Chương 14
HanhLuin
02/02/2020
Ăn thịt nướng xong chạy liền đi mua takoyaki ăn , nếu cô và nhỏ nhớ không lầm đây là những viên bột được phủ bạch tuộc xay nhỏ, hành và gừng muối, sau đó xiên que và nướng, ăn kèm nước xốt và vỏ rong biển rất là ngon.
Đi bộ một đoạn ngắn liền thấy shawarma liền mua ăn , đây là món ăn được làm bằng thịt gà hoặc cừu nướng thái mỏng, cuốn trong vỏ bánh mì dẹt, ăn kèm dưa chuột, hành tây, cà chua, bắp cải và nước xốt.
- Món này ngon quá , lâu rồi mới được ăn đó ! Cậu thấy ngon không Thanh Nhi ? - Nhỏ ăn một miếng rồi nói , xong rồi nhìn cô mỉm cười hỏi.
- Ừm , rất ngon ! - Cô cũng ăn một miếng rồi nhìn nhỏ nói.
- Còn nhiều móm lắm ! Hôm nay phải ăn hết mấy món kia nữa ! - Nhỏ hạnh phúc nói khi nghĩ đến đồ ăn ngon mà còn đi ăn với cô nữa chứ , nên rất là vui.
Xong rồi đi ăn bánh kẹp thịt , bánh này gồm phần thịt được kẹp vào hai ổ bánh mì tròn, rưới lên nước sốt đậm đà và tương ớt
Ăn xong cô nhà nhỏ đi mua đồ uống , nhỏ thì uống trà sữa trân châu còn cô thì uống cafe.
- Ăn uống thỏa thích chưa ? - Cô nhìn nhỏ hỏi.
- Tàm tạm !! - Nhỏ cười tươi nói.
- Xử lý Lục gia xong rồi cậu thích làm gì thì làm ! - Cô uống một ngụm cafe nhỏ rồi nói.
- Ok !!! - Nhỏ cười lạnh rồi nói.
Xong nhỏ lôi điện thoại ra gọi điện cho ai đó xong liền mỉm cười quay sang nhìn cô nói.
- Giải quyết xong rồi , đi chơi thôi ! - Nói xong nhỏ kéo cô đi.
Thế là cả ngày hôm nay cô và nhỏ chỉ có ăn ăn , uống uống rồi đi chơi ở vài chỗ đến tối mới về biệt thự.
Đêm đó Lục gia liền biến mất như chưa từng xuất hiện , trong đó cũng có sự góp phần của cậu và hắn.
Sáng hôm sau
Khi cô và nhỏ bước vào lớp , mọi người đang ồn ào bàn tán liền im lặng lại không dám nhìn cô và nhỏ . Bọn họ không thể ngờ được Lục gia lại hoàn toàn biết mất không một dấu vết như chưa từng tồn tại.
Mọi người ở đây đều tò mò thân thế thật sự của cô và nhỏ , bọn họ không tin thật sự cô và nhỏ chỉ là học sinh học bổng bên Pháp về đây học đâu , qua chuyện này nào ai dám tin những lời đó tưởng định coi bọn họ là con nít lên ba dễ bị lừa hay sao.
- Mọi người im lặng vậy ? Chưa vào học mà , phải sôi nổi lên chứ ? - Nhỏ nhìn mọi người cười thân thiện nói.
Còn cô thì nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ muốn hỏi nhưng không dám lên tiếng liền không quan tâm nữa , cô nằm xuống bàn đi ngủ.
Cô vừa gục xuống bàn thì cậu và hắn cũng bước vào lớp khiến mọi thứ càng im lặng đến đáng sợ hơn.
( HanhLuin : Có gì đáng sợ sao ?
Đi bộ một đoạn ngắn liền thấy shawarma liền mua ăn , đây là món ăn được làm bằng thịt gà hoặc cừu nướng thái mỏng, cuốn trong vỏ bánh mì dẹt, ăn kèm dưa chuột, hành tây, cà chua, bắp cải và nước xốt.
- Món này ngon quá , lâu rồi mới được ăn đó ! Cậu thấy ngon không Thanh Nhi ? - Nhỏ ăn một miếng rồi nói , xong rồi nhìn cô mỉm cười hỏi.
- Ừm , rất ngon ! - Cô cũng ăn một miếng rồi nhìn nhỏ nói.
- Còn nhiều móm lắm ! Hôm nay phải ăn hết mấy món kia nữa ! - Nhỏ hạnh phúc nói khi nghĩ đến đồ ăn ngon mà còn đi ăn với cô nữa chứ , nên rất là vui.
Xong rồi đi ăn bánh kẹp thịt , bánh này gồm phần thịt được kẹp vào hai ổ bánh mì tròn, rưới lên nước sốt đậm đà và tương ớt
Ăn xong cô nhà nhỏ đi mua đồ uống , nhỏ thì uống trà sữa trân châu còn cô thì uống cafe.
- Ăn uống thỏa thích chưa ? - Cô nhìn nhỏ hỏi.
- Tàm tạm !! - Nhỏ cười tươi nói.
- Xử lý Lục gia xong rồi cậu thích làm gì thì làm ! - Cô uống một ngụm cafe nhỏ rồi nói.
- Ok !!! - Nhỏ cười lạnh rồi nói.
Xong nhỏ lôi điện thoại ra gọi điện cho ai đó xong liền mỉm cười quay sang nhìn cô nói.
- Giải quyết xong rồi , đi chơi thôi ! - Nói xong nhỏ kéo cô đi.
Thế là cả ngày hôm nay cô và nhỏ chỉ có ăn ăn , uống uống rồi đi chơi ở vài chỗ đến tối mới về biệt thự.
Đêm đó Lục gia liền biến mất như chưa từng xuất hiện , trong đó cũng có sự góp phần của cậu và hắn.
Sáng hôm sau
Khi cô và nhỏ bước vào lớp , mọi người đang ồn ào bàn tán liền im lặng lại không dám nhìn cô và nhỏ . Bọn họ không thể ngờ được Lục gia lại hoàn toàn biết mất không một dấu vết như chưa từng tồn tại.
Mọi người ở đây đều tò mò thân thế thật sự của cô và nhỏ , bọn họ không tin thật sự cô và nhỏ chỉ là học sinh học bổng bên Pháp về đây học đâu , qua chuyện này nào ai dám tin những lời đó tưởng định coi bọn họ là con nít lên ba dễ bị lừa hay sao.
- Mọi người im lặng vậy ? Chưa vào học mà , phải sôi nổi lên chứ ? - Nhỏ nhìn mọi người cười thân thiện nói.
Còn cô thì nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ muốn hỏi nhưng không dám lên tiếng liền không quan tâm nữa , cô nằm xuống bàn đi ngủ.
Cô vừa gục xuống bàn thì cậu và hắn cũng bước vào lớp khiến mọi thứ càng im lặng đến đáng sợ hơn.
( HanhLuin : Có gì đáng sợ sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.