Boss Phản Diện Cũng Muốn Yêu Đương!?
Chương 16: Thế giới thứ nhất: Hoa hạ chớm nở - bức thư tỏ tình (16)
Dực Hoa Băng
17/04/2024
Xung quanh tối mịt. Hồng Úy như cây đèn thắp sáng một khoảng nào đó, Dương Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Cô thì nằm gối lên đùi êm của Hoa Hạ, để cho người kia thỏa thích nghịch tóc.
“Kí chủ? Kí chủ Hồng Úy?”
“Gì?” Cô bất giác đáp lại.
“Chị nói gì vậy?” Dương Hoa Hạ không hiểu.
“Kí chủ ngài nghe thấy tôi nói không?” Ba Trăm mừng rỡ.
Hồng Úy bật dậy, vui mừng không kém: “Miu Miu đấy sao?”
“Vâng” Ba Trăm xúc động “Cuối cung tôi cũng tìm thấy ngài rồi”
“Ta chờ bay mòn mọi lắm này!! Mà ngươi mau đưa ta rời khỏi đây” Hồng Úy cầu khiến.
“Ngài chờ chút nhé! Sẽ sớm thôi!!...”
Soẹt soẹt... nhiễu...
Dương Hoa Hạ tuy không nghe được lời người đang đối thoại với Hồng Úy nhưng cũng đoán được: “Chị, là bạn đồng hành của chị đó sao?”
Cô gật đầu: “Ừ”
“Thế là chúng ta sắp ra khỏi đây rồi phải không?” Dương Hoa Hạ đứng bên cạnh reo lên.
“Phải” Hồng Úy véo một bên má Hoa Hạ.
...****************...
Hội trường rộng lớn, trang hoàng lộng lẫy. Ai nấy đều diện những bộ lễ phục tuyệt diễm, mĩ lệ.
“Hạo” Dương Hoa Hạ xách váy đi nhanh tới.
Quân Minh Hạo chau mày có vê khó chịu. Cậu im lặng nhìn cô.
Dương Hoa Hạ đưa tay ra: “Cậu có thế mời tôi nhảy một bài được chứ?”
Quân Minh Hạo phớt lờ, định đi sang chỗ khác thì nghe được: “Cậu đang tìm con nhỏ Ánh Nguyện nhỉ?”
Cô cười tươi. Cậu lần này không thể không để tâm: “Ở đâu?”
“Nhảy với tôi một bài đi, tôi sẽ nói cho cậu biết” Dương Hoa Hạ ra điều kiện.
“Được...” Quân Minh Hạo đành nhảy cùng cô.
Điệu nhạc bài mới vang lên. Hai người nhảy say sưa - đó là cách người ngoài nhìn vào. Thật ra, cậu đang moi thông tin từ cô.
Bỗng... cậu chạm mắt một thiếu nữ xinh đẹp. Quân Minh Hạo nhận ra ngay, là Lưu Ánh Nguyện.
“Ánh Nguyện!” Cậu nói trong cậu còn chứa sự phẫn nộ. Theo hướng nhìn, cô cũng thấy người trong câu nói của cậu.
Một bài nhạc lại kết thúc. Quân Minh Hạo giận dữ, mang theo hàn khí đi tới kéo Lưu Ánh Nguyện rời khỏi hội trường. Dương Hoa Hạ bị bỏ mặc. Và người bạn nhảy cũng Ánh Nguyện cũng trong trường hợp ấy - Tân Hi Ngạo bơ vơ.
Từ góc vắng vẻ, Ba Trăm với hình dạng con mèo đi ra. Nó nhìn xung quanh xem xét thì hù cho giật mình. Ưng Bách khuất trong bóng tối đã nhìn từ bao giờ.
“Là ngươi” Mèo ta phòng bị.
“Đừng căng thẳng thế chứ?” Ưng Bách thân thiện “Đi chứ, hẳn là mi cũng tìm được cách rồi nhỉ?”
Ba Trăm hiểu lời hắn, im lặng đi cùng nhưng cũng không quên cảnh giác.
Trở lại hội trường. Ba Trăm bước vào cùng hắn. Không khí giờ đây vẫn ồn ào náo nhiệt của đêm dạ hội.
[ĐÃ TÌM ĐƯỢC ĐỐI TƯỢNG]
[VỊ TRÍ CÁCH ĐÂY KHOẢNG 93 BƯỚC CHÂN MÈO]
Phụt. Haha! Ưng Bách đọc được liền bật cười. Ba Trăm bực nhưng giờ không phải là lúc phân tâm. Nó bước đi.
Đối tượng - Lâm Vân đang ở cùng Dương Hoa Hạ. Mèo ta đã thấy.
Khởi động - Tinh -[TIẾN HÀNH THU HỒI]
Một ánh sáng lớn chiều về phía Lâm Vân, tất cả những khí đen từ người ả tỏa ra chống đỡ. Chưa được nửa phút, ả đã bị hạ. Những khí đen tiêu biến. Lâm Vân loạng choạng, trùng chân ngồi bệt xuống dưới sàn. Khuôn mặt tái nhợt.
Thình thịch. Cả cơ thể ả tê dại, đau đớn. Khi ấy một linh hồn bước ra từ người ả.
“Kí chủ!!” Ba Trăm vui mừng chào đón.
Hồng Úy cũng không kém, ôm tới tấp: “Ta nhớ ngươi quá đi!!”
Thịch thịch.
Một linh hồn khác cũng đi ra thì liền nhập vào cơ thể Dương Hoa Hạ đang bất động. Hoàn hồn, Dương Hoa Hạ cử động, vui vẻ quanh đầu reo: “Chị, em nè!!”
Hoa Hạ cũng chạm mặt một người rất đỗi quen thuộc. Cậu thiếu niên sững sờ vài giây chứng kiến cảnh trước mắt rồi lầm bẩm gì đó. Tân Hi Ngạo lại gần.
“Cậu là 'Hoa Hạ'?” Tân Hi Ngạo khó khăn mở lời.
“Đương nhiên. Mình trở lại rồi!!” Dương Hoa Hạ có chút e thẹn ngượng ngùng.
Hai người bỗng rời vào im lặng. Dương Hoa Hạ chẳng biết nói gì nữa, định đi tới chỗ Hồng Úy để tránh sự xấu hổ này thì bị níu lại. Cô ngạc nhiên. Cậu đang khóc, nét mặt như đã kìm nén rất nhiều vậy.
“Sao thế?” Hoa Hạ hỏi han. Tay cô chạm lên phiến má, lau đi những giọt lệ.
Cậu nghẹn lời, ôm lấy cô. Cậu nhớ ra rồi! Cậu hiểu tại sao bản thân lại đối với cô như vậy. Giờ cậu muốn nói nhiều lắm, nhiều lắm! Muốn hỏi trong thời gian qua cô đã xảy ra chuyện gì. Và hơn hết...
Tôi nhớ cậu lắm!
“Tôi thích cậu! Hoa Hạ, tôi yêu... cậu!” Giọng khàn khàn hòa cùng tiếng khóc.
Chắc cảm xúc cũng có thể lây! Mắt cô cũng đã rơm rớm. Bởi xúc động, vì cô đã được trở lại, vì niềm vui gặp lại, vì 'câu trả lời' của người mình thích...
“Mình cũng thích cậu! Nhớ cậu lắm!!” Dương Hoa Hạ ôm lấy cậu, nói.
...****************...
Trong phòng ngủ tối om. Trên bàn, bức thư màu hồng phát sáng, tờ giấy mở ra, những dòng chữ xuất hiện.
Mình nè, Hạ đây!
Lạ lắm! Chẳng biết cảm xúc này từ lúc nào mà có, mình đã để ý cậu nhiều hơn. Hình ảnh của cậu xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều hơn, rồi mình biết đó là tương tư.
Có một lần mình đã thấy cậu với một bạn nữ trò chuyện với nhau. Sau tối hôm ấy mình đã gặp ác mộng - rằng mình sẽ bị cậu từ chối và cậu sẽ cùng với bạn nữ ấy là một cặp.
Ngốc nhỉ? Chỉ bởi một giấc mơ lạ lùng mà lòng mình đã bồn chồn không nguôi. Mình đã giận hờn vô cớ!!
Khi ấy, hôm ở thư viện, cậu đã an ủi mình bởi chiếc hộp nhạc với những ngôi sao lung linh ấy, mình đã có hi vọng... Mình thích cậu hơn cả!
Mình yêu cậu!
Dương Hoa Hạ yêu Tân Hi Ngạo!!
...****************...
Lâm Vân nằm thoi thóp trên sàn, dáng vẻ khổ sở. Ả chịu đựng đau đớn, cố nhìn thiếu nữ và chàng trai đang ôm nhau thắm thiết. Miệng nói gì đó, giọng thều thào: “Là chị sao... Hoa Hạ?” Tốt quá rồi...
Hồng Úy nhìn cảnh trước mặt, xoa đầu Ba Trăm: “Làm tốt lắm Miu Miu!”
Âm thanh truyền tới, hình như chỉ có Hồng Úy nghe được...
Dương Hoa Hạ! Là tôi. Tôi có một gia đình đầy ắp yêu thương. Một cuộc sống học đường với những người bạn tuyệt vời.
Tôi rất hạnh phúc!
Nhưng... ngày ấy, tôi đã gặp cậu. Tân Hi Ngạo! (Quân Minh Hạo)
Tôi hình như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phải chăng là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết?
Tôi và cậu ấy là định mệnh!?
Sao có thể?
Tôi đang nghĩ gì vậy? Tập trung học đi, nghĩ lung ta lung tung hoài!! (Tôi không chấp nhận. Không thể chấp nhận được!!)
Tôi có tình cảm vơi cậu ta! (Tôi là người đến trước mà.)
Tôi nhìn thấy cậu ấy đang nói chuyện với bạn nữ lớp kế bên. (Tôi theo đuổi, đeo bám, làm tất cả có thể để được cậu ấy chú ý.)
Sao mà tâm trạng lại thấy khó chịu đến vậy? Hai người đó đang nói gì vậy mà cậu ấy lại cười chứ? (Tại sao người con gái kia, không một chút công sức lại có được sự quan tâm của cậu ấy...?)
Aaah...
Tôi ghen rồi!? (Tôi ghét cô ta!)
Tôi cảm thấy hai má đang nóng dần... (Nức nở kèm tiếng nấc, tôi đang khóc.)
Thình thịch... tôi hồi hộp, bối rối làm sao! (Thật thê thảm, nhem nhuốc!)
Ba! mẹ!
Con nhớ hai người lắm... (Con xin lỗi...)
“Kí chủ? Kí chủ Hồng Úy?”
“Gì?” Cô bất giác đáp lại.
“Chị nói gì vậy?” Dương Hoa Hạ không hiểu.
“Kí chủ ngài nghe thấy tôi nói không?” Ba Trăm mừng rỡ.
Hồng Úy bật dậy, vui mừng không kém: “Miu Miu đấy sao?”
“Vâng” Ba Trăm xúc động “Cuối cung tôi cũng tìm thấy ngài rồi”
“Ta chờ bay mòn mọi lắm này!! Mà ngươi mau đưa ta rời khỏi đây” Hồng Úy cầu khiến.
“Ngài chờ chút nhé! Sẽ sớm thôi!!...”
Soẹt soẹt... nhiễu...
Dương Hoa Hạ tuy không nghe được lời người đang đối thoại với Hồng Úy nhưng cũng đoán được: “Chị, là bạn đồng hành của chị đó sao?”
Cô gật đầu: “Ừ”
“Thế là chúng ta sắp ra khỏi đây rồi phải không?” Dương Hoa Hạ đứng bên cạnh reo lên.
“Phải” Hồng Úy véo một bên má Hoa Hạ.
...****************...
Hội trường rộng lớn, trang hoàng lộng lẫy. Ai nấy đều diện những bộ lễ phục tuyệt diễm, mĩ lệ.
“Hạo” Dương Hoa Hạ xách váy đi nhanh tới.
Quân Minh Hạo chau mày có vê khó chịu. Cậu im lặng nhìn cô.
Dương Hoa Hạ đưa tay ra: “Cậu có thế mời tôi nhảy một bài được chứ?”
Quân Minh Hạo phớt lờ, định đi sang chỗ khác thì nghe được: “Cậu đang tìm con nhỏ Ánh Nguyện nhỉ?”
Cô cười tươi. Cậu lần này không thể không để tâm: “Ở đâu?”
“Nhảy với tôi một bài đi, tôi sẽ nói cho cậu biết” Dương Hoa Hạ ra điều kiện.
“Được...” Quân Minh Hạo đành nhảy cùng cô.
Điệu nhạc bài mới vang lên. Hai người nhảy say sưa - đó là cách người ngoài nhìn vào. Thật ra, cậu đang moi thông tin từ cô.
Bỗng... cậu chạm mắt một thiếu nữ xinh đẹp. Quân Minh Hạo nhận ra ngay, là Lưu Ánh Nguyện.
“Ánh Nguyện!” Cậu nói trong cậu còn chứa sự phẫn nộ. Theo hướng nhìn, cô cũng thấy người trong câu nói của cậu.
Một bài nhạc lại kết thúc. Quân Minh Hạo giận dữ, mang theo hàn khí đi tới kéo Lưu Ánh Nguyện rời khỏi hội trường. Dương Hoa Hạ bị bỏ mặc. Và người bạn nhảy cũng Ánh Nguyện cũng trong trường hợp ấy - Tân Hi Ngạo bơ vơ.
Từ góc vắng vẻ, Ba Trăm với hình dạng con mèo đi ra. Nó nhìn xung quanh xem xét thì hù cho giật mình. Ưng Bách khuất trong bóng tối đã nhìn từ bao giờ.
“Là ngươi” Mèo ta phòng bị.
“Đừng căng thẳng thế chứ?” Ưng Bách thân thiện “Đi chứ, hẳn là mi cũng tìm được cách rồi nhỉ?”
Ba Trăm hiểu lời hắn, im lặng đi cùng nhưng cũng không quên cảnh giác.
Trở lại hội trường. Ba Trăm bước vào cùng hắn. Không khí giờ đây vẫn ồn ào náo nhiệt của đêm dạ hội.
[ĐÃ TÌM ĐƯỢC ĐỐI TƯỢNG]
[VỊ TRÍ CÁCH ĐÂY KHOẢNG 93 BƯỚC CHÂN MÈO]
Phụt. Haha! Ưng Bách đọc được liền bật cười. Ba Trăm bực nhưng giờ không phải là lúc phân tâm. Nó bước đi.
Đối tượng - Lâm Vân đang ở cùng Dương Hoa Hạ. Mèo ta đã thấy.
Khởi động - Tinh -[TIẾN HÀNH THU HỒI]
Một ánh sáng lớn chiều về phía Lâm Vân, tất cả những khí đen từ người ả tỏa ra chống đỡ. Chưa được nửa phút, ả đã bị hạ. Những khí đen tiêu biến. Lâm Vân loạng choạng, trùng chân ngồi bệt xuống dưới sàn. Khuôn mặt tái nhợt.
Thình thịch. Cả cơ thể ả tê dại, đau đớn. Khi ấy một linh hồn bước ra từ người ả.
“Kí chủ!!” Ba Trăm vui mừng chào đón.
Hồng Úy cũng không kém, ôm tới tấp: “Ta nhớ ngươi quá đi!!”
Thịch thịch.
Một linh hồn khác cũng đi ra thì liền nhập vào cơ thể Dương Hoa Hạ đang bất động. Hoàn hồn, Dương Hoa Hạ cử động, vui vẻ quanh đầu reo: “Chị, em nè!!”
Hoa Hạ cũng chạm mặt một người rất đỗi quen thuộc. Cậu thiếu niên sững sờ vài giây chứng kiến cảnh trước mắt rồi lầm bẩm gì đó. Tân Hi Ngạo lại gần.
“Cậu là 'Hoa Hạ'?” Tân Hi Ngạo khó khăn mở lời.
“Đương nhiên. Mình trở lại rồi!!” Dương Hoa Hạ có chút e thẹn ngượng ngùng.
Hai người bỗng rời vào im lặng. Dương Hoa Hạ chẳng biết nói gì nữa, định đi tới chỗ Hồng Úy để tránh sự xấu hổ này thì bị níu lại. Cô ngạc nhiên. Cậu đang khóc, nét mặt như đã kìm nén rất nhiều vậy.
“Sao thế?” Hoa Hạ hỏi han. Tay cô chạm lên phiến má, lau đi những giọt lệ.
Cậu nghẹn lời, ôm lấy cô. Cậu nhớ ra rồi! Cậu hiểu tại sao bản thân lại đối với cô như vậy. Giờ cậu muốn nói nhiều lắm, nhiều lắm! Muốn hỏi trong thời gian qua cô đã xảy ra chuyện gì. Và hơn hết...
Tôi nhớ cậu lắm!
“Tôi thích cậu! Hoa Hạ, tôi yêu... cậu!” Giọng khàn khàn hòa cùng tiếng khóc.
Chắc cảm xúc cũng có thể lây! Mắt cô cũng đã rơm rớm. Bởi xúc động, vì cô đã được trở lại, vì niềm vui gặp lại, vì 'câu trả lời' của người mình thích...
“Mình cũng thích cậu! Nhớ cậu lắm!!” Dương Hoa Hạ ôm lấy cậu, nói.
...****************...
Trong phòng ngủ tối om. Trên bàn, bức thư màu hồng phát sáng, tờ giấy mở ra, những dòng chữ xuất hiện.
Mình nè, Hạ đây!
Lạ lắm! Chẳng biết cảm xúc này từ lúc nào mà có, mình đã để ý cậu nhiều hơn. Hình ảnh của cậu xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều hơn, rồi mình biết đó là tương tư.
Có một lần mình đã thấy cậu với một bạn nữ trò chuyện với nhau. Sau tối hôm ấy mình đã gặp ác mộng - rằng mình sẽ bị cậu từ chối và cậu sẽ cùng với bạn nữ ấy là một cặp.
Ngốc nhỉ? Chỉ bởi một giấc mơ lạ lùng mà lòng mình đã bồn chồn không nguôi. Mình đã giận hờn vô cớ!!
Khi ấy, hôm ở thư viện, cậu đã an ủi mình bởi chiếc hộp nhạc với những ngôi sao lung linh ấy, mình đã có hi vọng... Mình thích cậu hơn cả!
Mình yêu cậu!
Dương Hoa Hạ yêu Tân Hi Ngạo!!
...****************...
Lâm Vân nằm thoi thóp trên sàn, dáng vẻ khổ sở. Ả chịu đựng đau đớn, cố nhìn thiếu nữ và chàng trai đang ôm nhau thắm thiết. Miệng nói gì đó, giọng thều thào: “Là chị sao... Hoa Hạ?” Tốt quá rồi...
Hồng Úy nhìn cảnh trước mặt, xoa đầu Ba Trăm: “Làm tốt lắm Miu Miu!”
Âm thanh truyền tới, hình như chỉ có Hồng Úy nghe được...
Dương Hoa Hạ! Là tôi. Tôi có một gia đình đầy ắp yêu thương. Một cuộc sống học đường với những người bạn tuyệt vời.
Tôi rất hạnh phúc!
Nhưng... ngày ấy, tôi đã gặp cậu. Tân Hi Ngạo! (Quân Minh Hạo)
Tôi hình như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phải chăng là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết?
Tôi và cậu ấy là định mệnh!?
Sao có thể?
Tôi đang nghĩ gì vậy? Tập trung học đi, nghĩ lung ta lung tung hoài!! (Tôi không chấp nhận. Không thể chấp nhận được!!)
Tôi có tình cảm vơi cậu ta! (Tôi là người đến trước mà.)
Tôi nhìn thấy cậu ấy đang nói chuyện với bạn nữ lớp kế bên. (Tôi theo đuổi, đeo bám, làm tất cả có thể để được cậu ấy chú ý.)
Sao mà tâm trạng lại thấy khó chịu đến vậy? Hai người đó đang nói gì vậy mà cậu ấy lại cười chứ? (Tại sao người con gái kia, không một chút công sức lại có được sự quan tâm của cậu ấy...?)
Aaah...
Tôi ghen rồi!? (Tôi ghét cô ta!)
Tôi cảm thấy hai má đang nóng dần... (Nức nở kèm tiếng nấc, tôi đang khóc.)
Thình thịch... tôi hồi hộp, bối rối làm sao! (Thật thê thảm, nhem nhuốc!)
Ba! mẹ!
Con nhớ hai người lắm... (Con xin lỗi...)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.