Chương 316
Vô Danh
18/04/2019
Hơi thở của Mạc lão đầu từ từ gấp gáp lên.
Ông có đứa con trai ông biết rõ, lúc trước Lý Mai có thai viết thư cho ông biết và thư được gửi đến chỗ nhập ngũ của ông, sau này bà sinh đứa con trai ra ông cũng đều biết, nhưng ông chưa từng gặp qua đứa con trai trưởng của mình.
Ông rất là hiểu Lý Mai, cô là người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, năm mươi mấy năm trước vợ ông sau khi tìm đến tận nhà, không lâu sau ông nhận được thư của Lý Mai, trong thư ghi là đoạn tuyệt mọi quan hệ với ông, sẽ không đến tìm ông, càng không nhận lấy bất kì sự trợ giúp nào của ông.
Ông an nhàn vô ưu đã năm mươi hai năm rồi, nhưng ông không nghĩ rằng có một này bọn họ vẫn mò đến tìm ông.
Con người trước mắt này, không cần nhìn ông cũng biết là con trai của mình, gương mặt đó giống ông như đúc, ngoài khí chất ra, người đàn ông trước mắt khí chất bất phàm nho nhã hữu độ, nhìn lên đó so với ông càng giống người giàu thành công trong giới thương lưu. Trong lòng Mạc lão nghẹt đến lợi hại, trong lòng cũng rất là khó chịu, nếu như ông ta vì tiền mà tới, vậy còn có thể thương lượng nhau được. Nhưng Lý Ngân trước mắt hiển nhiên điều kiện cuộc sống khá tốt. Không phải đã từng nói không tìm đến tận nhà sao, vậy bây giờ xuất hiện ở đây làm gì? Sớm biết có tai họa như thế, năm đó ông sẽ tiêu diệt tận gốc cái họa này.
Mạc lão đầu nhìn thấy những vị khách đang thảo luận thì thầm to nhỏ, thiết thực từ trong hoang mang tỉnh táo ra.
Không không không.
Ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa con này, tác phong có vấn đề là điều tối kị nhất của người lính, lỡ như bị điều tra ra…… đừng nói là danh tiếng, cả đời này của ông coi như là chấm hết.
Mạc lão đầu bình tĩnh lại, cố gắng đứng thẳng lưng, bộ dạng giả vờ bình tĩnh nhìn Lý Ngân, “Ông bạn này, tôi không biết ông đang nói gì, ông có phải đã uống xỉn rồi không, người đâu, đưa vị tiên sinh này lên phòng nghỉ nghỉ ngơi đi.”
Lý Ngân cười khinh, “Tôi lúc đầu còn nghĩ rằng nếu ông vẫn còn chút lương tri đi gặp mẹ tôi, để bà yên tâm đi hết chặng đường cuối cùng, vậy tôi sẽ bỏ qua tất cả, nhưng ông lại nhất định cứng đầu như thế, vậy đừng trách tôi không khách sáo. Thật ra tôi đã biết trước được tình cảnh ngày hôm nay, cũng dự đoán được là ông sẽ không thừa nhận, cho nên đã chuẩn bị chứng cứ trước. Ông không nhận tôi, vậy tôi cũng đỡ tốn cái câu ‘ba’ rồi, Trương Hiển Dương, ông để mẹ tôi cả đời này phải chịu oan ức, không ngày nào sống tốt được, bây giờ cũng là nên trả lại rồi đấy.”
Chứng cứ?
Mạc lão đầu tức thời căng thẳng lên.
Ông hạ thấp giọng tiếp cận Lý Ngân, kiểu như lấy lòng, “Con à, có gì chúng ta có thể nói riêng sau được không? Ở đây nhiều người lắm có phải không tốt lắm không? Con muốn ba đi gặp mẹ con, được được được, ba sẽ theo con đi gặp mẹ con được chưa.”
Lý Ngân lại càng coi thường Mạc lão đầu hơn.
Ông lùi lại hai bước, tránh đi cái tay của Mạc lão đầu đang định đỡ vai ông, “Trương Hiển Dương, ông đúng thật khiến tôi xấu hổ, tôi tại sao lại có người ba ruột như ông, ông đừng có tốn công tốn sức nữa, mẹ tôi cả đời này vì ông mà bị đày đọa, ông tưởng tôi sẽ tha cho ông à? Nói thật cho ông nghe, hôm nay tôi đến đây là để báo thù, bất kể ông nói gì làm gi, tôi đều không thể nào tha cho ông.”
Vẻ mặt già của Mạc lão đầu tức thời đỏ bừng lên.
Mạc Đào và Mạc phu nhân cũng nhìn thấy điều bất ổn, con người này không ngờ đúng thật là con riêng của ba? Hai người nhìn nhau, khuôn mặt của Mạc Đào trầm lặng.
Lão gia tử đối với Mạc Đào từ đó đến giờ đều không coi trọng, ông nắm giữ quyền lực trong tay, cho dù là con trai cũng không chia nửa phần, lúc Mạc Đào còn trẻ không phải là không có chí hướng, nhưng toàn bộ điều đó đã bị ba ông ức chế. Ông ta không cho ông tiếp xúc việc kinh doanh của tập đoàn Mạc thị, không cho ông kết bạn với giới thượng lưu. Còn khiến Mạc Đào cảm thấy vô cùng xấu hổ là, ông bây giờ đã là con người năm mươi mấy tuổi rồi, nhưng bây giờ vẫn còn đang tiêu tiền của nhà Mạc đưa cho.
Ngày xưa ông không biết Mạc lão đầu có con riêng, sau này đợi ông ta trăm năm rồi, những phần tài sản này còn không phải để dành cho ông và con trai sao, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhảy ra đứa con riêng…… Mạc Đào không thể không suy nghĩ nhiều, ông thậm chí nghĩ rằng, ba từ đó đến giờ không chịu giao quyền ra có phải là do muốn đem toàn bộ tài sản để dành cho đứa con riêng của ông ta không?
Ánh mắt Mạc Đào hận thù, tập đoàn Mạc thị là do ông ngoại và mẹ ông một tay sáng lập ra, ông tuyệt đối sẽ không để tài sản của gia đình lọt vào tay người ngoài.
“Ba…… cái người này có thể đã uống xỉn rồi, chúng ta đừng để tâm đến ông ta, về trước thôi.”
Mạc lão đầu vô cùng muốn tìm cơ hội để rời đi, nghe thấy thế liền kéo Lý Ngân xuống sân khấu.
Lý Ngân một cái chớp nhoáng, tránh xa tay của Mạc lão đầu, ông trong lúc ánh mắt của Mạc lão đầu đang phẫn nộ, từ tốn từ trong túi rút ra những tờ giấy, sau đó là vứt vào đám phóng viên, trông thấy phóng viên giành giật lẫn nhau, Lý Ngân cười giải thích, “Những chứng cứ này đều là thông tin chứng minh Trương Hiển Dương là ba ruột tôi, mọi người có thể soi mói tận tình con người này, vì muốn trèo lên giới thương lưu, bỏ vợ bỏ con, ngay cả cha mẹ tuổi già cũng bỏ mặc. Ông ta rời khỏi quê nhà năm mươi mấy năm, lúc ông bà nội bệnh nặng còn lại ngắn ngủi những phút giây cuối cùng đã nhờ người gửi thư cho ông ta, ông ta cũng không hề về qua gặp lần cuối, có thể thấy được đây là loại người cặn bã như thế nào!”
Đám phóng viên giành giật qua lại mở tờ giấy trong tay ra, tức tốc đối chuẩn ống máy với cự ly ngắn, sau đó là chụp vài tấm hình “Ka cha” “ka cha” với những giấy tờ này.
Mạc lão đầu tức đến xém chút ói máu, nhưng không biết được Lý Ngân rốt cuộc đã vứt những gì cho đám phóng viên, trong lòng vừa hoảng hốt vừa phẫn nộ, những gân xanh trên trán cứ như thể nhảy liên hồi, ông nhìn Lý Ngân giận dữ, “Ông đủ rồi, nói bừa nói bậy cái gì, tôi nói rồi tôi không quen biết ông, cũng không quen biết người mẹ rốt cuộc gì đó của ông, rốt cuộc ai đã để ông đến phá đám tôi thế, tôi cả đời quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không có người tin lời nói ma quỷ của ông.”
“Thế à, vậy cứ chờ thử xem.” Lý Ngân nhẹ nhàng bước xuống đài, hình như là nghĩ đến điều gì, ông đột nhiên quay đầu nhìn Mạc lão đầu, “Đúng rồi, quên nói ông nghe, lúc ông bà nội qua đời có nhờ tôi chuyển một câu nói cho ông, họ nói rằng cả đời này lỗi lầm sai nhất là lúc ông sinh ra không bóp chết ông.”
Nói xong, Lý Ngân vứt bỏ micro rồi xuống đài đi theo hướng cửa ra.
Lúc trước khi rời đi ánh mắt có lướt ngang qua đến bên bàn Tiêu Lăng một lát, vừa đúng lúc ánh mắt của Tiêu Lăng cũng va chạm qua đây, ánh mắt của hai người nhìn nhau, sau đó Lý Ngân vẫy tay đầu cũng không ngoảnh lại bước ra lâu đài.
Ông đã có những nghi hoặc và chứng cứ đầy đủ, những việc còn lại….. giao cho Tiêu Lăng xử lý thôi.
Cơm trưa đã thiết thực không có cách nào ăn nổi.
Đám phóng viên cũng nhanh chóng hoàn tất chụp xong những chứng cứ mà Lý Ngân mang đến, Mạc lão đầu nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa trong lòng nói làm sao cũng không ức chế xuống được.
“Ba…… làm sao đây?”
Làm sao đây?
Đúng.
Ông không được hoảng hốt.
Bây giờ vẫn chưa tới lúc không giải quyết được.
Mạc lão đầu thì thầm bên tai Mạc Đào, “Gọi hết những bảo vệ và người làm tới đây, chặn hết từng cửa ra của lâu đài, nhất thiết phải khiến đám phóng viên đem những thứ đã chụp được để lại, nếu có người không hợp tác……” Dưới mắt Mạc lão lóe lên một tia sáng nham hiểm, nói nghiêm nghị, “Vậy thì đập nát máy quay và toàn bộ ghi âm.”
Mạc Đào có chút do dự, “Ba, hôm nay những người đến đây không giàu có thì cũng là người có quyền lực, lỡ như không may đắc tội……”
“Đắc tội thì đắc tội, còn hơn là trông thấy ba con phải xuống đài, đừng nhiều lời, khẩn trương đi.”
Ông có đứa con trai ông biết rõ, lúc trước Lý Mai có thai viết thư cho ông biết và thư được gửi đến chỗ nhập ngũ của ông, sau này bà sinh đứa con trai ra ông cũng đều biết, nhưng ông chưa từng gặp qua đứa con trai trưởng của mình.
Ông rất là hiểu Lý Mai, cô là người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, năm mươi mấy năm trước vợ ông sau khi tìm đến tận nhà, không lâu sau ông nhận được thư của Lý Mai, trong thư ghi là đoạn tuyệt mọi quan hệ với ông, sẽ không đến tìm ông, càng không nhận lấy bất kì sự trợ giúp nào của ông.
Ông an nhàn vô ưu đã năm mươi hai năm rồi, nhưng ông không nghĩ rằng có một này bọn họ vẫn mò đến tìm ông.
Con người trước mắt này, không cần nhìn ông cũng biết là con trai của mình, gương mặt đó giống ông như đúc, ngoài khí chất ra, người đàn ông trước mắt khí chất bất phàm nho nhã hữu độ, nhìn lên đó so với ông càng giống người giàu thành công trong giới thương lưu. Trong lòng Mạc lão nghẹt đến lợi hại, trong lòng cũng rất là khó chịu, nếu như ông ta vì tiền mà tới, vậy còn có thể thương lượng nhau được. Nhưng Lý Ngân trước mắt hiển nhiên điều kiện cuộc sống khá tốt. Không phải đã từng nói không tìm đến tận nhà sao, vậy bây giờ xuất hiện ở đây làm gì? Sớm biết có tai họa như thế, năm đó ông sẽ tiêu diệt tận gốc cái họa này.
Mạc lão đầu nhìn thấy những vị khách đang thảo luận thì thầm to nhỏ, thiết thực từ trong hoang mang tỉnh táo ra.
Không không không.
Ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa con này, tác phong có vấn đề là điều tối kị nhất của người lính, lỡ như bị điều tra ra…… đừng nói là danh tiếng, cả đời này của ông coi như là chấm hết.
Mạc lão đầu bình tĩnh lại, cố gắng đứng thẳng lưng, bộ dạng giả vờ bình tĩnh nhìn Lý Ngân, “Ông bạn này, tôi không biết ông đang nói gì, ông có phải đã uống xỉn rồi không, người đâu, đưa vị tiên sinh này lên phòng nghỉ nghỉ ngơi đi.”
Lý Ngân cười khinh, “Tôi lúc đầu còn nghĩ rằng nếu ông vẫn còn chút lương tri đi gặp mẹ tôi, để bà yên tâm đi hết chặng đường cuối cùng, vậy tôi sẽ bỏ qua tất cả, nhưng ông lại nhất định cứng đầu như thế, vậy đừng trách tôi không khách sáo. Thật ra tôi đã biết trước được tình cảnh ngày hôm nay, cũng dự đoán được là ông sẽ không thừa nhận, cho nên đã chuẩn bị chứng cứ trước. Ông không nhận tôi, vậy tôi cũng đỡ tốn cái câu ‘ba’ rồi, Trương Hiển Dương, ông để mẹ tôi cả đời này phải chịu oan ức, không ngày nào sống tốt được, bây giờ cũng là nên trả lại rồi đấy.”
Chứng cứ?
Mạc lão đầu tức thời căng thẳng lên.
Ông hạ thấp giọng tiếp cận Lý Ngân, kiểu như lấy lòng, “Con à, có gì chúng ta có thể nói riêng sau được không? Ở đây nhiều người lắm có phải không tốt lắm không? Con muốn ba đi gặp mẹ con, được được được, ba sẽ theo con đi gặp mẹ con được chưa.”
Lý Ngân lại càng coi thường Mạc lão đầu hơn.
Ông lùi lại hai bước, tránh đi cái tay của Mạc lão đầu đang định đỡ vai ông, “Trương Hiển Dương, ông đúng thật khiến tôi xấu hổ, tôi tại sao lại có người ba ruột như ông, ông đừng có tốn công tốn sức nữa, mẹ tôi cả đời này vì ông mà bị đày đọa, ông tưởng tôi sẽ tha cho ông à? Nói thật cho ông nghe, hôm nay tôi đến đây là để báo thù, bất kể ông nói gì làm gi, tôi đều không thể nào tha cho ông.”
Vẻ mặt già của Mạc lão đầu tức thời đỏ bừng lên.
Mạc Đào và Mạc phu nhân cũng nhìn thấy điều bất ổn, con người này không ngờ đúng thật là con riêng của ba? Hai người nhìn nhau, khuôn mặt của Mạc Đào trầm lặng.
Lão gia tử đối với Mạc Đào từ đó đến giờ đều không coi trọng, ông nắm giữ quyền lực trong tay, cho dù là con trai cũng không chia nửa phần, lúc Mạc Đào còn trẻ không phải là không có chí hướng, nhưng toàn bộ điều đó đã bị ba ông ức chế. Ông ta không cho ông tiếp xúc việc kinh doanh của tập đoàn Mạc thị, không cho ông kết bạn với giới thượng lưu. Còn khiến Mạc Đào cảm thấy vô cùng xấu hổ là, ông bây giờ đã là con người năm mươi mấy tuổi rồi, nhưng bây giờ vẫn còn đang tiêu tiền của nhà Mạc đưa cho.
Ngày xưa ông không biết Mạc lão đầu có con riêng, sau này đợi ông ta trăm năm rồi, những phần tài sản này còn không phải để dành cho ông và con trai sao, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhảy ra đứa con riêng…… Mạc Đào không thể không suy nghĩ nhiều, ông thậm chí nghĩ rằng, ba từ đó đến giờ không chịu giao quyền ra có phải là do muốn đem toàn bộ tài sản để dành cho đứa con riêng của ông ta không?
Ánh mắt Mạc Đào hận thù, tập đoàn Mạc thị là do ông ngoại và mẹ ông một tay sáng lập ra, ông tuyệt đối sẽ không để tài sản của gia đình lọt vào tay người ngoài.
“Ba…… cái người này có thể đã uống xỉn rồi, chúng ta đừng để tâm đến ông ta, về trước thôi.”
Mạc lão đầu vô cùng muốn tìm cơ hội để rời đi, nghe thấy thế liền kéo Lý Ngân xuống sân khấu.
Lý Ngân một cái chớp nhoáng, tránh xa tay của Mạc lão đầu, ông trong lúc ánh mắt của Mạc lão đầu đang phẫn nộ, từ tốn từ trong túi rút ra những tờ giấy, sau đó là vứt vào đám phóng viên, trông thấy phóng viên giành giật lẫn nhau, Lý Ngân cười giải thích, “Những chứng cứ này đều là thông tin chứng minh Trương Hiển Dương là ba ruột tôi, mọi người có thể soi mói tận tình con người này, vì muốn trèo lên giới thương lưu, bỏ vợ bỏ con, ngay cả cha mẹ tuổi già cũng bỏ mặc. Ông ta rời khỏi quê nhà năm mươi mấy năm, lúc ông bà nội bệnh nặng còn lại ngắn ngủi những phút giây cuối cùng đã nhờ người gửi thư cho ông ta, ông ta cũng không hề về qua gặp lần cuối, có thể thấy được đây là loại người cặn bã như thế nào!”
Đám phóng viên giành giật qua lại mở tờ giấy trong tay ra, tức tốc đối chuẩn ống máy với cự ly ngắn, sau đó là chụp vài tấm hình “Ka cha” “ka cha” với những giấy tờ này.
Mạc lão đầu tức đến xém chút ói máu, nhưng không biết được Lý Ngân rốt cuộc đã vứt những gì cho đám phóng viên, trong lòng vừa hoảng hốt vừa phẫn nộ, những gân xanh trên trán cứ như thể nhảy liên hồi, ông nhìn Lý Ngân giận dữ, “Ông đủ rồi, nói bừa nói bậy cái gì, tôi nói rồi tôi không quen biết ông, cũng không quen biết người mẹ rốt cuộc gì đó của ông, rốt cuộc ai đã để ông đến phá đám tôi thế, tôi cả đời quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không có người tin lời nói ma quỷ của ông.”
“Thế à, vậy cứ chờ thử xem.” Lý Ngân nhẹ nhàng bước xuống đài, hình như là nghĩ đến điều gì, ông đột nhiên quay đầu nhìn Mạc lão đầu, “Đúng rồi, quên nói ông nghe, lúc ông bà nội qua đời có nhờ tôi chuyển một câu nói cho ông, họ nói rằng cả đời này lỗi lầm sai nhất là lúc ông sinh ra không bóp chết ông.”
Nói xong, Lý Ngân vứt bỏ micro rồi xuống đài đi theo hướng cửa ra.
Lúc trước khi rời đi ánh mắt có lướt ngang qua đến bên bàn Tiêu Lăng một lát, vừa đúng lúc ánh mắt của Tiêu Lăng cũng va chạm qua đây, ánh mắt của hai người nhìn nhau, sau đó Lý Ngân vẫy tay đầu cũng không ngoảnh lại bước ra lâu đài.
Ông đã có những nghi hoặc và chứng cứ đầy đủ, những việc còn lại….. giao cho Tiêu Lăng xử lý thôi.
Cơm trưa đã thiết thực không có cách nào ăn nổi.
Đám phóng viên cũng nhanh chóng hoàn tất chụp xong những chứng cứ mà Lý Ngân mang đến, Mạc lão đầu nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa trong lòng nói làm sao cũng không ức chế xuống được.
“Ba…… làm sao đây?”
Làm sao đây?
Đúng.
Ông không được hoảng hốt.
Bây giờ vẫn chưa tới lúc không giải quyết được.
Mạc lão đầu thì thầm bên tai Mạc Đào, “Gọi hết những bảo vệ và người làm tới đây, chặn hết từng cửa ra của lâu đài, nhất thiết phải khiến đám phóng viên đem những thứ đã chụp được để lại, nếu có người không hợp tác……” Dưới mắt Mạc lão lóe lên một tia sáng nham hiểm, nói nghiêm nghị, “Vậy thì đập nát máy quay và toàn bộ ghi âm.”
Mạc Đào có chút do dự, “Ba, hôm nay những người đến đây không giàu có thì cũng là người có quyền lực, lỡ như không may đắc tội……”
“Đắc tội thì đắc tội, còn hơn là trông thấy ba con phải xuống đài, đừng nhiều lời, khẩn trương đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.