Chương 423
Vô Danh
18/04/2019
Mạc Tầm nghĩ đến cảnh mà Bạch Linh nói, sợ đến lông toàn thân dựng ngược.
Anh tin, với tình trạng bây giờ của Bạch Linh, cô nhất định nói được làm được.
“Bạch Linh đến súc vật cô cũng không bằng.”
“Chửi đi chửi đi, tôi cho anh thời gian 1 ngày hôm nay, muốn chửi cứ chửi, muốn tức giận cứ tức giận, đến ngày mai là phải khống chế lại đó.” Bạch Linh đưa tay, dịu dàng chạm vào yết hầu dưới cằm của Mạc Tầm, cười híp mắt, “Nhưng mà, chúng ta phải có trí nhớ tốt đó, hết hôm nay thì phải thu tính khí lại, nếu không, tôi thật sự nói được làm được. Anh cũng đừng nghĩ đến việc cầu xin tôi… đây là Tô gia ở Kinh Thành, tôi là Tô đại tiểu thư, tạm thời vẫn chưa có ai dám làm trái lệnh của tôi, cho nên … ý nghĩ chạy trốn của anh nên nhanh chóng được loại bỏ đi.”
“Bạch Linh, bây giờ tôi rất hối hận, năm đó đã yếu lòng cứu mạng cô.”
Cứu cô?
Bạch Linh như vừa được nghe chuyện cười, hướng lên trời cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra, “Haha, thật mắc cười, quả thật rất mắc cười, hối hận cứu tôi sao? Tôi còn hối hận gì được anh cứu nữa này. Mạc Tầm, tôi cho anh 7 năm thanh xuân tươi đẹp của mình, nhưng anh khiến tôi rơi xuống địa ngục ngay lập tức.”
Đột nhiên cô mất khống chế, điên cuồng la lên, “Tôi cũng muốn đối tốt với anh, nhưng anh đối xử với tôi như thế nào, anh phản bội tôi, từ thân thể đến linh hồn đều phản bội tôi, tôi chỉ có thể giả bộ không biết, chỉ để giữ thân thể anh lại, tôi cũng muốn đi với anh đến cuối đời, nhưng anh thì sao, anh đối với tôi như thế nào, Mạc Oanh Oanh đuổi tôi ra khỏi nhà anh, lúc đó chỉ cần anh cho tôi đem 1 bộ đồ, hoặc đưa điện thoại của tôi cho tôi, thì hôm nay tôi cũng sẽ không đối xử với anh đến mức này, cả đời này tôi cũng không quên được lúc anh bỏ tờ 100 đồng cho tôi, Mạc Tầm. Anh xem tôi như ăn mày mà bố thí, cho nên đừng trách tôi tại sao hôm nay tôi đối với anh như vậy, đây đều là trừng phạt mà anh đáng phải nhận.”
Hai người từng sống chung, bây giờ hai ánh mắt đều hận đối phương vô cùng, trong mắt chỉ có hận.
Dưới tầng hầm ẩm ướt âm u, thân thể Bạch Linh vẫn chưa khỏe lại, ở đây thời gian dài, toàn thân cảm thấy lạnh. Nhưng cô không muốn rời đi, người đàn ông trước mắt khiến cô hi sinh tất cả, nên bây giờ chỉ có hận, cô muốn tận mắt thấy anh tuyệt vọng, tận mắt thấy anh sống cuộc sống không bằng heo chó.
Cả không gian rộng lớn đột nhiên im lặng.
Trong lòng Mạc Tầm điên cuồng la hét: Bạch Linh điên rồi, thật sự điên rồi.
Bạch Linh nhún nhún vai, cong lưng nhặt cái máy tính bảng dưới đất lên, cười nhìn Mạc Tầm, “Anh bây giờ ở 1 mình trước, tôi đi 1 chút, nhớ phải ngoan ngoãn đó.”
Nói xong, Bạch Linh không dừng lại, bước bước lớn rời khỏi.
Cô tắt đèn phòng tầng hầm, trong phòng lại khôi phục trạng thái u tối.
Bạch Linh thuận theo cầu thang đi lên lầu, mới đi đến trước lối ra của tầng hầm, đột nhiên nghe tiếng của Mạc Tầm ở phía sau truyền đến, tiếng của anh không tức giận như lúc nãy, bình thản đến không ngờ, “Bạch Linh, đừng để tôi hận cô.”
Lưng của Bạch Linh khẽ cứng, vô thức quay lại nhìn anh.
Nhưng tầng hầm tối thui, giơ tay không thấy 5 ngón, hoàn toàn không thấy Mạc Tầm đâu, càng không thể thấy biểu cảm trên mặt anh.
Cô dựa vào tường, cắn môi, dường như muốn cười, cũng dường như muốn nói lời phản kích, nhưng lời đến miệng lại không nói ra, mà 2 dòng lệ chảy xuống.
Cô không thể mềm lòng.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân, lau nước mắt, tuy rõ ràng là 1 mảng đen tối, Mạc Tầm không thể thấy được, nhưng quay đầu lần nữa miệng cô đã mang theo nụ cười, “Muốn hận … cứ hận đi.”
…
Đi ra khỏi tầng hầm, trên đầu là mặt trời, thân thể Bạch Linh như đang tắm nắng, nhưng lại cảm thấy cả thân thể và tim đều lạnh băng.
Có nữ hầu cung kính đi đến hỏi, “Đại tiểu thư, lão gia kêu người qua 1 chuyến.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Linh hít sâu 1 hơi, quay lại phòng để rửa mặt, chải đầu gọn gàng rồi đi đến phòng sách của Tô Nhiêm.
Tô gia ở Kinh Thành sống ở tứ hợp viện, bên trong có hơn 100 căn phòng, còn người hầu và bảo vệ có thể đếm đủ 100 người, Bạch Linh, Tô Nhiêm và ba ruột, mẹ kế ở những căn phòng sát bên nhất của hợp viện.
Viện được thiết kế rất tinh tế, trong viện có đình đài lầu các, cầu nhỏ chảy nước, tuy là ngày đông lạnh, nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo, cảnh sắc cực kỳ đẹp.
Phòng sách của Tô lão gia trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì sẽ không dễ cho người khác vào.
Cho nên khi Bạch Linh biết ông nội kêu cô vào phòng sách, trong lòng không thể không cảm thấy bất an.
Lão gia Tô gia, tuyệt đối là người nguy hiểm và khó đối phó nhất mà cô từng gặp.
Ông ta có khả năng thấy được lòng người.
Bạch Linh đứng trước cửa gỗ được thêu hoa, hít sâu mới gõ cửa.
“Vào.”
Bạch Linh đẩy cửa vào phòng sách.
Trong phòng sách đều là đồ trang trí theo phong cách Trung Quốc, tầng tầng kệ sách để ở bên kia, nhìn cực kỳ kinh người, ông mặc sườn xám nam màu đỏ đậm, ngồi sau bàn sách, đang vừa uống trà vừa đọc sách thẻ tre. Nếu là người không hiểu biết, khi thấy cảnh này nhất định cảm thấy đây là 1 người lão tuổi vô dục vô cầu.
Cảm nhận được Bạch Linh đang đến trước mặt, ông bình tĩnh để tách trà xuống, “Ngồi.”
Bạch Linh yên lặng ngồi xuống.
Ông để cuộn sách trên tay xuống, ngước mắt nhìn lướt 1 cái mặt của Bạch Linh, sau đó nhìn tròng mắt đỏ lên của cô, ngữ khí trầm xuống, “Khóc rồi?”
Bạch Linh vừa muốn phủ định, đột nhiên nhớ đến ông rất ghét ai nói dối, mím môi gật đầu, “Tâm trạng có chút bất thường.”
Ông hừ lạnh 1 tiếng, “Tô gia không cần người thừa kế yếu đuối vậy, sau này tất cả nước mắt đều nuốt hết xuống bụng cho tôi.”
Bạch Linh cố gắng trấn tĩnh bản thân, gật đầu nhẹ, “Vâng.”
Lúc này ông mới thu ánh nhìn lại, như là nói chuyện bình thường vậy, “Bây giờ con đã báo được thù, sau này tính làm gì tiếp theo?”
Báo được thù?
Mắt của Bạch Linh đột nhiên sắc bén, cô vẫn chưa trả thù xong.
Người của Mạc gia đều nhận hình phạt thích đáng, nhưng mà người cô ghét nhất, vẫn đang sống hạnh phúc.
“Còn muốn gây phiền phức cho ai?”
“Tô Tố, con nhất định phải khiến Tô Tố phải trả giá.”
Ai bảo Mạc Tầm thích cô ta, chỉ cần là người của Mạc Tầm, cô sẽ không tha.
“Không được, con dẹp bỏ ý nghĩ đó đi.”
Bạch Linh đột nhiên ngước đầu nhìn ông, đây là lần đầu tiên ông phản đối cô báo thù, lúc cô đối phó với Mạc gia ông cực kỳ ủng hộ, bây giờ tại sao không cho cô đối phó với Tô Tố? Bạch Linh biết, không có sự giúp đỡ của ông, căn bản cô không thể báo thù Tô Tố.
“Ông, tại sao?”
“Bởi vì cô ta là người phụ nữ của Tiêu Lăng.”
Bạch Linh cắn môi, “Không lẽ ông sợ Tiêu Lăng?”
Ánh mắt của ông mang ý cảnh cáo, nhìn Bạch Linh 1 cái, tim Bạch Linh khẽ sợ, nhưng không thu ánh nhìn lại, ông hừ lạnh 1 tiếng, “Con không cần dùng kế khích tướng, cách này vô dụng với ta, ta nói không được phép đối phó Tô Tố chính là không được phép, con dám làm trái lệnh ta?”
Anh tin, với tình trạng bây giờ của Bạch Linh, cô nhất định nói được làm được.
“Bạch Linh đến súc vật cô cũng không bằng.”
“Chửi đi chửi đi, tôi cho anh thời gian 1 ngày hôm nay, muốn chửi cứ chửi, muốn tức giận cứ tức giận, đến ngày mai là phải khống chế lại đó.” Bạch Linh đưa tay, dịu dàng chạm vào yết hầu dưới cằm của Mạc Tầm, cười híp mắt, “Nhưng mà, chúng ta phải có trí nhớ tốt đó, hết hôm nay thì phải thu tính khí lại, nếu không, tôi thật sự nói được làm được. Anh cũng đừng nghĩ đến việc cầu xin tôi… đây là Tô gia ở Kinh Thành, tôi là Tô đại tiểu thư, tạm thời vẫn chưa có ai dám làm trái lệnh của tôi, cho nên … ý nghĩ chạy trốn của anh nên nhanh chóng được loại bỏ đi.”
“Bạch Linh, bây giờ tôi rất hối hận, năm đó đã yếu lòng cứu mạng cô.”
Cứu cô?
Bạch Linh như vừa được nghe chuyện cười, hướng lên trời cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra, “Haha, thật mắc cười, quả thật rất mắc cười, hối hận cứu tôi sao? Tôi còn hối hận gì được anh cứu nữa này. Mạc Tầm, tôi cho anh 7 năm thanh xuân tươi đẹp của mình, nhưng anh khiến tôi rơi xuống địa ngục ngay lập tức.”
Đột nhiên cô mất khống chế, điên cuồng la lên, “Tôi cũng muốn đối tốt với anh, nhưng anh đối xử với tôi như thế nào, anh phản bội tôi, từ thân thể đến linh hồn đều phản bội tôi, tôi chỉ có thể giả bộ không biết, chỉ để giữ thân thể anh lại, tôi cũng muốn đi với anh đến cuối đời, nhưng anh thì sao, anh đối với tôi như thế nào, Mạc Oanh Oanh đuổi tôi ra khỏi nhà anh, lúc đó chỉ cần anh cho tôi đem 1 bộ đồ, hoặc đưa điện thoại của tôi cho tôi, thì hôm nay tôi cũng sẽ không đối xử với anh đến mức này, cả đời này tôi cũng không quên được lúc anh bỏ tờ 100 đồng cho tôi, Mạc Tầm. Anh xem tôi như ăn mày mà bố thí, cho nên đừng trách tôi tại sao hôm nay tôi đối với anh như vậy, đây đều là trừng phạt mà anh đáng phải nhận.”
Hai người từng sống chung, bây giờ hai ánh mắt đều hận đối phương vô cùng, trong mắt chỉ có hận.
Dưới tầng hầm ẩm ướt âm u, thân thể Bạch Linh vẫn chưa khỏe lại, ở đây thời gian dài, toàn thân cảm thấy lạnh. Nhưng cô không muốn rời đi, người đàn ông trước mắt khiến cô hi sinh tất cả, nên bây giờ chỉ có hận, cô muốn tận mắt thấy anh tuyệt vọng, tận mắt thấy anh sống cuộc sống không bằng heo chó.
Cả không gian rộng lớn đột nhiên im lặng.
Trong lòng Mạc Tầm điên cuồng la hét: Bạch Linh điên rồi, thật sự điên rồi.
Bạch Linh nhún nhún vai, cong lưng nhặt cái máy tính bảng dưới đất lên, cười nhìn Mạc Tầm, “Anh bây giờ ở 1 mình trước, tôi đi 1 chút, nhớ phải ngoan ngoãn đó.”
Nói xong, Bạch Linh không dừng lại, bước bước lớn rời khỏi.
Cô tắt đèn phòng tầng hầm, trong phòng lại khôi phục trạng thái u tối.
Bạch Linh thuận theo cầu thang đi lên lầu, mới đi đến trước lối ra của tầng hầm, đột nhiên nghe tiếng của Mạc Tầm ở phía sau truyền đến, tiếng của anh không tức giận như lúc nãy, bình thản đến không ngờ, “Bạch Linh, đừng để tôi hận cô.”
Lưng của Bạch Linh khẽ cứng, vô thức quay lại nhìn anh.
Nhưng tầng hầm tối thui, giơ tay không thấy 5 ngón, hoàn toàn không thấy Mạc Tầm đâu, càng không thể thấy biểu cảm trên mặt anh.
Cô dựa vào tường, cắn môi, dường như muốn cười, cũng dường như muốn nói lời phản kích, nhưng lời đến miệng lại không nói ra, mà 2 dòng lệ chảy xuống.
Cô không thể mềm lòng.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân, lau nước mắt, tuy rõ ràng là 1 mảng đen tối, Mạc Tầm không thể thấy được, nhưng quay đầu lần nữa miệng cô đã mang theo nụ cười, “Muốn hận … cứ hận đi.”
…
Đi ra khỏi tầng hầm, trên đầu là mặt trời, thân thể Bạch Linh như đang tắm nắng, nhưng lại cảm thấy cả thân thể và tim đều lạnh băng.
Có nữ hầu cung kính đi đến hỏi, “Đại tiểu thư, lão gia kêu người qua 1 chuyến.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Linh hít sâu 1 hơi, quay lại phòng để rửa mặt, chải đầu gọn gàng rồi đi đến phòng sách của Tô Nhiêm.
Tô gia ở Kinh Thành sống ở tứ hợp viện, bên trong có hơn 100 căn phòng, còn người hầu và bảo vệ có thể đếm đủ 100 người, Bạch Linh, Tô Nhiêm và ba ruột, mẹ kế ở những căn phòng sát bên nhất của hợp viện.
Viện được thiết kế rất tinh tế, trong viện có đình đài lầu các, cầu nhỏ chảy nước, tuy là ngày đông lạnh, nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo, cảnh sắc cực kỳ đẹp.
Phòng sách của Tô lão gia trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì sẽ không dễ cho người khác vào.
Cho nên khi Bạch Linh biết ông nội kêu cô vào phòng sách, trong lòng không thể không cảm thấy bất an.
Lão gia Tô gia, tuyệt đối là người nguy hiểm và khó đối phó nhất mà cô từng gặp.
Ông ta có khả năng thấy được lòng người.
Bạch Linh đứng trước cửa gỗ được thêu hoa, hít sâu mới gõ cửa.
“Vào.”
Bạch Linh đẩy cửa vào phòng sách.
Trong phòng sách đều là đồ trang trí theo phong cách Trung Quốc, tầng tầng kệ sách để ở bên kia, nhìn cực kỳ kinh người, ông mặc sườn xám nam màu đỏ đậm, ngồi sau bàn sách, đang vừa uống trà vừa đọc sách thẻ tre. Nếu là người không hiểu biết, khi thấy cảnh này nhất định cảm thấy đây là 1 người lão tuổi vô dục vô cầu.
Cảm nhận được Bạch Linh đang đến trước mặt, ông bình tĩnh để tách trà xuống, “Ngồi.”
Bạch Linh yên lặng ngồi xuống.
Ông để cuộn sách trên tay xuống, ngước mắt nhìn lướt 1 cái mặt của Bạch Linh, sau đó nhìn tròng mắt đỏ lên của cô, ngữ khí trầm xuống, “Khóc rồi?”
Bạch Linh vừa muốn phủ định, đột nhiên nhớ đến ông rất ghét ai nói dối, mím môi gật đầu, “Tâm trạng có chút bất thường.”
Ông hừ lạnh 1 tiếng, “Tô gia không cần người thừa kế yếu đuối vậy, sau này tất cả nước mắt đều nuốt hết xuống bụng cho tôi.”
Bạch Linh cố gắng trấn tĩnh bản thân, gật đầu nhẹ, “Vâng.”
Lúc này ông mới thu ánh nhìn lại, như là nói chuyện bình thường vậy, “Bây giờ con đã báo được thù, sau này tính làm gì tiếp theo?”
Báo được thù?
Mắt của Bạch Linh đột nhiên sắc bén, cô vẫn chưa trả thù xong.
Người của Mạc gia đều nhận hình phạt thích đáng, nhưng mà người cô ghét nhất, vẫn đang sống hạnh phúc.
“Còn muốn gây phiền phức cho ai?”
“Tô Tố, con nhất định phải khiến Tô Tố phải trả giá.”
Ai bảo Mạc Tầm thích cô ta, chỉ cần là người của Mạc Tầm, cô sẽ không tha.
“Không được, con dẹp bỏ ý nghĩ đó đi.”
Bạch Linh đột nhiên ngước đầu nhìn ông, đây là lần đầu tiên ông phản đối cô báo thù, lúc cô đối phó với Mạc gia ông cực kỳ ủng hộ, bây giờ tại sao không cho cô đối phó với Tô Tố? Bạch Linh biết, không có sự giúp đỡ của ông, căn bản cô không thể báo thù Tô Tố.
“Ông, tại sao?”
“Bởi vì cô ta là người phụ nữ của Tiêu Lăng.”
Bạch Linh cắn môi, “Không lẽ ông sợ Tiêu Lăng?”
Ánh mắt của ông mang ý cảnh cáo, nhìn Bạch Linh 1 cái, tim Bạch Linh khẽ sợ, nhưng không thu ánh nhìn lại, ông hừ lạnh 1 tiếng, “Con không cần dùng kế khích tướng, cách này vô dụng với ta, ta nói không được phép đối phó Tô Tố chính là không được phép, con dám làm trái lệnh ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.