Boss Phản Diện Cũng Muốn Yêu Đương!?
Chương 35: Thế giới thứ hai: �Tôi tỏa sáng, cậu cũng vậy!” - Thanh xuân đếm ngược (01)
Dực Hoa Băng
01/05/2024
Thiếu nữ khẽ mở đôi mắt. Mọi thứ xung quanh dần hiện rõ. Cô nghe thấy ai đang nói…
“Nhớ lấy, Hoài Nhu” Thanh âm vang vẳng bên tai nhắc nhở.
“Hoài Thu…” Giọng nữ vang lên. Một bạn nữ với đồng phục cổ vũ tiến tới.
“Mày sao rồi? Đỡ đau chưa?”
Hoài Nhu chưa kịp định hình tình huống gì đang xảy ra. Thời gian dường ngưng đọng. Hình như cô bị đưa tới một chiều không gian khác. Nơi này, tứ phía không thấy nối, tựa như sâu thẳm nghìn trùng.
“Chào chị gái xinh xắn”
Giọng nói trẻ con truyền đến. Cô giật mình khi thấy một bé trai lạ lẫm xuất hiện ngay bên cạnh.
“Bé là gì vậy?”
Hoài Nhu cảnh giác. Nó có hình dạng giống một đứa trẻ, với mái tóc ngắn, đôi mắt màu lục. Trang phục của nó kiểu cách, năng động. Đặc biệt là biết bay.
“Có vẻ linh hồn tái tạo bị mất hết kí ức trước đó nhỉ”
Nó xem xét đánh giá. Cô thì không hiểu lời nó nói là ý gì.
“Bé nói gì thế?”
“A! Xin tự giới thiệu với ký chủ thân thương của tôi trong thời gian tới…”
Nó kính cẩn cúi người chào.
“Tôi là hệ thống hai lẻ bay, mặt chữ là 207. Biệt danh chưa có, chị gái đặt cho tôi nhé?”
Nó mong chờ.
“Khoan, nhưng… Tôi là ai?”
Hoài Nhu lạ lùng hỏi. Nó tự nhiên cười nhẹ.
“Vì ký chủ mất hết dữ liệu trí nhớ nên tôi sẽ sơ lược đôi chút về chị nhé”
Nó khua tay, lập tức biến ra một cửa sổ ảo. Trên đó, có thông tin danh tính của Hồng Úy, chứ không phải của Hoài Nhu cô. Ơ! Cô chỉ mỗi nhớ, bản thân có tên là Hoài Nhu.
Cái bảng chỉ vài giây xuất hiện thì biến mất. Hệ thống, nó bắt đầu nói.
“Chị từ giờ tên là Hoài Nhu, biệt hiệu @R1704, là một nhân viên sửa chữa Thời Không. Nhiệm vụ thường sẽ là đi đến những tiểu thế giới, hoàn thành nhiệm vụ ủy thác để thu thập 50% Oán Hận”
“Bé ơi-”
“Chị đặt biệt danh cho tôi đi”
Nó ngắt ngang lời Hoài Nhu. Cô cũng đành suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Bé”
“Đừng gọi vậy, tôi không thích”
Hệ thống bày tỏ thái độ.
“Ý tôi là, biệt danh đặt là Bé”
Hoài Nhu giải thích. Biệt danh gọi như này vừa dễ nhớ lại vừa phù hợp với nó. Tại trông hệ thống thực sự giống một bé trai đáng yêu nha.
“Chị đặt tên khác được không?”
Nó nũng nịu.
“Vậy đặt là Bibi nhé?”
Cô suy nghĩ thêm rồi lại đáp. Tên này có vẻ khá ổn nên nó cũng thuận theo.
“Tạm được. Từ giờ ký chủ gọi tôi như vậy”
“Thế thì, Bibi này, chị thực sự không nhớ được gì cả…”
“Dừng chút, tôi biết chị tính hỏi gì. Chị nhớ rằng, linh thể của chị hiện tại đang bị tổn thương rất nặng nên không thể chịu được kí ức quá khứ đâu. Khi chị khôi phục và ổn định hơn, tôi sẽ cho chị thấy những gì đã xảy ra trước đây.”
Bibi nói. Trong cô, phần nào được giải đáp.
“Bây giờ, tiếp tục chủ đề chính”
Hệ thống bật ra một loạt cửa số chứa đầy dữ liệu. Tất vây xung quanh cô và nó.
“Nhiệm vụ của ký chủ được ủy thác bởi linh hồn tên Lâm Hoài Thu. Sau đây là vọng nguyện của người này.”
“Thật ra, tôi thích cậu ấy rất nhiều!! Nhưng cậu ấy phản bội tôi… Tôi cũng muốn một cuộc sống hạnh phúc và cười thật tươi như đứa trẻ ấy… được quan tâm, yêu mến, được chăm sóc, bảo ban… Thật ấm áp làm sao!”
Tiếng của ai đó vang lên. Đó là giọng của một thiếu nữ chất bao nỗi buồn. Thiếu nữ ấy tựa như đang tâm sự. Tuy trong cảm xúc tiêu cực ấy, âm thanh vẫn mang bao hy vọng, ánh sáng vào một cuộc sống tươi đẹp.
“Nhớ lấy, Hoài Nhu” Thanh âm vang vẳng bên tai nhắc nhở.
“Hoài Thu…” Giọng nữ vang lên. Một bạn nữ với đồng phục cổ vũ tiến tới.
“Mày sao rồi? Đỡ đau chưa?”
Hoài Nhu chưa kịp định hình tình huống gì đang xảy ra. Thời gian dường ngưng đọng. Hình như cô bị đưa tới một chiều không gian khác. Nơi này, tứ phía không thấy nối, tựa như sâu thẳm nghìn trùng.
“Chào chị gái xinh xắn”
Giọng nói trẻ con truyền đến. Cô giật mình khi thấy một bé trai lạ lẫm xuất hiện ngay bên cạnh.
“Bé là gì vậy?”
Hoài Nhu cảnh giác. Nó có hình dạng giống một đứa trẻ, với mái tóc ngắn, đôi mắt màu lục. Trang phục của nó kiểu cách, năng động. Đặc biệt là biết bay.
“Có vẻ linh hồn tái tạo bị mất hết kí ức trước đó nhỉ”
Nó xem xét đánh giá. Cô thì không hiểu lời nó nói là ý gì.
“Bé nói gì thế?”
“A! Xin tự giới thiệu với ký chủ thân thương của tôi trong thời gian tới…”
Nó kính cẩn cúi người chào.
“Tôi là hệ thống hai lẻ bay, mặt chữ là 207. Biệt danh chưa có, chị gái đặt cho tôi nhé?”
Nó mong chờ.
“Khoan, nhưng… Tôi là ai?”
Hoài Nhu lạ lùng hỏi. Nó tự nhiên cười nhẹ.
“Vì ký chủ mất hết dữ liệu trí nhớ nên tôi sẽ sơ lược đôi chút về chị nhé”
Nó khua tay, lập tức biến ra một cửa sổ ảo. Trên đó, có thông tin danh tính của Hồng Úy, chứ không phải của Hoài Nhu cô. Ơ! Cô chỉ mỗi nhớ, bản thân có tên là Hoài Nhu.
Cái bảng chỉ vài giây xuất hiện thì biến mất. Hệ thống, nó bắt đầu nói.
“Chị từ giờ tên là Hoài Nhu, biệt hiệu @R1704, là một nhân viên sửa chữa Thời Không. Nhiệm vụ thường sẽ là đi đến những tiểu thế giới, hoàn thành nhiệm vụ ủy thác để thu thập 50% Oán Hận”
“Bé ơi-”
“Chị đặt biệt danh cho tôi đi”
Nó ngắt ngang lời Hoài Nhu. Cô cũng đành suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Bé”
“Đừng gọi vậy, tôi không thích”
Hệ thống bày tỏ thái độ.
“Ý tôi là, biệt danh đặt là Bé”
Hoài Nhu giải thích. Biệt danh gọi như này vừa dễ nhớ lại vừa phù hợp với nó. Tại trông hệ thống thực sự giống một bé trai đáng yêu nha.
“Chị đặt tên khác được không?”
Nó nũng nịu.
“Vậy đặt là Bibi nhé?”
Cô suy nghĩ thêm rồi lại đáp. Tên này có vẻ khá ổn nên nó cũng thuận theo.
“Tạm được. Từ giờ ký chủ gọi tôi như vậy”
“Thế thì, Bibi này, chị thực sự không nhớ được gì cả…”
“Dừng chút, tôi biết chị tính hỏi gì. Chị nhớ rằng, linh thể của chị hiện tại đang bị tổn thương rất nặng nên không thể chịu được kí ức quá khứ đâu. Khi chị khôi phục và ổn định hơn, tôi sẽ cho chị thấy những gì đã xảy ra trước đây.”
Bibi nói. Trong cô, phần nào được giải đáp.
“Bây giờ, tiếp tục chủ đề chính”
Hệ thống bật ra một loạt cửa số chứa đầy dữ liệu. Tất vây xung quanh cô và nó.
“Nhiệm vụ của ký chủ được ủy thác bởi linh hồn tên Lâm Hoài Thu. Sau đây là vọng nguyện của người này.”
“Thật ra, tôi thích cậu ấy rất nhiều!! Nhưng cậu ấy phản bội tôi… Tôi cũng muốn một cuộc sống hạnh phúc và cười thật tươi như đứa trẻ ấy… được quan tâm, yêu mến, được chăm sóc, bảo ban… Thật ấm áp làm sao!”
Tiếng của ai đó vang lên. Đó là giọng của một thiếu nữ chất bao nỗi buồn. Thiếu nữ ấy tựa như đang tâm sự. Tuy trong cảm xúc tiêu cực ấy, âm thanh vẫn mang bao hy vọng, ánh sáng vào một cuộc sống tươi đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.