rối, rối đến đáng sợ. Yêu hắn hay không yêu với cô là cả một vấn đề.

- bà xã, mau lại đây với anh.

- anh câm mồm lại cho tôi.

- có lại không?

Sắc mặt hàn mặc phong từ sủng chuyển ngay sang chế độ ngược đãi. Hắn dùng lời ngon ngọt với cô, cô không nhận, còn dám tỏ ra thái độ không vừa lòng. May cô khi hắn đã nhận định cô là vợ, bằng không hắn đã không nương tay mà dùng bạo lực với cô.

- không. Hàn mặc phong, tôi hỏi anh. Anh thấy tôi có yêu anh không?

- đương nhiên là em rất yêu tôi.

Trần bảo nhi đúng là ngu ngốc, đặt ra câu hỏi với hàn mặc phong thì xem ra chẳng khác nào chui đầu vào lỗ.

- nhưng mà tôi thấy có cái gì đó hơi lạ!

- em có yêu tiền của tôi không?

- có.

- em có yêu xe của tôi không?

- có.

- nhà của tôi?

- có.

- em có yêu tôi không?

- cái này thì hơi khó nói.

- nhà của tôi, tiền của tôi, xe của tôi em đều yêu hết. Những thứ xung quanh tôi em đều yêu, điều đó càng chứng tỏ em yêu tôi còn nhiều hơn tôi yêu em.

- tại sao lại như thế?

- nhìn xem, xung quanh em, ngoài em ra, tôi chẳng yêu thứ gì của em cả. Tiền, em đương nhiên không nhiều bằng tôi, xe em không có, nhà em bị triệt tiêu. Em có thứ gì đáng để tôi yêu em ngoài cơ thể kia của em.

Hàn mặc phong chính xác sinh ra đã được thượng đế định là một nhà kinh doanh kiệt xuất. Cô ngồi nghe hắn thuyết phục bản thân mà vô cùng bái phục mặc dù những điều hắn đưa ra là những lý do nực cười nhất thế kỷ 21. Song, những điều nực cười nói trên cũng là những điều được hắn tốn bao nhiêu chất xám mới thuyết phục logic như vậy. Cả bài diễn thuyết với cô chính là tổng hợp kiến thức kinh doanh của bản thân suốt bao nhiêu năm trời. Không thể nào tốt hơn.

- anh nói rất hay nhưng mà...

- em ruốt cuộc có lên hay để tôi bóp chết em rồi mới chịu đứng dậy.

Trần bảo nhi lập tức đứng dậy, vô cùng nghiêm túc trước mặt hàn mặc phong.

- yêu tôi hay không yêu. Mà không yêu cũng phải yêu.

- thật sự là...

- hôn anh.

Trần bảo nhi mở to mắt nhìn hàn mặc phong. Yêu cầu quá trắng trợn.

- hôn anh. Anh không phải lúc nào cũng phải chủ động, em không thể ngồi hưởng anh mãi. Hôn anh, em liền biết em yêu anh nhiều như thế nào.

- không.

Trần bảo nhi khẳng khái.

- đàn ông không thể lúc nào cũng phải hôn đàn bà. Đã đến lúc đàn bà nên hôn đàn ông, và em phải như thế.

- không.

Hàn mặc phong tức tối, đứng thẳng dậy, kéo cô lại.

- em không hôn vậy anh hôn.

Sau một hồi dây dưa không nghỉ, hàn mặc phong nhìn cô, vẻ mặt yêu mị lạ thường.

- yêu chưa?

- rồi.

Hàn mặc phong ung dung quay lại ghế ngồi, mang một tia nắng mới mẻ.

- hàn mặc phong, nhìn cậu có vẻ hạnh phúc.

- một vụ làm ăn mang lãi lớn.

- hàn mặc phong, chúng ta là bạn bè, cậu nên chia cho tớ, hoàng quân chắc không cần đâu.

- chia cho cậu?

- chẳng phải cậu làm ăn mang lại lãi lớn sao?

- đừng hòng.

- hàn mặc phong, cậu đúng là siêu ki bo bủn xỉ. Tài sản nhà cậu tiêu đến hai mươi đời còn chưa hết.



- cậu có thấy ai chia vợ cho bạn không?

- vợ sao? Của cậu thì tớ không dám, nhưng của người khác thì tớ vẫn còn cân nhắc.

- cậu dám động đến vợ hàn mặc phong, cậu ấy sẽ giúp cậu thanh lý đời sau sạch sẽ.

hoàng quân nhìn lee sung.

- cậu dám bán đứng anh em.

- nếu cậu được giá tớ cũng sẽ bán cậu, không đợi lúc cậu phải nói.

- hàn mặc phong, cậu đừng mang bộ mặt cười tủm tỉm như thiếu nữ gặp trai đẹp ấy, không hợp với cậu đâu. Đằm đằm sát khí vào.

Mũi đạn của lee sung chĩa sang hàn mặc phong, bắt đầu bắt bẻ người khác.

- thiếu nữ thời nay thấy trai đẹp là xồn xồn, e thẹn cái đầu cậu.

- hoàng quân, một ngày cậu không cắn tớ được một miếng là miệng cậu ngứa ngáy sao?

- hai cậu thành một đôi được đấy.

- tụi này không đồng tính.

Hai người kia quay sang, mắng thẳng người vừa lên tiếng.

Phần thi dạ hội được bắt đầu, những bộ váy kiêu sa lộng lẫy kia dù đã được diện lên, nhưng cái loa rè lee sung vẫn cứ hát bên tai hàn mặc phong.

- hàn mặc phong, tại sao em gái tớ chưa xuất hiện.

Hàn mặc phong im lặng, đáp lại thì sẽ không có cơ hội kết thúc. Vậy nên tốt nhất là không đáp. Đợi mỏi cả hai mắt thì cuối cùng lee thiếu cũng đợi được người muốn đợi. Trần bảo nhi chắc có lẽ không phải là người xấu nhất nhưng cũng không đẹp nhất, song ở cô lại mang một sức hút kì lạ. Đã thế trên môi lại mang một nụ cười vô cùng xinh xắn. Lee sung- ông anh mạo nhận của cô liền quay sang hàn mặc phong mà tỏ vẻ am hiểu.

- Hàn mặc phong, tớ khuyên cậu thật lòng. Cậu nên đưa cô ấy đến khoa thần kinh khám. Mới vừa đằm đằm sát khí giờ lại tươi cười. Quả là đáng ngờ.

- cảm ơn. Tớ cũng khuyên cậu một điều rất cần đối với cậu.

- tớ sẽ nghe.

- cậu nên đi kiểm tra lại giới tính.

- hàn mặc phong, cậu ngày bằng mồm mép.

Lee sung gật đầu, khuôn mặt rất đau khổ. Tại sao ai cũng nghi ngờ giới tính của cậu trong khi cậu là một boy, một boy chính hiệu.

Phía dưới, trong đám đông đang hồ khởi, một cô gái nắm chặt tay quay đi. Trần bảo linh rít lên.

- tôi và cô nợ nhau từ khi nào vậy. Tôi sẽ không tha cho cô.

Hàn mặc phong cặm cụi điền điền vào tờ giấy.

- sau khi cộng điểm từ ba ban giám khảo, đặc biệt là người có quyền uy nhất hàn thiếu gia, hàn mặc phong, chúng tôi xin công bố người chiến thắng là trần bảo nhi

- hàn mặc phong, cậu thiên vị.

Hoàng quân nói.

- các cậu bị mù mắt thẩm mĩ sao?

- đừng cười. Sẽ có đại chiến đấy.

Lee sung đập tay vào vai hàn mặc phong, chơi lại hàn mặc phong một vố, xem như trả thù.

Tối, trần bảo nhi ngồi trên giường, ôm chân than thở một mình. Vừa chạy, vừa đi giày cao gót cả chục phân, chỉ tại cái tội hám tiền của cô, bằng không cô đã không bị như thế. Hàn mặc phong đẩy của bước vào, hắn giống như một liều thuốc khiến toàn bộ tế bào xấu hổ của cô phát huy tác dụng.

-Vào đây làm gì?

- đương nhiên anh có quyền vào.

- không có quyền.

- được rồi. Vì em anh sẽ chấp nhận.

- chấp nhận gì?

- cưng chiều em.

- tôi không cần anh cưng chiều. Không cần.

- em yêu, em không thể thay chữ tôi bằng chữ em được sao? Anh đã thay rồi, bây giờ thì đến lượt em.

- không.

Cô khẳng khái đáp trả.

- em thử nói em yêu anh xem.

- em yêu anh.

Trần bảo nhi cô sợ gì mà không nói. Chỉ là ba từ. Cô không nói để hắn khinh thường cô chắc. Nhưng một sự thật không ngờ là...

- bà xã, anh cũng yêu em rất nhiều.

- anh...

- em không thay, tôi bóp chết em.

Hàn mặc phong quay sang, trừng mắt dọa nạt với cô. Và chiêu thức ấy đặc biệt thành công với kẻ ham sống sợ chết như trần bảo nhi.

- được. Tôi sẽ thay, lập tức thay.

- rất ngoan. Em chính xác là không lượng sức mình mà chiến đấu với tôi, em sẽ bại thảm hại.

- không dám.

- em dám có tư tưởng phản anh, anh sẽ lập tức...

- bóp chết.

Trần bảo nhi hiểu, rất hiểu, ở bên hắn lâu như vậy, hắn không phải là hay nói, càng ít khi nói nhiều, cho nên cô liền đoán được vế sau.

- nếu một ngày em không thể đi?

- anh sẽ cõng em.

- nếu em không nhớ anh?

- anh sẽ kể em nghe. Còn em?

- nếu anh không nhớ, em sẽ đánh cho anh nhớ ra. Còn nếu như vậy mà cũng không nhớ thì quá tốt.

Bắt đầu một tình yêu mới. Vốn dĩ tình yêu đó đã được bắt đầu, chỉ là người trong cuộc quá cứng đầu mà không chịu thừa nhận. Khi thừa nhận lại quá tự cao mà không biết thay đổi. Hai con người kia phải cao ngạo như thế thì mới có thể yêu nhau được lâu, mới có thể ở bên nhau mãi mãi.

Một buổi tối khác sau khi chính thức thừa nhận tình yêu, trong phòng ngủ, dưới ánh đèn sáng, trên giường lớn, trần bảo nhi hứng khởi ngồi đến tiền. Đó là sở thích lớn nhất của đời cô. Chắc kiếp trước cô là máy đến tiền nên bây giờ mới mê tiền như thế. Tuy đã là bạn gái của hàn thiếu gia quyền uy đầy mình nhưng trần bảo nhi cô vẫn cần cù chịu khó đi làm thêm bên ngoài. Tất nhiên là điều đó thì hàn mặc phong khôn hề biết. Sau khi biết được thân thế lẫy lừng của bạn trai, trần bảo nhi đọc mãi, đọc hoài, tìm hiểu mới thấy hàn mặc phong của cô thật vỹ đại. Vỹ đại nhất trong những người cô gặp, thống kê số tiền mà hàn mặc phong có đến máy tính còn chưa tính hết. Vậy có nghĩa là rất giàu. Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, thời gian không kịp để cô thu dọn đống tiền bày ra, chỉ còn cách lấy chăn che lại. Hàn mặc phong chiếu tia nhìn lên người cô.

- anh nhìn gì vậy? Đừng nhìn với ánh mắt như thế.

- trần bảo nhi, bình thường em hay xem xét ánh mắt của anh lắm hay sao?

- ờ... Thì là... Là...

- tôi đương nhiên có quyền nhìn em. Pháp luật không cấm.

- đúng. Không cấm. Không cấm.

Hàn mặc phong bình thản tiến lại. Trần bảo nhi bỗng nhiên có phản ứng thái quá lên.

- đứng lại. Anh không được lại đây, không được tiến lại.

- em đang che giấu điều gì sau lưng tôi.

Hàn mặc phong nheo cặp mắt mang nhiều tia nghi hoặc hướng đến cô.

- không. Không có. Tôi chẳng giấu gì dưới chăn cả.

Trần bảo nhi phủ nhận. Nhưng phủ nhận lại trở thành tự nhận. Hàn mặc phong lập tức hiểu vấn đề liền lật chăn lên. Một cảnh tượng đẹp đẽ trong tình yêu. Truyền thuyết là hoa rơi, gió thổi, bây giờ gió không thổi nhưng tiền rơi.

- tiền ở đâu ra?

- ở phòng ai nghĩa là của người đó.

- của em.



Gật đầu.

- tiền làm thêm.

Gật đầu rồi lại lắc đầu.

- trần bảo nhi.

- em... Em không có. Chỉ là lo cho tương lai sau này.

Trần bảo nhi xua tay, tìm ra một lý do cho đến giờ phút này được xem là thuyết phục nhất.

- em nghĩ anh không lo nổi cho em sao?

- không phải.

- vậy thì sao?

- lỡ như một ngày đẹp trời nào đó anh cảm thấy ghét rồi đuổi ra khỏi nhà. Nếu như vậy thì ra đi tay trắng lấy gì mà sống.

- tiền thưởng của em đâu.

- cái đó đó là chuyện khác. Tiền tiêu đương nhiên là sẽ hết, phải tích góp khi có thể.

- lý lẽ của em, anh không cãi nổi.

- nếu sớm biết như thế thì anh không nên cãi.

Cô đi xuống giường, tư thế chuẩn bị nhặt tiền. Hàn mặc phong từ phía sau ôm lấy cô đi về giường.

- anh làm gì vậy?

- ngủ đi. Không còn sớm nữa.

- anh không thể ngủ ở đây.

- chẳng có gì mà không thể cả. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong, rõ ràng là đang tính kế gì đó mà ai cũng đoán ra là cô đang muốn thu gom số tiền bay tung toé kia. Quay sang, nhìn vào mặt hàn mặc phong, lại nghĩ đến tiền. Tiền. Trời... Hắn đang nằm trên gối mà dưới gối thì vẫn còn tiền...

- Hàn mặc phong, anh nâng đầu lên được không?

Hàn mặc phong tuy trong lòng mang chút khúc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn như một chú cún con là theo lời cô.

- vẫn còn tiền ở dưới đó.

Trần bảo nhi cười cười, vô cùng ngây ngốc. Hàn mặc phong sau khi nghe câu nói kia, lập tức đặt đầu xuống, đè thẳng lên tay cô.

- anh mau ngồi dậy. Bằng không...

- bằng không cái gì. Anh tuyệt đối không thèm lấy vài đồng tiền lẻ của em đâu.

- nếu có trộm thì sao?

Trần bảo nhi vẫn cứng đầu cãi bướng, tay không ngừng cố gắng vùng vẫy.

- nằm yên, em không sợ trộm sẽ trộm em sao?

- anh sợ thì có.

Sáng. Hàn mặc phong thừa dịp trở mình, trần bảo nhi như tìm được sự giải thoát, liền không ngần ngại mà lật người ôm ngang người hắn. Đó là tư thế cô thích nhất khi ngủ, đặc biệt rất thích, không biết từ lúc nào, đã rất lâu, từ khi còn nhỏ đã như vậy. Hắn nhanh chóng mở mắt nhìn cô, ánh mắt mang chút không vừa lòng.

- dậy.

- một chút nữa, thêm một chút nữa thôi.

- một... hai...

Trần bảo nhi lập tức ngồi dậy, ngồi dậy rất nhanh. Nhanh đến mức không tưởng, nhanh đến nỗi mắt còn chưa kịp mở.

- tỉnh táo chút xem.

Hàn mặc phong giơ tay tát tát vào má cô, trần bảo nhi dường như không cảm thấy đau, còn âu yếm cầm lấy bàn tay kia .

- muốn ngủ, thật sự rất muốn ngủ.

- tiền của em bị bọn trộm lấy sạch không còn một đồng.

Trần bảo nhi kia đang mơ ngủ cũng nổi đóa lên, đem thân thể nhỏ bé trấn áp hàn mặc phong.

- thấy chưa, em đã nói rồi. Bằng không bây giờ em đã không mất tiền. Tiền của em, anh mau đền lại không thiếu một xu. Nếu không, đoạn tuyệt quan hệ.

- chỉ sợ em không làm được.

Hàn mặc phong bất cần xô thẳng cô xuống sàn một kiểu không thương hoa tiếc ngọc, không yêu đương mà như đang vứt một bao rác vào bãi rác.

- anh...

- tiền của em có rải đống trước mặt tôi, hàn mặc phong tôi cũng không thèm.

- hàn mặc phong, anh nói là tôi.

Trần bảo nhi bắt bẻ trong từ chữ của hắn. Rõ ràng hắn nói cần phải thay đổi cách xưng hô, nhưng căn bản hắn lại không thể làm được mà còn bắt cô làm, như thế là sai. Cô quyết đòi công bằng cho xã hội.

- tôi vốn dĩ có quyền uy hơn em, tôi cũng không thích phải xưng bằng anh. Nó sến súa giống như gái gọi.

Hàn mặc phong thẳng thắn phê bình, như thế là giống như là nói việc cô uốn éo gọi anh xưng em là giọng nói của những cô gái không đứng đắn.

- anh nói như vậy không lẽ chê em giống như là gái vũ trường.

- em nghĩ xem, em với anh đương nhiên khác xa, nhưng ánh mắt em nhìn tiền của anh thì rất giống.

Đây chính là tính tình thẳng thắn tuyệt đối của hắn. Nhưng là chỉ tuyệt đối với cô, nên sau mỗi lần đấu khẩu với hắn thì trái tim cô, tâm hồn cô bị tổn thương vô cùng lớn. Lớn đến nỗi vài ngày sau mới bình phục được, đương nhiên là cần ai đó dỗ giành.

- em không phục?

Hàn mặc phong nheo mày nghi ngờ hỏi.

- không phục.

Trần bảo nhi một mực đáp, cô không phục, rất không phục.

- không phục thì cũng không sao?

- hả??

- vì nó căn bản là không ảnh hưởng đến tôi .

Hàn mặc phong bước ra khỏi phòng, còn về trần bảo nhi thì đang vô cùng ngoan ngoãn thu dọn tiền.

- thu dọn hết rồi chứ?

- ừ.

- không thiếu tờ nào?

- thừa vài chục tờ. Hàn mặc phong, anh thật tốt bụng, biết thứ em thích nhất là gì?

- là gì?

- tiền. Anh quả là vĩ đại.

- không phải tôi sao?

- thì là như thế.

Trần bảo nhi xoay thế người, chuẩn bị chuồn thì hàn mặc phong đã mau lẹ nắm lấy cổ áo cô, lôi ngược trở lại, hành động này được xem là bạo lực.

- anh bạo lực. Mau buông ra.

- lập tức xếp lại thứ thích trong lòng em. Hàn mặc phong tôi vừa có tiền vừa có sắc đẹp. Em còn gì không vừa lòng.

- tiền là của anh. Không phải của em.

Trần bảo nhi trương gân trương cổ cãi lại.

- bà xã, là của con chúng ta. Anh thì căn bản cũng không cần tiền cho lắm, nhưng con chúng ta sẽ phải cần rất nhiều khoản.

Hàn mặc phong nhẹ nhàng ném cô xuống sàn mà nói về chuyện tiền bạc. Còn miễn phí thông báo cho cô việc vào Hàn Gia làm việc. Trước thông tin đó, trần bảo nhi vô cùng phẫn nộ.

- tên hàn thiếu gia biến thái đó...

Hàn mặc phong liền quay sang, nhìn một cái rất sắc, sắc để đủ giết người khiến trần bảo nhi liền ngậm miệng mà nịnh hót.

- được anh thông báo, em cảm thấy vô cùng vinh dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook