Chương 683
Vô Danh
18/04/2019
Tô Vi Túc tức đến lồng ngực bấp bênh không ngừng.
Tô Gia Hòa cũng áy náy, che mặt lại không dám nhìn vào ông.
“Cha con các người khoan vội nói chuyện với nhau trước, chúng ta có phải nên bàn luận tình trạng của bây giờ trước?”
Tô Vi Túc nghiến chặt răng, “Làm sao đi chăng nữa bất kể các người nói gì, đừng tưởng rằng tôi sẽ phản bội lão thái gia, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
“Lời khoan vội nói tuyệt tình như vậy trước, có thể sau khi Tô quản gia gặp được một người, sẽ đột nhiên thay đổi ý định đấy!”
Tô Vi Túc lạnh hứ một tiếng, với một vẻ mặt không mấy quan tâm, hiển nhiên là không tin rẳng có người sẽ khiến ông phản bội lão thái gia.
Bọn họ cùng nhau bước vào căn phòng, Lãnh Mạc và Tiêu Lăng không có cho người trói hai người họ lại, nhưng những người canh giữ trong phòng đương nhiên không ít, Tiền Hiểu và Vương Bưu đều ở đây, cũng không sợ hai người này sẽ giở ra chiêu trò gì.
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống.
Lãnh Mạc và Tiêu Lăng ngồi cùng một ghế sofa, Tô Vi Túc và Tô Gia Hòa ngồi ở ghế sofa đối diện họ, hình thành nên một trạng thái đàm phán, còn Vương Bưu và Tiền Hiểu thì đứng đằng sau sofa của Tô Gia Hòa và Tô Vi Túc, đề phòng hai người họ có bất kì động tác bất thường nào.
“Được rồi, chúng ta bàn luận thôi.”
“Tôi đã nói chúng ta không có gì để bàn luận rồi mà.” Tô Vi Túc so với Tô Gia Hòa bình tĩnh hơn nhiều, sắc mặt ông bình tĩnh, một chút cảm xúc hoang mang cũng nhìn không thấy, trầm giọng nói, “Các người đừng tưởng rằng đem một Tô Gia Hòa của tôi bắt đến đây liền có thể biết được những thông tin bất lợi đối với Tô gia, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Tôi khuyên các người vẫn là nên sớm thả chúng tôi ra đi, trước cửa khách sạn có tai mắt của lão thái gia, lão thái gia lúc này khẳng định đã biết được tôi đang ở trong khách sạn, bất kể như thế nào, lão thái gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Nhìn Tiêu Lăng và Lãnh Mạc không nói chuyện, Tô Vi Túc lại nói tiếp, “Tôi cũng không sợ nói các người nghe, Tô gia chúng tôi mạng lưới quan hệ rất rộng lớn, rất nhanh sẽ có cảnh sát tìm kiếm kiểm tra nơi đây, biết được các người giam người trái phép, sẽ không dễ dàng tha cho các người như vậy đâu.”
Đôi mày Tiêu Lăng nhíu lại, “Vậy ông cứ yên tâm đi, cho dù cảnh sát có đến, chúng tôi cũng có cách giấu các người đi khiến cảnh sát không thể tìm ra được!”
Tô Vi Túc hứ nhẹ một tiếng.
Xem người Tô gia bọn họ đều là ăn không biết làm à!
“Tô quản gia không lẽ không biết quan tâm đến an nguy của con trai mình à, chúng tôi bắt con trai ông đến, chẳng phải là để trưng bày đâu!”
Sắc mặt Tô Vi Túc có chút thay đổi, nhưng rất nhanh, ông lại hồi phục lại bình thường, “Tôi biết các người muốn dùng Gia Hòa để uy hiếp tôi, nhưng các người nghĩ nhiều rồi, một Tô Gia Hòa, chưa đủ để tôi phản bội Tô gia!”
“Ba!”
Tô Gia Hòa không dám tin tưởng nhìn vào Tô Vi Túc, “Con là con trai ruột của ba, không lẽ trong lòng ba con không quan trọng bằng lão thái gia sao, không quan trọng bằng một cái Tô gia sao! Ba, ba tại sao lại có thể như thế!”
“Mày im ngay cho tao!”
Thằng khốn nạn ngu ngốc này, nếu không lo lắng an nguy của anh, ông sẽ đến nơi đây sao!
Nói qua nói lại, ông càng biểu hiện lo lắng cho con trai, thì càng dễ dàng bị Lãnh Mạc và Tiêu Lăng uy hiếp, càng biểu hiện không mấy quan tâm, có thể Tô Gia Hòa chỉ phải chịu một chút tổn thương ngoài da thịt là có thể thoát khỏi kiếp nạn này!
Nhưng đáng chết thật, cái đứa con trai ngu đần này, lúc này không ngờ còn dám chất vấn ông.
“Nếu như một Tô Gia Hòa vẫn chưa đủ để Tô quản gia thay đổi ý định, vậy thêm một người nữa thì sao!” Tiêu Lăng lạnh hứ một tiếng, vỗ vỗ tay, cửa phòng lập tức bị mở ra, một đứa trẻ còn nhỏ bị bên ngoài mang vào đây.
Lúc thời khắc Tô Vi Túc nhìn thấy đứa trẻ, sắc mặt triệt để trở nên khó coi, “Các người làm sao biết được nơi ở của cháu ta……”
Vừa nói xong, ông đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngoảnh đầu nhìn sang Tô Gia Hòa.
Nơi ở của đứa cháu, ngồi người giúp việc chăm sóc ông, thì chỉ có ông và Tô Gia Hòa hai người biết được.
Tô Gia Hòa áy náy cúi đầu xuống.
Anh cũng không còn cách nào, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc lấy súng chĩa vào đầu anh, chỉ cần anh không nói vị trí con trai ở đâu, bọn họ sẽ một súng bắn chết anh, anh có thể còn cách nào đâu!
Đứa trẻ này là nòi giống duy nhất của anh, bình thường anh rất yêu thương nó đấy.
Nhưng so với tính mạng của bản thân, Tô Gia Hòa vẫn cảm thấy tính mạng của mình có giá trị hơn.
Tô Vi Túc nhìn vào biểu cảm của Tô Gia Hòa, tức đến nỗi lại một cái tát giáng xuống đó, “Mày là thằng súc sinh, kéo ba mày xuống hố lửa cũng thôi, không ngờ còn kéo cả đứa con mày vào cả đây, mày là thằng nghiệp súc, hôm nay cho dù mày có chết ở đây, tao cũng tuyệt đối không nhìn mặt mày!”
“Ba……ba đừng như thế, con cũng là không có cách nào thôi……”
Đứa trẻ bên đó vừa bước vào cửa đã thấy Tô Vi Túc đánh người, sợ đến mặt có chút tái xanh, “Ông nội……ba ơi!”
“Ông nội ở đây này!”
Tô Vi Túc từ sofa đứng dậy, đi đến kế bên cậu bé, đưa tay nắm lấy cậu bé, “Tiểu Dương, đừng sợ có ông nội đây, ông nội khẳng định không cho ai làm tổn thương cháu.”
“Uhm!”
Tiểu Dương 6 tuổi có làn da trắng tinh, vô cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Lòng Tiêu Vi Túc sắp bị tan chảy rồi, ông phẫn nộ ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Lăng và Lãnh Mạc, “Các người đúng thật là quá đáng, vì muốn đạt được mục đích của các người, không ngờ ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha, các người còn là người không!”
Nghe được lời nói này, sắc mặt của Tiêu Lăng tức thì lạnh băng lại.
“Tô quản gia, ông đừng có quên, Cảnh Thụy và Tiểu Thất của tôi cũng là hôm qua mới từ Tô gia bị cứu ra thôi, nếu như ông biết được con nít vô tội, vậy ông không ngờ vẫn có thể đối xử với hai đứa con của tôi như vậy, ông không cảm thấy lời nói của bản thân là đang tự tát vào mặt mình sao! Tôi nói ông nghe, tôi không đối xử với cháu ông giống như là ông đối xử với Tiểu Thất và Cảnh Thụy vậy, đó là còn nhân từ với ông!”
“Đó cũng đâu phải là ý định của tôi……”
“Ông không phải chủ mưu cũng là kẻ tiếp tay, không có gì khác biệt cả!” Tiêu Lăng mặt vô cảm xúc nhìn vào Tô Vi Túc, “Vừa nãy ông nói rồi, một Tô Gia Hòa không đủ để ông phản bội Tô gia, vậy bây giờ lại thêm một Tiểu Dương nữa, không biết có làm thay đổi ý định của ông chưa?”
Sắc mặt của Tô Vi Túc thay đổi hẳn lên.
Tiêu Lăng lại thêm một thông tin quan trọng cuối cùng, “Đương nhiên, nếu như ông không hạ quyết tâm nữa, vậy tôi không ngại cho người đi tìm một cái rương thủy tinh đựng đầy rắn độc, để cho cháu ông có thể thưởng thức cảm giác ở cùng với rắn độc!”
Tiểu Dương trong lòng ông nghe thấy hai chữ “rắn độc”, tức thời run rẩy lên.
Sắc mặt của Tô Vi Túc cuối cũng triệt để thất bại hoàn toàn.
Nếu như chỉ là một Tô Gia Hòa, ông khẳng định sẽ không phản bội Tô gia, nhưng Tiểu Dương lại khác, Tiểu Dương là nòi giống duy nhất của nhà ông, nếu như Tiểu Dương không còn nữa, vậy cả nhà ông triệt để không còn người nối dõi tông đường!
Cho nên……Tiểu Dương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Tô Vi Túc cúi đầu nhìn vào Tiểu Dương, đứa trẻ này từ khi ra đời đến bây giờ đều là ông chăm sóc nó, nó rất dễ nuôi, không hư đốn giống Tô Gia Hòa vậy, trong lòng ông đứa cháu này so với tính mạng ông còn quan trọng hơn nhiều.
Cho nên, ông làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn Tiểu Dương chịu khổ như thế.
Tô Vi Túc cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Tiêu Lăng.
Ông cúi đầu thở dài, “Các người muốn biết những gì……hỏi đi!”
Tô Gia Hòa cũng áy náy, che mặt lại không dám nhìn vào ông.
“Cha con các người khoan vội nói chuyện với nhau trước, chúng ta có phải nên bàn luận tình trạng của bây giờ trước?”
Tô Vi Túc nghiến chặt răng, “Làm sao đi chăng nữa bất kể các người nói gì, đừng tưởng rằng tôi sẽ phản bội lão thái gia, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
“Lời khoan vội nói tuyệt tình như vậy trước, có thể sau khi Tô quản gia gặp được một người, sẽ đột nhiên thay đổi ý định đấy!”
Tô Vi Túc lạnh hứ một tiếng, với một vẻ mặt không mấy quan tâm, hiển nhiên là không tin rẳng có người sẽ khiến ông phản bội lão thái gia.
Bọn họ cùng nhau bước vào căn phòng, Lãnh Mạc và Tiêu Lăng không có cho người trói hai người họ lại, nhưng những người canh giữ trong phòng đương nhiên không ít, Tiền Hiểu và Vương Bưu đều ở đây, cũng không sợ hai người này sẽ giở ra chiêu trò gì.
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống.
Lãnh Mạc và Tiêu Lăng ngồi cùng một ghế sofa, Tô Vi Túc và Tô Gia Hòa ngồi ở ghế sofa đối diện họ, hình thành nên một trạng thái đàm phán, còn Vương Bưu và Tiền Hiểu thì đứng đằng sau sofa của Tô Gia Hòa và Tô Vi Túc, đề phòng hai người họ có bất kì động tác bất thường nào.
“Được rồi, chúng ta bàn luận thôi.”
“Tôi đã nói chúng ta không có gì để bàn luận rồi mà.” Tô Vi Túc so với Tô Gia Hòa bình tĩnh hơn nhiều, sắc mặt ông bình tĩnh, một chút cảm xúc hoang mang cũng nhìn không thấy, trầm giọng nói, “Các người đừng tưởng rằng đem một Tô Gia Hòa của tôi bắt đến đây liền có thể biết được những thông tin bất lợi đối với Tô gia, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Tôi khuyên các người vẫn là nên sớm thả chúng tôi ra đi, trước cửa khách sạn có tai mắt của lão thái gia, lão thái gia lúc này khẳng định đã biết được tôi đang ở trong khách sạn, bất kể như thế nào, lão thái gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Nhìn Tiêu Lăng và Lãnh Mạc không nói chuyện, Tô Vi Túc lại nói tiếp, “Tôi cũng không sợ nói các người nghe, Tô gia chúng tôi mạng lưới quan hệ rất rộng lớn, rất nhanh sẽ có cảnh sát tìm kiếm kiểm tra nơi đây, biết được các người giam người trái phép, sẽ không dễ dàng tha cho các người như vậy đâu.”
Đôi mày Tiêu Lăng nhíu lại, “Vậy ông cứ yên tâm đi, cho dù cảnh sát có đến, chúng tôi cũng có cách giấu các người đi khiến cảnh sát không thể tìm ra được!”
Tô Vi Túc hứ nhẹ một tiếng.
Xem người Tô gia bọn họ đều là ăn không biết làm à!
“Tô quản gia không lẽ không biết quan tâm đến an nguy của con trai mình à, chúng tôi bắt con trai ông đến, chẳng phải là để trưng bày đâu!”
Sắc mặt Tô Vi Túc có chút thay đổi, nhưng rất nhanh, ông lại hồi phục lại bình thường, “Tôi biết các người muốn dùng Gia Hòa để uy hiếp tôi, nhưng các người nghĩ nhiều rồi, một Tô Gia Hòa, chưa đủ để tôi phản bội Tô gia!”
“Ba!”
Tô Gia Hòa không dám tin tưởng nhìn vào Tô Vi Túc, “Con là con trai ruột của ba, không lẽ trong lòng ba con không quan trọng bằng lão thái gia sao, không quan trọng bằng một cái Tô gia sao! Ba, ba tại sao lại có thể như thế!”
“Mày im ngay cho tao!”
Thằng khốn nạn ngu ngốc này, nếu không lo lắng an nguy của anh, ông sẽ đến nơi đây sao!
Nói qua nói lại, ông càng biểu hiện lo lắng cho con trai, thì càng dễ dàng bị Lãnh Mạc và Tiêu Lăng uy hiếp, càng biểu hiện không mấy quan tâm, có thể Tô Gia Hòa chỉ phải chịu một chút tổn thương ngoài da thịt là có thể thoát khỏi kiếp nạn này!
Nhưng đáng chết thật, cái đứa con trai ngu đần này, lúc này không ngờ còn dám chất vấn ông.
“Nếu như một Tô Gia Hòa vẫn chưa đủ để Tô quản gia thay đổi ý định, vậy thêm một người nữa thì sao!” Tiêu Lăng lạnh hứ một tiếng, vỗ vỗ tay, cửa phòng lập tức bị mở ra, một đứa trẻ còn nhỏ bị bên ngoài mang vào đây.
Lúc thời khắc Tô Vi Túc nhìn thấy đứa trẻ, sắc mặt triệt để trở nên khó coi, “Các người làm sao biết được nơi ở của cháu ta……”
Vừa nói xong, ông đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngoảnh đầu nhìn sang Tô Gia Hòa.
Nơi ở của đứa cháu, ngồi người giúp việc chăm sóc ông, thì chỉ có ông và Tô Gia Hòa hai người biết được.
Tô Gia Hòa áy náy cúi đầu xuống.
Anh cũng không còn cách nào, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc lấy súng chĩa vào đầu anh, chỉ cần anh không nói vị trí con trai ở đâu, bọn họ sẽ một súng bắn chết anh, anh có thể còn cách nào đâu!
Đứa trẻ này là nòi giống duy nhất của anh, bình thường anh rất yêu thương nó đấy.
Nhưng so với tính mạng của bản thân, Tô Gia Hòa vẫn cảm thấy tính mạng của mình có giá trị hơn.
Tô Vi Túc nhìn vào biểu cảm của Tô Gia Hòa, tức đến nỗi lại một cái tát giáng xuống đó, “Mày là thằng súc sinh, kéo ba mày xuống hố lửa cũng thôi, không ngờ còn kéo cả đứa con mày vào cả đây, mày là thằng nghiệp súc, hôm nay cho dù mày có chết ở đây, tao cũng tuyệt đối không nhìn mặt mày!”
“Ba……ba đừng như thế, con cũng là không có cách nào thôi……”
Đứa trẻ bên đó vừa bước vào cửa đã thấy Tô Vi Túc đánh người, sợ đến mặt có chút tái xanh, “Ông nội……ba ơi!”
“Ông nội ở đây này!”
Tô Vi Túc từ sofa đứng dậy, đi đến kế bên cậu bé, đưa tay nắm lấy cậu bé, “Tiểu Dương, đừng sợ có ông nội đây, ông nội khẳng định không cho ai làm tổn thương cháu.”
“Uhm!”
Tiểu Dương 6 tuổi có làn da trắng tinh, vô cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Lòng Tiêu Vi Túc sắp bị tan chảy rồi, ông phẫn nộ ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Lăng và Lãnh Mạc, “Các người đúng thật là quá đáng, vì muốn đạt được mục đích của các người, không ngờ ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha, các người còn là người không!”
Nghe được lời nói này, sắc mặt của Tiêu Lăng tức thì lạnh băng lại.
“Tô quản gia, ông đừng có quên, Cảnh Thụy và Tiểu Thất của tôi cũng là hôm qua mới từ Tô gia bị cứu ra thôi, nếu như ông biết được con nít vô tội, vậy ông không ngờ vẫn có thể đối xử với hai đứa con của tôi như vậy, ông không cảm thấy lời nói của bản thân là đang tự tát vào mặt mình sao! Tôi nói ông nghe, tôi không đối xử với cháu ông giống như là ông đối xử với Tiểu Thất và Cảnh Thụy vậy, đó là còn nhân từ với ông!”
“Đó cũng đâu phải là ý định của tôi……”
“Ông không phải chủ mưu cũng là kẻ tiếp tay, không có gì khác biệt cả!” Tiêu Lăng mặt vô cảm xúc nhìn vào Tô Vi Túc, “Vừa nãy ông nói rồi, một Tô Gia Hòa không đủ để ông phản bội Tô gia, vậy bây giờ lại thêm một Tiểu Dương nữa, không biết có làm thay đổi ý định của ông chưa?”
Sắc mặt của Tô Vi Túc thay đổi hẳn lên.
Tiêu Lăng lại thêm một thông tin quan trọng cuối cùng, “Đương nhiên, nếu như ông không hạ quyết tâm nữa, vậy tôi không ngại cho người đi tìm một cái rương thủy tinh đựng đầy rắn độc, để cho cháu ông có thể thưởng thức cảm giác ở cùng với rắn độc!”
Tiểu Dương trong lòng ông nghe thấy hai chữ “rắn độc”, tức thời run rẩy lên.
Sắc mặt của Tô Vi Túc cuối cũng triệt để thất bại hoàn toàn.
Nếu như chỉ là một Tô Gia Hòa, ông khẳng định sẽ không phản bội Tô gia, nhưng Tiểu Dương lại khác, Tiểu Dương là nòi giống duy nhất của nhà ông, nếu như Tiểu Dương không còn nữa, vậy cả nhà ông triệt để không còn người nối dõi tông đường!
Cho nên……Tiểu Dương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Tô Vi Túc cúi đầu nhìn vào Tiểu Dương, đứa trẻ này từ khi ra đời đến bây giờ đều là ông chăm sóc nó, nó rất dễ nuôi, không hư đốn giống Tô Gia Hòa vậy, trong lòng ông đứa cháu này so với tính mạng ông còn quan trọng hơn nhiều.
Cho nên, ông làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn Tiểu Dương chịu khổ như thế.
Tô Vi Túc cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Tiêu Lăng.
Ông cúi đầu thở dài, “Các người muốn biết những gì……hỏi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.