Chương 21
IChI
17/05/2013
Dương Tịch chau mày,
nhìn tập văn kiện dày cộm trên bàn làm việc. Boss cần giải quyết xong
chúng trong vòng ba ngày để Boss có thể đi công tác. Cô thật sự hối hận
khi Boss quyết định đuổi việc chị Hương, giờ thì tốt rồi, một mình cô ôm công việc gấp hai, gấp ba người khác.
Lặng lẽ thở dài, Boss thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Cô dù gì cũng là bạn gái của Boss, Boss phải biết thương cô, chia sẽ công việc cho cô chứ. Không cần Boss phải tự tay làm chỉ cần giao một phần cho các chị em khác trong công ty làm cũng được, dù sao mấy cái văn kiện này cũng dễ làm mà.
Cô nghĩ Boss chính là muốn trừng phạt mình ngày hôm qua nói cười Trần Thiên cho nên mới làm như vậy. Thực là hiếp người quá đáng, Boss mà cứ như vậy nữa cô sẽ vùng lên, để cho Boss xem cô lợi hại như thế nào.
Cái ý nghĩ phản kháng vừa mới xuất hiện trong đầu, cô tự mình dập tắt chúng. Cô tự mình khuyên nhủ: vẫn là không nên chống lại Boss, người chịu thiệt luôn luôn là cô.
“Dương Tịch, Dương tiểu thư, bạn gái Lâm Hà”.
Cô giật mình từ trong suy nghĩ tỉnh lại, vội vã nhìn xung quanh không có ai, vuốt vuốt ngực thở dài, cô tự cảm thấy gan mình càng ngày càng bé, chỉ vì câu nói của Lâm Tuấn thôi mà đã bị dọa sợ cứng người.
“Không cần phải thể hiện cái vẻ mặt khôi hài như thế đâu”. Lâm Tuấn cười tà nói.
Còn không phải tại ai khiến cô ra nông nỗi này hả. Nói chuyện cũng phải biết nơi biết lúc chứ. Đây là đang ở công ty, làm ơn giữ mồm giữ miệng dùm cô cái. Lòng thì nghĩ vậy nhưng cô không dám nói ra, Lâm Tuấn trước kia là cấp trên của cô lại là em trai Boss không nên gây sự thì hơn, cô còn biết tính cách Lâm Tuấn giống y hệt Boss biến thái khỏi nói, không dây vào thì tốt hơn.
“Giám đốc Lâm, tìm tổng giám đốc”. Cô cười cười nói.
Lâm Tuấn gật đầu:”Tiện thể tìm luôn cô”.
Dương Tịch nghi hoặc:”Tìm tôi làm gì?”.
“Các chị em trong bang tiêu thụ rất nhớ cô, hỏi cô khi nào thì về lại làm việc”.
Chị em trong bang nhớ cô, cô có nghe lầm hay không? Lúc trước thì một mực đuổi cô đi, mong sao cô sớm bị cho thôi việc, giờ muốn cô về lại đó. Chẳng lẽ thần kinh mấy người kia hư hết rồi, hay là ăn phải thứ gì mới bị như thế.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, cô trước kia ở bộ phận làm việc như điên, một mình ôm hết công việc của nhiều người, còn họ thì nhãn nhã nói chuyện phiếm giờ cô đi rồi không có người giúp họ làm việc họ mới tìm đến cô. Giờ mới nhận ra giá trị của cô hay sao, muộn rồi.
“Không phải tìm tôi chỉ nói chuyện này thôi chứ?” Cô vẫn còn nghi hoặc Lâm Tuấn sẽ không vì vấn đề nhàm chán này đến nói chuyện với cô, anh rất ghét phiền phức.
“Đó chỉ là phụ tôi muốn hỏi cái khác kia”. Lâm Tuấn dừng lại một chút, nhìn cô từ trên xuống dưới không bỏ sót chút gì:”Cô bị anh trai ăn sạch rồi”. Ngữ khí như giống như là khẳng định hơn là nghi vấn.
Cô thiếu chút nữa trợn tròn mắt, sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Lâm Tuấn tại sao có thể hỏi cô cái vấn đề nhạy cảm này kia chứ. Cái gì mà ‘ăn’ với chả không ‘ăn’ cô vẫn còn trong sáng lắm a, cái gì cũng chưa làm qua. Chỉ có lúc trước bị Boss cưỡng hôn mà thôi.
Nghĩ đến nụ hôn đó của Boss mặt cô nóng lên, ửng đỏ. Không may lại khiến người trước mắt hiểu lầm.
Chính xác là bị ăn rồi, thật là tiểu bạch thỏ bị sói chiếm hết tiện nghi. Sau này kiếm cô ấy chọc giận anh hai cũng tốt, Lâm Hà rõ ràng đối với cô ấy rất quan tâm, anh chỉ cần có chút cử chỉ thân mật chắc chắn anh hai sẽ giận điên người. Lúc đó anh chạy vậy thì Dương Tịch sẽ hứng chịu cơn giận của anh hai. Mà anh hại giận rất khác người, chắc chắn sẽ lại tiếp tục ăn tiểu bạch thỏ đến không còn xương cốt, xem kịch như vậy chắc là rất vui đây. Trên môi Lâm Tuấn bất giác nổi lên nụ cười âm hiểm.
Cô hồn nhiên không hề phát hiện có một đại âm mưu đang chờ mình mà người chủ mưu không ai khác chính là người trước mặt. Cô ấp vội vàng phủ nhận:”Tôi cùng Lâm Hà cái gì cũng chưa làm qua”.
Lâm Tuấn cười cười:”Đã gọi tên thân mật như vậy rồi còn nói dối hay sao?”.
“Tôi cùng anh ấy chưa làm gì cả”. Cô thiếu chút nữa tức giận hét lớn, Lâm Tuấn sao không chịu nghe người khác giải thích kia chứ, thật tức chết người, cứ cho bản thân mình là nhất, cái gì mình nói ra cũng là đúng, hai anh em nhà này tính cách thật giống nhau.
Boss ở trong phòng làm việc, nghe được tiếng người quen thuộc đang nói chuyện mang chút tức giận. Khóe môi bất giác cong lên, không biết ngoài anh, ai lại có thể khiến một cô từ một người hay đè nén cảm xúc của bản thân bộc phát ra. Boss tò mò bước ra ngoài.
Thấy cảnh đang diễn ra trước mắt, Lâm Tuân cười thâm thúy nhìn Tịch nhi, trong khi cô đang tức đến nổi đom đóm, ánh mắt bắn ra tia lửa điện. Nếu ánh mắt cô có thể giết người thì Lâm Tuấn có một trăm cái mạng cũng đã mất từ lâu.
Suy nghĩ như vậy đấy, nhưng trong lòng nổi lên một chút ghen. Mặc dù biết cô ấy nói chuyện với em chồng nhưng nhìn biểu hiện của hai người Boss đúng thật khó chịu. Không tự chủ đi ghen với em trai của mình (* IChI: Boss nhà ta tính sở hữu thật lớn, ăn dấm chua của em trai. Boss: trừng mắt. IChI: ta cái gì cũng chưa nói.. xách dép chạy*).
Boss đứng dựa lưng vào tường, uể oải nói:”Hai người nói chuyện thật hào hứng”.
Cô lại lần nữa giật mình, Boss sẽ không nghe cuộc đối thoại của hai người đi. Cô dám phủ nhận quan hệ của hai người Boss không giận mới lạ.
“Đúng vậy, Dương Tịch rất thú vị”. Lâm Tuấn hướng Boss cười tươi.
Cô nhíu mày thầm than, Lâm Tuấn không giải thích rõ ràng thì thôi đi, còn đổ thêm dầu vào lửa, Boss chắn chắn sẽ giận thiệt a, cô sợ nhất là lúc Boss giận.
“Cậu tại đến nơi này không phải có chuyện gì cần thông báo chứ?” Boss nghi vấn hỏi.
“Không có”. Lâm Tuấn lắc đầu phủ nhận, rồi lại nói tiếp:”Chẳng qua chị em trong bang tiêu thụ nói nhớ Dương Tịch nhờ ta đến hỏi lúc nào thì cô ấy quay trở về”.
Giọng Boss bất chợt cao hơn:”Ngươi không vì chuyện nhàm chán như thế này tìm ta chứ?”.
Lâm Tuấn làm ra bộ dáng như cún con, ủy khuất nói:”Chính là vì vấn đề nhám chán này a, ta bị mọi người trong bang làm phiền đến khổ”.
Boss ngay cả liếc nhìn em trai một cái cũng nhác, tùy tiện phăng một câu:”Tịch nhi sẽ không quay trở lại bộ phận đó đâu đừng có nuôi hi vọng nữa. Biết câu trả lời rồi, nhanh cút”.
Lâm Tuấn để nguyên bộ dáng ủy khuất rời đi.
Boss lần nữa nhìn cô.
Dương Tịch không tự chủ cuối đầu.
“Sau này không cho gặp Lâm Tuấn nữa”. Buông một câu bá đạo lời nói, Boss trở về phòng dùng lực đóng cửa vang lên thanh âm thật lớn.
Dương Tịch cảm thấy lời nói của Boss thật kì lạ, suy nghĩ cả ngày trời mới nhận ra Boss là ghen với em trai. Không ngờ Boss cũng có lúc dễ thương như thế. Cô lấy tay che miệng cười suốt cả buổi.
Lặng lẽ thở dài, Boss thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Cô dù gì cũng là bạn gái của Boss, Boss phải biết thương cô, chia sẽ công việc cho cô chứ. Không cần Boss phải tự tay làm chỉ cần giao một phần cho các chị em khác trong công ty làm cũng được, dù sao mấy cái văn kiện này cũng dễ làm mà.
Cô nghĩ Boss chính là muốn trừng phạt mình ngày hôm qua nói cười Trần Thiên cho nên mới làm như vậy. Thực là hiếp người quá đáng, Boss mà cứ như vậy nữa cô sẽ vùng lên, để cho Boss xem cô lợi hại như thế nào.
Cái ý nghĩ phản kháng vừa mới xuất hiện trong đầu, cô tự mình dập tắt chúng. Cô tự mình khuyên nhủ: vẫn là không nên chống lại Boss, người chịu thiệt luôn luôn là cô.
“Dương Tịch, Dương tiểu thư, bạn gái Lâm Hà”.
Cô giật mình từ trong suy nghĩ tỉnh lại, vội vã nhìn xung quanh không có ai, vuốt vuốt ngực thở dài, cô tự cảm thấy gan mình càng ngày càng bé, chỉ vì câu nói của Lâm Tuấn thôi mà đã bị dọa sợ cứng người.
“Không cần phải thể hiện cái vẻ mặt khôi hài như thế đâu”. Lâm Tuấn cười tà nói.
Còn không phải tại ai khiến cô ra nông nỗi này hả. Nói chuyện cũng phải biết nơi biết lúc chứ. Đây là đang ở công ty, làm ơn giữ mồm giữ miệng dùm cô cái. Lòng thì nghĩ vậy nhưng cô không dám nói ra, Lâm Tuấn trước kia là cấp trên của cô lại là em trai Boss không nên gây sự thì hơn, cô còn biết tính cách Lâm Tuấn giống y hệt Boss biến thái khỏi nói, không dây vào thì tốt hơn.
“Giám đốc Lâm, tìm tổng giám đốc”. Cô cười cười nói.
Lâm Tuấn gật đầu:”Tiện thể tìm luôn cô”.
Dương Tịch nghi hoặc:”Tìm tôi làm gì?”.
“Các chị em trong bang tiêu thụ rất nhớ cô, hỏi cô khi nào thì về lại làm việc”.
Chị em trong bang nhớ cô, cô có nghe lầm hay không? Lúc trước thì một mực đuổi cô đi, mong sao cô sớm bị cho thôi việc, giờ muốn cô về lại đó. Chẳng lẽ thần kinh mấy người kia hư hết rồi, hay là ăn phải thứ gì mới bị như thế.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, cô trước kia ở bộ phận làm việc như điên, một mình ôm hết công việc của nhiều người, còn họ thì nhãn nhã nói chuyện phiếm giờ cô đi rồi không có người giúp họ làm việc họ mới tìm đến cô. Giờ mới nhận ra giá trị của cô hay sao, muộn rồi.
“Không phải tìm tôi chỉ nói chuyện này thôi chứ?” Cô vẫn còn nghi hoặc Lâm Tuấn sẽ không vì vấn đề nhàm chán này đến nói chuyện với cô, anh rất ghét phiền phức.
“Đó chỉ là phụ tôi muốn hỏi cái khác kia”. Lâm Tuấn dừng lại một chút, nhìn cô từ trên xuống dưới không bỏ sót chút gì:”Cô bị anh trai ăn sạch rồi”. Ngữ khí như giống như là khẳng định hơn là nghi vấn.
Cô thiếu chút nữa trợn tròn mắt, sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Lâm Tuấn tại sao có thể hỏi cô cái vấn đề nhạy cảm này kia chứ. Cái gì mà ‘ăn’ với chả không ‘ăn’ cô vẫn còn trong sáng lắm a, cái gì cũng chưa làm qua. Chỉ có lúc trước bị Boss cưỡng hôn mà thôi.
Nghĩ đến nụ hôn đó của Boss mặt cô nóng lên, ửng đỏ. Không may lại khiến người trước mắt hiểu lầm.
Chính xác là bị ăn rồi, thật là tiểu bạch thỏ bị sói chiếm hết tiện nghi. Sau này kiếm cô ấy chọc giận anh hai cũng tốt, Lâm Hà rõ ràng đối với cô ấy rất quan tâm, anh chỉ cần có chút cử chỉ thân mật chắc chắn anh hai sẽ giận điên người. Lúc đó anh chạy vậy thì Dương Tịch sẽ hứng chịu cơn giận của anh hai. Mà anh hại giận rất khác người, chắc chắn sẽ lại tiếp tục ăn tiểu bạch thỏ đến không còn xương cốt, xem kịch như vậy chắc là rất vui đây. Trên môi Lâm Tuấn bất giác nổi lên nụ cười âm hiểm.
Cô hồn nhiên không hề phát hiện có một đại âm mưu đang chờ mình mà người chủ mưu không ai khác chính là người trước mặt. Cô ấp vội vàng phủ nhận:”Tôi cùng Lâm Hà cái gì cũng chưa làm qua”.
Lâm Tuấn cười cười:”Đã gọi tên thân mật như vậy rồi còn nói dối hay sao?”.
“Tôi cùng anh ấy chưa làm gì cả”. Cô thiếu chút nữa tức giận hét lớn, Lâm Tuấn sao không chịu nghe người khác giải thích kia chứ, thật tức chết người, cứ cho bản thân mình là nhất, cái gì mình nói ra cũng là đúng, hai anh em nhà này tính cách thật giống nhau.
Boss ở trong phòng làm việc, nghe được tiếng người quen thuộc đang nói chuyện mang chút tức giận. Khóe môi bất giác cong lên, không biết ngoài anh, ai lại có thể khiến một cô từ một người hay đè nén cảm xúc của bản thân bộc phát ra. Boss tò mò bước ra ngoài.
Thấy cảnh đang diễn ra trước mắt, Lâm Tuân cười thâm thúy nhìn Tịch nhi, trong khi cô đang tức đến nổi đom đóm, ánh mắt bắn ra tia lửa điện. Nếu ánh mắt cô có thể giết người thì Lâm Tuấn có một trăm cái mạng cũng đã mất từ lâu.
Suy nghĩ như vậy đấy, nhưng trong lòng nổi lên một chút ghen. Mặc dù biết cô ấy nói chuyện với em chồng nhưng nhìn biểu hiện của hai người Boss đúng thật khó chịu. Không tự chủ đi ghen với em trai của mình (* IChI: Boss nhà ta tính sở hữu thật lớn, ăn dấm chua của em trai. Boss: trừng mắt. IChI: ta cái gì cũng chưa nói.. xách dép chạy*).
Boss đứng dựa lưng vào tường, uể oải nói:”Hai người nói chuyện thật hào hứng”.
Cô lại lần nữa giật mình, Boss sẽ không nghe cuộc đối thoại của hai người đi. Cô dám phủ nhận quan hệ của hai người Boss không giận mới lạ.
“Đúng vậy, Dương Tịch rất thú vị”. Lâm Tuấn hướng Boss cười tươi.
Cô nhíu mày thầm than, Lâm Tuấn không giải thích rõ ràng thì thôi đi, còn đổ thêm dầu vào lửa, Boss chắn chắn sẽ giận thiệt a, cô sợ nhất là lúc Boss giận.
“Cậu tại đến nơi này không phải có chuyện gì cần thông báo chứ?” Boss nghi vấn hỏi.
“Không có”. Lâm Tuấn lắc đầu phủ nhận, rồi lại nói tiếp:”Chẳng qua chị em trong bang tiêu thụ nói nhớ Dương Tịch nhờ ta đến hỏi lúc nào thì cô ấy quay trở về”.
Giọng Boss bất chợt cao hơn:”Ngươi không vì chuyện nhàm chán như thế này tìm ta chứ?”.
Lâm Tuấn làm ra bộ dáng như cún con, ủy khuất nói:”Chính là vì vấn đề nhám chán này a, ta bị mọi người trong bang làm phiền đến khổ”.
Boss ngay cả liếc nhìn em trai một cái cũng nhác, tùy tiện phăng một câu:”Tịch nhi sẽ không quay trở lại bộ phận đó đâu đừng có nuôi hi vọng nữa. Biết câu trả lời rồi, nhanh cút”.
Lâm Tuấn để nguyên bộ dáng ủy khuất rời đi.
Boss lần nữa nhìn cô.
Dương Tịch không tự chủ cuối đầu.
“Sau này không cho gặp Lâm Tuấn nữa”. Buông một câu bá đạo lời nói, Boss trở về phòng dùng lực đóng cửa vang lên thanh âm thật lớn.
Dương Tịch cảm thấy lời nói của Boss thật kì lạ, suy nghĩ cả ngày trời mới nhận ra Boss là ghen với em trai. Không ngờ Boss cũng có lúc dễ thương như thế. Cô lấy tay che miệng cười suốt cả buổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.