Chương 127
Vô Danh
18/04/2019
Bởi vì cổ họng quá đau, giọng nói của cô bé nhỏ như một con mèo, nhưng Tiêu Lăng vẫn nghe thấy.
"Em đừng di chuyển, anh kêu người chuẩn bị bữa ăn."
Tiêu lăng nhanh chóng xuống giường, sau một đêm vất vả anh cũng không có dấu vết kiệt sức, cả người đều rất thoải mái, muốn có bao nhiêu tinh thần cũng có.
tô Tố lặng lẽ nắm chặt cái chăn.
Tên khốn!
Anh thoả mãn rồi, muốn chết muốn sống là cô chứ còn ai!
Rưỡi ba khuya, vì Tô Tố đói, Tiêu Lăng gọi dì Trương tỉnh lại, bữa ăn tối dì Trương gõ cửa, nhưng không ai trả lời, lúc đó cô biết chắc chắn tối nay sẽ phải dậy rồi.
Điều đầu tiên khi dậy là pha cốc nước mật ong ấm cho Tiêu Lăng, bà trách cứ nhìn Tiêu Lăng một cái, nhưng không nói lời trách cứ nào, "Lấy nước cho Tô tiểu thư đi, dịu lại họng để thoải mái một chút, tôi chuẩn bị chút thức ăn bồi bổ lại cơ thể. "
"Cực khổ rồi dì Trương."
"Cực khổ gì chứ, Tô Tố là một cô gái tốt, thiếu gia nên cẩn thận một chút, đừng bắt nạt người ta quá, đến khi Tô tiểu thư muốn rời đi, thì khóc cũng không ra nước mắt."
Tiêu Lăng tâm trạng tốt đem nước bước vào phòng.
Đi? Đó cũng là khi anh đã buông ra mới được! Tuy nhiên, anh cũng biết lần này thực sự là một chút quá đáng, nửa đêm anh có muốn dừng lại, nhưng sau khi mặc tạp dề cho cô xong trước mặt hiện lên rất nhiều cảnh tượng, anh có thể dừng lại thì quả thật không phải là đàn ông.
Tiêu Lăng không mở đèn chùm, sợ rằng ánh sáng sẽ làm chói mắt cô. Dựa vào ánh sáng lờ mờ bưng li nước mật ong đến bên giường, đặt chiếc cốc xuống bàn cạnh giường, ngồi trên mép giường đỡ Tô Tố dậy.
"Anh đỡ em dậy."
Lòng tốt giả tạo!
Tô Tô muốn đẩy Tiêu Lăng ra, nhưng cô ấy buồn bã rằng, cô khẽ động thì thân thể cũng đau đớn đến lợi hại, hít một hơi lạnh.
"Không sao chứ, rất đau sao?"
"Anh nói xem?" Tô Tố nghiến răng.
Tiêu Lăng hiếm khi hổ thẹn không trả lời, nửa ôm cô đỡ cô lên khỏi giường, đặt một chiếc gối lớn sau lưng.
Tô Tố đau đến muốn khóc, nhưng cố chịu đựng nỗi đau mở chăn ra để nhìn cơ thể mình, cô thậm chí còn muốn khóc hơn.
Cô nhìn thấy, không có chỗ trên cơ thể là tốt cả ngoại trừ hai cánh tay và bắp chân.
Cơ thể được bao phủ bởi dấu hôn đậm nhạt không giống nhau, cũng có những vết hôn màu xanh tím mà khi anh động tình vô tình để lại.
Da của Tô Tố rất mỏng, lúc này dấu hôn hiện lên rất chói mắt. Giống nhau... giống nhau gì ai ngược đãi vậy.
Tiêu Lăng cảm thấy xấu hổ quay mặt đi
Nói...
Thực ra cũng không thể đổ lỗi cho anh đúng không, anh là một người đàn ông trưởng thành, đang lúc nhiệt huyết của tuổi trẻ, đột nhiên bị cấm dục hơn một tháng, ở giữa còn có một vài lần gần như thành công, nhưng tại thời điểm quan trọng lại bị ngăn cản, tí nữa bị nhịn đến không thể chào cờ được nữa, khó khăn lắm mới gặp người phụ nữ anh yêu, anh có thể kiềm chế được mới là không bình thường đó.
"Huhu... ngày mai em làm sao đến đoàn làm phim đây, làm sao quay phim đây..."
“Cánh tay và chân vẫn tốt.” Anh cố ý không chạm vào tay và chân cô, cũng là sợ cô thức dậy sẽ tức giận.
Con mắt của Tô Tố như phi đao bay qua. "Vậy, tôi có nên cảm ơn anh không?"
"..." Tiêu Lăng khéo léo chuyển chủ đề, mang cốc nước cho cô uống. "Nhanh uống chút nước nhuận lại cổ họng, cổ họng em bị khàn rồi."
Cổ họng cô bị khàn là do ai chứ!
Giả từ bi!
Lúc này cổ họng Tô Tố khô khốc đến khó chịu,không có tâm trạng để tính sổ với Tiêu Lăng, dựa vào bàn tay anh uống hết li nước đầy.
Nước mật ong ấm áp trượt qua họng, làm giảm đi sự khô khốc và đau đớn.
"Còn muốn uống không?"
"Không cần nữa!"
Cô nói chuyện mới trôi chảy được một chút, tức giận liếc nhìn Tiêu Lăng. "Tên đáng ghét nhà anh, bộ dạng này của tôi ngày mai làm sao có thể đi đến đoàn làm phim đây?"
"Hay để anh nói chuyện với Phạm Lãi, kêu họ bắt đầu công việc trước, em ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, chờ khỏe lại tí rồi hẳn đi?" Tiêu Lăng đề xuất.
"Không được!" Tô Tố kiên quyết phản đối "Anh đừng giúp em làm loạn nữa."
"Ngạo Vân truyền" là bộ phim cô bỏ nhiều thời gian nhất trong quá trình đóng phim, trước mắt thấy phim sắp hoàn thành, cô không muốn trì hoãn tiến độ của phim chỉ vì cô. Đoàn làm phim của cô có tạo một nhóm thảo luận WeChat, một số nhân viên chính và nhân viên quan trọng của đoàn làm phim đều ở bên trong đó.
Hai ngày này vì địa điểm đóng phim bên ngoài, đạo diễn Phạm Lãi đã hối thúc mấy lần.
Cô lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ báo thức tinh thể trên bàn cạnh giường ngủ, 3:45 sáng, cách thời gian cô lên máy bay còn mười hai tiếng.
Mười hai tiếng, chắc đủ để cô ấy hồi phục.
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Lăng lập tức ra mở cửa.
Tô Tố lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn cạnh giường bật đèn chùm lên, căn phòng đột nhiên sáng lên. Tô Tố mới phát hiện phòng lộn xộn như thế nào, bộ đồ ngủ cô mặc trước khi tắm còn quăng lộn xộn trên sàn, chiếc tạp dề Tiểu Hy tặng cô càng bị xé đến nát thành những mảnh vải vụn.
Cô nhân lúc Tiêu Lăng đi ra ngoài lấy thức ăn, cố gắng đi dậy muốn lấy bộ đồ ngủ sàn, nhưng một hành động nhỏ cũng khiến cô đau đớn đến nghiến răng.
Cơn đau trong cơ thể còn có thể nhịn, nhưng cơn đau ở giữa chân lại rất khó nhịn, thậm chí cô có thể cảm thấy hai chân run rẩy.
Tên khốn!
Tô Tố trong lòng chửi Tiêu Lăng.
Cô mở chăn ra cố chống cơ thể lên, hai chân rơi trên sàn nhà, cắn răng cố gắng đứng lên, hai chân vốn dĩ không còn chút sức, còn đau đến lợi hại, cơ thể trần truồng của cô đứng đó, cả người như bà cụ bảy tám mươi, run rẩy đến bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Cô bước một bước về phía trước, chân cô mềm mại, "ầm" một tiếng té chổng mông trên sàn, muốn bao nhiêu thê thảm có bao nhiêu thê thảm.
"Umm..."
Tô Tố đau đớn hừ một tiếng, đứng dậy không nổi.
"Kêu em đừng động đậy." Tiêu Lăng mang cái bàn bước vào phòng thấy cảnh này, anh vừa tức vừa đau lòng, nhanh chóng cái bàn dưới sàn ôm Tô Tố dậy. Anh có chút không dám nhìn vào làn da của Tô Tố, vì nhìn anh sẽ cảm thấy mình là một kẻ đại biến thái.
Anh nhớ rằng anh không có dùng lực nhiều như vậy.
Đặt Tô Tố lên giường lần nữa. "Em muốn nói gì với anh là được?"
"Quần áo của em..."
"Anh đi lấy cái mới cho em."
Tiêu Lăng từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ mới cho Tô Tố, là loại bảo thủ nhất, là kiểu đồ ngủ hoạt hình quần dài tay dài, đây là do vài ngày nay sợ sẽ có ý nghĩ không trong sáng với Tô Tố, đặc biệt kêu thư kí Trương chuẩn bị bộ đồ ngủ bảo thủ này. Thận trọng giúp Tô Tố mặc bộ đồ ngủ, đôi khi vô ý chạm vào làn da mịn màng của cô Tiêu Lăng cũng không dám có ý nghĩ xấu, mặc quần áo cho cô với tốc độ nhanh nhất, thì nghe thấy dạ dày cô "rốt rốt " kêu lên.
"Đói rồi?"
"Anh nói xem!" Tô Tố trừng mắt nhìn Tiêu Lăng.
Cô với Tiểu Hy mua sắm nhỏ quá lâu, nửa trưa quá nóng vào uống một tách cà phê, trở lại vào buổi chiều chưa ăn gì đã bị Tiêu Lăng đàn áp, cho đến bây giờ, cô đã gần hai mươi tiếng đồng hồ chưa ăn gì, làm sao có thể bạn không đói!
"Em đừng di chuyển, tôi đem thức ăn bưng qua đây."
Dì Trương rất chu đáo, chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ có thể đặt trên giường, Tiêu Lăng bưng chiếc bàn lên giường, rồi đặt từng món thức ăn lên.
Bốn món ăn một món canh, hai phần ăn, cộng thêm một bát cháo nấm trắng.
Dì Trương sớm đã hầm súp gà, luôn giữ ấm trong nhà bếp, cho nên tốc độ mới nhanh như vậy.
Tiêu Lăng múc một bát cơm trước mặt cô, rồi tự múc cho mình một bát.
"Ăn đi."
Tô Tố ngửi thấy mùi hương bụng càng đói hơn, cô cầm đôi đũa, nhưng cánh tay cô run lên.
Cô run rẩy và cầm đôi đũa bằng măng tre lên, vẫn chưa đưa lên đến miệng, đũa đã rơi xuống bàn.
Tiêu Lăng thấy vậy nhanh chóng đến gần cô.
"Đến đây, anh đút em ăn!"
"Em đừng di chuyển, anh kêu người chuẩn bị bữa ăn."
Tiêu lăng nhanh chóng xuống giường, sau một đêm vất vả anh cũng không có dấu vết kiệt sức, cả người đều rất thoải mái, muốn có bao nhiêu tinh thần cũng có.
tô Tố lặng lẽ nắm chặt cái chăn.
Tên khốn!
Anh thoả mãn rồi, muốn chết muốn sống là cô chứ còn ai!
Rưỡi ba khuya, vì Tô Tố đói, Tiêu Lăng gọi dì Trương tỉnh lại, bữa ăn tối dì Trương gõ cửa, nhưng không ai trả lời, lúc đó cô biết chắc chắn tối nay sẽ phải dậy rồi.
Điều đầu tiên khi dậy là pha cốc nước mật ong ấm cho Tiêu Lăng, bà trách cứ nhìn Tiêu Lăng một cái, nhưng không nói lời trách cứ nào, "Lấy nước cho Tô tiểu thư đi, dịu lại họng để thoải mái một chút, tôi chuẩn bị chút thức ăn bồi bổ lại cơ thể. "
"Cực khổ rồi dì Trương."
"Cực khổ gì chứ, Tô Tố là một cô gái tốt, thiếu gia nên cẩn thận một chút, đừng bắt nạt người ta quá, đến khi Tô tiểu thư muốn rời đi, thì khóc cũng không ra nước mắt."
Tiêu Lăng tâm trạng tốt đem nước bước vào phòng.
Đi? Đó cũng là khi anh đã buông ra mới được! Tuy nhiên, anh cũng biết lần này thực sự là một chút quá đáng, nửa đêm anh có muốn dừng lại, nhưng sau khi mặc tạp dề cho cô xong trước mặt hiện lên rất nhiều cảnh tượng, anh có thể dừng lại thì quả thật không phải là đàn ông.
Tiêu Lăng không mở đèn chùm, sợ rằng ánh sáng sẽ làm chói mắt cô. Dựa vào ánh sáng lờ mờ bưng li nước mật ong đến bên giường, đặt chiếc cốc xuống bàn cạnh giường, ngồi trên mép giường đỡ Tô Tố dậy.
"Anh đỡ em dậy."
Lòng tốt giả tạo!
Tô Tô muốn đẩy Tiêu Lăng ra, nhưng cô ấy buồn bã rằng, cô khẽ động thì thân thể cũng đau đớn đến lợi hại, hít một hơi lạnh.
"Không sao chứ, rất đau sao?"
"Anh nói xem?" Tô Tố nghiến răng.
Tiêu Lăng hiếm khi hổ thẹn không trả lời, nửa ôm cô đỡ cô lên khỏi giường, đặt một chiếc gối lớn sau lưng.
Tô Tố đau đến muốn khóc, nhưng cố chịu đựng nỗi đau mở chăn ra để nhìn cơ thể mình, cô thậm chí còn muốn khóc hơn.
Cô nhìn thấy, không có chỗ trên cơ thể là tốt cả ngoại trừ hai cánh tay và bắp chân.
Cơ thể được bao phủ bởi dấu hôn đậm nhạt không giống nhau, cũng có những vết hôn màu xanh tím mà khi anh động tình vô tình để lại.
Da của Tô Tố rất mỏng, lúc này dấu hôn hiện lên rất chói mắt. Giống nhau... giống nhau gì ai ngược đãi vậy.
Tiêu Lăng cảm thấy xấu hổ quay mặt đi
Nói...
Thực ra cũng không thể đổ lỗi cho anh đúng không, anh là một người đàn ông trưởng thành, đang lúc nhiệt huyết của tuổi trẻ, đột nhiên bị cấm dục hơn một tháng, ở giữa còn có một vài lần gần như thành công, nhưng tại thời điểm quan trọng lại bị ngăn cản, tí nữa bị nhịn đến không thể chào cờ được nữa, khó khăn lắm mới gặp người phụ nữ anh yêu, anh có thể kiềm chế được mới là không bình thường đó.
"Huhu... ngày mai em làm sao đến đoàn làm phim đây, làm sao quay phim đây..."
“Cánh tay và chân vẫn tốt.” Anh cố ý không chạm vào tay và chân cô, cũng là sợ cô thức dậy sẽ tức giận.
Con mắt của Tô Tố như phi đao bay qua. "Vậy, tôi có nên cảm ơn anh không?"
"..." Tiêu Lăng khéo léo chuyển chủ đề, mang cốc nước cho cô uống. "Nhanh uống chút nước nhuận lại cổ họng, cổ họng em bị khàn rồi."
Cổ họng cô bị khàn là do ai chứ!
Giả từ bi!
Lúc này cổ họng Tô Tố khô khốc đến khó chịu,không có tâm trạng để tính sổ với Tiêu Lăng, dựa vào bàn tay anh uống hết li nước đầy.
Nước mật ong ấm áp trượt qua họng, làm giảm đi sự khô khốc và đau đớn.
"Còn muốn uống không?"
"Không cần nữa!"
Cô nói chuyện mới trôi chảy được một chút, tức giận liếc nhìn Tiêu Lăng. "Tên đáng ghét nhà anh, bộ dạng này của tôi ngày mai làm sao có thể đi đến đoàn làm phim đây?"
"Hay để anh nói chuyện với Phạm Lãi, kêu họ bắt đầu công việc trước, em ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, chờ khỏe lại tí rồi hẳn đi?" Tiêu Lăng đề xuất.
"Không được!" Tô Tố kiên quyết phản đối "Anh đừng giúp em làm loạn nữa."
"Ngạo Vân truyền" là bộ phim cô bỏ nhiều thời gian nhất trong quá trình đóng phim, trước mắt thấy phim sắp hoàn thành, cô không muốn trì hoãn tiến độ của phim chỉ vì cô. Đoàn làm phim của cô có tạo một nhóm thảo luận WeChat, một số nhân viên chính và nhân viên quan trọng của đoàn làm phim đều ở bên trong đó.
Hai ngày này vì địa điểm đóng phim bên ngoài, đạo diễn Phạm Lãi đã hối thúc mấy lần.
Cô lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ báo thức tinh thể trên bàn cạnh giường ngủ, 3:45 sáng, cách thời gian cô lên máy bay còn mười hai tiếng.
Mười hai tiếng, chắc đủ để cô ấy hồi phục.
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Lăng lập tức ra mở cửa.
Tô Tố lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn cạnh giường bật đèn chùm lên, căn phòng đột nhiên sáng lên. Tô Tố mới phát hiện phòng lộn xộn như thế nào, bộ đồ ngủ cô mặc trước khi tắm còn quăng lộn xộn trên sàn, chiếc tạp dề Tiểu Hy tặng cô càng bị xé đến nát thành những mảnh vải vụn.
Cô nhân lúc Tiêu Lăng đi ra ngoài lấy thức ăn, cố gắng đi dậy muốn lấy bộ đồ ngủ sàn, nhưng một hành động nhỏ cũng khiến cô đau đớn đến nghiến răng.
Cơn đau trong cơ thể còn có thể nhịn, nhưng cơn đau ở giữa chân lại rất khó nhịn, thậm chí cô có thể cảm thấy hai chân run rẩy.
Tên khốn!
Tô Tố trong lòng chửi Tiêu Lăng.
Cô mở chăn ra cố chống cơ thể lên, hai chân rơi trên sàn nhà, cắn răng cố gắng đứng lên, hai chân vốn dĩ không còn chút sức, còn đau đến lợi hại, cơ thể trần truồng của cô đứng đó, cả người như bà cụ bảy tám mươi, run rẩy đến bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Cô bước một bước về phía trước, chân cô mềm mại, "ầm" một tiếng té chổng mông trên sàn, muốn bao nhiêu thê thảm có bao nhiêu thê thảm.
"Umm..."
Tô Tố đau đớn hừ một tiếng, đứng dậy không nổi.
"Kêu em đừng động đậy." Tiêu Lăng mang cái bàn bước vào phòng thấy cảnh này, anh vừa tức vừa đau lòng, nhanh chóng cái bàn dưới sàn ôm Tô Tố dậy. Anh có chút không dám nhìn vào làn da của Tô Tố, vì nhìn anh sẽ cảm thấy mình là một kẻ đại biến thái.
Anh nhớ rằng anh không có dùng lực nhiều như vậy.
Đặt Tô Tố lên giường lần nữa. "Em muốn nói gì với anh là được?"
"Quần áo của em..."
"Anh đi lấy cái mới cho em."
Tiêu Lăng từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ mới cho Tô Tố, là loại bảo thủ nhất, là kiểu đồ ngủ hoạt hình quần dài tay dài, đây là do vài ngày nay sợ sẽ có ý nghĩ không trong sáng với Tô Tố, đặc biệt kêu thư kí Trương chuẩn bị bộ đồ ngủ bảo thủ này. Thận trọng giúp Tô Tố mặc bộ đồ ngủ, đôi khi vô ý chạm vào làn da mịn màng của cô Tiêu Lăng cũng không dám có ý nghĩ xấu, mặc quần áo cho cô với tốc độ nhanh nhất, thì nghe thấy dạ dày cô "rốt rốt " kêu lên.
"Đói rồi?"
"Anh nói xem!" Tô Tố trừng mắt nhìn Tiêu Lăng.
Cô với Tiểu Hy mua sắm nhỏ quá lâu, nửa trưa quá nóng vào uống một tách cà phê, trở lại vào buổi chiều chưa ăn gì đã bị Tiêu Lăng đàn áp, cho đến bây giờ, cô đã gần hai mươi tiếng đồng hồ chưa ăn gì, làm sao có thể bạn không đói!
"Em đừng di chuyển, tôi đem thức ăn bưng qua đây."
Dì Trương rất chu đáo, chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ có thể đặt trên giường, Tiêu Lăng bưng chiếc bàn lên giường, rồi đặt từng món thức ăn lên.
Bốn món ăn một món canh, hai phần ăn, cộng thêm một bát cháo nấm trắng.
Dì Trương sớm đã hầm súp gà, luôn giữ ấm trong nhà bếp, cho nên tốc độ mới nhanh như vậy.
Tiêu Lăng múc một bát cơm trước mặt cô, rồi tự múc cho mình một bát.
"Ăn đi."
Tô Tố ngửi thấy mùi hương bụng càng đói hơn, cô cầm đôi đũa, nhưng cánh tay cô run lên.
Cô run rẩy và cầm đôi đũa bằng măng tre lên, vẫn chưa đưa lên đến miệng, đũa đã rơi xuống bàn.
Tiêu Lăng thấy vậy nhanh chóng đến gần cô.
"Đến đây, anh đút em ăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.