Chương 8
Lạc Lạc
25/12/2019
"Cô còn cười được ư? không giúp ích gì được ngược lại còn hành tôi nữa"
"Em vui lắm, vì anh còn quan tâm em"
"Tôi thương hại cô thôi"
"Hạo Thiên, anh còn giận em sao? em biết em đã quá đáng với anh, nhưng không phải vì em ham tiền tài vật chất đâu, em có lý do của em, nhưng hiện tại em vẫn còn yêu anh"
"Cô đừng nói nữa, xong rồi cô ra ngoài đi, tôi tự ăn "
Nhã Tịnh không nói gì nữa liền đi ra ngoài anh nghĩ có lẽ mình hơi quá lời làm cô giận rồi sao, đợi cô đi Hạo Thiên ngồi lặng lẽ bên góc giường khẽ mĩm cười, đúng là anh vẫn không thể bỏ mặt cô được. Lúc trước nếu như bị bỏng cô sẽ lập tức nhõng nhẽo với anh.
Bỗng cửa bật mở Nhã Tịnh không phải giận mà là cô xuống bếp lấy bát cháo khác cho anh, muốn từ chối cũng không được cô thực sự là anh không thể nào mạnh mẽ nổi rồi.
"Bát đó còn gì nữa đâu mà anh ăn, ăn bát cháo mới này đi"
Hạo Thiên ngoan ngoãn mở miệng ra để cô đút cho mình, Nhã Tình nhẹ mĩm cười với anh hành động dịu dàng này vẫn như lúc trước nhưng cô bây giờ không thuộc về anh mà là anh trai của mình.
"Được rồi, cô ra ngoài đi!! tôi tự uống thuốc được"
"Ừm, anh uống liền đi nhé, cần gì cứ gọi em" Nhã Tịnh đứng dậy định đi thì anh khẽ níu tay cô lại trầm giọng nói.
"Cô thực sự còn yêu tôi sao? cô có khó khăn gì sao không thể kể cho tôi nghe, tôi cùng cô vượt qua là được chứ gì"
Nhã Tịnh ngồi xuống kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, cô thở dài một hơi, Hạo Thiên cảm thấy mình đã trách lầm cô rồi, anh kéo cô vào lòng nhẹ nhàng và ôn nhu cái ôm tràn đầy sự yêu thương của anh dành cho cô.
"Thì ra mọi chuyện là vậy, anh... đã trách lầm em rồi"
"Nhưng có lẽ đã muộn rồi, em giờ không phải vợ anh.... " Nhã Tịnh giọng có chứa nỗi buồn sâu lắng trong đó.
"Anh trai anh cũng yêu em sao? Anh ấy chưa gặp qua em lần nào đúng không"
"Đúng vậy, không hiểu sao anh ta nói biết em từ nhỏ, em và anh ta lại rất thân nhau nhưng em không hề biết anh ta và cũng không có người bạn nào lúc nhỏ cả".
Hạo Thiên liền nghĩ đến tấm ảnh trong phòng của anh hai và cô gái ngày đêm anh hai của anh thường mong nhớ, không lẽ người đó là cô hay sao? thì ra bấy lâu nay Hạo Hiên không yêu ai thì ra là vì chờ đợi cô gái trong ảnh đó.
"Anh nghĩ gì vậy?" Nhã Tịnh thấy anh ngây người ra liền lay anh.
"Không có gì đâu, tạm thời em đừng tiếp xúc với anh gần nữa, giữ khoảng cách thế này đi" Hạo Thiên đứng dậy. có lẽ khi Hạo Hiên về anh nhất định phải hỏi thử trước mắt tạm không tiếp xúc với cô nhưng không phải là anh sẽ nhường cô cho Hạo Hiên.
"Ừm, em hiểu rồi, em nghĩ sẽ có một ngày Hạo Hiên anh ta nhất định sẽ xem xét lại chuyện của em và anh" Nhã Tịnh liền hiểu ý anh nhẹ mĩm cười.
Ngày hôm sau, Hạo Hiên trở về, vừa về nhà hắn đã cầm trên tay một bó hoa lớn mang lên phòng Nhã Tịnh, lúc này cô vẫn còn đang ngủ say. Anh để bó hoa xuống bàn sau đó ngồi xuống giường ngắm cô.
Nhã Tịnh cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, hơi thở nam tính của ai đó cứ thổi vào mặt mình. Cô mở mắt ra giật mình khi thấy anh đang nhìn cô, trong lòng nghĩ Hạo Hiên về lúc nào vậy? anh ta nhìn cô từ nãy đến giờ sao?
"Anh... anh về lúc nào vậy?"
"Tôi vừa về, mấy ngày nay có nhớ tôi không? bảo bối có quà tặng cho em, tôi đặt ở trên bàn đấy có thích không?"
"Cám ơn anh, tôi đi vệ sinh cá nhân, anh ra ngoài đi!!" Nhã Tịnh đuổi khéo hắn, Hạo Hiên nhăn mày hắn vừa về liền ghé tiệm hoa mua về tặng cô như thế cô không mừng rỡ mà còn muốn đuổi hắn nữa.
Hạo Hiên kéo tay cô lại liền đè cô xuống giường mặt anh hướng gần về phía cô, Nhã Tịnh vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng tay đã bị kiềm chặc lại không thể nhúc nhích.
"Bỏ tôi ra!!"
"Chồng về mà không mừng, liền muốn đuổi tôi đi rồi sao?"
Hạo Hiên liền ôm cô vào lòng, sau đó trầm giọng nói " Đừng cử động, để tôi ôm em một lúc, cử động là tôi không biết mình sẽ làm gì em đâu"
Nhã Tịnh liền ngoan ngoãn để mặc cho hắn ôm vì cô sợ hắn sẽ làm thật mất, vì hiện tại hắn đang ở trong tay con sói nguy hiểm không vừa ý hắn sẽ bị thịt bất cứ lúc nào.
Hạo Hiên hai ngày hôm nay lo làm việc, hắn ngủ cũng không được nhiều bây giờ về nhà đúng là thoải mái thật lại còn được ôm cô ngủ còn gì bằng mùi thơm nhẹ trên người cô làm hắn rất thích. Nhã Tịnh thầm khóc trong lòng đến khi nào hắn mới buông cô ra đây chứ? nếu để Hạo Thiên nhìn thấy sợ anh ấy hiểu lầm mất.
Wattpad:laclac8662
"Em vui lắm, vì anh còn quan tâm em"
"Tôi thương hại cô thôi"
"Hạo Thiên, anh còn giận em sao? em biết em đã quá đáng với anh, nhưng không phải vì em ham tiền tài vật chất đâu, em có lý do của em, nhưng hiện tại em vẫn còn yêu anh"
"Cô đừng nói nữa, xong rồi cô ra ngoài đi, tôi tự ăn "
Nhã Tịnh không nói gì nữa liền đi ra ngoài anh nghĩ có lẽ mình hơi quá lời làm cô giận rồi sao, đợi cô đi Hạo Thiên ngồi lặng lẽ bên góc giường khẽ mĩm cười, đúng là anh vẫn không thể bỏ mặt cô được. Lúc trước nếu như bị bỏng cô sẽ lập tức nhõng nhẽo với anh.
Bỗng cửa bật mở Nhã Tịnh không phải giận mà là cô xuống bếp lấy bát cháo khác cho anh, muốn từ chối cũng không được cô thực sự là anh không thể nào mạnh mẽ nổi rồi.
"Bát đó còn gì nữa đâu mà anh ăn, ăn bát cháo mới này đi"
Hạo Thiên ngoan ngoãn mở miệng ra để cô đút cho mình, Nhã Tình nhẹ mĩm cười với anh hành động dịu dàng này vẫn như lúc trước nhưng cô bây giờ không thuộc về anh mà là anh trai của mình.
"Được rồi, cô ra ngoài đi!! tôi tự uống thuốc được"
"Ừm, anh uống liền đi nhé, cần gì cứ gọi em" Nhã Tịnh đứng dậy định đi thì anh khẽ níu tay cô lại trầm giọng nói.
"Cô thực sự còn yêu tôi sao? cô có khó khăn gì sao không thể kể cho tôi nghe, tôi cùng cô vượt qua là được chứ gì"
Nhã Tịnh ngồi xuống kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, cô thở dài một hơi, Hạo Thiên cảm thấy mình đã trách lầm cô rồi, anh kéo cô vào lòng nhẹ nhàng và ôn nhu cái ôm tràn đầy sự yêu thương của anh dành cho cô.
"Thì ra mọi chuyện là vậy, anh... đã trách lầm em rồi"
"Nhưng có lẽ đã muộn rồi, em giờ không phải vợ anh.... " Nhã Tịnh giọng có chứa nỗi buồn sâu lắng trong đó.
"Anh trai anh cũng yêu em sao? Anh ấy chưa gặp qua em lần nào đúng không"
"Đúng vậy, không hiểu sao anh ta nói biết em từ nhỏ, em và anh ta lại rất thân nhau nhưng em không hề biết anh ta và cũng không có người bạn nào lúc nhỏ cả".
Hạo Thiên liền nghĩ đến tấm ảnh trong phòng của anh hai và cô gái ngày đêm anh hai của anh thường mong nhớ, không lẽ người đó là cô hay sao? thì ra bấy lâu nay Hạo Hiên không yêu ai thì ra là vì chờ đợi cô gái trong ảnh đó.
"Anh nghĩ gì vậy?" Nhã Tịnh thấy anh ngây người ra liền lay anh.
"Không có gì đâu, tạm thời em đừng tiếp xúc với anh gần nữa, giữ khoảng cách thế này đi" Hạo Thiên đứng dậy. có lẽ khi Hạo Hiên về anh nhất định phải hỏi thử trước mắt tạm không tiếp xúc với cô nhưng không phải là anh sẽ nhường cô cho Hạo Hiên.
"Ừm, em hiểu rồi, em nghĩ sẽ có một ngày Hạo Hiên anh ta nhất định sẽ xem xét lại chuyện của em và anh" Nhã Tịnh liền hiểu ý anh nhẹ mĩm cười.
Ngày hôm sau, Hạo Hiên trở về, vừa về nhà hắn đã cầm trên tay một bó hoa lớn mang lên phòng Nhã Tịnh, lúc này cô vẫn còn đang ngủ say. Anh để bó hoa xuống bàn sau đó ngồi xuống giường ngắm cô.
Nhã Tịnh cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, hơi thở nam tính của ai đó cứ thổi vào mặt mình. Cô mở mắt ra giật mình khi thấy anh đang nhìn cô, trong lòng nghĩ Hạo Hiên về lúc nào vậy? anh ta nhìn cô từ nãy đến giờ sao?
"Anh... anh về lúc nào vậy?"
"Tôi vừa về, mấy ngày nay có nhớ tôi không? bảo bối có quà tặng cho em, tôi đặt ở trên bàn đấy có thích không?"
"Cám ơn anh, tôi đi vệ sinh cá nhân, anh ra ngoài đi!!" Nhã Tịnh đuổi khéo hắn, Hạo Hiên nhăn mày hắn vừa về liền ghé tiệm hoa mua về tặng cô như thế cô không mừng rỡ mà còn muốn đuổi hắn nữa.
Hạo Hiên kéo tay cô lại liền đè cô xuống giường mặt anh hướng gần về phía cô, Nhã Tịnh vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng tay đã bị kiềm chặc lại không thể nhúc nhích.
"Bỏ tôi ra!!"
"Chồng về mà không mừng, liền muốn đuổi tôi đi rồi sao?"
Hạo Hiên liền ôm cô vào lòng, sau đó trầm giọng nói " Đừng cử động, để tôi ôm em một lúc, cử động là tôi không biết mình sẽ làm gì em đâu"
Nhã Tịnh liền ngoan ngoãn để mặc cho hắn ôm vì cô sợ hắn sẽ làm thật mất, vì hiện tại hắn đang ở trong tay con sói nguy hiểm không vừa ý hắn sẽ bị thịt bất cứ lúc nào.
Hạo Hiên hai ngày hôm nay lo làm việc, hắn ngủ cũng không được nhiều bây giờ về nhà đúng là thoải mái thật lại còn được ôm cô ngủ còn gì bằng mùi thơm nhẹ trên người cô làm hắn rất thích. Nhã Tịnh thầm khóc trong lòng đến khi nào hắn mới buông cô ra đây chứ? nếu để Hạo Thiên nhìn thấy sợ anh ấy hiểu lầm mất.
Wattpad:laclac8662
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.