Chương 35: Hạo Hiên Quá Đáng Sợ
Lạc Lạc
22/03/2020
Nhã Tịnh bước vào công ty, hôm nay không khí hơi lạ như có sát khí vậy, Tống Lâm mặt mài tái xanh thấy cô liền chạy đến.
"Chị dâu Hạo Tổng lại đáng sợ quá, chị lên xem thử đi"
Nhã Tịnh nghe kể thôi cũng rùng mình, nhưng cô vẫn đi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, cô không nghĩ tới chuyện đêm qua có thể làm hắn nổi giận như vậy.
Cô gõ cửa, bên trong đáp lại một tiếng lạnh nhạt, Nhã Tịnh đẩy cửa đi vào hắn vẫn đang chú tâm vào màn hình máy tính, cô vào nhưng hắn vẫn không màn đến bình thường cô đến hắn sẽ dịu dàng kéo cô ngồi cạnh mình rồi.
"Hạo Hiên anh sao vậy? Nay anh lạ quá" Nhã Tịnh đi đến ngồi xuống cạnh hắn, lấy tay chạm lên gương mặt hắn.
"Từ khi nào mà em không có phép tắt vậy?"
"Anh giận em chuyện gì sao?" Nhã Tịnh đưa tay giữ lấy đầu hắn cô kề mặt mình sát lại hắn, mắt họ chạm nhau nhưng trong mắt Hạo Hiên vô cùng lạnh nhạt như không có cô trong đó vậy.
"Em ra ngoài đi!!" Hắn đẩy cô ra, sau đó vẫn tiếp tục làm việc.
Nhã Tịnh buồn bã bước ra ngoài, và trở về phòng của mình, một lúc sau cô pha một tách cà phê mang vào phòng cho hắn chỉ mong lầm này hắn đừng nóng giận nữa.
Cô đẩy cửa vào thấy hắn cùng Thượng Nhiên đang bàn chuyện nhưng chiếc ghê mà hắn dành cô trước đây chưa từng có ai được ngồi nhưng hôm nay lại lấy ra để cho Thượng Nhiên ngồi.
Cô ấy lại ngồi rất sát hắn cả hai nhìn như không có khoảng cách, Hạo Hiên vẫn chưa biêt sự xuất hiện của cô vì máy tính che mất nên không thấy cô.
"Hạo Tổng, tôi mang cà phê cho anh" Nhã Tịnh mang đến cho hắn.
"Tiện thể mang thêm một tách cà phê nữa cho Thượng Tổng luôn đi" Hạo Hiên ngước lên nhìn cô sau đó vẫn tiếp tục làm việc, trong mắt Thượng Nhiên bắt đầu loé lên một tia vui mừng, lầm đầu thấy hắn lạnh nhạt với Nhã Tịnh như vậy có khi nào giữa họ có xích mích gì hay không.
"Được, cô Thượng Tổng đợi tôi một chút"
Nhã Tịnh nhịn và gáng kiềm lại cơn lửa trong người mình, khi cô đi rồi Hạo Hiên nở một nụ cười gian xảo, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy thật ra định đùa với cô mà thôi nhưng khi thấy cô ghen rất đáng yêu.
Một lát sau Nhã Tịnh mang lên cho Thượng Nhiên một tách cà phê mới, nhẹ để xuống.
"Hạo Tổng còn gì dặn dò không?" Cô nhấn mạnh mắt cứ đảo về phía của Thượng Nhiên.
"Không, ra ngoài đi!!"
"Hạo Tổng, tôi còn quên một thứ để tôi lấy cái rồi đi"
Nhã Tịnh đi đến chỗ hắn kéo lấy cà vạy của hắn, Nhã Tịnh cúi xuống hôn hắn trước mặt Thượng Nhiên như muốn tuyên bố chủ quyền hắn là của cô ngay trước mặt Thượng Nhiên, làm Thượng Nhiên há hốc mồm nhìn cảnh ngọt ngào trước mặt.
Môi Hạo Hiên khẽ nhếch lên, sau đó để mặc cho cô hôn dù gì cô cũng lần đầu chủ động hôn hắn thôi thì cứ để vậy đi.
"Tôi lấy xong rồi, hai người bàn tiếp đi!!"
Nhã Tịnh nhanh chóng rời khỏi phòng, Hạo Hiên đưa tay vuốt môi mình, dư vị ngọt ngào pha lẫn một chút ghen tuông của cô làm hắn phấn khích vô cùng.
"Hai người thật hạnh phúc" Thượng Nhiên cố gượng nói, mặt trầm tư.
"Nhưng tôi cũng lo là hạng phúc này không biết giữ được bao lâu"
Đoi mắt hắn hướng về phía cửa, hôm nay hắn cứ lạnh nhạt với cô nên cô cảm thấy rất buồn, cô liền gọi điện thoại tâm sự cùng Tiểu Tuyền.
Thế là cả hai nói chuyện được khoảng nữa tiếng thì Tống Lâm đi vào.
"Chị dâu sao rồi?"
"Chẳng sao cả, nhưng tôi có cách trị anh ấy rồi"
"Chị dâu Hạo Tổng lại đáng sợ quá, chị lên xem thử đi"
Nhã Tịnh nghe kể thôi cũng rùng mình, nhưng cô vẫn đi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, cô không nghĩ tới chuyện đêm qua có thể làm hắn nổi giận như vậy.
Cô gõ cửa, bên trong đáp lại một tiếng lạnh nhạt, Nhã Tịnh đẩy cửa đi vào hắn vẫn đang chú tâm vào màn hình máy tính, cô vào nhưng hắn vẫn không màn đến bình thường cô đến hắn sẽ dịu dàng kéo cô ngồi cạnh mình rồi.
"Hạo Hiên anh sao vậy? Nay anh lạ quá" Nhã Tịnh đi đến ngồi xuống cạnh hắn, lấy tay chạm lên gương mặt hắn.
"Từ khi nào mà em không có phép tắt vậy?"
"Anh giận em chuyện gì sao?" Nhã Tịnh đưa tay giữ lấy đầu hắn cô kề mặt mình sát lại hắn, mắt họ chạm nhau nhưng trong mắt Hạo Hiên vô cùng lạnh nhạt như không có cô trong đó vậy.
"Em ra ngoài đi!!" Hắn đẩy cô ra, sau đó vẫn tiếp tục làm việc.
Nhã Tịnh buồn bã bước ra ngoài, và trở về phòng của mình, một lúc sau cô pha một tách cà phê mang vào phòng cho hắn chỉ mong lầm này hắn đừng nóng giận nữa.
Cô đẩy cửa vào thấy hắn cùng Thượng Nhiên đang bàn chuyện nhưng chiếc ghê mà hắn dành cô trước đây chưa từng có ai được ngồi nhưng hôm nay lại lấy ra để cho Thượng Nhiên ngồi.
Cô ấy lại ngồi rất sát hắn cả hai nhìn như không có khoảng cách, Hạo Hiên vẫn chưa biêt sự xuất hiện của cô vì máy tính che mất nên không thấy cô.
"Hạo Tổng, tôi mang cà phê cho anh" Nhã Tịnh mang đến cho hắn.
"Tiện thể mang thêm một tách cà phê nữa cho Thượng Tổng luôn đi" Hạo Hiên ngước lên nhìn cô sau đó vẫn tiếp tục làm việc, trong mắt Thượng Nhiên bắt đầu loé lên một tia vui mừng, lầm đầu thấy hắn lạnh nhạt với Nhã Tịnh như vậy có khi nào giữa họ có xích mích gì hay không.
"Được, cô Thượng Tổng đợi tôi một chút"
Nhã Tịnh nhịn và gáng kiềm lại cơn lửa trong người mình, khi cô đi rồi Hạo Hiên nở một nụ cười gian xảo, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy thật ra định đùa với cô mà thôi nhưng khi thấy cô ghen rất đáng yêu.
Một lát sau Nhã Tịnh mang lên cho Thượng Nhiên một tách cà phê mới, nhẹ để xuống.
"Hạo Tổng còn gì dặn dò không?" Cô nhấn mạnh mắt cứ đảo về phía của Thượng Nhiên.
"Không, ra ngoài đi!!"
"Hạo Tổng, tôi còn quên một thứ để tôi lấy cái rồi đi"
Nhã Tịnh đi đến chỗ hắn kéo lấy cà vạy của hắn, Nhã Tịnh cúi xuống hôn hắn trước mặt Thượng Nhiên như muốn tuyên bố chủ quyền hắn là của cô ngay trước mặt Thượng Nhiên, làm Thượng Nhiên há hốc mồm nhìn cảnh ngọt ngào trước mặt.
Môi Hạo Hiên khẽ nhếch lên, sau đó để mặc cho cô hôn dù gì cô cũng lần đầu chủ động hôn hắn thôi thì cứ để vậy đi.
"Tôi lấy xong rồi, hai người bàn tiếp đi!!"
Nhã Tịnh nhanh chóng rời khỏi phòng, Hạo Hiên đưa tay vuốt môi mình, dư vị ngọt ngào pha lẫn một chút ghen tuông của cô làm hắn phấn khích vô cùng.
"Hai người thật hạnh phúc" Thượng Nhiên cố gượng nói, mặt trầm tư.
"Nhưng tôi cũng lo là hạng phúc này không biết giữ được bao lâu"
Đoi mắt hắn hướng về phía cửa, hôm nay hắn cứ lạnh nhạt với cô nên cô cảm thấy rất buồn, cô liền gọi điện thoại tâm sự cùng Tiểu Tuyền.
Thế là cả hai nói chuyện được khoảng nữa tiếng thì Tống Lâm đi vào.
"Chị dâu sao rồi?"
"Chẳng sao cả, nhưng tôi có cách trị anh ấy rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.