Chương 768
Vô Danh
18/04/2019
39768
Lục Sâm che miệng của Tiểu Thất!
Anh ta có thể nhẫn nhục người khác nói anh ta tàn phế, nhưng mà hai chữ này nếu nói lên người của Tiểu Thất, thì làm sao mà anh ta có thể chấp nhận.
"Anh không tin là không có cách...... anh nhất định sẽ chữa lành đôi tay của em!"
Tiểu Thất miễn cưỡng cười.
Cô ta rũ mắt xuống nhìn bàn tay phải của chính mình, lúc này tay phải của cô đang băng gạt, không kiểm soát được và rớt xuống...... Ngay cả bác sĩ cũng nói là không thể chữa trị được nữa, vậy thì làm sao có hy vọng được!
Ánh mắt của Tiểu Thất có sự chua xót, nhẹ nhàng tựa vào vai Lục Sâm, không muốn anh ta tự trách, Tiểu Thất đã chuyển đề tài.
"Lục Sâm, chân của anh......"
Lục Sâm nhìn vào chân của mình, cả đời này anh không suy nghĩ sẽ có một ngày anh đứng dậy được! Nhưng mà lúc nãy khi bước vào khách sạn, nhìn thấy cảnh đó anh ta cảm thấy dòng máu đang chảy trong người anh như chảy ngược dòng vậy, toàn thân cảm thấy điên loạn, không biết có sức mạnh nào có thể khiến anh chống đỡ được, bỗng nhiên đứng dậy được.
Lúc ấy anh chỉ có một suy nghĩ!
Đánh Lý Dương!
Đánh anh ta một cách tàn nhẫn!
"Ma xui quỷ khiến...... anh đã động đậy được rồi."
Tiểu Thất vui mừng thay cho anh ta, "Như vậy có thể xem như trong cái họa còn có cái phúc rồi đúng không?"
Lục Sâm cười không nổi.
Nếu có thể, anh nguyện cả đời không được đứng dậy, cũng không muốn tay của Tiểu Thất bị thương.
"Lục Sâm......"
"Ừm?"
"Em mệt lắm!"
"Mệt thì ngủ tí đi, anh ở đây cùng với em mà!"
Tiểu Thất vén cái chăn trên giường bệnh ra, "Anh ngủ với em một tí được không?"
"...... Được!"
Hai người cùng nhau nằm xuống, Tiểu Thất hôm nay đã trải qua một chuỗi sự việc, trong ánh mắt cô hiện ra có một sự chua chát, tinh thần cũng thập phần mệt mỏi, lúc này được nằm trong lòng của một người khiến cô yên tâm, rất nhanh chóng cô đã ngủ thiếp đi.
Đêm, dần dần buông xuống.
Lục Sâm không thể ngủ được.
Đợi hơi thở của Tiểu Thất đều dần rồi, anh ta nhẹ nhàng vén chăn ra, ngồi bên cạnh giường. Nhìn dung nhan lúc ngủ say củaTiểu Thất, vừa điềm tĩnh lại mềm mại, người con gái xinh đẹp này, lại có người nhẫn tâm làm hại cô!
Như một cái hồ lạnh giá, từ từ thấm sâu vào trong mắt của Lục Sâm, tròng tử đen nháy của anh từng chút từng chút trở nên lặng xuống.
Không khí dần trở nên lạnh giá.
Trong lúc ngủ Tiểu Thất như cảm thấy có chút bất an, cơ thể cô động đậy! Lục Sâm vội vàng buông mềm ánh mắt, nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho cô, lập tức mang đôi giày rồi ra khỏi phòng bệnh!
Nửa đêm hành lang rất yên tĩnh không một bóng người, những cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khiến cho người ta lạnh đến run rẩy.
Nét mặt của Lục Sâm không chút biểu cảm gì, lấy ra chiếc điện thoại và bấm số gọi đi!
......
Ngày hôm sau.
Sau khi Tiểu Thất làm xong phẫu thuật thì cô ta rơm rả đòi về nhà.
"Không được, bác sĩ nói rồi, phải ở lại bệnh viện truyền dịch."
Tiểu Thất kéo góc áo của Lục Sâm, vẻ mặt tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh ta một cách đáng thương, "Lục Sâm, em không muốn ở trong bệnh viện nữa, anh dẫn em trở về được không? Đi đâu cũng được, dù sao em cũng rất ghét ở trong bệnh viện, cùng lắm thì...... chúng ta nhờ bác sĩ về nhà truyền dịch, được không?"
"Tiểu Thất......"
"Người ta quả thật không muốn ở lại trong bệnh viện nữa......"
Lục Sâm đối với Tiểu Thất không còn cách nào khác, thở dài đồng ý, "...... Được rồi!"
Và ngày hôm đó hai người đã xuất viện.
Hôm xuất viện, vẫn là Triệu Đào lái xe đến, nhưng mà chiếc xe lại không chạy đến khách sạn.
"Chúng ta đang đi đâu thế?"
"Về nhà!"
Về nhà à?
Chẳng phải là về gặp cha mẹ sao?
Tiểu Thất nhất thời khẩn trương, "Không được không được, em không muốn cùng anh về nhà đâu, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để về gặp mặt gia đình anh đâu."
Lục Sâm xoa đầu củaTiểu Thất, "Không phải là dẫn em về nhà cha của anh đâu, mà là về nhà anh, em yên tâm, ở đó ngoài dì giúp việc trong nhà ra thì không còn ai khác."
Tiểu Thất thở dài nhẹ nhõm.
Lục Sâm ở trong một căn hộ của một tòa nhà cao tầng, địa thế của tòa chung cư nằm ở khu đất vàng của A Thị, vả lại khu đất ở đây là năm xưa Tiêu Lăng khai phá ra, Lục Sâm đã mua hai tầng lầu làm nhà, trên đỉnh toà nhà tầng thứ hai mươi lăm và tầng thứ hai mươi sáu, hai tầng này chính giữa thông nhau làm một cầu thang xoay tròn bằng gỗ. Thuận theo cầu thang có thể lên tới tầng cao nhất, ở chính giữa trung tâm của cầu thang tròn bằng gỗ đó lại được che giấu bởi một cái thang máy, Tiểu Thất lúc đầu có hơi ngẩn người ra sau đó nghĩ đến đôi chân của Lục Sâm không được thuận tiện thì đã hiểu rõ.
Tuy chung cư này rất lớn, nhưng phong cách tu sửa lại rất là...... Đơn giản!
Cơ bản thì nó cũng giống như hồi cha cô còn độc thân vậy, phong cách bên trong đều là màu đen và màu trắng làm chủ đạo, nhìn trông có vẻ lạnh như băng.
Tiểu Thất vào cửa, khóe miệng rút lại.
"Lục Sâm, anh ở nơi đây không thấy lạnh sao?"
Căn phòng rất là sạch sẽ, không có hạt bụi, đến những chiếc gối tựa lưng trên sô pha cũng đều được để gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua không có dấu vết như đã từng có người sống ở đây vậy!
"Em lạnh à?"
"Em...... Không lạnh!"
Vì đôi chân của Lục Sâm không tiện, nên những thứ được lắp đặt trong phòng đều thể theo yêu cầu của anh. Trong phòng không có bất cứ bậc thềm nào, cũng vì nguyên nhân Lục Sâm hay ngồi xe lăn đồ đạc được sắp xếp trong phòng đều rất thấp, căn bản là đang ngồi cũng có thể với tới lấy được.
Chung cư rất lớn, rộng ước chừng hai trăm mét vuông!
Phía tầng dưới có hai phòng ngủ, phòng để quần áo chung với phòng sách!
Tầng trên thì có phòng tập thể dục, hồ bơi và một cái sân thượng cực lớn có cửa sổ sát mặt đất, như dự đoán của Tiểu Thất, trên sân thượng quả nhiên có trồng vô số loại hoa quả, đặt từng chậu từng chậu nơi đó trông có vẻ thật sống động. Bên ngoài sân thượng còn để một bộ bàn ghế thời cổ xưa.
"Có phải anh thích ở chỗ này uống trà không?"
"Ừm!" Lục Sâm ngồi trên ghế, bên ngoài sân thượng là một cửa sổ sát mặt đất thật rộng lớn, từ chỗ này của họ có thể nhìn xuống thấy toàn cảnh của A Thị, "Khi trời tối từ trên đây nhìn xuống sẽ có một cảm giác thật là tuyệt vời."
Tiểu Thất đồng tình gật đầu.
Cha của cô cũng có một căn hộ thật là cao, sau khi trời tối thì vạn nhà đều bật đèn sáng rực lên, từ trên đỉnh tòa nhà nhìn xuống, thì toàn cảnh màn đêm của thành phố đều nằm trong tầm mắt, cái cảm giác ấy...... thì thật là cô độc.
Cô độc......
Sau khi nói cái từ này ra, thì Tiểu Thất đột nhiên nghĩ đến một việc.
Cô hình như thấy...... ngoại trừ Triệu Đào, thì trên cơ bản Lục Sâm đều không tiếp xúc với người nào khác.
Chẳng lẽ hắn, anh không có bạn sao?
Buổi trưa, sau khi Lục Sâm ra ngoài gọi thức ăn, thì Tiểu Thất đã đặt câu hỏi về vấn đề này với Triệu Đào.
"À...... Người như tổng tài có chút không giỏi về giao tiếp, cơ bản những người tiếp xúc với anh ta đều là những người hợp tác với anh ta!"
Tim của Tiểu Thất như quặn thắt lại.
Nói cách khác, anh ta thật sự không có bạn bè!
Hai mươi tám năm này của anh ta, đều trải qua một cách cô đơn và lẻ loi vậy sao?
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Thất liền lấy thuốc của bệnh viện uống, trong thuốc có một số thành phần an thần, nên khi Tiểu Thất ăn xong không bao lâu thì bắt đầu ngáp, cô ta nằm trên chiếc giường lớn của Lục Sâm, ngửi thấy mùi quen thuộc của Lục Sâm trên giường, mơ mơ hồ hồ kéo góc áo của anh, "Lục Sâm......"
"Anh đây!"
"Sau này em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh nhé."
Lục Sâmđộng nhẹ ngón tay, "...... Được!"
Tiểu Thấtbuồn ngủ đến nổi không thể mở mắt ra được, nhưng vẫn cố duy trì nói thêm câu cuối cùng, "Còn nữa......"
"Còn gì nữa?"
"Em rất yêu anh, thực sự yêu anh rất nhiều......"
Lục Sâm che miệng của Tiểu Thất!
Anh ta có thể nhẫn nhục người khác nói anh ta tàn phế, nhưng mà hai chữ này nếu nói lên người của Tiểu Thất, thì làm sao mà anh ta có thể chấp nhận.
"Anh không tin là không có cách...... anh nhất định sẽ chữa lành đôi tay của em!"
Tiểu Thất miễn cưỡng cười.
Cô ta rũ mắt xuống nhìn bàn tay phải của chính mình, lúc này tay phải của cô đang băng gạt, không kiểm soát được và rớt xuống...... Ngay cả bác sĩ cũng nói là không thể chữa trị được nữa, vậy thì làm sao có hy vọng được!
Ánh mắt của Tiểu Thất có sự chua xót, nhẹ nhàng tựa vào vai Lục Sâm, không muốn anh ta tự trách, Tiểu Thất đã chuyển đề tài.
"Lục Sâm, chân của anh......"
Lục Sâm nhìn vào chân của mình, cả đời này anh không suy nghĩ sẽ có một ngày anh đứng dậy được! Nhưng mà lúc nãy khi bước vào khách sạn, nhìn thấy cảnh đó anh ta cảm thấy dòng máu đang chảy trong người anh như chảy ngược dòng vậy, toàn thân cảm thấy điên loạn, không biết có sức mạnh nào có thể khiến anh chống đỡ được, bỗng nhiên đứng dậy được.
Lúc ấy anh chỉ có một suy nghĩ!
Đánh Lý Dương!
Đánh anh ta một cách tàn nhẫn!
"Ma xui quỷ khiến...... anh đã động đậy được rồi."
Tiểu Thất vui mừng thay cho anh ta, "Như vậy có thể xem như trong cái họa còn có cái phúc rồi đúng không?"
Lục Sâm cười không nổi.
Nếu có thể, anh nguyện cả đời không được đứng dậy, cũng không muốn tay của Tiểu Thất bị thương.
"Lục Sâm......"
"Ừm?"
"Em mệt lắm!"
"Mệt thì ngủ tí đi, anh ở đây cùng với em mà!"
Tiểu Thất vén cái chăn trên giường bệnh ra, "Anh ngủ với em một tí được không?"
"...... Được!"
Hai người cùng nhau nằm xuống, Tiểu Thất hôm nay đã trải qua một chuỗi sự việc, trong ánh mắt cô hiện ra có một sự chua chát, tinh thần cũng thập phần mệt mỏi, lúc này được nằm trong lòng của một người khiến cô yên tâm, rất nhanh chóng cô đã ngủ thiếp đi.
Đêm, dần dần buông xuống.
Lục Sâm không thể ngủ được.
Đợi hơi thở của Tiểu Thất đều dần rồi, anh ta nhẹ nhàng vén chăn ra, ngồi bên cạnh giường. Nhìn dung nhan lúc ngủ say củaTiểu Thất, vừa điềm tĩnh lại mềm mại, người con gái xinh đẹp này, lại có người nhẫn tâm làm hại cô!
Như một cái hồ lạnh giá, từ từ thấm sâu vào trong mắt của Lục Sâm, tròng tử đen nháy của anh từng chút từng chút trở nên lặng xuống.
Không khí dần trở nên lạnh giá.
Trong lúc ngủ Tiểu Thất như cảm thấy có chút bất an, cơ thể cô động đậy! Lục Sâm vội vàng buông mềm ánh mắt, nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho cô, lập tức mang đôi giày rồi ra khỏi phòng bệnh!
Nửa đêm hành lang rất yên tĩnh không một bóng người, những cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khiến cho người ta lạnh đến run rẩy.
Nét mặt của Lục Sâm không chút biểu cảm gì, lấy ra chiếc điện thoại và bấm số gọi đi!
......
Ngày hôm sau.
Sau khi Tiểu Thất làm xong phẫu thuật thì cô ta rơm rả đòi về nhà.
"Không được, bác sĩ nói rồi, phải ở lại bệnh viện truyền dịch."
Tiểu Thất kéo góc áo của Lục Sâm, vẻ mặt tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh ta một cách đáng thương, "Lục Sâm, em không muốn ở trong bệnh viện nữa, anh dẫn em trở về được không? Đi đâu cũng được, dù sao em cũng rất ghét ở trong bệnh viện, cùng lắm thì...... chúng ta nhờ bác sĩ về nhà truyền dịch, được không?"
"Tiểu Thất......"
"Người ta quả thật không muốn ở lại trong bệnh viện nữa......"
Lục Sâm đối với Tiểu Thất không còn cách nào khác, thở dài đồng ý, "...... Được rồi!"
Và ngày hôm đó hai người đã xuất viện.
Hôm xuất viện, vẫn là Triệu Đào lái xe đến, nhưng mà chiếc xe lại không chạy đến khách sạn.
"Chúng ta đang đi đâu thế?"
"Về nhà!"
Về nhà à?
Chẳng phải là về gặp cha mẹ sao?
Tiểu Thất nhất thời khẩn trương, "Không được không được, em không muốn cùng anh về nhà đâu, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để về gặp mặt gia đình anh đâu."
Lục Sâm xoa đầu củaTiểu Thất, "Không phải là dẫn em về nhà cha của anh đâu, mà là về nhà anh, em yên tâm, ở đó ngoài dì giúp việc trong nhà ra thì không còn ai khác."
Tiểu Thất thở dài nhẹ nhõm.
Lục Sâm ở trong một căn hộ của một tòa nhà cao tầng, địa thế của tòa chung cư nằm ở khu đất vàng của A Thị, vả lại khu đất ở đây là năm xưa Tiêu Lăng khai phá ra, Lục Sâm đã mua hai tầng lầu làm nhà, trên đỉnh toà nhà tầng thứ hai mươi lăm và tầng thứ hai mươi sáu, hai tầng này chính giữa thông nhau làm một cầu thang xoay tròn bằng gỗ. Thuận theo cầu thang có thể lên tới tầng cao nhất, ở chính giữa trung tâm của cầu thang tròn bằng gỗ đó lại được che giấu bởi một cái thang máy, Tiểu Thất lúc đầu có hơi ngẩn người ra sau đó nghĩ đến đôi chân của Lục Sâm không được thuận tiện thì đã hiểu rõ.
Tuy chung cư này rất lớn, nhưng phong cách tu sửa lại rất là...... Đơn giản!
Cơ bản thì nó cũng giống như hồi cha cô còn độc thân vậy, phong cách bên trong đều là màu đen và màu trắng làm chủ đạo, nhìn trông có vẻ lạnh như băng.
Tiểu Thất vào cửa, khóe miệng rút lại.
"Lục Sâm, anh ở nơi đây không thấy lạnh sao?"
Căn phòng rất là sạch sẽ, không có hạt bụi, đến những chiếc gối tựa lưng trên sô pha cũng đều được để gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua không có dấu vết như đã từng có người sống ở đây vậy!
"Em lạnh à?"
"Em...... Không lạnh!"
Vì đôi chân của Lục Sâm không tiện, nên những thứ được lắp đặt trong phòng đều thể theo yêu cầu của anh. Trong phòng không có bất cứ bậc thềm nào, cũng vì nguyên nhân Lục Sâm hay ngồi xe lăn đồ đạc được sắp xếp trong phòng đều rất thấp, căn bản là đang ngồi cũng có thể với tới lấy được.
Chung cư rất lớn, rộng ước chừng hai trăm mét vuông!
Phía tầng dưới có hai phòng ngủ, phòng để quần áo chung với phòng sách!
Tầng trên thì có phòng tập thể dục, hồ bơi và một cái sân thượng cực lớn có cửa sổ sát mặt đất, như dự đoán của Tiểu Thất, trên sân thượng quả nhiên có trồng vô số loại hoa quả, đặt từng chậu từng chậu nơi đó trông có vẻ thật sống động. Bên ngoài sân thượng còn để một bộ bàn ghế thời cổ xưa.
"Có phải anh thích ở chỗ này uống trà không?"
"Ừm!" Lục Sâm ngồi trên ghế, bên ngoài sân thượng là một cửa sổ sát mặt đất thật rộng lớn, từ chỗ này của họ có thể nhìn xuống thấy toàn cảnh của A Thị, "Khi trời tối từ trên đây nhìn xuống sẽ có một cảm giác thật là tuyệt vời."
Tiểu Thất đồng tình gật đầu.
Cha của cô cũng có một căn hộ thật là cao, sau khi trời tối thì vạn nhà đều bật đèn sáng rực lên, từ trên đỉnh tòa nhà nhìn xuống, thì toàn cảnh màn đêm của thành phố đều nằm trong tầm mắt, cái cảm giác ấy...... thì thật là cô độc.
Cô độc......
Sau khi nói cái từ này ra, thì Tiểu Thất đột nhiên nghĩ đến một việc.
Cô hình như thấy...... ngoại trừ Triệu Đào, thì trên cơ bản Lục Sâm đều không tiếp xúc với người nào khác.
Chẳng lẽ hắn, anh không có bạn sao?
Buổi trưa, sau khi Lục Sâm ra ngoài gọi thức ăn, thì Tiểu Thất đã đặt câu hỏi về vấn đề này với Triệu Đào.
"À...... Người như tổng tài có chút không giỏi về giao tiếp, cơ bản những người tiếp xúc với anh ta đều là những người hợp tác với anh ta!"
Tim của Tiểu Thất như quặn thắt lại.
Nói cách khác, anh ta thật sự không có bạn bè!
Hai mươi tám năm này của anh ta, đều trải qua một cách cô đơn và lẻ loi vậy sao?
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Thất liền lấy thuốc của bệnh viện uống, trong thuốc có một số thành phần an thần, nên khi Tiểu Thất ăn xong không bao lâu thì bắt đầu ngáp, cô ta nằm trên chiếc giường lớn của Lục Sâm, ngửi thấy mùi quen thuộc của Lục Sâm trên giường, mơ mơ hồ hồ kéo góc áo của anh, "Lục Sâm......"
"Anh đây!"
"Sau này em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh nhé."
Lục Sâmđộng nhẹ ngón tay, "...... Được!"
Tiểu Thấtbuồn ngủ đến nổi không thể mở mắt ra được, nhưng vẫn cố duy trì nói thêm câu cuối cùng, "Còn nữa......"
"Còn gì nữa?"
"Em rất yêu anh, thực sự yêu anh rất nhiều......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.