Chương 421
Vô Danh
18/04/2019
5 ngày sau.
Mạc Tầm mở mắt, trước mắt chỉ là 1 mảng đen tối.
Anh có cảm giác như từ dưới địa ngục bò lên vậy.
Haha---
Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, mọi thứ của anh tập đoàn Mạc thị cũng đã bị huỷ hoại, tất cả đều bị huỷ hoại dưới tay anh.
Nửa đời sau anh sẽ phải sống ở nhà giam này.
“Ba---”
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Mạc Tầm có chút không chịu nổi ánh sáng bất ngờ truyền tới, đưa tay che lại, tay vừa mới động đậy thì nghe tiếng “cạch” chói tai, không đúng.
Đây không phải nhà giam.
Mắt anh lập tức mở to, mạnh mẽ chống người ngồi dậy, lúc muốn dậy mới phát hiện, anh nằm trên 1 cái ** thép, ở 4 góc ** thép có dây xích to bằng ngón tay cái, lúc này 4 sợi dây xích này đang trói tứ chi anh lại.
Thuận theo hành động của anh, dây xích thép “lạch cạch lạch cạch” kêu lên không ngừng.
Mạc Tầm liều mạng nhìn về hướng phát ra ánh sáng, nhìn 1 cái anh càng chấn động hơn, “Bạch Linh?”
Bạch Linh thuận theo thang máy từ từ đi xuống căn phòng âm u ẩm ướt dưới hầm, nhìn thấy bộ dạng của Mạc Tầm, miệng cô không nhịn được cười nhạt, “Mạc Tầm, bộ dạng này của anh quả là nhếch nhác.”
Lúc này Mạc Tầm đã bị giam ở nhà giam này mấy ngày, ngủ không tốt, ăn không ngon, bộ đồ tây đen đã dơ hết, hai mắt đều đỏ lên, nhìn sơ qua như mấy người gặp nạn ở châu Phi.
Bạch Linh đi đến ** thép ngồi xuống, cô ngồi ở chân **, chỗ này rất gần Mạc Tầm, nhưng lại chắc chắn là Mạc Tầm không thể chạm vào cô.
Cô thấy chấn động trong mắt Mạc Tầm, cười nhẹ vỗ vỗ ** thép, “Sao này, cái ** này là tự tay tôi thiết kế cho anh, anh có thích không?”
“Bạch Linh.”
“Quên nói với anh, bây giờ tôi đã đổi tên rồi, đừng kêu tôi là Bạch Linh, tôi là Tô Linh.”
Mạc Tầm vừa bất ngờ vừa nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi biết bây giờ anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, đừng vội, trước khi hỏi, tôi cho anh xem cái này.”
Bạch Linh không quan tâm Mạc Tầm có đồng ý hay không, trực tiếp lấy máy tính bảng từ phía sau ra, cô mở màn hình chính ra, máy tính bảng lập tức hiện lên hình ảnh của vợ chồng Mạc Đào và Mạc Oanh Oanh, màn hình hiện lên hình ảnh của vợ chồng Mạc Đào, hai người họ bị nhốt trong nhà tù, không phải phòng riêng, rất nhiều người cũng bị nhốt ở đó, Bạch Linh có lòng tốt giải thích với anh, “Những người ở chung với ba mẹ anh trong đó đều là tù nhân của vụ án hình sự, ai ai cũng giết người không chớp mắt.”
Trên màn hình thấy được vợ chồng Mạc Đào đang bị mấy người đàn ông cao to vây lấy ở góc tường, sắc mặt hoang mang bất lực.
“Tại sao… nam tù nhân và nữ tù không phân tách ra nhốt sao…” Mẹ của anh tại sao ở phòng giam cho nam tù nhân.
“Chuyện này thì anh phải cảm ơn tôi.” Bạch Linh cười nhìn mấy người đàn ông đang đến gần Mạc phu nhân trên màn hình, vừa cười vừa để máy tính bảng đến gần Mạc Tầm, “Aiya, anh xem anh xem, tuy mẹ anh hơi lớn tuổi, nhưng được cái là bảo dưỡng tốt, da vừa nõn vừa mịn, anh nói xem, những người đàn ông đó thấy mẹ anh… hì hì, ai yo, anh xem, quả thật đã nhào lên rồi, a ---- quần áo cũng bị xé rách rồi, ba anh đúng là vô dụng, vợ mình bị mấy người đàn ông nhào tới, vậy mà đến 1 tiếng cũng không dám kêu, run rẩy cuộn lại 1 góc không dám động đậy, haha, đúng là mắc cười chết người.”
Trong video Mạc phu nhân kêu la không ngừng, nhưng ngoài nhà tù vốn dĩ không có ai.
Mắt Mạc Tầm đỏ lên, nhìn chằm chằm mẹ mình đang liều mạng phản kháng kêu la trong video, nhưng nào có tác dụng, quần áo của bà rất nhanh bị xé nát, mấy người đàn ông như là sói đói nhào tới, mấy người đàn ông nhào tới, giam Mạc phu nhân dưới đất, hình ảnh của mẹ anh trên màn hình lập tức biến mất, chỉ còn tiếng hét đau khổ của mẹ anh và tiếng thở hưng phấn của mấy người đàn ông.
“Bạch Linh.”
Mạc Tầm không nhịn được nữa, đưa tay muốn bóp cổ Bạch Linh.
Bạch Linh lùi về sau, cười haha.
Tứ chi Mạc Tầm bị xích trói lại, chuyện này từ sớm Bạch Linh là tính toán xong, khoảng cách vừa phải, cô ngồi ở chân**, mặc cho Mạc Tầm phản kháng như thế nào, cũng không thể thoát được.
“Tại sao kích động như vậy, đây chưa là gì cả, mới là bắt đầu thôi.”
“Bạch Linh, mày là súc sinh, dù cho mẹ tao có không thích mày, cho dù bà có nói những lời khó nghe với mày, nhưng mày ở Mạc gia 7 năm, ăn uống đồ dùng bọn họ có bao giờ không cho mày, mày vậy mà dám đối xử với họ như vậy, mày có phải là người không.”
“Tôi không phải người a.” Bạch Linh nhún nhún vai, bình thản nhìn bộ dạng điên cuồng của Mạc Tầm, “Nhưng dù tôi không là người, cũng là các người ép tôi, bọn họ tốt với tôi khi nào, có bao giờ lộ sắc mặt tốt đối với tôi chưa, đúng rồi, thời gian tôi có thai, vì bọn họ tưởng là con của anh, cho nên suốt ngày hầu hạ tôi ăn ngon uống tốt, aiya… bây giờ nghĩ lại bọn họ quả thật đối xử với tôi cũng không tệ.”
Mạc Tầm ngây người, “Cô có ý gì?”
“Haha...rất đơn giản, ý nghĩa là, lúc đó tôi không phải có thai con anh, lúc đó không phải là tôi muốn có vị trí vững chắc sao, nhưng anh quá vô dụng, tôi ở với anh 7 năm, anh cũng không giúp tôi mang thai được, tôi còn có thể làm sao chứ, chỉ biết đi tìm người đàn ông khác thôi, ai biết được Lưu Tư Minh nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã giúp tôi có thai… Mạc Tầm, có phải anh không được không, người chị chết sớm của tôi không biết có phải là mang thai con anh không? Vậy thì anh bị cắm sừng cũng quá nhiều rồi.”
“Bạch Linh.”
“Đừng hét đừng hét, tai tôi rất tốt, anh nói nhỏ tôi cũng có thể nghe được.” Mạc Linh móc móc lỗ tai, tiếp tục để máy tính bảng trước mặt Mạc Tầm, trượt 1 cái, màn hình chuyển thành 1 đoạn video khác.
Trong nhà tù này nhốt Mạc Oanh Oanh.
Mạc Oanh Oanh sống ở nhà tù chung cho nữ, nhà tù vừa dơ vừa lộn xộn, âm u đen tối, phía trước là những thanh thép chặn lại, 3 mặt khác là tường, tường phía sau có 1 cái cửa sổ nhỏ ở phía trên, chỉ có 1 chút ánh mặt trời rọi vào.
Trời đang mùa đông, nhưng trên người cô chỉ là 1 bộ đồ ngủ mỏng, chân chỉ có 1 đôi dép lào.
Mạc Tầm đã hiểu cái này.
Bạch Linh nhìn Mạc Oanh Oanh trong màn hình bị lạnh đến sắc mặt tái xanh môi trắng bệch, cười nham hiểm nói, “Sao này, tôi đối với Mạc Oanh Oanh đủ tình nghĩa chứ, trước đây cô ta bắt tôi mặc đồ ngủ và dép rời khỏi nhà anh, bây giờ hoàn trả toàn bộ cho cô ta.”
Trong video, Mạc Oanh Oanh cố gắng đến gần đám đông, như là muốn mượn hơi ấm của nữ tù khác.
Bạch Linh cười càng vui vẻ hơn, nhìn ánh mắt hoài nghi của Mạc Tầm, có lòng tốt giải thích, “Quên nói với anh, những người nữ tù này đều bị bệnh HIV, uhm… anh nói Mạc Oanh Oanh đến gần họ có thể bị nhiễm bệnh không?”
Mạc Tầm mở mắt, trước mắt chỉ là 1 mảng đen tối.
Anh có cảm giác như từ dưới địa ngục bò lên vậy.
Haha---
Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, mọi thứ của anh tập đoàn Mạc thị cũng đã bị huỷ hoại, tất cả đều bị huỷ hoại dưới tay anh.
Nửa đời sau anh sẽ phải sống ở nhà giam này.
“Ba---”
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Mạc Tầm có chút không chịu nổi ánh sáng bất ngờ truyền tới, đưa tay che lại, tay vừa mới động đậy thì nghe tiếng “cạch” chói tai, không đúng.
Đây không phải nhà giam.
Mắt anh lập tức mở to, mạnh mẽ chống người ngồi dậy, lúc muốn dậy mới phát hiện, anh nằm trên 1 cái ** thép, ở 4 góc ** thép có dây xích to bằng ngón tay cái, lúc này 4 sợi dây xích này đang trói tứ chi anh lại.
Thuận theo hành động của anh, dây xích thép “lạch cạch lạch cạch” kêu lên không ngừng.
Mạc Tầm liều mạng nhìn về hướng phát ra ánh sáng, nhìn 1 cái anh càng chấn động hơn, “Bạch Linh?”
Bạch Linh thuận theo thang máy từ từ đi xuống căn phòng âm u ẩm ướt dưới hầm, nhìn thấy bộ dạng của Mạc Tầm, miệng cô không nhịn được cười nhạt, “Mạc Tầm, bộ dạng này của anh quả là nhếch nhác.”
Lúc này Mạc Tầm đã bị giam ở nhà giam này mấy ngày, ngủ không tốt, ăn không ngon, bộ đồ tây đen đã dơ hết, hai mắt đều đỏ lên, nhìn sơ qua như mấy người gặp nạn ở châu Phi.
Bạch Linh đi đến ** thép ngồi xuống, cô ngồi ở chân **, chỗ này rất gần Mạc Tầm, nhưng lại chắc chắn là Mạc Tầm không thể chạm vào cô.
Cô thấy chấn động trong mắt Mạc Tầm, cười nhẹ vỗ vỗ ** thép, “Sao này, cái ** này là tự tay tôi thiết kế cho anh, anh có thích không?”
“Bạch Linh.”
“Quên nói với anh, bây giờ tôi đã đổi tên rồi, đừng kêu tôi là Bạch Linh, tôi là Tô Linh.”
Mạc Tầm vừa bất ngờ vừa nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi biết bây giờ anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, đừng vội, trước khi hỏi, tôi cho anh xem cái này.”
Bạch Linh không quan tâm Mạc Tầm có đồng ý hay không, trực tiếp lấy máy tính bảng từ phía sau ra, cô mở màn hình chính ra, máy tính bảng lập tức hiện lên hình ảnh của vợ chồng Mạc Đào và Mạc Oanh Oanh, màn hình hiện lên hình ảnh của vợ chồng Mạc Đào, hai người họ bị nhốt trong nhà tù, không phải phòng riêng, rất nhiều người cũng bị nhốt ở đó, Bạch Linh có lòng tốt giải thích với anh, “Những người ở chung với ba mẹ anh trong đó đều là tù nhân của vụ án hình sự, ai ai cũng giết người không chớp mắt.”
Trên màn hình thấy được vợ chồng Mạc Đào đang bị mấy người đàn ông cao to vây lấy ở góc tường, sắc mặt hoang mang bất lực.
“Tại sao… nam tù nhân và nữ tù không phân tách ra nhốt sao…” Mẹ của anh tại sao ở phòng giam cho nam tù nhân.
“Chuyện này thì anh phải cảm ơn tôi.” Bạch Linh cười nhìn mấy người đàn ông đang đến gần Mạc phu nhân trên màn hình, vừa cười vừa để máy tính bảng đến gần Mạc Tầm, “Aiya, anh xem anh xem, tuy mẹ anh hơi lớn tuổi, nhưng được cái là bảo dưỡng tốt, da vừa nõn vừa mịn, anh nói xem, những người đàn ông đó thấy mẹ anh… hì hì, ai yo, anh xem, quả thật đã nhào lên rồi, a ---- quần áo cũng bị xé rách rồi, ba anh đúng là vô dụng, vợ mình bị mấy người đàn ông nhào tới, vậy mà đến 1 tiếng cũng không dám kêu, run rẩy cuộn lại 1 góc không dám động đậy, haha, đúng là mắc cười chết người.”
Trong video Mạc phu nhân kêu la không ngừng, nhưng ngoài nhà tù vốn dĩ không có ai.
Mắt Mạc Tầm đỏ lên, nhìn chằm chằm mẹ mình đang liều mạng phản kháng kêu la trong video, nhưng nào có tác dụng, quần áo của bà rất nhanh bị xé nát, mấy người đàn ông như là sói đói nhào tới, mấy người đàn ông nhào tới, giam Mạc phu nhân dưới đất, hình ảnh của mẹ anh trên màn hình lập tức biến mất, chỉ còn tiếng hét đau khổ của mẹ anh và tiếng thở hưng phấn của mấy người đàn ông.
“Bạch Linh.”
Mạc Tầm không nhịn được nữa, đưa tay muốn bóp cổ Bạch Linh.
Bạch Linh lùi về sau, cười haha.
Tứ chi Mạc Tầm bị xích trói lại, chuyện này từ sớm Bạch Linh là tính toán xong, khoảng cách vừa phải, cô ngồi ở chân**, mặc cho Mạc Tầm phản kháng như thế nào, cũng không thể thoát được.
“Tại sao kích động như vậy, đây chưa là gì cả, mới là bắt đầu thôi.”
“Bạch Linh, mày là súc sinh, dù cho mẹ tao có không thích mày, cho dù bà có nói những lời khó nghe với mày, nhưng mày ở Mạc gia 7 năm, ăn uống đồ dùng bọn họ có bao giờ không cho mày, mày vậy mà dám đối xử với họ như vậy, mày có phải là người không.”
“Tôi không phải người a.” Bạch Linh nhún nhún vai, bình thản nhìn bộ dạng điên cuồng của Mạc Tầm, “Nhưng dù tôi không là người, cũng là các người ép tôi, bọn họ tốt với tôi khi nào, có bao giờ lộ sắc mặt tốt đối với tôi chưa, đúng rồi, thời gian tôi có thai, vì bọn họ tưởng là con của anh, cho nên suốt ngày hầu hạ tôi ăn ngon uống tốt, aiya… bây giờ nghĩ lại bọn họ quả thật đối xử với tôi cũng không tệ.”
Mạc Tầm ngây người, “Cô có ý gì?”
“Haha...rất đơn giản, ý nghĩa là, lúc đó tôi không phải có thai con anh, lúc đó không phải là tôi muốn có vị trí vững chắc sao, nhưng anh quá vô dụng, tôi ở với anh 7 năm, anh cũng không giúp tôi mang thai được, tôi còn có thể làm sao chứ, chỉ biết đi tìm người đàn ông khác thôi, ai biết được Lưu Tư Minh nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã giúp tôi có thai… Mạc Tầm, có phải anh không được không, người chị chết sớm của tôi không biết có phải là mang thai con anh không? Vậy thì anh bị cắm sừng cũng quá nhiều rồi.”
“Bạch Linh.”
“Đừng hét đừng hét, tai tôi rất tốt, anh nói nhỏ tôi cũng có thể nghe được.” Mạc Linh móc móc lỗ tai, tiếp tục để máy tính bảng trước mặt Mạc Tầm, trượt 1 cái, màn hình chuyển thành 1 đoạn video khác.
Trong nhà tù này nhốt Mạc Oanh Oanh.
Mạc Oanh Oanh sống ở nhà tù chung cho nữ, nhà tù vừa dơ vừa lộn xộn, âm u đen tối, phía trước là những thanh thép chặn lại, 3 mặt khác là tường, tường phía sau có 1 cái cửa sổ nhỏ ở phía trên, chỉ có 1 chút ánh mặt trời rọi vào.
Trời đang mùa đông, nhưng trên người cô chỉ là 1 bộ đồ ngủ mỏng, chân chỉ có 1 đôi dép lào.
Mạc Tầm đã hiểu cái này.
Bạch Linh nhìn Mạc Oanh Oanh trong màn hình bị lạnh đến sắc mặt tái xanh môi trắng bệch, cười nham hiểm nói, “Sao này, tôi đối với Mạc Oanh Oanh đủ tình nghĩa chứ, trước đây cô ta bắt tôi mặc đồ ngủ và dép rời khỏi nhà anh, bây giờ hoàn trả toàn bộ cho cô ta.”
Trong video, Mạc Oanh Oanh cố gắng đến gần đám đông, như là muốn mượn hơi ấm của nữ tù khác.
Bạch Linh cười càng vui vẻ hơn, nhìn ánh mắt hoài nghi của Mạc Tầm, có lòng tốt giải thích, “Quên nói với anh, những người nữ tù này đều bị bệnh HIV, uhm… anh nói Mạc Oanh Oanh đến gần họ có thể bị nhiễm bệnh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.