Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 51: Ngại Ngùng.
Tiểu Mật Tiền
01/09/2024
Một màn khóa môi siêu nồng cháy của một đôi nam nữ, mà điều quan trọng hơn hết đó là cái tay paparazzi này chọn góc chụp có thể nhìn rõ được nửa khuôn mặt của cô gái kia là ai. (4
"Đây không phải Doãn Doãn sao? Vậy còn cái cậu đứng phía trước là ai?"
Bố tôi lên tiếng, một lần nữa đánh tan sự nghi ngờ cố chấp của mẹ. Bà ấy thu lại chiếc điện thoại, đưa mắt quan sát kĩ tấm hình rồi cảm thán.
"Ôi, đúng là Doãn Doãn với một cậu thanh niên đây nè?"
Mộc Cảnh Trì thấy vậy liền đi lại, cũng hóng hớt mà chăm chăm vào tấm hình trên điện thoại cảm ứng.
Thấy mọi người đều đang tập trung vào nó, tôi len lén lùi lại, nấp sau lưng Châu Thời Diệc còn chẳng dám ló cái mặt ra ngoài.
"Này, quay lưng lại đây!" Mộc Cảnh Trì cầm lấy chiếc điện thoại từ trong tay mẹ tôi, vừa hướng về Châu Thời Diệc mà nói, vừa nhìn kĩ tấm hình.
Ai ngờ tên đầu đất này thật sự quay lại, hai đôi mắt cách nhau trên dưới hơn 20 centimet bỗng va ánh nhìn. Anh ngạc nhiên khi thấy tôi từ nãy tới giờ đang nấp sau lưng anh, nhưng chẳng được vài giây thì Mộc Cảnh Trì lại lên tiếng.
"Oi vãi, tụi mày cũng chất phết ấy nhỉ?" (43
Ông anh trai cười phá lên, tiếng cười đó khiến tôi tự xấu hổ mà lấy tay ôm đi phần mắt và má.
Mắt không thấy, tim không đau. Không thấy có nghĩa là không biết gì cả...
Bố mẹ, cô Dương và cả Châu Thời Diệc khó hiểu, người thì đi lại, người thì gấp gáp đứng dậy quan sát tấm hình thêm một lần nữa đế so sánh với bóng lưng vừa nhìn được.
Sau khi đối chiếu rõ ràng, cả đám ngước lên chằm chằm tôi và Châu Thời Diệc, biểu cảm có chút ngượng ngùng nhưng hai bà mẹ vẫn không che giấu được khóe môi đang tủm tỉm cười. Đúng là ngại đến chết là có thật.
(2
Tuy hiện tại Châu Thời Diệc đang rất xấu hổ, nhưng vẫn nhích người qua để che giấu đi biểu cảm của cô gái đứng ngay sau lưng mình.
"E hèm, mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng tại sao anh lại chặn số điện thoại của em với Cảnh Trì hả?"
Mẹ tôi đứng đó hắng giọng, chuyển nhanh qua chủ đề khác, vừa có thể để tôi bớt ngượng ngùng hơn và vừa có thể lấy thêm cớ để bắt bẻ ông bố hay sợ vợ.
Nhưng bố tôi vẫn giữ thái độ nhất quyết không thừa nhận, nói: "Anh chặn số của em khi nào chứ? Là do lúc đó điện thoại của anh hết pin nên xập nguồn, mãi anh mới khởi động lại được đấy!"
"Đừng nói với con là lúc con gọi, điện thoại của bố vẫn trong trạng thái hết pin nha?" Mộc Cảnh Trì chen lời của mình vào, khó hiểu hỏi bố tôi. Vì rõ ràng cuộc gọi cuối cùng của anh ấy chẳng chênh lệch thời gian với lúc tôi gọi cho bố là bao nhiêu.
Tính thời gian còn chưa đầy 30 giây ấy chứ.
Vừa hỏi xong thì đã có sẵn một câu trả lời đập thẳng vào mặt Mộc Cảnh Trì, khiến ông anh trai này không biết nói gì thêm.
"À không, là bố chặn số của mày đó, vì lần trước mày phàn nàn kêu bố khóa thẻ của Doãn Doãn, phiền quá nên bố tiện tay chặn luôn!" (3
"..."
Bố à, đây đâu phải là tiện tay, bố chê Mộc Cảnh Trì phiền phức thì đúng hơn.
Mọi chuyện giờ đây cũng được làm sáng tỏ, mắt thấy chưa chắc đã là thật, tai nghe chưa chắc đã là đúng. Nhưng sau chuyện này thì mọi người ai cũng biết, Châu Thời Diệc và tôi đang yêu đương.
Hai bà mẹ còn khoái chí hơn nữa, sau khi nghe tin chúng tôi hiện tại đang sống chung. Nhưng chẳng biết từ đâu ra, hai người đó lại bắt đầu suy nghĩ. Nên để Châu Thời Diệc và tôi đính hôn càng sớm càng tốt, nếu không lỡ có ngày đêm dài lắm mộng.
Cũng có thể trong khi đang yêu đương thì xảy ra xích mích dẫn đến chia tay, nhưng hai cái vòng tròn màu bạc gắn trên ngón giữa sẽ trói buộc cả hai về bên nhau lần nữa.
Cái tính nết của hai bà mẹ này quả không hổ là bạn thân với nhau, gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Nếu tôi mà muốn chia tay thì người đầu tiên phản đối gay gắt sẽ là hai người họ.
Nhưng cũng có thể là Châu Thời Diệc lắm chứ? Những lúc bên cạnh tôi, anh đều tỏ ra đáng thương và nũng nịu như một đứa trẻ dính người. Nhưng sau lưng vẫn lén lút làm những chuyện không muốn để tôi biết được.
Nhưng ông chú này đáng yêu quá đi mất. (53
Trong màn đêm tĩnh lặng như một cánh rừng hoang, trên chiếc giường ấm áp được bao phủ bởi một lớp chăn bông, cô gái nhỏ không ngừng chật vật.
Vầng trán đổ đầy những giọt mồ hôi nhỏ li ti, mặc dù tiết trời đang rất lạnh, nó mới tan đi lớp tuyết giày chỉ được vài ngày. Đôi mi cong vuốt, đen nhánh xinh đẹp đang nhắm nghiền, ấn đường cũng đã bắt đầu chuyển đen. *
Hai tay không ngừng siết chặt tấm ga nệm trải giường, lên cơ tay tới nổi một chút vải ở đó bị xé rách đi, như có bốn con sâu đang đua nhau ngặm nhấm chiếc lá khổng lồ.
"Rõ ràng tôi với cô đều là một, dựa vào cái gì mà cô lại có thể được sống hạnh phúc như vậy?" Giọng nói oán thán cứ không ngừng vang lên trong tiềm thức khiến não bộ của tôi như phát điên, chỉ muốn nổ tung ra thành từng mảnh.
"Đây không phải Doãn Doãn sao? Vậy còn cái cậu đứng phía trước là ai?"
Bố tôi lên tiếng, một lần nữa đánh tan sự nghi ngờ cố chấp của mẹ. Bà ấy thu lại chiếc điện thoại, đưa mắt quan sát kĩ tấm hình rồi cảm thán.
"Ôi, đúng là Doãn Doãn với một cậu thanh niên đây nè?"
Mộc Cảnh Trì thấy vậy liền đi lại, cũng hóng hớt mà chăm chăm vào tấm hình trên điện thoại cảm ứng.
Thấy mọi người đều đang tập trung vào nó, tôi len lén lùi lại, nấp sau lưng Châu Thời Diệc còn chẳng dám ló cái mặt ra ngoài.
"Này, quay lưng lại đây!" Mộc Cảnh Trì cầm lấy chiếc điện thoại từ trong tay mẹ tôi, vừa hướng về Châu Thời Diệc mà nói, vừa nhìn kĩ tấm hình.
Ai ngờ tên đầu đất này thật sự quay lại, hai đôi mắt cách nhau trên dưới hơn 20 centimet bỗng va ánh nhìn. Anh ngạc nhiên khi thấy tôi từ nãy tới giờ đang nấp sau lưng anh, nhưng chẳng được vài giây thì Mộc Cảnh Trì lại lên tiếng.
"Oi vãi, tụi mày cũng chất phết ấy nhỉ?" (43
Ông anh trai cười phá lên, tiếng cười đó khiến tôi tự xấu hổ mà lấy tay ôm đi phần mắt và má.
Mắt không thấy, tim không đau. Không thấy có nghĩa là không biết gì cả...
Bố mẹ, cô Dương và cả Châu Thời Diệc khó hiểu, người thì đi lại, người thì gấp gáp đứng dậy quan sát tấm hình thêm một lần nữa đế so sánh với bóng lưng vừa nhìn được.
Sau khi đối chiếu rõ ràng, cả đám ngước lên chằm chằm tôi và Châu Thời Diệc, biểu cảm có chút ngượng ngùng nhưng hai bà mẹ vẫn không che giấu được khóe môi đang tủm tỉm cười. Đúng là ngại đến chết là có thật.
(2
Tuy hiện tại Châu Thời Diệc đang rất xấu hổ, nhưng vẫn nhích người qua để che giấu đi biểu cảm của cô gái đứng ngay sau lưng mình.
"E hèm, mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng tại sao anh lại chặn số điện thoại của em với Cảnh Trì hả?"
Mẹ tôi đứng đó hắng giọng, chuyển nhanh qua chủ đề khác, vừa có thể để tôi bớt ngượng ngùng hơn và vừa có thể lấy thêm cớ để bắt bẻ ông bố hay sợ vợ.
Nhưng bố tôi vẫn giữ thái độ nhất quyết không thừa nhận, nói: "Anh chặn số của em khi nào chứ? Là do lúc đó điện thoại của anh hết pin nên xập nguồn, mãi anh mới khởi động lại được đấy!"
"Đừng nói với con là lúc con gọi, điện thoại của bố vẫn trong trạng thái hết pin nha?" Mộc Cảnh Trì chen lời của mình vào, khó hiểu hỏi bố tôi. Vì rõ ràng cuộc gọi cuối cùng của anh ấy chẳng chênh lệch thời gian với lúc tôi gọi cho bố là bao nhiêu.
Tính thời gian còn chưa đầy 30 giây ấy chứ.
Vừa hỏi xong thì đã có sẵn một câu trả lời đập thẳng vào mặt Mộc Cảnh Trì, khiến ông anh trai này không biết nói gì thêm.
"À không, là bố chặn số của mày đó, vì lần trước mày phàn nàn kêu bố khóa thẻ của Doãn Doãn, phiền quá nên bố tiện tay chặn luôn!" (3
"..."
Bố à, đây đâu phải là tiện tay, bố chê Mộc Cảnh Trì phiền phức thì đúng hơn.
Mọi chuyện giờ đây cũng được làm sáng tỏ, mắt thấy chưa chắc đã là thật, tai nghe chưa chắc đã là đúng. Nhưng sau chuyện này thì mọi người ai cũng biết, Châu Thời Diệc và tôi đang yêu đương.
Hai bà mẹ còn khoái chí hơn nữa, sau khi nghe tin chúng tôi hiện tại đang sống chung. Nhưng chẳng biết từ đâu ra, hai người đó lại bắt đầu suy nghĩ. Nên để Châu Thời Diệc và tôi đính hôn càng sớm càng tốt, nếu không lỡ có ngày đêm dài lắm mộng.
Cũng có thể trong khi đang yêu đương thì xảy ra xích mích dẫn đến chia tay, nhưng hai cái vòng tròn màu bạc gắn trên ngón giữa sẽ trói buộc cả hai về bên nhau lần nữa.
Cái tính nết của hai bà mẹ này quả không hổ là bạn thân với nhau, gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Nếu tôi mà muốn chia tay thì người đầu tiên phản đối gay gắt sẽ là hai người họ.
Nhưng cũng có thể là Châu Thời Diệc lắm chứ? Những lúc bên cạnh tôi, anh đều tỏ ra đáng thương và nũng nịu như một đứa trẻ dính người. Nhưng sau lưng vẫn lén lút làm những chuyện không muốn để tôi biết được.
Nhưng ông chú này đáng yêu quá đi mất. (53
Trong màn đêm tĩnh lặng như một cánh rừng hoang, trên chiếc giường ấm áp được bao phủ bởi một lớp chăn bông, cô gái nhỏ không ngừng chật vật.
Vầng trán đổ đầy những giọt mồ hôi nhỏ li ti, mặc dù tiết trời đang rất lạnh, nó mới tan đi lớp tuyết giày chỉ được vài ngày. Đôi mi cong vuốt, đen nhánh xinh đẹp đang nhắm nghiền, ấn đường cũng đã bắt đầu chuyển đen. *
Hai tay không ngừng siết chặt tấm ga nệm trải giường, lên cơ tay tới nổi một chút vải ở đó bị xé rách đi, như có bốn con sâu đang đua nhau ngặm nhấm chiếc lá khổng lồ.
"Rõ ràng tôi với cô đều là một, dựa vào cái gì mà cô lại có thể được sống hạnh phúc như vậy?" Giọng nói oán thán cứ không ngừng vang lên trong tiềm thức khiến não bộ của tôi như phát điên, chỉ muốn nổ tung ra thành từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.