Chương 24
Nguyệt Nhi
26/01/2017
Sự tình còn đang rất căng thẳng, bỗng bụng Dương Nguyên kêu ục ục. Hàn Thiên thấy vậy, không thèm để ý tới mấy người làm bóng đèn kia nữa, mà
nhìn Dương Nguyên với ánh mắt dịu dàng, quan tâm hỏi, “Em thấy đói rồi
à! Chúng tam au ngồi xuống ăn thôi.”
Dương Nguyên gật đầu vui vẻ, sau đó nhìn vào ba chàng trai cách đó không xa, lớn tiếng gọi, “Bác sĩ xinh đẹp, đến đây ăn cùng chúng tôi cho vui, cả hai người kia nữa.”
Dương Nguyên biết Triệu Vũ vì sức khỏe của cô vài tuần trước không được tốt cho lắm nên Triệu Vũ thường tới nhà khám cho cô. Hai người còn lại kia cô chưa từng gặp nhưng cũng đoán được họ đều là bạn của Hàn Thiên.
Nghe được lời mời của Dương Nguyên, Diệp Thần cùng Thiếu Tường đưa ánh mắt nhìn Triệu Vũ.
“Bác sĩ xinh đẹp?” Thiếu Tường cười nham hiểm nói.
Diệp Thần chẳng kém gì so với Thiếu Tường, “Cậu xinh đẹp thật!”
“Hai người…” Triệu Vũ bị hai đứa bạn trêu, thẹn quá hóa giận, mặt đằng đằng sát khí, “Hai người muốn chết à. Có tin tôi cắt lưỡi hai người không?”
“Ôi mình sợ quá!”
“Ôi mình sợ quá!”
Cả hai cùng đồng thanh nói, khuôn mặt thì đang tỏ ra cực kì ‘sợ’.
Thấy khuôn mặt này, lửa giận của Triệu Vũ dồn lên não, “Hai người…”
Dương Nguyên thấy ba người họ vẫn đang ở chỗ cũ, một lần nữa lên tiếng, “Ba người, đến đây ăn cùng cho vui.”
Hàn Thiên nhìn Dương Nguyên, “Em mặc kệ họ, họ không thấy đói đâu.”
Nghe thấy Dương Nguyên gọi lần hai, ba người không cãi nhau nữa, không khách sáo liền lấy ghế đi thẳng tới bàn ăn. Quả thật lúc này, họ cảm thấy rất đói.
Mặt Hàn Thiên biến sắc, không ngờ anh lại kết bạn với những người mặt dày như vậy, làm bóng đèn mà không biết ngại.
Ngồi xuống bàn, Thiếu Tường cười nói, “Nghe nói em bị mất trí nhớ. Anh xin giới thiệu một lần nữa, anh là Từ Thiếu Tường, còn đây là Diệp Thần, Triệu Vũ thì em biết rồi. Bọn anh đều là bạn của Hàn Thiên.”
Dương Nguyên gật đầu cười, “Vâng.”
Một người phục vụ mang thêm đĩa và dao cho Triệu Vũ, Thiếu Tường và Diệp Thần.
Khi người phục vụ đã đi, Thiếu Tường cười nói, “Em đã có lời mời thì bọn anh không khách sáo đâu nhé. Chúng ta ăn thôi.” Nói xong, Thiếu Tường lấy một con tôm to vào đĩa của mình ăn ngon lành.
Triệu Vũ và Diệp Thần thấy vậy thì lắc đầu. thầm oán: Thiếu Tường à! Từ giờ gặp ai đừng có bảo là tụi này là bạn của cậu.
Trong suốt vài tháng qua, Hàn Thiên đều làm việc ở trong bệnh viện và ở nhà, thỉnh thoảng mới tới công ty một chút.
Dương Nguyên thấy Hàn Thiên sẽ đi làm thì sẽ không có ai chơi với cô, cô không muốn ở nhà một mình, cô liền chạy theo Hàn Thiên.
“Hàn Thiên, anh làm ở nhà được mà, ở nhà đi?”
Hàn Thiên mỉm cười, tay xoa xoa đầu Dương Nguyên, “Bảo bối ngoan, công ty đang có việc rất cần anh, tối nay anh về chơi với em, có được không?”
Dương Nguyên kéo tay Hàn Thiên lắc qua lắc lại, “Không, em không chịu đâu, anh phải ở nhà chơi với em, nếu không em không thèm nhìn mặt anh nữa. Không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
Hàn Thiên dở khóc dở cười nhìn cô vợ trẻ con này, “Hay là em tới công ty cùng anh?”
Dương Nguyên nghe Hàn Thiên nói vậy, hai mắt sáng bừng lên, “Hay đó. Ở đó có vui không? Có trò gì chơi không? Có ti vi không? Có đồ ăn vặt không?”
Hàn Thiên mỉm cười lắc đầu, “Ở đó không giống như ở nhà đâu. Nếu em tới đó thì phải giữ trật tự, không được làm phiền tới người khác.”
“Vậy thì chán chết, em không tới đó đâu. Anh ở nhà đi, có được không?”
“Ngoan, anh sẽ cố gắng về sớm chơi với em.”
Hàn Thiên đã đi ra khỏi nhà, Dương Nguyên chỉ còn lại một mình. Cô tìm những người giúp việc chơi cùng nhưng chẳng ai chơi với cô. Họ đều bận rộn làm việc của họ. không ai để ý tới cô cả.
Haizz… Thật buồn…
Dương Nguyên hết xem phim lại đi ngủ, ngủ không được lại đi ăn. Ăn xong chán quá lại đi loanh quanh nhà, cuối cùng Dương Nguyên đi vào phòng làm việc của Hàn Thiên tìm thứ vui cho mình.
Cô rút bừa một cuốn sách sau đó đến chiếc ghế ngồi đọc. cuốn sách này được viết bằng tiếng anh, mà Dương Nguyên lại đọc được, còn hiểu phần sau như nào.
Dương Nguyên đột nhiên cười lớn, cô từng nghe Hàn Thiên nói cô từng là thư kí của anh ấy. Mà hiện giờ cô bị mất trí nhớ, mọi thứ cô đều không nhớ gì cả nhưng lại nhớ được những kiến thức trong sách vở này. Đúng là ông trời đang giúp cô khỏi cảnh nhàm chán đây mà.
Biết được mình vẫn còn nhớ những kiến thức này, Dương Nguyên quyết định đến làm thư kí cho Hàn Thiên. Cô vô cùng mừng rỡ, chạy nhanh ra ngoài, không may, tay của Dương Nguyên khua vào một chiếc hộp màu đen trên bàn khiến cho nó rơi xuống đất.
Cô tò mò đi tới chiếc hộp và mở chiếc hộp ra xem, trong chiếc hộp màu đen đó là một chiếc vòng tay được làm bằng vàng, trông nó có vẻ cổ cổ. Không biết vì sao, chiếc vòng tay này khiến tim của Dương Nguyên đập mạnh, vừa nhìn như bị hút hồn. Cô đóng chiếc hộp lại, cầm theo nó đi tới chỗ của Hàn Thiên.
.
Dương Nguyên gật đầu vui vẻ, sau đó nhìn vào ba chàng trai cách đó không xa, lớn tiếng gọi, “Bác sĩ xinh đẹp, đến đây ăn cùng chúng tôi cho vui, cả hai người kia nữa.”
Dương Nguyên biết Triệu Vũ vì sức khỏe của cô vài tuần trước không được tốt cho lắm nên Triệu Vũ thường tới nhà khám cho cô. Hai người còn lại kia cô chưa từng gặp nhưng cũng đoán được họ đều là bạn của Hàn Thiên.
Nghe được lời mời của Dương Nguyên, Diệp Thần cùng Thiếu Tường đưa ánh mắt nhìn Triệu Vũ.
“Bác sĩ xinh đẹp?” Thiếu Tường cười nham hiểm nói.
Diệp Thần chẳng kém gì so với Thiếu Tường, “Cậu xinh đẹp thật!”
“Hai người…” Triệu Vũ bị hai đứa bạn trêu, thẹn quá hóa giận, mặt đằng đằng sát khí, “Hai người muốn chết à. Có tin tôi cắt lưỡi hai người không?”
“Ôi mình sợ quá!”
“Ôi mình sợ quá!”
Cả hai cùng đồng thanh nói, khuôn mặt thì đang tỏ ra cực kì ‘sợ’.
Thấy khuôn mặt này, lửa giận của Triệu Vũ dồn lên não, “Hai người…”
Dương Nguyên thấy ba người họ vẫn đang ở chỗ cũ, một lần nữa lên tiếng, “Ba người, đến đây ăn cùng cho vui.”
Hàn Thiên nhìn Dương Nguyên, “Em mặc kệ họ, họ không thấy đói đâu.”
Nghe thấy Dương Nguyên gọi lần hai, ba người không cãi nhau nữa, không khách sáo liền lấy ghế đi thẳng tới bàn ăn. Quả thật lúc này, họ cảm thấy rất đói.
Mặt Hàn Thiên biến sắc, không ngờ anh lại kết bạn với những người mặt dày như vậy, làm bóng đèn mà không biết ngại.
Ngồi xuống bàn, Thiếu Tường cười nói, “Nghe nói em bị mất trí nhớ. Anh xin giới thiệu một lần nữa, anh là Từ Thiếu Tường, còn đây là Diệp Thần, Triệu Vũ thì em biết rồi. Bọn anh đều là bạn của Hàn Thiên.”
Dương Nguyên gật đầu cười, “Vâng.”
Một người phục vụ mang thêm đĩa và dao cho Triệu Vũ, Thiếu Tường và Diệp Thần.
Khi người phục vụ đã đi, Thiếu Tường cười nói, “Em đã có lời mời thì bọn anh không khách sáo đâu nhé. Chúng ta ăn thôi.” Nói xong, Thiếu Tường lấy một con tôm to vào đĩa của mình ăn ngon lành.
Triệu Vũ và Diệp Thần thấy vậy thì lắc đầu. thầm oán: Thiếu Tường à! Từ giờ gặp ai đừng có bảo là tụi này là bạn của cậu.
Trong suốt vài tháng qua, Hàn Thiên đều làm việc ở trong bệnh viện và ở nhà, thỉnh thoảng mới tới công ty một chút.
Dương Nguyên thấy Hàn Thiên sẽ đi làm thì sẽ không có ai chơi với cô, cô không muốn ở nhà một mình, cô liền chạy theo Hàn Thiên.
“Hàn Thiên, anh làm ở nhà được mà, ở nhà đi?”
Hàn Thiên mỉm cười, tay xoa xoa đầu Dương Nguyên, “Bảo bối ngoan, công ty đang có việc rất cần anh, tối nay anh về chơi với em, có được không?”
Dương Nguyên kéo tay Hàn Thiên lắc qua lắc lại, “Không, em không chịu đâu, anh phải ở nhà chơi với em, nếu không em không thèm nhìn mặt anh nữa. Không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
Hàn Thiên dở khóc dở cười nhìn cô vợ trẻ con này, “Hay là em tới công ty cùng anh?”
Dương Nguyên nghe Hàn Thiên nói vậy, hai mắt sáng bừng lên, “Hay đó. Ở đó có vui không? Có trò gì chơi không? Có ti vi không? Có đồ ăn vặt không?”
Hàn Thiên mỉm cười lắc đầu, “Ở đó không giống như ở nhà đâu. Nếu em tới đó thì phải giữ trật tự, không được làm phiền tới người khác.”
“Vậy thì chán chết, em không tới đó đâu. Anh ở nhà đi, có được không?”
“Ngoan, anh sẽ cố gắng về sớm chơi với em.”
Hàn Thiên đã đi ra khỏi nhà, Dương Nguyên chỉ còn lại một mình. Cô tìm những người giúp việc chơi cùng nhưng chẳng ai chơi với cô. Họ đều bận rộn làm việc của họ. không ai để ý tới cô cả.
Haizz… Thật buồn…
Dương Nguyên hết xem phim lại đi ngủ, ngủ không được lại đi ăn. Ăn xong chán quá lại đi loanh quanh nhà, cuối cùng Dương Nguyên đi vào phòng làm việc của Hàn Thiên tìm thứ vui cho mình.
Cô rút bừa một cuốn sách sau đó đến chiếc ghế ngồi đọc. cuốn sách này được viết bằng tiếng anh, mà Dương Nguyên lại đọc được, còn hiểu phần sau như nào.
Dương Nguyên đột nhiên cười lớn, cô từng nghe Hàn Thiên nói cô từng là thư kí của anh ấy. Mà hiện giờ cô bị mất trí nhớ, mọi thứ cô đều không nhớ gì cả nhưng lại nhớ được những kiến thức trong sách vở này. Đúng là ông trời đang giúp cô khỏi cảnh nhàm chán đây mà.
Biết được mình vẫn còn nhớ những kiến thức này, Dương Nguyên quyết định đến làm thư kí cho Hàn Thiên. Cô vô cùng mừng rỡ, chạy nhanh ra ngoài, không may, tay của Dương Nguyên khua vào một chiếc hộp màu đen trên bàn khiến cho nó rơi xuống đất.
Cô tò mò đi tới chiếc hộp và mở chiếc hộp ra xem, trong chiếc hộp màu đen đó là một chiếc vòng tay được làm bằng vàng, trông nó có vẻ cổ cổ. Không biết vì sao, chiếc vòng tay này khiến tim của Dương Nguyên đập mạnh, vừa nhìn như bị hút hồn. Cô đóng chiếc hộp lại, cầm theo nó đi tới chỗ của Hàn Thiên.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.