Chương 12
IChI
17/05/2013
“Mẹ chẳng phải kêu đi chùa sao? Tại sao lại đến nơi khỉ ho cò gáy này?”
Cô nhăn mày, muốn cùng mẹ lên chùa xem bói một chút. Nhưng không ngờ mẹ lại dẫn cô lên chùa không có mấy người, không biết có linh thiên không nữa?
“Con nói cái gì thế hả? Còn không phủi phui cái miệng của mình đi?” Bà trừng mắt nhìn cô. Không biết kiếp trước mình đã làm nên cái gì mà kiếp này lại sinh ra cô con gái như vậy. Đã hai mươi sáu tuổi rồi mà cái gì cũng không biết. Cứ ngây ngây ngô ngô như con gái mới lớn.”Chút nữa vào trong ấy thì đừng có nói bậy bạ, đi theo mẹ khẩn thiết cầu xin là được rồi”.
Nghe mẹ nói mà cô không ngừng kháng nghị: thì ra mẹ cũng là người mê tín. Dĩ nhiên cô chỉ nói trong lòng, nếu mẹ cô mà nghe được không biết sẽ biến cô thành cái gì.
“Xin chào mấy vị sư phụ”. Mẹ tươi cười niềm nở.
Mẹ đối với người ngoài thì niềm nở mà với con mình thì luôn luôn đàn áp. Thật sự rất không công bằng.
Bước vào trong, cô học theo mẹ, quỳ trước phật bà quan âm. Nhắm mắt lại cầu xin.
Dạo này con toàn gặp chuyện xui xẻo, người thương con làm ơn giải quyết mấy chuyện xui ấy đi. Cứ kiểu này con chỉ còn nước nhảy lầu tự tử?
Mở mắt ra, mẹ để lại cho cô một câu rồi phủi *** đi. “Xong rồi thì ở bên ngoài chờ mẹ”.
Có ai như mẹ cô không chứ? Cô muốn cùng mẹ lên chùa giải xui rốt cuộc mẹ lại bỏ đi đâu mất, cô lại không quen thuộc chỗ này. Thở dài chỉ còn cách đứng đợi mẹ trước cửa.
“Cô gái”. Một giọng nói già nua vang lên.
Cô nhìn quanh chỉ có mình cô. Ông ấy đang nói chuyện với cô sao?
“Ông gọi cháu”. Hơi ngạc nhiên, ông đã già như thế rồi mà lại đi một mình chắc có chuyện gì đó muốn cô giúp đỡ.
“Ừ. Tôi chỉ có chút chuyện muốn nói. Cô dạo này có phải thường xuyên nghĩ mình rất hay gặp xui xẻo hay không?”
”Sao ông lại biết?”
“Đó vốn không phải xui xẻo, là duyên phận, cái gì đến ắt hẳn phải đến, cô cứ tự nhiên thuận theo là được”.
Không phải xui xẻo? Duyên phận? Theo tự nhiên? Ông ấy đang nói cái gì thế? Ngẩn ngơ suy nghĩ đến khi có điều thắc mắc muốn hỏi thì ông lão đã biến mất.
Cô thầm than gặp ma rồi. Già cả như vậy sao có thể nói đi là biến mất ngay tức khắc như thế.
“Tiểu cô nương”.
Lại có người kêu cô nữa rồi. Tại sao luôn là cô kia chứ?
“Anh gọi tôi?”. Cô dở khóc dở cười trả lời.
“Đúng vậy, chính là gọi cô”. Người đàn ông nhìn cô chăm chú.”Cô mới từ trong ấy ra phải không?”
“Vâng”. Cô thành thật gật đầu.
Cô nhận thấy mắt anh ta vụt sáng, lại lần nữa cô dự báo không ổn.
“Thật đúng là cô. Lúc nãy tôi vào trong ấy, đã chú ý đến cô rồi. Có thể nói là tình yêu sét đánh. Nhưng mà thấy cô đang cầu nguyện rất thành khẩn cho nên không tiện đến hỏi thăm. Mới vào trong kia thắp hương một lát cô đã đi mất. Tôi quyết tâm phải tìm bằng được cô thì cô đã ở ngoài đợi tôi rồi. Có phải chúng ta rất hợp nhau hay không? Tôi còn nghi hai ta là duyên tiền định nữa đấy”. Anh ta vui sướng nói một mạch.
Duyên tiền định, cô và anh ta. Ngay cả tên nhau cũng không biết bảo cô, anh ta có duyên? Nói cô ở ngoài cửa đợi anh ta? Cô đang đợi mẹ của cô, làm gì có chuyện đợi anh ta? Người này có phải bị bệnh thần kinh hay không?
“Anh à? Anh có phải xem tiểu thuyết kiếm hiệp của kim dung rất nhiều hay không?” Cô nghi ngờ hỏi, có lẽ anh ta xem phim nhiều nên nhiễm rồi.
Anh kinh ngạc:”Sao em lại biết, đúng vậy anh rất thích tác phẩm của kim dung, không nghĩ rằng em lại hiểu anh như vậy, anh càng phán đoán suy nghĩ của mình là đúng”.
Cô hiểu cái đầu anh á. Cô là biết anh điên nên tiện miệng hỏi một câu. Ai ngờ người này điên thiệt, đến mức hết thuốc chữa rồi.
Khổ sở không biết làm sao để giải quyết chuyện này đây.
“Anh à? Tôi làm sao có duyên với anh được. Tôi là người đã có bạn trai rồi”. Cô từ tốn nói, không thể để người đối diện phát hiện mình nói dối được.
“Em nói cũng không xem hoàn cảnh, có cô gái nào có bạn trai rồi lại lên chùa cầu duyên hay không?”. Anh ta đắc ý nhìn cô.
Lúng túng, không biết phải cắt cái đuôi như thế nào thì đằng sau vang lên giọng nói của một người con trai.
“Cô ấy là bạn gái của tôi. Phiền anh tránh xa dùm”.
Cô ngạc nhiên quay người nhìn đằng sau, một người con trai phong độ đang bước từ trong phòng đến gần cô. Anh ta đẹp trai chẳng kém gì Boss. Nói thật cô thấy anh ta có thiện cảm hơn Boss nhiều. Boss ngày nào cũng trầm tĩnh mang bộ mặt ta muốn giết người đi qua đi lại trước mặt cô, cô làm sao ưa cho nổi.
Còn người đàn ông muốn giúp đỡ cô này, dù không có cười nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt anh cũng sẽ tưởng rằng anh đang cười.
Nếu so sánh Boss cùng anh ta thì cô liên tưởng đến hai từ chính xác nhất thiên thần và ác quỷ. Dĩ nhiên Boss không thể nào là thiên thần được.
Dù coi người đàn ông trước mắt là thiên thần nhưng cô cũng không thể tin anh ta được. Biết người biết mặt không biết lòng.
Như nhìn thấy sự nghi hoặc của cô, anh gật gật đầu. Ý bảo cô an tâm.
Cô bước đến khoác tay anh, cười rất tươi. Trông hai người chẳng khác gì tình nhân. Cô thấy cũng phải tự khen mình, hay là cô thử đi đóng phim chắc chắn sẽ nhận được giải lớn.
“Anh sao lại đi lâu như vậy. Có người bắt nạt em”. Cô chu môi biểu tình giận dữ.
“Vị tiên sinh này, anh đang bắt nạt bạn gái tôi sao?”
Người con trai kia xấu hổ, gãi đầu. Không giải thích gì chạy mất.
Thấy tên điên đã đi cô vội vành buông tay anh ra. Lúng túng:
“Xin lỗi, cám ơn anh đã giúp đỡ”.
“Không có gì, chỉ là lúc nãy vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Thấy người kia đầu óc có vấn đề và cô có vẻ chán ghét nên muốn đến giúp thôi”.
Anh nói rất thật lòng, cô có thể nhận thấy anh rất thiện lương.
“Anh đã giúp đỡ tôi cũng nên đền đáp chứ?” Cô cười tươi.
Anh đưa cho cô danh thiếp của mình.
“A! Mẹ tôi ra rồi. Lần khác sẽ gọi điện cho anh”.
Nói rồi cô chạy đi thật nhanh.
Anh không khỏi lắc đầu cười khổ. Cô biết tên và địa chỉ liên lạc của anh nhưng anh lại không biết gì về cô cả. Cô gái này nói đến là đến đi là đi như gió vậy.
Nhưng mà tính cách cuả cô rất dễ thương. Trông chờ vào lần gặp sau vậy.
“Mẹ đã xong rồi sao?”
“Ừ. Cô ở trung tâm môi giới mới vừa gọi điện thoại cho mẹ nói tìm được một người rất tốt. Rất vừa với ý con, là tiểu nhân vật. Hẹn chiều này ba giờ, địa điểm cũ. Con phải đến”.
Lại đi gặp mặt nửa. Lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra.
Cô nhăn mày, muốn cùng mẹ lên chùa xem bói một chút. Nhưng không ngờ mẹ lại dẫn cô lên chùa không có mấy người, không biết có linh thiên không nữa?
“Con nói cái gì thế hả? Còn không phủi phui cái miệng của mình đi?” Bà trừng mắt nhìn cô. Không biết kiếp trước mình đã làm nên cái gì mà kiếp này lại sinh ra cô con gái như vậy. Đã hai mươi sáu tuổi rồi mà cái gì cũng không biết. Cứ ngây ngây ngô ngô như con gái mới lớn.”Chút nữa vào trong ấy thì đừng có nói bậy bạ, đi theo mẹ khẩn thiết cầu xin là được rồi”.
Nghe mẹ nói mà cô không ngừng kháng nghị: thì ra mẹ cũng là người mê tín. Dĩ nhiên cô chỉ nói trong lòng, nếu mẹ cô mà nghe được không biết sẽ biến cô thành cái gì.
“Xin chào mấy vị sư phụ”. Mẹ tươi cười niềm nở.
Mẹ đối với người ngoài thì niềm nở mà với con mình thì luôn luôn đàn áp. Thật sự rất không công bằng.
Bước vào trong, cô học theo mẹ, quỳ trước phật bà quan âm. Nhắm mắt lại cầu xin.
Dạo này con toàn gặp chuyện xui xẻo, người thương con làm ơn giải quyết mấy chuyện xui ấy đi. Cứ kiểu này con chỉ còn nước nhảy lầu tự tử?
Mở mắt ra, mẹ để lại cho cô một câu rồi phủi *** đi. “Xong rồi thì ở bên ngoài chờ mẹ”.
Có ai như mẹ cô không chứ? Cô muốn cùng mẹ lên chùa giải xui rốt cuộc mẹ lại bỏ đi đâu mất, cô lại không quen thuộc chỗ này. Thở dài chỉ còn cách đứng đợi mẹ trước cửa.
“Cô gái”. Một giọng nói già nua vang lên.
Cô nhìn quanh chỉ có mình cô. Ông ấy đang nói chuyện với cô sao?
“Ông gọi cháu”. Hơi ngạc nhiên, ông đã già như thế rồi mà lại đi một mình chắc có chuyện gì đó muốn cô giúp đỡ.
“Ừ. Tôi chỉ có chút chuyện muốn nói. Cô dạo này có phải thường xuyên nghĩ mình rất hay gặp xui xẻo hay không?”
”Sao ông lại biết?”
“Đó vốn không phải xui xẻo, là duyên phận, cái gì đến ắt hẳn phải đến, cô cứ tự nhiên thuận theo là được”.
Không phải xui xẻo? Duyên phận? Theo tự nhiên? Ông ấy đang nói cái gì thế? Ngẩn ngơ suy nghĩ đến khi có điều thắc mắc muốn hỏi thì ông lão đã biến mất.
Cô thầm than gặp ma rồi. Già cả như vậy sao có thể nói đi là biến mất ngay tức khắc như thế.
“Tiểu cô nương”.
Lại có người kêu cô nữa rồi. Tại sao luôn là cô kia chứ?
“Anh gọi tôi?”. Cô dở khóc dở cười trả lời.
“Đúng vậy, chính là gọi cô”. Người đàn ông nhìn cô chăm chú.”Cô mới từ trong ấy ra phải không?”
“Vâng”. Cô thành thật gật đầu.
Cô nhận thấy mắt anh ta vụt sáng, lại lần nữa cô dự báo không ổn.
“Thật đúng là cô. Lúc nãy tôi vào trong ấy, đã chú ý đến cô rồi. Có thể nói là tình yêu sét đánh. Nhưng mà thấy cô đang cầu nguyện rất thành khẩn cho nên không tiện đến hỏi thăm. Mới vào trong kia thắp hương một lát cô đã đi mất. Tôi quyết tâm phải tìm bằng được cô thì cô đã ở ngoài đợi tôi rồi. Có phải chúng ta rất hợp nhau hay không? Tôi còn nghi hai ta là duyên tiền định nữa đấy”. Anh ta vui sướng nói một mạch.
Duyên tiền định, cô và anh ta. Ngay cả tên nhau cũng không biết bảo cô, anh ta có duyên? Nói cô ở ngoài cửa đợi anh ta? Cô đang đợi mẹ của cô, làm gì có chuyện đợi anh ta? Người này có phải bị bệnh thần kinh hay không?
“Anh à? Anh có phải xem tiểu thuyết kiếm hiệp của kim dung rất nhiều hay không?” Cô nghi ngờ hỏi, có lẽ anh ta xem phim nhiều nên nhiễm rồi.
Anh kinh ngạc:”Sao em lại biết, đúng vậy anh rất thích tác phẩm của kim dung, không nghĩ rằng em lại hiểu anh như vậy, anh càng phán đoán suy nghĩ của mình là đúng”.
Cô hiểu cái đầu anh á. Cô là biết anh điên nên tiện miệng hỏi một câu. Ai ngờ người này điên thiệt, đến mức hết thuốc chữa rồi.
Khổ sở không biết làm sao để giải quyết chuyện này đây.
“Anh à? Tôi làm sao có duyên với anh được. Tôi là người đã có bạn trai rồi”. Cô từ tốn nói, không thể để người đối diện phát hiện mình nói dối được.
“Em nói cũng không xem hoàn cảnh, có cô gái nào có bạn trai rồi lại lên chùa cầu duyên hay không?”. Anh ta đắc ý nhìn cô.
Lúng túng, không biết phải cắt cái đuôi như thế nào thì đằng sau vang lên giọng nói của một người con trai.
“Cô ấy là bạn gái của tôi. Phiền anh tránh xa dùm”.
Cô ngạc nhiên quay người nhìn đằng sau, một người con trai phong độ đang bước từ trong phòng đến gần cô. Anh ta đẹp trai chẳng kém gì Boss. Nói thật cô thấy anh ta có thiện cảm hơn Boss nhiều. Boss ngày nào cũng trầm tĩnh mang bộ mặt ta muốn giết người đi qua đi lại trước mặt cô, cô làm sao ưa cho nổi.
Còn người đàn ông muốn giúp đỡ cô này, dù không có cười nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt anh cũng sẽ tưởng rằng anh đang cười.
Nếu so sánh Boss cùng anh ta thì cô liên tưởng đến hai từ chính xác nhất thiên thần và ác quỷ. Dĩ nhiên Boss không thể nào là thiên thần được.
Dù coi người đàn ông trước mắt là thiên thần nhưng cô cũng không thể tin anh ta được. Biết người biết mặt không biết lòng.
Như nhìn thấy sự nghi hoặc của cô, anh gật gật đầu. Ý bảo cô an tâm.
Cô bước đến khoác tay anh, cười rất tươi. Trông hai người chẳng khác gì tình nhân. Cô thấy cũng phải tự khen mình, hay là cô thử đi đóng phim chắc chắn sẽ nhận được giải lớn.
“Anh sao lại đi lâu như vậy. Có người bắt nạt em”. Cô chu môi biểu tình giận dữ.
“Vị tiên sinh này, anh đang bắt nạt bạn gái tôi sao?”
Người con trai kia xấu hổ, gãi đầu. Không giải thích gì chạy mất.
Thấy tên điên đã đi cô vội vành buông tay anh ra. Lúng túng:
“Xin lỗi, cám ơn anh đã giúp đỡ”.
“Không có gì, chỉ là lúc nãy vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Thấy người kia đầu óc có vấn đề và cô có vẻ chán ghét nên muốn đến giúp thôi”.
Anh nói rất thật lòng, cô có thể nhận thấy anh rất thiện lương.
“Anh đã giúp đỡ tôi cũng nên đền đáp chứ?” Cô cười tươi.
Anh đưa cho cô danh thiếp của mình.
“A! Mẹ tôi ra rồi. Lần khác sẽ gọi điện cho anh”.
Nói rồi cô chạy đi thật nhanh.
Anh không khỏi lắc đầu cười khổ. Cô biết tên và địa chỉ liên lạc của anh nhưng anh lại không biết gì về cô cả. Cô gái này nói đến là đến đi là đi như gió vậy.
Nhưng mà tính cách cuả cô rất dễ thương. Trông chờ vào lần gặp sau vậy.
“Mẹ đã xong rồi sao?”
“Ừ. Cô ở trung tâm môi giới mới vừa gọi điện thoại cho mẹ nói tìm được một người rất tốt. Rất vừa với ý con, là tiểu nhân vật. Hẹn chiều này ba giờ, địa điểm cũ. Con phải đến”.
Lại đi gặp mặt nửa. Lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.