Chương 38
Nguyệt Nhi
26/03/2017
Hướng An gục đầu xuống người Dương Nguyên mà khóc lớn. Triệu Vũ thấy vậy liền đi vào, kéo Hướng An ra khỏi người Dương Nguyên, “Này, cô khóc lớn như vậy sao cô ấy nghỉ ngơi được.”
Hướng An không chịu đi vì thế Triệu Vũ vác ngang người cô ra khỏi phòng bệnh. Không biết tâm trí anh đang nghĩ gì nữa, vác một mạch Hướng An tới phòng làm việc riêng của mình.
Căn phòng của Dương Nguyên lại chẳng có ai, lúc này mí mắt cô khẽ động, dấu hiệu của sự tỉnh lại.
Ánh mắt của Dương Nguyên đảo qua đảo lại trong căn phòng trống vắng. Không giống như những lần trước, mỗi khi mở mắt ra cô liền thấy Hàn Thiên bên cạnh mình, còn lần này thì không có anh ở bên, trong lòng lại cảm thấy trống trải, lại có cảm giác thiếu an toàn và có chút hoảng sợ.
Cô run run, nhẹ nhàng cất tiếng, “Hàn Thiên…”
Vì cửa cách âm tốt nên chẳng ai có thể nghe cô gọi, chẳng ai biết cô tỉnh lại.
Hàn Thiên vừa làm xong việc ở tập đoàn thì lập tức tới bệnh viện. Vừa bước vào cửa phòng đã thấy Dương Nguyên tỉnh lại. Mọi phiền não trong công việc đều tan biến, thay vào đó là sự vui mừng, chạy tới ôm láy vợ mình, “Tốt quá, em đã tỉnh lại, sáng nay em làm anh hết hồn.”
Nhận thấy được cảm giác quen thuộc, Dương Nguyên dã không còn sợ nữa, cô ôm chặt cổ Hàn Thiên, “Tỉnh lại không thấy được anh em cảm thấy rất sợ, nhưng giờ có anh rồi, em rất vui.
Lời nói ngọt ngào của Dương Nguyên khiến cho tam hồn của Hàn Thiên bay tít lên chín tầng mây, những lời này chứng tỏ một điều rằng, cô không thể không có anh.
Sau khi biết Dương Nguyên tỉnh lại, người y tá đã chạy đi gọi viện trưởng. Cửa phòng một lần nữa mở ra, Hướng An lao nhanh tới giường của Dương Nguyên đang nằm, kéo Hàn Thiên ra khỏi người Dương Nguyên rồi ôm chầm lấy cô.
Hành động này của Hướng An khiến cho Hàn Thiên, Triệu Vũ cùng cô y tá vừa vào ngơ ngác như con nai vàng.
Hàn Thiên không biết đây là ai mà lại to gan như vậy, dám kéo anh ra khỏi người vợ của anh, lại còn ôm cô thật chặt lấy cô nữa. Dù là con gái nhưng anh vẫn không thích có người ôm Dương Nguyên của anh như thế.
“A, tiểu Nguyên, mình nhớ cậu quá. Cậu có biết không, mỗi đêm mình đều mơ thấy cậu bị người khác bắt nạt. Nhưng từ giờ cậu cứ yên tâm đi, mình đã trở lại và lợi hại hơn xưa.”
Dương Nguyên chẳng hiểu gì, bất động nhìn Hàn Thiên. Cô gái này là ai? Tại sao cô ấy lại kích động như vậy?
Hàn Thiên lắc đầu, nhìn kĩ lại cô gái mới đến này. Ách! Cô gái này có hóa thành tro anh cũng nhận ra.
Vào một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, những con sóng xô dạt vào bờ, những đứa trẻ vui đùa trên thảm cỏ xanh ngắt, từng vị khách được mời tới đây để tham dự hôn lễ của Hàn Thiên và Dương Nguyên.
Hôm đó, Hướng An làm phù dâu, trước khi cầm chiếc nhẫn để đeo cho Dương Nguyên, Hướng An đã cảnh cáo anh trước bao nhiêu người khiến rất tức giận nhưng lại không làm gì được cô gái này.
Hành động quá khích của Hướng An khiến Hàn Thiên đen mặt, thấy vậy, Triệu Vũ liền kéo Hướng An ra, “Cô gái này, cô đừng có gây chuyện được không? Dương Nguyên sắp ngạt thở rồi hơn nữa cô ấy không nhớ cô là ai đâu.”
Hướng An nghi hoặc, “Cô ấy, tại sao lại không nhớ tôi?”
Triệu Vũ nhún vai, “Đơn giản là bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Hướng An nghe vậy như bị búa đập vào đầu, chốc lát không thể tiếp thu thông tin được. Sau một hồi lâu suy nghĩ kĩ càng, Hướng An liền nổi khùng lên, sắn tay áo, “Là ai, ai làm cho Dương Nguyên của tôi thành ra như thế này? Nói đi, tôi sẽ khiến cả nhà hắn không được yên ổn, lột da, rút gân, băm hắn ra thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn. Hừ…anh nói đi.”
Triệu Vũ nghe nói vậy thì khẽ nuốt nước miếng, cô gái này thật kinh khủng.
Hướng An lúc này nhớ tới Hàn Thiên, khí thế bừng bừng đứng trước mặt anh, “Hàn mặt lạnh chết tiệt, tôi đã cảnh cáo anh như thế nào? Anh…”
Dương Nguyên thấy khí thế muốn giết người của cô gái kia thì vội vàng lên tiếng, “Này, mọi chuyện không liên quan tới anh ấy đâu, cô đừng kích động.”
Triệu Vũ giữ chặt tay Hướng An lại, “Cô đừng có lộn xộn ở đây, cô ấy vừa tỉnh lại để tôi kiểm tra cho cô ấy đã, có gì thì nói sau.”
Nói xong, Triệu Vũ tới chỗ Dương Nguyên mỉm cười dịu dàng, “Em dâu, nói cho tôi biết, trước khi em bị ngất em cảm thấy thế nào.”
Dương Nguyên nhớ lại toàn bộ sự việc, cô kể lại chuyện kì lạ cho mọi người nghe, rồi cô nhớ đoạn sau thì đầu lại bắt đầu đau.
Biểu hiện khó chịu trên mặt Dương Nguyên, Triệu Vũ liền nhắc nhở, “Đừng có cố nhớ nữa nếu không đầu em lại đau đó.”
“Nhưng mà những hình ảnh trong đầu em lại mang cho em cái cảm giác rất lạ, cô gái đó như là em vậy.”
Triệu Vũ lắc đầu cười, “Cái đó chắc chỉ là cảnh trong một bộ phim nào đó mà em đã từng xem thôi, không có gì đâu.”
Cảm thấy mình sắp bị bỏ ra ngoài lề, Hướng An liền lên tiếng cắt đứt câu chuyện nhảm nhí này ở đây.
“Stop here. Dương Nguyên hiện giờ đã không sao rồi. Một năm không gặp cô ấy, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy. Hai anh có thể ra ngoài một chút được không?”
Hàn Thiên trừng mắt nhìn cô gái này, anh là chồng của Dương Nguyên tại sao anh phải ra ngoài chứ? Rồi nhìn Dương Nguyên với ánh mắt mong chờ cô giữ anh lại. Nhưng ai ngờ Dương Nguyên lại nói khiến trái tim anh bị trọng thương a.
“Để em cùng cô ấy nói chuyện riêng một chút cũng được, các anh ra ngoài đi.”
Dù không muốn ra nhưng vợ anh nói vậy thì anh cũng không có mặt dày mà ở lại, bất lực đi ra ngoài, Triệu Vũ cũng theo sau Hàn Thiên ra ngoài.
(t/g: các bạn độc giả thân mến, các bạn đọc xong thì hãy bình luận cho mình biết suy nghĩ của các bạn về truyện nhé ^_^ có câu hỏi gì cứ hỏi, mình sẽ trả lời các bạn.
Truyện của mình, mình cũng không biết là bao nhiêu chương vì mình còn chưa viết xong, nhưng chắc là trên trăm chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ "cười")
Hướng An không chịu đi vì thế Triệu Vũ vác ngang người cô ra khỏi phòng bệnh. Không biết tâm trí anh đang nghĩ gì nữa, vác một mạch Hướng An tới phòng làm việc riêng của mình.
Căn phòng của Dương Nguyên lại chẳng có ai, lúc này mí mắt cô khẽ động, dấu hiệu của sự tỉnh lại.
Ánh mắt của Dương Nguyên đảo qua đảo lại trong căn phòng trống vắng. Không giống như những lần trước, mỗi khi mở mắt ra cô liền thấy Hàn Thiên bên cạnh mình, còn lần này thì không có anh ở bên, trong lòng lại cảm thấy trống trải, lại có cảm giác thiếu an toàn và có chút hoảng sợ.
Cô run run, nhẹ nhàng cất tiếng, “Hàn Thiên…”
Vì cửa cách âm tốt nên chẳng ai có thể nghe cô gọi, chẳng ai biết cô tỉnh lại.
Hàn Thiên vừa làm xong việc ở tập đoàn thì lập tức tới bệnh viện. Vừa bước vào cửa phòng đã thấy Dương Nguyên tỉnh lại. Mọi phiền não trong công việc đều tan biến, thay vào đó là sự vui mừng, chạy tới ôm láy vợ mình, “Tốt quá, em đã tỉnh lại, sáng nay em làm anh hết hồn.”
Nhận thấy được cảm giác quen thuộc, Dương Nguyên dã không còn sợ nữa, cô ôm chặt cổ Hàn Thiên, “Tỉnh lại không thấy được anh em cảm thấy rất sợ, nhưng giờ có anh rồi, em rất vui.
Lời nói ngọt ngào của Dương Nguyên khiến cho tam hồn của Hàn Thiên bay tít lên chín tầng mây, những lời này chứng tỏ một điều rằng, cô không thể không có anh.
Sau khi biết Dương Nguyên tỉnh lại, người y tá đã chạy đi gọi viện trưởng. Cửa phòng một lần nữa mở ra, Hướng An lao nhanh tới giường của Dương Nguyên đang nằm, kéo Hàn Thiên ra khỏi người Dương Nguyên rồi ôm chầm lấy cô.
Hành động này của Hướng An khiến cho Hàn Thiên, Triệu Vũ cùng cô y tá vừa vào ngơ ngác như con nai vàng.
Hàn Thiên không biết đây là ai mà lại to gan như vậy, dám kéo anh ra khỏi người vợ của anh, lại còn ôm cô thật chặt lấy cô nữa. Dù là con gái nhưng anh vẫn không thích có người ôm Dương Nguyên của anh như thế.
“A, tiểu Nguyên, mình nhớ cậu quá. Cậu có biết không, mỗi đêm mình đều mơ thấy cậu bị người khác bắt nạt. Nhưng từ giờ cậu cứ yên tâm đi, mình đã trở lại và lợi hại hơn xưa.”
Dương Nguyên chẳng hiểu gì, bất động nhìn Hàn Thiên. Cô gái này là ai? Tại sao cô ấy lại kích động như vậy?
Hàn Thiên lắc đầu, nhìn kĩ lại cô gái mới đến này. Ách! Cô gái này có hóa thành tro anh cũng nhận ra.
Vào một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, những con sóng xô dạt vào bờ, những đứa trẻ vui đùa trên thảm cỏ xanh ngắt, từng vị khách được mời tới đây để tham dự hôn lễ của Hàn Thiên và Dương Nguyên.
Hôm đó, Hướng An làm phù dâu, trước khi cầm chiếc nhẫn để đeo cho Dương Nguyên, Hướng An đã cảnh cáo anh trước bao nhiêu người khiến rất tức giận nhưng lại không làm gì được cô gái này.
Hành động quá khích của Hướng An khiến Hàn Thiên đen mặt, thấy vậy, Triệu Vũ liền kéo Hướng An ra, “Cô gái này, cô đừng có gây chuyện được không? Dương Nguyên sắp ngạt thở rồi hơn nữa cô ấy không nhớ cô là ai đâu.”
Hướng An nghi hoặc, “Cô ấy, tại sao lại không nhớ tôi?”
Triệu Vũ nhún vai, “Đơn giản là bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Hướng An nghe vậy như bị búa đập vào đầu, chốc lát không thể tiếp thu thông tin được. Sau một hồi lâu suy nghĩ kĩ càng, Hướng An liền nổi khùng lên, sắn tay áo, “Là ai, ai làm cho Dương Nguyên của tôi thành ra như thế này? Nói đi, tôi sẽ khiến cả nhà hắn không được yên ổn, lột da, rút gân, băm hắn ra thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn. Hừ…anh nói đi.”
Triệu Vũ nghe nói vậy thì khẽ nuốt nước miếng, cô gái này thật kinh khủng.
Hướng An lúc này nhớ tới Hàn Thiên, khí thế bừng bừng đứng trước mặt anh, “Hàn mặt lạnh chết tiệt, tôi đã cảnh cáo anh như thế nào? Anh…”
Dương Nguyên thấy khí thế muốn giết người của cô gái kia thì vội vàng lên tiếng, “Này, mọi chuyện không liên quan tới anh ấy đâu, cô đừng kích động.”
Triệu Vũ giữ chặt tay Hướng An lại, “Cô đừng có lộn xộn ở đây, cô ấy vừa tỉnh lại để tôi kiểm tra cho cô ấy đã, có gì thì nói sau.”
Nói xong, Triệu Vũ tới chỗ Dương Nguyên mỉm cười dịu dàng, “Em dâu, nói cho tôi biết, trước khi em bị ngất em cảm thấy thế nào.”
Dương Nguyên nhớ lại toàn bộ sự việc, cô kể lại chuyện kì lạ cho mọi người nghe, rồi cô nhớ đoạn sau thì đầu lại bắt đầu đau.
Biểu hiện khó chịu trên mặt Dương Nguyên, Triệu Vũ liền nhắc nhở, “Đừng có cố nhớ nữa nếu không đầu em lại đau đó.”
“Nhưng mà những hình ảnh trong đầu em lại mang cho em cái cảm giác rất lạ, cô gái đó như là em vậy.”
Triệu Vũ lắc đầu cười, “Cái đó chắc chỉ là cảnh trong một bộ phim nào đó mà em đã từng xem thôi, không có gì đâu.”
Cảm thấy mình sắp bị bỏ ra ngoài lề, Hướng An liền lên tiếng cắt đứt câu chuyện nhảm nhí này ở đây.
“Stop here. Dương Nguyên hiện giờ đã không sao rồi. Một năm không gặp cô ấy, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy. Hai anh có thể ra ngoài một chút được không?”
Hàn Thiên trừng mắt nhìn cô gái này, anh là chồng của Dương Nguyên tại sao anh phải ra ngoài chứ? Rồi nhìn Dương Nguyên với ánh mắt mong chờ cô giữ anh lại. Nhưng ai ngờ Dương Nguyên lại nói khiến trái tim anh bị trọng thương a.
“Để em cùng cô ấy nói chuyện riêng một chút cũng được, các anh ra ngoài đi.”
Dù không muốn ra nhưng vợ anh nói vậy thì anh cũng không có mặt dày mà ở lại, bất lực đi ra ngoài, Triệu Vũ cũng theo sau Hàn Thiên ra ngoài.
(t/g: các bạn độc giả thân mến, các bạn đọc xong thì hãy bình luận cho mình biết suy nghĩ của các bạn về truyện nhé ^_^ có câu hỏi gì cứ hỏi, mình sẽ trả lời các bạn.
Truyện của mình, mình cũng không biết là bao nhiêu chương vì mình còn chưa viết xong, nhưng chắc là trên trăm chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ "cười")
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.