Chương 37: Đừng Quá Tin Tưởng Tôi, Tôi Cũng Là Đàn Ông Đấy
Lạc Lạc
22/03/2020
Hạo Thiên mắt nhắm mắt mở từ trong xe bước ra, đáng lẽ giờ này anh chuẩn bị đi ngủ rồi, đột nhiên bị Tiểu Tuyền gọi sang không biết có chuyện gì
không.
Hạo Thiên ấn chuông cửa, lập tức cửa bật mở, Tiểu Tuyền chạy ra ôm lấy anh, Hạo Thiên giật mình nhìn cô vẻ mặt trông rất hoảng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Rắn.... trong phòng tắm... có rắn..." Tiểu Tuyền khóc nức nở, thì ra là con rắn làm Hạo Thiên tưởng cô xảy ra chuyện gì nên lo lắng vô cùng.
"Yên tâm không sao, có tôi ở đây rồi" Hạo Thiên đi vào phòng tắm của cô, mở cửa ra con rắn đang treo mình trên cửa thì rớt xuống trước mặt anh.
"Á..." Tiểu Tuyền đứng phía sau anh thấy con rắn rơi xuống thì cô nhắm mắt lại hét lên.
"Không sao rồi" mở mắt ra Tiểu Tuyền nhìn thử thấy con rắn mất tiêu rồi, làm cách nào chứ nhanh như vậy mà quăng nó đi rồi hay sao?
"Đâu rồi?"
"Trong túi kìa, lát quăng nó ra ngoài là được" con rắn bị bỏ vào một cái túi nhựa cột lại rất chặc, cô thở phào nhẹ nhõm cả đời cô sợ nhất là con rắn.
"Buồn ngủ quá, thôi tôi về ngủ đây" Hạo Thiên mang con rắn ra ngoài định rời đi, Tiểu Tuyền liền níu anh lại.
"Tối rồi, ở lại đi!!" Cô cúi gầm mặt giọng nhỏ lại.
"Cô không sợ tôi làm gì cô sao?" Hạo Thiên nhếch môi cười.
"Tôi tin giám đốc không làm chuyện đó đâu"
"Cô quá tin tưởng tôi rồi đấy, dù sao tôi cũng là đàn ông, tôi không tốt như cô nghĩ đâu" Hạo Thiên đi về phía cô, Tiểu Tuyền sợ hãi lùi về sau bị Hạo Thiên dồn vào tường, hai tay anh giam lõng cô mắt nhìn mắt tim của cô như muốn nhảy ra ngoài vì khoảng cách quá gần.
Hạo Thiên cúi xuống, Tiểu Tuyền liền nhắm mắt rồi chu môi lên như chờ đợi, lại Hạo Thiên nhìn hành động của cô mà buồn cười, sau đó nói khẽ vào tai cô.
"Ngủ ngon" nói rồi anh liền rời đi, bỏ lại cô đứng đấy chờ đợi mở mắt ra thấy anh đã đi ra tới cửa rồi.
"Tên đáng ghét dám trêu tôi!!!" Tiểu Tuyền như tức điên lên.
Ngày hôm sau, Nhã Tịnh trở lại như ngày thường cùng Hạo Hiên đến công ty lúc này Tống Lâm cảm thấy vui mừng cho họ rồi, đặ biệt là không còn chứng kiến cơn giận của Hạo Hiên nữa.
"Hạo tổng hôm nay ngày vui vẻ rồi hả? Chắc chị dâu hôm qua vất vả lắm"
"Ahaaa coi như tôi chưa nói gì" nhận được cái lườm của cả hai làm anh run người cười cười rồi lượn đi.
"Hạo tổng trùng hợp quá" Thượng Nhi từ phía sau đi tới.
"Hai người ăn sáng chưa?"
"Chưa, chúng tôi định đi ăn đây, Thượng tổng có muốn đi cùng không?" Hạo Hiên lịch sự hỏi, mặc dù biết như vậy Nhã Tịnh sẽ không thích nhưng dù sao cũng nên lịch sự hỏi.
"Được vậy cùng đi đi"
Vào bàn ăn Nhã Tịnh chỉ biết im lặng, một lát sau Thượng Nhiên kéo ghế sang ngồi cạnh Hạo Hiên, cô ta mĩm cười với Nhã Tịnh không biết có ý gì đây muốn chọc tức cô hay sao.
"Nhã Tịnh tôi ngồi cạnh anh ấy xíu được chứ?"
"Cô ngồi đi, bàn chuyện cho dễ, tôi đi vệ sinh một lát"
Nói rồi Nhã Tịnh rời đi, Hạo Hiên vẫn giữ khoảng cách với Thượng Nhiên, hôm nay chắc cô ta có ý định trước rồi nên ăn mặc cũng khá gợi cảm còn định quyến rũ Hạo Hiên sao?
Nhã Tịnh nép sau bức tường nhìn mọi hoạt động của họ, nhưng Hạo Hiên không hề có ý định gì với cô ta, cô ta đúng là dai như đĩa mà biết người ta đã có gia đình mà còn muốn quyến rũ chồng người ta.
"Hạo tổng, vợ của anh thật hạnh phúc vì có người chồng như anh, tôi cũng ước gì mình cũng được như vậy"
"Thượng tổng xinh đẹp tài sắc vẹn toàn bên ngoài có nhiều người theo đuổi tại cô không đồng ý đấy thôi"
"Anh quá lời, tôi thích người như Hạo tổng đây những người ngoài kia tôi cảm thấy không xứng với mình cho lắm" Thượng Nhiên dùng chân của mình cạ vào chân hắn, Hạo Hiên nhếch môi muốn xem cô ta còn muốn giở trò gì nữa.
Hạo Thiên ấn chuông cửa, lập tức cửa bật mở, Tiểu Tuyền chạy ra ôm lấy anh, Hạo Thiên giật mình nhìn cô vẻ mặt trông rất hoảng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Rắn.... trong phòng tắm... có rắn..." Tiểu Tuyền khóc nức nở, thì ra là con rắn làm Hạo Thiên tưởng cô xảy ra chuyện gì nên lo lắng vô cùng.
"Yên tâm không sao, có tôi ở đây rồi" Hạo Thiên đi vào phòng tắm của cô, mở cửa ra con rắn đang treo mình trên cửa thì rớt xuống trước mặt anh.
"Á..." Tiểu Tuyền đứng phía sau anh thấy con rắn rơi xuống thì cô nhắm mắt lại hét lên.
"Không sao rồi" mở mắt ra Tiểu Tuyền nhìn thử thấy con rắn mất tiêu rồi, làm cách nào chứ nhanh như vậy mà quăng nó đi rồi hay sao?
"Đâu rồi?"
"Trong túi kìa, lát quăng nó ra ngoài là được" con rắn bị bỏ vào một cái túi nhựa cột lại rất chặc, cô thở phào nhẹ nhõm cả đời cô sợ nhất là con rắn.
"Buồn ngủ quá, thôi tôi về ngủ đây" Hạo Thiên mang con rắn ra ngoài định rời đi, Tiểu Tuyền liền níu anh lại.
"Tối rồi, ở lại đi!!" Cô cúi gầm mặt giọng nhỏ lại.
"Cô không sợ tôi làm gì cô sao?" Hạo Thiên nhếch môi cười.
"Tôi tin giám đốc không làm chuyện đó đâu"
"Cô quá tin tưởng tôi rồi đấy, dù sao tôi cũng là đàn ông, tôi không tốt như cô nghĩ đâu" Hạo Thiên đi về phía cô, Tiểu Tuyền sợ hãi lùi về sau bị Hạo Thiên dồn vào tường, hai tay anh giam lõng cô mắt nhìn mắt tim của cô như muốn nhảy ra ngoài vì khoảng cách quá gần.
Hạo Thiên cúi xuống, Tiểu Tuyền liền nhắm mắt rồi chu môi lên như chờ đợi, lại Hạo Thiên nhìn hành động của cô mà buồn cười, sau đó nói khẽ vào tai cô.
"Ngủ ngon" nói rồi anh liền rời đi, bỏ lại cô đứng đấy chờ đợi mở mắt ra thấy anh đã đi ra tới cửa rồi.
"Tên đáng ghét dám trêu tôi!!!" Tiểu Tuyền như tức điên lên.
Ngày hôm sau, Nhã Tịnh trở lại như ngày thường cùng Hạo Hiên đến công ty lúc này Tống Lâm cảm thấy vui mừng cho họ rồi, đặ biệt là không còn chứng kiến cơn giận của Hạo Hiên nữa.
"Hạo tổng hôm nay ngày vui vẻ rồi hả? Chắc chị dâu hôm qua vất vả lắm"
"Ahaaa coi như tôi chưa nói gì" nhận được cái lườm của cả hai làm anh run người cười cười rồi lượn đi.
"Hạo tổng trùng hợp quá" Thượng Nhi từ phía sau đi tới.
"Hai người ăn sáng chưa?"
"Chưa, chúng tôi định đi ăn đây, Thượng tổng có muốn đi cùng không?" Hạo Hiên lịch sự hỏi, mặc dù biết như vậy Nhã Tịnh sẽ không thích nhưng dù sao cũng nên lịch sự hỏi.
"Được vậy cùng đi đi"
Vào bàn ăn Nhã Tịnh chỉ biết im lặng, một lát sau Thượng Nhiên kéo ghế sang ngồi cạnh Hạo Hiên, cô ta mĩm cười với Nhã Tịnh không biết có ý gì đây muốn chọc tức cô hay sao.
"Nhã Tịnh tôi ngồi cạnh anh ấy xíu được chứ?"
"Cô ngồi đi, bàn chuyện cho dễ, tôi đi vệ sinh một lát"
Nói rồi Nhã Tịnh rời đi, Hạo Hiên vẫn giữ khoảng cách với Thượng Nhiên, hôm nay chắc cô ta có ý định trước rồi nên ăn mặc cũng khá gợi cảm còn định quyến rũ Hạo Hiên sao?
Nhã Tịnh nép sau bức tường nhìn mọi hoạt động của họ, nhưng Hạo Hiên không hề có ý định gì với cô ta, cô ta đúng là dai như đĩa mà biết người ta đã có gia đình mà còn muốn quyến rũ chồng người ta.
"Hạo tổng, vợ của anh thật hạnh phúc vì có người chồng như anh, tôi cũng ước gì mình cũng được như vậy"
"Thượng tổng xinh đẹp tài sắc vẹn toàn bên ngoài có nhiều người theo đuổi tại cô không đồng ý đấy thôi"
"Anh quá lời, tôi thích người như Hạo tổng đây những người ngoài kia tôi cảm thấy không xứng với mình cho lắm" Thượng Nhiên dùng chân của mình cạ vào chân hắn, Hạo Hiên nhếch môi muốn xem cô ta còn muốn giở trò gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.