Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 96: Cảnh Tượng Kinh Hoàng.
Tiểu Mật Tiền
01/09/2024
Tôi cáu tiết, thét lên trong cơn giận dữ: "Châu Thời..."
Còn chẳng để tôi dứt câu, một tiếng động lớn kết hợp cùng tiếng nổ chói tai vang lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến tầm nhìn của tôi bỗng chốc lóa đi, phải dùng tay che bớt ánh sáng phập phồng từ hướng chính diện.
Chiếc Hồng Kỳ N701 đâm sập vào vách núi, mui xe vỡ tan tành, không còn nguyên dù chỉ một bóng đèn pha.
Cửa kính trước bị hư hỏng nặng nề, nó vỡ toang hằn lại vài vết nứt lún sâu. Cánh cửa xe khi nãy được mở rộng nhưng lại bị lực đẩy tác động cho đóng chặt trở lại.
Đầu xe bốc khói rồi từ từ té lên những ngọn lửa đầu tiên, túi khí bên ghế lái cũng được bung ra để bảo vệ.
Người đàn ông trong ghế lái hoàn toàn bất tỉnh, chỉ thấy đầu anh lấm lem máu tươi, đang gục trán lên túi khí. Một vài mảnh vỡ của cửa kính trước đâm lẻ tẻ vào khuôn mặt điển trai có phần nhợt nhạt kia.
"Châu Thời Diệc!"
Tôi gào lên, đôi mắt nhòe đi vì ngấn lệ. Đầu mũi cay xè đến hô hấp cũng tưởng chừng rất khó khăn.
Cô gái nhỏ cứ thế vịn tay xuống đường, lấy thế đứng lên. Vội vàng, hấp tấp chỉ muốn chạy thật nhanh tới nơi người đàn ông kia đang ngồi, nào ngờ vì quá sợ hãi nên suýt vấp ngã hai lần.
Tôi dùng hết sức mình cầm tay nắm cửa, cố kéo mãi, ấn mãi mà nó vẫn chẳng xi nhê. Chỉ có tiếng "lạch cạch" là không ngừng vang lên nhanh hơn, gấp gáp hơn.
"Châu Thời Diệc!"
Tôi khóc nấc cả cổ họng, nhìn người mình yêu đang đối diện với cửa tử trong kia mà bản thân lại quá vô dụng, không thể làm được gì.
Ngọn lửa ở mui xe ngày càng bén mạnh, nó tạt vào kính trước một cách dã man, như một con hổ đói thèm khát mạng người.
"Rầm rầm"
Đôi tay nhỏ bé, gầy gò lộ hẳn xương ngón bắt đầu ra sức, dùng lực đập nó vào lớp kính dày của cửa sổ ô tô. Tôi coi đôi tay đó như một công cụ, một cây búa mà không hề nghĩ tới... đó dù gì cũng chỉ là tay người mà thôi.
Đập nữa.
Đập mãi.
Đập vào cửa kính xe cho tới khi đôi tay kia mất đi cảm giác, là một vật vô tri chỉ biết lắc qua lắc lại. Đôi môi khô khốc vẫn không ngừng vất vả gọi tên.
"Châu Thời Diệc!"
Tay tôi run như cầy sấy, máu thẫm rỉ ra róc rách, nhớp nháp ướt đẫm nguyên vùng. Kính cửa sổ kia chỉ lưu lại vài vết nứt mà không có dấu hiệu vỡ ra, chỉ có chất lỏng màu đỏ dính trên đó.
Xung quanh chẳng có lấy một hòn đá nào đủ to để đập vỡ tấm kính.
Cổ họng tôi nghẹn đắng, gào lên thật to với hy vọng có thêm người giúp sức, chỉ cần giúp tôi đem Châu Thời Diệc rời khỏi, chỉ cần cứu lấy anh ấy... Dù chỉ là một người thôi cũng được.
"Có ai không..?"
"Làm ơn giúp tôi với... Hức, giúp tôi cứu người với...!".
''Làm ơn..."
Cùng lúc có vài chiếc xe đi tới, thấy có tai nạn trước mặt thì lập tức thắng gấp.
Thấy tia hy vọng bắt đầu đến với mình, tôi gấp gáp cầu xin người qua đường kia, giọng vẫn không ngừng nấc.
"Giúp tôi với, cầu xin mấy người...!".
Những người kia gấp gáp rời khỏi xe, tất cả đều vội vã chạy tới kiểm tra tình tình, có người hô to:
"Đem cây búa cắm trại ở sau cốp ra đây!"
Hai người phụ nữ trong đám đó thì bước tới, nhanh chóng đỡ tôi đứng dậy, cả ba di chuyển ra xa chiếc xe sắp phát nố kia.
Tiếng nước nhỏ giọt cứ rơi tí tách xuống một mặt nước khác, trong căn phòng trắng toát, đầy mùi thuốc men và dụng cụ y tế của bệnh viện. Thỉnh thoảng còn có vài tiếng lọc cọc do xe đẩy di chuyển, va chạm vào sàn nhà.
Đôi mắt trong veo dần hé mở, không thèm chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng tự nhiên mà bừng hai hàng mi.
Tôi ngồi bật dậy, nhìn ngó khắp phòng, nhớ lại cảnh tượng cuối cùng sau khi không còn ý thức.
Tôi nhớ những người kia thành công phá được cửa rồi, nhưng cũng đúng lúc lửa lan vào trong khoang lái. Sau khi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương từ đằng xa vọng đến thì bản thân đã bất tỉnh.
Tôi cầm lấy dây truyền, giựt phăng mũi kim ra, mặc kệ nơi khuỷu tay có rỉ máu.
Vừa chạy ra khỏi phòng đã bắt đầu ôm hai bên đầu mình vì cơn choáng váng đột ngột, nhìn xung quanh mà chẳng biết đang ở vị trí nào.
"Cho hỏi, có một người đàn ông cũng nhập viện cùng lúc với tôi đúng không?"
Y tá trực ban đang ngồi ở bàn bấm điện thoại, thấy bệnh nhân đến hỏi thì bỏ máy xuống, kéo ghế ngồi lại gần máy tính để bàn mà nhẹ giọng hỏi:
"Cô ở phòng bao nhiêu?"
Mới nãy gấp gáp chạy ra thì làm gì có thời gian nhìn biển số phòng, tôi ngả người ra sau, nhìn phòng bệnh mình vừa đi khỏi ở khu hành lang ngay cạnh.
"Phòng số 3 bên kia!"
Vài tiếng lạch tạch phát ra, cô y tá tiếp lời khi nãy.
"À, đúng rồi! Mộc Doãn, phải không?"
Vừa nói, y tá liếc mắt lên nhìn cô gái trước mặt mình, lại nhanh hướng tiêu điểm lên màn hình máy tính.
"Người được đẩy vào cùng cô là bệnh nhân tên Châu Thời Diệc, vừa được chuyển qua phòng cấp cứu số 3 ở dưới tầng 1..."
"Cảm ơn!"
Không còn thì giờ mà nán chân nữa. Vừa nghe được đáp án, không để cho đối phương dứt câu, tôi lập tức ba chân bốn cằng chen vào đoàn người trong thang máy.
Còn chẳng để tôi dứt câu, một tiếng động lớn kết hợp cùng tiếng nổ chói tai vang lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến tầm nhìn của tôi bỗng chốc lóa đi, phải dùng tay che bớt ánh sáng phập phồng từ hướng chính diện.
Chiếc Hồng Kỳ N701 đâm sập vào vách núi, mui xe vỡ tan tành, không còn nguyên dù chỉ một bóng đèn pha.
Cửa kính trước bị hư hỏng nặng nề, nó vỡ toang hằn lại vài vết nứt lún sâu. Cánh cửa xe khi nãy được mở rộng nhưng lại bị lực đẩy tác động cho đóng chặt trở lại.
Đầu xe bốc khói rồi từ từ té lên những ngọn lửa đầu tiên, túi khí bên ghế lái cũng được bung ra để bảo vệ.
Người đàn ông trong ghế lái hoàn toàn bất tỉnh, chỉ thấy đầu anh lấm lem máu tươi, đang gục trán lên túi khí. Một vài mảnh vỡ của cửa kính trước đâm lẻ tẻ vào khuôn mặt điển trai có phần nhợt nhạt kia.
"Châu Thời Diệc!"
Tôi gào lên, đôi mắt nhòe đi vì ngấn lệ. Đầu mũi cay xè đến hô hấp cũng tưởng chừng rất khó khăn.
Cô gái nhỏ cứ thế vịn tay xuống đường, lấy thế đứng lên. Vội vàng, hấp tấp chỉ muốn chạy thật nhanh tới nơi người đàn ông kia đang ngồi, nào ngờ vì quá sợ hãi nên suýt vấp ngã hai lần.
Tôi dùng hết sức mình cầm tay nắm cửa, cố kéo mãi, ấn mãi mà nó vẫn chẳng xi nhê. Chỉ có tiếng "lạch cạch" là không ngừng vang lên nhanh hơn, gấp gáp hơn.
"Châu Thời Diệc!"
Tôi khóc nấc cả cổ họng, nhìn người mình yêu đang đối diện với cửa tử trong kia mà bản thân lại quá vô dụng, không thể làm được gì.
Ngọn lửa ở mui xe ngày càng bén mạnh, nó tạt vào kính trước một cách dã man, như một con hổ đói thèm khát mạng người.
"Rầm rầm"
Đôi tay nhỏ bé, gầy gò lộ hẳn xương ngón bắt đầu ra sức, dùng lực đập nó vào lớp kính dày của cửa sổ ô tô. Tôi coi đôi tay đó như một công cụ, một cây búa mà không hề nghĩ tới... đó dù gì cũng chỉ là tay người mà thôi.
Đập nữa.
Đập mãi.
Đập vào cửa kính xe cho tới khi đôi tay kia mất đi cảm giác, là một vật vô tri chỉ biết lắc qua lắc lại. Đôi môi khô khốc vẫn không ngừng vất vả gọi tên.
"Châu Thời Diệc!"
Tay tôi run như cầy sấy, máu thẫm rỉ ra róc rách, nhớp nháp ướt đẫm nguyên vùng. Kính cửa sổ kia chỉ lưu lại vài vết nứt mà không có dấu hiệu vỡ ra, chỉ có chất lỏng màu đỏ dính trên đó.
Xung quanh chẳng có lấy một hòn đá nào đủ to để đập vỡ tấm kính.
Cổ họng tôi nghẹn đắng, gào lên thật to với hy vọng có thêm người giúp sức, chỉ cần giúp tôi đem Châu Thời Diệc rời khỏi, chỉ cần cứu lấy anh ấy... Dù chỉ là một người thôi cũng được.
"Có ai không..?"
"Làm ơn giúp tôi với... Hức, giúp tôi cứu người với...!".
''Làm ơn..."
Cùng lúc có vài chiếc xe đi tới, thấy có tai nạn trước mặt thì lập tức thắng gấp.
Thấy tia hy vọng bắt đầu đến với mình, tôi gấp gáp cầu xin người qua đường kia, giọng vẫn không ngừng nấc.
"Giúp tôi với, cầu xin mấy người...!".
Những người kia gấp gáp rời khỏi xe, tất cả đều vội vã chạy tới kiểm tra tình tình, có người hô to:
"Đem cây búa cắm trại ở sau cốp ra đây!"
Hai người phụ nữ trong đám đó thì bước tới, nhanh chóng đỡ tôi đứng dậy, cả ba di chuyển ra xa chiếc xe sắp phát nố kia.
Tiếng nước nhỏ giọt cứ rơi tí tách xuống một mặt nước khác, trong căn phòng trắng toát, đầy mùi thuốc men và dụng cụ y tế của bệnh viện. Thỉnh thoảng còn có vài tiếng lọc cọc do xe đẩy di chuyển, va chạm vào sàn nhà.
Đôi mắt trong veo dần hé mở, không thèm chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng tự nhiên mà bừng hai hàng mi.
Tôi ngồi bật dậy, nhìn ngó khắp phòng, nhớ lại cảnh tượng cuối cùng sau khi không còn ý thức.
Tôi nhớ những người kia thành công phá được cửa rồi, nhưng cũng đúng lúc lửa lan vào trong khoang lái. Sau khi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương từ đằng xa vọng đến thì bản thân đã bất tỉnh.
Tôi cầm lấy dây truyền, giựt phăng mũi kim ra, mặc kệ nơi khuỷu tay có rỉ máu.
Vừa chạy ra khỏi phòng đã bắt đầu ôm hai bên đầu mình vì cơn choáng váng đột ngột, nhìn xung quanh mà chẳng biết đang ở vị trí nào.
"Cho hỏi, có một người đàn ông cũng nhập viện cùng lúc với tôi đúng không?"
Y tá trực ban đang ngồi ở bàn bấm điện thoại, thấy bệnh nhân đến hỏi thì bỏ máy xuống, kéo ghế ngồi lại gần máy tính để bàn mà nhẹ giọng hỏi:
"Cô ở phòng bao nhiêu?"
Mới nãy gấp gáp chạy ra thì làm gì có thời gian nhìn biển số phòng, tôi ngả người ra sau, nhìn phòng bệnh mình vừa đi khỏi ở khu hành lang ngay cạnh.
"Phòng số 3 bên kia!"
Vài tiếng lạch tạch phát ra, cô y tá tiếp lời khi nãy.
"À, đúng rồi! Mộc Doãn, phải không?"
Vừa nói, y tá liếc mắt lên nhìn cô gái trước mặt mình, lại nhanh hướng tiêu điểm lên màn hình máy tính.
"Người được đẩy vào cùng cô là bệnh nhân tên Châu Thời Diệc, vừa được chuyển qua phòng cấp cứu số 3 ở dưới tầng 1..."
"Cảm ơn!"
Không còn thì giờ mà nán chân nữa. Vừa nghe được đáp án, không để cho đối phương dứt câu, tôi lập tức ba chân bốn cằng chen vào đoàn người trong thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.